"JE
CROYAIS QUE VIEILLIR..."
Marcelle
Paponneau
Je
croyais que vieillir me rendait bien maussade,
Craignant
chaque saison, les années, le tapage,
Le
grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les
cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et
puis je m'apercois* que vieillir n'a pas d'âge,
Qu'
il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et
même, à petits pas, les jours ont l'avantage
D'être
beaux et trop courts quant il sont limités.
Je
croyais que vieillir c'était le ciel tous gris,
Le
printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les
fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un
livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et
puis je m'aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que
je vis chaque instant sans penser à demain,
Que
je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu
importe le temps, le crayon à la main.
Je
croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que
je ne saurais plus contempler les étoiles
Que
mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui
transforme ma vie lorsque le ciel se voile.
Et
puis je m'aperçois que les plus belles roses
Fleurissent
à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je
respire très fort ce doux parfum que j'ose
Garder
pour embaumer l'automne de ma vie.
Tuổi
Vào Thu
Trầm Vân ( Dịch)
Tuổi
già nỗi sợ bủa vây
Sợ mùa
trôi, sợ tháng ngày qua mau
E mưa
gió lạnh bể dâu
Nếp da
nhăn, tóc bạc màu xót xa
Thế rồi
mình chợt nhận ra
Tuổi
nào cũng vẫn đơm hoa nồng nàn
Không
than thở cứ hát vang
Bước
thêm từng bước mơ màng càng thêm
Xưa e
già nhói con tim
Hoa
không nở nữa bên thềm Xuân qua
Nụ cười
tê tái chiều tà
Bút cầm
không viết nhạt nhòa chữ câu
Giờ
nhìn già có ngại đâu
Niềm
vui sẽ nở trên đầu ngày mai
Không
còn đếm tuổi thở dài
Bút
nghiêng câu chữ hoài thai nụ cười
Tháng
năm ngồi ngắm sao rơi
Ta càng
thêm tuổi lửa đời thêm xanh
Chiều
trôi gió thoảng mong manh
Hồn
theo chim hót chuyền cành xôn xao
Đóa hồng
tươi đẹp ngọt ngào
Nở trên
môi thắm, nở vào lòng thu
Hít vào
tim phổi hương mơ
Tuổi
vào thu ngát đôi bờ hoa thơm
No comments:
Post a Comment