Từ ngàn xưa,
theo quan niệm Á đông trọng nam khinh nữ, thân phận người phụ nữ rất nhỏ nhoi tội nghiệp, luôn hứng chịu những
bất công thiệt thòi và lắm khi còn bị xem thường như cỏ rác. Đối với xã hội,
người phụ nữ không có một giá trị quyền
lợi gì còn trong gia đình thì chỉ là một
osin, một Cinderella lọ lem đầu bù tóc rối suốt ngày phải cúc cung phục vụ
chồng con và cả gia đình nhà chồng mà chẳng bao giờ nhận được một tiếng cám ơn hay một lời khen thưởng khích
lệ từ những người thân chung quanh. Nhưng thời bây giờ thì đã đảo ngược hòan
tòan, totally up side down, nhứt là ở những xứ theo văn minh Âu Mỹ thì lady là
first, là một đóa hồng rực rỡ sắc hương phải được nâng niu chiêm ngưởng cho dù có gai
góc đến đâu. Vì thế cho nên giờ đây, từ báo chí sách vở cho đến internet, bất
cứ chuyện gì có dính dáng đến phụ nữ đều được đề cao, tôn vinh, ca ngợi, đặc
biệt là khi đề cập đến người vợ, thậm
chí nếu có ai hỏi thương vợ để ở đâu thì trả lời là thương vợ để trên đầu. Nhứt
vợ nhì trời, thứ ba là bồ nhí.
Khi muốn nói về vợ mình với ai, mỗi người có một danh từ riêng
để ám chỉ bà vợ như là: nhà tôi (theo người bắc), vợ tôi, bà nhà tôi, bà xã
tôi, bà boss tôi vv… Riêng tôi thì nghĩ
chỉ có danh từ “bà nội tướng” là thích hợp nhứt. Không biết có ai đồng ý với tôi không chớ tôi
thấy một người vợ đảm đang quán xuyến gia đình, tận tụy chăm sóc chồng con từ
miếng ăn giấc ngủ, cho đến manh quần tấm áo, thuốc men lúc ốm đau bệnh tật thì
cũng chẳng khác gì một vị tướng trong thành,
lo an ninh no ấm cho thần dân, có khác chăng là vị tướng này không cần
nhung y cẩm bào, không cần lương bổng hay mề đay huân chương mà chỉ một lòng hy
sinh miễn sao con dân của mình ăn no ngủ kỹ thì đã thấy sung sướng mãn nguyện.
Ai thì không biết sao chớ bà nôi tướng của tôi
thì rất mảnh mai ốm yếu, “nhỏ xíu nhỏ xíu anh thương”. Vậy mà nàng làm tối ngày
không hở tay, buông cái này bắt cái kia như chuyền bóng rổ nhiều khi thấy chóng
mặt giùm nàng. Tánh tôi thì hay dị ứng với đồ ăn nấu sẵn bên ngòai cho nên một năm
mười hai tháng là nàng phải nấu ăn đủ ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nếu chỉ nấu
cho hai vợ chông ăn thôi thì cũng không đáng nói gì, có thể nấu một lần ăn hai
ba ngày. Đàng này nàng còn nấu giùm cho con cháu, cha mẹ già và cả em út nữa. Bởi
vì ai trong gia đình đã từng ăn qua đồ nàng nấu rồi thì cứ tấm tắc khen hòai và
muốn ăn mãi. Do đó nàng không nỡ bớt phần ai cho được, cộng thêm cái tánh thảo
ăn, nấu cái gì cũng chia tam chia tứ, nhà này vài hộp nhà kia vài hộp như nấu
cơm tuần. Ngay cả thằng em dù đã có vợ ở riêng nhưng cũng không chịu ăn cơm nhà
với vợ mà chiều nào cũng kéo vợ chạy qua nhà bà chị ăn ké, còn take away đi làm
cho bữa sau nữa. Có lần nàng làm cơm chiên “dã chiến” để ăn với soup, chỉ có
dầu tỏi, trứng và hành lá. Ấy thế mà khi thằng em đem vào hảng heat up ăn trưa,
nghe thơm phứt, mấy người đồng nghiệp xúm
lại hỏi bữa nay ăn món gì hình như là cơm chiên mà sao không giống cơm chiên ngòai
shop vậy. Cậu ta phịa ra đây là món cơm chiên “Dương quý phi” (chị em nàng họ
Dương) đặc biệt ăn chung với soup măng tây làm cả đám tròm trèm đòi ăn thử. Thằng
em “cá sấu” rất khôn khéo dụ khị bà chị. Cậu ta nói rằng cậu ta đi ăn giáp vòng
ở ngòai rồi mà không có chỗ nào nấu hợp khẩu, vệ sinh và lành mạnh như nàng.
