Trên các trang mạng, những người yêu mến điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu, yêu mến một kỷ niệm đẹp của VNCH đều nhắc nhau nên sớm ghé thăm ông. Người đã tạo bức tượng Thương Tiếc vang bóng một thời của nghĩa trang quân đội Biên Hòa, nay đã 90 tuổi, nhớ nhớ, quên quên và như cũng đã quá mệt mỏi với một cõi tạm đầy những nhọc nhằn với ông.
Sinh
năm 1934 tại Gò Vấp, Sài Gòn, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu tốt nghiệp trường
Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định và sau đó qua động viên, tham gia ngành quân nhu, rồi
trở thành Đại Úy, phục vụ Tại Cục Chiến Tranh Chính Trị. Trong cuộc đời mình,
điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu đã tạo ra vô số tác phẩm, nhưng đắc ý và được
nhiều người biết đến nhất, là tượng Thương tiếc, đặt tại nghĩa trang quân đội
Biên Hòa, và bức thứ hai là tượng An Dương Vương, đặt ở Ngã Sáu Chợ lớn. Cả hai
đều khánh thành vào năm 1966.
Lúc
này thì ít ai nhận ra điêu khắc gia lừng danh của miền Nam tự do cũ, do ông ít
bạn bè, trí nhớ không còn sắc bén và một phần khác, quá trình đi tù sau 1975, bị
đánh đập nên ông bị hư hại thính giác. Gặp ông lúc này ở nhà riêng tại Nguyễn
Thượng Hiền, Gò Vấp, nói gần như hét vào tai thì ông mới hiểu hết ý của người đối
thoại.
Những
người thân, quen biết nói ông vẫn còn bị PTSD (Post Traumatic Stress Disorder)
với những năm tháng tù đày, tức Dư chấn tâm thần, dẫn đến trạng thái bất thường,
hoảng sợ từ một biến cố hay giai đoạn có sức ám ảnh, nên nếu chạm vào người ông
bất ngờ, hoặc nâng dìu mà không báo trước, đều làm ông giật mình, hay hoảng hốt.
Hiện
điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu sống cùng sự chăm sóc của các con. Nơi cư ngụ của
ông, số 176 Nguyễn Thượng Hiền, phường 1, Gò Vấp, là quán cà phê Tượng Đá,
nơi có đặt nhiều tượng mà ông sáng tác lâu nay. Căn phòng nhỏ của ông nằm nép
sau quán cà phê, là nơi trú ẩn hết sức cô đơn của ông cùng kỷ niệm. Người quen
cũng thấy ông lặng lẽ làm lại mẫu tượng Thương tiếc thu nhỏ, đặt trong phòng,
chỉ chia sẻ với ai quen biết. Đây cũng là một trong những điều gây đau đớn tinh
thần của ông: Sau 1975, chính quyền mới cho người lập tức đến Nghĩa trang Quân
đội Biên Hòa kéo đổ bức Thương Tiếc, sau đó đập nát để thỏa lòng căm thù. Nhưng
vẫn chưa đủ, ít lâu sau đó, theo chỉ điểm của giới nằm vùng, một nhóm bộ đội và
băng đỏ cầm AK-47 đến tận nhà ông, đem mẫu tượng ban đầu (khuôn gốc) đập và chửi
bới, đánh đập cả ông.
Vì
tượng đài An Dương Vương ở Ngã sáu Chợ Lớn là tượng một danh nhân của lịch sử
Việt nên dù có ghét bỏ tác phẩm của Nguyễn Thanh Thu, chính quyền mới cũng khó
lòng thẳng tay hủy hoại. Họ chỉ để nguyên vậy, không tu sửa sau nhiều chục năm
với ý đồ rất rõ là đợi có hư hại, là lập tức cho phá, mang đi. Đó cũng là trường
hợp của tượng đài Trần Nguyên Hãn trước chợ Bến Thành.
Và
vì sao phải vậy? Bởi tượng Trần Nguyên Hãn được coi là thánh tổ của truyền tin
quân lực VNCH, còn tượng An Dương Vương là biểu tượng của công binh VNCH.
Nhưng
điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu không chỉ là người làm tượng. Được tổng thống
Nguyễn Văn Thiệu yêu cầu đi Phi Luật Tân để tham khảo một nghĩa trang chiến
binh mà người Phi rất tự hào, ông Thu quay về và đưa ra đề án xây Nghĩa trang
Quân đội Biên Hòa, để thay thế cho nghĩa trang ở Hạnh Thông Tây, Gò Vấp, vào đầu
những năm 60, thế kỷ 20, đã bắt đầu chật chội.
