Vào một buổi chiều lười biếng ở Sydney, tôi mở Tivi và
thấy chương trình Oprah Winfrey đang tranh luận về kiếp
trước kiếp sau, cuộc tranh luận rất sôi nổi. Đây là một "talk
show" của Mỹ.
Khách mời là Dr. Hazel Denning, bác sĩ phân tâm học, là
một phụ nữ có tuổi, thông minh, ăn nói rất lưu loát và
là sáng lập viên của hội Association for Past life and
Therapies (Hội Nghiên cứu kiếp trước kiếp sau để ứng dụng
vào việc chữa trị). Là một người tiền phong trong lãnh
vực này, bà đã đi nhiều nơi trên thế giới thuyết giảng
về luân hồi.
Ngoài tài ăn nói rõ ràng lưu loát về đề tài luân hồi, về
vấn đề kiếp trước ảnh hưởng đến kiếp hiện tại, bà còn là
một bác sĩ tâm lý trị liệu rất giỏi. Tôi nghĩ công trình
nghiên cứu của bà về luân hồi vào khoa tâm lý trị liệu
ở Tây phương sẽ là những tài liệu quý báu cho tôi, nên
tôi tìm cách hội kiến với bà.
Máy bay hạ cánh xuống một phi trường nhỏ ở miền Nam California.
Giáo sư Denning thân hành ra đón tôi. Người nhỏ thó, lưng
thẳng đi đứng nhanh nhẹn tuy đã ngoài tám mươi. Bà ung
dung lái xe về nhà ở Riverside, nơi sản xuất cam nổi tiếng
của Cali. Trong căn phòng làm việc của bà treo đầy bằng
cấp, chứng chỉ: hai bằng tiến sĩ, hai bằng thạc sĩ, bằng
cấp cử nhân và rất nhiều văn kiện chứng thực bà rất uyên
bác về khoa thôi miên và khoa cận tâm lý (Parapsychology).
Trong hai ngày tôi ở lại nhà bà, bà kể cho tôi nghe về
công việc của bà và giải thích lý do bà chọn công việc
này. Từ hồi nhỏ, giáo sư Denning hay thắc mắc muốn tìm
hiểu "tại sao" về việc này việc nọ,
tại sao con người phải chịu khổ đau. Bà không tin đó là
ý Chúa (God). Bà cho là tin như vậy có vẻ không hợp lý.
Năm ngoài hai mươi tuổi, tình cờ bà được đọc một cuốn sách
về luân hồi. Bà vui mừng,"Ôi chao! Tôi đã tìm được
giải đáp cho những thắc mắc của tôi rồi. Tôi quá đổi vui
mừng và suy nghĩ: cuối cùng thì tôi cũng tìm được một
lời giải hợp lý, có thể lý giải được tất cả những bất công
của thế gian".
Hồi đầu thì bà chưa tin lắm. Bà tìm đọc những tài liệu
xưa để xem những thức giả đời trước nghĩ sao về luân hồi,
và khám phá ra rằng tất cả những tôn giáo lớn trên thế
giới đều tin luân hồi kể cả Thiên chúa giáo cho đến năm
533 sau Tây lịch, thì một ông vua La Mã và bà hoàng hậu
cấm không cho nói đến luân hồi nữa.
Có hai giáo hoàng bị
giết vì muốn giữ đoạn nói về luân hồi trong kinh sách.
Ít người biết đến dữ kiện này. Cũng không mấy ai biết
chuyện những cha cố ngày xưa như cha Origin và ông thánh
Augustin đều tin có luân hồi. Bà nói, "Vậy những người
nào nói rằng tin có luân hồi là trái với giáo điều Thiên
chúa giáo là không biết những chuyện này". Bà càng
thích thú hơn khi khám phá ra những nhân vật nổi tiếng
từ cổ chí kim đều tin có luân hồi, từ Plato, Aristotle,
Socrates đến Henry Ford, Gladstone, Thomas Edison, đại
tướng Patton và nhiều người khác nữa. Bà áp dụng những
hiểu biết về luân hồi vào khoa chữa bệnh tâm thần để tìm
hiểu nguyên do sâu xa do đâu mà bệnh nhân dường như sống
ở một thế giới khác, hay có nhiều sợ hãi vô lý (phobia).
