Wednesday, November 6, 2013

Nổ Cho Dữ...Ai Dè !


Vừa đẩy cửa bước vào phòng mạch của ông Chiropractor, tôi nghe một giọng nói chát chúa oang oang như cái loa bể đập vào màng nhĩ làm tôi muốn dội ngược trở ra. Một bà bệnh nhân to con dềnh dàng đang rống cổ nói vói vào trong với ông bác sĩ đang chữa cho một bệnh nhân ở phòng trong :
         - Cô ghét mấy thằng sợ vợ lắm, mấy thằng sợ vợ là mấy thằng ngu, tại sao phải sợ nó, cái gì cũng phải có sự công bằng, “phíp ti phíp ti”(fifty) vừa vừa phải phải thôi chớ. Mấy thằng con cô mà sợ vợ là cô chưởi nó te tua. Cô nói “nó là “xì bê xì a lít" (specialist), mày cũng “xì bê xì a lít” như ai vậy, sao mày phải sợ nó”. Còn con gái cô, cô dạy nó hổng được ăn hiếp chồng, ăn hiếp chồng là thứ mất dạy. Phải chi không có ăn học thì không nói gì, người có ăn có học mà chưởi bới ăn hiếp chồng thì coi như vô giáo dục, phải hông? 

Nghe bà ta nói vậy tôi nghĩ thầm trong bụng chà bà này cũng “chính nhân quân tử” biết phải biết quấy quá chớ, hiếm có ai mà nói được như vậy, ông chồng bả có phước thật. Tôi ngồi xuống  cạnh bà ta mở tờ báo mang theo ra đọc vừa nghe bà ta nói tiếp.
 - Như cô nè, ông xã cô “ne vờ” sợ cô, cô nói trước rồi ông không có được sợ tui làm người ngòai tưởng là tui ăn hiếp ông dữ lắm. Tui nói đâu ông nghe đó thì tui lấy gì chướng mắt để mà ăn hiếp ông. Một tuần ổng đi làm sáu ngày, còn một ngày ở nhà, cô kéo ổng đi chơi, khi thì nhà bạn bè, khi thì đi shop, có tuần thì cắt cỏ, vậy là êm ấm trong ngòai, còn thì giờ đâu để lớn tiếng gây gổ, cậu thấy hông?

À thì ra tôi lầm. Bà ta chơi cái màn “tiên hạ thủ vi cường” chận họng ông chồng bả trước hèn gì. Nội nhìn cái tướng bà ta mà ông chồng không tự động phát rét thì cũng lạ, còn dám hó hé lạng quạng gì nữa mà  không êm ấm. Tôi cố chăm chú vào tờ báo nhưng đọc tới đọc lui mãi một câu cũng không vô đầu, phần vì bả nói quá lớn, phần vì cái máy CD đang chơi nhạc Mỹ hiện đại, hát không ra hát mà nói không ra nói. Thường mọi khi, những bệnh nhân tới trước, trong lúc chờ tới phiên thì mạnh ai nấy đọc báo hoặc chơi iphone, nếu có trò chuyện thì cũng khe khẽ vừa đủ nghe chớ có đâu lại ong ỏng như rao hàng ở chợ trời.

