Tuesday, July 2, 2013

Truyện Dài: Về Phương Trời Cũ (Chương 5)

Chương 5



Mấy hôm nay gió đã chuyển mùa, gió từ phương nào thổi tới mang hơi lạnh về đây, lạnh cả lòng người. Bây giờ là tháng mười hai. Ở miền đồng bằng sông Hậu này tời tiết bốn mùa tuy không rõ rệt nhưng trời vào đông, mây xám cũng giăng sầu, cây cối cũng hao gầy thưa thớt lá nên những con chim nhỏ bay tìm ấp ủ bên nhau.

Sân trường buồn tẻ vì thiếu bướm hoa. Những bụi hoa quá mùa đã được nhổ đi chờ thay vào những hạt giống mới. Lũ học trò như buồn lây với cảnh vật cũng bớt lao xao ầm ĩ như những ngày nắng thắm chan hòa ong bướm nhởn nhơ. Mấy lúc gần đây, việc học của Như Kim rất là bết bát, ngay cả môn Pháp văn mà cô ưa thích cũng trở thành chán ngán khó khăn. Bài tập của Frère cô lam sai lung tung đến nỗi đang giận cô  Frère cũng ghi vào một câu quở trách Sao lo ra quá vậy?. Không lo ra sao được, tâm trí cô còn đâu để mà tập trung vào chuyện bài vở học hành. Nhưng kỳ thi bán niên đã gần kề, dù nỗi sầu đang gậm nhấm tâm tư, cô cũng phải cố gắng ít nhiều hy vọng c1 được kết quả trung bình tạm được. Chiều nay tan học, trên đường về Trúc đề nghị với cô:
     - Tối nay tao với con Mai qua nhà mày ôn bài Kim nhé. Nhà con Mai em út cả lủ như một đội lính, nhà tao thì cũng đông dân ồn ào không thua gì một gánh hát, chỉ có nhà mày là lý tưởng nhứt để học thôi, đồng ý không?
Cô gật đầu tán thành ngay:
     - Được lắm, có tụi mày học chung chắc tao sẽ bớt nghĩ suy vơ vẩn, đầu óc tao lúc này làm sao ấy, chữ nghĩa cứ như nước sống trôi, học hành chẳng nhớ đâu là đâu cả.



Lúc ấy ba đứa đang đi qua cầu, chiếc cầu cũ kỹ hư hao dã bao lần thay ván mà vẫn cứ gập ghềnh. Lúc xưa đây là một chiếc cầu quay nhưng giờ đây nó đã được về hưu nằm yên một chỗ, ngày ngày chỉ còn nhiệm vụ đưa đón khách bộ hành và xe cộ ngược xuôi chớ không còn phải nhọc nhằn quay tới quay lui mỗi khi có ghe thuyền lớn qua lại. Nước dưới cầu đã chuyển sang màu xám đục trong bóng chiều nhạt nắng. Sông không rộng lắm mà dài, những đám lục bình tim tím trôi trôi giạt giạt. Một con đò nhỏ gác mái tìm về sau một ngày vất vả cần lao, mỏi mê chèo chống. Các hàng quán ven sông đang bận rộn nhóm lửa lên đèn chuẩn bị cho cuộc sinh họat về đêm. Khói lam từ các dãy nhà lụp xụp bên kia bờ bốc lên buồn vương vấn. 




Đột nhiên cô như bị ngộp thở trong nỗi sầu chất ngất, cảm thấy cần có người để tâm sự để giải tỏa. Cô hỏi Trúc:
     - Mấy hôm nay mày thấy Frère thế nào hở Trúc?
Trúc đáp ngay chẳng cần suy nghĩ:
     - Frère có vẻ buồn  lắm chớ sao.
Cô chua xót nói:
     - Có lẽ vậy. Thì cũng tại thiên hạ muốn vậy nên tao phải chìu ý thiên hạ thôi. Bây giờ thì Frère đã gai mắt với tao lắm rồi. Mày có để ý mấy tuần vừa qua Frère đâu có thèm đếm xỉa gì tới tao, làm như tao đã biến mất khỏi thế gian này rồi vậy. Chuyện trước kia của Frère và tao giờ đây như một đống lửa đã tàn chỉ còn sót lại chút khói mà thôi, dần dần rồi sẽ không còn ai nhắc đến nữa.
Trúc cười cười tỏ ý nghi ngờ:
     - Tao sợ đống lửa đó không tắt thật sự mà vẫn còn cháy ngấm ngầm bên trong, thứ lửa không ngọn mới là thứ lửa nóng đáng sợ. Mày không thấy một củ khoai to tướng đem lùi trong đống tro tàn mà vẫn có thể chín dễ dàng đó hay sao? Nếu lửa đã tắt thì lòng cũng đã nguội lạnh, tội gì Frère phải đau khổ giận hờn. Ngoài mặt thì giả bộ lạnh như đồng nhưng biết đâu trong lòng lại sôi sục nhớ nhung không ngớt nghĩ đến mày. Có thương thì mới có hận, đúng không?

Mai đi bên cạnh có vẻ thấm ý gật đầu tán thành cho là có lý. Cô bàng hòang thấy sự nhận xét của Trúc có lẽ không sai. Nếu Frère không còn thương tưởng đến cô thì Frère đâu có khổ đau ra mặt. Người ta nói hơi sức nào mà giận người dưng. Cô đối với Frère từ lúc đầu đã không là người dưng kẻ lạ nên giờ đây Frère mới bầm gan tím ruột giận hờn. Như vậy thì cứ để cho Frère giận cho hả hơi đi rồi một ngày đẹp trời nào đó Frère sẽ nghĩ lại mà đổi giận làm lành, tha thứ cho cô. Cô nhứt định sẽ chờ cái ngày vui ấy đến. Còn nhớ lúc vào học chưa lâu, Frère có nói là hè sang năm tới mùa phượng nở, Frère sẽ tặng hết cho cô, chắc Frère không quên đâu. Bây giờ chỉ mới lập đông, ngày tan trường còn xa lắc, cô còn cả một mùa xuân để Frère nguôi giận quên hờn...

