Chào các bạn,
Tôi đã trở về nhà
sau 4 tuần đi Nhật thăm con và cháu.
Phải nói là một
chuyến đi lịch sử và nhiều kỷ niệm. Nhất là được đến và cư ngụ trong một căn cứ
không quân của Mỹ ngay trên đất Nhật.
Tất cả đều mới lạ
và nhiều chuyện để kể.
Tuy nhiên trong phạm
vi bài này tôi chỉ xin tường thuật lại chuyến bay đến Nhật của đôi vợ chồng
già. Chuyến về xin hẹn lần sau.
Chuyện đi trên máy
bay từ LAX đến TOKYO và trở về thì rất bình thường đối với những người thích đi
du lịch. Nhưng đối với hai vợ chồng già của tôi thì đó là một quyết định táo bạo
và liều lĩnh vì quá nhớ thương con.
Nếu ai hỏi tôi có
dám thực hiện một chuyến nữa hay không, chắc tôi sẽ lắc đầu từ chối. Tôi sợ.
CHUYẾN ĐI
Tôi bật ngã người
trên chiếc giường nệm trải thẳng thớm. Hai tay đưa thẳng lên cao với một cử chỉ
hết sức thoải mái mãn nguyện khi cô con
dâu la to:
- Mom ! You did
it. Finaly! You did it.
- Yes. I did it.
Tôi nói
Rồi cả hai mẹ con
cùng cười sung sướng. Thằng cháu nội nhảy tưng tưng.
- Ba nội did it.
Bà nội come home.
Cô con dâu xoa hai
chân mẹ chồng cảm động:
- You so strong !
Mom!
Vâng tôi đã thành
công. Tôi đã đặt chân đến đây: Đất nước hoa Anh Đào tươi đẹp. Tôi đang hiện diện
nơi này: Một căn cứ không quân của Mỹ trên đất nước Phù Tang. Tôi đã đến thăm con
tôi như trong mơ ước.
Ông chồng của tôi
quả thật đã kiệt sức trên chuyến hành trình dài trên 11 giờ bay và thời gian chờ
đợi đi về tổng cộng hơn 20 tiếng. Vừa đặt chân về tới nhà là tôi đã cỡi giày dìu
ông nằm ngay trên ghế salon cho thoải mái. Tôi xoa hai chân của ông và dịu
dàng:
-Nằm nghỉ lưng cho
khỏe đi ông. Mình đả đến đích.
…….
Nước Nhật không xa
lạ gì đối với những người trang lứa như tôi. Những người trên 65, đến tuổi hưu,
hoàn thành trách nhiệm mình với con cái. Du lịch là một thú vui mà nhiều người
thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để
đi xa.
Cho nên nói về một
chuyến Nhật du mọi người sẽ cuời” Có gì mới mẻ đâu mà viết” Đúng vậy. Chẳng có
gì mới đối với nhiều người. Nhưng thật là đặc biệt đối với tôi. Bởi vì đây là lần
đầu tiên tôi làm một chuyến đi xa đến như vậy.
Tôi rời khỏi nhà
lúc 7:40 sáng giờ Cali. Thằng con rễ phải đưa con đến trường rồi mới có thể đưa
tôi ra phi trường được. Mọi người ai cũng lo sợ bị trễ máy bay. Vì xa lộ 91 nổi
tiếng kẹt xe. Thế nhưng hôm nay may mắn kẹt xe không nhiều lắm nên đến phi trường
LAX 10 am. Tôi phụ con rễ lấy hành ly rồi mới đỡ ông chồng xuống xe. Sau một hồi loay
hoay tìm người giúp vì vừa lo hành ly vừa nắm tay ông chồng sợ ông đi lạc, tôi cũng đã đến khu vực
check in. Một người phụ nữ Mỹ có nhiệm vụ giúp ông chồng tôi trên xe đẩy vì ông
thuộc diện handicap. Đồ đạc tôi mang theo không có gì nhiều chỉ quần áo cho hai
vợ chồng, tã và lót cho ông chồng. Một it gia vị và thức ăn khô tôi mang qua cho con.
Chiếc xe đẩy để khi đi chơi ông chồng tôi được tiện lợi.
Vì quá lâu không đi xa, nên tôi cứ tưởng mỗi người được 2 vali, mỗi cái 70 lbs. Khi vào check in ở hảng
American Airline tôi mới biết mỗi valy chỉ được 50lbs. Cái valy quần áo dư mất
5lbs. Đành phải lui cui tháo ra bỏ bớt lại cho đúng. Nhưng phải bỏ ra cái gì nặng
cho mau xong. Tôi lấy cái máy đấm bóp ra, nhưng đi xa không thể thiếu nó. Nên
tôi bỏ vào một túi nylon và đem theo luôn, còn lotion, xà bộng tắm và vài thứ nữa
tôi phải bỏ vào thùng rác. Qua trạm kiểm soát lại một phen bị chận lại vì mấy hộp
cháo tôi nấu và xay ra dự trù cho chồng ăn trên máy bay. Anh ấy thực quản có vấn
đề nên phải dùng thức ăn lỏng Người phụ
trách thông cảm nhưng phải kiểm tra nghiêm nhặt. Qua bao nhiêu máy móc, rồi xray,
thật lâu cuối cùng cũng được qua trạm.
Đến phiên ông chồng tôi bị chận lại để khám tổng quát. Họ bắt phải cởi áo
khoác ra. Thấy trong túi có gì đó nặng nặng, Họ lấy cái thau nhựa trút ra để
xét. Thì ra toàn là kẹo, ai thấy cũng phì cười. Có lẽ trước khi ra khỏinhà,
chàng của tôi đã trút hết hộp kẹo bỏ vào túi áo. Anh ấy sợ nhểu nước miếng nên
đem kẹo theo để ngậm giữ lại. Một chuyên viên mặc đồng phục mò, nắn tay, chân,
vai và cùng khắp người ông xem ông thế nào, có đủ sức khỏe ngồi lâu trên chuyến
bay dài hay không?
Xong xuôi người phục vụ đi tới, đẩy chồng tôi vào trong
Thế là vợ chồng tôi vào phòng đợi để chuẩn bị cuộc hành trình dài 11 tiếng
30 phút chuyến bay AA169 của hảng
American Airline.
Tới giờ, ưu tiên cho người handicap vào máy bay trước, một người phụ nữ
dáng người phục phịch, (thú thiệt nhìn hai cái mông to quá kích thước, núng
nính theo những bước đi thấy thật tội nghiệp) đẩy chồng tôi đi trước, còn tôi
kéo carry on nhỏ đựng ít thuốc men và quần
áo đi theo sau.
Tới cửa máy bay, một lần nữa phải chuyển chàng từ xe đẩy này đến một xe đẩy
nhỏ hơn để có thể đi qua hàng ghế hẹp để vào chỗ ngồi..
May quá thằng con đã mua cho ba mẹ chỗ ngồi chỉ có hai ghế và sau lưng là
phòng vệ sinh.
Rất khó khăn mới đưa ông chồng tôi ngồi yên vị ,vì cơ thể chàng cứ như dán
xuống mặt ghế không chịu nhúc nhích. Phải dê dịch hai chân từng chút một để bẫy
cái mông đi . Nhìn một dãy hành khách đứng chờ, tôi thật lòng áy náy nhưng
không biết làm sao. Thôi thì nói xin lỗi để mọi người thông cảm.
Máy bay rời phi đạo và cất cánh lên cao. Tôi nắm chặt tay ông chồng lòng thật
mừng. Gì thì gì, chắc chắn chúng tôi sẽ được tới nước Nhật trong mơ ước.