Nàng cũng biết nó tán tụng dỗ ngọt mình nhưng vì nó là em, bỏ không đành nên
mới rán chịu cực nấu cho nó ăn luôn.
Ngòai chuyện bếp núc việc nhà, nàng còn babysit
hai thằng cháu từ lúc mới sinh. Khi hai thằng cháu tới giai đọan toddler bắt
đầu quậy phá thì tôi cũng tới tuổi hưu trí cho nên tôi có thể ở nhà làm tùy
viên cho bà tướng, giúp nàng bất cứ chuyện gì khi nàng cần đến.
Nhưng nàng có cái tật độc lập tự… lo, bất cần ai, lại chê tôi chỉ biết có cầm cây viết thôi chớ đụng tới đâu là hư tới đó không vừa ý nàng khiến tôi nhiều lúc nổi dóa muốn bỏ mặc để nàng tự xoay sở làm sao đó thì làm mà trong bụng thầm phục sao nàng hay quá, tay thì làm, miệng thì la chừng hết thằng này tới thằng nọ, đứng trong bếp chớ nàng vẫn để ý nghe ngóng coi bọn nhỏ đang làm gì, đòi cái gì là nàng chạy lại đáp ứng ngay. Cứ như vậy rồi tới chiều khi ba má bọn nhỏ đi làm về thì nàng đã chuẩn bị xong cơm nước với ba món ăn ngon, còn nhà cửa thì sạch sẽ trắng bóng ngăn nắp gọn gàng. Lúc xưa đi làm, tôi nào đâu biết công việc nội trợ nhiều ngập đầu đến như vậy. Vô sở, boss giao việc gì thì chỉ làm việc đó thôi chớ có đâu mà đánh đông dẹp bắc, trăm dâu đổ đầu tằm như những bà nội trợ ở nhà. Tôi cứ tưởng đâu ngồi nhà là “hưởng phước”. Bây giờ gác bút về hưu mới biết việc nhà chẳng “ngon ăn” chút nào và nhứt là không có giờ giấc nghỉ ngơi hay giải lao gì cả.
Nhưng nàng có cái tật độc lập tự… lo, bất cần ai, lại chê tôi chỉ biết có cầm cây viết thôi chớ đụng tới đâu là hư tới đó không vừa ý nàng khiến tôi nhiều lúc nổi dóa muốn bỏ mặc để nàng tự xoay sở làm sao đó thì làm mà trong bụng thầm phục sao nàng hay quá, tay thì làm, miệng thì la chừng hết thằng này tới thằng nọ, đứng trong bếp chớ nàng vẫn để ý nghe ngóng coi bọn nhỏ đang làm gì, đòi cái gì là nàng chạy lại đáp ứng ngay. Cứ như vậy rồi tới chiều khi ba má bọn nhỏ đi làm về thì nàng đã chuẩn bị xong cơm nước với ba món ăn ngon, còn nhà cửa thì sạch sẽ trắng bóng ngăn nắp gọn gàng. Lúc xưa đi làm, tôi nào đâu biết công việc nội trợ nhiều ngập đầu đến như vậy. Vô sở, boss giao việc gì thì chỉ làm việc đó thôi chớ có đâu mà đánh đông dẹp bắc, trăm dâu đổ đầu tằm như những bà nội trợ ở nhà. Tôi cứ tưởng đâu ngồi nhà là “hưởng phước”. Bây giờ gác bút về hưu mới biết việc nhà chẳng “ngon ăn” chút nào và nhứt là không có giờ giấc nghỉ ngơi hay giải lao gì cả.
