Vị giáo sư triết
học, là người vô thần, không tin có Thượng Đế, đứng trước lớp học của ông và
nói:
- Để tôi nói cho
các bạn biết là tôn giáo vốn có những điều không ổn đối với khoa học.
Ông liền chỉ một
người trong đám sinh viên mới của ông và bảo anh ta đứng dậy:
- Này con, con là
người theo đạo Tin Lành phải không?
- Thưa thầy, phải.
- Vậy thì con tin
vào Đức Chúa Trời?
- Vâng, tuyệt đối
như vậy.
- Vậy thì Đức Chúa
Trời có tốt không?
- Chắn chắn rồi.
Ngài rất tốt.
- Vậy thì Đức Chúa
Trời toàn năng? Ngài làm được mọi sự không?
- Vâng, được mọi
sự.
- Thế con là người
thiện hay ác ?
- Kinh Thánh nói
con là người ác.
Vị giáo sư hơi
nhăn mặt:
- A ha! Kinh
Thánh! Ông trầm ngâm một chút.
- Đây, ta hỏi
con.. Ví dụ như có một người bệnh ở đây và con có thể chữa được cho ông ta. Con
có khà năng làm việc đó. Vậy con có muốn giúp ông ta không? Con có muốn thử
giúp không?
- Thưa thầy, con
sẵn lòng.
- Như vậy con
là thiện.
- Con không dám
nói như vậy.
- Nhưng tại sao
không nói được? Vì con sẵn lòng cứu một người bệnh hoạn tật nguyền. Đa số chúng
ta đều sẵn lòng. Nhưng Đức Chúa Trời thì không.
Người sinh viên
không trả lời. Do đó vị giáo sư tiếp tục :
- Đức Chúa Trời không
giúp, có đúng không? Người em của ta là một Cơ đốc nhân chết vì bệnh ung thư,
măc dù cậu ấy cầu nguyện Chúa Jesus chữa lành cho. Làm sao mà nói rằng Chúa
Jesus tốt cho được? Con trả lời điều đó cho ta được không? Cậu sinh viên vẫn
đứng im lặng.
- Con không trả
lời được phải không? Vị giáo sư nói. Ông chậm rãi lấy ly nước trên bàn hớp một
ngụm để cho cậu sinh viên thời gian thư giãn. Ông GS lại nói:
- Thôi bắt đầu lại
cậu ơi. Này, Đức Chúa Trời có tốt không?
- Eh... Vâng, tốt,
cậu sinh viên nói.
- Thế Satan có tốt
không?
Cậu sinh viên
không ngần ngại ở chỗ này:
- Không!
- Thế thì
Satan từ đâu ra?
Cậu sinh viên yếu
ớt:
- Từ Chúa mà
ra.
- Đúng thế...
Chúa tạo dựng ra Satan phải không? Hãy nói cho ta biết. Thế giới này có điều ác
không?
- Thưa thầy,
có.
- Điều ác ở
khắp nơi, phải không? Và chính Chúa đã tạo dựng ra Mọi Sự, có đúng vậy không?
- Thưa đúng.
- Vậy thì ai
tạo ra điều ác?
Vị giáo sư tiếp
tục:
- Nếu Đức
Chúa Trời tạo dựng ra mọi sự, vậy thì Chúa đã tạo ra điều ác, bởi vì điều ác
hiện hữu, và theo nguyên tắc khoa học đã định nghĩa, thì Đức Chúa Trời là ác.
Thêm lần nữa, cậu
sinh viên không có câu trả lời.
- Thế những
bệnh tật, sự vô luân, thù hận, và những điều xấu xa, tất cả điều đó có thật
không? Vị giáo sư nói.
- Vâng, đúng
là có thật như thế. Cậu sinh viên cúi rùn trên hai chân của mình.
- Thế ai đã
tạo ra chúng?
Cậu sinh viên lại
không trả lời, nên vị giáo sư lập lại câu hỏi:
- Ai đã tạo
ra chúng?
Lại vẫn không có
câu trả lời. Thình lình, vị giáo sư bỏ đi đến trước lớp học, đi qua đi lại. Cả
lớp như chết lặng trong ngột ngạt.
- Nói cho ta
biết, ông tiếp tục trên một sinh viên khác. Con có tin vào Chúa Jésus Christ
không? Cậu sinh viên này lạc giọng:
- Vâng, thưa giáo sư, con tin.
Ông ta dừng lại:
- Khoa học nói rằng bạn có năm giác quan. Chúng
ta dùng chúng để nhận diện và quan sát thế giới chung quanh chúng ta. Vậy có
bao giờ các cậu thấy Chúa Jésus Christ chưa?
- Thưa không, con chưa bao giờ găp Ngài.
- Vậy hãy nói cho chúng ta biết, con có nghe Chúa
Jesus của con bao giờ không?
- Thưa không, con chưa bao giờ nghe.
