LỜI KẾT
Từ ấy nhẫn nay đã
muôn chiều lá đổ, hơn hai thập niên rồi đã tàn lụn qua đi. Mười năm rồi lại mười năm, trải bao dâu biển
đổi dời, chuyện tình ngày xưa ấy giờ đây chắc hẳn đã nhạt nhòa phôi pha, siêu
thoát ở lòng người.
Nước mất nhà tan, đời
người cũng điêu linh tan vở, trôi nổi muôn phương. Những người bạn cũ năm xưa giờ đây biệt vô âm tín. Kẻ đi người ở, kẻ mất người còn, kẻ được người thua, kẻ làm vua người
làm giặc, điên đảo, đảo điên. Chỉ tội cho
những ai trót đã mang nghiệp làm lính, một đời nằm gai nếm mật gian khổ xả
thân, tưởng đã chiến đấu cho quê hương mình, tưởng đã đáp đền hồn thiêng sông
núi. Nhưng hởi ơi! sự thật quá tức tửi
phũ phàng, vỡ lẽ ra thì họ chỉ là những con cờ thí mạng, những con cờ hy sinh
cho một ván cờ chính trị tàn độc vô lương của những kẻ đã mang chiêu bài danh
nghĩa là đồng minh tham chiến. Chiến cuộc
này đâu đã bại vong, người đang thắng thế
sao bị cưởng bách quy hàng cho áo tù thay áo chiến, cho mất nước tan nhà thay cờ
đổi chủ để hận thiên thu. Benhur xưa đã sa cơ ngã ngựa nên đành thúc thủ ngậm hờn,
chiến bào dù chưa tơi tả nhưng mệnh người đã theo vận nước tả tơi, chốn lao tù
bao năm dài khổ sai lận đận. Người đã xa
lại càng thêm xa biệt nghìn trùng, cái ngày tái hợp để gọi bằng “sư mẫu” đành
chờ ở kiếp lai sinh.
Giáo quyền giáo chủ
giờ đây đã vong tàn, quyền cao chức trọng cũng tan tành theo mây
khói. Bởi không giữ lời Chúa dạy nên
Chúa đã giận dữ bỏ ra đi để những kẻ vô thần vào chiếm ngự không còn nơi cho phụng
thờ. Nhà dòng thánh thất nay đã sụp đổ rả
tan, các nhà truyền giáo như chim mất tổ lạc bầy, thất sở thân sơ, lưu vong đi
khắp bốn phương trời tìm ăn năn sám hối.
Phần đôi uyên ương nọ,
sau ngày mệnh chung của đất nước, một chiều đã lên đường vượt biển ly
hương. Như Adam và Eva khi xưa đã bị đuổi
ra khỏi vườn địa đàng đã phải chống chỏi với thiên nhiên và ác thú để dành lấy
sự sinh tồn, nơi đất khách, cả hai đã khởi thủy cuộc đời bằng những ngày cần
lao khổ nhọc, lận đận lao đao, ít may nhiều rủi. Bởi trong chốn trần ai đầy xảo trá lọc lừa
này, họ ví như một đôi cừu ngoan non nớt, một đôi nai hiền ngơ ngác dại khờ giữa
bầy chồn cáo xảo quyệt gian manh cho nên họ không sao tránh khỏi những vấp ngã
đau thương, những thất bại chua cay oan uổng.
Vả chăng đời là bể khổ. Đố ai
không khổ để thành người. Thượng Đế rất
công bằng chia đều cái khổ cho tất cả nhân gian. Họ đã có được một cuộc tình đẹp đẽ nên thơ và
một kết thúc thành tựu như ý. Nếu như họ
còn được ấm êm hạnh phúc hơn người và thuận buồm xuôi gió trong mọi việc thì
hóa ra Thượng Đế đã bất công với những người
khác hay sao. Do đó họ cũng không ngoại
lệ, cũng như bất cứ ai ai mang kiếp người, vui ít buồn nhiều.
Thế nhưng dù trong hoàn cảnh nào thì những kỷ niệm yêu đương ban đầu vẫn là cứu cánh, là chất mật ngọt ngào hóa giải đi những đắng chát chua cay trong cuộc sống đầy bất trắc lo toan và là những câu kinh cứu rỗi nhiệm mầu đã giúp họ vượt qua bao cơn sóng gió tưởng đã làm họ đắm thuyền vỡ tan. Hơn nữa họ kịp nghĩ rằng chuyện gì cũng là do ý Chúa, Chúa thương thì nhờ, không thương thì chịu, có ai cãi được số phần, họ vẫn tự nhủ lòng cam chịu cho qua. Và cuối cùng rồi thì Chúa cũng đã ban cho họ một bức tranh đời mỹ miều mà họ đã từng vẽ vời ước ao trong quá khứ. Một mái nhà xinh, một mảnh vườn nho nhỏ với loài hoa tình kỷ niệm để mỗi chiều khi nhìn hoa xưa uốn mình ngả nghiêng trong gió, họ lại bâng khuâng thả hồn về phương trời cũ mơ lại giấc mơ xưa. Phương trời cũ ấy giờ đây đã vĩnh viễn cách xa nhưng những kỷ niệm của thuở ban đầu lưu luyến sẽ mãi mãi không nhạt phai, vẫn mãi còn đây trong ký ức họ cho đến phút tàn hơi cuối đời…
Thế nhưng dù trong hoàn cảnh nào thì những kỷ niệm yêu đương ban đầu vẫn là cứu cánh, là chất mật ngọt ngào hóa giải đi những đắng chát chua cay trong cuộc sống đầy bất trắc lo toan và là những câu kinh cứu rỗi nhiệm mầu đã giúp họ vượt qua bao cơn sóng gió tưởng đã làm họ đắm thuyền vỡ tan. Hơn nữa họ kịp nghĩ rằng chuyện gì cũng là do ý Chúa, Chúa thương thì nhờ, không thương thì chịu, có ai cãi được số phần, họ vẫn tự nhủ lòng cam chịu cho qua. Và cuối cùng rồi thì Chúa cũng đã ban cho họ một bức tranh đời mỹ miều mà họ đã từng vẽ vời ước ao trong quá khứ. Một mái nhà xinh, một mảnh vườn nho nhỏ với loài hoa tình kỷ niệm để mỗi chiều khi nhìn hoa xưa uốn mình ngả nghiêng trong gió, họ lại bâng khuâng thả hồn về phương trời cũ mơ lại giấc mơ xưa. Phương trời cũ ấy giờ đây đã vĩnh viễn cách xa nhưng những kỷ niệm của thuở ban đầu lưu luyến sẽ mãi mãi không nhạt phai, vẫn mãi còn đây trong ký ức họ cho đến phút tàn hơi cuối đời…
Chưa đọc truyen dài của NPN , mà Gíng nghĩ đó là những tâm sự, nỗi niềm của NPN và gia đình , nhưng phần kết cuộc rất là trung hậu , Thật là cảm động khi hai người dìu nhau trong bóng ngã hoàng hon của cuộc đời và của đất trời .
ReplyDeleteThiên CHúa sẽ luôn ở cung những tấm lòng trung hậu .
Mg
Cám ơn chị Minh Giang. Chị ở New Orleans chắc biết tuần báo Little Saigon của ông Trần Bích San? Truyện dài này đã đăng nhiều tuần trên tớ báo này vào năm 2008 và được độc giả yêu thích đón nhận.
ReplyDeleteEm đã phân ra từng chương rất dễ đọc, muốn đọc chương nào thì mở chương đó thôi không cần phải đọc hết từ đầu trừ khi thấy đáng đọc.
Thân mến
TK