Nghề nào cũng có ngày
hưu
Chỉ nghề nội trợ không
hưu làm hòai
Cũng không cả
ho-li-day
Quanh năm suốt tháng
ngày ngày như nhau
Nấu ăn giặt ủi chùi
lau
Một ngày ngưng nghỉ biết
bao là phiền
Ai người đứng bếp thay
phiên
Ai lo cháu nhỏ ai kiêm
việc nhà?!
Và cũng vì ngày tối cứ quanh quẩn trong nhà
riết thành quen cho nên bà nội tướng của
tôi không thiết se sua đua đòi
như đa số chị em phụ nữ khác. Cả đời nàng không hề bước chân vào mỹ viện, cũng
không theo thời trang ăn mặc và cũng rất dửng dưng với đồ trang sức. Đó là một
đặc tính rất hiếm hoi ở phụ nữ mà nàng đã làm tôi mừng hết già. Vòng vàng, chuỗi ngọc bông tai gì nàng cũng
không tỏ ra ước muốn hay nhắc tới mỗi khi sinh nhựt nàng hay Valentine’s day. Hồi
đám cưới, tôi có tặng nàng một chiếc
nhẩn hột xòan nho nhỏ nhưng khi vượt biên ở đảo chúng tôi đã bán đi để tiêu xài
chờ định cư. Cho tới bây giờ đã ba chục năm sau, nàng cũng không đòi tôi sắm
lại cho nàng chiếc nhẩn khác dù là để làm của hay để đeo cho có với mọi người. Nàng
quan niệm sự đời là vô thường theo triết lý nhà Phật, có là không, không là có,
có cũng vậy, không có cũng vậy, cũng vẫn là mình với thân xác và bản chất trời
sinh. Đối với nàng, vật chất xa hoa phù phiếm không quan trọng bằng đời sống tinh thần và tâm
linh hướng thượng. Nàng cũng như tôi không có ai là bạn thân thiết để tâm tình
mà chỉ biết dâng mình phó thác ở đấng
thiêng liêng.
Tâm tính nàng do đó rất hiền hậu dễ thương, không
bon chen, không ganh tị. Ai hơn thì nàng mừng cho, ai thua thì nàng tội nghiệp
giùm. Đối với ai, nàng cũng nhiệt tình tốt bụng, thà mình chịu thiệt thòi một
chút chớ không để người ta phiền lòng dù vẫn biết rằng ở rộng sẽ bị người cười. Có một lần đi chợ trời, trông thấy
một hình tượng thiếu nữ sống động gợi cảm được bày bán, nàng hỏi giá người chủ
bán bao nhiêu. Ông này là một người Hoa, tướng người cần cù khắc khổ, tuổi
khỏang sáu mươi, không rành tiếng Anh mấy trả lời là 65 đồng. Bà vợ không hiểu
tưởng ông chồng ra giá rẻ hơn nên trừng mắt la ông chồng là “líu xử ù” (tiếng
quan thọai là 65). Nàng mới phân trần với bà ta rằng ông xã bà nói giá như bà vậy,
nhưng nàng muốn trả xuống 55 đồng, hỏi bà ta chịu không. Rốt cuộc thì bà ta đồng ý bán với giá
60 và bảo ông chồng mang cái tượng ra xe cho chúng tôi.
Khi ra tới chỗ đậu, thấy ông này hì hục bê cái
tượng đặt vào cốp xe rồi cẩn thận lót giẻ chêm carton cho khỏi bể, nàng bỗng chạnh lòng bèn mở bóp rút tờ 10 đồng đưa thêm
cho ông ta và dặn ông ta nhớ nói lại với vợ. Lên xe, nàng hỏi tôi:
-
Biết tại sao em cho ông ta thêm 10 đồng không?
Tôi đang lái xe nên ơ hờ hỏi trỏng :
-
Sao?
