Tôi hoàn toàn mù tịt về xuất xứ của hai chữ "Già Dịch". Chẳng biết danh từ kép này do ông, bà nào "sáng chế" ra để miệt thị những đấng liền ông ít nhất cũng đến tuổi "ngũ thập tri thiên mệnh" chứ dưới năm mươi thì ai dám gọi là lão già.
Đấy là tôi nói đến cái chữ "già" theo như quan niệm tuổi tác ngày nay chứ như thời xa xưa lúc nền y học đang còn phôi thai thì mấy ai sống thọ đến tuổi năm mươi. Chẳng thế mà trong sách truyện ngày xưa khi mô tả một người đàn ông ngũ tuần thì bao giờ cũng là: "một ông hay lão già trạc tuổi năm mươi" hay trang trọng hơn thì sẽ là "một lão trượng tuổi ngoài năm mươi" hoặc là trong các bài luận văn của học trò bậc tiểu học: "Nhà em có "nuôi" một ông nội tuổi năm mươi".
Các
vì vua chúa của ta và Tàu cũng thế, dù hưởng không biết bao nhiêu là
của ngon vật lạ trên đời, phục dụng không biết bao nhiêu là phương thuốc
thần diệu mà rốt cục cũng chẳng mấy vị sống quá năm mươi. Có lẽ vì ông
vua nào cũng xài phương thuốc của vua Minh Mạng nước ta: "Nhất dạ lục
giao sinh ngũ tử" nên sức lực chóng hao mòn và ông nào cũng muốn "thà
một phút huy hoàng rồi chợt tắt", nhấn hết ga, tận hưởng lạc thú trên
đời cùng tam cung lục viện nên ông vua nào cũng chóng già dù cố gắng kéo
dài tuổi thọ bằng cách sai người đi tìm thiên niên hà thủ ô hay thiên
niên tuyết sâm hay linh chi thảo, các vị thuốc hiếm quý trong truyền
thuyết. Thời xa xưa, tuổi thọ thật ngắn ngủi nên mới có câu "thất thập
cổ lai hy".
Bây
giờ, với tiến bộ của y học, tuổi thọ của con người đã gia tăng quá sá
quà sa, so với thời xưa. Chỉ cần lật báo hàng ngày, tò mò đọc các cáo
phó sẽ thấy ngay các cụ quy tiên đa số đều quá tuổi bảy mươi, thậm chí
có vị còn vượt qua con số trăm năm trong cõi người ta. Phải dài giòng
văn tự loạn bàn về "cái già sồng sộc nó thì theo sau" như thế để thấy
rằng bây giờ muốn gọi ai bằng ông già thì ít nhất người đó cũng đang đi
trên đường số 7. Dĩ nhiên trong hạng tuổi này có cụ vẫn còn phong độ và
nhất định bảo đối tượng đừng gọi anh bằng chú.
Tôi
có ông bạn tuổi đời 6 bó, thân thể còn tráng kiện, mặt mày phương phi,
quắc thước, dáng dấp còn "ngon cơm" lắm, chỉ phải cái tội lười biếng
không chịu làm đẹp, níu kéo tuổi xuân "bán nguyệt nhất kỳ đáo thẩm mỹ
viện", nửa tháng một lần đến mỹ viện nhuộm tóc nên mới thoáng nhìn sơ
qua, ai cũng biết là tuổi không còn "xoan" nữa. Lúc về thăm quê hương,
một hôm, sau khi chễm chệ trên xích lô dạo chơi thành phố, nơi chôn nhau
cắt rún, lão ta nhảy xuống xe, trong bụng nghĩ là phải "bo" cho anh
chàng đạp xe một ít tiền xài chơi nên hỏi anh chàng bao nhiêu tiền cuốc
xe vừa rồi. Anh chàng đạp xe kính cẩn thưa:
"Ôn cho bao nhiêu cũng được."
Dân
Huế, chỉ dùng chữ "Ôn" để gọi các cụ già khú đế, gần đất xa trời vì thế
ông bạn tôi lòng hậm hực, không vui và tiền "bo" bị giảm bớt khá nhiều
theo như ông ta thuật lại cho tôi nghe. Phải chi anh chàng đạp xe xích
lô bảo là "Anh cho em bao nhiêu cũng được" thì chắc chắn là có món tiền
"bo" lớn rồi. Ông bạn tôi như vậy là đã lọt vào danh sách của những ông
già dịch rồi đó, quý vị có biết không?
Già,
là bắt buộc, dù không thành văn tự, trên dưới 60 tuổi đời. Còn "dịch"
thì thật là thiên hình vạn trạng vì trên đời có rất nhiều thứ dịch như
dịch tả, dịch hạch, dịch cúm người và hiện nay là dịch cúm chim
vv....Tôi dịch y chang chữ "bird flu", xin quý vị đừng xuyên tạc chữ
chim nhé. Tiếng Việt Nam ta vốn giàu nên chỉ có một sự vật mà có thể
dùng không biết bao nhiêu từ ngữ để diễn tả. Vậy để được mang danh là
"già dịch" các lão già phải có những hành vi hay ngôn từ mang không
nhiều thì ít tính chất "dịch" trong đó mới xứng đáng với hai chữ có tính
cách miệt thị nhưng đôi lúc cũng là một lời mắng yêu, rất dễ thương và
xúc động lòng già khiến cho "bần đạo thấy phơi phới trong lòng".
Thử
tưởng tượng được một kiều nữ mắng: "cái anh già dịch này nữa..." kèm
theo một cái nguýt mắt dài bằng một cây số thì dù bạn đang đi trên đường
số 6, số 7 hay số 8, tôi chắc bạn cũng sẽ động lòng xuân mà nhoẽn miệng
cười phô hàm răng trắng bóng đều đặn như hạt bắp Cồn xứ Huế vì người
già ở Mỹ ai cũng được quỹ an sinh xã hội tặng cho một hàm răng để cười
với đời, cười thôi, chứ dùng răng này ăn không ngon bằng nhai với hai
hàng nướu trần.
Thật
khó xác định như thế nào thì gọi là "già dịch". Cũng những ngôn từ đó,
những hành vi đó, nhưng xuất phát từ một thanh niên thì không bị buộc
tội là "dịch". Trái lại nếu là một trưởng lão thì lại bị mắng là "già
dịch". Đúng là không công bằng! Không còn gì là "kính lão đắc thọ" hết.
Thời đại văn minh nên tôn ti trật tự trong xã hội bị đảo lộn tùng phèo!
Thôi thì cũng đành chịu vậy!
Thông
thường, theo ngâm cứu vừa sâu vừa rộng của tôi, (chứ không phải "sâu
sát" như ngôn ngữ của mấy ông ngoài Bắc) hai chữ "già dịch" nhắm vào
những ông già có hành động và ngôn từ mang tính chất trăng hoa, trai
gái, bờm xơm kiểu "ông thầy", những hành động và lời ăn tiếng nói liên
quan đến vấn đề "sex" (nhập gia tuỳ tục, nhập giang tuỳ khúc, mình qua
xứ Mỹ nên xài tiếng Mỹ cho vui đời tỵ nạn) hay nôm na văn chương hoa lá
cành là những vấn đề liên quan đến tình dục. Tỷ dụ như một anh già bảy
mươi lò mò về Việt Nam nhờ mối mai, quăng tiền dollars ra để dụ dỗ gái
tơ hay cưới vợ bé, vợ mọn thì chắc chắn một ngàn phần trăm sẽ bị gọi là
"già dịch" không chạy trốn đi đàng nào được hết. Kể ra thì cũng khổ cho
mấy ông già còn động lòng xuân, tuy tuổi già nhưng tâm hồn còn non trẻ.
