Chiều tối qua,
tôi lấy xe máy chở cháu ngoại dạo một vòng quanh phố chợ Biên Hòa. Những
ngày cuối năm, trời mau sụp tối. Phố đã lên đèn. Công viên bờ
sông Đồng Nai bắt đầu nhộn nhịp. Từng đôi chầm chập thả bộ dọc
theo công viên. Trên ghế đá từng cặp nam nữ đang chụm đầu vào
nhau. Trên xe máy họ đang nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ đôi
tay. Họ đang yêu nhau. Gió sông lành lạnh thổi lên. Xa xa, những
chùm dây điện giăng giăng, chớp nháy những hình tượng ngôi sao, cây thông
giáng sinh nhiều màu rực rỡ. Ngày Chúa Giáng Sinh sắp cận kề. Mùa Noel kỷ niệm
1972 lại hiện về trong tâm trí của tôi.
Những ngày cuối tháng 11/1972, các khóa
SVSQ chúng tôi đi chiến dịch tuyên truyền về cuộc ngưng bắn sắp diễn ra. Tôi
công tác ở xã Thới An Đông, Cần Thơ, cùng với Nguyễn Văn Ly, chuẩn uý Nguyễn
Văn Á. Sau này còn có Trần Thanh Nguyên tăng cường. Thới An Đông là một xã nửa
quê, nửa chợ. SôngTrà Nóc chảy bọc quanh xã, rồi đổ ra sông Hậu. Tỉnh lộ 72,
quốc lộ 91 bây giờ, chạy cắt ngang qua và kéo dài đến tận Châu Đốc. Bên
kia sông là phi trường quân sự Trà Nóc. Trụ sở xã nằm cặp theo sông, cách
cầu Trà Nóc hơn 1 cây số.
Bác gái tôi quê ở Trà
Ôn. Em rể bác, gia đình chúng tôi gọi là dượng ba. Những ngày đầu tháng 12,
dượng ba lên Biên Hoà để thăm chị vợ và các cháu. Hôm trước ngày về quê, dượng
ba có đến thăm ba má tôi.
- Tôi ở chơi một hai hôm nửa rồi về. Nghe nói anh chị ba
định đi thăm cháu Luận. Sẵn tiện, anh chị theo tôi đến Cần Thơ. Tôi chỉ đường
cho anh chị lên Trà Nóc. Sau đó tôi ra bến Ninh Kiều đón tàu đò về Trà Ôn.
Ba tôi thấy thuận tiện
nên đồng ý, vì từ đó đến giờ ông chưa lần nào đi Miền Tây. Ở nhà khởi hành
khoảng 4-5 giờ sáng. Đến trưa ba tôi đã có mặt ở trụ sở xã. Vì đã có điện báo
trước, khi đi công tác về, tôi vội chạy qua để gặp cha mình. Bốn anh em chúng
tôi ở bên Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia, gần phòng máy. Tình hình các xã xung quanh có
diễn biến gì chúng tôi đều nắm được. Sau một đêm hàn uyên, sáng hôm sau
tôi đưa cha mình ra lộ để đón xe lên Cần Thơ, rồi về Biên Hoà. Hôm đó ở
Cần Thơ có tổ chức mít-tinh, đường xá nhộn nhịp hẳn lên. Trước khi chia tay,
tôi cầm lấy tay cha và căn dặn,
- Khoảng 20, 21 tây, ba nói với mấy em đánh điện tín để con
xin phép về thăm gia đình.
Thật sự là tôi muốn có
phép để về chung vui với bạn bè ở Biên Hòa.
Chiều 22/12 khi đi
công tác ở ấp về, anh văn thư xã có qua trao bức điện tín cho tôi.
- BA BỊ TAI NẠN XE CỘ. GÃY CHÂN. NẶNG. XIN VỀ PHÉP.
Đọc xong nội dung, tôi
hơi bàng hoàng. Có lẽ vì muốn có ép phê, nên em gái tôi mới viết như vậy.
Sáng 23/12/1972, sau
khi tờ đơn được trình qua xã và chuẩn uý Á, tôi đáp xe đò lên quận để xin
phép. Phải theo hệ thống quân giai. Chi khu cách xã hơn 10 cây số, về hướng
Thốt Nốt. Hồi trước là quận Phong Phú, bây giờ là quận Ô Môn. Đến chiều, chi
khu trưởng mới duyệt đơn cho tôi. Hồi đó, tôi quên là ngày 24/12, đêm Noel,
nhằm vào chủ nhật. Ngày chủ nhật được nghỉ ngơi, về tỉnh chơi, tôi mặc
quân phục chỉnh tề, đem theo tờ đơn để trình ký luôn. Nếu có phép trong ngày
thì sẽ có một đêm Noel vui vẻ. Nếu không, ngày thứ hai về cũng được.
Khoảng 9h sáng, tôi
vào tiểu khu, đến phòng văn thư. Đón tôi là một viên thượng sĩ già. Sau khi đọc xong hồ
sơ, ông nhìn tôi và mỉm cười.
- Chuẩn uý đến hơi trễ một chút. Đại tá đã đi ra ngoài bằng
xe jeep. Tờ đơn của chuẩn úy tôi đặt ở bàn làm việc. Nếu đại tá về, ký
xong tôi đưa cho chuẩn úy về kịp tối nay.
Ông ta hiểu ẩn ý của
tôi. Lúc đó tôi cảm thấy thời gian sao lâu quá. Ngồi lên ngồi xuống, đi tới đi
lui. Hết giờ làm việc buổi sáng. Tôi thả bộ ra bến Ninh Kiều, gặm một ổ bánh
mì, uống ly trà đá để rồi vào chờ đợi tiếp. Khoảng 3 giờ chiều, viên thượng sĩ ra
gặp tôi với nét mặt hân hoan.
- Đại tá đã duyệt đơn của ông xong rồi đó. Tôi đánh máy tờ
phép, ổng ký, vào sổ, là chuẩn uý sẽ về kịp.
Còn gì vui sướng cho
bằng. 4h chiều tôi qua phà Cần Thơ, lên bờ Vĩnh Long, đón xe tốc hành thẳng
tiến về Sài Gòn. Không hiểu sau lúc đó tôi lì lợm quá. Dường như có cái gì thôi
thúc. Trên xe tôi vẫn mặc nguyên bộ quân phục. Đoạn đường từ Cái Bè đến Cai Lậy,
chiều tối VC thường ra chặn xe đò, sau khi thiết vận xa M113 của SĐ7 nằm án ngữ
đã rút về căn cứ.
Hơn 8h tối, xe đò về
đến bến xe Miền Tây. Tôi đón xe buýt vào thành phố, nhà thờ ngã sáu Chợ Lớn
người ta đã bắt đầu đi lễ. Giờ đó xe đò Liên Hiệp không còn. Tôi phải đến bến
xe Nguyễn Hoàng, đường Trần Phú bây giờ, để đón xe lô về Biên Hoà. Xe chạy theo
hướng xa lộ, đến ngã ba Tam Hiệp, qua Tân Mai, rồi bỏ khách ở cây xăng Sáu Sử,
Biên Hùng. Về đến đó khoảng 10h đêm, tôi định đón xe người quen để về nhà.
- Anh Tuấn, cho em quá giang về nhà.
- Mày đi đâu mà giờ này còn ở đây?
- Em ở Cần Thơ mới về.
- Lên xe, tao chở về.
Anh Tuấn là người cùng
xóm, đi lính không quân, là anh rể hụt của tôi. Bác hai tôi có người con gái
thứ năm, tên Xuyến, cùng tuổi tôi. Mẹ tôi nói.
- Con Xuyến sinh ngày rằm tháng mười, mày sinh ngày ba mươi.
Cách đây 4 năm, mẹ tôi
cũng mất vào ngày rằm tháng mười .Chị ấy đẹp người đẹp nết, anh
Tuấn mê mẫn tâm hồn. Khoảng 1970 cả gia đình bác tôi vào tu ở chùa Tam
Bảo, suối Lồ Ồ. Anh ấy lỡ mộng yêu đương.
Xe vừa ra khỏi cầu Gành, hướng ngược lại phải chờ đèn đỏ.
Tôi thấy một chiếc Toyota màu cà phê sữa. Tâm nhủi mày cầm lái đó sao?
- Anh Tuấn cho em xuống để đi chơi với mấy đứa bạn. Anh đừng
nói với gia đình là em có về.
Trên xe còn có Tâm
con, nó là sinh viên Sĩ Quan Cảnh Sát Thủ Đức, còn mặc nguyên bộ lễ phục. Nó
không vào trường, mà ở lại ham vui với bạn bè. Có Nguyệt là em nó, em Thu, em
Hằng. Tâm nhủi chở bọn tôi đi vòng lên mấy xứ đạo xem đèn. Dù đất nước đang
chiến tranh, giáo dân đón mừng ngày Chúa Giáng Sinh long trọng và hoành tráng
lắm. Các nhà thờ đều treo đèn sặc sỡ, có hình tượng Chúa cứu thế nằm trong máng
cỏ. Sau đó nó đưa bọn tôi đến nhà bạn Chánh, có em gái tên Nga, nhà ở Hãng Dầu
để dự tiệc. Cả gia đình này đang định cư ở Úc. Gần 2h sáng, tôi
theo Tâm nhủi về nhà ở Tân Vạn để ngủ.
Sáng sớm, em trai tôi đã đem xe máy đến chở tôi về. Vừa bước
vào nhà, mẹ tôi đã la rầy, cằn nhằn.
- Mày biểu tụi nó đánh điện tín trù ba mày chết. Về đến Biên
Hòa rồi còn không chịu về nhà. Bận bộ đồ lính đi khắp phố, bộ khoe hả?
Tôi lầm lũi vào nhà thay quần áo.
Chiều tối, tôi ra ngồi trước hiên nhà. Nhà em sao vắng
lặng quá, em đâu sao không thấy? Hiểu ý anh trai, em gái tôi ra gợi
chuyện.
- Anh biết chuyện gì chưa?
- Anh mới về nhà, có biết gì đâu?
- Hôm kia, 23/12, đám hỏi chị Liên
đó.
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc quay cuồng.
- Thôi anh đừng buồn chị ấy. Ba chị đã mất, má chị cũng lâm
bệnh. Chị là con út, chị vâng lời má lấy chồng, để má chị có bề gì cũng toại
nguyện. Phía chồng chị ấy cũng khá lắm.
Mấy mùa thi cử, để
giảm stress, khuya tối tôi thường ra trước hiên nhà nhìn sang, rồi
qua nói chuyện bâng quơ. Mắt đã trao nhưng tình chưa dám ngỏ. Rồi
tôi vào Thủ Đức, chờ ngày ra đơn vị sẽ đặt vấn đề. Bây giờ ván đã đóng thuyền.
Tối hôm sau tôi cùng bạn bè đến cà-phê Tuyệt uống nước, nghe
nhạc. Từ dàn máy A Kai, giọng ca Lệ Thu trầm buồn cất lên bài RU CON TÌNH
CŨ. Tôi đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa .
- Mày nay cũng hút thuốc sao?
- Buồn.
Tôi kể cho bạn bè
nghe. Tất cả đều im lặng. Không ồn ào huyên náo như những lần về phép
trước. Hôm sau, tôi trở lại Thới An Đông. Gặp tôi, Ly nói chuyện vồn vả.
- Hôm thứ hai, đội văn nghệ xã đi dự hội thi ở Cần Thơ. Có
cả đài truyền hình đến ghi hình. Đội của mình đoạt giải nhất.
Dù có đoạt giải đặc
biệt tôi cũng không cần biết đến.
Rồi bọn tôi trở lại
quân trường, chờ ngày ngưng bắn. Hy vọng sẽ xuất ngũ để trở lại giảng
đường. Rồi gần Tết, em sang sông.
Thuyền hoa một chuyến em rời bến
Ta đứng nhìn theo đến não lòng.
Mười hai bến nước sông sâu cạn.
Đưa em về bến đục hay trong?.
Rồi tôi ra đơn vị.
Những tháng ngày gian khổ hiểm nguy rình rập. Lúc suy tư tôi nghĩ về em. Những
bài thơ lần lượt ra đời, nhờ quân bưu chuyển đến báo Tiền Tuyến, Bút Thép.
Tôi có người anh
họ có sạp báo lớn ở ngã tư Chợ Đồn. Một tối nọ, anh cầm tờ báo đến đưa cho
mấy đứa em tôi xem.
- Bài thì đề tựa về Chợ Đồn, dưới ký tên Người Đất Vĩnh, lại
gửi tặng Liên. Nó chứ ai .
Về Chợ Đồn Yêu Dấu
Ta về phố Chợ Đồn xưa.