*****

Tuần lễ thi cử căng thẳng đã trôi qua, lũ học sinh thở phào nhẹ nhõm thoải mái dù chưa biết kết quả ra sao. Giờ đây lại đến lúc xả hơi chơi đùa. Chỉ con hai tuần  nữa là đến ngày lễ Giáng Sinh. "Đêm thánh vô cùng" sắp tưng bừng mở hội dưới nhân gian trần thế. Thêm vào đó, để bù đắp và tưởng thưởng cho sự cố gắng chuyên cần của các học sinh, Frère hiệu phó cò cho tổ chức một cuộc rút số hào hứng và một chương trình văn nghệ giúp vui. Bọn trẻ hân hoan ra mặt xúm nhau bàn thảo chương trình các cuộc chơi sắp tới. Chị Lê càng lăng xăng  bận rộn hơn nữa. Từ khi biết được Frère Venance đã thờ ơ ngỏanh mặt với cô, dù không rõ đích xáv nguyên nhân thế nào nhưng chị Lê có cẻ hài lòng lắm lắm. Có một bữa nghe tin chị bệnh năm nhà, vì tình hàng xóm cô đã đến thăm. Sau một hồi chuyện vãn. chị Lê đề cập đến Frère. Chị nói rằng tu hành mà còn vướng bận chuyện tình cảm thế gian là một điều sái quấy. Biết người ta sắp phạm tội vì mình thì mình có bổn phận phải khuyên lơn nhắc nhở và tìm cách lánh xa, như thế chẳng những tránh được tội lỗi cho hai người lại còn được phước đức về sau.

Lời khuyên của chị Lê quả thật là chí lý và đạo đức nhưng cô thừa hiểu rằng chị chỉ đạo đức ở chót lưỡi đầu môi chớ trong thâm tâm chị chẳng phải thật lòng từ bi đức độ hay tốt lành gì. Chị đã ganh tức không chiếm được lòng riêng của một Frère nào như cô nên muốn cô cũng không được gì như chị hay nói  một cách khác là ăn không được thì đạp đổ đó mà. Nhưng cô không buồn đối đáp với chị làm gì, cứ để cho chị lầm tưởng rằng cô đã giác ngộ ăn năn, cứ để cho chị tưởng rằng tình cảm giữa hai người giờ đây đã như ly nước đổ, keo đã rả mà hồ cũng tan để từ nay cô được yên thân không còn bị chị dèm pha đố kỵ gì nữa.

Sáng nay, sư huynh chủ nhiệm vừa cho bầu lại ban điều hành lớp. Cô đinh ninh rằng lần này cô sẽ thóat khỏi trách nhiệm phó lớp, ngờ đâu cũng y như học kỳ trước, các bạn cũng lại dồn phiếu cho cô và Khải. Cô khó chịu tìm mọi lý do thóai thác, xin đề cử người khác, Soeur Marie hoặc một chị đệ tử nào chẳng hạn.
Soeur Marie nhỏ nhẹ từ chối bằng một câu nói dí dõm:
     - Kẻ tu hành này xin miễn chuyện công hầu khanh tướng. Amen.
Cả lớp khúc khích cười. Trong đám nam sinh có người lên tiếng:
     - Lớp mình là lớp nam nữ hòa đồng. Bên nam đã có anh Khải đại diện thì phía bên nữ cũng phải có một chị cho công bằng. Kim cứ nhận lời đi, cũng như lần trước thôi, đâu có trọng trách gì mà phải ngại.
Frère chủ nhiệm cười xòa giải hòa và kết thúc cuộc hội thảo:
     - Anh Thiện nói phải đó. Các bạn đã tín nhiệm con như vậy thì thiết tưởng con không nên phụ lòng các bạn. Thôi chuyện này coi như thông qua, đừng bàn cãi lôi thôi thêm nữa cho mất giờ.

Trường học là chuẩn bị cho trường đời. Chuyện đời không phải do mình muốn hay không muốn mà được mà là do ở sự định đọat của đấng tạo hóa tòan năng vô hình. Cũng như trong chính trường, người lãnh đạo quốc gia phải chăng đã được chỉ định sắp xếp bởi một bàn tay bí mật bên trong. Cuộc bầu cử và những lá phiếu chỉ là một hình thức tượng trưng bên ngoài cho đúng với hiến pháp công quyền hầu gạt gẫm  che mắt thiên hạ mà thôi. Việc cô được chọn làm phó lớp là do ý muốn của phe nam sinh theo lời Khải trước kia, thật ra cô chẳng nệ hà gì nhưng cô không muốn vô tình bị chúng bạn ghép đôi với Khải. Từ sau ngày thấy Frère bỗng dưng mất đi thái độ cưng quý cô, Khải bắt đầu tỏ vẻ săn đón, giờ chơi thường lui tới với cô trò chuyện nhưng cô cố tránh né để các bạn đừng hiểu lầm. Hôm thi tóan tình cờ cô được sắp ngồi cạnh bên Khải, thấy cô cứ ngồi cắn viết  rồi vẽ ngoằn ngoèo mãi, Khải định lén lút đưa bài của mình cho cô chép nhưng cô từ chối lắc đầu. Bài tập thường ngày cô còn chưa giải nổi thì bài thi làm sao cô làm đúng cho được. Frère Pascal chắc chắn sẽ nghi ngờ chớ chẳng không. Cô không ưa gì sự gian trá, vả lại cô cũng không muốn mang ơn mắc nợ Khải. Cô cũng không cần Frère Pascal vui mà chỉ mong sao Frère Venance của cô hài lòng nguôi giận. Thế nên trong bài thi Pháp văn cô đã viết một câu như thế này: Celui qui n'a ni lieu ni feu n'a rien afin de se réchauffer le coeur glacial en hiver (Người không nhà không cửa biết lấy gì sưởi ấm cõi lòng giá lạnh lúc đông sang). 

