Lời tác giả: Câu chuyện này được đăng đã lâu và nhận được rất nhiều viewers. Nay đăng lại, cho những ai chưa đọc. Kính mời.
*****
Giáng Sinh khi xưa thường chỉ dành riêng cho những tín đồ trong Thiên Chúa giáo để kỷ niệm ngày “Ngôi hai nhập thể” gọi là “Emmanuel” có nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Dần dần theo thời gian người ta cảm nhận được rằng sự xuống trần cứu rỗi, chuộc tội cho nhân lòai là một thông điệp nhắn nhủ con người hãy biết yêu thương, mở lòng vị tha bác ái, hy sinh quên mình, chia sẻ niềm vui cho người khác… Vì thế cho nên ngày nay lễ Giáng Sinh đã mặc nhiên trở thành một ngày lễ quốc tế trọng đại mà hầu như quốc gia nào hay tôn giáo nào mỗi năm cũng chào đón linh đình trọng thể. Ngòai ý nghĩa là một lễ hội thiêng liêng vinh danh Thiên Chúa, Giáng Sinh còn là một dịp tốt để sum họp gia đình, thể hiện tình thân, chung vui quây quần chúc bình an cho nhau với tất cả lòng thành.
Mỗi năm vào khỏang cuối tháng mười một, khi nhà nhà, đường sá, phố chợ, siêu thị tưng bừng tràn ngập những hình ảnh biểu tượng cho mùa Giáng Sinh như ông già Noel, cây thông, ngọn nến, hoa đăng hay những dây kim tuyến đủ màu sặc sỡ, và đâu đó từ khắp mọi nơi trong hang cùng ngỏ hẻm vang vang lên những bài thánh ca quen thuộc chào đón ngôi hai Thiên Chúa xuống thế làm người, có ai mà không nghe lòng ấm áp rộn rã xôn xao nghĩ tới việc chuẩn bị một lễ Giáng Sinh nồng ấm hạnh phúc cho gia đình mình. Bao nhiêu năm làm người dương thế là bấy nhiêu mùa Giáng Sinh đã đến trong đời. Có những mùa Giáng Sinh đến rồi đi bình thường như cơn gió thỏang, như một cuộc vui qua đêm rồi chìm lắng, như một người lạ mặt qua đường chẳng mảy may để lại chút ký ức gì trong tâm tưởng nhưng cũng có những cuộc Giáng Sinh đầy dấu ấn đã trở thành kỷ niệm làm hành trang mang theo đời...
1-
Thuở ấy, vào đầu thập niên sáu mươi, Kiều và đứa em
bạn dì tên Vân còn rất nhỏ, chỉ mới tám chín tuổi, hai đứa học trường dòng
Providence (Chúa quan phòng), một trường dòng Soeur áo trắng. Mỗi ngày đi
học hai buổi sáng sáng chiều chiều đều có xe trường đưa đưa rước rước khỏi sợ
nắng sớm mưa chiều. Nói tiếng là đi học chớ ở tuổi đó ăn chưa no lo chưa tới,
ham chơi hơn ham học, học được chữ nào thì nên chữ đó chớ có biết gì đâu là cố
gắng chuyên cần.
Cứ gần đến lễ Noel, mấy bà Soeurs thường cho
học trò thi đua làm hang đá máng cỏ Chúa hài đồng đem vào trường chấm điểm. Có
năm thì bảo vẽ hình, làm thiệp Giáng sinh, ông già Noel hay cây thông hoặc ba
vua chẳng hạn. Những chuyện thủ công “rị mọ” mất giờ đó thì hai đứa không
có hứng thú và cũng chẳng thèm bận tâm làm gì, coi như “ne pas”. Hai đứa cứ
giao đứt cho ba cô Kiều vốn dĩ rất cưng con, nuông chìu đủ mọi thứ, còn dặn dò
ba rằng “Ba muốn làm sao đó thì làm, nhưng đừng làm đẹp quá, ma soeur
mà biết người lớn làm sẽ bắt con về làm lại đó”. Còn hai
đứa chỉ lo đánh đũa, nhảy dây, chơi nhà chòi với chúng bạn, có khi còn chơi tán
u, tán khúc cây văng trúng đầu một ông cảnh sát u một cục. Ông ta cầm khúc cây
lại mắng vốn con gái gì mà chơi tán u như con trai, coi
không được chút nào hết. Vậy mà vẫn cứ ham chơi không bỏ sót một trò
chơi nào, đợi khi ba làm xong là chỉ việc đem vào góp “trả nợ quỷ thần” cho
xong chuyện.
