Ai sang đây cũng phải thích ứng với cuộc sống tại chỗ,
ban đầu mua cái gì cũng quy ra tiền đồng VN, ăn trái chuối muốn nghẹn họng,
nuốt vào nghe chan chát, người ta nói ăn chuối nhuận trường, nhưng cái gía quy
đổi trong chớp nhoáng khiến trái chuối vón lại, nằm ỳ trong ruột tượng không
tài nào «nhuận” được. Dư âm những ngày khắc khổ đọng lại, lắng sâu trong tâm
tưởng, hội chứng đêm Sàigòn ngày Cali còn bàn bạc đâu đó, phải mất vài tháng
hoặc cả năm sau dân ta mới hoàn hồn. Giời ạ thiên đàng hạ giới xem ra vẫn chưa
phải là thiên đàng, ngoài chuyện đi đứng ăn ở, không phải trình báo địa phương,
tự do suy tư làm việc ... cuộc sống bắt đầu từ con số không. Học chữ, học nghề,
tìm việc làm, chuyện nhỏ, đã sống với Sàigòn đoạt cúp (cúp điện, nước, gạo,
thịt ...và cúp tự do), chừng đó việc ăn nhầm gì, cái làm cho thiên đàng ta vừa
bước vào khiến ta hụt hẫng là “hậu sự” còn lại bên nhà, nhiêu khê lắm. Cái “rờ
mọt” nơi chôn nhau cắt rốn nặng hay nhẹ tùy vào hoàn cảnh từng người, ơn trời
biển công cha nghĩa mẹ làm sao đong đếm được, bố mẹ mất đi rồi vẫn còn anh em,
các cháu…
Chị đến Mỹ mới vài năm mẹ mất, những năm đầu vất vả,
chị có gửi về cho cụ được bao nhiêu đâu, mấy khúc vải, vài túi nho khô, kẹo
chocolat ... cụ gọi các cháu vào chia gần hết phần quà, chỉ nhai vài hạt nho
nhìn các cháu mà vui. Chị giống cụ ở chỗ yêu đến mù quáng, cả đời cụ khổ vì anh
hai, nát rượu vô công rỗi nghề, lúc còn sống cụ đong từng lon gạo đưa sang nhà
anh để vợ anh nấu cơm, tiền chị gởi về cụ nhín ra một ít rót vào túi anh, mặc
dù anh có công ăn việc làm và phần viện trợ của anh. Đâu đã hết nợ, ngoài anh
hai,còn hai cô em với đàn cháu năm đứa, cô Hà góa bụa “single mom”, cô Ngà ba
đời chồng bốn đứa con, ba ông việt kiều tại chỗ “tàng hình” biệt tâm nên
bên nhà hay gọi qua bất tử để xin tiền đóng học phí cho các cháu.
Chuyện gởi tiền về VN, chuyện dài không đoạn kết, hệ thống chuyển tiền nhanh như chớp xuất hiện để giúp người “hoạn nạn” bên nhà, lệ phí hai hay ba phần trăm, nhấc điện thoại lên, gác điện thoại xuống là bên đó có người đến tận nhà giao tiền ngay. Ôi tiền ân tình, tiền “nghĩa vụ” đối với lương tâm, tiền viện trợ không bồi hoàn, thiên hình vạn trạng, có người ác mồm bảo đó là tiền “hụi chết”, tiền gì thì tiền cũng chỉ là cái vỏ bọc tình cảm của “kẻ ở miền xa” luôn hướng về quê nhà.
Hơn chục năm nay chị chuyên tâm lo cho tương lai thằng
cu Thuận, tội nghiệp mồ côi cha, chị chu cấp hàng tháng để hai mẹ con cô Hà có
cuộc sống thoải mái. Sau khi đậu tú tài, học phí của cu Thuận tăng theo hệ số
bình phương, đại học tư bên nhà thu học phí theo tiêu chuẩn “nước ngoài”, tính
theo gía dollar, tiền sinh sống, tiền ăn chơi... chi phí trọn gói 2 trong 1 của
hai mẹ con cô Hà tính ra vài ngàn một năm.