Nàng cười cười đáp:
-
Tại vì nghĩ tới công sức của người ta,
muốn bán một cái tượng không phải dễ, từ nhà phải chở ra chợ, khiêng lên
khiêng xuống nặng nề mấy bận rồi ngồi phơi nắng cả ngày chờ người tới mua. Mình
mua đựơc món hàng ưng ý là mình đã mua được niềm vui, nhứt là đã trả được giá
rẻ. Vậy thì mình cũng nên cho lại người ta một chút gì coi như đền ơn, như thế thì cái vui của mình
sẽ hơn gấp bội. Và biết đâu nhờ vậy mà bà vợ ông ta hôm nay sẽ vui vẻ bớt cằn
nhằn chồng một ngày.
Bà nội tướng của tôi là vậy đó. Kèo nài bớt một
thêm hai cho tới được, cho hả dạ mát lòng rồi cuối cùng lại biếu thêm. Ai nói nàng dại nàng ngu thì chịu chớ không
làm vậy thì nàng không thấy vui. Sẵn dịp nàng đang vui tôi xỏ xiên nàng:
-
Bộ em tưởng ai cũng có tật cằn nhằn chồng như em hết hả?
Nàng tỉnh bơ đáp:
-
Vậy chớ sao. Một trăm bà là hết chín mươi chín bà như vậy rồi. Chỉ còn người
thứ một trăm không cằn nhằn chắc là vì… bất bình thường hoặc vì quá chán nãn muốn
bỏ mặc xác ông chồng, không thèm đếm xỉa tới nữa. Bởi vậy ông nào còn được vợ
cằn nhằn là phải nên mừng chớ đừng có nổi
xung thiên đổ quạu. Một mai bà vợ chết rồi muốn nghe lại điệp khúc trường thiên
của nàng cũng không còn đâu nữa mà nghe.
Tôi lắc đầu chịu thua lo lái xe chớ không dám
đôi co gi thêm nữa để mặc nàng thích chí cười một mình. Chỉ cần làm được chút
gì nho nhỏ cho người khác vui là nàng đã thấy lòng hân hoan phơi phới còn hơn
được ai mời đi party tiệc tùng. Nàng không thích những nơi ồn ào náo nhiệt đông
người vì ở những nơi đó nàng cảm thấy bỡ ngỡ lạc lõng làm sao. Bởi vậy, chỗ nào
có “sơn đông mải võ”, chỗ nào có hội chợ, có họp hành hoặc chen lấn giành giựt là chỗ đó không có nàng đúng theo quan niệm
nhàn của trạng trình Nguyễn Bỉnh Khiêm “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn
người đến chốn lao xao”. Ở những chỗ lao xao thì trước sau gì cũng sẽ có xào xáo bởi vì cái miệng người đời khó tránh được những
chuyện thị phi lời qua tiếng lại và những đố kỵ dèm pha. Thôi thà cứ núp trong
vỏ sò vỏ ốc của mình sống với nội tâm và niềm vui riêng do mình tự tạo. Nàng
với tôi hợp nhau ở điểm đó. Có vài người
quen thấy chúng tôi cứ quanh quẩn trong
nhà hòai khuyên chúng tôi thỉnh thỏang
nên đi nghe nhạc giải trí hoặc đi coi đại nhạc hội cho vui thì nàng nói vô đó
ngồi rủi gặp tiết mục nào không thích thì làm sao fast forward được khiến người
ta cũng á khẩu làm thinh luôn.
Về phương diện nhân nghĩa, tình người thì nàng nhân
nhượng thua thiệt vậy đó nhưng đụng tới đời sống thực tế họặc những gì có liên
quan tới khoa học thì phải có chứng cớ,
lý lẻ rành mạch hẳn hoi thì mới mong
thuyết phục được nàng. Nếu không nàng sẽ cãi lý tới cùng. Cũng rắc rối khó chịu
lắm chớ chẳng vừa gì. Chẳng hạn như tôi nói với nàng là có người mách cho một
bài thuốc rất đơn giản, chỉ cần gạo đem rang rồi nấu nước uống hằng ngày như
uống trà thì có công hiệu rất tốt cho cơ thể như ngủ ngon, giảm huyết áp, giảm
mỡ vv… thì nàng hỏi lại tôi bộ miracle hả? Gạo rang hay không rang cũng là gạo,
tại sao nấu cơm ăn hằng ngày thì chỉ chữa
bệnh đói còn đem đi rang, cho qua lửa
luyện tội lại trở thành “dược phẩm” là sao, vô lý quá vậy. Ấy vậy mà tôi cũng
đòi nàng phải rang gạo nấu nước “thánh” cho tôi hết một thời gian hai ba tháng.
