Tình yêu chân chính không nhất định là phải có được người mình yêu, đôi khi lựa chọn buông tay để cho người mình yêu được sống hạnh phúc chính là biểu hiện của tình cảm chân thành, cao cả.
Thời xưa, có
một vụ án nổi tiếng tạm gọi là “tình yêu của sự buông tay”. Câu chuyện
kể về hai người phụ nữ cùng tranh giành một đứa bé 2 tuổi, cả hai đều
khăng khăng nói rằng đứa bé là do mình sinh ra, vậy nên không ai chịu
nhường ai. Cuối cùng ầm ĩ đến nơi công đường, vị quan gia bởi vậy cũng
phải hao tâm tổn trí, ông đã lệnh cho hai người phụ nữ hãy dùng hết sức
mà giành lấy đứa trẻ, ai thắng thì đứa trẻ sẽ thuộc về người đó.
Hai
người phụ nữ quả nhiên đã dùng hết sức để giành giật đứa bé, người nào
người nấy đều muốn lôi đứa bé về phía mình. Nhưng đứa trẻ bé nhỏ không
chịu nổi sức kéo, đã khóc òa lên nức nở. Lúc này, một người trong đó
nghe thấy tiếng khóc đau như xé lòng, liền đột nhiên buông tay, mặc cho
người phụ nữ kia đắc ý kéo đứa trẻ về mình.
Lúc này, vị
quan xử án đập mạnh thanh kinh đường mộc, ông nói, chỉ có người mẹ yêu
thương con mới không nỡ lòng nhìn thấy con mình chịu khổ, thậm chí vì
vậy mà nguyện ý hy sinh tình yêu của mình. Bởi vậy ông đã đem đứa trẻ
trao cho người phụ nữ này và trừng phạt nghiêm khắc người phụ nữ còn
lại.
Câu
chuyện trên, đến ngày hôm nay đọc lại vẫn khiến người ta thổn thức. Quả
thật, tình yêu đích thực không phải là “giành lấy”, mà là từ bỏ và
buông tay…
Tôi có một anh bạn thân hiện đang học thạc sĩ luật ở thành phố Tây An. Anh ấy từng kể cho tôi nghe mối tình đầu của mình.
Trước
khi học trường luật, anh từng làm việc trong một nhà xưởng. Bởi gia
cảnh khó khăn, anh lại là người thật thà chăm chỉ, cộng thêm tư chất
thông minh, vậy nên anh rất mau chóng được đề bạt làm trưởng phòng. Và
như được ông Trời se duyên, anh và con gái của vị tổng giám đốc dần dần
sinh lòng ái mộ, tình yêu của họ rất tự nhiên như cơn gió đầu mùa.
Nhưng mối tình trong sáng ấy lại gặp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình vị tổng giám đốc. Lý do rất đơn giản, chính là bởi anh là chàng trai nghèo không môn đăng hộ đối, trong khi con gái họ lại là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng. Họ đã thẳng thắn ngăn cản vì lo lắng con gái mình sau này sẽ phải chịu khổ.
Nhưng
cô bạn gái không nguyện ý rời xa, nên vẫn lén tìm cách gặp anh. Về sau
bố mẹ phát hiện đã nhốt cô ở nhà, mỗi lần cô gọi điện thoại cho anh đều
khóc nức nở, khiến anh càng cảm thấy xót xa trong lòng.
Cuối
cùng, anh bạn tôi đã dứt khoát quyết định rời đi thật xa, để cô bạn gái
mau chóng quên đi mối tình đau khổ này mà bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong
những ngày tháng sau này, anh kiên trì vừa làm vừa học, chỉ sau ba năm
anh đã vào được trường luật danh tiếng của thành phố Tây An. Anh nói: “Trong
lòng tôi vẫn rất yêu cô ấy. Chính bởi tình yêu này mà tôi đã quyết định
buông tay, bởi tôi không thể tiếp tục nhìn cô ấy vì mình mà chịu đủ mọi
đau khổ giày vò như vậy”.
Tôi hỏi anh: “Hai người có còn gặp lại nhau không?”.
Bạn tôi lắc lắc đầu: “Cô ấy đã lấy chồng rồi, người đó điều kiện rất tốt, họ cũng có với nhau một đứa con, cuộc sống rất hạnh phúc”.
“Thế anh có hối hận vì đã từ bỏ người mình yêu không?”, tôi lại hỏi anh.
Anh bạn nói: “Hối
hận ư? Tôi yêu cô ấy, mong rằng cô ấy sẽ luôn hạnh phúc. Nếu người đó
cũng yêu thương cô ấy như tôi, thế thì trong lòng tôi đã rất mãn nguyện
rồi. Tình yêu không nhất định là phải có được, mà là bạn sẵn sàng làm
tất cả để khiến người mình yêu thương cảm thấy hạnh phúc”.
