Lúc đó là mùa Ðông năm 1864, một mùa Ðông thật lạnh tại Hiệp chủng quốc.
Cuộc nội chiến giữa hai miền Nam – Bắc Hoa Kỳ đang ở vào thời kỳ ác liệt nhất. Những trận giao tranh giết hại hàng chục ngàn người và những tiểu bang nằm trong vùng trận địa đều chịu cảnh tàn phá đổ nát : nhà cửa bị cháy rụi, nông trại bỏ hoang, đàn bà con nít chạy trốn khỏi nơi lửa đạn, súc vật lang thang đói khát không người săn sóc…Thật là một mùa Ðông lạnh ở ngoài trời mà giá buốt cả trong lòng người.
Trong một trang trại nhỏ ở miền Nam chỉ cách Shiloh – nơi mới xảy ra một cuộc giao tranh ác liệt làm đôi bên tử thương cả chục ngàn quân sĩ – chừng 100 dặm, Sandra Johnson đứng nhìn qua cửa kính ra ngoài trời đầy tuyết bay lả tả. Nàng là một cô gái xinh xắn, dễ thương, tính tình hiền hậu và hay thương người. Sandra mới 16 tuổi nhưng đã sớm biết thế nào là cảnh chiến tranh giết chóc, cảnh gia đình tan nát chia ly, phần vì nàng được nghe người ta kể lại, phần vì nàng đã được chứng kiến ngay trong cuộc sống hàng ngày tại cái tỉnh nhỏ bé của nàng.
Cha Sandra ra đi chiến đấu bên phía Nam quân đã được gần hai năm. Trong khoảng thời gian ấy, chỉ có một lần ông ghé thăm nhà rồi biệt vô âm tín.
Có những buổi chiều khi hoàng hôn xuống, Sandra đã nhớ thật nhiều người cha thân yêu mà ngày còn ở nhà ông thường dắt nàng đi chơi cũng trong những buổi chiều đẹp như vậy.
Những lúc đó, Sandra đã không ngăn được những giọt lệ lăn tròn trên má. Thỉnh thoảng Sandra cũng bắt gặp những giọt lệ như thế trên khoé mắt mẹ nàng mặc dầu Sandra biết mẹ cố giấu những xúc động, không muốn cho Sandra thấy.
Hôm nay đứng nhìn tuyết bay, Sandra lại cảm thấy nhớ cha hơn. Ước gì ông về ngay bây giờ để Sandra sà vào lòng ông mà vòi vĩnh, nũng nịu và để được ông nhìn với ánh mắt đầy yêu thương trìu mến, được ông vuốt ve vỗ về và nhất là được ông kể chuyện chiến trường cho nghe.
Sandra càng nhớ cha khi nàng chợt nghĩ sắp đến lễ Giáng Sinh rồi. Nàng gọi mẹ:
“Má ơi! Chỉ ba ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi đấy má!”
Bà Johnson đang lúi húi trong phòng. Bà lục tìm trong đống đồ lộn xộn bộ tượng Giáng Sinh mà gia đình bà đã có từ lâu, mỗi mùa Giáng Sinh lại lấy ra trưng bày ở giữa nhà. Giọng bà âu yếm:
“Ừ, Sandra, má đang tìm bộ tượng Sinh Nhật đây!”
Sandra nhảy chân sáo vào phòng để đồ:
“Thế ư má? Thích quá. Ðể con tìm phụ với má.”
Hồi chưa có chiến tranh, đồ đạc của mỗi gia đình được xếp dọn đâu đó. Từ dạo xẩy ra nội chiến giữa hai miền Nam Bắc, tình trạng hỗn loạn xẩy ra thường xuyên, không biết lúc nào. Ðồ đạc được chia ra làm hai loại: thứ quí báu và thiết dụng thì lúc nào cũng sẵn sàng để mang theo lúc chạy. Thứ không cần thiết và nặng nề thì dọn cả vào căn phòng chứa đồ. Bộ tượng Sinh Nhật tuy quí nhưng không thể mang theo mỗi khi hữu sự. Ðành phải bỏ vào trong một chiếc hộp và để trong phòng đồ vậy. Phòng đồ chất đủ thứ lộn xộn, hai mẹ con tìm hoài không ra bộ tượng Sinh nhật. Sandra vừa lục lọi vừa hỏi mẹ:
“Má à, bao giờ ba về? Giáng Sinh này ba có về không?”
