Sự khoan dung, độ lượng của ông Mandela và tinh thần lạc quan hướng về
phía trước của ông đã làm cảm động sâu sắc đến tất cả mọi người. (Ảnh:
Mashable)
Nelson Mandela, cha già dân tộc Nam Phi, không chỉ là chính khách nổi tiếng vì sự đấu tranh không mệt mỏi để loại bỏ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, mà còn là một người có tấm lòng khoan dung, có thể tha thứ cho cả “kẻ thù” của mình.
Có thể nói, ông Nelson Mandela là nhân vật quan trọng trong giới chính
trị quốc tế. Cả đời ông đều tận sức phản đối chính sách kỳ thị, phân
biệt chủng tộc, đẩy mạnh đấu tranh vì dân chủ ở Nam Phi. Cũng bởi vì thế
mà ông bị bắt giữ và bị cầm tù suốt 27 năm. Ngày 10/2/1990, ông Nelson
Mandela được chính phủ Nam Phi phóng thích vô điều kiện.
72 tuổi với mái tóc hoa râm, ông Mandela bước ra khỏi nhà tù. Ngay
ngày hôm sau, ông Mandela lại bước vào con đường mà ông đã chọn – đấu
tranh giải phóng dân tộc. Tháng 12-1993, ông Mandela và Tổng thống
Willem de Klerk được trao giải Nobel Hòa bình “vì những nỗ lực để chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc trong hòa bình, đồng thời đặt nền móng cho nền dân chủ Nam Phi mới”.
Năm
tháng sau đó, lần đầu tiên trong lịch sử Nam Phi, cử tri mọi chủng tộc
nô nức đi bỏ phiếu trong một cuộc bầu cử dân chủ. Kết quả, ông Mandela
được bầu làm Tổng thống với số phiếu áp đảo, trở thành vị Tổng thống da
đen đầu tiên của Nam Phi sau hơn ba thập kỉ do người da trắng thống trị.
Trong
lễ nhậm chức của ông Nelson Mandela có 50.000 người đã tham gia. Sau lễ
nhậm chức, ông Mandela cũng tổ chức yến tiệc chiêu đãi đặc phái
viên các nước và khách mời. Mandela đã mời cả các cai ngục ở đảo Robben
và công tố viên đã đòi ông phải bị kết án tù chung thân tham dự lễ nhậm
chức tổng thống của ông.
Trong yến tiệc, đầu tiên,
ông hoan nghênh các vị quan khách đã dành thời gian tới tham dự. Ông
nói, ông cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì được tiếp đãi nhiều vị khách tôn
quý như vậy. Nhưng điều khiến ông hài lòng nhất là sự xuất hiện của ba
người quản ngục ở nhà tù Đảo Robben, nơi ông từng bị giam giữ.
Sau
đó ông mời ba người quản ngục cũ này đứng lên và giới thiệu từng người
một với tất cả mọi người. Khi Mandela đứng dậy cung kính chào 3 người
này thì tất cả những người có mặt ở đó, thậm chí cả thế giới đều phải
tĩnh lặng.
Những người có mặt tại buổi lễ đều vô cùng cảm động. Trong số những
người tham dự này, có một người là thành viên phái đoàn đặc phái viên
Mỹ, thân là đệ nhất phu nhân tổng thống – bà Hillary Clinton.
Bởi vì đang phải chịu tiếp nhận điều tra vụ Whitewater
và thường xuyên bị báo giới công kích, bà Hillary đã hỏi ông Mandela
rằng vì sao trong dòng chảy nguy hiểm, trong cuộc đấu tranh biến
động liên tục như vậy mà ông vẫn bảo trì được một tấm lòng quảng đại,
khoan dung và tha thứ?
Ông Mandela nhìn bà Hillary, rồi dùng tâm thái mà mình thu hoạch được trong ngày ra tù trả lời bà. Ông nói: “Khi
tôi bước ra khỏi phòng giam của mình, đi qua cánh cổng nhà tù để được
tự do, tôi đã hiểu rõ ràng rằng, nếu tôi không thể để nỗi đau và sự oán
hận của mình ở lại đằng sau, thì thực sự chính là tôi vẫn còn đang ở
trong tù”.
Ông Mandela cũng nói với bà Hillary rằng: “Lòng
biết ơn và khoan dung thường có nguồn gốc từ sự đau khổ và hoạn nạn,
chúng ta phải dùng nghị lực thật to lớn để huấn luyện. Bản thân tôi lúc
còn trẻ tính tình rất nóng nảy, ở trong tù phải học cách kiểm soát, kiềm
chế cảm xúc mới tồn tại được đến hôm nay.
Những
năm tháng ở trong tù đã cho tôi thời gian và sự khích lệ, có thể thâm
nhập được vào nội tâm của chính mình, học được cách xử lý những đau khổ
mà bản thân gặp phải”.
Sự khoan dung, độ lượng
của ông Mandela và tinh thần lạc quan hướng về phía trước của ông đã
làm cảm động sâu sắc đến tất cả mọi người.
Trong
cuộc sống, vui vẻ và thống khổ thường thường luân phiên xuất hiện và
hoán đổi tác dụng. Cho nên, khi thống khổ đến, hãy làm giống như
Mandela, bỏ lại thống khổ và oán hận ở đằng sau, vui vẻ bước về phía
trước. Chúng ta làm điều đó, không phải vì người khác mà là vì chính bản
thân mình.
Bởi vì, tâm con người, trái tim con
người cũng được ví là một nhà tù, nếu như để oán hận chôn sâu trong đó,
thì chúng ta sẽ trở thành tù nhân của chính mình. Lúc ấy, chúng ta
sẽ phát hiện ra rằng, như thế mới là thống khổ nhất!
Học trò của Khổng Tử là Tử Cống từng hỏi ông rằng: “Thưa thầy! Có hay không có một chữ mà có thể làm nguyên tắc khiến con người cả đời làm theo?”
Khổng Tử nói: “Chính là chữ “Thứ”. Chữ “Thứ” này chính là mang ý nghĩa khoan dung, độ lượng”
Một vị học trò khác của Khổng Tử là Nhan Hồi cũng từng nói: “Người đối tốt với ta, ta cũng đối tốt với người. Người không đối tốt với ta, ta vẫn đối tốt với người”.
Cho nên, tha thứ cho người khác chính là giải thoát cho chính mình, cũng là cách yêu thương chính mình!
Theo Trithucvn
No comments:
Post a Comment