Tôi nóng lòng muốn biết giáo sư Denning làm sao dung hòa
được hai vai trò có vẻ trái ngược, vai trò của một bác
sĩ tâm thần và vai trò của một người dùng thuật thôi miên
đưa bệnh nhân trở về kiếp trước. Làm sao bà có thể chấp
nhận lối giải thích của các bác sĩ tâm lý trị liệu hiện
nay dùng chữ nghiệp (karma) để giải thích rằng những gì
xảy ra trong đời này đều do nghiệp chướng đương sự đã tạo
nên từ nhiều đời trước.
Giáo sư Denning không tin môi trường sống là tác nhân chính
ảnh hưởng đến cách hành xử của một người. Bà công nhận
hoàn cảnh bao quanh đời sống cũng đóng một vai trò khá
quan trọng nhưng không phải là yếu tố chỉ huy. Theo bà
thì mục đích của đời sống ở thế gian là để tu tâm hướng
thượng. Một người tái sanh ở lại cõi trần là để
thanh toán, thành tựu những gì mình làm dang dở trong những
kiếp trước.
Bà nói có những đứa trẻ sanh ra với một bản tánh yêu đời, đứa khác thì hay cáu giận, tức là mang theo chủng tử của kiếp trước. Theo bà thì số phận (destiny) của mỗi người không thể thay đổi được những phước báu của cha mẹ hay môi trường chung quanh có thể làm cho đời sống của người ấy thoải mái hơn hay khó khăn hơn.
Vì thế giáo sư Denning quyết định trở nên một nhà thôi miên chuyên nghiệp. Bà muốn dùng thuật thôi miên đưa bệnh nhân trở về sống lại kiếp trước của mình. Bà rất cẩn trọng, tỉ mỉ và trung thực trong công việc này. Bà không tìm cách khống chế tư tưởng của bệnh nhân. Bà nói ngày trước trong khoa thôi miên người ta thường dạy phương pháp gợi ý cho bệnh nhân (post-hypnotic suggestion) dùng những câu như "Không được ăn thức ăn này. Thức ăn này ghê lắm v.v...". Tôi không dùng phương pháp ấy, trái ngược với nguyên tắc của tôi. Tôi tìm được cách riêng của tôi mà không cần khống chế tâm ý của bệnh nhân. Vì thế tôi muốn dùng cụm từ "đổi đời" (altered state) thay vì hai chữ thôi miên".
Năm 1980 bà lập hội "Association for Past Life Research and Therapies" và vui mừng thấy hội phát triển nhanh hơn dự tính, vì số người tin và muốn tìm hiểu luân hồi ngày càng đông. Bà khẳng định rằng khoa hướng dẫn bệnh nhân nhớ lại kiếp trước (Past Life Therapy) trở nên một dụng cụ hữu hiệu trong khoa tâm lý và y khoa toàn diện - chữa trị cả thân và tâm. Đường hướng này không những phát triển nhanh ở Mỹ mà còn lớn mạnh ở các nước khác trên thế giới.
Bà được mời đi nói chuyện nhiều lần ở Á châu và ở trường đại học Ultrecht của Hòa Lan, một trường đại học xưa nhất, mà cũng là trường đại học đầu tiên có giảng dạy môn cận tâm lý (parapsychology).
Ở Mỹ những người tìm đến với Dr. Denning gồm đủ mọi thành
phần xã hội. Bà dùng phương pháp thông thường trước. Nếu
không có kết quả thì bà đưa bệnh nhân trở về kiếp trước
để tìm hiểu nguyên nhân. Bệnh nhân của bà gồm đủ mọi hạng
người, mục sư có, chuyên viên có, rất nhiều nhà giao, nhiều
quân nhân và các thành phần khác. Thường thường ai cũng
muốn hỏi. "Mục đích của đời sống là gì?", "Tôi
đang làm gì ở đây", "Tôi trở lại lần này để làm
gì?"
Bệnh nhân của bà thường ở lứa tuổi ba mươi đến bốn mươi,
nhưng có một cô bé chín tuổi xin cha mẹ đến gặp bà để tìm
hiểu tại sao cô sợ máu lắm. Mới chín tuổi nhưng cô rất
chững chạc. Vừa thiếp đi cô bé thấy kiếp trước của mình
là một ông già đang giẫy chết vì bệnh tim.
Bỗng dưng cô la lên, "Không, tôi không phải chết vì bệnh mà vì tôi quá đau khổ". Rồi cô bắt đầu kể đến ông già - tức là tiền thân của cô - đưa vợ đi ăn tiệm. Một tên cướp vào tiệm bắn chết nhiều người trong đó có vợ ông. Cô thấy người "vợ" chết trong vũng máu - ấn tượng hãi hùng đó theo thần thức qua đến đời này. Thêm vào đó là mặc cảm tội lỗi đã không cứu được người "vợ" của mình ray rứt hành hạ cổ, bà kết luận.
