Ở VIỆT NAM có nhiều hình thức Ôm:
– Bia ôm: Đàn ông nhân danh đi uống bia nhưng vào bar rồi lại uống ít
mà tay chân thì làm việc nhiều. Các em chiêu đãi tự nhiên như người Hà
Nội, mở bia lia lịa, giấu dưới bàn, đổ ra sàn gạch… rồi khổ chủ cứ tự
nhiên trả tiền trước đứng dậy ra về mà… vẫn sướng!
– Cà-phê ôm: Hình thức gần giống như bia ôm, nhưng một ly cà phê có
thể lên hàng chục ngàn đồng nếu biết lợi dụng câu giờ ôm và tận tình
thám hiểm thì không đến nỗi phí tiền phí bạc!
– Karaokê ôm: Chưa có thú tiêu khiển nào thanh lịch và văn minh hơn
hình thức ôm nầy. Khách vào mở nhạc, miệng hát mà tay chân thì làm việc
thoải mái… đến một lúc nào đó chẳng biết mình đang hát cái gì và hát đến
đâu nữa thì, một là ra về, hai tiếp tục dẫn em lên thiên thai hay đi
xuống địa ngục!…
– Tắm ôm: Hình thức độc đáo này phát xuất trước kia tại các vùng
biển. Khách được mời xuống biển vừa tắm, vừa ôm, vừa làm những chuyện
khác rất sạch sẽ ở dưới nước. Tắm ôm có giá cả và giờ giấc đàng hoàng.
Chỉ ôm không thì “giá mềm”, nhưng mấy ai đã ôm nhau như sam mà không tới
luôn bác tài!
Trường hợp nầy thì chủ tính tiền theo “giá cứng”. Do vừa tiện lợi vừa
kiếm nhiều tiền, nghề tắm ôm được phát triển mạnh mẽ thêm ở trên cạn!
Hình thức tắm ôm trên bờ cũng thuận lợi đủ điều, chẳng cần phòng ốc,
giường chiếu, khăn màn và công an gác cửa. Vì không có biển có sông thì
tắm ở trong bồn! Ôm được “tối đa” mà chẳng sợ ai dòm ngó!
– Võng ôm: Một số nhà trong các quận ven đô Sàigòn lợi dụng vườn cây
ăn trái để tổ chức võng ôm. Chủ nhà treo những chiếc võng khuất trong
các lùm cây và đặc biệt dành cho học sinh, sinh viên trốn học dẫn nhau
vào đây du hí từ sáng đến tối. Chỉ cần đóng tiền thuê võng rồi tha hồ ăn
trái cây và vui chơi thoải mái không thầy cô nào kiểm soát, quấy rầy!
Cha mẹ thì yên chí con đến trường, lên lớp và vào thư viện làm bài từ
sáng đến tối, ngày nào cũng như ngày nào cho đến lúc nào kết quả trông
thấy… thì mới ngưng ôm võng!
– Đấm bóp ôm: Việt Nam là học trò của Thái Lan nhưng lại vượt qua mặt
thầy không kèn không trống! Đấm bóp ở Việt Nam là hình thức nói chơi
cho vui vì khách vừa nằm lên giường, đấm bóp viên đã bỏ hết lớp áo quần,
ngồi ngay trên bụng khách mà xoa bóp thì ông già bảy mươi cũng hồi xuân
huống gì trai trẻ hay các ông đang độ sồn sồn ! Cứ việc ra giá tiền bạc
thì đấm ngồi, đấm nằm, đấm nghiêng đấm ngửa gì cũng được!
– Hớt tóc ôm: Một người đi Việt Nam về kể cho nghe, có ông già tại
Việt Nam cứ vài ba ngày đi hớt tóc một lần. Tóc thì chỉ còn lơ thơ vài
sợi mà cứ hớt đi hớt lại mãi, đến nỗi đầu chằng còn thấy sợi nào nữa.
Thế mà vẫn khoái đi hớt cái đầu trọc! Cứ ngồi, mở lớn mắt ra mà thưởng
thức của (còn) non, của lạ đang vờn qua vờn lại trước mặt. Các tay thợ
muốn dụ khách kiếm thêm tiền “boa” thì cứ việc kéo đầu mấy ông già vào
ngay bộ ngực nửa hở nửa kín kia là ăn tiền! Thế nào ngoài tiền hớt của
chủ, thợ cũng kiếm được “boa” gấp đôi, nhất là khi gặp được vài ông Việt
kiều già mất nết!
