Người Ba Tư có kể câu
chuyện ngụ ngôn như sau:
Ngày xưa, tại quảng trường
của một thành phố nọ, có một nhà hiền triết xuất hiện
và tuyên bố giải đáp được
tất cả mọi thắc mắc của bất cứ ai đến vấn kế.
Một hôm, giữa đám người
đang say mê lắng nghe nhà hiền triết, có một mục tử
từ trên núi cao đến. Nghe
tiếng đồn về sự thông thái và khôn ngoan của nhà hiền triết, anh muốn chứng
kiến tận mắt, nghe tận tai và nhất là để hạ nhục nhà hiền triết giữa đám đông.
Anh tiến đến gần nhà hiền
triết, trong tay bóp chặt một con chim nhỏ. Anh đặt câu hỏi như sau: "Thưa
ngài, trong tay tôi có cầm một con chim. Ngài là bậc thông thái biết được mọi
sự. Xin ngài nói cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay sống hay
chết?".
Nhà hiền triết biết đây là
một cái bẫy mà người mục tử tinh ranh đang giăng ra.
Nếu ông bảo rằng con chim
đang còn sống, thì tức khắc người mục tử sẽ bóp cho nó chết trước khi mở bàn
tay ra. Còn nếu ông bảo rằng con chim đã chết thì lập tức con người khôn manh
ấy sẽ mở bàn tay ra và con chim sẽ bay đi.
Sau một hồi thinh lặng,
trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết mới trả lời như sau:
"Con chim mà ngươi đang cầm trong tay ấy sống hay chết là tùy ở ngươi. Nếu
ngươi muốn cho nó sống thì nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết thì nó chết".
Ai trong chúng ta cũng
khao khát hạnh phúc. Ai trong chúng ta cũng mong ước được cuộc sống an bình,
vui tươi. Nhưng lắm khi chúng ta chạy theo chiếc bóng mờ ảo của hạnh phúc hơn
là hưởng nếm hương vị chính hạnh phúc đang trong tầm tay của chúng ta.
Hạnh phúc ấy còn hay mất
tùy ở mỗi người chúng ta, tùy sự hiểu biết và cách cư xử trong cuộc sống hàng
ngày với tất cả mọi người chung quanh.
Chúng ta được hạnh phúc,
chúng ta được an bình hay không là do chính chúng ta quyết định, không do bất
cứ ai, bất cứ thánh thần thiên địa nào ban cho.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì, nếu thực có đấng
nào đó có quyền năng ban phước cho - tại sao không ban cho ai khác, lại ban cho
mình. Mình có xứng đáng được hưởng hơn người khác chăng? Suy nghĩ ban phước cho
chính mình như vậy, chỉ vì cái bản ngã, ích kỷ, không vị tha, làm sao có được
hạnh phúc?
Hạnh phúc đích thực của
chúng ta, niềm vui đích thực của chúng ta chính là chúng ta quên mình vì người,
cứu đời giúp người, dù cho hoàn cảnh thế nào vẫn cảm thấy an bình, hạnh phúc.
Ý thức được sự xả kỷ vị
tha, quên mình vì người trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta sẽ có được niềm vui
hạnh phúc đích thực do chính mình quyết định, chính mình làm chủ, không làm nô
lệ.
BBT.PHTQ.CANADA
Sưu tầm
Thêm 1 bài học đáng ghi nhớ:
ReplyDeleteHạnh phúc đích thực của chúng ta, niềm vui đích thực của chúng ta chính là chúng ta quên mình vì người, cứu đời giúp người, dù cho hoàn cảnh thế nào vẫn cảm thấy an bình, hạnh phúc.
Ý thức được sự xả kỷ vị tha, quên mình vì người trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta sẽ có được niềm vui hạnh phúc đích thực do chính mình quyết định, chính mình làm chủ, không làm nô lệ.
Cảm ơn chị.