Quan điểm của giáo sư Hazel Denning về vấn đền này rất rõ ràng vì bà chứng kiến hàng ngàn bệnh nhân đã đổi đời, bà đã thấy rõ bao nhiêu thảm cảnh trong nhiều kiếp của họ và bà đã khai triển riêng lý thuyết của bà. Cuộc đàm thoại sau đây giữa cô Mackenzie (*) với giáo sư Denning, vì vậy, không những có giá trị về mặt thông tin mà còn rất thù vị và hào hứng.
-- o)(o --
Vicki Mackenzie: Tại sao lại có hiện tượng tái sanh?
Hazel Denning: Khi đưa một người trở về kiếp trước
và tìm hiểu tại sao đương sự chọn tái sanh vào gia dình
này, và mục đích của họ trở lại thế gian để làm gì thì
ai cũng có câu trả lời tương tự: "Quả thật tôi không
muốn trở lại thế gian chút nào. Ép mình vào cái xác phàm
như đi vào tù, ngột ngạt lắm". Khi tôi hỏi lại: "Vậy
tại sao ông/bà lại trở về, có ai bắt mình ở lại đâu?" thì
câu trả lời luôn luôn là: "Vì thế gian là một trường
học để rèn luyện nhân phẩm của mình.
Muốn trau dồi tâm linh, muốn hướng thượng thì phải trở
lại thế gian. Mà thật tình tôi muốn tu tâm nên tôi phải
trở lại thế gian này". Đó là câu trả lời tôi ghi lại.
Vicki Mackenzie: Theo kinh nghiệm của bà thì người
ta trở lại thế gian này bao nhiêu lần?
Hazel Denning: Vô lượng kiếp, cho đến khi họ học
hỏi thành tựu được những điều mong muốn. Ngay cả trong
đời hiện tại này có người phải mất nhiều năm mới thấy rõ
ý nghĩa của những chướng ngại khó khăn xảy ra cho mình.
Có một bà khi đến phòng mạch lần đầu tuyên bố rằng, "Tôi đến đây muốn hỏi về tình yêu lứa đôi". Trả lời thế nào với bà này? Là bác sĩ chuyên môn về khoa tâm lý, tôi không thể nói bà cứ yêu đi rồi sẽ được yêu. Bà vẫn đến phòng mạch nhưng không thường xuyên. Mãi đến mười tám năm sau bà mới tìm ra "chân lý".
Trong thời gian không gặp mặt, bà có một đời chồng, ly dị, ăn ở với một ông khác, lấy chồng lần thứ hai, rồi cũng ly dị, ăn ở với năm, sáu ông khác nữa cho đến một hôm bà không chịu đựng được cảnh sống một mình nữa và cương quyết đi gặp tôi mỗi ngày cho đến khi nào tìm được nguyên nhân tại sao bà không thể chung thủy với một người. Cuối cùng thì bà thấy kiếp trước bà là con gái của một gia đình giàu có ở Hy Lạp. Khi chừng mười bốn tuổi, cô bé yêu cậu người làm cùng tuổi. Khi biết được, cha cô nổi trận lôi đình đày người yêu của cô ra một hòn đảo và bán cô cho một người đàn ông lớn tuổi.
Quá đau buồn uất ức, cô tự tử chết. Trước khi chết,
cô nguyện rằng. "Tôi thề sẽ không bao giờ, không
giờ thương yêu ai nữa".
Qua bao năm kinh nghiệm với công việc này, tôi thấy tư tưởng hay ý nguyện cuối cùng trước khi chết, nếu là tiêu cực sẽ theo người đó qua kiếp sau. Thí dụ nếu mình chết với lòng giận dữ, với tâm thù hận thì kiếp sau mình phải tu tâm dưỡng tánh để rửa lòng, để xả bỏ những thù hận của kiếp trước.
Trở lại chuyện bà khách. Sau khi biết tiền kiếp của mình, bà gặp được một người chồng tử tế và có hai đứa con. Bà đang hụp lặn trong hạnh phúc mà trước đây bà không thể tưởng tượng có ngày bà có thể được hưởng.
Sau khi chứng kiến câu chuyện bà này, tôi nghiệm rằng có
nhiều người không thể một sớm một chiều mà tìm được lời
giải. Họ cần phải trải qua nhiều biến cố nữa trước khi
thấy cái nghiệp của mình. Và câu chuyện này cũng giúp tôi
đi đến kết luận rằng mình không thể tự dối lòng.