Bà Johnson sững sờ trong giây phút. Cổ họng bà nghẹn lại. Bà không trả lời ngay được con gái.
Người chồng yêu quí của bà ra đi đã hai mùa Giáng Sinh rồi. Không biết chàng sống chết ra sao. Trước đây ba tháng, một trận chiến khốc liệt xẩy ra làm cả đôi bên Nam quân và Bắc quân đều tổn hại hàng chục ngàn người. Vô số người bị thương. Bà mong John bị thương và về nhà để bà săn sóc, để bà mãi mãi được gần người chồng yêu quí, Sandra được gần cha. Nhưng trông hoài không thấy chồng về, bà đinh ninh có lẽ chồng bà đã chết trong trận ấy vì nhiều người chết trận quá, người ta chưa kịp báo tin cho bà. Bà vẫn giấu thầm những giọt nước mắt không muốn cho Sandra biết và mỗi khi Sandra hỏi, bà trả lời:”Ba con sắp về!”
Ừ, vài bữa nữa đã Giáng Sinh rồi, John có về không? John về thì bà vui lắm, Sandra vui lắm. Và mặc dù tình trạng chiến tranh vẫn còn, bà sẽ cố gắng sửa soạn một bữa tiệc Giáng Sinh thật ngon cho cả gia đình. Bà sẽ giết một con gà tây trong mấy con gà còn sót lại trong nông trại. Sẽ thiếu nhiều thứ lắm: không có bơ, không có phó-mát…và hình như chỉ còn một chút xíu đường và bột đủ cho một chiếc bánh. Nhưng không sao. Vậy cũng đủ rồi. Chỉ cần John về. Chỉ cần sự hiện diện của John thôi. Còn mọi thứ là phụ.
Chiến tranh đã tàn phá hết, thiêu hủy hết, ngay cả những nhu yếu phẩm cho đời sống. Và tình trạng hỗn loạn đã khiến người ta không yên tâm làm việc để sản xuất những thứ đó. Bà Johnson biết có nhiều gia đình đã ở trong tình trạng khốn quẫn: thiếu cả bánh mì để ăn hàng ngày, nói gì đến sữa và bơ, đường…là những thứ hiếm hoi lúc đó.
“Kia, sao má không trả lời con?”
Bà Johnson bừng tỉnh như ra khỏi giấc mộng. Bà chợt nhớ đến câu hỏi của Sandra:
“À, có lẽ ba con sắp về. Giáng Sinh này ba con sẽ về…”
Giọng Sandra nũng nịu:
“Lúc nào má cũng nói ba sắp về, ba sắp về…mà chẳng bao giờ ba về. Con không tin được má nữa…”
Bà Johnson thở dài. Bà biết giải thích với con làm sao? Bà chỉ còn trông cậy vào Chúa, nhất là ngày lễ Giáng Sinh sắp tới. Chúa sẽ thương gia đình bà đưa người chồng yêu quí của bà về với gia đình.
Bỗng Sandra reo lên:
“Má, bộ tượng đây rồi má!”
Hai mẹ con đưa bộ tượng Giáng Sinh ra trưng bày trên một chiếc bàn nhỏ tại phòng khách, chỗ long trọng nhất. Sandra thắp hai ngọn đèn cho bộ tượng rồi đứng ngắm một cách say mê. Căn phòng được bày biện lại và nhờ có bộ tượng Giáng Sinh, trông vui mắt và ấm cúng hẳn lên.
“Má à, còn thiếu cây thông nữa. Má với con ra góc vườn chặt một cành đi.”
Bà Johnson đáp:
“Phải đó, ra chặt lẹ kẻo sắp tối.”
Hai mẹ con đi ra vườn. Bà Johnson xách theo một con dao để chặt cây. Sandra ngắm nghía xong lựa được một cành ưng ý:
“Cành này đẹp đấy má. Má chặt cho con đi!”
Lúc bà Johnson vừa chặt xong cành cây thì có tiếng chuông reo ở cổng. Hai mẹ con ngó qua hàng rào ra ngoài. Hai người đàn ông mặc quân phục Bắc quân cỡi trên hai con ngựa.