Ngòai ra nhà trường còn tổ chức làm văn nghệ gây
quỹ, mời phụ huynh mua vé giúp hội cho nhà trường. Có lần Kiều
và Vân bị bắt làm tuồng. Kiều thì diễn vai ông vua trong một vở kịch vui
ngắn (vì trường bà không có nam học sinh cho nên Kiều phải giả trai làm vua)
Nội dung vở kịch là ông vua Dagobert bị phản thần sóan ngôi phải lưu vong bôn
đào. Về sau khi dựng lại giang san, muốn lên ngôi vua trở lại, Dagobert phải tự
chứng minh mình với thần dân mình chính là vua Dagobert lúc xưa với cái thói
quen khác người là chuyên mặc đồ…trái (đừng tưởng vậy là dị hợm, thời trang
ngày nay cũng mặc bề trái ra ngòai chớ bộ). Còn nhỏ Vân thì được chọn đóng vai
Đức Mẹ quỳ bên máng cỏ nhìn ngắm Chúa hài đồng trong nhạc cảnh “Đêm Giáng Sinh”
.
Mỗi chiều sau khi tan học, đứa nào có vai diễn hay
ca múa thì phải ở lại tập tuồng. Sợ bọn nhỏ đói nên các bà soeur lo lót…
bụng mỗi đứa một trái chuối và một lát bánh mì để bọn nhỏ hăng hái
tập dợt. Đối diện với trường dòng là khu nghĩa địa đất thánh tây rộng lớn tương
đối sạch cho nên mấy bà soeurs thường hay dẫn học trò qua đó tập tuồng (con nít
hồi xưa rất ngoan và …ngố. Người lớn bảo sao thì nghe vậy, dẫn đi đâu thì đi đó
chớ chẳng dám thắc mắc hỏi han là tại sao lại dẫn vào nghĩa địa múa hát, may là
không có đứa nào bị ma nhập). Bọn nhỏ lúc đầu rất sợ ma nhưng về sau thì ma lại
sợ người.
Dợt đi dợt lại đến hơn một tháng trời cho…ma coi
rồi mới tới ngày trình diễn chính thức cho người coi . Phần đầu là những
màn ca vũ của mấy chị lớp lớn trung học với những màn vũ múa nón, múa
quạt… Màn kịch Dagobert cũng rất thành công làm khán giả cười ngất khi Dagobert
khoe ra cái quần trái chứng minh ta đây là ông vua chính hiệu con nai vàng. Và
cuối cùng là nhạc cảnh Chúa giáng trần. “Đức Mẹ” Vân mặc áo chòang xanh phủ gót
trông rất thánh thiện khiêm nhu nhưng vì chờ tới màn chót buồn ngủ quá cở cho nên
khi trình diễn xong xuống sân khấu, Vân bước thấp bước cao, xiên xiên vẹo vẹo
vướng vào tùng áo thùng thình té nhào xuống gãy một bên tay. Vân đau quá
khóc thét lên làm Kiều quýnh quáng không biết làm gì hơn là ôm chầm lấy Vân bật
khóc theo. Mấy ma soeurs xúm lại đỡ Vân lên xúyt xoa áy náy cho sự rủi ro không
lường trước được . Dì Ba, má của Vân đang ngồi dưới hàng ghế khán giả hốt hỏang
chạy vội lên xót xa ôm chặt Vân vào lòng vỗ về nhưng làm sao Vân nín khóc
cho được khi cánh tay bị gãy xương lặt lìa. Ngày hôm sau dì Ba đưa Vân đi tìm
thầy thuốc băng bột cánh tay, còn dượng Ba thì hầm hừ nói rằng từ rày
về sau không cho tụi bay múa hát làm tuồng
làm tích gì nữa.
Sau đêm diễn kịch đó, Vân đi học với cánh tay bó
bột gần hai tháng, bữa nào cũng bị lũ bạn chọc quê là “Đức Mẹ” gãy tay. Còn
Kiều thì dở khóc dở cười với cái biệt danh là ông vua mặc quần trái. Đó
là một kỷ niệm mùa Noel tuổi thơ mà Kiều và Vân nhớ mãi cả đời. Hai đứa rất
khắng khít nhau nhưng tiếc rằng sau đó vì mỗi đứa một hòan cảnh, một số mệnh
riêng không còn cơ hội học chung với nhau nữa, đứa đi Saigon tiếp tục học
chương trình Pháp ở trường Thiên Phước, đứa thì chuyển sang chương trình Việt khi
lên trung học để học cho biết văn hóa lịch sử đất nước
mình.