Điều
lạ thường của chuyện bức tượng Thương tiếc, là khi đã có đủ 7 bản ký họa mẫu,
phác thảo dự trù cho bức tượng tiêu biểu trước nghĩa trang, hình ảnh của anh hạ
sĩ lính nhảy dù Võ Văn Hai ngồi nói chuyện hư không với một người bạn tử trận của
mình trong một quán nước, vô tình đập vào mắt của ông Thu, khiến ông ngẫu hứng
ghi lại, day dứt với nó.
Khi
trình các đề án lên tổng thống Thiệu, ông Thu đã xin lỗi khi bày ra tờ giấy lót
trong gói thuốc lá, có vẽ chì vội sơ sài, và nói rằng xin lỗi vì mình vừa mới
làm. Ông kể lại là lúc đó, tổng thống Thiệu hỏi ông “Bản nào anh đắc ý nhất?”,
ông Thu nói mình bị ám ảnh về hình ảnh ông phác họa từ hạ sĩ Võ Văn Hai. Sau đó
ông và tổng thống Thiệu đã cùng chọn cái tên Thương Tiếc cho bức tượng này.
Để
hoàn thành toàn bộ bản vẽ chính xác cho Thương tiếc, hạ sĩ nhảy dù Võ Văn Hai
đã ngồi làm mẫu cho ông Nguyễn Thanh Thu chỉnh đi, sửa lại từng nét một suốt ba
tháng. Khởi đầu năm 1966, tượng được thực hiện bằng bê-tông, cốt sắt, đến năm
1969, được thay đổi bằng đồng. Tượng cao 4m, nếu tính cả mô đất dưới chân người
lính và bệ tượng thì chiều cao của tượng đài là 8m. Tác phẩm này, điêu khắc gia
Nguyễn Thanh Thu nhận giải đặc biệt của Tổng tư lệnh tối cao Quân đội VNCH vào
tháng 8, năm 1968.
Sau
năm 1975, ông Thu trở thành nơi trút hận thù của các cán bộ trại tù cải
tạo. Chỉ là người sáng tạo điêu khắc nhưng ông phải trải qua 8 năm tù ở trại
Hàm Tân. Ông Thu kể rằng trong đó, ông có 22 tháng nhốt biệt giam và đánh đập
tàn nhẫn ngày này qua tháng nọ. Khi ông lên tiếng hỏi vì sao ông bị tra tấn dã
man như vậy, thì cán bộ vừa đánh vừa nói “Tội của anh là lưu lại cái tư tưởng,
cái hình ảnh, cái tinh thần đó mới là quan trọng. Anh đừng nghĩ đến chuyện trở
về nhé”.
Những
ngày tháng bỏ đói với vô số những trận đòn thù đã làm cho tai ông điếc và cơ thể
chỉ là da bọc xương. Cũng có lúc ông đã bị mang ra trường bắn lúc 4 giờ sáng, bịt
mắt lại, nhưng không hiểu sao lại có thay đổi vào giờ cuối, cho mang về nhốt lại.
Đến ngày ông được thả về, người nhà mô tả là ông phải có người vác đi, vì không
tự đi nổi.
Trước
đó, khi cán bộ yêu cầu ông viết đơn xin khoan hồng và đổ tội hết cho chế độ cũ
chứ ông không tự mình tạo ra những tác phẩm điêu khắc của quân đội. Ông Thu kể
rằng lúc đó ông đã đuối sức lắm, chỉ còn thều thào nói được là “Tôi tạo ra, tượng
chết thì tôi chết theo”. Một viên cán bộ tức giận nhào tới tát vào hai bên tai
của ông. Những cú tát chí mạng khiến máu mũi và máu tai ứa ra, điêu khắc gia
Nguyễn Thanh Thu điếc gần như toàn phần từ đó.
Ông
Nguyễn Thanh Thu có tham gia chương trình đi H.O của sĩ quan bị cải tạo. Ông ở
Mỹ gần 10 năm, nhưng loay hoay vì nhớ nghề điêu khắc mà không thể nào nối lại
được, sức khỏe thì suy sụp mà quá cô đơn với tâm hồn nghệ thuật của mình, nên
sau đó ông xin về lại Việt Nam, sông với con, lặng lẽ tạo ra những bức tượng
riêng của mình, ôm giấc mộng đời đến cuối cùng.
Giấc
mơ lớn nhất mà điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu vẫn giữ, là có ngày phục dựng được
bức Thương tiếc. Nhưng giờ ở cái tuổi 90, mệt nhoài với những chặng đường đã
qua, ngày càng đau yếu, có lẽ rồi ông cũng sẽ ra đi lặng lẽ với những nỗi niềm
rất thiêng liêng, đã có trong đời mình.
Còn
chút nhớ về, xin hãy thử đến gặp ông, ở những giờ phút này, tại Gò Vấp, Sài
Gòn.
Tuấn Khanh
Đòn Thù Trên Thể Xác Của Tác giả Bức Tượng “Thương Tiếc” | (wordpress.com)
No comments:
Post a Comment