Đã hơn cả tuần nay, chiều nào mây
cũng giăng xám một góc trời. Mưa không lớn chỉ lất phất bay, đủ ướt phủ mặt
đường. Những hình ảnh chập chùng, bao kỷ niệm hiện về lẫn lộn. Khi nhớ khi
quên. Có lúc khuôn mặt rõ từng sợi chân mày, từng vết hằn môi ướt. Rồi có lúc
chợt thoáng mất, hun hút như chưa lần gặp gỡ trong ký ức. Càng cố gắng bao
nhiêu, trí nhớ càng nhạt nhòa tan biến. Đã hết tuổi đời, đã mòn năm tháng? Hay
cũng chỉ là dòng trôi tự nhiên của thời gian xuyên qua một đời người thoáng
chốc.
Chừng như tin
vui dần ít đi, thay vào đó là những chia xa không tránh khỏi. Điều gì đến phải
đến, như bao nhiêu nối tiếp trong chuổi vô cùng của cuộc nhân sinh. Người viết
thưa dần và người đọc cũng không còn nhiều nữa. Tay đã mỏi, mắt đã mờ. Khoảng
cách thời gian chợt vời vợi, vô cùng. Nhưng khoảng cách không phải là thước đo
của tình người. Lại càng không phải thước đo ký ức và dáng hình của kỷ niệm.
Chừng như những ngày mưa trong tiềm thức đáng nhớ hơn bao ngày nắng đẹp. Có lẽ
mưa luôn mang theo những tiếng động, những âm thanh khua vào nỗi nhớ. Có cơn
mưa báo trước và có những cơn mưa bất chợt, tình cờ. Cuộc sống, phải chăng là
sự kết hợp nhiệm mầu của những cơn mưa bất chợt, tình cờ không báo trước. Cho
tôi và cả cho người...
***
Nằm trong con hẻm trên đường Phan
Đình Phùng, phía đối diện là chợ Vườn Chuối. Con ngõ vào thật hẹp, chỉ vừa đủ
hai chiếc xe gắn máy nhường lách nhau để qua mặt. Tiếng lao xao vọng ra từ
những căn nhà thấp chừng như đang chuẩn bị cho buổi ăn chiều. Như bao nhiêu khu
lao động khác, càng đi sâu vào con hẻm thì mặt đường nhỏ hẹp hơn. Phía trước
cửa nhà này có thể nhìn thấy sinh hoạt bên trong cửa nhà kia. Tôi nhìn lại số
nhà ghi trong miếng giấy nhỏ lần nữa, đúng là con hẻm này nhưng vẫn chưa thấy. Con
số nhà đến ba lần xuyệt, lại phải rẽ vào một con hẻm nhỏ khác. Cuối cùng tôi
cũng đứng trước căn nhà đúng theo số ghi trong miếng giấy nhỏ. Chiếc cổng thấp
bạc màu ngăn bên trong cánh cửa gỗ màu xanh khép hờ. Tôi gỏ mạnh vào cánh cửa
gỗ hé mở màu xanh nhạt, loang vết nắng mưa. Có hẹn trước nên không phải đợi
lâu, Nhàn đã hiện ra với nụ cười làm sáng khung cửa hẹp. Trong chiếc áo
cổ tròn màu xám viền cũ sờn bâu Nhàn có chút gượng ngùng mời tôi vào nhà. Căn
nhà nhỏ đầy ấp, ngổn ngang với những chiếc thúng đựng từng gói bún, bánh canh,
giò heo, rau thơm đủ loại... đầy cả một góc bàn.
– Chắc là anh
kiếm nhà Nhàn hết cả buổi?
– Mờ mắt luôn,
nhưng cũng chỉ mất hơn năm, mười phút thôi!
Nhàn kéo chiếc
ghế thấp, vừa cười nhẹ:
– Anh ngồi
tạm, nhà chật bề bộn quá...
Khó có thể
tưởng tượng đây là cuộc sống của Nhàn, Trần Thanh Nhàn cô sinh viên năm thứ ba,
người đẹp của khoa sử địa sư phạm Sài Gòn. Trong ban tổ chức đêm văn nghệ liên
hoan cuối năm, Nhàn phụ trách phần sắp xếp và điều khiển chương trình cho cả
hai trường đại học sư phạm - khoa học Sài Gòn kết hợp. Biết mình đẹp, kiêu kỳ
có chút lạnh lùng nên bề ngoài khó ai gần gũi và Nhàn cũng không muốn gần gũi
ai! Suốt thời gian tập dợt, sắp đặt chương trình tôi cũng không mấy bận tâm đến
cô gái đẹp khó ưa này. Vậy mà vài tuần lễ sau tôi và Nhàn lại có dịp gần, quen
thân nhau. Có lẽ thấy bản mặt khờ khạo, biết thân biết phận của tôi nên Nhàn cho
qua ải "trai gái" thường tình. Có vài lần tập trễ Nhàn "có
giang" tôi đưa về. Cũng tiện đường, Nhàn ở Vườn Chuối tôi ở Bàn Cờ cùng
con đường Phan Đình Phùng. Tôi và Nhàn quen nhau từ đó.
Trong bạn bè
thân quen, rất ít người được Nhàn cho đến nhà. Có lẽ vì mặc cảm? Có lẽ vì Nhàn
chưa muốn để tình bạn đi xa hơn trong cuộc sống? Cũng có thể không có lý do gì,
mà đó chỉ là Nhàn? Tôi không biết chắc và cũng chẳng bận tâm. Nhàn đã hẹn và
cho tôi địa chỉ nhà nàng, để ghé đến hôm nay.
– Anh giúp
Nhàn một tay đi! Nhàn vừa nói vừa chỉ tay vào thúng giò thịt heo đầy ấp. Bước
vào trong là chiếc tủ thờ với bức ảnh người sĩ quan có khuôn mặt cương nghị,
tôi đoán đó là cha Nhàn. Đôi ba lần nàng nói đến cha, người sĩ quan binh chủng
thiết giáp đã hy sinh hơn mười năm trước đây. Mẹ Nhàn ở vậy, nuôi dưỡng mấy chị
em bằng quán bún rêu, bánh canh bên hông chợ Vườn Chuối, quận 3... Phía cuối
căn nhà là khoảng sân hẹp với chiếc nồi lớn đang nấu lửa than. Buổi trưa trời
nóng lại càng nóng thêm hừng hực. Tiếng nước sôi lớn vang lên từ hai chiếc nồi
lớn, đầy lửa than. Tôi giúp Nhàn cho từng thúng thịt và giò heo vào nồi nước đang
sôi. Như hai con người, như hai cuộc đời phải đốt quyện vào nhau để thành cuộc
sống thật.
– Nóng lắm,
anh vào trong kia cho mát, để em. Nhàn đẩy tôi vào phía trong hiên nhà.
Khoảng sân hẹp như lò lửa. Đây là cuộc sống thật của Nhàn. Không trách gì thái
độ thờ ơ lạnh nhạt của Nhàn đối với cuộc sống, tình đời chung quanh. Không ai
chọn cho mình số phận, bởi số phận đã là mỗi phần đời dành sẵn cho ta? Cứ
vậy mà sống, mà nối kết những hoàn cảnh hết một kiếp người..? Đứng lặng nhìn
Nhàn loay xoay với bếp than hồng rực lửa, tôi nghe lòng quặn thắt nỗi buồn
thương.
– Anh sao vậy?
Tiếng của Nhàn khiến tôi giật mình, ý thức cảnh vật nhạt nhòa giữa buổi xế
trưa.
– Khói than
vừa nóng vừa cay mắt... Đang ấp úng, thì vài ngón tay của nàng đã chùi dòng
nước lưng tròng trong mắt tôi.
– Đàn ông con
trai gì mà "mít ướt" quá! Giọng nói, hơi thở của Nhàn thật gần, thật
gần đủ để tôi cảm nhận được bờ môi con gái thắm đậm quanh đây... Nụ hôn thoáng
chốc, tình cờ. Tôi muốn nói với Nhàn điều gì đó, nhưng lại thôi. Có cần thiết
hay không? Hay cũng chỉ là thứ ngôn ngữ dư thừa, bất lực trước những mảnh vỡ
của đời sống? Dưng không tôi chợt thèm một cơn mưa. Trong nỗi thiết tha, ngần
ngại tôi khẩn cầu trời đổ một cơn mưa. Cơn mưa thắm ướt mắt tôi những dòng hạt
mặn. Cơn mưa thấm ướt áo em, thấm ướt tóc em cho dài nhung nhớ. Đâu đây có
tiếng hát ai như ru khoảng không gian của tôi, của Nhàn:
"Này em đã khóc trời mưa nín câm,
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào, hàng cây lá xanh gần với nhau..." (1)
Khóa học chính trị của đại học sư
phạm đã bắt đầu hai tuần, nhưng vẫn chưa thấy Nhàn tham dự. Theo thông báo
trường, sinh viên không "đăng ký" khóa học này sẽ bị xóa tên trong
danh sách đào tạo của trường. Rất nhiều sinh viên vắng mặt vì nhiều lý do khác
nhau. Đã di tản ra khỏi Việt Nam, bỏ học trở về quê sinh sống, gia đình
không còn đủ điều kiện tiếp tục việc học, v.v... Không khí bát nháo, bẩn bựa
tràn ngập trong mọi sinh hoạt tại các trường đại học Sài Gòn sau ngày 30 tháng
4, 1975. Chính quyền mới đổi tên Sài Gòn là thành phố Hồ Chí Minh. Kể cả tên
nhiều con đường quen thuộc cũng mang một tên mới, nhiều lúc thật xa lạ. Đường
Phan Đình Phùng thuộc quận 3, nơi tôi ở trọ và nhà của Nhàn, nay là đường Nguyễn
Đình Chiểu. Không đành lòng hơn nữa, tôi cố tình ghé lại nhà Nhàn trong con hẽm
nhỏ. Vẫn chật hẹp, quanh co nhưng nay yên vắng hơn nhiều. Cánh cửa khép kín và
không còn mùi bếp lửa, mùi thơm của bột gạo bay ra. Gõ cửa, là người đàn ông xa
lạ trả lời. Hỏi nhanh, mới biết gia đình Nhàn đã dọn về quê ngoại ở Bến Tre.
