Người Việt đến xứ Mỹ, thế hệ đầu khá vất vả, tiếng Anh không rành lại
lớn tuổi mà phải làm những việc chân tay, nên ai cũng cố gắng khoảng
mươi năm, đủ điều kiện về hưu thì vừa lúc sức lực cạn kiệt. Nhưng bù vào
đó, lũ con, thế hệ thứ hai, thấy cha mẹ vất vả, cố gắng học hành, nên
đa số đều tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm vững vàng.
Thời
gian đầu, khi mới có việc làm, các con ở chung với cha mẹ, đến khi có
đôi có bạn, chúng mua nhà ở riêng. Đứa con gái út của tôi mới hứa hôn
với một bạn cùng sở mà đã đưa nhau đi tìm nhà mới để mua. Thời đó,
khoảng cuối thập niên chín mươi, nước Mỹ lên cơn sốt mua bán nhà. Nhà
lên giá vùn vụt. Nhà chưa xây mà đã có người đặt tiền cọc giành nhà
trước. Con gái tôi xúi tôi bán nhà, về ở với vợ chồng nó. Tôi bán nhà,
trả nợ ngân hàng (đã vay mua nhà), còn dư chút ít, chúng tôi để dành,
thỉnh thoảng mua vé đi du lịch.
Hôm mới đến, vợ chồng tôi kinh
ngạc khi thấy ngôi nhà quá lớn, quá sang trọng và cũng quá đắt tiền. Gần
cả triệu bạc! Vậy mà con tôi bảo "Nếu trong thành phố, nhà nầy ít nhất
cũng triệu rưỡi". Đó là một khu rừng hoang, đã được san bằng, mỗi cạnh
hơn một cây số, chia thành những ô vuông vắn với những con đường khang
trang, những ngôi nhà có vườn cỏ xanh, những luống hoa đủ màu sắc rực
rỡ, thoang thoảng hương thơm. Thật chẳng khác gì chuyện thần tiên. Lọt
thỏm trong khu rừng thâm u, hoang dã lại có những biệt thự tráng lệ, yên
tĩnh, xa cách hẳn nơi phồn hoa, náo nhiệt.
Ngôi nhà quá rộng với
năm, sáu phòng ngủ, rồi phòng khách, phòng ăn. phòng uống rượu, giải
trí...Tôi không hiểu chúng mua nhà lớn như thế để làm gì? Chúng bảo sẽ
được trừ thuế, hơn nữa nhà vùng đó sẽ lên giá. Không phải chỉ riêng con
chúng tôi mua nhà mới mà hầu như bọn trẻ Việt Nam, khi lập gia đình đều
mua nhà mới. Chúng cùng lứa tuổi, tốt nghiệp cùng trường đại học nên rủ
nhau mua nhà gần nhau để tiện qua lại, tụ tập ăn uống, vui đùa.
Chúng
tôi đến ở chung với vợ chồng đứa con gái cũng đỡ buồn. Vợ tôi lo việc
nấu nướng, dọn dẹp, giặt sấy áo quần, tôi thì giết thì giờ trong việc
chăm sóc các cây cảnh trước sân, tưới bón vườn rau sau nhà.
Ngay
cạnh nhà chúng tôi là nhà bạn học với con gái tôi. Mỗi buổi sáng, khi
tôi dậy sớm, uống trà xong, ra săm soi mấy cây hoa trước sân, thì tôi
thấy một cậu thanh niên cũng dậy sớm đi làm, có lẽ vì chỗ làm xa. Chúng
tôi chào hỏi nhau. "Chào bác! Bác dậy sớm săn sóc vườn hoa" "Vâng, chào
cậu!"
Chúng tôi trao đổi bâng quơ năm ba phút về thời sự, thời tiết trong ngày rồi cậu ta lên xe đi làm.
Qua
lời con gái tôi thì cậu ta là rể của gia đình đó. Hai vợ chồng cưới
nhau được mấy tháng nay. Cả hai đều là bạn học, thân thiết nhau từ thời
trung học. Cô vợ cậu ta giống như bất cứ cô gái Á Châu bình thường nào.