Cho đến khi mình thấy được cái nhân của đời trước, mình mới có thể giải quyết cái quả của đời này. Nhiều khi phải đi sâu vào nhiều đời trước mới thấy được cái "nhân" chính đang chi phối đời sống hiện tại.
Vicki Mackenzie: Có những người đa nghi cho rằng
bệnh nhân tưởng tượng ra những hình ảnh, thêu dệt nên những
câu chuyện trong tiềm thức của họ để biện minh cho những
đau buồn ưu não của họ?
Hazel Denning: Nếu quả đúng như vậy thì khoa tâm
lý học phải giúp được bệnh nhân giải quyết mọi ẩn ức của
họ chứ. Nhưng thực tế thì không phải vậy. Có nhiều bệnh
nhận của tôi theo khoa tâm lý trị liệu trong nhiều năm
mà không ăn thua gì.
Vicki Mackenzie: Bà có cho rằng chính mình tự chọn
đời sống của mình không?
Hazel Denning: Đúng vậy. Để tôi kể cho cô nghe một
chuyện rợn tóc gáy. Một người đàn bà đến nói với tôi rằng: "Mẹ
tôi đang hấp hối, cha tôi thì chết rồi. Cả cha lẫn mẹ tôi
bầm dập sờ mó tôi hồi tôi mới ba tuổi cho đến năm tôi mới
mười ba tuổi". Khi thiếp đi, bà sống lại cảnh tượng
bị cưỡng hiếp hồi còn bé và la lên, "Cha ơi đừng,
đừng làm con đau!" và bà nói tiếp liền "Tôi muốn
tha thứ cho mẹ tôi trước khi bà chết nhưng tôi thấy khó
tha thứ quá, tôi thù ghét cả cha lẫn mẹ".
Nếu một người muốn sẵn sàng tha thứ, muốn quên hận thù
cũ thì người đó đã được một sự chuyển hóa tâm linh cao
và có thể hóa giải được. Nhưng nếu người nào nói ra rằng, "Đừng
nói đến chuyện tha thứ những quân dã man đó, Tôi sẽ không
bao giờ tha thứ cho họ. Tôi thù ghét họ". Thì đừng
tìm cách giúp họ tha thứ vì tâm họ chưa sẵn sàng.
Đối với bà này, tuy bà nói sẵn sàng tha thứ cho cha mẹ,
nhưng tôi nghĩ "Làm sao tôi có thể giúp bà ta
tha thứ cho người cha, người mẹ đã làm những chuyện ghê
tởm như thế đối với con mình"? Tôi bứt rứt, dằn vặt
mãi và cuối cùng chính bệnh nhân đã giúp tôi tìm câu giải
đáp.
Bà thấy kiếp trước, thời Đức Quốc Xã, bà là một đứa
trẻ bụi đời, sống lang thang đầu đường xó chợ và đã giết
chết một đứa trẻ khác. Sau đó họ bị bắt vào Auschwitz,
một trại giam người Do Thái, và bắt phải làm công việc
kiểm soát những đứa trẻ Do Thái bị giết đã chết hẳn chưa.
Lúc đầu công việc không làm bà phiền hà mấy, nhưng ngày
lại ngày nhìn bao nhiêu xác trẻ con, bà chịu không được
nên đã bỏ trốn và bị bắn chết. Bệnh nhân nói thêm rằng, "Đời
sau, khi tái sanh, tôi muốn cha mẹ tôi hành hạ tôi để tôi
trả nghiệp cho mau. Vì vậy tôi phải cám ơn hai vị này đã
giúp tôi trả nghiệp báo".
Vicki Mackenzie: Có bao giờ bà chứng minh được những
mẫu chuyện tiền thân này thật sự xảy ra không?
Hazel Denning: Có chứ. Tôi vẫn để tâm theo dõi mỗi
khi có dịp tốt. Thí dụ trường hợp một thân chủ nhất định
không cho các con đi coi buổi trình diễn của gánh xiếc.
Bà biết cấm đoán như vật thật là vô lý nhưng bà không thể
làm gì khác hơn. Khi được đưa trở về kiếp trước thì bà
thấy chính bà là "con mụ mập" (the fat lady)
của một gánh xiếc và bà ghét cay ghét đắng vai trò của
mình. Bà nhớ cả tên người đàn bà mập ấy và cả tên thành
phố nữa. Có một bệnh nhân khác có mặt hôm đó biết thành
phố này. Ông tình nguyện sẽ tìm đến xem thì quả nhiên đầu
thế kỷ 20, ở thành phố đó có một bà mập tên đó đã theo
đoàn hát xiếc kiếm ăn như lời bà kia tả lại.
Trong đời hiện tại bà này cũng mập.
Một bệnh nhân khác nhớ lại kiếp trước bà là một phú thương
đàn ông bị chết chìm theo chiếc tàu Titanic. Bà nhớ tên
tuổi của người đàn ông này. Về sau tìm xem sổ sách thì
quả nhiên người đàn ông ấy là hành khách trên chiếc tàu
Titanic. Bà kể khi nhìn thấy tên trong sổ bà rùng mình
ớn lạnh!
Ngoài những chứng cớ cụ thể này, những chứng cớ cho thấy
những chuyện tiền thân mà các thân chủ tôi nói ra là có
thật, và nó rất hợp tình hợp lý với bối cảnh riêng của
từng người.
Nhờ đó họ có thể đổi đời, có thể thoát được những ray rứt,
những sợ hãi vô lý làm xáo trộn đời sống hiện tại của họ.
Vicki Mackenzie: Có ai tỏ ra có mặc cảm tội lỗi
khi nhìn thấy những việc xấu họ đã làm trong những đời
trước?
Hazel Denning: Không hẳn như thế sau khi họ hiểu
mục đích của sự tái sanh và duyên nghiệp.
Tôi giải thích cho họ thấy rằng những chuyện xảy ra trong
quá khứ không quan trọng mấy.
Quan trọng chăng là những gì mình học hỏi được từ những
biến cố ấy, và dường như đây mới là nguyên tắc căn bản.
Có một trường hợp rất lạ lùng. Một bệnh nhân vừa bước vào
phòng mạch là ngồi phịch xuống ghế, đấm mạnh hai tay vào
thành ghế và la lớn, "Tôi ghét
Chúa! Jesus Christ là một kẻ lừa đảo! Tôi đã cố gắng làm
hết mọi thứ, đã đi tìm thầy chuyên môn, đã học hết kinh
Thánh mà vẫn không thay đổi gì được cuộc sống của tôi.
Tôi khổ quá!" Bà
gặp toàn chuyện xui. Rờ tới cái gì thì hỏng cái đó mặc
dù bà là một người có khả năng xuất chúng. Sự nghiệp làm
ăn bà gây dựng nên tưởng như thành công, cuối cùng cái
gì cũng thất bại. Đường chồng con cũng xấu. Tuổi còn trẻ mà trông như
một bà già. Bác sĩ nói cơ thể của bà già trước tuổi đến
hai chục năm.
Khi được hướng dẫn trở về kiếp trước thì thấy bà là một
hồng y trong Tòa Án Dị Giáo (The Inquisition) do giáo hội
La Mã Thiên Chúa chủ trì để trị tội những người ngoại đạo.
Sự việc này làm đức hồng y (tiền thân của bà) rất đau khổ.
Ngài biết trị tội những người ngoại đạo là sai lầm, nhưng
đó là việc giáo hội muốn làm. Khi được hỏi tại sao bà trở
thành công cụ chính trong Tòa Án Dị Giáo thì bà buột miệng
nói rằng, "Đó là để cải tổ lại
giáo hội vì giáo hội thời ấy quá hủ hóa, và tôi được giao
trọng trách này".
Qua những chuyện tương tự, tôi thấy rằng những việc làm
khủng khiếp đều có mục đích riêng.
Vicki Mackenzie: Đứng trên góc độ này, nghiệp báo
trở nên khúc mắc, ly kỳ khó hiểu, phải không thưa bà? Vì
nếu quan niệm những kẻ phạm tội ác chỉ là những công cụ
giúp người kia trả nghiệp thì họ đâu có tội lỗi gì?
Hazel Denning: Thật ra thì cũng khó nói lắm. Trùng
trùng duyên khởi, cái nọ xọ cái kia, khó mà giải thích
chữ nghiệp một cách rốt ráo. Mọi vật hiện hữu trên đời
đều phụ thuộc tương tác lẫn nhau, chúng nương nhau mà sống.
Nói một cách giản dị, có thể lấy ví dụ của một người chỉ
thấy hạnh phúc trong sự đau khổ (masochist) có thể thỏa
mãn nhu cầu của một người chỉ thấy vui sướng trên sự đau
khổ của kẻ khác (sadist).
