Mua đồ trong siêu thị xong, tôi nói ông xã đứng sắp hàng chờ trả tiền giùm tôi trong lúc tôi đi qua shop rau cải trái cây kế bên coi có gì mua được.
Là người nội trợ trong gia đình, tôi phải nấu ăn mỗi ngày. Nấu ăn mấy chục năm, gần cả đời, tôi đã rất chán chường mệt mỏi. Ngày nào cũng phải tính coi nấu món gì cho dễ mà mọi người đều hạp khẩu chịu ăn thật là một vấn đề nan giải hóc búa đối với tôi, bởi vì:
Người không ăn cá, kẻ kiêng bò
Đứa thì tuyên bố ghét thịt kho
Kẻ cử đường, người cao máu, mỡ
Biết liệu làm sao thiệt phát khờ
Tính riết thiệt phát nhức đầu, nhiều khi tính nấu món nào đó nhưng mua không có nguyên liệu cũng không nấu được. Thành thử mỗi khi đi shop, tôi thường đảo một vòng coi có những thứ mà mình cần không.
Thấy cà tím hôm nay mơn mởn, tươi tốt quá, giá lại rẻ, tôi chợt nảy ý mua cà về làm một nồi mắm kho chia cho má và con gái tôi ăn luôn. Tôi gọi mobile phone cho ông xã đang còn chờ trả tiền ở siêu thị, hỏi ngày mai ông muốn ăn mắm kho không, cà tím hôm nay rẻ quá. Ông xã nói hết sảy, cả năm rồi không làm món này, mắm và rau còn phải hỏi. Ông bảo mua đi, cứ mua nhiều nhiều, mắm kho phải có nhiều cà mới ngon.
Lựa xong bốn ký cà, ông xã vẫn chưa qua tới, tôi bê lại quày trưng bày nho. Lọai nho không hột bản xứ tháng này đã cuối mùa. Người ta không bày bán lẻ như lúc giữa mùa đang rộ mà đóng gói sẵn từng hộp carton khỏang ký rưởi trở lên. Thấy những trái nho vàng hực chuyển nâu, có trái teo tóp chín khô như đã được phơi vài nắng, tôi nghĩ chắc là nó ngọt hết biết.
Tôi thì thích trái cây ngọt lịm, ngọt đậm đà chớ không thích lọai có hậu chua chua. Vì vậy tôi bèn cầm một hộp lên săm soi kỹ lưởng coi có hư hao nhiều không vì tôi biết đồ gói sẵn thường không được như ý, thế nào cũng có pha trộn xấu tốt lẫn nhau. Thấy coi bộ OK, tôi lấy một hộp và tự nhủ cho dù có hư một mớ ở dưới đáy hộp đi nữa cũng không đáng kể vì giá tiền quá rẻ so với lúc đầu mùa.
Mua xong thấy nặng quá, tính xách lại trả tiền mà thấy không kham, tôi bỏ các thứ vào giỏ để đó rồi đi lựa vài trái dưa leo và một bụi cần tây. Khi trở lại chỗ để giỏ, tôi thấy một ông già râu ria, bề ngòai có vẻ nghèo nàn đang cầm hộp nho của tôi lên ngắm nghía. Tôi bèn lên tiếng:
- Cái đó của tôi đó thưa ông.
Ông già nói:
-Xin lỗi, tôi tưởng để bán. Cô lấy ở đâu vậy.
Tôi chỉ ra ngòai :
- Đó kìa, nhiều lắm, ngon mà rẻ nữa. Ông lại đó lựa một hộp đi. Còn từng dưới nữa kìa.
Ông già cầm một hộp lên xem xét hết hộp này tới hộp kia, cuối cùng không lấy hộp nào cả.
Phần tôi vì đã mua xong, chỉ chờ ông xã lại xách giùm nên đứng xớ rớ quan sát theo dõi ông già. Ông già đi tới đi lui, món nào cũng cầm lên coi rồi để xuống, có vẻ như đắn đo. Tôi thấy hơi lạ, ngẫm nghĩ một hồi sực nghĩ có lẽ ông không đủ tiền. Tôi bỏ cái giỏ ở đó chạy đi lấy một hộp nho lại hỏi ông;
-Ông ơi! ông thích hộp nho này không?
Ông nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên nói:
- Không đâu, tôi mua thứ khác. Mà hộp đó bao nhiêu tiền vậy cô?
-Dạ chỉ có 3 đồng 55 cents thôi. Tôi biếu ông một hộp nha.
Ông lắc đầu:
- Cô tốt quá nhưng tôi không dám nhận đâu.
Tôi khẩn khỏan nói:
-Không sao, đâu có mắc mỏ gì. Nho cuối mùa còn sót lại, ngọt lắm. Tôi thấy ngon quá, đi không đành nên mua một hộp cho nhà tôi và cũng muốn chia với ông chút vị ngon ngọt thiên nhiên trời ban này.
Và không đợi ông có ý kiến gì nữa, tôi dúi vào tay ông hai cái đồng tiền 2 dollar coins.
Ông cảm động nói:
- Cô tốt bụng quá. Cám ơn cô. God bless you.
Không cần biết God bless như thế nào, tôi chỉ ao ước sao tôi có thể chia sẻ cho mọi người bất kỳ lúc nào tôi muốn. Như vậy là God đã bless tôi rồi đó.
Người Phương Nam
No comments:
Post a Comment