Bà Johnson và Sandra bỗng nhiên thấy hai người lạ mặt một cách đột ngột, sợ không còn hồn vía, muốn la lên và chạy, nhưng vì sợ quá lưỡi cứng lại, chân ríu lại, không la cũng không chạy được nữa. Hai mẹ con đành cứ đứng như trời trồng ở đó. Ai còn lạ gì những cuộc tấn công của Bắc quân? Họ đốt phá và hãm hiếp đàn bà con gái. Họ làm tất cả những gì dã man không ai có thể tưởng tượng. Nhưng có lẽ đoán được tâm trạng, hai người đàn ông lên tiếng:
“Bà và cô đừng sợ. Chúng tôi không làm gì bà và cô đâu. Xin cho chúng tôi ngủ nhờ một đêm và cho nước uống, sáng mai chúng tôi sẽ đi.”
Bà Johnson định thần lại. Bà không biết tính sao. Thực sự bà ngại cho hai người lính Bắc quân này vào nhà quá. Ðêm hôm chỉ có hai mẹ con bà, nếu hai người lính “giở trò” thì làm sao? Bà đã lớn tuổi rồi có thể đối phó nhưng Sandra còn nhỏ quá… Bà đưa mắt ngó Sandra. Sandra nghĩ mẹ hỏi ý kiến mình, nàng nói không suy nghĩ:
“Sắp Giáng Sinh rồi má à. Má cứ cho họ ngủ nhờ một đêm đi!”
Hai người đàn ông nghe thế cũng phấn khởi:
“Cô bé nói phải đó. Sắp Noel rồi. Chúng tôi cũng có gia đình nhưng không về thăm nhà được, nhớ nhà quá! Cho chúng tôi ngủ nhờ trong phòng khách một đêm đi. Chúng tôi hứa không làm gì phiền bà và cô.”
Bà Johnson thấy hai người ăn nói có vẻ tử tế lại còn trẻ tuổi. Noel sắp tới, bà không làm được điều gì tốt để dâng lên Chúa sao? Bỗng nhiên bà thấy niềm thương dào dạt trong lòng. Bà liền hăng hái đi mở cổng cho hai người đàn ông.
Sau khi gài then cổng cẩn thận, bà chỉ chỗ cho hai người cột ngựa ở phía vườn sau rồi hướng dẫn họ vào phòng khách. Bà bỏ thêm củi vào lò sưởi và ân cần săn sóc họ.
Hai người lính Bắc quân gỡ súng đạn đang mang trên người ra, đem để ở một góc phòng. Sau đó họ tự giới thiệu với bà Johnson và Sandra.
Một người là Mark Wilson, 30 tuổi, có vợ và một đứa con trai 2 tuổi, đang ở Illinois. Người kia, Tom Harrison mới 21 tuổi còn độc thân và gia đình ở tại Ohio. Hai người có vẻ đói và mệt. Họ bảo bà Johnson họ đã không có gì ăn từ mấy ngày nay.
Bà Johnson cảm thấy ái ngại quá. Bà muốn đãi họ một chút gì cho ấm lòng vì họ nói sáng mai họ sẽ đi sớm.
Chỉ còn một chút đường và bột. Bà dã định khi nào chồng về bà sẽ làm một cái bánh cho chồng ăn và để gia đình mừng ngày đoàn tụ luôn thể. Nhưng nay có khách. Dù họ là những người đang có mối tử thù với chồng bà nhưng bà nghĩ đã cho họ vào ngủ nhờ thì cũng phải đối đãi tử tế với họ. Hơn nữa họ lại là những ngưòi lịch sự, lễ phép, rất kính trọng bà và vui vẻ, nhã nhặn với con gái bà.
“Thôi để John về sẽ kiếm cách khác” bà Johnson tự nhủ.
Liền đó bà bảo hai người đàn ông nằm nghỉ rồi đi lấy chỗ bột và đường cuối cùng, bà bắt đầu làm bánh. Trong lúc nướng bánh, bà nghe Sandra hỏi hai người đàn ông đủ thứ về chién trận, về đời sống vất vả nơi quân ngũ. Bà nhận thấy Sandra và anh chàng lính trẻ có vẻ hợp nhau và quyến luyến nhau lắm.