Ngày xưa, cụ Nguyễn Công Trứ gặp gái tơ trên cánh đồng trống đã khai báo
lý lịch tuổi tác là: "Ngũ thập niên tiền nhị thập tam" đâu có nghe ai
dám bảo cụ là "già dịch" đâu mà trái lại còn khen ông cụ có số đào hoa,
bay bướm, phong lưu mã thượng.
Tuổi
tuy già mà chưa cần đến các loại thuốc trợ lực như rượu thuốc ngâm tắc
kè, rắn mối, rắn hổ mang, cóc nhái, ễnh ương hay hải cẩu bổ thận hoàn,
sâm nhung, Viagra, Cialis, thì tại sao lại không cho mấy ông già này
tiến thêm một bước nữa mà lại bắt mấy lão ta phải dậm chân tại chỗ chờ
ngày thường xuyên thấy quả lắc đồng hồ ngày đêm miệt mài chỉ 6 giờ. Thế
có phải là bất công không?
Thiếu
gì trường hợp "Lão bạng sanh châu!" Nói thế thôi, chứ mấy ông cụ này
chỉ hăng tiết vịt một đôi lúc thôi, chứ đa số chỉ đốt pháo xì, đạn dược
lép cả rồi nên vì vậy mới bị mắng là "già dịch". Các ông già này dù cho
có xài hỗn hợp Viagra cọng thêm rượu thuốc Minh Mạng thì cũng không thể
nào "nhất dạ lục giao sinh thất tử" được. Quý vị thường nghe "sinh ngũ
tử" chứ chưa bao giờ nghe "sinh thất tử" vì quý vị quên rằng y học ngày
nay tiến bộ vượt mức, nếu kết hợp Đông Tây y vào với nhau thì lục giao
rất có thể sinh 7 nhóc con vì có một lần sinh đôi. Quý vị không tin tôi
ư? Ngày nay, các người hiếm muộn đến gặp các bác sĩ chuyên khoa sẽ được
họ đề nghị cho một cặp sinh đôi tức là "mua một biếu một" chỉ trả tiền
cho một lần giúp thụ thai mà sinh được một cặp trai hay gái tuỳ thích.
Thế thì có phải là lục giao sinh thất tử không nào?
Trên
đây là một loại già dịch rất phổ thông đại chúng. Còn nhiều loại nữa vì
chữ dịch mang rất nhiều biến thể. Tôi xin kể hầu quý vị một loại dịch
khác:
Số
là có hai ông già Việt Nam ngồi nhấm nháp trong một tiệm ăn, thấy cách
đó mấy bàn một cô gái mắt xanh, tóc vàng đang ngồi xô lô. Hai ông bèn
hứng chí phê bình văn nghệ, văn gừng vung vít bằng tiếng mẹ đẻ, bàn loạn
lung tung về núi đồi sông lạch của thiếu nữ hơ hớ tuổi xuân. Một lát
sau, thiếu nữ khi rời quán hàng, đi ngang chỗ hai ông già ngồi, đã đứng
lại phán rằng:
"Hai bác ăn nói trây quá! Già không nên nết, đúng là già dịch!"
Hai
lão già thiếu đường cắt mặt quăng cho chó gậm vì nãy giờ tưởng thiếu nữ
là Mỹ chính gốc hay ít nhất cũng là Mễ trắng ăn đậu quanh năm, ai dè cô
ta là dân Việt Nam có 50% máu Mỹ.
