Có những con chim miệt mài xây tổ. Vì đó là việc chúng phải làm. Là luật tự nhiên của loài chim để duy trì nòi giống.
Công việc
của chúng tỉ mỉ, chuyên cần và đáng cho mình ngưỡng mộ.
Người VN ta
có câu " Chim có tổ, người có nhà" Người Việt mình vốn cần cù và chịu
khó. Biết tần tiện và nghĩ chuyện về lâu về dài. Cho nên khi đã đến định cư ổn
định ở chỗ nào rồi, cũng chắt chiu tạo một mái ấm cho gia đình
mình..
HOME IS
WHERE YOUR STORY BEGIN
hay THE MOST IMPORTANT THINGS IS FAMILY
NHÀ là
tổ ấm của loài người . "Mái nhà hạnh phúc" là hình
ảnh mà mọi cặp vợ chồng đều nghĩ đến. Nhà là nơi biết bao nhiêu câu
chuyện vui, buồn đã xảy ra. Là nơi những đứa con ra đời với tiếng khóc đầu
tiên. Là nơi giữ lại niềm vui bất tận của kẻ làm cha , làm mẹ. Dù xấu hay đẹp,
nhà vẫn là nơi mơ ước của hai người khi quyết định kết hôn. " Một mái nhà
tranh, hai quả tim vàng" Và thật thương yêu họ đã dùng từ
"NHÀ TÔI" hay "NHÀ CHÁU" để ám chỉ vợ hay chồng mình
- Chị ngồi
chơi! nhà tôi vừa đi đâu đó. Hay.
-Mời bác xơi
nước, nhà cháu sẽ ra ngay.
Không hiểu
từ "nhà tôi "đã được dùng từ lúc nào, nhưng sao mà ngọt ngào êm đềm
quá. Nó tuy đơn giản nhưng gói ghém biết bao thương yêu, tin cậy và gắn bó bên
nhau.
Người miền
Nam vợ hay gọi chồng là mình "Mình ơi! ra em nói cái này".
Người miền
Bắc có nhiều phụ nữ gọi chồng là nhà "Nhà ơi! ra em nhờ tí "
Cái nhà!
vâng " Sống có nhà, chết có hòm" là câu nói ngoài miệng khi người ta
khẳng định chủ trương cuộc sống của mình.
Đi đâu thì
đi, ta bà thế giới chi không biết, nhưng về tới nhà mình là nhất. Cởi bộ đồ đầy
bụi đường, tắm một phát, uống ly nước, nằm thả mình trên giường, hai tay buông
thỏng, người thả lỏng. Ôi! nó đã làm sao á !
"Về tới
nhà " " Home sweet home "
Ai chả từng
đi xa, dù mọi thứ trên cuộc hành trình có vui, có đẹp thế mấy nhưng về nhà mình
vẫn là nhất. Dù nhà mình nghèo, tiện nghi không đủ, nhưng đó là nhà
mình. Là nơi từng viên gạch, từng cây trồng đều do mình bỏ công làm nên.
Người cha, người mẹ là những con
chim tha từng cọng rác về xây tổ . Mỗi ngày làm việc cực nhọc vất vả, dành dụm
để có được mái nhà của riêng mình. Từ những việc nhỏ nhặt nhất để trang trí cho
căn nhà cũng là tâm huyết của hai con người yêu thương nhau. Khi đàn con còn
bé, căn nhà rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Khi chúng lớn, trưởng thành, chúng lại
bay ra xây những chiếc tổ của riêng mình. Đó là quy luật, đó là sự tiến hóa của
xã hội.
Ngày còn bé
tôi thường về quê ngoại. Căn nhà của ông bà ngoại xưa ơi là xưa ở ngay chợ
Phước Thiền. Mỗi lần về ngoại tôi thích lắm. Ngồi trên chiếc xe thổ mộ. Móng
ngựa gỏ lóc cóc, lóc cóc xuống mặt đường nhựa đều đặn. Cái khánh nơi cổ con
ngựa leng keng vui tai. Hai bên đường những ruộng lúa trải thảm hay vàng ươm
bông lúa đẹp làm sao. Tôi hít thật sâu mùi thơm của đồng nội. Nó khác quá xa
cái mùi của nơi tôi ở.Cái mùi thum thủm của mủ cao su chế biến bay trong không
gian của khu nhà máy. Về quê ngoại là niềm vui lớn của anh em tôi.