Cậu bác sĩ tuy đang xoa nắn chỉnh xương cho một bệnh nhân ở phòng trong nhưng lát lát cũng biểu đồng tình ừ ừ dạ dạ với bà ta. Cậu bác sĩ này rất bình dân vui tính, lại thích gossip, tay làm việc mà miệng chẳng lành da non, bệnh nhân nào tới viếng cậu lần thứ ba là cậu ta thuộc lòng, nhớ vanh vách chuyện ba đời nhà người ta để có thể up date khi gặp lại. Do vậy bệnh nhân nào cũng mến thích cậu ta, coi cậu ta như con cháu ruột rà tha hồ mà kể lể cập nhựt chuyện gia đình mỗi lần tới chữa bệnh.  Nhưng theo phép lịch sự, muốn nói thì bà ta phải chờ khi tới phiên mình vào trong rồi hãy nói, đàng này bà ta cứ thản nhiên mở hết volume tươm tướp.
         - Cô mới “ken xồ” (cancel) đi Nhựt hồi sáng nè. Đáng lẽ vài bữa nữa đi Nhựt nhưng ông xã cô bị viêm lỗ tai phải mổ thình lình nên phải “ken xồ”.
Bên trong cậu bác sĩ hỏi vọng ra:
          -Vậy là cô phải chịu lỗ mất tiền vé hả?   
         - Đâu có, mất sao được, mình có lý do chính đáng mà, nó trả “phun” (full) lại và cô “búc”(book) đi Âu châu chơi, đi ba tuần, năm sáu nước luôn. Phải đi du lịch cho biết đây biết đó với người ta chớ ở nhà hòai ngu sao. Đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.
         - Vui há, cô chịu chơi quá ta! Nhưng cô có tiền thì nói vậy chớ người ta hổng có tiền lấy gì đi? À hình như tuần rồi cô nói mới bán bớt một căn nhà phải hông? Cô còn mấy căn, bán rẻ cho con một căn đi.
Bà ta cười hô hố: 
 - Cậu Trần nói chơi hòai. Cậu đang sống ở cái vùng thượng lưu trí thức, tòan là dân Úc, bộ tui không biết sao. Dễ gì cậu chịu dọn về cái chỗ tạp nhạp Li Băng bắn lộn nhau hà rầm này. À mà cậu có sợ vợ không vậy? Chắc không đâu hả. Cái tướng của cậu uy nghi lẫm liệt quá mà sợ vợ nổi gì.
         - Uy nghi là sao, cô biết coi tướng hả, bữa nào coi giùm con coi chừng nào con khá đây.
          - Chời ơi coi tướng là nghề của cô mà. Con dâu con rể của cô là do cô coi tướng cưới về đó. Đứa nào cũng là “xì bê xa lít” hết á. Bởi vậy bây giờ cô khỏe re, một năm đi du lịch ba bốn chuyến. Đi gần giáp vòng thế giới rồi.
         - Số cô sướng quá hả? Con cũng thích du lịch nhưng mà đi riết hết tiền. Làm bao nhiêu cũng hết. Bây giờ phải bắt đầu stop bớt để cho mấy đứa nhỏ đi học. Bà xã con kẹt  ba đứa con xấp xỉ nhau, đâu có đi làm được phụ với con. Có một đầu lương mà phải tiêu xài cho hết cả nhà, lấy gì dư.

Nói tới đây thì cậu bác sĩ đã chữa xong cho ông bệnh nhân bên trong. Ông bệnh nhân này bước ra mặt mày quạu đeo, có lẽ từ nãy giờ bị “trúng miểng” cái đài phát thanh nổ. Tôi đóan có lẽ ông này là bệnh nhân mới nên chưa đủ quen để bắt chuyện với cậu bác sĩ vui tính chớ nếu không thì bà này đâu có cơ hội  “phát sóng” từ ngòai phát vô. 

Bây giờ thì chính thức tới phiên bà ta "được nói". Chờ bả vào trong, tôi bắt đầu lại câu truyện trong tờ báo mà nãy giờ đọc tới đọc lui hai ba bận vẫn không biết nói gì.   
Đang cắm cúi đọc, bỗng tôi nghe tiếng la thất thanh từ trong vọng ra: 
        - Á, á.. chế…t chế…t, chết, đau, đau quá cậu ơi!
Tiếng cậu bác sĩ vỗ về:
        - Cô rán chút đi, cái khớp xương này ấn vô là phải đau thôi. Cô hít vô thở ra đều đặn thì sẽ đỡ, tại vì lâu ngày nó bị stiff quá rồi. That’s why.
Coi bộ bớt đau được một chút, không nghe bà ta than thì lại nghe bà ta nói:
        - Cô đi nhiều ông “cai rô” (Chiro) rồi mà khi tới đây gặp cậu, thấy cách thức cậu chữa bệnh, cô vừa ý quá nên bây giờ tới luôn.   
Ngưng nói thì bà ta lại kêu đau:      
 - Á  á, chết, chết, nhẹ tay chút.
Tôi nghĩ thầm trong bụng tôi cũng thường đi bác sĩ chỉnh xương mà hồi nào tới giờ đâu có nghe ai rên la ầm ĩ lên như gà bị cắt tiết như bà này đâu. Ngay cả con nít đá banh bị lọi chân trẹo giò đem lại sửa cũng không la khóc nữa, còn bả, cái thân như bồ tượng mà nhịn đau một chút không được sao. Kiểu này chắc hồi đau bụng đẻ, bả chưởi ông chồng bả nát nước tưng bừng nổ phòng sanh luôn.
Cứ như vậy suốt 15 phút, lát nói, lát thì than đau cho tới khi cậu bác sĩ "đả thông kinh mạch" xong cho bà ta ra ngòai. Trong lúc chờ bà ta mở xách tay lấy giấy tờ ra tính sổ thì cậu bác sĩ hướng về phía tôi nói:
 - Rồi tới bác, mời bác vô phòng thứ hai cho con đi bác.
Tôi buông tờ báo xuống đi vào trong. Vừa vô tới phòng trong thì nghe bên ngòai bà ta kêu lên:
- Chết cha, cô bỏ quên thẻ bảo hiểm sức khỏe ở nhà rồi, thôi cho cô thiếu, chút chiều cô đem ra tính sau nha.
Cậu bác sĩ lịch sự nói:
        - Không sao đâu, ngày mai cũng được cô à.

Và cậu ta chạy vội vào trong, vừa chạy vừa hát nghêu ngao “dodo… dodo”…, đã nói là cậu bác sĩ này rất vui tính mà.
Vừa vào trong cậu ta “mở máy” ngay:
 - Trời ơi! con sợ cái bà này thì thôi! Nổ sao mà nổ quá trời hổng chừa chỗ cho ai hết. Lần này là lần thứ ba bả tới đây đó. Bả nói con cái, dâu rể gì của bả cũng làm specialist hết á.     
 - Mà chuyên khoa về bệnh gì chớ?
        - Con cũng không biết nữa, bả nói bả có tới mấy căn nhà, ăn ở không đi du lịch tùm lum. Hồi nãy bả khoe mới cancel đi Nhựt vì ông xã bả phải đi mổ lỗ tai thình lình. Trể chuyến đi Nhựt, bả quay qua book đi Âu châu, công nhận bà này sướng thiệt.
        - Nghe rồi, bả oang óac như cái đài phát thanh, ngồi kế bên bả muốn điếc con ráy luôn. Mỗi người một số cậu ơi! Trời cho ai nấy hưởng, tới hồi bị lấy lại thì cũng hết đường đỡ. Cũng tội nghiệp!

Sau khi nhận tiền mạch của tôi, cậu bác sĩ nhắc tôi lấy tờ báo đem về. Tôi nói:
  - Cậu không nhắc chắc tôi quên, cũng hổng sao, quên thì để đây cho người khác đọc.
Và tôi bước lại chiếc bàn con để sách báo định lấy lại tờ báo của mình đem theo lúc nãy thì không thấy tờ báo đâu cả. Tôi nói:
   - Đâu mất rồi cậu ơi!
         - Hổng có hả bác, vậy là bà “nổ” bả lấy rồi chớ gì. Nãy giờ đâu có ai vô đây ngòai bả và bác. Kỳ vậy nè, ý trời ơi! tờ Việt Luận của con mới mua hồi sáng này trước khi tới mở cửa phòng mạch cũng bị bả cũng “dzớt” luôn rồi. Hết nói nổi! có 2 đồng bạc một tờ báo mà cũng chôm của người ta nữa. Muốn coi thì đi mua đi.
Tới đây thì cậu bác sĩ vui tính này không cười nổi nữa. Cậu lắc đầu ngao ngán phát biểu:
 - Người Việt mình thiệt tình đi tới đâu cũng để tiếng xấu tới đó. Bởi vậy con phải mua nhà ở thiệt xa, nơi chỉ có dân Úc rặt mà thôi dù mỗi ngày phải lái xe mất hai tiếng đồng hồ để tới chỗ làm. Dân tình gì mà chán thiệt. Nổ cho dữ ai dè!...   

   Người Phương Nam

No comments:

Post a Comment