Câu
chuyện thật 100%, hai ông già này hiện đang chơi Tennis với người kể
câu chuyện tiếu lâm tân thời này. Dân Viêt Nam ta ở bên Tây, thuở chưa
có ngày 30 tháng Tư, lúc mà dân Việt Nam ta chưa sinh sống nhiều ở ngoại
quốc như ngày nay, thường cuối tuần hay tụ tập tại tiệm ăn để tha hồ
văng tục vô tội vạ bằng tiếng mẹ đẻ để xã soupape, để vơi đi ẩn ức tình
dục và để ôn lại ngôn ngữ của quê hương sợ một ngày nào đó quên mất
tiếng mẹ đẻ. Hai ông già dịch trong câu chuyện trên đây cũng đang xã
soupape, không ngờ lại bị tổ trác, ngậm đắng nuốt cay, có miệng mà như
ngậm hột thị chẳng nói năng gì được trước mặt cô gái mang hai giòng máu
Việt Mỹ trong người mà máu cha mạnh hơn máu mẹ nên mới làm cho hai ông
già mắc mớp.
Cũng
là "già dịch" nhưng dễ thương hơn, tức là thành phần "trí thức" hơn,
thưòng hay tụ họp nhau để ăn uống, tán láo và ôn lại những kỷ niệm thời
xa xưa, tán gái cua đào, lăng nhăng đủ ba mươi sáu thứ chuyện trên trần
thế, nhắc lại chuyện xưa tích cũ đại loại như là:
"Tao
mới gặp con XYZ, trời ơi, ngày xưa nó đẹp như thế, tau mê nó như điếu
đổ thế mà ngày nay tau không thể ngờ nhan sắc tàn phai thảm hại khiến
tau phải tự bảo từ nay nhất định không muốn tìm gặp lại cố nhân nhan sắc
một thời để khỏi phải ngậm ngùi tiếc thương."
Lão
già phát ngôn như trên, cùng một trang lứa với tôi, lão ta ngậm ngùi vì
vết thời gian hằn rõ nét trên gương mặt giai nhân nhưng lão ta quên
nhìn mình trong gương để thấy rằng thời gian cũng đã không buông tha cho
lão ta. Đúng là thấy người mà không ngẫm đến ta. Nhưng đấy mới là cái
dễ thương của ông bạn già, ông chỉ nghĩ đến tha nhân mà quên bản thân.
Nhưng ông ta vẫn bị gán cho hai chữ "già dịch" nếu có người nghe được
những phát ngôn của ông liên quan đến một vấn đề mà người ta không muốn
cho những ông già tuổi ngoại lục tuần bàn loạn đến vì đã qua rồi cái
thời vàng son tuổi ngọc mộng mơ. Thật là bất công không thể nào nói hết
được! Tức chết đi được mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Chẳng lẽ bây giờ về
than thở với vợ ư? Đừng có chơi dại mà tâm sự với vợ về những chuyện
này. Chắc chắn 100% là sẽ không được thông cảm mà trái lại còn bị nguýt
xéo kèm thêm một tiếng "hứ" kéo dài như còi xe lửa và sẽ vuốt mặt không
kịp với hai chữ "già dịch" tuôn ra ngay lúc đó.
Tôi
tự hỏi tại sao chỉ có lũ đàn ông chúng tôi bị mắng "già dịch" mà các bà
thì lại "bình an như người lành dưới thế" Hoạ hoằn lắm mới nghe được 3
chữ: "bà già giết giặc", nhưng ý nghĩa miệt thị nhẹ nhàng hơn nhiều.
Riêng
tôi, tôi chỉ thích được nghe mắng yêu, đặc sệt giọng Nam Kỳ Quốc: "Thật
là cái anh dịch dzật gì đâu...!" Nghe ra âu yếm làm sao! Quý vị có đồng
ý với tôi không? Nếu đồng ý thì cố gắng đi kiếm cho ra người có thể
mắng bạn như thế cho lòng xuân phơi phới, thấy mình vẫn còn đường tương
chao tức là còn nước, còn non, còn cô bán rượu anh còn say sưa.
Hoàng Đức
Bài viết thật dí dỏm, dễ thương!
ReplyDeleteSo funny!!!
ReplyDeleteCám ơn chị NPN chuyển, truyện vui ý nhị lắm , cám ơn tác giả Hoàng Đức .
ReplyDeleteHồng Thúy