Saturday, June 8, 2019

Chuyện Ông Mỹ Có Vợ Việt - Minh Nguyệt


Ông là người Mỹ, hai lần kết hôn đều không có bà nào là dân nội địa, cả hai đều là người ngoại quốc. Một bà từ châu Âu, một bà từ châu Á. Nói chính xác hơn, một bà người Đức, một bà người Việt Nam.

Thế tôi mới hỏi, “Có gì khác biệt?”

“Khác nhiều lắm chứ. Nhất là về cách cư xử, ứng xử, và những ngừơi liên hệ với họ.”

Ông bảo rằng, bà người Đức, văn hoá họ khá gần người Mỹ. Riêng người Việt Nam thì đúng là cả một cú “shock" với ổng.
Hồi mới lấy nhau, còn ở cái nhà cũ. Buổi chiều trong tuần, điện thoại reo, (Hồi đó chưa có cell phone như bây giờ.)

"Ông à, tui dẫn chị bạn làm cùng chỗ về nhà chơi, cho chị coi cái patio mình mới làm.”
“Mấy giờ?” Ông hỏi.
“Chừ đây." (Tiệm cách nhà có 10 phút.) rồi bà tắt máy.
Trời ơi, nhà cửa vậy, mà bả đem khách về? Làm sao dọn dẹp cho kịp! Ông hét vang:
“Tyler, Clem, ra phụ dọn sơ nhà, Mẹ đưa bạn về chơi!”
Sau khi khách ra về, ông mới bảo bà:
“Lần sau, muốn đưa ai về nhà, phải thông báo trước để dọn dẹp.”

Bà cười:
“Ông cứ quan trọng hóa vấn đề, họ tới chơi 5; 10 phút, có cần phải lo lắng vậy không?”
Ông nói:
“Nhà là nơi mình ở, sống thoải mái, không cần thiết lúc nào cũng tươm tất, và không phải lúc nào mình cũng muốn có người lạ trong nhà. Ngoại trừ những dịp đặc biệt ra, như sinh nhật, ăn mừng cái gì, thì không ai thích người lạ tới nhà cả!”

Rồi khi dọn lên nhà mới, gần khu vực có nhiều người Việt Nam quen với bà vợ, thì chuyện chuông cửa reng rồi có người bước vào nhà mà không hề báo trước là chuyện “thường ngày ở huyện!" Họ tới lúc họ muốn, không thấy đó là chuyện phiền hà cho gia chủ.

Một lần nọ, người quen của bà vợ ở xa đến ở nhà ông chơi mấy ngày. Ông lo dọn dẹp nhà cửa (như lệ thường) đón và đưa họ ở phi trường, chở cho họ đi quanh thành phố, rồi xuống San Antonio và Houston chơi.
Khi đi đón, ông ghé chợ Sams Club, mua bó hoa đẹp để đi đón khách. Ai dè, gặp khách “sang” quá, phán một câu xanh rờn “Hoa chi như hoa cúng!”

Ông bực mình mới bảo bà vợ:
“Sao bạn bà sang giàu vậy, mà bà không bảo tôi, để tôi mua hoa loại đắt tiền hơn, và tôi sẽ yêu cầu họ ra khách sạn ở, chứ không cho họ ở nhà mình đâu!"

Thông thường như người Mỹ, sau khi đi chơi, ở nhờ nhà ai về, họ sẽ goị điện thoại hay gởi thiệp cám ơn. Hoặc là trước khi chia tay, họ sẽ mời chủ nhà bữa ăn tối thịnh soạn để thay lời cám ơn. Đằng này, người quen của bà vợ, không những không làm vậy, mà ngược lại, đi nói với bạn bè là nhà ông dơ!
Ông nghe mà giận lắm! Người gì mà vô ơn! Nghe đâu còn chê ông ở nhà làm vườn mặc chi cái quần Jean cũ rích!
Lạy Mẹ! Có ai đi làm vườn mà mặc vest đâu nhỉ? Hay người Việt Nam họ làm vậy không biết chừng?