Lát sau bánh chín, bà Johnson mời mọi người vào bàn. Sandra và bà luôn tay tiếp bánh cho hai người đàn ông. Họ ăn thật ngon lành và dần dần sắc mặt họ hồng lên, tươi tắn, trái với vẻ xanh xám và mệt mỏi lúc trước. Họ tỏ ra rất vui vẻ, sung sướng.
Trời chạng vạng tối. Tiếng chuông lanh lảnh của ngôi nhà thờ gần đó làm không gian bớt tịch mịch hơn. Bà Johnson lặng lẽ làm dấu Thánh giá. Bà nghĩ đến chồng thật nhiều và cầu nguyện cho chàng sớm về.
Bỗng có tiếng chuông rộn ràng ngoài cổng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hai người lính Bắc quân thì nghĩ chắc một vài người bạn của họ lại xin vào ngủ trọ nữa. Còn bà Johnson thì không đoán ra ai nhưng bà thấy tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Bà thầm nghĩ: "Lạy Chúa cho John về". Nhưng liền đó bà bỏ ý nghĩ đó đi ngay. John về đang lúc có hai người lính Bắc quân trong nhà? Chúa ơi, không thể như thế. Không bao giờ có thể như thế. Tính John xưa nay nóng nảy, nghĩ sao là làm vậy liền. Ắt sẽ có những chuyện không hay xẩy ra.
Bà Johnson bảo hai người đàn ông:
“Các ông cứ tiếp tục ăn uống. Ðể tôi và Sandra ra xem ai gõ cửa giờ này.”
Khi hai mẹ con ra tới cổng thì thấy hai người đàn ông mặc binh phục Nam quân trên lưng hai con ngựa. Bà Johnson giơ cao cây đèn cầm nơi tay, chăm chú nhìn họ rồi rú lên:
“John đó hả? Anh đã về đó sao?”
Tiếng chồng bà:
“Ừ, anh đã về, em lạ lắm sao? Sao không mở cổng ngay cho anh còn đứng đó?”
Chúa ơi, điều mơ ước mong John về đã thành sư thực nhưng hai người lính đang ở trong nhà thì sao đây? Ðầu óc bà Johnson tê liệt, mụ mẫm đi khiến bà cứ đứng trơ ra đó. Lời cầu xin của bà với Chúa đã được Chúa chấp nhận nhưng Chúa không cho nó ở trong hoàn cảnh tốt một tí nào. Chồng bà đang đứng kia và cả người bạn của ảnh nữa, hai người đều có súng và có vẻ như vừa từ mặt trận về. Bà nghĩ ngay đến hai khẩu súng của hai người đàn ông trong nhà.Rồi bà tưởng tượng những gì sẽ xẩy ra khi chồng bà và người bạn bước vào nhà. Bà sẽ nghe đạn nổ dòn, sẽ thấy những thân người gục ngã và máu chảy lênh láng khắp nhà bà. Hoặc có thể, chồng bà sẽ tấn công trước và giết chết hai người lính Bắc quân trong khoảnh khắc.
“Chúa ơi,” Bà rùng mình lẩm bẩm. Những giọt mồ hôi lạnh buốt thấm lưng áo vì bà quá sợ hãi. Nhưng liền lúc đó, Sandra lay lay vai bà:
“Má à, má mở cửa cho ba và ông khách. Cứ cho ba hay sự thực. Má đừng sợ vì Noel sắp tới rồi.”
Thấy lâu quá cổng không đưọc mở, John la lên từ phía ngoài hàng rào:
“Diane, sao em không mở cửa cho anh? Có gì ở trong nhà mình vậy?”
Nhưng bà Johnson vẫn bất động. Bà không biết tính sao? Vì vậy Sandra đã lanh lẹ ra mở cổng và ôm chầm lấy cha nàng:
“Gặp lại ba con mừng lắm. Ba ở nhà luôn chứ ba?”
Người bạn của John đứng đó nhìn cảnh hai cha con John âu yếm nhau.
“Hình như có chuyện gì lạ trong nhà mình phải không Sandra?” Ông Johnson hỏi con gái.
Sandra đáp:
“Con muốn kể cho ba nghe hết nhưng trước nhất ba phải hứa với con ba không làm điều gì, nhất là giết người ta…”
John vô cùng kinh ngạc, ông nhìn con gái:
“Chuyện gì vậy Sandra? Nói mau đi!”
Sandra lúc đó mới kể cho cha nàng nghe về hai người lính Bắc quân trong nhà. Càng nghe ông ta càng tức giận:
“À, bọn đó là kẻ thù không đội trời chung của ba. Ba phải giết hai thằng đó. Bao nhiêu bạn hữu của ba đã bị bọn nó giết thảm thương. Ba phải báo thù.”
Quay về phía bà vợ, ông nói:
“Bà đã làm một lầm lỗi không thể tha thứ. Bà dám tiếp rước kẻ thù của tôi trong nhà. Tôi phải hạ chúng trước, sau sẽ hỏi tội bà.”
Nói là làm, John và người bạn của ông ta, súng trên tay, xăm xăm đi vào nhà. Nhưng bà Johnson đã lanh chân chạy theo chồng và người bạn và cố sức cản họ. Bà năn nỉ chồng:
“Em lạy anh. Ðừng làm thế. Họ là những người tử tế và dễ thương lắm.”
Người chồng càng tức giận hơn, ông ta trừng trừng nhìn vợ:
“Cô tiếp đãi kẻ thù của tôi ở trong nhà rồi bây giờ lại bênh vực chúng, phải không?Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô không phải là vợ tôi.”
Ông ta đẩy bà vợ chúi nhủi ra một bên rồi lại tiếp tục đi về phía ngôi nhà với ý định phải giết bằng được hai người lính Bắc quân. Phải giết chúng ngay lập tức.
Nhưng bà Johnson và Sandra cố sức níu hai người lại. Sandra nói:
“Ba ơi, gần Noel rồi, ba không thể tha cho họ một lần được sao? Ba biết rõ Chúa đâu có thích giết chóc hả ba?”
Sandra đã đánh trúng nhược điểm của cha nàng và người bạn ông ta. Hai người mềm lòng trước lý lẽ vô cùng hợp lý của Sandra. Sau một hồi lưỡng lự, họ cất súng vào bao. Ông Johnson nói:
“Thôi được, vì Giáng Sinh sắp tới rồi không nên giết người. Ba bằng lòng tha cho họ lần này.”
Bà Johnson vô cùng mừng rỡ khi nghe chồng bà nói như thế. Ðược đà, bà nói tiếp:
“Không phải chỉ một lần này nhưng là mãi mãi. Có phải không bao giờ anh muốn trái giới răn của Chúa không? Giết chóc như thế quá đủ rồi anh à!”
Sau đó cả bốn người cùng vào nhà. Bà mẹ và cô con gái vô cùng sung sướng vì đã thuyết phục được chồng và cha của mình và người bạn bỏ ý định giết chóc. Nhưng khi vào tới nhà, họ chẳng thấy hai người lính Bắc quân đâu.
Ông Johnson hỏi vợ:
“Hai người kia đâu em?”
Bà Johnson đoán chừng hai người lính Bắc quân đã chứng kiến vụ “níu kéo” vừa xong, sợ quá nên trốn rồi vì hai khẩu súng của họ cũng không còn đó. Bà ra phía sau nhà gọi lớn:
“Xin anh Mark và anh Tom vô trong nhà. Không có điều gì đáng ngại cả. Ông chồng tôi và bạn ông sẽ không làm gì hai anh đâu.”
Hai người lính Bắc quân từ trong bụi cây chui ra. Họ cũng không mang súng. Bốn người lính, hai phía Bắc quân và hai phía Nam quân cùng niềm nở bắt tay và tự giới thiệu. Họ cùng ngồi vào bàn và thưởng thức nốt cái bánh lúc nãy. Bữa ăn vô cùng thanh đạm nhưng là bữa ăn nhớ đời.
Với những giọt lệ long lanh vì cảm động và nụ cười tươi trên khuôn mặt rạng rỡ, bà Johnson nói với mọi người:
“Mặc dầu chúng ta mừng lễ Giáng Sinh hơi sớm nhưng tôi rất vui sướng có sự hiện diện của mọi người hôm nay. Tôi mong chiến tranh sẽ sớm chấm dứt và mọi người đều trở nên huynh đệ bởi vì chúng ta cùng đang sống trên một lục địa. Xin Chúa xuống phúc lành cho các anh và gia đình tôi.”
