Vốn là một kỹ sư chế
tạo máy, tôi nhận được một hợp đồng chế tạo một máy chẻ mây cho một công ty sản
xuất thủ công mỹ nghệ mây tre đan thị xã Phụng Hiệp, người bạn giới thiệu hợp
đồng cho tôi bảo:
- Công ty đang rất cần
cái máy này, mày cố gắng giúp họ, mách nhỏ với mi điều này, chủ công ty là một
phụ nữ còn rất trẻ và đẹp. Biết đâu đấy...
Nói đến đây, anh ta
nháy mắt một cách đầy tinh quái. Phần cuối của câu nói làm tôi thêm háo hức.
Chuyện... đàn ông mà. Tôi quyết định xuống Phụng Hiệp:
- Thôi được, mai tao
sẽ đi Phụng Hiệp mày đưa địa chỉ đây.
- Mày đi qua thị xã
Phụng Hiệp theo quốc lộ 1, qua cầu độ 500 m dãy nhà bên phải thì gặp ngay công
ty Phong Lan. Cô chủ công ty tên là Lan số điện thoại là...
Sáng hôm sau, tôi cởi
ngựa sắt đi Phụng Hiệp. Hay thật, vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ:
“Tên tôi là Phong, tên
chủ công ty là Lan, công ty lại tên là Phong Lan. Điềm lành chắc?” Tôi vơ
vẩn mỉm cười...
Không khó khăn gì, tôi
tìm được ngay công ty, sau khi hỏi thăm qua loa dân địa phương, ở đây ai cũng
biết công ty này. Một công ty khá nổi tiếng. Tôi cứ hình dung đó phải là một
công ty lớn lắm nhưng đến cổng công ty, tôi thất vọng tràn trề. Không hề có lấy
một tấm bảng hiệu, một cái sân rộng mênh mông lát gạch tàu đỏ phơi đầy những
sản phẩm mây tre mỹ nghệ. Một căn nhà 3 tầng chắc vừa làm văn phòng vừa là nhà
ở. Mấy dãy nhà cấp 4 bao bọc xung quanh khuôn viên. Trong sân, mấy cô gái đang
khuân những chồng sản phẩm ra phơi nắng. Thế này mà cũng là một công ty, thậm
chí còn là một công ty nổi tiếng? Tôi ngán ngẩm tự hỏi, hay mình nhầm!??
Tiến đến một cô gái
đang phơi sản phẩm, tôi rụt rè hỏi:
- Cô cho tôi hỏi, đây
có phải là công ty Phong Lan không?
Cô công nhân ngẩng lên
nhìn tôi tươi tỉnh trả lời:
- Dạ đúng rồi. Anh hỏi
ai ạ?
- Tôi hỏi chị Lan, chủ
công ty. Tôi là người đến nhận hợp đồng làm máy chẻ mây cho công ty.
Cô gái đứng dậy:
- À ra vậy! Mời anh
vào đây, tụi em mong anh quá.
Cô gái dẫn tôi về phía
căn nhà 3 tầng, pha nước mời tôi rồi nói tiếp:
- Chị Lan đi đón con.
Anh ngồi đây đợi chị ấy. Chỉ một lát là chị ấy về ngay thôi.
“Chị ấy đi đón con”.
Câu ấy như một gáo nước lạnh dội vào đầu tôi. Tôi nhủ thầm: Bố khỉ! Hôm nay mình ra ngõ gặp gái chắc!!! Tôi ngồi xuống cầm
chén nước cô gái mời nâng lên chưa kịp uống, thì một chiếc xe con đậu xịch
trước cửa nhà. Một cô gái khoảng trên 30 một chút bước xuống... Tôi thầm thốt
lên: Đẹp!! Không phải một vẻ đẹp mơn mởn đào tơ của những cô gái 18 đôi
mươi, ngây thơ nhí nhảnh mà là một vẻ đẹp đã đủ độ chín, đoan trang, dìu dịu.
Không phải một vẻ đẹp khiến người ta khi nhìn thấy phải rạo rực mà một vẻ đẹp
khiến người ta phải lắng lại với một cảm giác thanh bình.
Cô ta dắt theo một bé
gái chừng 9,10 tuổi gì đấy tiến về ngôi nhà.
- Chị Lan, chị có
khách.
Cô chủ vừa hỏi, vừa bước
vào trong nhà:
- Vậy hả em?
Tôi đứng dậy.
- Anh Phong...
Nhìn thấy tôi, cô ta
đứng sững lại, thốt kêu lên. Cái túi xách trên tay rơi xuống đất. Tôi cố lục
tìm trong trí nhớ xem đã gặp cô ta ở đâu nhưng chịu không nhớ nổi.
- Anh không nhận ra em
phải không? Em là con bé 10 năm về trước đã gửi con cho anh ở bến Ninh Kiều đây
mà.
Tôi kinh ngạc kêu lên:
- Ôi! Là em sao?
Cô gái xúc động nước
mắt đã dàn dụa:
- Vâng, là em đây.
******
Thời gian trôi nhanh
thật, thoáng một cái mà 10 năm đã trôi qua. 10 năm trước, nhà tôi còn ở ngang
bến đò sang xóm Chài. Tôi nhớ, đấy là một buổi tối cuối thu. Trời bắt đầu lạnh.
Khoảng hơn 9 giờ, tôi đi dạo chơi bến Ninh Kiều ven bờ sông Hậu. Ngồi ngửa người
trên ghế đá, khoan khoái hít một hơi dài bầu không khí ẩm ướt trong lành mát
rượi, bỗng cảm thấy thèm thuốc, tôi đứng dậy đi qua tủ thuốc lá bên đường mua
gói thuốc.
Một cô gái bế một đứa
trẻ còn ẵm ngửa đang nói gì đó với cô gái bán thuốc lá tôi nghe không rõ. Tôi
chỉ nghe thấy cô gái bán thuốc trả lời:
- Tao chịu thôi. Bồng
cho mày lại như đêm qua thì chết tao à.
Thấy tôi đi lại, hai
cô gái im bặt. Tôi mua một gói thuốc, trả tiền, rồi quay lưng định đi thì cô
gái bồng con rụt rè cất tiếng hỏi:
- Anh gì ơi...
Tôi quay lại nhìn cô
gái:
- Cô gọi tôi?
- Dạ!
Cô gái ngần ngừ một
lúc rồi mới hỏi:
- Có phải nhà anh ở
ngang bến đò xóm chài không?
Tôi vui vẻ đáp:
- Đúng rồi đó. Cô cần
hỏi gì?
Có lẽ thái độ tự
nhiên, cởi mở của tôi làm cô gái mạnh dạn hẳn lên:
- Anh làm ơn trông
cháu dùm em một lúc được không? Cô gái nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn:
- Em có việc phải đi
đằng này một chút.Chỉ một lúc thôi.
Thoáng chút e ngại
nhưng rồi tôi cũng đồng ý vì tối nay tôi cũng chẳng bận bịu gì. Cô gái mừng
quýnh trao vội đứa bé cho tôi rồi tất tả đi ngay. Hình như cô ta sợ tôi đổi ý.
Tôi bồng đứa bé lại ghế đá ngồi chờ. 1 tiếng rồi 2 tiếng trôi qua. Cô gái vẫn
không quay trở lại.Tôi bắt đầu sốt ruột. Tôi bồng đứa bé lại chỗ cô bán thuốc
lá hỏi:
- Này cô, mẹ cháu bé
đi đâu mà đến bây giờ vẫn chưa thấy về?
- Anh không biết con
Lan đi đâu à?
Cô gái bán thuốc lá
nhìn tôi với một ánh mắt đầy ngạc nhiên như thể tôi là người trên sao Hỏa đến
không bằng:
- Mẹ con bé đi khách
chứ còn đi đâu nữa.
Tôi kêu lên kinh ngạc:
- Đi khách? Con còn đỏ
hỏn thế này...?
Tôi nói đến đấy rồi
không biết nói gì nữa. 11 giờ đêm, đường xá đã thưa người qua lại. Thỉnh thoảng
tôi lại thấy một vài cô gái trang điểm lòe loẹt đi lại lởn vởn dọc ven bờ sông.
Hóa ra tất cả bọn họ đều là gái bán hoa. Bây giờ tôi mới hiểu. Trên đời này chỉ
còn một thằng khờ duy nhất, có lẽ chính là tôi.
Cô gái bán thuốc lá thở
dài:
- Con bé cũng khổ. Nó
vốn là sinh viên quê ở Vị Thanh, ra Cần Thơ học rồi vớ ngay phải một thằng sở
khanh, có chửa, thằng ấy chạy mất, còn nó phải nghỉ học, về quê thì không dám
về, hai mẹ con vạ vật ở đất Cần Thơ làm nghề này để kiếm sống.
Sống mũi tôi cay sè.
Trời càng về đêm càng lạnh. Tôi sợ con bé bị bệnh nên quyết định đưa con bé về
nhà mình. Tôi bảo cô gái bán thuốc:
- Tôi phải đưa con bé
vào trong nhà. Ngoài này lạnh quá con bé sẽ bệnh mất. Nếu mẹ nó về chị bảo mẹ
nó vào nhà tôi đón con nhé. Tôi để đèn chờ.
Gần 1 giờ sáng cô gái
mới gõ cửa nhà tôi. Thấy tôi, cô ta cúi mặt lí nhí nói lời xin lỗi. Tôi nhìn cô
ta lắc đầu cố nén một sự vừa thương hại vừa kinh tởm:
- Bây giờ hai mẹ con
cô về đâu?
- Dạ mẹ con em về chợ
Xuân Khánh.
Trời, chợ Xuân Khánh
cách nhà tôi hơn 5 cây số. 1 giờ sáng rồi làm gì còn xe ôm. Chẳng lẽ tối nào cô
gái cũng phải bồng con đi bộ hơn 5 cây số về nhà? Trong tôi dâng lên một cảm
giác thương xót khôn tả.
Tôi dắt xe ra cửa bảo
cô gái:
- Thôi để Phong đưa mẹ
con Lan về.
Tôi xưng tên để cô gái
dễ gọi chứ cứ anh gì ơi hoài cũng kỳ.
- Dạ thôi anh Phong ạ,
làm phiền anh nhiều quá, mẹ con em đi bộ về cũng được.
- Đi bộ thì đến sáng
à, lên xe đi.
Tôi đèo hai mẹ con về
ngôi nhà trọ. Một căn nhà cấp 4 người ta dựng để cho những người ngoại tỉnh
thuê. Cô gái mở cửa, bật đèn mời tôi vào nhà.
Một căn nhà bé xíu, đồ
đạc chẳng có gì nhưng được cái gọn gàng ngăn nắp. Cô lấy một cái ghế nhựa mời
tôi ngồi và ngượng ngùng, cô
gái thú thật:
- Nhà em không có
nước. Mà cũng chẳng có ly tách nữa.
Tôi an ủi cô gái:
- Không sao đâu.Mà
muộn lắm rồi, tôi cũng phải về đây.
Tôi đứng dậy chào cô
gái ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên cô gái bảo tôi:
- Anh Phong ơi, anh
coi chừng giùm em con bé một lúc nữa cho em tắm ù một cái được không?
Còn biết nói gì nữa,
tôi đành quay trở lại ngồi xuống chiếc giường. Cô gái lấy quần áo ra ngoài sân
vào buồng tắm. Tôi ngồi lơ đãng nhìn xung quanh nhà, tự nhiên tôi nhìn thấy một
cuốn tập, tò mò. Tôi cầm lấy giở ra đọc, bên trong là các bài thơ của Nguyên Sa
và Tô Thùy Yên được chép nắn nót với những dòng chữ rất đẹp, có hai câu thơ
không biết tác giả:
"Cha phải ngừng
tay rửa chén
Mẹ dừng sách giữa
chừng trang..."
Được cô gái gạch dưới
bằng những nét bút rất đậm, trên dòng gạch đó tôi thấy một vài vết hoen tròn
nhỏ, tôi đoán là nước mắt. Em khóc ư? Có phải câu thơ đã gợi lại cho em một
giấc mơ về một gia đình yên ấm hay vì câu thơ đã làm em nhận ra cái tương lai mù
mịt của con gái mình.Em khóc vì em hay em khóc vì con mình?
Tôi không biết. Nhưng
dù bất cứ vì cái gì đi nữa thì em cũng là người còn biết khóc. Tâm hồn em chưa
chai cứng. Con tim em chưa vô cảm. Nước mắt, thứ giúp ta phân biệt được phần
người với phần thú vẫn còn trong em. Tôi cầm cuốn tập trên tay vơ vẩn nghĩ:
- Anh cũng thích thơ
à?
Tiếng cô gái hỏi làm
dứt đoạn dòng suy nghĩ, tôi ngẩng lên. Cô gái vừa trong nhà tắm ra, son phấn đã
hết, trước mắt tôi hiện lên một khuôn mặt Thiên thần, trong sáng và dung dị.
Trời ơi, ai dám nghĩ rằng khuôn mặt Thiên thần kia lại là của một cô gái đứng
đường.
Tôi gật đầu mỉa mai:
- Ừ, hồi còn sinh viên
tôi rất thích những bài thơ được chép trong tập.
- Thế anh thích nhà
thơ nào nhất?
Tôi nhìn thẳng vào mặt
cô gái:
- Tôi thích nhất nhà
thơ Nguyên Sa và Tô Thùy Yên.
