Cuộc chiến huynh hệ tương tàn bằng
súng đạn kết thúc đã 44 năm. So với đời người thì khá dài. Thông thường
với thời gian như thế thì cho dẫu có bị thương tích cũng đã rơi vào quên
lãng. Vì thời gian là “thuốc tiên” chữa lành những vết thương lòng.
Một bé chào đời năm 1975 bây giờ có thể đã là ông bà nếu lập gia đình
sớm, có thêm một thế hệ mới. Thời gian đằng đẵng là thế lẽ ra phe chiến
thắng yên tâm tận hưởng “thành quả” nếu đất nước đang là con rồng, con
hổ (theo cách nói về sự phát triển ngoạn mục mọi mặt) Được như thế thì
các lãnh đạo đảng đâu cần phải lo tìm mua quốc tịch nước ngoài, lo thâu
tóm của cải rồi tìm mọi cách cho gia đình đi định cư ở các nước Dân chủ
Tự do? Chế độ đâu cần phải dốc sức vào cái gọi là Bộ Thông tin và Tuyên
truyền (xin gọi là 4T) để tự ca ngợi? Vì đã có thực tế trước mắt trả lời
cụ thể! Thử nhìn các “con rồng, con hổ” ở Á châu có tốn kinh phí khổng
lồ như Bộ 4T không?
Nhưng để đối phó với “bọn phản động”, “bọn căm thù quê hương”, “bọn dân
chủ cuội”, “bọn tung tin nói xấu đảng”, “bọn khủng bố”... và đặc biệt
quan trọng là “bọn tự diễn biến” dù Bộ 4T phải làm việc cật lực vẫn thất
bại! Vì “tự diễn biến” chính là người của phe chiến thắng. Ở phe chiến
thắng mà “tự diễn biến” thì rõ ràng có cái gì đó rất không ổn nếu không
muốn nói là khủng hoảng nội bộ.
Chính sự dốt nát và vô đạo của giàn lãnh đạo mới là phản động. Bọn chóp
bu làm mục ruỗng chế độ chứ chẳng có “thế lực thù địch” nào. Đây là sự
đổ vỡ từ bên trong, không do áp lực bên ngoài. Là sự đổ vỡ tất yếu do
ngu và tham. Vì bất cứ việc gì đi ngược với sự phát triển tự nhiên thì
cho dù có vu khống hay che đậy dưới bất cứ hình thức nào tự nó cũng phải
bị đào thải. Dù Lực lượng 47 với mười ngàn hay trăm ngàn dư luận viên
được đào tạo bài bản và thêm vài cái Luật An ninh mạng nữa ra đời cũng
sẽ thất bại. Vì không ai có thể ướp màu da cho một cái xác chết được mà
phải chôn đi.
Thế giới văn minh đã xác nhận: Cộng sản là đại họa của nhân loại!
Thử nhìn các nước Dân chủ Tự do, hỏi có nước nào có Bộ 4T? Đã thế họ
cũng chẳng hề lo lắng về cái gọi là “tự diễn biến”! Trái lại, nếu tự
diễn biến để thích nghi với thực tế xã hội, càng tốt. Có được nhiều đảng
viên như thế sẽ giúp đảng điều chỉnh kịp thời để cử tri tín nhiệm bầu
cho nhiệm kỳ kế tiếp! Nhờ đó xã hội Dân chủ Tự do cứ thăng tiến.
“Tự diễn biến” là những ai?
Hiện tại trí thức XHCN đang có phong trào “tự diễn biến” điều mà Tổng
Chủ Nguyễn Phú Trọng lo lắng và cảnh báo nhiều lần nhưng chắc chắn sẽ
không đi đến đâu. Vậy họ là những ai?
- Là một số trí thức theo Mặt trận GPMN bị gạt ra rìa sau năm 1975. Một
số bỏ chạy khỏi nước. Một số không chạy thoát hoặc chọn ở lại. Những
“tai to mặt lớn” đó từng lãnh đạo sinh viên học sinh tranh đấu chống
VNCH bây giờ quay ra chống chế độ. Trong tuổi hoàng hôn họ viết bài phân
tích, kể lể hay ký tên vào các thư ngỏ phản đối... nhưng lúc còn sung
sức, tức 10, 20 năm sau 1975, không hề dám chống chế độ như từng chống
VNCH. Tại sao? Tại hèn. Sợ bị tù cộng sản. Sợ chết! Họ hiểu thời VNCH
dẫu gì cũng có Tự do Dân chủ, có tam quyền phân lập, có Hiến Pháp bảo
vệ. Nếu bị tù gia đình con cái cũng không bị ảnh hưởng. Có người bị giam
giữ vẫn được cho ra ngoài đi thi để hoàn tất việc học!