Ngán nhất là mấy cú điện thoại của cô Ngà, toàn là
những “cú sốc” bạc ngàn, thua canh bạc tứ sắc, cô cầm béng nó tờ hộ khẩu, thằng
út của cô vừa lên sáu không vào mẫu giáo được vì thiếu hộ khẩu, tiền chuộc hai
ngàn dollars. Chị sợ cháu mình mù chữ, đành gởi về số tiền theo yêu cầu, vậy là
ngân sách viện trợ năm nay “vượt chỉ tiêu”. Buồn quá chị trộm nghĩ, có thể Chúa
phạt chị từ lâu đã “xù tiền” đóng góp giúp nhà thờ trang trải chi
phí điện nước tu sửa phòng ốc, đúng là nghĩ quẫn, Chúa nhân từ đời nào lại phạt
người tốt bụng như chị.
Xét cho cùng trong thánh kinh cũng như trong kinh
phật, bên nào cũng bảo người ta làm việc thiện để tích đức, nhưng trong kinh sử
chưa có đoạn nào dạy chúng ta chỉ làm việc thiện trong gia đình mình thôi, như
trường hợp của chị. Nếu ai cũng làm phúc trong “nội thất” như chị, mấy cái hội
từ thiện như chữ thập đỏ, viện mồ côi ... đã lăn cổ chết từ lâu rồi, bởi vậy
đạo với đời tuy gần ... mà xa.
Bên nhà khen chị viện trợ như thế phúc đức gấp vạn lần
đi hành hương thánh địa erusalem, hay sang Ấn Độ lội sông Gange, hoặc đi mấy
vòng cái tháp La Mecque tận bên xứ Ả Rập.
Hơn hai mươi năm là cư dân Cali, chị chưa đi đâu xa
ngoài cái chợ Little Sàigòn mỗi lần xuống Los chơi, nhìn cái bảng Hollywood xa
xa trên đồi mát lòng mát dạ vô cùng, điều đó nhắc nhở chị đang ở trên đất Mỹ,
dù chị có phải cày hai jobs, bên này hơn bên nhà ở chổ ai có nhu cầu kiếm tiền
tha hồ “cày”. Trong giấc ngủ chị thấy cái bảng Hollywood sáng rực một góc mơ,
sáng ra chị tiên tiếc, gía chị vào thử Hollywood Studio xem sao, trăng sao gì,
vào đấy lại tốn tiền, tiền đó để gửi về VN giúp anh em.
Tội nghiệp chị chưa biết Đà Lạt, Nha Trang, Cần Thơ,
Sa Đéc ra sao, vì mỗi lần về thăm nhà anh em thi nhau “gặp nạn”, người ốm trầm
trọng, hay bị mất của, kẻ tróc mái nhà, số tiền mang về bao giờ cũng thiếu hụt.
Quay về thiên đàng xứ mẽo, chị làm over time bù vào lỗ trũng anh em bên nhà đục
khoét để thử sức làm việc của chị.
Bạn bè khoe đi chơi đó đây, như đi Cruise, tour Âu
Châu... chị rùng mình, thiên hạ ăn gì mà gan đến thế, chị chịu thua, chị ngại
tiêu tiền cho riêng mình lắm, chị tuổi tuất, nhưng cầm tinh con trâu, cày từ VN
sang tới Mỹ, bên ni chị cày bạo hơn bên nớ, tội nghiệp VN nghèo quá làm gì có
ruộng mà cày như xứ Mỹ bao la này.
Ở đây chị mới đi đến cầu Golden Gate, bạn bè xúi lắm
chị lấy hết can đảm đi biển cho biết với người ta, mà biết cái gì, chỉ thấy
biển mênh mong, giá cái túi tiền của chị cũng bao la như thế chị không phải lo
âu. Có người bảo biển là thơ, là nguồn cảm hứng, là bạn tâm tình, chị có thấy
gì đâu ngoài sóng vỗ chập chùng khiến lòng chị chao đảo như những lần có tin
“cần được giúp đỡ khẩn cấp” từ bên nhà gọi sang.
Chị tính non tính gìa với mớ tiền kiếm được, hốt hụi
chót, cộng thêm khoản trợ cấp hai đứa con, chị có một khoảng “dự phòng” đáng
kể, khoản này không dành cho gia đình chị, mà ưu tiên phòng khi bên nhà anh em
“gặp nạn” nhưng chị là người “lãnh đạn”. Bên này chị đi làm có bảo hiểm y tế, có
chuyện bất trắc dựa vào tiêu chuẩn “low income” mà hưởng, bên nhà người ta
không đi làm, làm gì có bảo hiểm nên chị phải lo trước.
Đôi khi thấy bạn bè, giúp nhà thờ, cúng dường, đóng
góp vào những tổ chức từ thiện, chị cũng ngại, ăn cơm xứ Mỹ đến mòn răng, hưởng
sái phúc lợi xã hội cũng nhiều mà chưa dám bỏ ra vài đồng dư thừa đóng góp.
Nhớ lời cha xứ nói với chị bữa trước, nếu anh em bên
nhà còn khó khăn thì con cứ giúp họ, Chúa làm sao trách người tốt lành như con.
Giời ạ, anh em chị còn khó khăn vì chưa quen đi làm để kiếm sống chứ đâu phải
họ lao lực cực nhọc mà không đủ ăn, họ thuộc “giai cấp bóc lột” cái đứa “lao
động” đến vô sản như chị đấy. Các con của chị lắc đầu ngao ngán chứng kiến cảnh
vợ chồng chị cắn đắn nhau vì những “cơn bão tình tiền” từ bên kia đại dương
thổi qua. Tưởng mất job, đói ăn, nợ đòi nên gia đình chị điêu đứng, ai dè điệp
khúc “tình là tiền” của anh em của chị lại có ảnh hưởng chết người đến hòa bình
nhà chị đến thế.
Một hôm xem thiên phóng sự về những thuyền nhân ngày
xưa đói rét, đau ốm, khi được đưa sang Mỹ, người bản xứ, những người xa lạ, đã
tiếp đón và sẵn sàng chia cơm sẻ áo với chúng ta, chính quyền tạo cơ hội để
giúp chúng ta hội nhập, đến hôm nay cộng đồng dân ta đã lớn mạnh về mọi phương
diện.
Cơn bão Katrina quét qua xóm nghèo, nhà tróc nốc,
người trắng tay, cuộc sống bấp bênh trên con sông chợt đến trong thành phố, hao
hao xóm nhà sàn bên cầu Trương Minh Giảng ngày xưa... xứ Mỹ cũng có người nghèo
chứ đâu riêng gì VN. Người ta nghèo vì không có việc làm, vì thu nhập ít ...
còn anh em của chị nghèo vì không ai chịu đi làm, nhà có sẳn, vài trăm dollars
chi phí mỗi tháng đủ sống, đi du lịch tính thêm, tội khổ gì phải đi làm.
Bỗng chị cảm thấy hổ thẹn, nước Mỹ cưu mang gia đình
chị mấy chục năm nay chị chưa đền đáp ngày nào, lẽ nào chị quên câu châm ngôn
của ông cha ta, “ăn trái nhớ kẻ trồng cây”. Đành rằng chị có đóng thuế, nhưng
tiền đó cũng đưa vào quỹ phúc lợi xã hội, các con của chị cũng đang thừa hưởng
chứ có vào túi riêng ai đâu. Chị đã quên rồi sao, những lớp ESL, accounting sơ
cấp, chị ghi tên học để lãnh tiền, sau khi thất nghiệp, có xứ nào hào hiệp tạo
cơ hội cho mình học hỏi, còn cho thêm “tiền dằn bóp», chị đã giúp ích gì cho xã
hội,cho cộng đồng ?