Chỉ một câu nói ấy nhưng đã làm tôi cảm động rơi nước mắt, giúp tôi có thêm nhận thức mới về tình yêu.
Trong lịch sử Phật giáo cũng có câu chuyện xúc động lòng người như thế này:
Câu
chuyện kể về hai vị “Hòa Hợp nhị tiên” tên là Hàn Sơn và Thập Đắc.
Tương truyền họ chính là hóa thân của Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát.
Trước khi xuất gia, họ từng là đôi bạn thân tình như thủ túc, nhưng
trái ngang thay cả hai lại yêu cùng một cô gái. Cô gái vốn có tình cảm
với Thập Đắc, đã trao gửi tâm hồn thiếu nữ cho chàng, nhưng tiếc thay
người nhà lại hứa gả cô cho Hàn Sơn.
Một
lần, Hàn Sơn vô tình biết được ý trung nhân trong lòng cô gái là người
bạn thân thiết nhất của mình. Anh rất đau khổ và khó xử, bởi anh cũng
yêu cô gái ấy bằng cả trái tim mình. Nhưng mỗi khi nhìn thấy người mình
yêu thương rạng ngời hạnh phúc ở bên cạnh Thập Đắc, anh lại thêm quyết
tâm xuất gia để tác thành cho hai người.
Thập
Đắc hay tin, trong lòng chàng cảm động sâu sắc bởi tấm chân tình sâu
nặng của Hàn Sơn, thế là chàng không quản ngại đi khắp trăm sông nghìn
núi để tìm Hàn Sơn trở về. Cuối cùng, khi đến ngôi chùa bên cạnh cầu
Phong ở Tô Châu, Thập Đắc đã gặp được Hàn Sơn. Nhưng ý nguyện xuất gia
của Hàn Sơn rất kiên định, Thập Đắc khuyên nhủ thế nào cũng không lay
chuyển được.
Sau cùng, Thập Đắc quyết đoạn dứt tình duyên, chấm dứt muôn vàn phiền
não để bước vào cửa Phật, từ đây hai người quý mến giúp đỡ lẫn nhau,
tình cảm đã thân thiết lại càng thêm thân thiết. Đoạn giai thoại này
cũng lưu truyền rộng rãi ở nhân gian, được người đời sau gọi là “Hòa Hợp
nhị tiên”, chứng kiến cho sự tương thân tương ái, tình sâu nghĩa nặng,
cũng là tượng trưng cho sự tường hòa, viên mãn của hai người.
Câu
chuyện trên đã nói rõ một đạo lý: Yêu thương không phải là chiếm hữu,
buông tay không phải là buông bỏ, bởi tình yêu chân chính là để giúp
người mình yêu có được hạnh phúc.
Nhưng
trong xã hội thời nay, rất nhiều người cho rằng tình yêu là ích kỷ, là
chiếm hữu. Trên báo đài cũng từng đưa tin về những trường hợp tự vẫn,
quyên sinh, hoặc những vụ án mạng xuất phát từ tình – đó là hậu quả đau
lòng khi người ta coi nhẹ mạng sống và hận thù vì tình yêu.
Rất nhiều câu chuyện tương tự cũng là kết cục đáng buồn khi con người
tôn thờ thứ tình yêu vị kỷ, thứ tình yêu chiếm hữu. Thiết nghĩ, đời
người dài ngắn cũng chỉ có 100 năm, đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới hiểu
rằng sinh mệnh là quý báu vô ngần. Vậy mà, chỉ vì một phút nông nổi hồ
đồ, hoặc chỉ vì một chút tình cỏn con không thể thoả mãn, mà người ta đã
quên mất ý nghĩa đích thực của cuộc sống này. Vì tình yêu mà phủ nhận
hoặc hy sinh niềm vui sống, thậm chí từ bỏ cả sinh mệnh, đây chẳng phải
là sai lầm lớn nhất trong đời người hay sao?
Vậy
nên, con người sống trong tình yêu, cũng cần phải có dũng khí và tấm
lòng rộng lượng gánh chịu hoàn cảnh của mình, có thể theo đuổi hạnh phúc
nhưng đừng nên theo đuổi sự hoàn mỹ. Phật gia cho rằng một người tâm
thái vững vàng, luôn có tấm lòng thành, sẽ có thể tiếp nhận mọi sự việc
phát sinh trong cuộc sống. Chính bởi vì tiếp nhận, mới có thể nhìn rõ
bản chất của sự vật, từ đó gắng sức tránh khỏi những đau khổ do con
người tạo nên.
Tình
yêu chính là từ bi bình đẳng, cũng là phó xuất và hiến dâng. Một người
có thể “yêu mà không cầu”, thì cảnh giới của anh ta sẽ có được sự thăng
hoa, tâm linh cũng đã đạt đến trạng thái thiền ngộ, tất nhiên cũng có
thể tìm được con đường hạnh phúc viên mãn của mình.
Theo ĐKN
No comments:
Post a Comment