Nàng bực mình lắm, tuy chìu ý tôi nhưng trong lòng không phục cho là what a
silly vớ vẩn!
Có một thời gian, người ta đua nhau đi kiếm mua
rau má đỏ con mắt, nói là rau này chữa được bệnh thấp khớp làm tôi cũng rán đi tìm
cho được (vì là mùa đông nên khó kiếm chớ mùa hè thì lọai rau này mọc đầy dãy trong
vườn nhổ không kịp) thì nàng bảo rau cỏ nào mà không có dược tính . Theo nàng
biết thì rau má có tác dụng giải nhiệt, khi nào nóng trong người uống vô sẽ hạ hỏa nhưng nếu lạm dụng nó thì
sẽ sinh hàn. Mà thấp khớp thì kỵ hàn. Uống riết chắc đi không nổi phải bò luôn.
Rồi còn nhiều phương thuốc khác nữa như Lô hội, trái Nhào, đậu nành, canh dưỡng sinh gì đó lung tung, thứ nào cũng
chữa bá bệnh như là thần dược. Tôi thì thứ nào cũng muốn thử coi có hiệu nghiệm
không chớ nàng thì nhứt định giữ vững lập trường không là không. Nàng nói thời
buổi y học tân tiến này, có biết bao là thuốc hay thầy giỏi, bệnh gì thuốc đó, chữa
còn không được, ở đó mà nghe người ta bày. Muốn bào chế một viên thuốc, người ta phải nghiên cứu dung hòa bao nhiêu
chất trong đó chớ đâu phải đơn giản một thứ một mà được. Phàm cái gì cũng vậy, phải
có chừng mức, cứ một thứ mà tống vào cho cố xác thì có hại chớ sao. Có thể nó chữa được bệnh này nhưng lại phản ứng sinh
bệnh khác, hễ có hợp thì có khắc, có lành
tính thì cũng có ác tính. Vì vậy trung
dung là thượng sách hơn cả, rủi ai phát giác ra là có hại thế nào đó thì mình
cũng không đến đổi nào, còn trở tay kịp.
Cụ thể như một lọai cải có tên là Phi Long
(English spinach) mà tất cả các giống dân âu, á, trung đông gì cũng rất ưa
chuộng (nhứt là Lebanese, mua một lần cả trolley) vì nó có rất nhiều chất sắt
làm tăng cường sinh lực đến đổi có một phim
cartoon muốn khuyến khích trẻ con ăn vegies đã bịa ra chuyện một nhân vật tên Popye. Anh Popye này nhờ
ăn thật nhiều spinach nên mới có đủ sức mạnh để đấu lại mấy thằng baddies. Đó là nói về mặt lợi ích
của lọai cải này, nhưng đồng thời nó cũng có tác hại gây bệnh gout (thống
phong) nếu ăn nhiều (không biết nhiều là bao nhiêu) vì nó cũng chứa hàm lượng
uric acid rất cao. Như vậy thì tốt nhứt là đừng nghe ai cả mà hãy nghe chính
mình. Mỗi tuần nấu canh họặc xào ăn hai ba lần là đủ liều
rồi, cứ coi đó là thức ăn thôi, còn muốn làm thuốc thì để cho pharmacist họ làm,
đâu có tới phiên mình. Cũng như rượu, mỗi ngày một ly nhỏ cho máu lưu thông
điều hòa thì có ích cho tim mạch nhưng nếu cứ uống cạn ly đầy, rót đầy ly cạn
thì sơ gan đứng tim luôn là cái chắc.
Trong suốt hơn ba mươi năm chung sống, có rất
nhiều vấn đề khi bàn bạc với nhau, nàng phân tích, đưa ra những lý lẽ vững chắc
hợp lý nhưng vì tự ái, tôi đã không nghe theo nàng (bụt nhà vốn không linh) đưa
đến những hậu quả tai hại, nhẹ thì hư đường hư bột, cơm không lành canh không
ngọt sơ sơ, còn nặng thì bếp tắt lò nguội, chiến tranh lạnh kéo dài triền miên
bởi vì đã không cùng nhau nhìn về một hướng và không cùng quan điểm như nhau. Điển
hình là chuyện nuôi chó. Không biết có phải vì chúng tôi có nợ dòng họ “tuất”
hay sao. Sau hai lần nuôi chó, chó cha
và chó con lần lượt già chết đi, cả nhà
chúng tôi khóc thương hai ba tuần lễ,
nhớ nhung đau khổ y như mất người thân. Bà nội tướng của tôi tuyên bố hạ lệnh
là từ rày về sau không được nuôi chó nữa. Vừa tốn công tốn của lại còn hao tổn tinh thẩn, động mối thương
tâm.
Lúc đó tôi và đứa con gái cũng đồng ý với nàng
nhưng rồi sau một thời gian nguôi ngoai tôi lại lờn, quên hết kinh nghiệm đau
thương vừa qua. Nhà hàng xóm kế bên có
một con chó to đầu như con bò con mà hiền khô, mỗi lần đứng bên này ngó qua
thấy nó, tôi lên tiếng kêu tên nó DJ là nó dáo dác ngó qua ngó lại kiếm coi ai
kêu mình, bộ điệu thấy mà thương. Tôi
nói dèm con chó của ông Paul dễ thương quá. Nghe vậy nàng chận đầu tôi nói thôi nghe, nuôi chó cũng như nuôi con vậy, cực biết bao nhiêu, nuôi hết hai con
rồi chưa tởn hay sao. Bây giờ ông đã mấp mé sáu chục, cái thân già bệnh
họan tự lo còn chưa xong, lại đèo bồng
thêm chó. Rồi đây ai tắm rửa, ai dẫn nó đi dạo, chở đi ty thú y khi nó bệnh
họan. Chưa kể hằng ngày, ngày nào như ngày nấy nàng đều phải lo đồ ăn cho nó, rồi
hốt dọn vệ sinh tẩy uế, sát trùng. Đâu phải chó không cần lo, bỏ liều bỏ lún
được đâu. Thêm vào đó, kẹt với nó một đời
mười mấy năm, muốn đi đâu vài ngày cũng đi không được, bất tiện phiền
phức vô cùng. Bây giờ đang thong thả tự do, tội gì lại ràng buộc cho tàn đời.
Vậy mà một ngày đẹp trời, đi ngang một nhà thấy để bảng free puppies, tôi lại
ghé vào và lại bồng về một con. Nàng giận lắm, lầm lầm lì lì mấy ngày nhưng
thấy hai cha con tôi yêu thích quá thì nàng cũng miễn cưởng xuôi theo, ngày
ngày chăm sóc nó chu đáo như những con chó trước kia mặc dầu thỉnh thỏang vẫn
than thở rằng chắc kiếp trước thiếu nợ chó. Một vài năm sau, quả nhiên những gì
nàng tiên đóan đều trúng phóc. Có những lần nàng bệnh, đi nhà thương cả tuần
lễ, không ai nấu ăn, tôi cho nó ăn dog food, nó không chịu ăn, hoặc chỉ nhơi
nhơi ăn cầm hơi. Còn tôi mỗi ngày một già, mỗi lần phải tắm nó, tôi rất ngán
ngẩm, đứng lên ngồi xuống xoay trở mệt mỏi làm sao. Lúc đầu mỗi tháng tôi tắm cho
nó một lần. Lần hồi thì dồn hai ba tháng, riết rồi ỏai quá thành ra chỉ còn xuân
thu nhị kỳ. Lúc đó tôi ước sao có ai xin nó thì cho phứt cho rồi. Có lần nó tự
làm bị thương khá nặng phải chở tới chở
lui đi ty thú y mấy lần, tôi đã nảy ý định sẵn dịp này chích thuốc cho nó đi
luôn nhưng bị nàng la quá trời nói rằng đã cản trước mà không nghe, tự rước nợ vào thân. Lỡ nuôi rồi
thì phải nuôi cho trót. Con chó cũng có số trời định như con người, mình đâu có
quyền sinh sát nó theo ý mình bất nhân như vậy được. Dẫu sao nó cũng như con
cái trong nhà thì phải chạy chữa cho nó tới
cùng. Chừng nào nó tới số hẳng hay. Thế là chúng tôi lại phải “phụng dưỡng” nó thêm
bảy năm nữa.
Còn rất nhiều, nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ mà nàng
đã thấy trước là không ổn khuyên ngăn tôi hoặc đề nghị thế này thế nọ nhưng tôi
đều gạt phăng ra để làm theo ý mình, vì
nghĩ mình là gia trưởng thì có quyền định đọat dù đôi khi tôi cũng tự biết mình
độc đóan độc tài không đúng. Do đó chúng tôi thường hay bất hòa tranh cãi với
nhau ngay cả những chuyện tào lao không đáng gì như chuyện dạy bảo con cháu,
chuyện lợi hại trong đồ ăn thức uống hay
chuyện mua sắm này nọ vv.. . Hình như chúng tôi có số khắc khẩu đúng như thầy
tử vi khi xưa đã phán nên nhứt nhứt chuyện nào cũng bất đồng ý kiến, hễ ông nói
gà thì bà nói vịt, vừa nhập đề đã cãi lai rai.
Kẻ sinh năm thìn, người cầm tinh hổ
Khi đề huề như long hổ
phong vân
Như gió mây luôn
quấn quít ân cần
Khi bất đồng thành
long tranh hổ đấu
Chẳng ai nhường ai,
long hổ quyết đấu
Là nước lã người dưng,
nàng với tôi
Công bằng lẽ phải
quyết cãi tay đôi
Ai chịu nhịn khi đối
phương vô lý
Tuy thường xuyên cắn đắng nhau nhưng không vì thế mà nàng thờ ơ bổn phận của
nàng. Nàng vẫn lo cho tôi
chu tòan từ chén cơm cái áo tới sức khỏe
thậm chí cả chuyện giao tế bạn bè. Biết tôi không có nhiều bạn nên cứ vài tuần
là nàng nhắc tôi gọi phone họặc gởi email thăm bạn bè để giữ liên lạc. Hôm nào
đề huề vui vẻ, thấy tôi cứ mãi cắm đầu vào tờ báo, nàng còn trổi giọng Điêu Thuyền ngọt lịm “Anh à, đi nằm nghỉ một
chút đi để lát nữa còn đi rước hai thằng cháu” . Có lẽ đó là chữ “tùng” trong
bổn phận người vợ còn sót lại ở thế hệ nàng.
Người xưa có nói vợ chồng là nợ là oan gia cũng có phần đúng. Nhìn đi nhìn lại chung quanh mình thì đâu có bao nhiêu gia đình được ấm êm hạnh phúc trọn vẹn một lèo. Vợ hay chồng nếu không tật xấu này thì cũng chứng nọ thói kia đưa đến tình trạng gây gổ chì chiết nhau bởi con người đâu có ai hòan mỹ vẹn tòan. Không đổ vỡ là đã may mắn. Phần tôi, nếu nói hạnh phúc là dối lòng, nhưng nói không hạnh phúc thì cũng không hẳn. Thôi thì cứ cộng trừ nhơn chia rồi lấy điểm trung bình để tự an ủi. Bản thân mình đâu có hòan hảo mà muốn người khác thập tòan. Nếu biết châm chước, chấp nhận những gì xảy đến với mình trong cuộc sống hằng ngày thì sẽ thấy mình tu chín kiếp mới gặp được nàng. Rồi một đời cũng sẽ qua. Một trong hai sẽ có người đi trước để người còn lại phải ngậm ngùi tiếc thương…
Dẫu sao phu thê một
ngày cũng nghĩa
Trẻ mặn nồng, già làm
bạn đỡ nâng
Biết bao người khao
khát một tình thân
Để chia sẻ những tháng
ngày sau cuối…
Một bài viết cần nên đọc cho cả hai "phe tóc dài" và "phe húi cua" và bà "nội tướng" naỳ đáng đước vinh danh lắm, Tô Kim ạ.
