Nhiều
bác sĩ đã từ lâu cảnh báo về tình trạng “ghiền đường” mà vị ngọt của đường là
một loại ma túy nguy hiểm có thể giết người trong thầm lặng.
Trong
một bài viết trước đây về hội chứng “Mỡ, Đường, Máu”, BS. Minh có cho độc giả
một câu hỏi để suy gẫm: “Giữa một lon Coke và một quả trứng gà, cái nào nguy
hiểm cho tim mạch hơn?” Hôm nay chúng ta đã có một câu trả lời xác đáng dựa
trên nghiên cứu mới nhất đăng trên báo Y Khoa của Hội Y Sĩ Hoa Kỳ (JAMA) tháng
2/2014, sau quá trình theo dõi 40,000 bệnh nhân: “Trứng gà không gây ra đột quỵ
tim mà thủ phạm chính là đường”!
Sự
“ghiền đường” dường như đã được in đậm vào trong DNA của loài người chúng ta từ
hằng chục ngàn năm qua, cộng thêm với những ảnh hưởng của xã hội làm cho ta khó
thấy sự tác hại của bệnh ghiền này, vì lẽ, mọi người, không ít thì nhiều đều
bị… nghiện đường.
Có bao nhiêu loại đường?
Đường là danh từ chung để chỉ một loại nhu yếu phẩm cần cho con người. Trên
thực tế, tất cả loại cây cỏ, thảo mộc đều có chứa đường dưới nhiều thể loại
khác nhau. Thí dụ như cây lúa chẳng hạn, từ hột lúa, rễ cây lúa, lá lúa đến
thân cây lúa, đều có đường trong đó. Tuy nhiên những loại đường có trong thân
cây, lá cây v.v… so với các loài như trâu, bò ngựa…có thể hấp thụ được, cơ thể
chúng ta lại chịu thua. Để đơn giản hóa vấn đề, đối với con người, có 3 loại
đơn đường, Glucose, Fructose (có nhiều trong trái cây), và Galactose (có nhiều
trong sữa). Đường cát đa phần được kết tinh từ nước mía chứa một loại đường đôi
gọi là sucrose, được kết hợp từ đường glucose và fructose.
Đường
phèn, đường cát, đường đen, đường nâu, đường bông gòn,… tất cả đều được biến
chế từ đường mía mà ra.
Từ
khoảng năm 1970, để cạnh tranh kinh tế và duy trì lợi nhuận cho nghành nông nghiệp
Mỹ, chính phủ Mỹ đã tăng thuế nhập cảng đường mía từ các nước khác, và tăng
cường sản xuất một loại đường đặc chế từ hạt bắp gọi là “đường sy-rô nồng độ
cao từ bắp” (High Fructose Corn Syrup, HCFS). Loại đường HCFS này về thành phần
hóa học thì hơi giống như đường mía, nhưng ngọt hơn và dễ thấm vào máu hơn. Có
người cho là vì hai tính chất này mà HCFS độc hơn đường mía, vì dễ ghiền và mau
“phê” hơn là đường mía. Trên thực tế cả hai thứ đều là “bad guys” (kẻ xấu) hết.
Chỉ vì chính phủ Mỹ cố tình làm cho đường HCFS rẻ hơn nên kỹ nghệ biến chế thức ăn tha hồ tưới, nhét, trộn đường HCFS vào đồ ăn. Bạn có để ý là nước ngọt Coca Cola ở Mỹ mùi vị hơi khác hơn ở các nước khác không? Sự khác biệt là do mùi vị khác nhau của đường HCFS và đường mía. Nói đến Coca Cola, chỉ ½ lon soda có thể làm tăng tỉ số bị đột quỵ tim lên đến 30%. Bạn có biết là một muỗng tương cà chua Heinz có nhiều đường hơn là một cái bánh quy Oreo không? Hoặc, một hủ da-ua (fruit yogurt) có nhiều đường hơn là một lon Coke? Hay trong một tô cereal buổi sáng, 75% calories đến từ đường? Ngay cả nước trái cây “bổ dưỡng” fruit juice, nước uống “tăng cường năng lực”, cà phê Starbucks v.v… hãy thử đoán có bao nhiêu đường trong đó?