- Thế, con có bao giờ cảm giác Chúa Jesus không,
nếm được Jesus hay là ngửi được Chúa Jesus của con không? Thế con có bao giờ
cảm ứng được về Chúa Jesus Christ hay là Đức Chúa Trời trong cùng ý nghĩa đó
không?
- Không, thưa thầy, con e rằng con chưa cảm nhận như
vậy bao giờ.
- Vậy mà cậu vẫn tin vào Ngài sao?
- Vâng.
- Theo nguyên tắc của kinh nghiệm, thử nghiệm và chứng
minh khoa học, thì khoa học xác nhận rằng Đức Chúa Trời không hiện hữu. Vậy thì
cậu biện minh thế nào về điều đó?
- Không có điều gì, thưa thầy. Con chỉ có Đức Tin.
- Vâng, đức
tin. Vị giáo sư lập lại. Và chính đó là điều mà khoa học thấy là nan giải đối
với đức tin về Đức Chúa Trời. Không có bằng chứng gì cả, mà chỉ có đức tin.
Cậu sinh viên đứng
im lặng một lúc, trước khi đặt câu hỏi lần đầu tiên với vị giáo sư:
- Thưa thầy,
có một điều gì gọi là “nhiệt”, là sức nóng chăng?
- Vâng.
- Và có điều
gì gọi là “hàn”, là sức lạnh không?
- Có chứ, có
sức lạnh chú!
- Thưa thầy,
không có.Vị giáo sư quay nhìn cậu sinh viên, và cảm thấy hết sức tò mò muốn tìm
hiều. Căn phòng bỗng dưng im lặng. Cậu sinh viên bắt đầu giải thích.
- Chúng ta có
nhiều thứ nhiệt, đa nhiệt lượng, siêu nhiệt lượng, đại nhiệt lượng, tiểu nhiệt
lượng,vô tận nhiệt lượng, vô nhiệt lượng, nhưng chúng ta không có thứ gì gọi là
“hàn lượng”. Chúng ta có thể đưa hàn độ xuống 458 độ F dưới zero. Mỗi cơ thể
hay vật thể chỉ nghiên cứu được khi truyền năng lượng, và nhiệt là thứ đã làm cho
cơ thể hay vật thể có thể truyền năng lượng. Độ-không tuyệt đối (-458F) là sự
hoàn toàn vắng mặt của cái gọi là Nhiệt. Như giáo sư thấy đó, Hàn, sức lạnh chỉ
là chữ chúng ta dùng để nói lên sự thiếu vắng của Nhiệt mà thôi. Chúng ta không
thể đo Hàn độ. Nhiệt độ có thể được đo bằng các đơn vị của hàn-thử biểu.
Hàn thì không phải là đối nghịch với Nhiệt, thưa giáo sư, mà nó chỉ là sự vắng
mặt của Nhiệt mà thôi. Sự im lặng phủ khắp căn phòng. Đâu đó, một tiếng rơi nhẹ
của cây bút trở thành vang dội như tiếng búa.Còn sự tối tăm thì sao, thưa giáo
sư? Có cái gì được gọi là sự tối tăm không?
- Vâng, có.
Vị giáo sư trả lời không do dự. Đêm tối thì chúng ta phải gọi là gì nếu không
phải là sự tối tăm?
- Thưa thầy,
thầy lại sai nữa rồi. Sự tối tăm không phải là điều hay sự gì cả, mà nó chính
là sự vắng mặt của điều gì đó. Chúng ta có ánh sáng thấp, ánh sánh bình thường,
ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chớp nhoáng, nhưng nếu liên tục mà chúng ta không có
ánh sáng, thì chúng ta gọi đó là bóng tối, có phải không? Đó là cái nghĩa mà
chúng ta dùng để định nghĩa cho cái từ đó. Trong thực tế, bóng tối không có
hiện hữu. Nếu nó mà hiện hữu thì chúng ta đã làm cho bóng tối càng tối hơn, có
phải vậy không?
Vị giáo sư bắt đầu
mỉm cười với cậu sinh viên đang đứng trước mặt ông. Chắc khóa học này sẽ vô
cùng hứng thú, ông tự nhủ:
- Thế thì cậu
mày muốn chúng minh điểm gì đây?
- Vâng, thưa
giáo sư. Tôi muốn chứng minh rằng nền tảng triết học của giáo sư từ khởi đầu đã
có điểm khiếm khuyết. Do đó sự kết luận của giáo sư khi đặt trên nền tảng đó
cũng không được vững chắc.
Không dấu được nỗi
ngạc nhiên, vị giáo sư hỏi lại:
- Không vững chắc?
Cậu mày có thể giải thích được không?
- Thầy lý luận dựa
trên luật đối-tính. Thầy cho rằng có Sự Sống rồi thì là có Sự Chết. Một Đức
Chúa Trời tốt và một Đức Chúa Trời xấu. Thầy
xem quan niệm về Thượng Đế hay Đức Chúa Trời như là một điều hữu hạn có thể đo
lường được. Thưa thầy, khoa học còn chưa giải nghĩa nổi một tư-tưởng!