– Ráy tai ôm: Đây là kiểu ôm mấy ông Việt kiều thích nhất. Người thợ
gái ngồi bên trái nhưng lại ráy tai phải của khách hoặc ngược lại, mặc
dù ngồi kiểu nầy cô thợ trẻ chẳng thấy gì trong lỗ tai khách hàng. Khách
cũng không cần thắc mắc, cứ nhắm mắt đê mê cho đến lúc đứng dậy móc ví
trả tiền!
– Câu ôm: Đóng tiền, nhận mồi và cần câu rồi kiếm một túp lều trống
hay đi ra xa một chút, thả cần xuống câu rồi… tự do ôm, có công an canh
chừng khu vực! Chẳng cần biết có cá hay không, cá căn câu hay mồi còn
hay hết làm gì, cứ việc say sưa ôm cho đến hết giờ, xong trả cần ra về
thoải mái…
– Ôm tới bến: Hay còn nói ôm từ A đến Z. Kinh nghiệm ôm không cho
phép người đàn ông bỏ ngang giữa chừng, dù ôm dưới hình thức nào, giờ
giấc nào nhưng khi đã “tiến nhanh tiến mạnh” lên tột đỉnh đê mê khoái
cảm thì phải đi tới bến. Các em bé thì rủ rê mời mọc “tới luôn đi bác
tài” thì chuyện gì xảy ra sau đó chỉ có trời biết nếu không ôm phải một
đống vi khuẩn HIV thì đã thành công qua mặt được bà xã!
Ôm cũng có nhiều kiểu:
– Ôm đứng: Ôm kiểu “dã chiến” nầy ở Việt Nam thường xảy ra trong các
bụi cây, vách tường, trụ đèn, nhà vệ sinh cửa hàng, quán ăn, tiệm
cà-phê, kẹt lắm thì trong toilette công sở, phi trường, trên phi cơ… hay
ngay trong bureau của cán bộ cao cấp… Đây chỉ là “ôm khai vị” của hai
người kẹt giờ, kẹt tiền, kẹt chỗ, mới quen nhau, hoặc giữa thư ký với
chủ trong giờ làm việc…
– Ôm ngồi: Hình thức nầy thấy nhiều trong các bar, quán cà-phê, phòng
trà… là giai đoạn đầu của “ôm nằm” nhưng thật đắt khách. Tại các thành
phố lớn với hàng ngàn bar, tiệm, quán mỗi đêm đều đông nghẹt khách hàng.
Đây là hình ảnh thành công đậm nét qua việc giáo dục theo chủ nghĩa văn
hóa đỏ cũng như mưu đồ ru ngủ thế hệ trẻ của chế độ cộng sản.
– Ôm nằm: Là giai đoạn chót của các hình thức ôm để kết thức việc mua bán giữa hai người khác phái.
– Ôm bay: Hiện giờ thì chưa xuất hiện tại Việt Nam nhưng tôi cam đoan
chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ được nhà nước khai trương. Các cô các cậu
muốn làm nhân viên phi hành, dù là rót trà bưng cà-phê nhưng muốn được
thu dụng mỗi người phải đóng từ năm, bảy đến cả chục cây vàng. Khi được
thu nhận thì phải làm thêm để kiếm tiền như chuyển tiền lậu, buôn bạch
phiến (xảy ra tại Úc), giao áo quần may sẵn, buôn thịt chó tươi (giao
cho khách hàng tại Pháp), ăn cắp hàng trong các siêu thị, chở hàng lậu
về Việt Nam (xảy ra tại Nhật) đã bị khám phá thì đồng lương lương thiện
đâu đủ để đóng hụi chết. Hơn nữa, Việt kiều tẩy chay Air Việt Nam, chắc
chắn công ty nầy sập tiệm. Chỉ cón một cách mở “dịch vụ bay ôm” để móc
tiền khách trên các đoạn đường bay suốt hàng chục tiếng đồng hồ. Các ông
thường đi về Việt Nam chuẩn bị để hưởng của lạ đắt giá nầy vì “đối
tượng ôm” được tuyển chọn gắt gao bằng cả chục cây vàng! Nhưng khuyên
các ông mất nết về hưu ăn tiền già, đừng hòng rớ vào của quý nầy, phỏng
tay đấy! Giá không rẽ như ôm “mari-sến” ở Việt Nam đâu! Coi chừng chúng
đập thẳng tay để đủ tiền đóng hụi chết!
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment