Võ Đắc Danh Gặp Lê Minh Triển Tại San Diego năm 2010
Kể xong câu chuyện Cổ Tích
Trên Đỉnh Mồ Côi, tôi vẫn còn ray rứt trước hai câu hỏi không tìm ra lời
đáp: Thứ nhất, liệu anh Bông có lấy vợ được không ở cái tuổi bốn lăm ? Người
phụ nữ, dù có rộng lượng đến đâu cũng không thể ưng một người chồng đang nuôi
11 đứa con nheo nhóc. Thứ hai, chuyện học hành của 11 đứa trẻ ấy rồi sẽ ra sao
giữa đỉnh núi cao hoang vu, heo hút, đường đến trường quanh co, năm ba cây số,
dốc núi dựng đứng, trập trùng ?
Tôi đã gởi vào đoạn kết câu chuyện một nỗi lo cùng với một niềm tin mong manh,
rằng : " Khi bà Tiên qua đời, liệu anh tiều phu có lo cho những thiên
thần bé nhỏ ấy học hành đỗ đạt hay không ? Những câu chuyện cổ tích bao giờ
cũng đi đến một kết thúc có hậu. Nhưng dân gian thường hay lý giải sự bế tắt
bằng những phép màu. Và tôi hy vọng trong câu chuyện nầy, sẽ có một phép màu
nào đó đến với anh Bông. Phép màu ấy chính là cái tâm, là lòng nhân ái đang ẩn
chứa đâu đây, trên cõi đời nầy".
Và, cái phép màu ấy đã đến với anh Bông và những đứa trẻ mồ côi sau khi câu
chuyện được kể trên Sài Gòn Tiếp Thị.
Một buổi tối, Dì Ba gọi điện cho tôi, nói như nửa đùa nửa thật: "Con biết
không, mấy ngày qua có nhiều cô từ miền Trung đến miền Tây, rồi cả bên Mỹ gọi
điện cho thằng Bông để chia sẻ, bày tỏ tình cảm, nhã ý muốn lên đây làm mẹ của
mấy đứa nhỏ, giờ con tính sao ?"
Gần một năm sau tôi trở lại Đỉnh Mồ Côi thì Câu Chuyện Cổ Tích đã có nhiều thay
đổi đến không ngờ. Con đường lên đỉnh núi đã được tráng xi măng để xe gắn máy
dễ dàng lên xuống, anh Bông cho biết, ngay tuần đầu sau khi câu chuyện được lên
báo, nhiều tổ chức, cá nhân đã mang tiền lên giúp sức, kẽ ít người nhiều, trước
hết là giúp anh làm con đường bê tông để giảm bớt nỗi nhọc nhằn khi lên xuống
núi. Mới đây, một nhóm thanh niên gọi là nhóm chim cò gồm 36
người do dược sĩ Trần Anh Tuấn dẫn đầu từ Đồng Nai lên chơi , chở lên ba tấm
nệm Kim Đan, mấy thùng đồ chơi trẻ em và 14 triệu đồng tặng cho đám trẻ.Có một
câu chuyện rất cảm động mà dì Ba nói rằng dì sẽ giữ bí mật cho đến khi nào tôi
trở lại để dì dành cho tôi một sự ngạc nhiên.
Hôm ấy, có một chàng trai tên là Minh Triển từ Mỹ trở về, một thân một mình
trèo lên đỉnh núi, khi tới nơi, anh ôm những đứa trẻ vào lòng rồi bật khóc. Anh
nói, đọc câu chuyện trên mạng tưởng người ta hư cấu, không ngờ sự thật là như
vậy. Minh Triển cũng không nói gì thêm, trước khi ra về, anh gởi cho dì Ba
300USD cùng với lời hứa sẽ tìm cách giúp dì với anh Bông lo cho mấy đứa nhỏ học
hành.