Ta về phố Chợ Đồn xưa.
Tay đong nước mắt cho
vừa nhớ thương.
Từ
ta đánh vỡ thiên đường.
Trái si mê rụng, nghe
vương vấn sầu.
Em
về khoát áo cô dâu.
Mình ta đếm bước qua
cầu đắng cay.
Mây
trên đỉnh núi còn bay.
Nghìn năm ta vẫn mơ
hoài dáng Liên.
Ta
xa phố thị hoa đèn.
Tay ôm thép súng lên
miền đảo hoang.
Ở
đây gió núi trăng ngàn.
Đêm ru nổi nhớ, đốt
vàng tuổi ta.
-Lục bát ca buồn.-
Em về ngủ giữa tay người.
Em về ngủ giữa tay người.
Se sua màu áo cho đời
lên cao.
Ta
nghe hồn bổng xôn xao.
Ân tình xưa cũ tiêu
dao tháng ngày.
Ta
ôm mộng giữa tầm tay.
Mộng đời tan vỡ ta say
say buồn.
Trời
thu lá đổ muôn phương.
Đêm ta quét lá dọn
đường em đi.
Bây
giờ còn lại những gì.
Ngày mai em đã vu qui
theo chồng.
Em
vui bên xác pháo hồng.
Ta ôm nỗi nhớ đi rong
giữa đời.
Giờ
xin trả lại cho người.
Bờ mi, ánh mắt, tiếng
cười ngày xưa.
Ta
đi giữa cuộc gió mưa.
Tay đan nước mắt, phân bua cuộc tình.
-Thơ say-
Ta
bên một túi thơ đầy.
Nửa bi-đông rượu để
say quên đời.
Trong
ta máu đỏ ngừng trôi.
Rượu say, say tỉnh
nghe đời ngã nghiêng.
Tay
trăm nhánh mọc ưu phiền.
Đong đưa nổi nhớ lên
triền lũng cao.
Bây
giờ tình ái xanh xao.
Tay đan nước mắt, ta
đào mộ ta.
Những bài thơ lần lượt
được em gái tôi cắt lại để vào hộc tủ. Tết năm sau, em đã ngồi tựa cửa ôm con.
Rồi ngày 21/4/1975, tôi lập gia đình. Rồi vào tù. Rồi ra trại. Em gái tôi trao
lại cho tôi những bài thơ, giấy đã úa màu.
- Anh giữ làm kỷ niệm.
Tôi lựa ra 3 bài nói
về em, cất trong ngăn bóp. Em đã tay mang tay dắt. Gặp tôi em hỏi chuyện. Tôi
hỏi thăm về anh Nghĩa, anh trai của em, bạn chung lớp thời tiểu học. Chào hỏi
vài câu, tôi cáo từ. Tôi không muốn hạnh phúc gia đình em đổ vỡ. Tôi không muốn
gia đình tôi bất hòa.
Có lần tôi đi Chợ Lớn
lấy hàng hoá về bán, nhà hết cơm. Vợ tôi kêu con gái lại bảo.
- Con lấy tô, lên má Liên mua tô bánh canh. Nhớ nói là cho
ổng ăn... nhe.... nhe ...
Tôi cười. Vợ tôi cười. Con tôi cũng cười. Cả nhà ta vui vẻ.
Rồi ngày tháng dần
trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp 1.
Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết
nói năng gì... Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có
đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
Riêng tôi , tôi đã
thuộc lòng từ 38 năm qua. Mỗi ngày qua là một kỷ niệm.
Kỷ niệm ơi, mi mãi theo ta đến hết cuộc đời. Em bây giờ có
còn ngồi tựa cửa ru con ?
BA NĂM QUA EM TRỞ THÀNH THIẾU
PHỤ.
NGỒI RU CON NHƯ RU TÌNH SẦU.
XIN MỘT ĐỜI NGỦ YÊN DĨ VÃNG.
XIN MỘT ĐỜI TA MÃI YÊU NHAU.
XIN ĐỪNG BUỒN EM NỮA ANH ƠI !
(Ru con tình cũ)
Viết đến đây, xúc động quá, tôi không thể viết tiếp. Máy hát nhà ai vang lên bài Giáng Sinh buồn.
Viết cho mùa Noel kỷ niệm 1972.
Đỗ Công Luận. 8/12/2010.
No comments:
Post a Comment