Qua khỏi cầu
Phước Thiền là cái chợ lợp ngói hiện ra. Chợ nằm giữa, hai bên là hai dãy phố.
Xuống cầu chỉ qua khoảng 5 căn phố là tới nhà ngoại tôi. Má nắm tay để tôi bước
xuống cái ghế nhỏ mà bác xà Ích đem đến. Hai mẹ con tôi bước vào nhà và mắt má
sáng lên. Má cười thật hạnh phúc. Đó là cái nhà của má tôi, của ông bà ngoại
tôi. Là nơi má tôi sinh ra và lớn lên.
Nhà phố nên
bề ngang không rộng, nhưng chiều dài thì sâu hun hút và hơi tối. Ánh sáng từ
những tấm kiếng trong trên mái nhà yếu ớt rọi xuống phía dưới. Nhà bán tạp hóa
nên những thùng, lu, khạp chứa đồ xông lên một mùi rất lạ. Có nghĩa là đủ thứ
mùi. Tôi có cảm giác sợ sợ mỗi khi má dắt tay tôi đến đốt hương trên
bàn thờ gia tiên bên ngoại. Bàn thờ để trên trang thật cao, má phải trèo lên
thang mới cắm nhang được. Tôi nhỏ xíu đứng dưới ngước hết cổ mình mới thấy má.
Cảm giác rờn rợn như ông bà đang nhìn mình hay đứng sau lưng làm tôi mong cho
má xuống thật mau để tôi được tự do.
Căn phố này
giữ biết bao kỷ niệm của má tôi thời thơ ấu. Là mồ hôi, công sức của ông bà
ngoại tôi tạo thành. Ông bà ngoại tôi mất. Căn nhà thuộc về cậu Hai tôi.Và tôi,
con bé nhỏ xíu ngày đó, tới bây giờ vẫn nhớ hoài trong trí .
Nhớ với tất
cả yêu thương vì đó là QUÊ NGOẠI.
Mẹ tôi lấy
chồng và bà cũng xây dựng một tổ ấm của riêng mình. Cái nhà mà tôi sinh ra và
lớn lên không phải là tổ ấm duy nhất mà ba má tôi gầy dựng. Vì chiến
tranh ba má tôi đã có cái nhà bị đốt cháy, có cái nhà phải bỏ lại chạy lấy
người. Có nhà để lại cho người khác ở. Vẫn là một gia đình phải có một mái nhà.
Ba má tôi làm lại từ đầu vào những năm tuổi đã 50. Và đó là cái tổ
cuối cùng để sống cuối đời . Má tôi đã phá rừng lập rẩy. Rồi trồng trọt để
thành vườn cây ăn trái xum xuê. Má xây nhà, những đợt pháo kích phá nát nhà của
má.Má chạy đi lánh nạn rồi yên yên lại trở về. Má sửa sang, xây cất lại nhà và
trút hơi thở cuối cùng trong căn nhà đó. Đó là cái tổ ấm, là nơi tôi vẫn nhớ
hoài. Để rưng rưng nước mắt nhớ thương, hoài niệm. Dù bây giờ tất cả đã không
còn như xưa.
Sống ở nước
Mỹ, bạn cũng như tôi cũng nhiều lần dọn nhà. Đi từ tiểu bang này qua tiểu bang
khác. Từ thành phố này qua thành phố khác. Nhiều khi dành dụm mua một căn nhà
nghĩ rằng mình sẽ sống hết đời ở đó. Rồi có những nguyên nhân đưa đến bất ngờ
ta lại phải bán mà dọn đi.
Có người gia
đình đông con, mua căn nhà thật lớn để con cái có một phòng riêng, một không
gian riêng. Cũng có người theo quan niệm VN . Một gia đình tứ đại đồng đường
sống chung là đại phúc. Nhưng rồi con cái lớn lên. Vì công ăn việc làm, vì lập
gia đình muốn có một cuộc sống riêng tư, tự lập. Từng đứa, từng đứa
lần lượt chia tay cha mẹ bay ra khỏi tổ ấm . Như cánh chim đủ lông , đủ cánh
bay ra khoảng trời cao rộng.
