Cảnh chung quanh khu Khách sạn Mayan Palace như một khu rừng nhiệt đới, dân sa mạc thấy là khoái.
Arizona, nắng
nóng, nắng vàng, nắng chói chan báo hiệu mùa hè lại đến. Sa mạc Arizona có thừa
nắng nhưng thiếu biển xanh. Không khí khô như ngói, mặt đường bốc khói. Người
ta lười biếng, người ta nhíu mắt, người ta nhăn mặt khi bước ra khỏi nhà. Xa xa
phía Tây Nam, bên kia biên giới, Cancun với hạ vàng biển xanh mầu ngọc bích
(turquois blue), với những làn gió mát mẻ, mơn man da thịt như đang mời gọi.
Máu lãng du thôi thúc, chạy rần rật trong huyết quản, chân cứ như có cánh. Lại
nghĩ, ở xứ Mỹ này mình đi cày cực quá, thì cũng phải đi chơi cho sướng cái thân
ròm, tiết kiệm tiền mai mốt “đi đoàn tụ” với ông bà, ở trển không có nhà bank.
Thế là ba lô và vali kéo, cả nhà cỡi mây đạp gió với United Airlines đến xứ hạ
vàng biển xanh, miền duyên hải thần tiên xứ Mễ Tây Cơ.
Cancun là thiên đường nghỉ hè của rất nhiều
người Mỹ trong đó có người Mỹ gốc Việt mình. Ai đi về cũng khen nức nở, nào là
đẹp lắm, nên thơ lắm, cát trắng lắm, và màu nước xanh lắm, cái gì cũng lắm lắm.
Sau nhiều năm với nỗi lo cơm áo gạo tiền, giờ đến lúc phải “cho có với người
ta”, phải đến nơi rờ tận tay, day tận mặt mới đã chứ du lịch “chay” thì khoái
cái nỗi gì?
Cancun, tên của thành phố du lịch nằm ở phía
Đông Nam duyên hải của bang Quintana Roo thuộc xứ Mexico và cũng nằm trên bán đảo
Yucatan (Peninsula). Chạy dài theo bờ biển Carribean là những bãi cát trắng mịn
màng và làn nước xanh trong như ngọc phách (turquois) làm đắm say lòng du khách
và người yêu thiên nhiên.
Tên Cancun nguyên thuỷ từ ngôn ngữ xứ Maya, Kaan Kun
nghĩa là "nest of snakes" tổ rắn. Chẳng lạ gì khi thăm viếng các đền
đài, chúng ta có thể thấy nhiều hình tượng rắn khắp nơi. Nơi đây cũng là cái
nôi văn minh của dân tộc Maya, một nền văn minh sáng chói đã nở rộ trước khi
Châu Mỹ được khám phá. Nay người Maya vẫn còn tồn tại nhưng đang bị đồng hoá bởi
nhưng sắc dân khác. Tương truyền vào thế kỷ 16, một nhà chinh phục viễn dương
người Tây Ban Nha, ngài Francisco Hernández de Córdoba và cũng là người khai sinh ra nước Nicaragua, khi đến bán đảo này,
gặp người Maya địa phương bèn hỏi vùng đất này tên là gì? Vì bất đồng ngôn ngữ
nên ông cứ gặng hỏi mãi, những người Maya nghe ông này phát âm ngộ quá mới thốt
lên Yucatan! Yucatan! Có nghĩa là "I don’t understand what you’re saying”.
Ông bèn dặt tên cho bán đảo này là Yucatan.
Chiếc xe mini bus đưa chúng tôi về khách sạn
Mayan Palace thuộc khu resort hotel Riviera Maya. Vừa bước xuống là một dàn
chào với những “ma nữ” Mayan trong trang phục hoa lá cành rực rỡ, với những nụ
cười nghiêng thùng đổ …rác và những anh
bồi đồng phục thẳng nếp sẵn sàng phục vụ, trên miệng lúc nào cũng tươi cười
“Bienvenidos to Mayan Palace”.