Cô gái cúi mặt nhìn
xuống đất. Một khoảng yên lặng kéo dài. Tôi không thể chịu đựng được sự im lặng
kinh khủng đó định từ biệt ra về thì cô gái ngẩng lên nhìn tôi. Mắt cô đanh
lại:
- Tôi biết anh nghĩ
gì. Tôi biết, anh khinh bỉ tôi. Anh tưởng tôi muốn sống như thế này sao?
Cô gái cười gằn, một
nụ cười bất cần đời:
- Các người lớn tiếng
rao giảng về đạo đức cho chúng tôi nhưng các người lại quên mất một điều là
chúng tôi cần phải sống.Tôi làm gì đây ở đất Tây Đô này? Anh có thể cho tôi vay
10 triệu để làm vốn không? Nếu có thể, tôi sẽ lập tức bỏ nghề này. Không chứ
gì? Anh không có tiền mà nếu có tiền anh cũng không dám cho tôi vay. Đúng
không? Vậy thì các anh đừng rao giảng nữa.
Cô gái dừng lại, nuốt
nước bọt đánh ực một cái:
- Tối nay tôi không có
khách nên tôi không có tiền để trả cho anh. Nhưng tôi không muốn thiếu nợ anh.
Tôi chỉ có thể trả nợ anh bằng thân thể của tôi thôi. Anh hãy nhận lấy đi.
Nói đến đây, cô gái
lấy tay giật phăng chiếc áo mình đang mặc. Những chiếc cúc áo đứt tung. Tôi lên
xe bỏ chạy. Về đến nhà, tôi pha một ấm trà ngồi uống. Không uống được. Những
lời cô gái nói cứ như những mũi kim xoáy vào đầu tôi.
Chao ôi! Sao tôi có
thể có lúc thấy khinh bỉ em, thấy thương hại cho em? Kẻ đáng bị khinh bỉ, đáng
bị thương hại lẽ ra phải là thằng tôi mới đúng. Một thằng đàn ông sức dài vai
rộng, được học hành tử tế như tôi đã giúp được ai trong đời đâu. Có chăng chỉ
là một chút thương đời vu vơ, chẳng đem một chút ích lợi gì. Còn em, em đã hy
sinh cuộc đời mình cho đứa con của mình. Nếu em vứt bỏ đứa con của mình ngay
sau khi đẻ như bao nhiêu cô gái đã từng làm thì chắc chắn rằng em đâu phải làm
cái công việc nhơ bẩn này. Xinh đẹp như em lại có học. Nếu vứt bỏ đứa con, biết
đâu với vẻ đẹp dịu dàng thiên thần của em, có khi em đã là vợ của một ông chủ
giàu có từ lâu rồi. Đâu đã đến lượt tôi phải thương hại cho em. Ôi! Bọc ngoài
của cô gái đứng đường, em thánh thiện biết bao.
Tôi nhìn lên trời về
sáng. Thiên thần, người ở đâu? Phải chăng em chính là thiên thần bằng xương
bằng thịt trên thế gian này? Nếu tôi có 10 triệu. Nếu! Nếu!.... Không chịu nổi,
tối đến, tôi lại đi ra chỗ tối qua. Tôi đi thẳng đến chỗ cô gái bán thuốc lá tối
qua hỏi cô ta:
- Cô gái tối qua hôm
nay không ra đây hả cô?
- Có đó anh.
Cô gái chỉ tay về phía
gần bến đò:
- Lúc nãy em thấy nó
bồng con đi lại đằng ấy.
Tôi cám ơn cô gái và
đi về phía cô gái chỉ. Tôi thấy em đang ngồi ở ghế đá nhìn ra ngoài sông. Chắc
em không gửi con được cho ai.
Tôi tiến lại, ngồi
xuống bên cạnh em:
- Em cho tôi xin lỗi.
Tôi sai rồi. Tôi đã không nghĩ đến hoàn cảnh của em. Đúng là em không có sự lựa
chọn nào khác.
Tôi không dám nhìn vào
em. Tôi nhìn xa ra phía ngoài sông cười cay đắng:
- Mà tôi cũng chẳng
giúp gì được em cả. Tiền thì tôi không có. Tôi chỉ có mỗi một thứ, tình thương,
thì em lại không cần. Thế này đi, tối em cứ mang con vào nhà tôi, tôi sẽ trông
giúp. Mình thỏa thuận thế nha. Em đưa con bé đây cho tôi.