Đã bao tuần qua cô khổ sở ê chề vì sự hững hờ lãnh đạm của Frère, cô phải khơi dậy nỗi cô đơn trống vắng trong Frère để Frère phải chạnh lòng nghĩ đến cô trở lại. Cô thật là mâu thuẩn vô cùng, kẻ phóng hỏa là cô mà người chữa cháy cũng là cô. Con thuyền đang yên lành nơi bên đỗ, sao cô nỡ đang tay cắt dây nhổ sào mặc tình cho trôi nổi rồi giờ đây lại ngậm ngùi hối tiếc, biết làm sao để  níu kéo trở về.

Đêm nhạc hội và cuộc rút số được tổ chức vào đêm thứ bảy trước lễ Giáng Sinh hai ngày.  Lũ học trò rất thỏa mãn hả hê với cuộc chơi hứng thú vui nhộn này sau những ngày bù đầu với sách vở và thi cử miệt mài. Với nỗi buồn đầy ắp trong tim, cô không còn lòng dạ nào để tham dự nhưng vì Trúc, vì sự tham gia của Trúc trong chương trình nhạc hội đêm nay nên cô phải đi theo để ủng hộ tinh thần bạn, đứa bạn đã cùng cô chung lớp chung trường trong suốt bao năm, đứa bạn mà ngoài mặt trông có vẻ hời hợt vô tình nhưng nội tâm cũng rất là tinh vi thâm thúy.

Sân khấu được dàn dựng giữa sân trường sáng choang rực rỡ giữa muôn ánh đèn màu tỏa giăng từ bốn phía.  Ban nhạc tuy là “cây nhà lá vườn” nhưng đều là những tay chơi xuất sắc nhứt đã được các Frères dày công đào tạo và tuyển chọn.  Đám khán giả học sinh đã kéo đến đông nghẹt đầy trường đứng bao quanh sân khấu nói cười tở mở khiến cho quang cảnh càng thêm phần sôi động.  Chương trình được mở đầu bằng một màn hoạt kê hài hước do một anh lớp đệ nhị phụ diễn.  Sau đó là đến phần đơn ca của Trúc.  Thường ngày nghe Trúc nói năng đớp chát không ai có thể ngờ rằng Trúc có một giọng ca truyền cảm ngân nga như vậy.  Không biết Trúc đã tập dợt hồi nào mà bản nhạc “Đêm đông” được Trúc trình bày thật vững vàng điêu luyện không kém gì một ca sĩ thực thụ nhà nghề.  Tiếng hát nức nở hòa cùng tiếng đàn réo rắt, tiếng sáo chơi vơi như nỗi lòng hoài vọng khắc khoải của những kẻ chiếc bóng cô đơn giữa đêm đông lạnh lùng.  Mọi người như nín thở lắng nghe và khi Trúc tan tiếng dứt lời ai nấy đều tán thưởng hoan hô nhiệt liệt.  Mai sau, cô nghĩ nếu Trúc chọn nghiệp cầm ca làm lẽ sống cho cuộc đời thì cô tin chắc rằng Trúc sẽ thành công lắm lắm, nhưng chẳng biết Trúc có nuôi mộng và có cơ may làm ca sĩ hay không.

Sau bản nhạc của Trúc, cô rời đám đông đi lang thang quanh trường với cõi lòng hiu hắt.  Mùa đông ở đây tuy không lạnh nhưng những cơn gió cũng làm se lòng người, càng cô đơn lại càng thấy lạnh.  Bước lần đến một góc sân khuất ánh sáng, xa hẳn tiếng ồn ào, cô chợt nghe có tiếng thở dài và thoáng thấy bóng người nơi đó.  Ai đang đứng đó làm gì, ngoài kia có đám người đang quây quần hát xướng, sao không nhập cuộc tìm vui, lại đến đây thở vắn than dài một mình trong bóng tối.  Bất chợt cô liên tưởng đến hình ảnh ma quái, cô cảm thấy rợn người khựng lại mấy giây nhưng rồi vẫn cố làm gan bước tới vì trong cô linh tính như vừa trấn an vừa thúc giục  và báo với cô chuyện lành. 