Các con dù
đã có một mái gia đình riêng. Nhưng mỗi khi về với cha mẹ, lại thấy ấm áp vô
cùng. Từng góc nhà, gốc cây gợi lại tuổi thơ, hình ảnh hạnh phúc của cha mẹ anh
em trong căn nhà này.
Hai vợ chồng
già nhìn căn nhà trống vắng lại càng thấy quạnh hiu. Bán thì không đành vì nhìn
nơi đâu cũng đầy kỷ niệm. Mà ở thì buồn quá. Nhất là nếu có một người chia tay
đi trước lại là một nỗi ám ảnh đau lòng.
Nói gì thì
nói. "Chim có tổ, người có nhà." Căn nhà vẫn là một nơi ấm
áp nhất cho một gia đình.
Rộng ra chút,
nhà không chỉ để chỉ một nơi mình cư ngụ, có nóc, có tường, có vách và những
tiện nghi. Mà nhà còn để chỉ một cái gì hữu hình hay vô hình thiêng liêng hơn.
Đó là quê hương, dân tộc. Là những người có cùng một lịch sử, cùng tiếng nói,
chữ viết và một lãnh thổ, một quốc gia.
Ngày còn đi
học. Tôi từng cùng các bạn ngẫng cao đầu và hùng hồn với bản nhạc " Nhà
Việt Nam " của nhạc sĩ Thẩm Oánh
Nhà Việt Nam, Nam Bắc Trung sáng trưng Á Đông
Bốn ngàn năm đó văn hóa xây đắp bao kỳ công
Người Việt Nam cân quắc bao anh hùng,
Từng phen nức danh dưới trời Á Đông
Ai ơi đừng phân chia Nam Bắc Trung,
Một nhà Việt Nam.
Nam Bắc Trung chung giòng
Dân con Việt Nam hằng mong
Bền tâm cố xây nhà Việt Nam
Nam Quan cho đến Cà Mau,
Là nhà Việt Nam non nước tươi một màu,
Yên vui anh trước em sau
Đừng có xa nhau mà lòng tan nát đau
Khăng khăng thề tay nắm tay
Cùng khao khát say
ánh vinh quang sáng soi ngợp trời
Nhà Việt từ đây
Trung Nam Bắc cùng một lòng mừng vui.
Bài hát hùng hồn mà thâm thúy biết bao nhiêu.
Tiền nhân ta đã đổ biết bao xương máu xây dựng "Nhà Việt Nam" cho
ta trú ngụ ấm áp và no đủ. Ta hảnh diện làm một thành
viên, một người con, người cháu trong căn nhà hạnh phúc đó.
Ai ơi đừng phân chia Nam, Bắc Trung. Một nhà Việt Nam.
Vâng! Một nhà Việt Nam. Dù hiện giờ chúng ta đang sống lưu vong ở một quốc
gia có tên không phải Việt Nam. Nhưng ta vẫn là người Việt.
Dù con cái chúng ta vì phải hòa nhập với người bản xứ. Chúng phải nói tiếng
Anh, tiếng Mỹ, tiếng Pháp để giao dịch nhưng chúng vẫn là người Việt. Thế hệ
thứ hai thứ ba sẽ và đang làm cho thế giới biết rõ hơn về quê hương, về bản sắc
Việt của chúng ta.
Viết tới đây, tôi lại nghĩ đến loài chim tu hú. Chúng không thèm làm tổ.
Chỉ tìm những tổ có sẳn để đẻ vào. Chim tu hú con sẽ tiêu diệt tất cả những con
chim trong tổ và làm chủ toàn bộ.
VN mình hãy cảnh giác nhé. Đất liền, biển đảo, tài nguyên, lịch sử, văn hóa,
chữ viết là của ông cha ta bao đời đổ xương máu và cật lực làm nên. Đừng để kẻ
gian chiếm đoạt và tiêu diệt chúng ta.
NHÀ VIỆT NAM LÀ PHẢI CỦA NGƯỜI VIỆT NAM
Nguyễn thị Thêm.
No comments:
Post a Comment