Chỉ biết có vậy... Số phận con người quá nhỏ nhoi với thời cuộc. Cuộc sống
không còn có lựa chọn nào khác hơn là sự chấp nhận và phải sống. Nhiều ngày tôi
bó gối trên căn gác chật hẹp, nghe "đạo ca" của Phạm Duy để buông
thả, không nghĩ ngợi gì với chung quanh. Nhưng tất cả đều là tạm bợ. Cuộc sống
thật đang từng giây từng phút xô đẩy con người vào vòng xoáy chung quanh. Những
ngày trống rỗng này, tôi chợt nhớ Nhàn vô cùng... Buổi chiều cuối tháng Năm trời
hanh nắng gắt rồi chợt ào cơn mưa bất chợt. Tôi nghe lòng thoáng buồn, nuối
tiếc bâng quơ.
***
Thời gian chảy "đá mòn sông
núi lở", cuốn trôi bao số phận đời người. Kỷ niệm như những cụm lục bình
trôi mênh mông trên dòng sông ký ức. Có cụm nở hoa, có cụm chỉ đơm chồi xanh
bóng nước. Hoa lục bình màu tím, hoa kỷ niệm không sắc màu năm tháng. Đời sống
lặng lẽ xuôi theo số phận đến cuối cuộc trăm năm. Hạnh phúc khổ đau, may mắn
hay bất hạnh vẫn là hai mặt làm nên đời sống. Nhưng điều đáng sợ hơn mọi bất
hạnh, khổ đau là sự hờ hững, dững dưng giữa cuộc hệ lụy đời thường. Kiếp người
như dòng sông chảy xuôi, mãi mãi không bao giờ trở lại nơi xuất phát. Đôi khi tình
yêu không là cuộc tình, mà chỉ là một dấu môi xưa... Những ngày cuối năm có
nhiều bất chợt cơn mưa chiều. Những cơn mưa lạnh và buồn. Những cơn mưa bay qua
cuộc đời, tình cờ không để lại nỗi niềm cho mùa mưa sắp tới. Không gian vận
chuyển tuần hoàn, sẽ không có ý nghĩa gì nếu không có lòng người thắm đọng. Con
hẽm nhỏ ngày xưa không còn nữa. Đã phôi phai với thời gian, với những dãy phố
cao che khuất mặt người. Có lần tôi đã trở về, đứng tần ngần cố tìm quanh quẩn
bóng dáng của người năm cũ. Cuộc sống vẫn cuộn trôi, dòng người vẫn còn đó. Chỉ
có thời gian là biền biệt không về. Một lần đối mặt thân quen và cả đời không
gặp lại. Thôi thì mỗi số phận con người đành gửi theo từng lựa chọn. Mà có lựa
chọn nào mà không mất mát bao giờ? Để nhiều lúc hay cả một đời người ta không
có lựa chọn nào, ngoài sự chấp nhập. Để sống, để xuôi hết một kiếp người. Một
lời chưa kịp nói, xin mãi giữ lại cho kiếp mai này.
"Chỉ hai
đứa mình thôi nhé
Đừng cho trăng nép sau hè
Chỉ hai đứa mình thôi nhé
Đừng cho hoa nắng phai màu
Hai đứa mến nhau
Mối tình tha thiết trao nhau
Hẹn đến ngày bạc mái đầu...
" (2)
– Nguyễn Vĩnh Long
(1) Mưa Hồng –
Trịnh Công Sơn
(2) Chỉ Hai Đứa
Mình Thôi Nhé! – Anh Bằng & Lê Dinh
No comments:
Post a Comment