Vào ngày lễ Giáng Sinh năm sau, năm 1865, vừa lúc chiến tranh Nam – Bắc kết thúc, Tom Harrison – người lính trẻ Bắc quân năm ngoái – lại trở lại nông trại của gia đình Johnson. Lần này anh ta không xin nước uống và ngủ nhờ một đêm, nhưng là để xin cưới Sandra.
Từ đó, đôi vợ chồng trẻ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Memphis, TN Giáng Sinh 1977
Bút Xuân TRẦN ÐÌNH NGỌC
A VERY BEAUTIFUL CHRISTMAS
Translated into English by Jerry Blackburn and Tran Dinh Ngoc.
It was the winter of 1864, a very cold winter in the United States. The Civil War, America’s most violent era, continued on. Fierce fighting had been seen on every battlefield, resulting in tens of thousands of casualties, burned homes, ravaged farmlands, and hungry, uncared for animals wandering aimlessly about the countryside.
But most distressing of all was to see the displaced women and children who had no place to go. This winter was the coldest in the hearts of men.
On a small southern farm, about one hundred miles from Shiloh where more than ten thousand men from both Northern and Southern Army were killed recently, Sandra Johnson stood by a window looking toward the sky, watching the snow fall. She was quite an attractive and pleasant girl, who possessed a sincere and compassionate character.
Sandra was only sixteen years old, but she knew about the ravages of war and its influence; killing and separating families. She had learned this from the people around her and from the first-hand experience of her family. Her father had gone to fight for the south side almost two years ago. During that time, he had retuned home only once to see his family. Since that visit, there had been no news from him; nobody knew where he was.
Missing her father very much, Sandra spent many evenings remembering the times she had had with her father. They had been very close, talking and enjoying the end of the day together. They were walking around the farm until dusk. Now as a tear ran down her cheeks, she wept silently. Sandra often noticed her mother’s red eyes and knew that she felt the same; but her mother tried to conceal her distress from her. Longing for her father’s immediated return, she envisioned running to him, greeting him, holding him, and being held by him, and especially hearing his stories about his adventures on the battlefield.
And now Sandra missed her father increasingly so, since Christmas drew near.
Wiping the tears away, she called out to her mother, “Mama, there are only three more days till Christmas.”
“Well, Sandra, I’m looking for the manger, so we can decorate the living room,” she replied.
Mrs Johnson was busy on the other side of the room looking through a closet for a miniature manger which her family had had for many years. It was the custom of her family to decorate the center of the house with the manger each Christmas. Hearing this, Sandra happily ran over to help her mother search.
Before the war everything had been arranged neatly, but now everything was chaotic. The possibility of having to escape was imminent. Preparations had to be made to flee the fighting and the enemy. The possessions of every family was divided into two categories; precious and necessary as opposed to unnecessary and cumbersome.
The former were packed and ready to go, while the latter were stored away. The manger was precious but not necessary, so it was hidden among the clutter. Since the room was in such dissarray, Sandra and her mother searched a long time without success.
While they were looking, Sandra asked her mother, “When is daddy going to come home? Don’t you think he will be home for Christmas?”
Mrs. Johnson was so moved by the emotion of Sandra’s question that she could not speak.
Her husband had gone to battle two Christmas Seasons ago. But now she did not even know if he was alive or dead. Three months ago a very fierce battle occured. Both sides saw many casualties, dead and injured. At this point, she hoped that John was among the wounded, so he would be sent home to be with his family. Then she could take care of him. She considered being wounded better than being killed. She longed for his return, but he still did not come. Now she was almost certain that he had been killed but that she just had not been notified.
Anytime Sandra asked about her father, Mrs. Johnson would always tell her that he would be home soon. Weeping silently, she tried to conceal her tears from Sandra.
She thought, “Just a few more days till Christmas, will John be home this time?”
If he did come home, they would be very happy. And eventhough the war dragged on, Mrs. Johnson would try to prepare a good Christmas dinner for her family by taking one of the few hens left on the farm. She had managed to save a little flour and sugar for a cake; but she would be without many things, such as butter and cheese. No matter, what she had would be enough, for the most important would be having John home. She needed him, Sandra needed him; everything else was unimportant.
The war had disrupted everything, even the very necessities of life were scarce. Production of food stuff had ceased, so shortages prevailed. Mrs. Johnson knew many families who were in a worse situation than they; these families even lacked bread to eat.
“Well, why don’t you answer me?” Sandra asked.