Bay độ hơn hai giờ cô tiếp viên hàng không mời bửa ăn trưa. Ông chồng tôi
rũ người xuống mệt mõi và vì quá đau lưng.. Tôi chọn phần thức ăn thịt bò cho
anh ấy , còn tôi phần gà. có gì thì đổi qua đổi lại. Chàng muốn uống nước cam.
OK ! như vậy tốt cho sức khỏe, còn tôi thì chọn một cốc trà xanh.
Mừng quá phần ăn của chàng thịt mềm, dù cơm hơi khô. Nhưng lạy trời khi tôi
đút, chàng đã ăn hết phần của mình. Uống một phần ly nước cam và còn đòi ăn
luôn một ít trong phần tráng miệng. Điều
tôi mừng nhất là không những chàng ăn được mà không bị sặc như ở nhà. Như vậy,
chàng có đủ sức khỏe để chịu đựng cuộc
hành trình còn dài.
Lo cho chàng xong thì người tiếp
viên đã đi thu gom rác. Tôi từ từ thưởng thức phần ăntrưa của mình. Thức ăn tôi
chọn là cơm gà. Ít cơm nóng và mấy lát thịt gà đựng trong một hộp nhôm nhỏ
nhưng sao ăn quá ngon. Có một hộp nhỏ xíu đựng ít rau và hộp khác với vài lát
trái cây tráng miệng. Phần ăn còn thêm một chai nước lọc và một cái bánh mì nhỏ
với bơ .
Đương nhiên với phần ăn quá nhiều như vậy, tôi không thể nào dùng hết, đành
bỏ lại. Nhìn người tiếp viên trút tất cả vào bịt rác, tôi thấy thật tiếc và
thương cho những người không có thức ăn.
Mọi người ngủ gà, ngủ gật,người khách ngồi ghế kế tôi say sưa trong giấc nồng
làm tôi thấy thật thèm thuồng. Chàng tôi cứ mắt mở thao láo, thỉnh thoảng than
đau lưng. Tôi đã chuẩn bị sẳn rất nhiều
giấy nên nước miếng nhểu xuống ướt miếng giấy này thì tôi thay miếng khác. Giấy
dơ tôi đã có một bịt rác riêng cho khoản này rồi.
Khoảng 1 tiếng sau, tôi bước ra, cố gắng dìu chàng xê dịch ra khỏi hàng ghế.
Loay hoay không biết phải làm sao xếp lại cái tay kê để bẩy chàng ra ngoài.. Gọi
cô tiếp viên để hỏi, cô ta cũng không biết phải làm sao. Cô ta bảo tôi chờ một
chút, cô ta đi hỏi người tiếp viên trong buồng máy phía trước. Một lát sau, cô
ta lại chỉ tôi cái nút bấm nằm khuất ở bên trong.
Dìu chồng ra tới ghế ngoài, xoay chân cho có thế, tôi dùng sức kéo chàng đứng
lên, rồi dìu chàng vào phòng vệ sinh.
Đây mới là vấn đề lớn. Phòng vệ sinh nhỏ xíu. Khi bước vào trong, lock cửa
đèn mới bật lên để người bên ngoài biết có người ở trong. Chàng của tôi cần tôi
giúp, mà cùng vào thì không thể, một mình chàng thì không được. Tôi đứng tần ngần
một hồi, rồi nghĩ thôi thì có xấu cũng một lần chịu, chả ai nhớ mình.
Tôi đưa chàng vào, đứng trấn ngay cửa chận không cho đóng. Xoay và đặt chàng
ngồi xuống bàn cầu rồi tôi đứng ngay cửa chờ. Vậy là tôi đã chận lại con đường
lưu thông này rồi. Các cô tiếp viên phải đi vòng khi qua lại, còn mấy người sắp
hàng chờ đợi đứng xa xa nhìn tôi thông cảm.
Xong phần tiêu tiểu, tôi đở chàng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giặt
khăn lau mặt rồi đem chàng ra ngoài. Nắm hai tay dìu chàng đi tới đi lui cho
thông máu huyết. Xoa bóp hai vai, đấm lưng một hồi rồi mới đưa vào ghế.