Dáng nhỏ nhưng tròn lẳn, tóc dài, mặt trái xoan. Vợ tôi đưa ra nhận xét
với con gái tôi.
"Mới cưới nhau được mấy tháng mà cái bụng cô ta
đã lúp lúp. Con so mà bụng cỡ đó cũng phải trên sáu tháng. Chắc anh chị
tò tí nhau trước, rồi hợp thức hóa sau"
"Con nghĩ. Hình như có
điều gì bất thường giữa hai đứa. Hôm đám cưới, chú rể coi bộ hớn hở, vui
vẻ nhưng cô dâu thì lại trầm ngâm, buồn buồn, không thấy cười. Chắc cô
dâu miễn cưỡng lấy chồng vì lỡ có bầu. Cách đây một năm, con nhỏ (cô
dâu) có cho bạn bè biết là anh chàng có tỏ tình và xin cưới, nhưng cô ta
không chịu, bảo rằng không có tình yêu mà thành vợ chồng thì không thể
chịu đựng nhau suốt đời được. Vậy mà thình lình lại làm đám cưới với anh
ta."
Nghe hai mẹ con trò truyện, tôi nói bâng quơ "Có những
quyển sách hai người viết chung, có những bản nhạc, người thì viết nhạc,
người thì viết lời."
Vợ tôi cự "Ông thì lúc nào cũng nói tầm bậy, tầm bạ được!"
Con
gái tôi cười "Con thấy con nhỏ nầy rất đàng hoàng. Ngoài những bạn bè
thân thiết từ lúc còn trung học đến nay, nó không giao du, cớt nhả với
ai cả. Theo con biết thì hai đứa nó cũng thân mật nhau lắm, hai đứa làm
hai nơi xa nhau mà ngày nào cũng gọi nhau đi ăn lunch (ăn trong giờ nghỉ
trưa ở sở làm), như thế thì chỉ có anh chàng là tác giả đứa bé sắp chào
đời. Nếu không, ai chịu dại 'Người ta ăn ốc mình đổ vỏ'. Nhưng có điều
lạ là trước đó, anh chàng xin cưới thì bị cự tuyệt, sau, thình lình lại
làm lễ cưới chỉ trong vòng một tháng. Một lần, trước đây, con thấy có
một anh chàng lạ hoắc đến thăm gia đình cô ta. Anh ta, có lẽ từ nơi khác
đến, trông mặt mũi cô hồn, lấc cấc lắm. Không ai tin rằng anh chàng đó,
chỉ mới quen biết mà dụ dỗ được cô nầy. Cô ta đã lớn rồi, cũng đủ khôn
ngoan mà tự giữ mình."
Tôi thấy anh hàng xóm (chồng cô ta) cao
ráo, mặt mũi sáng sủa, thông minh, rất vui vẻ, nhã nhặn với mọi người.
Có những buổi đi làm về, anh ta qua thăm tôi. Tôi mời vào một phòng nhỏ,
dành riêng cho tôi đọc sách, uống trà, để được thoải mái chuyện trò. Có
lẽ nhờ đọc nhiều và nhờ biết tiếng Anh nên chuyện đông tây kim cổ, tin
tức, thời sự, anh ta biết khá rành. Tôi không hỏi về chuyện vợ con của
anh ta, chỉ ngạc nhiên là trong các ngày nghỉ, không thấy anh ta ở nhà.
Anh ta giải thích "Mấy ngày đó cháu phải về nhà ba mẹ cháu. Mấy anh chị
em cháu đều ở riêng." "Thế cũng phải, vợ chồng anh nên về thăm kẻo ông
bà cụ buồn" "Vợ cháu ít khi đi đâu"
Tôi không có bạn để trò
chuyện, anh ta thì lại thích qua đàm đạo chuyện trên trời dưới đất nên
chỉ mấy tháng sau, từ bạn vong niên, chúng tôi thành bạn tâm giao. Phòng
uống trà của tôi toàn bằng kính nhưng đóng cửa lại thì người đứng ngoài
khó nghe rõ, thế nên đôi khi tôi kể chuyện bù khú của tôi thời còn trai
trẻ để cười với nhau. Những lúc đó anh ta thường hỏi tôi về những ý
nghĩ, quan niệm sống và cách giải quyết nếu câu chuyện xoay qua hướng
khác.
Cái bụng bầu của cô hàng xóm ngày càng lồ lộ. Thỉnh thoảng
cô ta qua trò chuyện với con gái tôi, xin ý kiến vợ tôi trong việc chuẩn
bị cho đứa bé chào đời. Coi bộ cô ta yêu thương, lo lắng cho đứa bé
nhiều lắm. Tuy không nói ra nhưng rõ ràng là cô sắp đến ngày sinh.
Một
buổi sáng, sau khi uống chén trà, tôi tiễn anh chồng cô ta ra xe đi làm
thì anh ta nói "Cháu sắp qua tiểu bang khác làm việc. Công ty bên đó đã
nhận cháu rồi" "Khi nào anh đi? Đi cả gia đình hả?" "Cháu chỉ đi một
mình thôi" "Vợ anh sắp đến ngày sinh... Đó là điều cháu còn phân vân.
Cháu chưa cho ai biết chuyện nầy ngoài bác, để xin ý kiến bác trước khi
quyết định." Tôi nghĩ đây là chuyện riêng nên tôi bảo "Sáng thứ bảy nầy,
anh rảnh thì ra tiệm cà phê nói chuyện, hi vọng tôi có giúp được chút ý
kiến nào không?"
Sáng đó chúng tôi ra tiệm Starbucks, mua ly cà
phê, ra ngồi ngoài hiên, nhìn thiên hạ qua lại. Phần nhiều khách là
người Mỹ, ngồi với tờ báo trên tay. Sau khi vơ vẩn mấy câu, tôi hỏi.
"Anh định khi nào đi nhận việc" "Khoảng tháng sau. Công ty cho cháu
biết, đến lúc nào nhận việc lúc đó" "Vợ con tính sao?" "Cũng vì chuyện
vợ con mà cháu chưa dứt khoát" "Hình như bà xã anh sắp sinh. Anh có thể
hoãn đi nhận việc cho đến khi vợ sinh xong" "Cháu không muốn nhìn thấy
đứa bé khi nó chào đời. Bác nghĩ sao nếu đó không phải vợ cháu, con
cháu?" Tôi kinh ngạc "Sao kỳ lạ vậy? Hay là anh nghi vợ anh ngoại tình
nên giận vợ bỏ đi?" "Nếu cô ta là vợ cháu thì mới nói là ngoại tình,
nhưng quả thật cô ta không hề là vợ cháu." "Nghe nói anh có cưới hỏi cô
ta đàng hoàng mà?" "Có lẽ cháu phải kể hết từ đầu, bác mới giúp ý kiến
cho cháu được. Cháu và cô ta là bạn học. Chúng cháu rất thân nhau, người
ngoài tưởng là hai kẻ yêu nhau, nhưng sự thực chỉ có cháu yêu cô ta
thôi. Cháu có ngỏ ý nhưng cô ta từ chối tình yêu của cháu, bảo rằng chỉ
xem là bạn. Khi bị từ chối, cháu không buồn, vẫn nuôi hi vọng và chờ
đợi, vì cháu biết cháu là người bạn thân nhất của cô ta. Chúng cháu vẫn
thường rủ nhau đi xem phim, đi ăn trưa, cùng đến nhà bạn bè trong các
dịp cưới hỏi, sinh nhật. Cho đến một lần, như mọi khi, cô ta gọi cháu đi
ăn lunch (ăn trưa), nhưng khi đến nơi thì thấy cô ta đang đứng chuyện
trò với một anh chàng nào đó. Cô ta xin lỗi vì phải đi công chuyện với
anh ta. Cháu biết đó là cách cô ta không muốn cháu làm phiền cô ta nữa.