Her daughter’s voice awoke Mrs. Johnson from her daydreams and remindered her of the question addressed to her. Then she said, “Maybe your father will come home this Christmas.”
“Everytime I ask you about daddy, you always tell me that he is going to come home soon. But now I don’t believe you anymore.” Sandra complained mildly, wanting to be reassured.
Mrs. Johnson sighed with despair. She did not know how to explain to Sandra John’s long absence. She could only have faith in God and hoped He would bless her family and bring home her beloved husband for Christmas.
Suddenly Sandra yelled, “Mama, here is the manger, I found it!”
Elated the mother and daughter carried the manger to the livingroom to display it on a small table. They lighted two small lamps and stood to observe every detail of the manger. Having arranged the room, a warm and pleasant glow spread throughout the room with the manger displayed.
“Mama, we forgot the holly. Let’s go to the garden and bring some in. We have to make a Christmas wreath,” Sandra said to her mother.
“That’s right. We should go now because it is getting late,” Mrs. Johnson replied.
They went to the garden. Mrs. Johnson took a knife for pruning and Sandra chose one of the most beautiful branches.
As Mrs. Johnson cutting the branch, she heard the gate bell ring. She and Sandra looked toward the fence and saw two Union soldiers on horseback. The girl and woman were terrified, so much so, they were unable to scream or to run away. They stood motionless watching the two soldiers. They were scared because they had heard stories about northern cruelties. Hardly anyone was surprised to hear about their ruthless attacks and assaults against women.
The two men yelled, "Do not be afraid. We aren’t going to do you any harm. We need a place to rest overnight and fresh water. Tomorrow we’ll depart early".
Mrs. Johnson calmed her mind, but still she did not know what to do. She did know that she did not want two Union soldiers in her home. Because she and her daughter were alone, entertaining two strange men frightened her. She knew that, if the two mwn wanted to harm them, she and her daughter could not resist. Being middleaged she thought might help her, but Sandra was young and could not handle the brutalities of the men.
Looking from the two men to Sandra, Mrs. Johnson asked her opinion.
Innocently, Sandra extended their hospitality to the two strangers. She told her mother,”It’s going to be Christmas soon. Give them overnight lodging out of kindness, mom!”
After the two men heard what Sandra had said, they replied, “That’s right, Miss! Christmas comes. We also have families, but we can’t go home. We miss them very much. Give us a place to spend the night. We need the rest. We promise that we will not harm you or your mother.”
Mrs. Johnson noted that the two men spoke politely and kindly. Moreover, they were still young. She thought, “Since Christmas is near, why don’t I do something to offer God?”
With a compassionate heart, she opened the gate for the two men with no hesitation. After they entered, she closed the gate and showed them where to stable their horses. Then she guided them to the living room. She put some more wood on the fireplace and proceeded to care for the visitors.
They removed their guns and place them in the far corner. Then they introduced themselves.
The first, Mark Wilson, was thirty years old and had a wife and son in Illinois. The other, was twenty-one years old, still single, and from Ohio.
The two men seemed tired and hungry. They told Mrs. Johnson that they had not eaten for several days, which worried her because she had little food. Since they were leaving early the next morning, she began looking for some good for a meal. The only thing she had in the house was the flour and sugar that she was saving for her husband’s homecoming; but now she had guests, what she could do now? Eventhough, these men were enemies, she had agreed to their staying overnight, so she was obligated to entertain them kindly. And too they were courteous and respectful and they acted good manneredly with her and her daughter, so she could not deny them food.
“Well,” she thought, “When John does come, I will have to find another way to celebrate his homecoming.”
She then told the two men to relax and make themselves at home. Then she went into the kitchen to begin preparation of the cake. While she was in the kitchen, she heard Sandra asking the two men everything about the battlefield and the soldier’s hard life. She could tell that her daughter and the young man were compatible and that they seemed to like each other very much.
Later, after the cake had been prepared, she invited everyone to the table. Mrs. Johnson and Sandra busied themselves with taking care of the two soldiers. While eating, the two men regained some of their facial color and seemed more joyful and better spirited.
As twilight passed into darkness, they heard a distant church bell ring. The ringing filled the countryside. Mrs Johnson quietly prayed and thought of John.