2-
Rồi thơ ấu chắp cánh bay đi giã từ tuổi hồn nhiên
vô tư lự cho xôn xao trăn trở tuổi dậy thì, cái tuổi không còn thích chạy long
nhong chơi trốn kiếm hoặc nhảy cò cò mà chỉ thích ngồi thầm lặng một mình suy
tư vơ vẩn, làm bạn với sách báo thơ văn. Lên trung học đệ nhị cấp, không biết
thiên duyên tiền định xui khiến thế nào mà ngẫu nhiên Kiều nộp đơn xin
vào học trường Taberd vốn là một trường dòng nam xưa nay chưa từng thu nhận học
sinh nữ. Cũng vì thế cho nên mới ra nông nổi sự tình. Vào học chưa lâu, Kiều đã
làm xao xuyến trái tim một chàng tu sĩ đa cảm còn nặng lòng trần để rồi từ đó
phát sinh một mối tình lãng mạn trái ngang. Lần đầu gặp gỡ, hai người đã có cảm
tưởng thân quen đâu từ kiếp nào. Cùng với thời gian làm học trò của chàng, người trên bục
giảng, kẻ dưới bàn học, có cơ hội tiếp xúc với nhau hằng ngày, cả hai ngày càng
thêm quyến luyến. Tình trong như đã nhưng mặt ngòai còn e bởi vì một người trót
đã được ơn thiên triệu, đã mang trên mình một sứ mạng thiêng liêng, đâu thể vì
tình riêng mà bất chấp tất cả. Một người thì nghe ray rứt lương tâm chẳng dám
tới gần, sợ mang tội với Chúa. Hơn nữa lại ngại dư luận dèm pha, miệng đời lên
án nên dám đâu mặc tình tự tọai yêu đương. Cả hai chỉ biết ngậm sầu âm thầm cầu
nguyện xin Chúa sáng soi thánh ý, nếu có nợ duyên, xin cho thuyền tình
suông sẻ, vượt qua được bao sóng gió thế gian để đến được bến bờ sum
họp.
Giáng Sinh năm ấy, để đánh dấu một cuộc tình vừa kết nụ, chàng đã viết cho cô một lá thư kèm trong tấm thiệp Giáng Sinh dàn
trải nỗi lòng với ước mơ sẽ có một ngày dừng bước độc hành về bên
mái ấm bỏ những ngày giá lạnh đơn côi… Ước mơ thì ai cũng có quyền mơ ước
nhưng có được tọai nguyện hay không thì không phải do mình mà còn tùy thuộc vào
số mệnh và đương nhiên còn có cái giá phải trả, hoặc phải đánh đổi bằng một sự
lựa chọn giằng co mà sự lựa chọn nào cũng làm chết đi một khối trong
lòng. Hễ được cái này thì mất cái kia. Nhưng đó là chuyện tương lai, hãy để
thời gian trả lời. Còn bây giờ thì cứ nhắm mắt xuôi theo tự nhiên tới đâu hay
tới đó.
Sau thánh lễ và buổi tiệc Réveillon chung với cả lớp, chàng
đưa cô về. Hai người sánh bước lặng lẽ đi chầm chậm bên nhau. Con đường
sau trước vắng tanh không một bóng người, nhà nhà cửa đóng im lìm, chỉ có tiếng
côn trùng nỉ non đâu đây trong lùm cây bụi cỏ và tiếng vạc ăn đêm thỉnh thỏang
bay vút qua nghe xạc xào. Giờ này có lẽ mọi người đang thả hồn trong mộng mị
chiêm bao, trong giấc ngủ say vùi của nửa đêm về sáng. Trời khuya sương xuống
lạnh nhưng cả hai nghe lòng ấm áp, hạnh phúc ngập tràn. Cũng chẳng ai nói
với ai một lời bởi ngôn từ giờ đây đã quá thừa thãi cho hai tâm hồn đang
cùng một nhịp điệu yêu đương. Đến trước cửa nhà cô, cả hai đứng dừng lại nhìn
nhau quyến luyến. Trong ánh mắt nồng nàn trao nhau và cái siết tay đầy thương
mến, cả hai như ngầm khấn chung một lời nguyện ước rằng đêm nay là đêm thánh
nhiệm mầu, cầu xin cho những gì xảy đến trong đêm nay sẽ được nhiệm mầu trong
ơn Chúa và huyền diệu vĩnh cửu với thời gian cho dù vật đổi sao dời hay tang
điền thương hải ra sao...
Mời xem tiếp phần 2
Người Phương Nam
Dạ thưa chị viết hay quá. Đọc bài chị viết làm nhớ lại những mùa Giáng Sinh xưa. Chúc chị luôn vui khỏe
ReplyDeleteMai Khánh Thư - Phạm Doanh Môn
Cám ơn Mai Khánh Thư - Phạm Doanh Môn.
DeleteBài này lúc trước đã đăng trên tuần báo Saigontimes và báo xuân Việt Luận ở Úc. Sau đó tôi cũng có gửi đăng trên website Đàn Chim Việt online.
Kính chúc anh chị Giáng Sinh tràn đầy niềm vui và năm mới 2024 bình an - hạnh phúc.
TK
Chúc anh chị và quý quyến mùa Giáng Sinh an bình với nhiều hồng ân của Chúa Cứu Thế và Năm Mới 2024 dồi dào sức khỏe và vạn sự tốt đẹp
DeleteGia đình Phạm Doanh Môn
cám ơn chuyện cũng hay ! hay ở mối tìn của Frere và K ??? tg
ReplyDeleteCám ơn chị Tố Kim cho đoc câu chuyện tình lãng mạn , phần đầu có chút trái ngang, thật lôi cuốn người đọc ạ.
ReplyDeleteHồng Thúy
Chúc anh chị và quý quyến mùa Giáng Sinh an bình với nhiều hồng ân của Chúa Cứu Thế và Năm Mới 2024 dồi dào sức khỏe và vạn sự tốt đẹp
ReplyDeleteGia đình Phạm Doanh Môn