Họ đẩy
xe hành lý đến tận cửa phòng rồi giới thiệu tên không quên kèm theo câu nếu
senior cần gì cứ kêu tôi nhé, bất cứ lúc nào. Họ rất nhiệt tình để có nhiều tiền
tips vì đây là 1 khách sạn cho dân du lịch từ khắp nơi trên thế giới đổ về. Ngả người lên giường khách sạn với máy điều
hòa không khí mát lạnh, tôi đang thiu thiu nửa tỉnh nửa mơ, thì “lệnh bà” hỏi
chìa khóa vali đâu, mở dùm để lấy quần
áo thay. Lục túi trong lẫn túi ngoài mà chùm chìa khóa vẫn không thấy đâu, toát
mồ hôi hột, chắc nó nằm đâu đó ở phi trường Cancun rồi.
Xuống front desk hỏi mượn đồ nghề để cậy
hai ổ khóa, họ kiếm mãi rồi đưa cho 1 cái tuốc nơ vít dẹt, cuối cùng mở được cả
hai vali nhưng sự thiệt hại là hai cái vali Samsonite phải vất đi vì hai ổ khóa
đều hư hại nặng không đóng lại được.
Các “ma nữ” Mayan chào đón anh bạn chúng
tôi tại khách sạn Mayan Palace
Cancun có những
nơi vui chơi (theme parks) rất lý thú như XPlor, Xcaret, và Xel-Ha
($160/tour/person) với các môn thể thao nước như Snorkling, jet skiing, hay water-jet-packs,
swimming with dolphins, ocean safari, raftings (bè gỗ), underground swimming và
scuba diving v…v…, đường rừng thì có Camel/horse ridings, amphibious vehicles,
zip lines (đu giây tử thần) v…v… Đủ thứ để mà chơi, chỉ sợ không đủ tiền vì môn
chơi nào cũng khá mắc. Hầu hết trò chơi liên quan đến nước nên không ai dám đem
theo smart phone hay máy hình thường, vì thế họ bán hình cho mình sau khi xong
1 trò chơi là $100.00, còn mua 1 tấm $30.00 ($1= 20 pesos). Cho em xin các ngài
Mayan ạ, có hình thì hay nhưng không thì cũng chẳng sao. Đôi khi không có còn
hay hơn vì lúc đu dây tử thần, mặt cắt không còn giọt máu, miệng thì la làng
xém rớt hàm răng giả, mắt nhắm nghiền vì tốc độ đu dây có thể lên đến 40 Km/giờ,
“dung nhan” có gì đẹp đâu mà mua. Vả lại đi với bu nó chứ có phải với bồ nhí
đâu mà cần hình với hài, phải không các cụ?
Sáng sớm ngày 2 ngày đầu tiên, chúng tôi được
xe bus đến tận khách sạn đón đi đến Chichen Itza (Đọc là Chít Chần Nít Za, dân
Mỹ gốc Mít ta đọc là Chicken Pizza, nghe “ngon” hơn) để chiêm ngắm những đền
đài sụp đổ và kim tự tháp của người Maya. Nếu ai thích tìm hiểu về các nền văn
minh cổ đại và khảo cổ học thì đây rất thích hợp. Tôi tự hỏi tại sao người Maya
bây giờ vẫn không văn minh, nếu không muốn nói là chậm tiến, thế mà tổ tiên họ
lại có thể xây dưng được những công trình để đời như thế. Cũng như người Khmer
đã để lại tuyệt tác Angkorwat mà bây giờ du khách vẫn còn trầm trồ và thán phục.
Du khách chụp hình cùng các chiến binh
Mayan
Hai cô gái
Mayan đi làm về ngang qua kim tự tháp cổ Maya. Kích thước người Mayan lùn hơn 1
người thường, theo quan sát riêng tôi.
Ngày hôm sau chúng tôi đi tàu qua đảo Isla
Mujeres. Đây là 1 hòn đảo rất nhỏ, năm 1970 khi mới được quyết định thành lập địa
điểm du lịch, dân số ở đây chỉ có….. 1 người được đưa ra đây để trông coi chim
và cây cối. Khi du lịch đã trở nên 1 nguồn lợi lớn, dân số tăng lên đến chóng mặt,
và bây giờ đông đến nỗi không còn chỗ chen chân. Hiên tại là hơn 15 ngàn người
và khách sạn mọc lên như nấm. Tiếng Mễ Isla Mujeres dịch ra là đảo đàn bà vì cứ
1 người đàn ông sống trên đảo thì có 2 người đàn bà. Chàng nào muốn được các
nàng "cưng" thì cứ ra đảo này mà sống, ngày nào cũng được
"cưng" đều đều, cưng cho tới lúc nào lết không nổi nữa thì kiếm đường
mà về đất liền.Theo tôi 1 miền đất mà âm thịnh dương suy như thế cũng là nơi
đáng để mà hy sinh cả kiếp làm giai 12 bến
nước này lắm chứ phải không, các đấng trượng phu?
"Chưa đi chưa biết Cancun,
Đi rồi mới thấy chân run như gà.
Run vì có quá nhiều bà,
Bà nào bà nấy toàn là Maya."
Đảo Isla Mujeres rất nhỏ với chiều dài 7
cây số (4.3 miles) , chiều ngang 650 mét (2130 feet) nổi tiếng là nơi cư ngụ của
loài rùa biển (sea turtles) và nơi du khách có thể ngụp lặn (snorkeling) xem cá,
hoặc đeo bình hơi lặn sâu bơi theo những đàn cá đủ màu tuyệt đẹp (scuba
diving). Bãi cát ở đây thì tuyệt vời và mê hồn so với Cancun. Cát trắng và mịn
màng. Nước biển ấm và trong xanh. Bơi thả ngửa giữa làn nước, nhìn lên bầu trời
xanh lơ không 1 chút gợn mây thì còn gì thanh bình hơn. Còn úp mặt xuống nước với
mặt kính và ống hơi, đàn cá muôn màu sắc tuyệt đẹp còn hơn trong phim Disney. Chúng
tôi mướn một chiếc moped 50 phân khối như ở Việt Nam nguyên ngày khoảng $25. Vì
khi mướn,không biết diện tích đảo bao lớn nên lỡ mướn 8 tiếng, chúng tôi đi chỉ
"dăm phút đã về chốn cũ", không biết làm thế nào cho hết giờ nên tôi
đi thăm khắp nơi, hóc bò tó nào cũng tìm tới mà cũng vẫn chưa tới giờ trả xe.
Thậm chí câu giờ bằng cách dừng chân bên “cầu biên giới” uống nước dừa tươi đấu
láo với anh chàng bán quán để hỏi rõ nguồn cơn và “thân phận đàn ông” của cái đảo
đàn bà này. Hỏi anh ta có kinh nghiệm gì về việc này không? Có được cưng chiều
như người ta nói không? Hắn trả lời vì được 2,3 bà cưng chiều nhiều quá, nên bây
giờ mới phải đứng đây bán dừa tươi để phục vụ lại 2, 3 bà giờ này đang ở nhà
binh xập xám. Nghe anh ta than thân trách phận ví thân mình như bèo dạt hoa
trôi làm tôi cảm động quá, ráng uống thêm 1 trái dừa nữa để anh ta có thêm tí
tiền còm về nhà nuôi 2, 3 bà chúa đảo.
Thương
cho số phận đàn ông,
Từ
khi lấy vợ, người không ra người.
Bơi mãi cũng chán, chạy xe xông xáo khắp
nơi cũng mệt, chúng tôi trả xe rồi đi vào những giftshops để mua ít đồ kỷ niệm
cho gia đình và bạn bè. Những người bán hàng đủ mọi thành phần , đa số nói tiếng
Mỹ bồi nghe chán lắm, cuối cùng gặp 1 anh bán hàng nói giọng Mỹ rất chuẩn, hỏi
ra mới hay bố anh ta sống ở Mỹ, anh đi học ở Mỹ, tháng hè về đây giúp mẹ bán
hàng. Nói thách tấm lịch Maya bằng đồng 450 Pesos, cuối cùng chúng tôi đông ý với
giá 300 Pesos (vẫn bị hớ!). Có lẽ chúng ta còn nhớ năm nào, báo chí các nuớc nhất
loạt đăng tin ngày 12 tháng 12 năm 2012 sẽ là ngày tận thế vì lịch Maya chỉ ghi
đê’n ngày đó là hết . Báo hại nhiều người nhe dạ và các giáo phái cực đoan đổ
xô đi mua lương khô, nước uống và nhiều vật dụng gia đình phòng thiên tai may
ra có thể sống sót. Họ còn đồn tổ tiên người Maya vốn từ hành tinh khác đến địa
cầu nên họ biết trước được những gì sẽ xẩy ra, và ngày tận thế được ghi rõ ràng
trên lịch Maya.
Ngồi
trong quán nước giữa chợ, ly Pina colada (Nước trái thơm pha rượu mạnh) ngọt
mát trong tay, tôi cứ uống cho đã không ngờ cũng thấy hơi phê, đôi mắt thả rong
theo những bóng hồng Mayan qua lại, tôi thấy tôi chu du lên những bậc thang cao
vút của kim tự tháp quyết tìm gặp những thày mo người Maya hỏi cho ra lẽ. Kìa một
ông đầu đội cái mũ lông sặc sỡ rất cao, trên người khoác một cái áo choàng đủ
màu dài chấm gót, vì coi phim Holywood nhiều nên đoán chắc là thầy mo, tôi lên
tiếng chào, giới thiệu thân thế xong là vào ngay câu hỏi chính :
"Thưa ngài, lich Maya của dân tôc ngài
nói ngày tận thế phải xảy ra vào 12 tháng 12 năm 2012?”
Thày
mo trợn mắt:
“ Đâu phải vậy, số là thằng học trò tôi
đang khắc những con số vào cuốn lịch thì hết chỗ, nó báo cho tôi hay, tôi bèn
nói hết chỗ thì "xì tốp" chứ mắc mớ gì mày phải bẩm báo . Sau này tôi
mới biết được vì cái "hết chỗ" này mà làm cho thế giới văn minh các
ông phải một phen "són đái ra quần". Thật tôi ân hận hết sức! Nếu ông
về dưới đó, cho tôi gởi lời xin lỗi nhé!”
Chưa kịp gật đầu thì tôi cảm giác ai đang
huých 1 cái thật mạnh vào ba sườn, kèm theo câu:"Gớm! làm gì mà nhìn chằm
chằm vào cô Mayan kia dữ vậy?" Thế là giấc mộng Lưu Nguyễn-Maya bị bà xã
phũ phàng dập tắt không thương tiếc.
Ngày kế tiếp, chúng tôi chọn môn chơi
Water-Jet Pack, một môn nguy hiểm và cần có thể lực và lá gan lớn 1 chút, mắc
tiền nhất trong các trò chơi. Người chơi mang water-jet pack gear (bộ áo với ống
đẩy phản lực), đội mũ bảo vệ có ống nghe/nói (walkie-talkie helmet), nhờ sức nước
đẩy mình bay lên cao, nếu biết điều khiển khéo léo, có thể bay trên mặt nước với
độ cao khoảng 15, 20 mét. Huấn luyện viên sẽ mặc áo cho mình vì bộ “Gear” rất nặng,
họ chỉ cho mình nút điều khiển để lái theo ý muốn. Những ai thích cảm giác mạnh
thì nên chơi, còn không thì đừng bao giờ vì chẳng những nguy hiểm mà còn uống
nước no khỏi cần ăn cơm. Chỉ hai cha con tôi đồng ý chơi, đứa con trai 14 tuổi
và tôi (gần 6 bó). Thật là một kỷ niệm không bao giờ quên vì tốc độ rất nhanh,
nếu không điều khiển giỏi thì sẽ lao đầu xuống nước như 1 mũi tên, ráng nín thở
mà “bay” dưới mặt nước, rồi điều khiển sao cho ngoi lên lại để bay trên không.
Huấn luyện viên mặc Water-jet Gear cho con
trai.
Cuối
cùng nó cũng cất cánh góc 15 độ, chưa thăng bằng cho lắm
Tôi bay là đà trên mặt nước và bắt đầu cất
cánh. Nhân viên túc trực sẵn sàng cứu cấp nếu cần.
Thưa độc giả, khi “thi triển khinh công”
lăng ba vi bộ và bay vi vút như trong
phim kiếm hiệp, thú thật lúc bay, hồn phi phách tán, thần hồn nát thần tính, chứ
chẳng có cảm giác oai phong lẩm cẩm hay bảnh tỏn gì đâu, mà thực sự muốn són ra
quần luôn. Từ Zero mà trở thành Hero như vậy là an ủi rồi, phải không các cụ?
Khi quyết định chơi, tôi chắc đã uống nhầm 1 viên thuốc liều thay cho viên “One
a day” rồi thì phải? Nói nào ngay, tôi cũng có nghĩ đến sau này, khi cuộc đời về
chiều, nằm trong nhà dưỡng lão, con cháu vào thăm thì có cái mà khoe:
“Này nhé, ông mày đây cũng một thời “oanh
oanh liệt liệt”, giờ mất chữ “oanh” còn có chữ “liệt” mà thôi!”
Những
hình trong bài này là những lúc tôi đang “ngon lành” họ mới chụp, còn những tấm
cắm đầu xuống nước hay nằm bổ ngửa ra trên mặt nước, nhờ bộ Gear có phao nổi nên
không sợ chìm, mũi miệng phun nước có vòi như cá voi xanh, mũi dãi lòng thòng,
ho xù xụ vì sặc nước thì họ…chả dám chụp vì không muốn lưu lại những hình ảnh
“nhạy cảm” trong lòng “nhân rân”, mà nếu có thì lão gia đây cũng “chả rại rột
gì” cho bà con coi những lúc mặt xanh như đít nhái, sợ tối bà con ngủ mơ thấy
ác mộng.
Đây là 1 video clip về môn thể thao Water
jet pack, mà dân Mỹ gọi là “extreme sport”, coi để biết cảm giác như thế nào:
https://youtu.be/aiE58Ri5axQ
Và tôi cũng từ từ bay bổng lên cao như trong
bài hát “I believe I can fly” do ca sỹ R. Kelly.
Như thường lệ, cuộc vui nào cũng phải tàn,
đêm hết nhường cho ngày đến; những ngày vui Cancun cũng qua mau, không còn
“sáng rượu sâm banh, tối lóps tờ” (lobster). Cứ nghĩ phải về nhà làm kiếp con trâu
đi cày mới sợ làm sao! Nhưng đời là bể khổ, mà chúng sinh lại không biết bơi.
Than ôi!
“Bái bai” các nàng Mayan của tôi. Về lại Mỹ,
cái nước tư bản giãy hoài không chết của tôi đi cày thôi.
Một nàng Mayan trong áo dài truyền thống.
References: https://en.wikipedia.org/wiki/Canc%C3%BAn
YUCATAN: https://en.wikipedia.org/wiki/Yucat%C3%A1n_Peninsula
Nguyễn Văn Tới
Tôi đã đến Cancun hai lần rồi, nhưng đọc bài của anh vẫn khoái khoái...
ReplyDeleteCám ơn anh Tri-Vincent Nguyễn đã ghé thăm và đọc. Tôi chắc anh cũng cỡ sàng sàng tuổi tôi. Anh đã đến và trải nghiệm thì cái cảm giác nó "đã" hơn những người chưa tới, phải không anh?
ReplyDeleteVeni, Vidi, Vici (I came, I saw, I conquered) câu nói của Julius Cesar bây giờ mới thấm. Thân mến."Nhà dăng" đang tập làm người "Dziệc giết tiếng Dziệc".Nguyễn văn Tới.