Hai loại người này nương tựa vào nhau mà sống. Không có
cái gì xấu hoàn toàn. Mỗi kinh nghiệm là một bài học. Ta
có thể là thủ phạm làm điều ác trong một kiếp nào đó nhưng
cũng có thể là nạn nhân trong một kiếp khác. Và cứ như
thế, con người sống từ đời này qua đời khác cho đến khi
nào họ học được bài học.
Tôi tin rằng chính chúng ta tự chọn con đường mình đi,
dễ dàng hay chông gai là cũng do mình. Một khi mình nhận
chân được sự thật đó và chấp nhận mục đích của đời sống
hiện tại thì hoàn cảnh chung quanh có thể thay đổi. Nếu
một người biết nhận trách nhiệm của mình thì người đó có
thể giải quyết được nhiều vấn đề.
Còn những kẻ ngu muội không biết nhận trách nhiệm của mình
mà cứ đổ lỗi cho người khác thì họ chưa sẵn sàng thay đổi.
Chúng tôi, bác sĩ chuyên môn, phải thấy và biết rõ điểm
này.
Khi đạt đến mức tỉnh thức tối thượng thì linh hồn (the
soul) tự dưng hiểu thấu mọi lẽ - hiểu được mình là ai,
tại sao mình hiện hữu ở đây; thấy những gì mình đã làm
trong kiếp trước, và những gì mình sẽ làm về sau này vân
vân và vân vân. Nhưng chính cá nhân người đó phải tự mình
học hỏi. Và tôi cũng không hiểu lý do tại sao chúng ta
phải học hỏi nhiều quá như vậy, nhưng tôi không phải là
người tạo ra những quy luật ấy mà chỉ tìm cách phân tích
lý giải chúng thôi.
Có người thật sự không muốn thay đổi hoàn cảnh không mấy
tốt đẹp của mình như chuyện một bà nọ sinh ra với hai con
mắt gần như mù.
Bà phải đeo mắt kiếng dầy cộm. Sau khi soi căn, bà biết
rằng chính bà muốn mắt mình như thế để ít thấy những phù
du vật chất, để quên cái ngã của mình, để quay nhìn vào
bên trong. Từ đó, bà vui vẻ với cặp mắt gần như mù của
mình và không chịu tìm cách làm cho mắt sáng hơn.
Vicki Mackenzie: Bà có thấy ai chọn trở về gần gũi
với những người họ quen biết từ nhiều kiếp trước không?
Hazel Denning: Có, Nhưng vai vế thì thay đổi. Có
người tái sanh với nhau để giải quyết nhiều vấn đề còn
dang dở. Có người muốn trở lại để giúp đỡ những người thân.
Tôi cho rằng các thánh tử đạo, hay những người chọn cái
chết vì chính nghĩa là họ tự nguyện làm như vậy để thức
tỉnh lương tri của nhân loại. Cho nên nói rằng nghiệp báo
chỉ thể hiện như một sự trừng phạt thì không đúng, cũng
có nghiệp dữ, nghiệp lành. Đó là luật nhân quả.
Tôi có quen biết một bà bác sĩ, một người đàn bà rất dễ
thương mà lấy một ông chồng dễ ghét nhất trần gian. Khi
nào ông cùng mè nheo, gắt gỏng, độc ác mà chính ông không
cố tình độc ác. Dần dần, bà chán nản không còn thương chồng
nữa. Nhưng không bao giờ bà có ý định ly dị.
Một hôm bà đến xin soi căn và thấy rằng bà đã gặp ông này
ở một kiếp trước khi ông là một linh hồn lạc lỏng. Bà hứa
kiếp sau sẽ lấy ông làm chồng và sẽ giúp ông tìm lại linh
hồn mình.
Và sau đó thì bà thay đổi thái độ, thật tình yêu thương
ông, dịu dàng kiên nhẫn với ông và chỉ một năm sau thì
ông cũng đổi tính. Ông đi nhà thờ với bà, ông lái chiếc
xe sport màu đỏ rong chơi khắp phố phường. Ông nói năng
vui vẻ, hài hước ai cũng thích.
Tôi dùng câu chuyện này để khuyên răn những gia đình có
chồng nghiện rượu. Tuy người vợ tha thứ sự nghiện ngập
của chồng nhưng tình cảm đối với chồng thì đã sứt mẻ. Tôi
nói với họ rằng. "Nếu chị thật
tình thương yêu và muốn cải hóa chồng thì chị không nên
dùng giọng lời gay gắt với chồng mà nên bộc lộ tình thương,
ăn nói dịu dàng thì ông sẽ thay đổi". Có nhiều bà nghe lời và đã thành
công.