Từ đó cháu không liên lạc với cô ta.
Gần bốn tháng sau, đột
nhiên, một buổi sáng thứ bảy, cô ta gọi cháu, hẹn gặp ở một công viên.
Khi cháu đến thì thấy cô ta đứng chờ sẵn với vẻ bồn chồn. Người cô gầy
sộp, hai mắt sưng húp, có lẽ vì khóc nhiều. Buổi sáng trong công viên
vắng vẻ, chúng cháu ngồi xuống một ghế đá, nhìn ra hồ nước rộng mênh
mông, sương sớm khiến bờ bên kia mờ mờ một hàng cây xanh thẩm. Cháu vẫn
yên lặng lắng nghe mấy con quạ gọi nhau trong rừng cây và chờ đợi. Cô ta
như đang suy nghĩ để lựa lời. Và cô nói. "Chắc anh biết chuyện Nga (tên
cô ta) với anh con trai mà anh đã gặp một lần? Bây giờ anh ta đã bỏ Nga
rồi" "Có lẽ anh ta từ nơi khác đến? Trông rất lạ" "Công ty trung ương
phái anh ta đến chi nhánh Nga công tác trong mấy tháng" "Nga yêu anh
ta?" Cô yên lặng một lúc. "Anh ta hứa sẽ cưới Nga" "Và Nga tin vào lời
hứa đó?" Cô gật đầu. Cháu quay nhìn cô ta và hỏi "Rồi anh ta đi thẳng,
không quay lại?" Cô vẫn yên lặng. Cháu an ủi. "Nga cứ xem như mình mua
lầm đồ giả hoặc đã gặp một tai nạn. Nếu Nga cố quên thì tất cả sẽ thành
dĩ vãng" Cô cúi mặt, thở dài "Nga cần anh giúp Nga một việc" "Anh giúp
Nga việc gì? Nếu có thể, anh sẽ cố hết sức mình" Cô quay lại, nhìn thẳng
vào mắt cháu. "Anh cưới Nga được không?" Cháu kinh ngạc. "Cưới Nga? Vì
sao? Nga từng bảo anh. Chỉ có tình yêu mới chịu đựng nhau suốt đời trong
cảnh vợ chồng. Anh không tin rằng Nga yêu anh. Nga nên suy nghĩ kỹ. Khi
thất vọng mình thường làm những chuyện khờ dại. Ở xứ Mỹ nầy, yêu nhau,
thậm chí cưới nhau rồi bỏ nhau là chuyện thường. Không ai dị nghị về
chuyện tan vỡ của Nga đâu. Cưới hỏi, phiền phức lắm" "Mọi chuyện để Nga
lo. Chỉ cưới giả vờ, như đóng kịch vậy thôi. Nga cần anh giúp, không
phải cho Nga" "Nga cần cho ai mà bắt anh phải đóng kịch, giả vờ cưới
Nga?" Cô nắm chặt tay cháu như sợ cháu đứng lên, bỏ đi "Con Nga. Nó cần
một người cha. Nga có bầu hơn hai tháng rồi" Hai tai cháu nóng bừng, tim
đập thình thịch. Cháu phải bấu chặt mép ghế để tự kềm chế "Trách nhiệm
là ở anh chàng kia. Anh đâu có liên hệ gì trong đó. Nga báo cho anh ta
biết, nếu không, cứ kiện ra tòa. Tối thiểu anh ta phải cấp dưỡng cho đứa
bé" "Khi Nga báo cho anh ta biết là Nga có bầu, tuần sau anh ta lặng lẽ
về công ty chính, không nói với Nga một lời" "Có bầu vài ba tháng thì
phá thai dễ dàng. Để anh đưa Nga đi bác sĩ. Anh làm như chồng Nga, đồng ý
phá thai" "Nga muốn giữ đứa bé" "Nga yêu anh ta đến độ đó sao?" Cô
không trả lời mà nói tiếp "Nga không sợ người ta dị nghị, chỉ lo đứa bé
sau nầy khi lớn lên sẽ biết mình không cha, mà nói sự thật thì nó sẽ đau
khổ vì có cha là một người vô trách nhiệm, một tên lừa đảo, thiếu tư
cách." Cháu muốn quát vào mặt cô ta nhưng kềm chế được, chỉ lầm bầm
"Biết là tên lừa đảo mà vẫn muốn giữ cái thai lại? Nếu anh ta cũng có
yêu Nga thì cũng nên làm chuyện đó. Đây thì ngược lại" Cô lớn tiếng "Làm
sao Nga giải thích được với anh? Nga đã lý luận với chính mình mấy
tháng nay rồi...Nhưng con Nga có tội tình gì?!" Rồi cô ôm mặt khóc nức
nở "Anh ta vừa gửi cho Nga cái thiệp cưới. Anh ta cưới vợ" Tim cháu thắt
lại. Nước mắt cháu tuôn trào. Cháu xoay người lại ôm chặt cô vào lòng,
cháu khóc với cô "Nga thương yêu của anh. Có anh đây! Đừng buồn nữa. Anh
sẽ cưới Nga. Sẽ làm bất cứ điều gì mà Nga cần" Giọng cô đẫm nước mắt
"Nga chỉ có anh..."