Thế là từ đó tối nào
tôi cũng coi chừng con bé cho mẹ nó đi khách. Được đâu chừng hơn 2 tháng thì
không thấy em xuất hiện ở bến Ninh Kiều nữa.Sau đó ít lâu tôi cũng chuyển nhà
đi nơi khác. Bây giờ tôi gặp em ở đây.
****
Cô chủ lau những giọt
nước mắt vẫn đang còn dàn dụa, em quay ra bảo với cô công nhân đã tiếp tôi:
- Em ra gọi tất cả mọi
người vào đây cho chị.
Một lúc sau, mọi người
đã tập trung đông đủ. Tất cả họ đều là những cô gái còn rất trẻ. Cô chủ chỉ vào
tôi giới thiệu với mọi người:
- Chị giới thiệu với
các em. Đây chính là anh Phong, người mà chị vẫn kể cho các em.
Tất cả ồ lên một
tiếng. Họ nhìn tôi với con mắt ngưỡng mộ làm tôi thật sự bị lúng túng. Tôi
không biết em đã nói gì về tôi với họ. Nhưng cứ nhìn những ánh mắt của họ thì
tôi biết, với họ, tôi cứ như ông bụt trong truyện cổ tích ngày xưa. Mà nào tôi
đã làm được gì cho em đâu. Trong đám đông đột nhiên có một tiếng nói cất lên:
- Chị ơi! Liệu trên
đời này có còn một anh Phong thứ hai nữa cho chúng em gặp được không hả chị?
Tôi nhìn về phía người
hỏi. Một cô gái còn rất trẻ cũng trạc tuổi em ngày xưa. Cô bé nhìn tôi với một
cặp mắt u buồn. Cô chủ mỉm cười trả lời:
- Chị không biết.
Nhưng ít nhất thì em cũng gặp được chị rồi còn gì...
Tôi chợt hiểu, tất cả
những cô gái này đều có số phận giống em ngày xưa. Hèn gì công ty của em tuy
nhỏ nhưng đã nổi tiếng đến thế. Tôi vội vàng cải chính những điều em đã nói:
- Các cô đừng tin
những gì cô chủ của các cô đã nói. Tôi chẳng giúp gì được cho cô chủ của các cô
đâu. Được như ngày nay hoàn toàn là do nỗ lực của chính cô chủ của các cô.
Không...
Em cắt ngang lời tôi:
- Không phải thế đâu
các em ạ. Các em có biết tại sao chị có thể từ bỏ được con đường cũ để trở
thành như ngày nay không?
Em dừng lại, đưa mắt
nhìn tất cả mọi người. Tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời. Em nói tiếp:
- Đó là vì một câu
hỏi. Một lần anh Phong đây đã hỏi chị “Em có nghĩ đến con gái em không? Chẳng
lẽ em muốn con gái em treo trước cửa nhà mình tấm biển “Nghề điếm gia truyền”
hay sao?” Chính câu hỏi đó đã làm chị bừng tỉnh các em ạ.
Giọng em trầm hẳn
xuống:
- Tiền cũng quan
trọng, nhưng tiền cũng chẳng giúp được gì nếu lòng tự trọng và trách nhiệm làm
người không được đánh thức dậy trong mỗi con người.
*****
Những hôm sau, tôi lao
đầu vào làm cho xong chiếc máy, tôi làm nó hoàn hảo như món quà tôi có thể tặng
em để chuộc lại những gì đã xát muối vào lòng em. Và cuối cùng, chiếc máy chẻ
mây hoàn hảo đã hoàn tất. Ngày mai tôi lại trở về Sài Gòn với một cảm giác buồn
vui lẫn lộn.
Tối hôm ấy, tôi nghỉ
lại ở nhà em. Nửa đêm, tôi không ngủ được, những hình ảnh của em 10 năm về
trước lại hiện về trong tâm trí. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi đi ra mở cửa.
Em bước vào, trên người choàng mỗi một chiếc khăn tắm lớn. Em vừa bước ra từ
phòng tắm. Em nhìn thẳng vào tôi:
- Anh! Bây giờ em có
thừa đủ tiền để đền ơn anh nhưng như thế đối với em là không đủ. Anh không
những đã cứu vớt cuộc đời em mà còn cứu vớt cả cuộc đời con gái em. Em nghĩ
rằng chỉ có cách này mới xứng với lòng biết ơn của em đối với anh.
Em buông tay, chiếc
khăn tắm rơi xuống đất. Một thân thể thiên thần từ đó đã trở thành một nửa
không thể thiếu của cuộc đời tôi.../.

No comments:
Post a Comment