Càng đến gần tim cô càng đập mạnh, bước chân càng xào xạc trên lá chết khi chợt nhận ra hình dáng thân quen của Frère.  Frère đang đứng đó như chờ như đợi ai với nụ cười thân thiết đã chuẩn bị sẵn trên môi.  Có lẽ Frère đã trông thấy cô lúc cô từ xa đi tới.  Cô cũng mĩm cười đáp lại.  Cái cười của Frère là cái cười hỉ xả tha thứ và cái cười của cô cái cười vuốt giận cầu hòa.  Thì ra cả hai người, không ai muốn quay lưng từ bỏ ai, không ai chịu được nữa nỗi hoang lạnh trong tâm hồn nên đã phải tìm lại với nhau.  Chuyện ngẫu nhiên không hẹn mà gặp đêm nay phải chăng là chuyện thần giao cách cảm, hai dòng tư tưởng đã gặp nhau ở cùng một tần số nhớ nhung, đã khiến xui dẫn dắt hai người đến cuộc hội ngộ này để cùng nhau hàn gắn, nối lại một nhịp cầu.  Và chỉ một nụ cười thôi cũng đủ xóa tan bao hờn dỗi ưu phiền, một nụ cười thôi cũng đủ nghe tình ấm lại trong cõi lòng đã bao ngày băng giá đơn côi.

******
                                                         
Sáng chúa nhựt, lúc Kim đang cùng má loay hoay trong bếp, Lan em gái của cô chạy vào cho hay có Trúc sang chơi.  Cô chưa kịp bảo Lan mời Trúc vào thì Trúc đã chạy ùa vào như một cơn lốc, vừa thở hổn hển Trúc vừa nói:
          - Thằng Sơn vừa đến báo với chị Lê là hồi khuya này Frère phó bị xúc huyết bất tỉnh đã được đưa vào nhà thương. Chị Lê mới ghé cho tao hay và chị đã đi thăm Frère rồi.  Giờ tao qua rủ mày đây, đi không?
Cô vội buông cọng rau đang lặt dở nửa chừng đứng dậy đi rửa tay vừa nói:
          - Chờ tao thay đồ tí, mình lại kêu con Mai đi luôn thể.
Và quay sang má cô xin phép:
          - Con đi thăm Frère chút nghe má.  Ông Frère này hằng ngày trông rất khỏe mạnh mà không biết sao bệnh lại phát lên thình lình nặng  như vậy.
Má gật đầu bảo:
          - Ừ, con cứ đi.  Lấy vài trái cam mới mua lúc nãy đem biếu Frère đi con.
Má cô, ngoài việc là một bà mẹ hiền đúng mẫu, bà còn là một người từ tâm đức độ, biết cách đối nhân xử thế ở đời.  Nhiều lúc cô đã thầm cảm ơn thượng đế vô cùng đã ban cho cô một người mẹ như vậy để cô cùng ảnh hưởng được phần nào những đức tánh ấy.

Tới bệnh viện, vào đến nơi, các cô đã thấy một đám học sinh quây quần bên gường bệnh, đa số là các học sinh nội trú do Frère Venance đưa đến.  Frère phó đã tỉnh lại và đang cười tươi trước sự viếng thăm đông đảo.  Đời người tu sĩ chẳng khác gì một kẻ tứ cố vô thân, lúc ốm đau bệnh hoạn chẳng có lấy một người thân bên cạnh để đỡ đần  chăm sóc thì lũ học trò ngoan thân mến này như một đàn con hiếu thảo, là nguồn an ủi to lớn vô biên.
Đặt túi trái cây trên bàn, cô nói với Frère phó:
          - Em có mang mấy trái cam lại biếu Frère đây, Frère dùng đi cho mau lại sức.
Chị Lê như nói reo:
          - Hay quá, lúc nãy chị đi vội vã không kịp mua gì cho Frère, để chị lấy cho Frère một trái.  Frère dùng cam nghe Frère.
Frère phó gật đầu nói cám ơn hai cô.  Vì không có sẵn dao để gọt vỏ, nên chị Lê phải dùng móng tay để lột.  Nếu là trái quít thì thật là dễ dàng nhưng đây lại là trái cam nên chị phải trầy tay sướt móng mới lột xong lớp vỏ bên ngoài.  Nhìn chị săn sóc cho Frère phó lúc này, cô không còn thấy chị là kẻ đa sự quá đáng nữa.  Thật ra từ xưa đến giờ, cô không hề có ác cảm với chị mà chỉ dè dặt tính nhiều chuyện của chị mà thôi.  Nhưng hôm nay thì cô nhận thấy chị không phải là nhiều chuyện mà là nhiệt tình thì đúng hơn.

Lúc ấy Frère Venance đang đứng nơi cửa, thừa lúc mọi người lao nhao thăm hỏi người bệnh, Frère ra dấu bảo cô ra ngoài.  Hành lang vắng lặng, chỉ có nắng, nắng theo những khung cửa sổ mở toang đổ ùa vào, nhảy múa tung tăng trên gạch.  Nắng bao giờ cũng mang lại sinh khí cho vạn vật và biểu tượng cho sự phấn khởi vui tươi dù ở bất cứ nơi nào.
Tiếng Frère vang lên nửa thương nửa trách:
          - Làm khổ Frère bao nhiêu đó đã đủ chưa em?  Sao em vô tình đến thế?  Tặng vật của Frère thà em quăng em bỏ nơi nào Frère không hay không biết thì Frère còn đỡ khổ, đàng này em lại mang trả khiến lòng tự ái của Frère bị tổn thương nặng nề.  Frère rất đau đớn và thất vọng vì nhận thấy rằng em đã xem thường tình cảm của Frère, muốn lấy thì lấy, muốn trả thì trả như một trò đùa trẻ con chẳng chút quý trọng giữ gìn.  Lúc ấy, Frère thật tức giận em vô cùng nhưng nằm đêm suy nghĩ lại thấy em cũng không đáng trách vì em còn quá trẻ người non dạ, có thể em chưa suy xét chín chắn được hành động của mình hoặc em vì một lý do nào đó chẳng đặng đừng.  Nhưng cho dù em đối với Frère thế nào đi nữa thì Frère cũng không làm sao ghét bỏ em cho được, em có biết không?

Qua khung cửa sổ hành lang của bệnh viện, cô có thể trông thấy mọi việc bên ngoài thì qua ánh mắt thương yêu, qua khung của sổ tâm hồn đó, cô cũng thấy tình Frère chứa chan vời vợi.  Cô cúi đầu tạ lỗi:
          - Vì dư luận như một luồng bệnh dịch càng lúc càng lan tràn, nhứt là từ sau buổi chiều Frère nhắn gọi em, bọn học trò càng thêm đồn đãi khiến em quá rối trí hoảng sợ, đành phải hy sinh tình cảm của riêng mình.  Em biết rằng hành động của em sẽ làm đau lòng Frère lắm nhưng em vẫn cố tình để Frère đừng thương em nữa.  Em cũng khổ tâm biết mấy.  Nghĩ lại em thật rồ dại, suýt nữa đã đánh mất lòng yêu quý của Frère.  Bây giờ em xin lỗi chắc cũng không muộn, phải không Frère?
Frère mĩm cười dịu dàng đáp:
          - Không bao giờ muộn cả em à.  Frère đâu có trẻ con như em vậy.  Em lo sợ dư luận thì cũng phải nhưng theo Frère nghĩ, bọn học trò nhứt thời tò mò hiếu động, chỉ bàn tán cho thỏa tính vậy thôi chớ không có ác ý gì bôi lọ chúng ta đâu.  Frère tin chắc như vậy vì bọn chúng vẫn một lòng quý mến Frère như từ trước, lúc em chưa vào học.  Phương chi, bọn chúng cũng thừa hiểu rằng Frère cho dù là một tu sĩ đi nữa thì Frère cũng chỉ là một con người như bao nhiêu người trần tục khác.  Ngoài chuyện phải ăn phải thở để sống, Frère cũng có một trái tim biết rung cảm, biết yêu thương.  Chẳng qua chỉ vì Frère còn được ơn trên kêu gọi nên chưa thể mặc tình làm theo ý riêng đó thôi.  Tối hôm qua khi em về rồi, Frère trở lên phòng viết cho em một lá thơ, định sẽ trao cho em đêm mai lúc em vào dự lễ.  Nhưng bây giờ tình cờ gặp nhau ở đây, sẵn lá thơ đang nằm trong túi Frère, em hãy mang về đọc để hiểu lòng Frère thế nào vì chúng mình không có cơ hội để tâm sự nhiều với nhau.
Trao phong thơ cho cô, Frère nói tiếp:
          - Thôi em hãy trở lại thăm Frère phó đi, vài phút thôi rồi về.  Bệnh viện là nơi tập trung mọi thứ bệnh tật, rất có hại cho cơ thể yếu đuối của em, đừng nên ở lâu không tốt.  Frère cũng phải đưa các em học sinh về trường bây giờ cho kịp giờ cơm trưa.  Gặp lại em đêm mai nhé.

Chuyện ngoài hành lang giữa hai người có lẽ không một ai hay biết, hoặc nếu có người hay người biết thì giờ đây cô cóc ngán cóc sợ nữa rồi.  Trải qua những chuỗi ngày khổ đau buồn tủi vì thiếu vắng tình Frère, cô như một thứ thép đã được tôi luyện, cảm thấy mình đã cứng rắn chai lì và như đã mọc nanh mọc vuốt trước dư luận thị phi.  Cô sẽ không đầu hàng trốn chạy nữa mà sẽ sẵn sàng đương đầu “ăn thua đủ” với bất cứ lời bình phẩm chê bai nào nếu có.

Lá thơ của Frère đối với cô thật là một món quà Giáng Sinh lớn lao quý báu hơn bất cứ món quà nào.  Nét chữ quen thuộc mà hằng ngày cô chỉ thấy trên bảng đen, viết chung cho lũ học trò giờ đây đã vì riêng cô mà nắn nót, vì riêng cô mà dàn trải nỗi lòng.  Lời trong thơ cũng tương tự như những lời Frère nói với cô lúc nãy, có một đoạn Frère viết như thế này :
          “… Lúc chưa gặp em, đời Frère vô cùng phẳng lặng, lòng không mảy may vướng bận ưu phiền với tình cảm thế gian.  Thánh kinh tràng hạt là bạn đồng hành, là triết lý bổn phận của Frère hằng ngày trong cuộc sống.  Nhưng rồi em đến như một chiếc lá xao động mặt hồ.  Từ khi quen biết em, Frère không còn bình thản nữa được.  Chúa không còn là hình ảnh duy nhứt ngự trị trong tâm khảm Frère mà đã bị em chiếm đi một nửa.  Biết bao đêm Frère đã trăn trở giựt mình, đã bị giằng co giữa tình riêng và nghĩa vụ.  Frère muốn xua đuổi hình bóng em ra khỏi lòng nhưng không làm sao cho em biến mất đi được.  Không ngờ trong năm cuối cùng ở đây, sắp từ giã đất Sóc mến yêu này, Frère lại gặp em và thương em khiến một mai ra đi Frère dứt áo không đành, trái tim còn luyến lưu ở lại, mãi mãi bên “người phương nam” . Frère gọi em là “người phương nam” là vì nhà em ở về hướng nam đối với ngôi trường. Từ khi gặp gỡ em, những đêm thanh vắng, Frère thường có thói quen ra sân thượng đứng nhìn về phía nam để hoài tưởng một bóng hình.  Và cũng từ đó trong tiềm thức của Frère em đã nghiểm nhiên trở thành người phương nam muôn thuở để Frère riêng mình nhắc nhở gọi tên…”

Ngoài lá thơ, Frère còn gởi kèm theo một tấm thiệp Giáng Sinh.  Tấm thiệp được vẽ một mái nhà tranh với làn khói mỏng tỏa dật dờ trên nền trời chiều đông ảm đạm.  Dưới hình ảnh ấy, dựa vào ý tứ trong bài của cô Frère viết lại rằng: “Người cô lữ không nhà này ước mơ về bên mái ấm để cõi lòng được sưởi ấm lúc đông sang”.