Tuần sau, chúng cháu gặp nhau. Cháu đồng ý sẽ
làm đám cưới, đứa bé sinh ra sẽ đứng tên cháu là cha nó. Nhưng để tránh
rắc rối về sau, cô ta phải viết cho cháu một bảng tự sự, kể hết mọi
chuyện. Từ khi cô ta gặp anh chàng sở khanh đó cho đến khi đề nghị cháu
làm đám cưới, để tên cháu là cha đứa bé. Cháu có hứa sau nầy, dù có ở
đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé thăm đứa bé như cha thăm con. Chỉ một điều
kiện duy nhất, cưới về, hai đứa sẽ ngủ riêng. Cô ta đồng ý ngay".
Tôi
cười hỏi "Thế hai người có thật sự ngủ riêng không?" "Mỗi đứa một
phòng. Phòng cháu đặt một giường nhỏ, có computer và sách báo, giống như
phòng làm việc. Hai đứa ở trên lầu, không ai trong gia đình nghi ngờ
điều gì cả." "Thế trong việc đối xử nhau hàng ngày thì sao? Phải đóng
kịch à?" "Chúng cháu vẫn giúp đỡ nhau, chuyện trò như một cặp vợ chồng
bình thường." "Tôi thấy hai người đã đóng kịch được mấy tháng rồi, sao
anh không cố thêm mấy tháng nữa cho cô ta sinh xong hãy đi? Có chuyện gì
xảy ra chăng?" "Cách đây nửa tháng, nửa khuya, cháu trở mình thì thấy
cô nằm ngủ bên cháu. Cháu làm như không biết, vẫn ngủ say. Chuyện xảy ra
liên tiếp ba đêm, sau đó thì chấm dứt" "Anh nghĩ sao về chuyện đó? Có
phải cô ta cảm động vì nghĩa cử của anh? Hay cô đã hết thương yêu anh
chàng kia rồi?" "Cháu nghĩ đó như là cách trả công, đền ơn chứ không thể
vì tình cảm. Suốt mấy tháng ở chung, cháu thấy tâm thần cô ta vẫn chưa
ổn định, lòng cô ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng cháu thì đã nguội hẳn
rồi" "Tôi không tin như vậy. Có thể vì hành động đó của cô ta mà sự hờn
giận trong anh lại bùng lên, khống chế, che lấp hết tình anh yêu cô ta.