Vicki Mackenzie: Bà cho biết sau khi chết, hồn có
một thời gian nhất định để đi đầu thai không?
Hazel Denning: Có người tái sanh trong vòng vài
tiếng đồng hồ sau khi chết, nhất là lính tráng chết ngoài
trận mạc. Họ không chịu được cảnh hồn họ lang thang. Họ
muốn nhập xác liền. Có lẽ lý do này giải thích được hiện
tượng thiên hạ sinh đẻ nhiều sau những trận chiến tranh.
Có nhiều người thì mấy trăm năm sau mới tái sanh.
Có nhiều linh hồn từ thời Atlantean Age mà bây giờ
mới trở lại trần gian. Có lẽ họ chờ đúng thời cơ để đem
những hiểu biết mới giúp cho sự chuyển tiếp qua thời đại
mới. (New Age).
Vicki Mackenzie: Có khi nào bà đã gặp những người
đã từng sống ở hành tinh khác hay cõi giới khác không?
Hazel Denning: Thỉnh thoảng cũng có. Rất nhiều người
cho rằng hạ giới là hành tinh thấp nhất trên cột luân hồi
(the totem pole). Có mấy người nói rằng trước kia họ sống
trên một hành tinh khác. Có một ông viết một thứ chữ lạ
hoắc rồi dịch lại tiếng Anh. Ông nói hành tinh ấy có một
văn hóa khác hẳn. Ông còn nói khi ấy ông hiểu được "nguyên
lý đồng thời" - hiện tại, quá khứ và vị lai đều
đang thể hiện ở giây phút này. Thật là khó hiểu.
Vicki Mackenzie: Bà có biết những kiếp trước của
bà không?
Hazel Denning: Có chứ. Đời trước kiếp này của tôi
rất lạnh lẽo. Tôi là một phụ nữ sinh ra ở nước Anh, lấy
chồng là một người làm ngoại giao giàu có, nhà cao cửa
lớn, có nhiều gia nhân hầu hạ, tiệc tùng liên miên nhưng
tôi rất cô đơn, sống không có tình thương. Khi gần chết,
tôi còn nhớ gia nhân rón rén bước không dám gây tiếng động,
tôi đã nắm tay em gái tôi và nói rằng, "Nếu
chị được sống lại từ đầu, chị sẽ thương yêu nhiều hơn".
Và trong đời này, một em gái tôi chết lúc chín tuổi, tôi
mới mười một tuổi. Tôi đã thương khóc em trong hai năm.
Tôi cần có kinh nghiệm xuyên qua sự đau khổ như vậy mới
lấy lại được cảm xúc bình thường.
Nhưng kỷ niệm khó quên nhất xảy ra lúc tôi đang ở trong
phòng tắm. Tôi bị đau gan từ lúc học lớp tám. Tôi hay bị
những cơn đau túi mật hành hạ, đau đầu đến buồn nôn làm
tôi khổ sở lắm. Hồi trước tôi cũng hay nóng nảy. Có hôm
cơn giận nổi lên khiến hai mạch máu nhỏ ở cổ bị đứt. Có
nhiều lúc tôi có cảm tưởng như cơn giận làm chóp đầu của
tôi có thể bay đi mất.
Nhưng không ai biết vì tôi không để lộ ra ngoài.
Cách đây chừng mười năm, một hôm tôi đang tắm dưới
một vòi sen thì cơn nhức đầu kéo tới.
Tôi dằn giọng nói lớn, "Chúa
ơi, tôi muốn biết tại sao tôi bị bệnh gan hành hạ, tại
sao tôi phải chịu đau khổ như thế này?" Vừa dứt lời bỗng nhiên tôi thấy
mình là một người lính theo Thập Tự Chinh thời Trung Cổ,
vừa bị một giáo xuyên qua gan. Tôi tức giận sắp phải chết
vì một "chính nghĩa" mà tôi không còn tin
tưởng nữa.
Tôi chán ghét những việc chúng tôi đang làm - đốt phá những đền đài đẹp đẽ - nhưng tôi không làm gì được hơn. Tôi biết tôi sắp chết và sẽ không bao giờ thấy lại được người vợ và hai đứa con trai. Tôi chết trong giận dữ, và chứng đau gan bây giờ là sự biểu lộ của cơn giận xa xưa ấy. Giây phút ấy trong phòng tắm, tôi nghe một giọng thì thầm: "Nguyên do của tính nóng giận của ngươi bắt nguồn ở đây". Từ ngày đó, tôi không bị cơn đau túi mật hành hạ nữa.
Vicki Mackenzie: Biết được kiếp trước của mình có
lợi ích gì trong kiếp sống hiện tại không?
Hazel Denning: Những hiểu biết về kiếp trước kiếp
sau giúp tôi sống an nhiên tự tại. Đối với tôi, thế giới
kia cũng rất thật như thế giới này.
Cho nên khi mẹ tôi mất, rồi chồng và con trai lần
lượt qua đời, tôi không đau buồn mấy. Ngày con tôi tử nạn
xe mô tô, tôi vẫn tiếp tục đi thuyết giảng tại một trường
đại học đã được sắp đặt trước. Khi biết ra, một giáo sư
ở trường hỏi sao tôi có thể dửng dưng trước cái chết của
con như vậy. Tôi đã trả lời rằng đối với người ngoài thì
tai nạn ấy là một thảm cảnh, nhưng đối với tôi thì khác.
Tôi biết con tôi là thầy tu trong ba kiếp trước. Trở lại
lần này là cậu muốn nếm mùi đời. Cậu sống mau, sống vội,
bất chấp nguy hiểm. Tôi biết con trai tôi không muốn kéo
dài đời sống như vậy và cậu quyết định rời bỏ cõi trần
sớm trước khi chuyện gì xấu có thể xảy ra.
Tuy tôi thương tiếc con, và cũng như những bà mẹ khác,
tôi vẫn mong được thấy ngày con khôn lớn, nên người v.v...
nhưng trong thâm tâm, tôi mừng cho con đã giải thoát vì
tôi biết con tôi sống trong đau khổ. Trường hợp chồng tôi
cũng thế. Một buổi sáng đang chơi tennis, ông gục chết
trên sân cỏ. Sau khi được tin, tôi vào phòng đọc sách gọi
điện thoại báo tin cho gia đình và bỗng dưng một cảm xúc
kỳ diệu chưa từng có đã đến với tôi. Căn phòng như sáng
hơn và ấm áp hơn. Lông măng trên hai tay tôi dựng đứng
hết và tôi cảm thấy được an ủi, khích lệ và sung sướng
lạ lùng dường như được ôm ấp bởi tình yêu của nhà tôi,
khi ấy tôi nghe tiếng ông thầm thì: "Em
ơi, anh sung sướng được ra đi như ý muốn". Tối hôm ấy tôi vẫn đi
dự buổi họp ở trường. Tan họp, tôi mới báo cho mọi người
biết tin và ai cũng xúc động thương tiếc làm tôi phải đi
an ủi từng người.
Khi người thân qua đời thì đau buồn là chuyện thường tình,
nhưng tôi không chịu được cảnh người ta tỏ ra bi thương
thái quá, vì như vậy chứng tỏ họ có mặc cảm tội lỗi gì
với người chết.
Vicki Mackenzie: Theo như bà nói thì mọi chuyện
xảy ra đều có lý do? Và cuối cùng thì cũng đưa đến sự tốt
đẹp?
Hazel Denning: Đúng thế... Tôi cho rằng con người
được sinh ra với một trí tuệ sáng tạo vô bờ mà chúng ta
đã ngu muội không thông hiểu, đã phá hoại và lãng quên
những khả năng ấy.
-- o)(o --
Thời đại này là thời đại chúng ta có thể trở về với
bản năng chân thật của chúng ta.
Cũng giống như những mẫu đối thoại với các vị "gurus" Tây
phương khác về luân hồi, buổi nói chuyện với Dr. Denning
thật là hứng thú. Những điều tôi học được ở bà cũng như
ở nhiều nhà chuyên môn khác về kiếp trước kiếp sau cũng
không khác những điều tôi đã được nghe mấy Lạt Ma của phương
Đông giảng dạy. Chi tiết về trường hợp tái sanh có thể
khác nhau nhưng chân lý thì chỉ có một, là chân lý mà Lama
Yeshe và Lama Zopa đã nói cho chúng tôi nghe trong chiếc
lều trên sườn núi của Kopan rằng sau khi chết sẽ có một
đời sống khác; rằng đời sống kế tiếp như thế nào là do
nghiệp báo của bao đời trước quyết định; rằng trạng thái
tâm thần khi hấp hối đóng một vai trò quan trọng ảnh hưởng
đến đời sau; rằng người ta thường trở lại sống với những
người có nghiệp duyên với chúng ta; rằng những đau khổ
của đời này là chính chúng ta tạo ra v.v... Không nên oán
ai, đổ lỗi cho ai vì chính mình vẫn luôn luôn làm chủ đời
mình.
No comments:
Post a Comment