Càng nghĩ ông càng thấy người Việt Nam họ thật khác với người Mỹ của ông lắm!
Này nhé, như năm trước ông và nhóm bạn cùng trong quân ngũ, làm một cái hội ngộ, 40 năm ngay tại thành phố nơi ông ở.
Sau thời gian chuẩn bị, gởi check, phân công người, họ đã gặp nhau, ăn uống vui vẻ, xong ai về nhà nấy. “Hết xôi rồi việc.”

Phía bà vợ thì khác.
Ông nghe họ bàn bạc, cũng làm họp mặt này nọ, ở tận bên Việt Nam, cái thành phố Huế xa xôi. Bà vợ ông đợi coi họ có chuẩn bị gì không, đến khoảng 1 tháng trước ngày đó mà vẫn không thấy động tịnh, chi nên hai ông bà quyết định không đi, theo lời khuyên của một người quen trong nhóm.

Sự đời oái oăm, mãi đến gần 3 tuần trước cái ngày họ dự định thì họ mới “xôn xao” với lý do họ đưa ra là “Cần gì phải chuẩn bị cho sớm!” (Chả bù với đứa con gái của ông bà, dự định đi Việt Nam chơi với thằng bạn trai, cả hai đứa chuẩn bị trước hơn 13 tháng! Nói điều này với người Mỹ thì họ tin, chứ nói với mấy người Việt Nam thì cũng như không!

Họ chẳng hiểu gì đâu. Bà báo cho họ biết và chúc họ “Gặp nhau vui vẻ.” Họ “chưởi” bả một trận tơi bời sương gió, vì cái tội “Sao không chịu tham gia? Kiết, sợ tốn tiền thì nói mẹ nó cho rồi, vậy mà cũng bày đặt làm Việt Kiều, lấy chồng Mỹ?"

Kỳ thật, như người Mỹ của ông, sự việc như vậy, chả ai nói gì. Mà có gì để nói đâu? Việc nhà của người ta, mình làm sao biết được. Thử làm cái họp mặt ở thành phố này, ai cản được chân vợ ông? Còn họ, coi mấy người đi được nào?

Còn chuyện đang ngủ nửa đêm bị chuông điện thoại đánh thức nữa chứ. Lần đầu, ông hoảng hốt, bật dậy, lo lắng hỏi:
"Có ai chết hả? Gọi giờ này thì chỉ có chuyện khẩn cấp thôi. Ai bị gì à?"
Tỉnh bơ, bà vợ trả lời:
"Mấy người bên Việt Nam, họ không biết bên đó trước bên này 12 tiếng đồng hồ."

Ông khuyên:
"Vậy bà nên bày cho họ biết."

Cứ ngỡ "Cơn ác mộng" bị dựng đầu dậy lúc đêm khuya thanh vắng sẽ... triệt tiêu, ai dè, chuyện đâu vẫn hoàn đó. Nói chi xa xôi, mới cách đây mấy hôm, 2 giờ rưỡi sáng, cả 2 vợ chồng bị thức giấc vì một người bên đó gọi qua. Không ngủ lại được, hai vợ chồng gây lộn, mãi hơn 4 giờ sáng mới thiu thiu ngủ lại, thì 5 giờ rưỡi ông phải dậy chuẩn bị đi làm!

Tôi đùa:
"Thì đừng để phone gần giường ngủ, khỏi nghe chuông reng."
Ông nói:
"Không được. Có 2 đứa con gái ở xa, trong bụng lúc nào cũng lo lắng cho tụi nó, nên phải để phone ở đầu giường, lỡ tụi nó cần giúp đỡ."

Nếu mà viết cho hết sự khác biệt giữa người Việt nam và người Mỹ của ông, thì chắc là cần cả quyển sách chứ chẳng chơi đâu nhé!

Thôi thì “Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.”
“Tôi thương vợ, chấp nhận mọi sự khác biệt chứ biết làm sao bây giờ? Phải không cô?"

Ông tắc lưỡi, lắc đầu và cười vui./.

Minh Nguyệt
vietbao.com

No comments:

Post a Comment