Nhưng sau đó, đâu lại vào đấy thôi. Khi anh thông cảm được với cô ta tất
anh sẽ hiểu mình muốn gì." "Cháu thấy mình không dứt khoát, nên cháu
mới hỏi ý kiến bác. Một điều nầy nữa, hôm qua, cháu nói với cô ta, dự
định sẽ qua tiểu bang khác. Cô không nói gì, nhưng tối đó, khi cháu đi
nằm thì cô lại qua phòng cháu ngồi lặng lẽ khóc. Nhìn cái bụng bầu của
cô, cháu nghĩ đến đứa bé." "Tôi biết, như vậy là anh đã quyết định rồi,
nhưng tôi cũng nói thêm. Người đàn bà sợ nhất là khi sinh mà không có
chồng bên cạnh. Dù bao nhiêu người thân chung quanh, nhưng không có
chồng, cô ta vẫn thấy bơ vơ, lo lắng. Càng bị lạnh lùng, thậm chí càng
bị chửi mắng, cô ta càng biết rõ tình cảm của anh. Cô ta tin rằng, anh
là người tín cẩn nhất, thương yêu nhất của cô ta. Anh còn hơn một người
chồng nữa."
Và anh ta không đi tiểu bang khác.
Gần hai
năm, chúng tôi vẫn gặp nhau, uống trà, trò chuyện. Không ai nhắc đến
chuyện cũ. Đứa bé trai sinh ra đã biết đi và nói chuyện, ngọng nghịu rất
dễ thương. Người cha (hờ) và đứa con, chiều chiều, ra bãi cỏ đùa
nghịch, đuổi bắt nhau, bò lê, bò càng trên sân. Anh ta thường đặt thằng
bé trên vai, đi nhong nhong, miệng phì phì như xe lửa chạy, thằng bé
cười ngặt nghẽo. Đôi khi hai cha con qua nhà chúng tôi chơi đùa. Vợ tôi
và con gái tôi rất thích cháu, thường nựng nịu, hôn hít, chọc ghẹo. Họ
hỏi cháu "Con tên chi? Mẹ tên chi? Ba tên chi?" Khi nó trả lời, họ cười
rộ lên "A! Thằng nầy xạo quá!"
Thế rồi, một buổi sáng, trong khi
uống trà, anh ta nói với tôi "Lần nầy cháu dứt khoát đi tiểu bang khác.
Bấy lâu nay cháu nấn ná vì thằng bé dễ thương quá. Nhưng cháu cần một
gia đình. Làm chồng hờ hoài cũng chán." Tôi cười "Vậy chứ đứa em của nó
thì sao?" Anh ta ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ngay "Không có chuyện đó đâu
bác. Không là không. Bạn tình của cháu thiếu khối gì." "Hôm nào đi? Báo
cho cô ta biết chưa?" "Cháu chờ khi cô ta đi làm là xách va li lên đường
ngay" "Đi là quyền của anh, sao phải lén lút như vậy?" Anh ta bối rối
"Cháu sợ cô ta khóc. Cô ấy khóc là cháu tối tăm mặt mũi. Không phải cháu
đa cảm, hay dễ mủi lòng mà vì cháu không muốn cô ấy buồn. Thấy nước mắt
cô ấy tuôn trào là lòng cháu nát tan. Lúc đó, cô ấy bảo gì cháu cũng
làm cả!" "Vậy chứ khi anh ở tiểu bang khác, cô ta khóc trong điện thoại
với anh thì sao?" "Cháu không biết. Cháu không gọi cô ta là xong."
Có vẻ không xong.
Tôi
bảo anh ta "Tôi biết chắc, chính anh sẽ gọi cho cô ta trước. Chỉ cần
nghe cô ta khóc là anh xách gói về với cô ta ngay. Đàn ông với nhau, tôi
đã trải qua, tôi hiểu anh. Dù có đi đâu, anh cũng sẽ trở về với cô ta.
Dù có chuyện gì xảy ra cho cô ta, anh cũng sẽ mãi mãi bên cạnh cô ta.
Anh nên bao dung, tha thứ. Đừng giận dai. Thời gian đi xa sẽ giúp anh
hiểu được cô ta và chiêm nghiệm về mình. Khi quay về, anh nên coi như
mình đã cưới một cô gái xa lạ nào đó làm vợ. Anh không nhớ, không biết
gì về một quãng đời mà chính cô ta cũng muốn quên."
Phạm Thành Châu
No comments:
Post a Comment