Rút kinh nghiệm, tôi đưa chàng ngồi bìa, tôi sẽ bước qua người chàng ra vô trong
còn dễ dàng hơn để chàng ngồi trong.
Tôi lấy viên thuốc ngủ cho chàng uống, dự tính như vậy chàng ngủ 4 đến 5 tiếng
sẽ dậy cũng tốt cho sức khỏe. Tôi lót hai cái khăn tay từ cổ xuống tận đùi. Thôi tự do cho nước miếng chảy,
tôi không còn sức để lau. Tôi cũng phải nghỉ ngơi.
Vậy mà chàng của tôi vẫn tỉnh queo, mắt mở, người cứ gập xuống mệt mõi. Dù
khó khăn, tôi cũng mấy lần dìu chàng đứng lên đi lại và xoa bóp, đấm lưng. Nhìn
trên màn hình đã đi hơn nửa đoạn đường, còn hơn 5 giờ bay mới tới. Tôi lấy thuốc
an thần bác sĩ cho dùng vào ban đêm để chàng uống.
May quá uống xong một hồi lâu, chàng đi vào giấc ngủ. Cổ cứ gục xuống. Sợ
chồng mõi, thỉnh thoảng tôi phải đở đầu, hay dùng sức đẩy người chàng lên
Tôi chập chờn nhưng không dám ngủ vì
sợ chàng thức dậy bất ngờ. Còn 2 giờ bay cuối cùng, tiếp viên mời bửa ăn nhẹ .
Tôi nhận hai phần ăn, rồi tôi ăn phần
mình. Xong đánh thức chàng dậy để dùng bửa. Trong lúc ngật ngừ chàng của tôi
cũng đã ăn được một ít phần cơm của mình , và sau đó ngủ tiếp.
Còn 30 phút sau cùng, tôi đánh thức chàng dậy, đưa vào phòng vệ sinh cho
chàng đi tiểu rồi giặt khăn lau cho chàng tỉnh táo. Thật mừng, tôi đã cùng chồng
đi suốt đoạn đường bay tốt đẹp, không có bất trắc nào xãy ra.
Nhìn ra ngoài phi cơ, vẫn là biển xanh và cơn mưa ào đến, một màn trắng xóa
như mây bao phủ. Qua khỏi cơn mưa, nhìn xuống cũng là biển xanh
Máy bay giảm vận tốc và đáp xuống phi đạo, đường băng loang loáng nước, máy
bay chạy vòng vòng rất xa và vào bãi đậu của hảng hàng không American Airline.
Chúng tôi được lịnh ra sau cùng, hai người Nhật khá to con đến với chiếc xe
đẩy nhỏ. Họ ra dấu cho tôi đi vòng ra phía trước để dìu chồng đứng lên và vào
ghế. Họ chỉ đẩy xe chứ không đụng vào người chồng tôi, dường như đó là luật của
họ, mặc cho tôi loay hoay dìu chồng đứng lên và cho vào ghế.
Tôi kéo valy theo họ ra ngoài. Trước cửa phi cơ hai người với hai xe đẩy đứng
chờ. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng tuổi, trắng trẻo, tóc bạc trắng đưa
một cái bảng tên viết bằng tiếng Nhật ra dấu bảo có phải tên chồng tôi không?
Tôi lắc đầu.
Một chàng trai còn trẻ, ăn mặc tươm tất, đeo khẩu trang đem chiếc xe đẩy đến
nhận chồng tôi.
Một lần nữa tôi phải kéo chồng đứng lên rồi dìu vào xe đẩy. Chúng tôi đi ra
khỏi cầu thông vận và vào trong hành lang phi trường. Con đường khá dài, có những
thang cuốn cho người đi bộ. Người thanh niên nói được tiếng Anh nên chúng tôi dễ
thông cảm.