Bây giờ sinh viên tranh đấu thì đừng nghĩ sẽ được đi học trở lại. Không
những thế, gia đình sẽ bị liên lụy ngay. Trường hợp Nguyễn Phương Uyên
là một ví dụ. Đã thế công an còn công khai đàn áp đẫm máu người dân giữa
Sài Gòn (ngày cả nước xuống đường chống Luật Đặc khu và Luật An ninh
mạng, 10/6/2018) Hôm đó có 2 ông giáo sư của một trường đại học được
công an gọi đến công viên Tao Đàn, thay vì thể hiện vai trò nhà giáo lại
hành sử vai trò “đảng ủy”, giúp công an đàn áp, làm ngơ trước tiếng kêu
cứu trong tuyệt vọng của học trò. [1]
- Với số trí thức XHCN lớn tuổi phía Bắc phản tỉnh công khai, rất ít. Đa
số họ chỉ chống đảng đương quyền (ví dụ chống đảng Nguyễn Phú Trọng)
cho thấy họ vẫn cho rằng đảng Hồ Chí Minh tổ chức chiến tranh “giải
phóng miền Nam” là đúng, bất chấp cảnh núi xương sông máu của hàng triệu
người. Vì thế họ rất khó bỏ đảng trừ khi bị kỷ luật hoặc biết sẽ bị
khai trừ.
- Với số trí thức XHCN trẻ tuổi dấn thân chống đảng còn ít dù nhờ
internet không bị nhồi sọ. Họ nhìn lại cuộc nội chiến khách quan hơn.
Nhưng lại bị ràng buộc với thực tế đang có nhờ công trạng, gốc gác, gia
đình... so với thời bao cấp. Tâm lý sợ rơi vào tình cảnh “đứng núi nầy
trông núi nọ”, nên khó dứt khoát hẳn.
- Với dân phía Bắc, từ nghèo đói lạc hậu bây giờ nhờ dựa vào quen biết
cán bộ, phe nhóm... có nhà, có xe..., con cháu có điều kiện du học ở các
nước Dân chủ Tự do... đương nhiên là “nhờ ơn đảng”(!) Qua chuyện kể của
một số vị tranh đấu ở Hà Nội về thăm quê dịp Tết vừa rồi phần nào đó đã
phản ảnh như vậy. Số trí thức nầy bị bà con gia tộc có vẻ mỉa mai, nếu
không muốn nói là tiếp xúc miễn cưỡng. Họ chỉ trách đảng vì đụng chạm
đến quyền lợi riêng chứ không chống đảng! Vụ Đồng Tâm ở ngay Hà Nội là
điển hình.
Nói chung trí thức XHCN và người phía Bắc đa số chỉ chống đảng tham
nhũng chứ không chống đánh chiếm miền Nam. Do đó, với họ, biểu tượng Cờ
Vàng của miền Nam vẫn chỉ là “cờ 3 que”(!) Đây là lý do chế độ cộng sản
sụp đổ trên thế giới nhưng tại VN vẫn đang còn là tiến trình. Cho dù là
tiến trình không thể đảo ngược!
Trí thức “tự diễn biến” là như thế nhưng tại sao Tổng Chủ Nguyễn Phú
Trọng lo sợ? Câu trả lời là chính Tổng Chủ biết rõ đảng đang bị ung thư
“cấp” nên phải làm bất cứ điều gì có thể, để kéo dài mạng sống, kể cả
chư hầu cho Bắc Kinh!
Về mặt nổi, xã hội đang hỗn loạn mọi mặt, điều nầy cho thấy những cơn
sóng ngầm dữ dội dưới đáy sẽ quyết định vận mạng của đảng. Người dân
phải tự xoay xở, tự tìm cách đối phó với nan đề của đời sống vì không
còn tin vào việc được bình đẳng trước pháp luật. Cùng đường nên họ quay
ra ngưỡng mộ cả những tên xâm trổ đầy người, từng là tội phạm, như
chuyện Dương Minh Tuyền về Hưng Yên hỗ trợ gia đình nạn nhân bé gái bị
bạn học cùng lớp bạo hành. Hay phản ứng sai luật của vài cá nhân xịt
sơn, quăng chất bẩn vào nhà của đảng viên Nguyễn Hữu Linh, cựu Phó viện
trưởng viện KSND Đà Nẵng ấu dâm cháu bé trong thang máy ở Tp HCM. Điều
trớ trêu, đó là họ học đúng cách của công an đối với với gia đình người
bất đồng chính kiến! Rồi nhìn lại hình ảnh cựu Ủy viên Bộ Chính trị Đinh
La Thăng hay Trịnh Xuân Thanh khóc lóc, van xin tại phiên tòa hình sự
giúp người dân “sáng mắt sáng lòng”! Rồi so sánh với hình ảnh 5 người
tranh đấu của nhóm Liên Minh Dân Tộc đứng hiên ngang hô lớn “đả đảo cộng
sản”, “đả đảo phiên tòa” ngày 18/3/2019 ngay giữa tòa phúc thẩm tại Sài
Gòn [2] coi bản án tù khổ sai 10, 15 năm không ra gì cả! Thực tế những
tiếng hô đó không đủ lớn để bên ngoài phòng xử nghe được nhưng là tiếng
nổ của những cơn sóng ngầm, tự nó vang xa, đánh thức được lương tâm công
luận.