Suddenly the gate bell rang and everybody looked at each other wandering who it might be. The two soldiers thought that some of their fellow soldiers had come looking for shelter. Mrs. Johnson, not expecting anyone, felt her heart pound in her chest.
“May God bring John home,” she thought. But at the same time she had to forget that; for if he returned home now with two northern soldiers in her house, something bad would surely happen. Her husband had a quick temper and could be hot headed, thus making him act thoughtlessly.
Mrs Johnson told the two men, “Continue eating. Sandra and I wil go and see who it is at this hour.”
As they approached the gate, they saw two men on horseback. Mrs Johnson raised the lantern and stared at the two. Then she screamed, “My God, is that you, John? Have you really come home?”
“Yes, it is me.” He replied. And then he asked, “Are you surprised? Why don’t you open the gate? Why do you just stand there?”
With her dream coming true, Mrs. Johnson worried about the soldiers in the house. Her mind spinned so much that she could not move. Her prayer had been answered, but not under the best of circumstances. Before her stood her beloved husband and both he and his companion were armed and appeared to have just come from battle. This made her think of the guns in the house.
Transfixed, she imagined what would happen when John and his friend entered the house. All she could see was gunfire blasts, people being killed, and blood spreading over her home. Or maybe, her husband would attack first killing the two young men in just a moment.
“Oh my God,” she murmured. She shivered and a cold sweat broke over her, because of the horror going through her mind.
Then she felt Sandra shaking her shoulder. Sandra was saying:”Mama, open the gate for daddy and his friend. Tell him the truth. Don’t fear for Christmas comes.”
John urged from outside of the fence, “Why don’t you open the gate? Is there trouble in our house? What’s the matter, Diane?”
But still Mrs Johnson did not move, so Sandra quickly opened the gate and ran to hug her father.
“I’m so glad to see you. Have you come home to stay?” Sandra asked.
John’s friend stood and watched the father and daughter lovingly greet each other.
“What is wrong, Sandra? Is there something strange in our house?” John asked.
Sandra replied, “I want to tell you the whole story; but first you have to promise me that you will not do anything, especially kill anyone.”
John was greatly surprised, “What’s that? Tell me quickly, “ he demanded.
Sandra then briefly told him about the two northerners. Hearing this, he became very angry.
“That is my enemy. I have to kill them. A lot of my friends have been killed by them. I have to take revenge.” he said.
Turning toward his wife, he said, “You have made a very bad mistake. Why do you entertain my enemy in my own house? I should shoot them first and then ask you about them later.”
Drawing their guns, John and his cohort started toward the house. But his wife ran after him trying to restrain him. She pleaded, “Don’t do this, John. I beg you. They are very nice men.”
He became furious. “You entertained them and now you support them. I don’t want to see you anymore. You are not my wife,” he shouted at her.
He pushed her away and again started for the house with full intention of killing the two northerners. He had made up his mind to kill them right away. But his wife and daughter pursued the father and friend trying to hold them back.
Sandra said, “Daddy, since it is so close to Christmas, please spare them. You know God does not like killing.”
Sandra’s call for clemency finally persuaded her father and his friend to put away their guns.
“I will forgive them this time only because it is Christmas,” John said.
His wife replied, "Not only this time but from now on. You don’t want to disobey God’s law, do you? There had been enough killing".
Then the four of them entered the house. The mother and daughter were very happy, having convinced the unyielding husband and his friend to give up killing.
But when they came into the house, the two northerners were not there. John asked his wife where they were. Assuming they heard the conversation, she thought they had hidden themselves, since their guns were missing; so she called out, “Mark, Tom, please show yourselves. There is no danger. My husband and his friend are unarmed.”
Slowly the two men appeared without their guns. And the four soldiers, two northerners and two southerners, shook hands and sat down to enjoy the modest meal; but nonetheless, it was of the most unforgettable.
With tears in her eyes and a smile on her face, Mrs Johnson toasted her guests, “Eventhough we are celebrating Christmas early, I’m glad to see you and I welcome you. I hope the war end soon and that everybody will become friends, as brothers and sisters, because we live in the same land. May God bless you and my family.”
On Christmas Day, 1865, the civil war was ended, Tom Harrison once again returned to Johnson’s farm. This time, he was not seeking shelter and water, instead he came to marry Sandra. And from then on, the couple had a happy life together.*
Memphis, Tennessee, Xmas 1977
No comments:
Post a Comment