Tôi kéo trên tay carry on quần áo,
thuốc men và cái lap top. Một túi xách đồ dùng trên máy bay , hai cái gối lót đầu
và cái ví tay to đùng đủ vật dụng cá nhân, ipad, iphone và đồ lặt vặt của đàn
bà.
Nói thiệt, lỉnh kỉnh đồ đoàn và đường
dài tôi cũng mỏi tay lắm, nhưng ráng bấm
bụng cố đi theo cho kịp chồng. Tới trạm kiểm soát, một người nữ nhân viên mặc đồng
phục ra dấu cho chúng tôi dừng lại. Cô ta tới trước nhóm phi hành đoàn đang xếp
hàng và nói một tràng tiếng Nhật. Người đứng đầu lui ra và cô ta cúi đầu mời
chúng tôi tới trước. Thật là cing cách phục vụ của người Nhật khác hẳn nước ta.Tôi
cảm kích và lịch sự cúi đầu cám ơn. Xuất trình passport và giấy tờ nhập cảnh chúng
tôi dễ dàng đi qua trạm.
Đến nơi nhận hành lý ký gửi, mỗi lúc nhận ra valy của mình, người thanh niên Nhật cũng giúp tôi bỏ lên xe
đẩy hành lý. Vì có đem theo cái weelchair nên khá cồng kềnh . Qua mọi thủ tục hải
quan một cách dễ dàng, chúng tôi ra
ngoài phòng đợi.
Ra bên ngoài, nhìn dáo dác, không thấy con đâu. Thằng con trai đã hứa với
tôi là sẽ đến sớm nhất chờ đợi mẹ. Vậy mà nhìn tới nhìn lui không thấy nó đâu hết.
Tôi rút iphone ra, nhưng không thể gọi phone ngoài Hoa Kỳ.Không có internet nên
không thể Face time. Cho nên cầm trong tay vừa Iphone, Ipad mà tôi chịu thua
không cách sao liên lạc với con. Tôi lại gần cậu thanh niên nói lời xin lỗi. Và
đoan chắc con tôi sẽ đến. Nếu cần cậu cứ thả chúng tôi đứng đây, cậu trở về nơi
làm việc. Nhưng cậu nói không sao và sẽ chờ với chúng tôi.
Trong phi trường Arita Tokyo, người ta đi qua đi lại vội vã và thật đông. Họ
dường như bị rượt đuổi vì thời gian và công việc. Ông chồng tôi ngồi trên xe đẩy
đặt ở một góc vậy mà mấy lần người ta muốn
va vào ông. Tôi nhìn đoàn người tấp nập qua lại với hành lý mà chóng mặt. Nhìn
và đi tới đi lui cũng không thấy con đâu.
Cậu phục vụ người Nhật giúp tôi nối đường line Wifi free tại phi trường. Thế
nhưng phone tôi vẫn không connect được, dù tôi không gọi mà chỉ dùng face Time.
Chờ hơn 30 phút, tôi nhờ cậu ấy gọi phone tới con tôi dùm, sau một lúc ngần
ngừ, cậu bấm số phone tôi đưa. ( bấm bằng đầu ngón tay co lại chứ không bằng
ngón tay) có tiếng thằng con của tôi nói chuyện, rồi cậu đưa phone cho tôi tiếp
chuyện. ( không cho tôi cầm mà đưa xa xa cho tôi nói ) Con tôi nói vì quá kẹt
xe nên khoảng 20 phút nữa mới tới.
Tôi đở chồng rời khỏi xe đẩy đi tới đi lui cho giãn gân cốt. Lòng không mấy
vui khi thấy người phục vụ đứng chờ tỏ vẽ rất lo lắng. Cậu ấy cứ thấy một người
thanh niên Á châu nào đi vào một cách vội vã là cậu lại hỏi có phải con tôi
không? Nhìn chàng thanh niên người Nhật trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, mang khẩu
trang, phong cách phục vụ chu đáo và chừng mực, tôi lại so sánh với hai người
phục vụ ở phi trường LAX là hai thái cực. Có lẽ người Nhật họ chú ý ngay từ những việc nhỏ nhất để làm tốt hình tượng đất
nước họ với du khách nước ngoài.