Lịch sử chưa có nghèo giải phóng giàu, lạc hậu giải phóng văn minh mà
chỉ có cướp. “Giải phóng miền Nam” đang nói lên như thế. Khi kẻ cướp
điều hành xã hội tất phải hỗn loạn!
Cộng sản biết rõ và không thể nào thoát khỏi được tâm trạng bất an của kẻ cướp (!) vì biết rằng họ sẽ phải đối diện Công lý.
Thử nhìn thực tế sau 44 năm “giải phóng” hỏi có được bao nhiêu người từ
phía Nam ra Bắc lập nghiệp so với “biển người” phía Bắc tràn vô Nam?
Hiện tại giai cấp đang thống lĩnh kinh tế tại phía Nam do những ai cầm
đầu? Hầu hết mọi cơ ngơi đồ sộ nhất, các trọng điểm kinh tế hái ra tiền
do ai làm chủ? Đồng bằng sông Cửu Long là vựa thực phẩm của cả nước nông
dân vẫn nghèo xơ xác, cơ sở hạ tầng không được nâng cấp như các nơi ở
phía Bắc mà một tờ báo chỉ nhắc thoáng qua đã bị phạt đình bản 3 tháng?
Tại sao Sài Gòn “phồn vinh giả tạo” bây giờ vẫn là “đầu tàu kinh tế cả
nước”?
Còn với lãnh vực văn minh, văn hóa thì ngược lại. Phía Bắc cố gắng đồng
hóa phía Nam bằng thứ ngôn ngữ đặc trưng XHCN. Ngọng nghịu, chói tai, kẻ
cả. Vì thế tính “ưu việt XHCN” đó thất bại ngay từ đầu. Chẳng những
không hủy diệt được “cặn bã Mỹ Ngụy”, dù tổ chức chiến dịch đốt sách,
nhưng ngọn gió văn minh thổi “tro tàn” của nó bay ngược tràn lan ra khắp
phía Bắc rất nhanh. Những tác phẩm văn học, nghệ thuật thay vì tàn lụi
thì mỗi ngày một sống lại, dù chẳng có ai tuyên truyền. Nhạc Vàng, nhạc
bolero... các ca sĩ già U70 cỡ Chế Linh, Khánh Ly, Hương Lan, Elvis
Phương, Lệ Thu... ở ngoài nước được mời về hát, được đón tiếp nồng nhiệt
với tiền cát xê hậu hĩnh trong lúc đó NQ 36, cái gọi là “hòa hợp hòa
giải”, chỉ biết “ăn theo”! Thực tế sờ sờ như thế do ai “chủ đạo”?
VNCH tồn tại chỉ 20 năm trong thời chiến mà đến bây giờ, 44 năm sau,
những tác phẩm, tác giả thời đó càng ngày càng được nhiều người ưa
thích, tìm đọc. Tại sao?
Sự thật khách quan như thế! Sự thật đó cho biết VNCH đã đi vào lòng dân
tộc, đi đúng hướng văn minh của thời đại. Vì thế cho dù có bị phỉ báng,
bị vùi dập cỡ nào thì chính nó vẫn tiềm ẩn trong lòng xã hội, như một
thân cây bất ngờ bị giông bão làm gãy ngang nhưng rễ của nó vẫn sống
trong lòng đất. Lòng đất là lòng người. Được lòng người nuôi dưỡng, che
chở gìn giữ nên nó tồn tại.
44 năm của đời người thì rất dài nhưng 44 năm của dòng lịch sử lại ngắn.
Một chế độ chỉ tồn tại vỏn vẹn 20 năm (1955-1975) tưởng đã là cát bụi
nhưng mạch sống của nó vẫn tiềm ẩn trong lòng người nên lại vươn lên. Là
những cơn sóng ngầm làm chế độ đang băng hoại thêm lo sợ. Như những đóa
tulip ẩn tàng dưới băng giá mùa Đông đợi đến mùa Xuân sẽ nứt tuyết nhú
lên đẹp lóng lánh, khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Đó mới thật sự là chiến thắng. Một chiến thắng rạng rỡ, nhân văn, không hề có tiếng súng hay hận thù.
Quy luật của lịch sử là thế. Chẳng có “3 dòng thác cách mạng” nào cuốn
phăng được bọn “tư bản giãy chết” mà chỉ có Thịnh vượng, Văn minh đối
đầu với Đói rách, Ngu dốt.
Một chế độ chỉ còn biết dựa vào sức mạnh, cố bám víu vào quân đội và
công an “còn đảng còn mình”, vẫn chủ trương giáo dục nhồi sọ, ngu dân,
vì sợ dân biết sự thật, chế độ đó đã tự phơi bày ra sự sợ hãi tột cùng.
Tội ác phải sợ hãi Công lý. Bóng tối phải sợ hãi Ánh sáng. Và Ánh sáng là sự Sống. Sự Sống tất thắng.
(6/4/2019)
No comments:
Post a Comment