Mấy tuần sau, Triển gọi điện qua nói với dì Ba: "Con xin phép được làm con
nuôi của má, làm em của anh Bông, làm chú của 11 đứa trẻ để con được góp sức
chăm lo cho tụi nó". Thì ra, trong chuyến đến thăm lần ấy, Triển đã khảo
sát dưới chân núi Cấm có trường học dạy từ lớp một đến lớp 12. Anh đề nghị anh
Bông xuống chân núi mua đất xây nhà cho các cháu có chỗ ở gần trường để học
hành, công việc tiến hành tới đâu Triển gởi tiền về tới đó.
Đến nay, ngôi nhà đã được hoàn tất, chiều ngang 9 mét, chiều dài 20 mét, một
trệt một lầu, phía sau có 1.000 mét vuông đất vườn. Anh Bông cho biết, Triển
gởi về tổng cộng 45.000USD. Ngôi nhà 360 mét vuông, mỗi đứa một phòng ngủ
riêng, đó là ý tưởng của Minh Triển vừa tập cho các cháu sinh hoạt độc lập, vừa
dự phòng khi chúng lớn lên có đủ không gian để sinh hoạt cá nhân.
Lê Minh Triển với gia đình Dì Ba trong ngôi nhà mới dưới chân núi Cấm
Minh Triển là ai ? Tôi gởi lại địa chỉ mail cho anh Bông với hy vọng sẽ liên
lạc với con người khá bí ẩn nầy.
Anh Bông lấy ra cho chúng tôi xem hơn mười lá thư của các chị, các cô gởi về,
không chỉ từ mọi miền đất nước mà cả những lá thư cách nửa vòng trái đất. Mỗi
người kể một hoàn cảnh, một tâm sự khác nhau. Nhưng thật đáng trân trọng vì hầu
hết những lá thư đều bày tỏ lòng trân trọng với anh Bông. Ai cũng muốn chung
vai gánh vác với anh một phần trách nhiệm. Một chị ở Hà Nội tâm sự rằng, chị
lấy chồng gần năm năm nhưng không có khả năng sinh con, bị chồng bỏ đi lấy vợ
khác, chị sống trong những ngày tuyệt vọng thì tình cờ đọc được câu chuyện về
anh, bỗng dưng chị khát khao muốn được làm mẹ của những đứa con anh, được bồng
ẵm, được chăm sóc chúng như con ruột của mình. Một chị ở Cali thì đặt thẳng vấn đề kết hôn với anh và
bảo lãnh cho những đứa con anh du học. Tôi hỏi Bông tính sao, anh cười hiền:
"Mình chẳng biết tính sao cả, đã thề sống độc thân để nuôi tụi nó rồi, giờ
lấy vợ, liệu người ta có thương tụi nó bằng mình không, nói thì nói vậy chớ
chạm vào thực tế mới biết, không khéo sẽ đỗ vỡ hết, sẽ nát bét hết..."
- Câu chuyện THẬT HAY từ tập I đến Tập II, nhưng lâu rồi ( ít ra cũng từ 2012) tôi cũng đọc được tới lần 2 nầy. Xin Hai Anh (Danh-Triển) có thể cho biết thêm kết quả cụ thể hiện giờ ra sao, dù biết rằng với việc anh Triển làm thì kết quả không thể không tốt rồi.
ReplyDelete- Cầu nguyện Mọi Điều An Lành luôn đến với Những Người Biết Nhận và Cho.
Cám ơn chị Hải. Người ta có quay video và để lên Youtube câu chuyện này nhưng chỉ phần 1 thôi.
DeleteNPN
Chuyện hay quá! 2 anh Danh và Tiển thật có tâm ,mong mọi điều tốt luôn có hậu lành. Cám on chị NPN chuyển
ReplyDeleteHồng Thúy
Chuyện có happy ending há Hồng Thúy.
DeleteCám ơn HT đã theo dõi câu chuyện và comment.
Thân thương
NPN