Ước mơ thì ai cũng có quyền mơ ước nhưng thực tế thì bao giờ cũng rất phũ phàng.  Tạo hóa thường trớ trêu, mấy khi mà chìu lòng nhân thế, mấy khi mà con người được toại nguyện với ước mơ.  Nhưng Frère cứ thử ước mơ đi, vì ước mơ là sinh thú, là phấn khởi, là niềm hy vọng của con người.  Điều gì không hại người hại mình thì mình cứ thử.  Trong từ ngữ đã có chữ “không thể” làm vô vọng, vô năng, vô hiệu quả một sự việc thì tất nhiên phải có tiếng phản nghĩa “có thể” làm đổi thay đảo ngược lại vấn đề.  Biết đâu trời chẳng thương tình mà thành toàn cho mình cái tâm nguyện ấy.

*******

Đêm nay là đêm Chúa giáng sinh xuống trần.  Con đường chánh Hai bà Trưng thường ngày vốn đã tấp nập dập dìu đêm nay lại càng thêm đông nghẹt chật nức.  Ở một tỉnh nhỏ mỗi  khi có lễ lớn, thiên hạ hình như tuôn hết ra đường để vui chơi.  Dù có đạo hay không, ai ai cũng đi về hướng giáo đường nơi có muôn ngàn ánh hoa đăng rực rỡ, nơi có những bản thánh nhạc đang ngân nga vang lừng đón mừng đấng cứu chuộc thế gian.  “Cao cung lên khúc nhạc thiên thần Chúa, hòa trong làn gió nhè nhẹ vấn vương… Hỡi người dương thế lặng nghe cung đàn, mau tìm cho tới thờ kính Chúa giáng trần”.

Hang Bethlem, máng cỏ Chúa hài đồng được dựng lên trước thềm cửa giáo đường, người người hớn hở chen chúc đến viếng xem, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt trái hẳn với năm xưa Chúa đã sinh ra trong âm thầm lạnh lẽo không một ai biết đến ngoài lũ mục đồng. Không biết Chúa trên trời cao có hài lòng hay chăng khi thế nhân đã đem cái ngày Chúa xuống trần chịu khổ năm xưa làm một ngày lễ trọng đại, một cơ hội để ăn chơi phè phỡn hơn là để tưởng niệm lòng hy sinh cứu rỗi của Chúa.

Sau khi viếng hang đá Chúa ở giáo đường, Trúc, Mai và Kim trở về trường họp mặt với các bạn để cùng nhau sửa soạn vài món ăn chuẩn bị cho bữa ăn khuya.  Đêm nay thánh lễ được cử hành ngoài trời do Cha Nghị làm chủ tế.  Sân khấu nhạc hội tưng bừng của hai hôm trước đêm nay đã trở thành diễn đàn tế lễ trang nghiêm.  Đúng nửa khuya, chuông giáo đường liên hồi rộn rã đổ báo hiệu giờ ngôi hai con Thiên Chúa giáng trần.  Mọi người đồng thanh cất vang câu hát “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa”.  Tiếc rằng mùa đông ở đây không lạnh mấy, chỉ đủ cho người khoác hờ chiếc áo laine mỏng làm màu làm duyên chớ không lạnh đủ để mọi người có thể thấm thía và chia sẻ với Chúa cái lạnh giá tuyết của mùa đông ở quê hương Chúa năm xưa.  Trong đám đông, Như Kim tìm thấy Frère đang hướng mắt về bàn lễ cầu nguyện.  Frère đang cầu nguyện gì đó hở Frère?  Nếu có cầu xin Chúa xoá tội trần gian thì cũng đừng quên xin Chúa tha thứ luôn cho mình đã lỡ thương nhau.  Thương nhau đâu có tội tình gì phải không Chúa?  Chính Chúa đã dạy cho con người phải biết thương yêu lẫn nhau, chúng con chỉ là vâng lời Chúa dạy, làm theo ý Chúa mà thôi.

Tan lễ là đến cái màn Réveillon.  Chữ “réveillon” là do động từ “réveiller” mà ra có nghĩa là “đánh thức”.  Thật vậy, lũ học trò như đã được đánh thức bừng tỉnh hẳn sau hơn một tiếng đồng hồ đứng chôn chân ngủ gà ngủ gật nghe cầu kinh rao giảng.  Cả đám reo hò tở mở đổ xô nhau chạy ùa vào lớp bày biện tiệc tùng.  Ăn uống, hát hò, vui nhứt là bọn nội trú vì hết đêm này, sáng mai đây lại được thân nhân đến rước về thăm nhà nghỉ lễ.  Tiếc rằng lớp Kim không do Frère Venance chủ nhiệm nên buổi tiệc này không có Frère cùng dự để cô được trọn vui như mọi người.

Cuộc vui kéo dài đến thật khuya mới chấm dứt. Cô ra sân đứng chờ Mai và Trúc để cùng về.  Trúc còn tiếc rẻ cà kê gì đó trong lớp chưa ra, Mai thì đang hẹn hò có lẽ, với người yêu lớp đệ nhị vừa mới đến tìm.  Học sinh lớp đệ ngũ của Frère cũng đang lần lượt ra về, đèn trong lớp đã tắt.  Cô muốn nói với Frère một lời từ giã mà chẳng biết Frère đâu, lòng cô thoáng buồn và hờn dỗi vu vơ.  Lúc nãy tan lễ, ai cũng bận rộn đi về lớp mình, thấy nhau mà không thể nói gì với nhau được, bây giờ thì cô đã sắp sửa đi về.  Em sắp về rồi Frère có biết không?
Vài phút sau Mai và Trúc ra tới, Trúc che miệng ngáp dài:
          - Chờ tao có lâu không?  Úi chà, buồn ngủ ơi là buồn ngủ!  Nãy giờ mải mê chơi mà quên chuyện tối cần, bây giờ mới thấy thấm, con mắt mở hết lên.
Mai cũng gật đầu phụ họa:
          - Ừ, tao cũng vậy.  Ước chi bây giờ mình mọc được đôi cánh bay vèo một cái tới nhà ngay để phóng lên giường  thì khỏe biết mấy.
Mai vừa dứt lời thì cô chợt nghe có tiếng nói từ sau lưng, tiếng nói êm đềm quen thuộc khiến tim cô rộn ràng.
          - Không có cánh bay nhưng có xe Frère đưa về chịu không?
Cô quay lại thấy Frère đang vội vã đi tới với chiếc chìa khoá lắc lư trên tay mà cô chắc đó là chìa khóa xe.
Trúc nhảy cỡn lên mừng rỡ:
          - Thật hở Frère, Frère đưa tụi em về thật sao?  Trời ơi!  Cám ơn Frère quá, đúng là “buồn ngủ mà gặp chiếu manh” đây rồi.
Rồi quay sang cô và Mai, Trúc lại tiếp:
          - Ngày mai nhớ đừng đứa nào tới quấy rầy tao sớm nghe chưa, sớm lắm là trưa mai tao mới dậy nổi, tao phải ngủ bù cho đêm nay mới được.
Mai thúc cùi chỏ vào tay Trúc nạt nộ:
          - Mày sao, ăn nói không giữ gìn ý tứ gì hết, không sợ Frère cười cho.  Con gái mê ngủ như mày thì bà già chồng nào mà dám rước.
Trúc cười hì hì:
          - Mày lo cho thân mày đi.  Chà sắp có người rước rồi làm bộ nết na đức hạnh.  Tao đây cóc cần ai rước mà chỉ cần được Frère đưa về ngay bây giờ tao đánh một giấc cho đã con mắt tao thôi. Frère, Frère có cười em không hở Frère?
 - Không đâu, Trúc cứ tự nhiên.  Tự nhiên như thế chứng tỏ là Trúc rất vô tư.  Mà vô tư được là một điều tốt, biết bao nhiêu người muốn vô tư như Trúc mà không được, như Frère đây chẳng hạn.
Frère vừa nói vừa cười tiến đến chỗ đậu xe.  Trong bóng tối, cô cũng mĩm cười hả dạ, cơn dỗi hờn phút chốc đã tiêu tan.  Ít ra cũng phải vậy, không cách này thì cách khác, làm sao Frère cũng phải tìm gặp cô cho được đêm nay để hai người có thể nói với nhau vài lời trước khi tạm xa nhau một tuần nghỉ lễ.

Đưa Trúc và Mai tới nhà xong, Frère cho xe quẹo về phía nhà cô rồi dừng lại ở đầu đường.  Hai người xuống xe đi vào chầm chậm.  Việc đưa cô về đêm nay phải chăng đã được Frère sắp đặt toan tính trước để tạo cho hai người một cơ hội bên nhau.  Con đường sau trước vắng tanh không một bóng người, nhà nhà cửa đóng im lìm, chỉ có tiếng côn trùng nỉ non đâu đây trong lùm cây bụi cỏ và tiếng vạc ăn đêm thỉnh thoảng bay vút qua nghe xạc xào.  Giờ này có lẽ mọi người đang thả hồn trong mộng mị, trong giấc ngủ say vùi của nửa đêm về sáng.  Trời khuya sương xuống lạnh nhưng đi bên nhau cả hai không cảm thấy nữa sự lạnh lùng.  Trời đêm nay không trăng nhưng sáng sao, nhìn lên bầu trời đen thẩm lấp lánh những vì tinh tú chiếu ngời  như nạm kim cương, Frère cất tiếng gợi chuyện:
          - Mai này trời tốt, em có đi chơi đâu không?
Cô trả lời bằng cái lắc đầu và hỏi lại:
          - Sao Frère biết ngày mai trời tốt, Frère biết xem thiên văn đoán thời tiết hay sao?
          - Không, Frère chỉ nghe người ta nói đêm nào có nhiều sao là ngày hôm sau trời nắng ráo, còn sao thưa là dấu hiệu cho một ngày mưa.  Mà em thì ghét trời mưa lắm mà.  Vậy đêm nay sao nhiều, ngày mai trời đẹp không có mưa làm em buồn, không có sấm sét làm em sợ chắc là em hài lòng lắm phải không?
Cô cười thẹn thùng.  Frère nói tiếp:
          - Frère còn nhớ câu: “Chaque vie est une étoile qui tombera un jour” trong bài thi của em.  Mỗi cuộc đời là một ánh sao sẽ rơi một ngày.  Vậy chớ em có biết sao nào là em và sao nào là Frère hay không?
Cô lắc đầu nguầy nguậy đáp:
          - Chuyện đó thì em chịu thôi, làm sao em biết được.  Nhưng chắc chắn một điều là sao của em không phải là sao sáng.  Còn Frère thì…
Frère cắt ngang câu nói của cô:
          - Còn Frère thì cũng vậy thôi.  Nhưng mờ hay tỏ gì thì cũng không quan trọng, không cần thiết, chỉ mong rằng mình không là sao Ngưu sao Chức để không có dãy Ngân Hà nào ngăn cách được chúng mình, em có mong thế không hở em?


Cô lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng bâng khuâng thầm nghĩ không biết Frère nói thế với ngụ ý gì.  N’oubliez pas que vous êtes Frère religieux, Frère ơi!  Dù không là Ngưu lang Chức nữ thì chúng mình cũng không thể ở được bên nhau.  Có biết bao sông Ngân trong cuộc đời đã chia lìa ngăn cách, muốn vượt qua được tưởng phải đánh đổi bằng một sự hy sinh nào thật lớn lao đáng tiếc …
Frère lại tiếp tục về huyền thoại sao trời:
          - Frère nghe người ta nói mỗi khi nhìn thấy một ánh sao băng, nếu mình lập tức khấn nguyện điều gì thì chắc chắn sẽ được như ý, vậy nếu trước mắt em có một vì sao đang rơi, em sẽ cầu nguyện gì?
Ngước nhìn trời như để tìm một ánh sao băng, cô đáp lời Frère mà như tự nhủ với chính mình:
          - Em sẽ cầu xin cho đừng có vì sao nào sẽ rơi rụng nữa, vì sao rơi là biểu tượng cho sự tan vỡ chia ly.  Em rất sợ phải đau buồn vì chia ly tan vỡ.  Nhưng đời vốn không có gì tồn tại mãi mãi, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, trăng tròn rồi lại khuyết, hoa nở rồi hoa tàn, có hội ngộ thì tất phải có chia ly.  Như thế thì làm sao điều ước này có thể toại nguyện như ý được phải không Frère?
Frère cười trách nhẹ:
          - Sao lại không em?  Em lại bi quan nữa rồi.  Điều ước của đã được ứng nghiệm rồi mà em không hay biết đó thôi?  Nè em thử nghĩ đi, có phải đúng y như em vừa mới ước, hiện tại thì trước mắt mình không có một ánh sao nào rơi rụng, mà không có sao rơi tức là không có tan vỡ chia ly, như vậy không phải là lời nguyện cầu của em đã linh ứng đó hay sao?
Cô ngẫm nghĩ rồi phì cười nói:
          -  Lý luận của Frère nghe qua thì tình có vẻ sai nhưng lý lại đúng.  Em biết là Frère không muốn em bi quan vơ vẩn nên mới nghĩ ra cách giải mẹo cho em điều ước này như vậy.  Nhưng dù sao thì cũng chỉ là huyền thoại, mà huyền thoại thì không phải là thật nên em cũng giả sử cho là ước mơ của em đã linh nghiệm cho xong để tự mình khỏi phải thắc mắc nữa, phải không Frère?
Cả hai nhìn nhau cười xoà, cô nói tiếp:
            - Nhưng thật ra thử tưởng tượng nếu điều gì trên đời này cũng tồn tại mãi không luân chuyển đổi thay thì thế giới này sẽ bị ngưng đọng bế tắc hoàn toàn không cách gì phát triển đổi mới được.  Bởi vậy cho nên đôi khi người ta cũng đừng nên trách chi chuyện vật đổi sao dời hoặc luật đào thải tự nhiên trong vũ trụ, vì chính nhờ vậy mà xã hội mới thăng hoa, đời sống con người mới được cải tiến tốt đẹp hơn, đúng không Frère?  Cũng như con người, sống đến một  lúc nào đó rồi cũng hết kiếp như những vì sao trên trời kia lần lượt sẽ rơi sẽ tắt, sẽ đi vào lòng đất cho mầm non đâm chồi, cho thế hệ mới vươn lên.
-Tuy là vậy nhưng chuyện gì cũng có ngoai lệ em à, chẳng hạn như tình cảm đó em.  Người già người chết, hoa nở rồi hoa tàn nhưng tình cảm một khi đã khắc ghi vào lòng thì sẽ sống mãi muôn đời không nhạt phai.  Frère tin chắc là vậy.
Giọng Frère nồng ấm thiết tha như muốn bày tỏ trút cạn nỗi lòng mình.  Vừa lúc cũng đã tới trước cửa nhà cô, cả hai dừng bước lại.  Frère cầm tay cô quyến luyến siết chặt thì thầm:
          - Đã khuya lắm rồi thôi em hãy vào nghỉ đi.  Được nói với em vài lời đêm nay Frère rất sung sướng mãn nguyện.  Chúc em được trọn vui trong những ngày lễ và mong rằng ngày trở lại học em sẽ không làm buồn lòng Frère nữa, có được không em?

Cô bẽn lẽn nhìn Frère mĩm cười gật đầu.  Frère cũng ngọt ngào cười theo.  Tuy không nói ra bằng lời nhưng trong cái siết tay đầy thương mến đó và trong ánh mắt nồng nàn trao nhau, cả hai đã ngầm nói một sự thỏa thuận đề huề, một niềm thông cảm sâu xa, một tình yêu mở ngõ.  Đêm nay là đêm thánh nhiệm mầu, cầu xin rằng những gì đã xảy đến trong đêm nay sẽ được nhiệm mầu trong ơn Chúa và huyền diệu vĩnh cửu với thời gian cho dù biển cạn non mòn, hay thương hải tang điền bao phen.

No comments:

Post a Comment