Tại sao đường gây ra tai hại?
Khi bạn mới uống hay ăn thức ăn có đường vào cơ thể đa phần bạn sẽ có cảm giác
thoải mái, dễ chịu. Thứ nhất vì trên thực tế cơ thể chúng ta cần một số ít
đường để sống. Lượng đường nầy thấm vào các tế bào, cung cấp năng lượng cấp
thời làm cho ta…khỏe. Thứ nhì có thể vì yếu tố tâm lý của đa số bệnh ghiền, vì
từ thuở nhỏ chúng ta đã quen với vị ngọt của đường, nhất là những khi bé khóc
là bố mẹ dúi cho một cục keo hay một cây cà rem. Vì thế bây giờ khi bị “stress”
chúng ta dễ đi tìm niềm an ủi với vị ngọt của đường.
Sau khi cảm giác dễ chịu qua đi, chúng ta sẽ thấy cơ thể nặng nề vì những lượng đường dư thừa sẽ tạo gánh nặng cho cơ thể. Lá gan và pancreas cần phải “giải độc” khối lượng đường phụ trội này bằng cách chế biến và chứa vào mỡ đặc (triglycerides) làm cho ta béo phì ra, hay làm tăng mỡ lỏng (cholesterol, LDL) làm cho tim, mạch máu bị nghẽn. Ngoài ra, các tế bào bị ngâm trong đường sẽ biến thành… mứt quất (mứt tắt), để cân bằng nồng độ hai bên, nước từ bên trong tế bào sẽ rút ra máu, làm khô nước bên trong và dễ chết (Bạn dã đọc bài “Yêu Nước” chưa?). Càng ngâm trong đường càng lâu các tế bào sẽ có hiệu ứng giống như bị “thắng đường” khi các bà làm nước màu kho cá!. Cuối cùng lá gan cũng đầu hàng, sanh ra bệnh tiểu đường. Vòng tròn tử vong tiếp tục xoáy tròn kéo mình vào vực sâu của đáy huyệt một cách nhanh chóng.
Làm thế nào để bớt ghiền đường?
1. Không nên ăn đường giả (sugar substitute, diet gugar)! Đường thật mà còn có
hại huống chi đường giả! Đường giả đa phần có cấu trúc giống như đường có
trong... lá cây, rễ cây v.v… để lừa cơ thể chúng ta mà thôi. Tuy không làm tăng
calorie nhưng vẫn có những tác hại tương tự.
2.
Nên để ý hàm lượng đường trong tất cả các loại thức ăn. Tốt hơn hết là không ăn
đồ ăn đã chế biến mà chỉ ăn đồ ăn tươi do chính mình nấu nướng lấy.
3.
Ăn ít , ăn cân bằng và biết lựa chọn. Thí dụ không ai cấm bạn ăn một quả chuối
mỗi ngày, miễn đừng ăn luôn cả nải chuối. Giữa một quả cam và một ly nước cam
thì nên chọn…?
4.
Ăn chậm, nhai chậm lại để tận hưởng vị ngọt của thức ăn. Tôi bảo đảm với bạn
sau khi bạn nhai một miếng dưa chuột thật kỹ, thật lâu bạn sẽ thấy vị ngọt của
nó không thua gì một múi cam. Mà có nhai một múi cam, thì cũng nên bỏ thì giờ
mà tận hưởng hương vị của nó. Nên nhớ ngoài vị ngọt còn có những vị khác nữa.
5.
Tập thể dục, thể thao mỗi ngày. Đi bộ tối thiểu 15 phút trước hay ngay sau khi
ăn, hoặc cả hai càng tốt. Đi bộ sẽ làm cho các tế bào mở rộng cửa để cho đường
thấm nhanh vào bên trong, giảm bớt nồng độ đường ngoài mạch máu.
Hôm
nay nên là bắt đầu mới cho mọi người. Chúc bạn đọc khỏe, vui vẻ vì bớt… “nghiện
đường”.
BS
Hồ Ngọc Minh
No comments:
Post a Comment