ReplyDeleteChị Sương Lam đã thấy thấp thoáng hình ảnh của em trong đó. Smile!
Phu quân của "ai đó" thật may mắn và rất có phúc có được một bà "nội tướng" như thế trong gia đình.
Bốn câu kết bài tâm tình này thật tuyệt vời.
Chúc bà "nội tướng" vui với những gì mình đang có trong phút giây hiện tại.
Chị Sương Lam
Cám ơn chị Sương Lam đã quá khen. Smile!
DeleteCho em khoe với chị, bài viết này đã được chọn đọc trên một đài phát thanh Việt ngữ ở đây lúc em mới đăng lên. Và cũng có vài website "rinh' về. Em rất cám ơn họ vô hình chung đã khích lệ tinh thần để em có niềm tin tiếp tục viết sau đó.
Thân ái.
TK
Cám ơn chị NPN đã cho đọc bài viết thật hay, một hình ảnh Bà Nội Tướng Công Ngôn Dung Hạnh , người phụ nữ VN đáng quý. Chắc hẳn bà Nội Tướng NPN là một điển hình.
ReplyDeleteHồng Thúy
Cám ơn Hồng Thúy. Để chị kể HT nghe chuyện này.
DeleteSau khi đọc bài viết này, có mốt ông trên diễn đàn đòi làm sui với chị. Ông này ở bên Mỹ, ngày xưa dạy ở trường Hồng Bàng. Ông nói nếu chị có cháu nội hay cháu ngoại gái thì cho ông làm sui gia. Và sau đó mỗi lần chuyển email, ổng cứ kêu chị là "chị sui".
Nhưng tội nghiệp làm sao, sau gần một năm liên lạc với nhau thì ông này bị stroke. Thấy bặt tin ổng, chị hỏi thăm vài người trên diễn đàn, may sao có một ông là bạn ổng cho biết, ổng bị stroke nặng. Người nhà không muốn ai tới thăm thành ra cho tới nay đã năm năm, chị không có tin tức gì của ổng. Không biết bây giờ bệnh của ổng có thuyên giảm hay không hay là đã từ giã cõi đời. Chị chỉ biết cầu nguyện cho ổng thôi. Thấy buồn cho ổng quá.
Đời vô thường quá phải không Hồng Thúy?
TK
Bài viết Bà Nội Tướng Của Tôi rất hay, rất chân thật. Mến gửi lại bài thơ.
ReplyDeleteChào Bà Nội Tướng Người Phương Nam
Chào bà nộị tướng tuyệt vời
Đảm đang tâm thiện ấy Người Phương Nam
Hằng ngày chăm sóc bữa ăn
Cho chồng con cháu - ân cần lo toan
Bàn tay mà mượt tay vàng
Đỡ đần quán xuyến cưu mang việc nhà
Lo gần rồi lại lo xa
Cho gia đình phước an hòa vui tươi
Lắm khi mệt mỏi vẫn cười
Ước mong hạnh phúc đến người mến thương
Tóc dài mấy sợi phong sương
Cột gia đình với con đường ấm êm
Chào bà nội tướng dịu hiền
Vợ chồng vui cảnh êm đềm ngày trôi
Đóa hoa hạnh phúc duyên đời
Trăm năm thơm ngát tinh khôi nắng hồng
Trầm Vân
Cám ơn thi huynh Trầm Vân đã ưu ái tặng cho bài thơ thay lời bình thật xứng danh là một nhà thơ thiên phú.
DeleteCầu chúc anh thân an tâm lạc để tiếp tục múa bút làm vui cho đời.
Thân mến
NPN