Đêm nay chị suy tư khó ngủ, chị ngồi lên, bật chiếc
đèn ngủ, ghi vào sổ tay, khoản tiền sẽ chi cho những cơ quan từ thiện mà chị đã
lãng quên từ bao nhiêu năm qua. Cái “trật tự ngược” việt kiều nuôi “việt lười”
hình như đang làm chị bâng khuâng, chị làm sao giáo dục được các con nếu chúng
thấy hai thế hệ bên nhà chỉ ngồi hưởng thụ, làm việc kiếm tiền là một khái niệm
xa vời không có trong cuộc sống của họ.
Cái khó là phải nói làm sao để anh em bên nớ hiểu, xứ
Mỹ giàu sang cũng do đôi tay lao động của con người vun đắp, bên ni đâu có
khoảng “trợ cấp vô cớ” vì tình gia đình, dù muộn cũng đến lúc để họ phải sống
với sức lao động của họ. Vì khi thế hệ “chạy giặc” của chị qua đời, họ sẽ trắng
tay, chị không thể dạy các con của chị cố tìm nhiều tiền để gửi về VN nuôi bác,
nuôi cô và anh em họ hàng bên đó, lỡ chúng nó hỏi, thế người bên đó bị cái gì
mà không làm việc được, câu hỏi “sốc óc” đầy ẩn số chắc chắn sẽ làm chị trăn
trở không tìm nổi câu trả lời.
Tạ ơn thượng đế trong đêm tăm tối đã dẫn đưa chị về
đường ngay nẻo chính để chị không còn hổ thẹn với chính mình, muộn vẫn hơn
không, gần sáu mươi tuổi, chị mới nhận ra chân lý.
Tạ ơn nước Mỹ đã cho chị cơ hội kiếm tiền bao nhiêu
năm nay, đủ cơm ăn áo mặc, nhà cửa đàng hoàng, êm ấm với chồng con, chị chưa
bao giờ mở lòng chia sẻ với những tai ương xảy ra chung quanh mình.
Nhưng mùa Tạ Ơn năm nay giúp chị nhận ra trên đời này
không chỉ có gia đình bé nhỏ của chị, đại gia đình anh em của chị bên VN, mà
còn cả nhân gian sống bên cạnh chị nữa.
Chị như lạc từ một hoang đảo trở về, phố xá đầy áp
tình người, ân tình với xứ Mỹ chan chứa đã bảo bọc cộng đồng tỵ nạn chúng ta
hơn ba mươi năm nay, trong đó có gia đình chị. Chung quanh chị người ta chung
tay góp công góp của chia sẻ với đồng loại, chị còn ngại gì mà chưa nhập cuộc.
Chả biết xưng tội làm sao với cha xứ, bảo con chưa yêu
xứ Mỹ, cha sẽ nói, tội đó không có trong 10 ĐIỀU RĂN của đạo công giáo, nói gì
để cha hiểu chị thực sự sám hối, từ bỏ cái rờ mọt “đục nước béo cò” bên nớ để
hòa nhập vào cuộc sống chung bên ni. Từ đây đến cuối đời, chị có khối cơ hội để
chuộc lỗi, việc đầu tiên chị có thể làm ngay từ bây giờ, góm tiền tu sửa nhà
thờ, giúp đỡ viện mồ côi, nạn nhân bị thiên tai, hoặc mua vé đi xem ca nhạc ủng
hộ các hội đoàn thiện nguyện, trước mua vui sau làm nghĩa, vui chơi với đời còn
được tiếng thơm sao chị không nghĩ ra nhỉ.
*Goodbye Sàigòn, welcome to the USA*, sau bao nhiêu
năm định cư và lãnh nhận phúc lợi xã hội, lần đầu tiên chị bước vào xứ Mỹ với
hành trang mới cáu.
Người Mỹ gốc Việt, chị sẽ cố quên “cái góc Sàigòn níu
kéo” để cắm sào trên đất Mỹ, bắt đầu chia sẻ buồn vui với mọi người và đón nhận
một mùa Thanksgiving thật ý nghĩa.
Đoàn Thị ;-))
No comments:
Post a Comment