Khoa học dùng điện
lực và từ trường, nhưng có bao giờ thấy nó đâu, chứ đừng nói đến chuyện hiểu
thấu được chúng một cách hoàn toàn. Nhìn xem Sự Chết như là đối nghịch với Sự
Sống là chúng ta không hiểu biết đến sự kiện là tự trong bản chất Sự Chết không
hề hiện hữu. Sự Chết không phải là điều gì đối nghịch với Sự Sống, mà chính là
sự vắng mặt của Sự Sống. Bây giờ, thưa giáo sư, có phải thầy dạy sinh viên của
thầy là: họ thoát thân từ dòng khỉ mà ra có phải không?
- Cậu mày nói
đúng, nếu dựa vào tiến trình của thuyết tiến hóa. Vâng.
- Có bao giờ thầy
thấy cái tiến hóa đó diễn ra trước mặt thầy chưa?
Vị giáo sư lắc
đầu, vẫn tiếp tục mỉm cười. Và nhận ra rằng cuộc tranh luận thật mạnh mẽ, khóa
dạy này sẽ mang lại cho ông nhiều thích thú.
Người sinh viên
nói tiếp:
- Bởi vì không một
ai đã từng quan sát tiến trình của sự tiến hóa thực sự diễn ra hay không, và
cũng lại càng không chứng minh được cái tiến trình này là một điều gì đang cố
gắng hình thành. Như vậy không phải là giáo sư chỉ đang dạy ý kiến của mình
thôi sao? Và bây giờ, thầy không phải là một nhà khoa học, mà chỉ là người
giảng giáo điều mà thôi!
Cả lớp bỗng bùng
vỡ lên với những âm thanh nhốn nháo. Cậu sinh viên vẫn giữ im lặng cho đến khi
cả lớp bình lặng lại.
- Bây giờ con muốn
tiếp tục về quan điểm của thầy lúc nãy với người bạn kia. Để con cho thầy một
thí dụ về điều con muốn nói.
Rồi cậu đảo mắt đi
khắp căn phòng:
- Có bạn nào trong
lớp, có bao giờ thấy được bộ óc của giáo sư chưa? Cả lớp vỡ ra với những tiếng
cười.
- Có ai ở đây
“nghe” được bộ óc của giáo sư đây chăng? Cậu lại tiếp. Hay là cảm giác được bộ
óc của thầy chăng? Không ai có vẻ đã làm được chuyện đó. Vậy thì theo
luật của kinh nghiệm, của thử nghiệm, của khoa học chứng minh, khoa học xác
nhận rằng thầy không có bộ óc, xét theo nhiều phương diện, thưa thầy! Do vậy,
nếu khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, làm sao chúng con có thể tin
cậy được những điều thầy giảng thuyết nữa, thưa thầy?
Căn phòng bỗng im
lặng. Vị giáo sư nhìn chăm vào cậu sinh viên, không đoán được ông đang nghĩ gì.
Cuối cùng, sau
những giây phút gần như miên viễn, vị giáo sư già trả lời:
- Tôi đoán là các
cậu phải thu nhận những lời đó bằng đức tin mà thôi.
Cậu sinh viên nói:
- Vậy bây giờ thầy
chấp nhận rằng có cái gọi là đức-tin, và thực ra, đức-tin hiện hữu cùng với sự
sống.
Cậu tiếp:
- Bây giờ, có cái
gì gọi là điều ác chăng?
Không mấy tự tin,
vị giáo sư trả lời:
- Dĩ nhiên là có.
Chúng ta thấy nó mỗi ngày. Nó hiện diện trong những chuyện điển hình về sự vô
nhân đạo giữa người và người. Những tội ác chồng chất, và bạo động xảy ra khắp
nơi trên thế giới. Những thể hiện đó gọi là gì nếu không phải là điều ác?
Đến đây, người
sinh viên trả lời:
- Thưa thầy, điều
ác không có hiện hữu, hay ít nhất là nó không hiện hữu trong tự thân. Điều ác
chỉ giản dị là Sự Vắng Bóng của Đức Chúa Trời. Là sự vắng mặt của Thượng Đế.
Cũng giống như bóng tối, sự lạnh-lẽo, chỉ là cái từ mà người ta đặt ra để diễn
tả sự vắng mặt của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã không tạo ra điều ác.
Điều ác chỉ là hậu-quả xảy ra, khi con người không có tình yêu của Chúa trong
trái tim họ. Nó giống như sự lạnh-lẽo chỉ đến khi không có sự hiện diện của sức
nóng, và bóng tối chỉ đến khi nào không có ánh sáng.
Vị giáo sư ngồi
xuống.
***
Tái bút: Cậu sinh viên đó chính là Albert Einstein.
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment