Một
buổi sáng, bỗng nhận được một thông điệp qua thư điện tử, mở ra, thấy nhiều điều
đơn giản nhưng rất chí lý làm bừng tỉnh một giấc mơ vàng. Thông điệp thuộc loại
dây chuyền, yêu cầu người nhận hãy chuyển đi ít nhất hai chục nơi để có thể được
may mắn ngay lập tức. Nếu không, sự xui xẻo sẽ đến với người nhận. Bỏ qua những
yếu tố may rủi có tính huyền hoặc này, thông điệp đã đem lại những suy nghĩ rất
bổ ích cho cuộc sống hiện tại. Thông điệp bắt đầu bằng hai chữ "Có Tiền":
"Có tiền, ta có thể mua được một ngôi nhà, nhưng không mua được tổ ấm. Có tiền,
ta có thể mua được chiếc đồng hồ, nhưng không mua được thời gian. Có tiền, ta
có thể mua được chiếc gường, nhưng không mua được giấc ngủ. Có tiền, ta có thể
mua được cuốn sách, nhưng không mua được kiến thức. Có tiền, ta có thể đi khám
bác sĩ, nhưng không mua được sức khỏe tốt. Có tiền, ta có thể mua được địa vị,
nhưng không mua được sự nể trọng. Có tiền, ta có thể mua được máu, nhưng không
mua được cuộc sống. Có tiền, ta có thể mua được thể xác, nhưng không mua
được tình yêu." Đúng lắm!
Rất nhiều lần, ta cảm thấy thèm thuồng khi nhìn thấy những ngôi nhà đẹp như mơ, lãng mạn như trong chuyện cổ tích. Ta chợt cảm thấy thất vọng, và tự nhủ: "Thôi, chắc chờ kiếp sau vậy! Kiếp sau nhớ kiếm chỗ đầu thai nào giầu thật giầu, sang thật sang, để có một ngôi nhà đẹp như vậy, để có một chiếc giường êm ái như vậy, có những cuốn sách lộng lẫy dát vàng như thế, có chiếc đồng hồ oai vệ như thế, và nhất là có cái địa vị, cái tên mà người ta ghi lại trong những cuốn sách dành riêng cho giới thượng lưu quốc tế..." Từ đó, ta buồn. Ta đâm chán đời, giận ghét, ghen tị bùng lên. Tại sao ta cũng có hai tay, hai chân như thiên hạ, mặt mũi ta cũng đầy đủ như ai, mà sao thiên hạ sang trọng quá, giầu quá? Tưởng tượng ra cách xài tiền của thiên hạ! Kìa! Trong cuốn sách về kiến trúc, có nguyên chục trang in hình về ngôi nhà của người ấy, ngôi nhà độc lập, đứng một mình giữa trùng trùng điệp điệp núi cao, cây cối xanh tươi, lả lướt. Người vẽ kiểu căn nhà đó đã tả lại từng góc cạnh, từng loại vật liệu, và thời gian, và tính cách của từng căn phòng.. đọc như mê đi. Ánh sáng, mầu sắc, kiểu cọ được phân phối hài hòa, độc đáo, cả thế kỷ không có căn nhà thứ hai.
Rất nhiều lần, ta cảm thấy thèm thuồng khi nhìn thấy những ngôi nhà đẹp như mơ, lãng mạn như trong chuyện cổ tích. Ta chợt cảm thấy thất vọng, và tự nhủ: "Thôi, chắc chờ kiếp sau vậy! Kiếp sau nhớ kiếm chỗ đầu thai nào giầu thật giầu, sang thật sang, để có một ngôi nhà đẹp như vậy, để có một chiếc giường êm ái như vậy, có những cuốn sách lộng lẫy dát vàng như thế, có chiếc đồng hồ oai vệ như thế, và nhất là có cái địa vị, cái tên mà người ta ghi lại trong những cuốn sách dành riêng cho giới thượng lưu quốc tế..." Từ đó, ta buồn. Ta đâm chán đời, giận ghét, ghen tị bùng lên. Tại sao ta cũng có hai tay, hai chân như thiên hạ, mặt mũi ta cũng đầy đủ như ai, mà sao thiên hạ sang trọng quá, giầu quá? Tưởng tượng ra cách xài tiền của thiên hạ! Kìa! Trong cuốn sách về kiến trúc, có nguyên chục trang in hình về ngôi nhà của người ấy, ngôi nhà độc lập, đứng một mình giữa trùng trùng điệp điệp núi cao, cây cối xanh tươi, lả lướt. Người vẽ kiểu căn nhà đó đã tả lại từng góc cạnh, từng loại vật liệu, và thời gian, và tính cách của từng căn phòng.. đọc như mê đi. Ánh sáng, mầu sắc, kiểu cọ được phân phối hài hòa, độc đáo, cả thế kỷ không có căn nhà thứ hai.
Nhưng,
"có tiền, ta có thể mua được một ngôi nhà, nhưng không mua được tổ ấm!"
Ngôi nhà khác với Tổ Ấm! À, ra thế! Mà con người thì cần tổ ấm, chứ không cần
ngôi nhà. Nếu có nhà đẹp, mà không phải là Tổ Ấm, thì cũng như không. Có khi
còn khổ hơn nữa. Những người làm chủ ngôi nhà đẹp như mơ đó, liệu có hạnh phúc
không? Liệu có vui vẻ suốt ngày không? Vợ chồng có tình yêu không? Tư tưởng của
họ có hòa hợp không? Khi vắng nhau, có nhớ nhau không? Hay là chồng chỉ kiếm cớ
vắng nhà để đi tìm người đẹp khác? Một người không đủ, phải hai, ba người? Cô
này giọng chua quá, lúc nào cũng léo nhéo. Cô kia chỉ tham tiền, sẵn sàng bán sắc
đẹp cho bất cứ ai trả giá cao. Người đẹp kia, người to bao nhiêu thì óc nhỏ bấy
nhiêu, suốt ngày õng ẹo, lượn qua lượn lại. Còn người đàn bà làm chủ ngôi nhà
này, có tình yêu không? Con cái có ngoan ngoãn, yêu mẹ thương cha, hay mỗi đứa
mỗi tổ? Con trai chỉ lái xe đi tìm ruợu, hết con bồ này đến con đào kia, con
nào trông cũng giống ngựa. Đứa con gái vừa phá thai hai tháng trước, lại
sắp sửa vào bệnh viện cai ma túy. Thằng út mới 19 tuổi, khỏe mạnh, đẹp trai, chợt
lăn đùng ra chết vì cúm tim. Còn bản thân, đôi khi chán chường vì những cuộc
tình nhầy nhụa, sớm nở tối tàn, lại vừa nghe bác sĩ cho biết bị buớu tử cung,
có thể ung thư...
Vậy
đó, có tiền nhiều chưa chắc mua được hạnh phúc. "Có tiền, mua được thể xác
nhưng không mua được tình yêu!"Thử coi Donald Trump. Người tỉ phú ăn chơi,
tuổi cũng chưa già, chung quanh đầy gái đẹp, mà da mặt nhăn nheo như ông lão.
Trang điểm tối đa rồi, mà nhìn lâu phát nhợn. Ông ta có người bạn thân nào để
tâm sự không? Hay chỉ toàn người nịnh và những kẻ chờ ông ta xẩy chân, là đá
cho ngã luôn? "Có tiền, ta có thể mua được đồng hồ, nhưng không mua được
thời gian." Thử nghe Bill Gates nói chuyện. Toàn những con số rối rắm, nhức
đầu, những hệ thống chằng chịt, giờ giấc định sẵn từ cả tháng trước, những
"stock" và "bond", "software" và
"programs". Dĩ nhiên, Bill Gates có thể có những giấc mơ dễ chịu
hơn Donald Trump vì sẵn sàng chia xẻ tiền bạc cho những người nghèo, cho những
ai bất hạnh, và cho lớp thanh niên có ý chí tiến thủ. Có một điều chắc chắn là
cả hai đều khó ngủ vì những con số, những dự định, kế hoạch lớn nhỏ cứ ồn ào
trong đầu, không lúc nào yên.
Thử
nhìn vào những nhân vật lãnh đạo đất nước, những chính trị gia nổi tiếng, mà
tên tuổi lừng lẫy thế giới. Như Hillary, như Obama, như McCain. Hình ảnh
họ đâu đâu cũng thấy. Mỗi lời nói là mỗi thông điệp để cho toàn dân thiên hạ
suy gẫm. Nhưng, nếu có thể nhìn vào giấc ngủ của họ, nhập vào trong giấc mơ của
họ, sẽ thấy cả một cuộc chiến tranh khốc liệt. Mệnh lệnh, nghị quyết, dự định,
cân nhắc từng chữ từng lời, giận dữ, lo âu, buồn phiền, chán nản, kế hoạch
và kế hoạch...tràn ngập trong đầu. Tình bạn chỉ là những lời giả trá, hoặc quỵ
lụy, hoặc trách móc. Tình yêu? Có lẽ chỉ còn tình nghĩa. Còn tình yêu vợ chồng
đã chắp cánh bay đi, nhường chỗ cho say mê chính trị.
Trong
khi đó, nhìn ra công viên kia, hai ông bà cụ ngồi trên ghế đá, tay trong tay, yên
lặng, nhìn đám con cháu vui chơi, mà mỉm cười, những nụ cười chan hòa hạnh
phúc.
Xa
hơn, cũng hai bóng người chập chờn bên nhau, tay trong tay, tản bộ giữa rừng
cây, lúc thì nhìn lên những đỉnh cây cao vút, lúc lại nhìn thật gần trong mắt
nhau, tưởng như chỉ có một trái tim đang hòa cùng một nhịp. Tâm hồn họ đang lâng
lâng, thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên, lắng nghe tiếng chim tung cánh, tiếng lá rơi,
tiếng bước chân xào xạc. Một con sóc nhỏ chạy vụt qua cũng tạo được một nụ cười.
Hồn nhiên, thơ trẻ. Lúc ngồi trên ghế đá công viên, từng chuỗi kỷ niệm hiện về.
Những mùi thơm của trái cây, của thức ăn cũng nhẹ nhàng trở lại. Một giây phút
xa xưa, nằm bên mẹ, ngửi mùi sữa ngọt, ngửi tấm áo mẹ, mà trí tưởng bay tung.
Ngày đầu tiên tới trường, như Thanh Tịnh tả, "buổi mai hôm ấy..." Rồi
dào dạt những giấc mơ, những lần say mê bất chợt, một tiếng gọi, một giọng nói
thân quen, một cuốn phim hay, một hình ảnh thân mến... Có những rung động thầm
kín mà không ai biết. Có những tình cảm mà không ai hay. Có những giây phút tuyệt
diệu mà chỉ có mình mới cảm nghiệp được. Hồn như bung ra, tươi nở. Tim như rộn
ràng, trẻ trung.
Như
thế, nhà cao cửa rộng mà chi? Vàng bạc óng ánh mà chi? Ngày mai, ngày mốt, bất
chợt một cơn đau ùa đến, tay chân bỗng thừa thãi, muốn nắm lại cũng không được,
muốn gọi tên em cũng không có âm thanh. Thèm di động đôi chân, thèm tự tay rót
ly nước, thèm nghe tiếng nói thân quen, thèm làm một người bình thường, không
có nhà cũng được, miễn sao lại sống, lại thở bình thường. Mới tuần trước, soi
gương, thấy mình đẹp quá, sang trọng quá, hào hoa quá. Giờ này, như ông lão, bà
lão tám mươi, mệt mỏi, chán chường và trên hết, lo sợ ông Thần chi có lưỡi hái
dài dài, nhọn sắc, đang đi tìm địa chỉ nhà mình. Hối hận đã không sống một đời
đáng sống thì đã muộn rồi. Muốn chia xẻ niềm vui với người bên cạnh, với bạn bè
xưa cũ, với người yêu thì cũng không còn hơi sức nữa rồi! Cô đơn kinh khủng! Sợ
hãi kinh khủng! Nghĩ đến cái hòm, đến hai thước đất, hay một cái hộp tro tàn...
Ôi! Đời ta rồi qua đi, những giọt lệ rồi cũng khô, xe cộ vẫn chạy đầy đường, đầy
phố. Người ta vẫn yêu nhau, tán nhau, bỏ nhau, cái tên ta rồi chỉ là một thoáng
nào nhắc nhở trong vài người thân, và thời gian sẽ xóa sạch. Như trong phim ảnh.
Những tấm bia ngả nghiêng, chờ cát bụi làm mòn...
Vậy,
nếu có tiền, ta làm chi nhỉ? Sao không chia cho người bất hạnh quanh ta để đổi
lấy những nụ cười, những bắt tay, những ôm vai ân cần, ấm áp. Hiện nay, số Dân
Oan ở Việt Nam càng ngày càng đông. Sự trù dập, trấn áp Dân Oan càng ngày càng
tàn bạo, kinh hoàng. Số trẻ em thất học, lang thang càng ngày càng tăng. Nếu
người hải ngoại chỉ cần dành lại một tô phở môt tuần, sẽ có một em nhìn thấy
tương lai vì chỉ cần một tháng 20 đô la, em bé sẽ có thể đến trường học lấy một
nghề. Và như thế, khi ngày ấy đến với ta, nhắm mắt mà vẫn vui...Vì nếu biết xử
dụng tiền, thì ta sẽ có Tình Yêu, và nếu có Tình Yêu, sẽ có tất cả, trừ sự Cô
đơn.
Chu Tất Tiến
No comments:
Post a Comment