Tôi nói với người thanh niên Nhật là đẩy chồng tôi và hành lý ra ngay phía
trước để khi con tôi chạy ngang dễ thấy. Nhưng cậu ta từ chối và cho biết cậu
ta bắt buộc phải phục vụ bên trong và chỉ
đợi ở phạm vi này. Cậu dẫn tôi tới quày tiếp tân và nhờ loa kêu con tôi tới chỗ
chúng tôi đứng . Một lần nữa tôi phải cung cấp hồ sơ cá nhân để ghi vào sổ liên
lạc. Con tôi vẫn bặt tăm.
Trong lòng tôi đâm ra trách con tôi không làm đúng lời hứa với mẹ. Bởi đây
là nước Nhật, tôi không biết tiếng nước họ, tôi không có tiền yen và nhất là
tôi không có bất cứ một phương tiện gì để liên lạc với con.
Nhưng tôi cũng biết tính con mình rất có hiếu, biết lo cho cha mẹ. Đã bỏ tiền
mua vé máy bay và rất muốn cha mẹ qua thăm. Như vậy có phải là trên đường đi
đón, con tôi bị tai nạn gì không? Nhìn ông ông nước miếng ròng ròng, tôi vừa
luôn tay lau, vừa lo cho sức khỏe ông không chịu được lâu, tôi phải làm sao?.
Quả thiệt tiến thoái lưỡng nan.
Tôi lại năn nỉ cậu thanh niên liên lạc với con tôi lần nữa. Cậu ngần ngừ rồi
cũng gọi và nói con tôi sắp tới vì quá kẹt xe. Một lúc sau cậu ta lại nhờ máy
phóng thanh gọi tiếp.
...
Thằng con hớt hãi chạy tới. Tội nghiệp, sự lo âu hiện ra trên mặt. Chúng
tôi cám ơn người thanh niên Nhật đã ở lại với tôi 2 giờ đồng hồ chờ đợi. Vì người
nhân viên chỉ được rời người handicap khi có người thân đến nhận trong sự an
toàn.
Người Nhật không bao giờ nhận tiền típ từ khách, dù trong nhà hàng hay
trong công việc vì tự trọng. Tôi lịch sự gửi cậu ấy ít tiền để cám ơn sự phục vụ
tận tình. Có lẽ thấy tôi quá chân thành và thời gian chờ đợi cũng xứng đáng
công sức nên cậu ấy nhận. Hay bởi vì tôi nhét tiền vào tay cậu ấy rồi hai mẹ
con vội vã đi, cậu ấy không kịp từ chối.
Dù sao tôi cũng cám ơn và kính trọng sự phục vụ rất tuyệt vời của nhân viên
hàng không của Nhật. Cậu ấy không tỏ ra bực bội mỗi khi tôi ái ngại tỏ lời xin
lỗi. Lúc nào cậu cũng mỉm cười nói "Không sao" và khi con tôi tới cậu
vẫn vui vẻ và lịch sự hỏi thăm. Tôi nghĩ biết bao giờ sân bay Tân Sơn Nhất của
mình có những người phục vụ như thế này. Chỉ cần nhìn cung cách làm việc của một
nhân viên bình thường trên sân bay, người ta có thể ngưỡng mộ và tôn trọng đất nước họ.
Tháo chiếc weelchair ra, tôi đẩy chồng, con trai tôi đẩy hành lý, chúng tôi
bấm thang máy đi về nơi gửi xe. Ông chồng tôi rũ người xuống vì mệt. Cho anh uống
tí nước và đở ngồi vào ghế và cột dây an toàn.Tôi thương anh ấy quá. Tất cả là
do tôi thương con nên quyết định chuyến đi chơi này. Anh ấy có nói gì được đâu,
chỉ yên lặng và tùy tôi muốn đưa đi đâu thì đi.
Nhìn vẽ mọi mệt của chồng, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Rồi những
ngày ở đây và chuyến trở về không biết có được suông sẽ hay không?
Mong là những ngày ở đây anh ấy không có gì bất trắc xãy ra. Lạy trời!
Con trai tôi cho xe ra khỏi parking, thì ra đây là lần đầu tiên cháu lái tới
phi trường này. Con đường thật xa, theo dự trù là đi 2 tiếng. Nhưng vì tất cả
các dấu hiệu trên xa lộ được ghi bằng tiếng Nhật. nên cháu không thể nắm chắc
rõ ràng đường đi. Cháu chỉ căn cứ theo máy định vị GPS. Cái máy trong xe hình
và âm thanh hoàn toàn bằng tiếng Nhật, cháu phải dùng cái iphone, để nhận bằng
tiếng Anh. Iphone hướng dẫn theo Google. Hai máy lại chỉ hai hướng đi khác nhau
mà đường đi lại kẹt xe không thể nhúc nhích. Theo sự hướng dẫn GPS của Iphone đường
đi vòng vo xuyên qua thành phố Tokyo rồi mới ra xa lộ để đến phi trường.
Cháu dự trù đi sớm để mẹ khỏi lo, nhưng không ngờ lại kẹt xe nên đến trễ. Hơn
4 tiếng lái xe trên con đường này mới tới gặp được cha mẹ. Mẹ thì lo lắng cho
con, còn con thì nhìn đồng hồ mà lòng như lửa đốt.
Trên đường đi về tôi thương con mình thật nhiều, cái iphone chỉ đường thật
lắt léo và khó đi. Tôi hồi hộp khi biết con tôi chỉ mò theo chỉ dẫn và cái lằn
xanh trên chiếc iphone được để trên một cây chống gắn chặt vào kính trước.
(Do vậy khi nói chuyện với người thanh niên Nhật, nghe cũng không rõ mà cậu
ấy nói cũng không nghe lớn được)
Bên Nhật, tay lái của tài xế nằm ngược với bên Mỹ, con đường của xe chạy nằm
bên trái nên tôi luôn có cảm giác như xe khác lao vào xe mình. Nhìn không quen và mệt mõi nên tôi chóng mặt
quá đi.
Máy chỉ xe chạy vào những con đường
hẹp trong xóm. Con đường nhỏ xíu chỉ đủ hai chiếc xe đi qua và những cua quẹo
thật gắt. Tôi thầm khen con tôi lái xe quá giỏi. Tôi ngạc nhiên hỏi con :
- Tại sao phải đi vào các con đường xóm vòng nghoèo, nguy hiểm này?
Cháu trả lời
- Con không biết, cứ phải đi theo máy chỉ mà đi. Đây là lần đầu tiên con lái
xe đến phi trường này. Thường con hay đi bằng máy bay quân sự tại căn cứ. Nếu
không, con chọn phi trường gần nhà. Mà phi trường đó không có chuyến bay
nonstop từ LAX qua Nhật . Con không muốn ba má phải đổi máy bay vất vã ,nên phải
chọn phi trường Arito Tokyo.
Con đường dài lắm, càng dài thêm khi tôi vừa mệt vừa nôn nóng. Xa lộ không
rộng, nhiều nhất 5 làn xe. Sạch sẽ, hiện đại. Nhưng cứ đi một chặng đường là gặp
trạm thu phí. Tổng cộng đi về phải đóng
cho trạm thu phí khoảng hơn 120 dollars (13.500 yen).
Ông chồng tôi than mệt và quá đau lưng, Anh ấy cứ đòi đứng dậy không chịu
ngồi nữa. Đi hơn 2 giờ lái xe vòng vo mà vẫn chưa tới. Hết ra xa lộ, lại vào
khu dân cư, chúng tôi quyết định phải dừng lại nghỉ ngơi và ăn tối trước khi về
nhà.
Con tôi hỏi cha mẹ muốn ăn gì? Tôi nói tùy con, nhưng ăn cái gì có nước và
nóng cho ba dễ nuốt. Thế là cháu ghé lại một tiệm ăn Sushi . Đở anh ấy xuống xe
mà thương, hai chân cứ ríu lại và đầu gục xuống, nước miếng chảy không ngớt.
Trong tiệm cũng khá đông người, con tôi vào ghi tên trên máy và hai mẹ con dìu
anh ấy ra ngoài đi tới đi lui một hồi cho giãn gân cốt.
Đó là một tiệm ăn khá nổi tiếng, sushi từng dĩa cứ chạy đều đều trên hệ thống
dây chuyền từ nhà bếp ra. Muốn ăn loại nào thì mình lấy xuống ăn.
Để thức ăn nóng, cháu order trên máy đặt ngay trước bàn. Cháu gọi mì và những
món ăn mà ba cháu có thể ăn được. Khi thức ăn làm xong, đưa gần tới bàn mình,
máy sẽ báo động và căn cứ theo màu dĩa và chữ trên bàn ngồi, mình lấy xuống ăn.
Khi tính tiền người phục vụ dùng một cây thước để đo dĩa đã ăn xong và tính
trên máy cầm tay. Sau đó lễ phép báo cho mình biết giá cả. Tiền sẽ trả ở thu
ngân.
Vừa đói vừa lạ miệng, ông chồng tôi ăn cũng khá và thấy tươi tỉnh lên một
chút. Thật mừng.
Về đến căn cứ Yokota chúng tôi phải vào ngay văn phòng để làm giấy phép tạm
thời. Phải chụp hình và làm các thủ tục khác.
Giấy phép này chỉ được ra vô căn
cứ trong vòng 24 tiếng. Con tôi nói ngày mai mình phải đến văn phòng chánh để
làm giấy tờ chính thức. Mỗi khi vào căn cứ phải trình giấy đó và passport cho người gát cổng mới được vào trong.
Đi qua con đường với những hàng cây anh đào thật đẹp vào nhà con. Tôi thấy
mình vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Chúng tôi đã đến được nước Nhật. Chúng
tôi đã thực sự thành công làm một chuyến thăm con và cháu.
Cửa nhà vừa mở, con dâu, cháu nội đã hiện ra dưới chân cầu thang reo mừng
làm tôi không ngăn được xúc động.
Tôi dìu ông chồng lên cầu thang khi con trai, con dâu lo lấy hành lý. Dìu
chồng nằm trên ghế salon, cỡi giày cho anh ấy tôi nắm tay anh ấy siết mạnh.
- Mình đã đến Nhật. Mình đã thành công. Cám ơn Trời Phật.
Vâng! Tôi đã thành công như con dâu tôi nói. Một chuyến đi dài nhiều lo lắng
cho tôi mất ăn mất ngủ. Nhưng bây giờ tôi đã đến được nơi này. Một hình ảnh nước
Mỹ trong lòng nước Nhật. Tôi có thể gặp con và gặp cháu. Những đứa cháu yêu
thương chỉ biết ông bà nội qua màn hình Face Time. Bây giờ là dịp để tôi làm
quen với chúng, ôm chúng vào lòng và đùa vui với chúng.
Nước Nhật và mùa hoa Anh Đào đang chờ đợi chúng tôi.
Nguyễn thị Thêm.
4/2016
Không biết bà bao nhiêu tuổi mà cáng đáng giúp đỡ chồng như thế này thật là giỏi quá. Tôi chỉ đọc bài bà viết mà cũng đã mệt mỏi cho bà.
ReplyDeleteCám ơn bạn.
ReplyDeleteCũng oải lắm. Nhưng ráng thôi.
Hi hi
Thêm