Người
ta hỏi Phật vậy chớ chia sẻ cái “phước” cho nhiều người thì phước đó
có bớt đi không? Phật mỉm cười bảo: “Như lửa ở một ngọn đuốc, hàng trăm
hàng ngàn người đến lấy lửa từ ngọn đuốc đó để soi sáng, để nấu ăn, thì
lửa nơi ngọn đuốc kia vẫn y như cũ!”.
Dạy
học chính là chia lửa! Nếu dạy học chỉ là trao truyền kiến thức không
thôi thì kiến thức sẽ rất mau… lỗi thời, rất mau cạn kiệt, nhất là
trong một xã hội thông tin vô tận như hôm nay!
Nhưng để có thể chia
lửa thì trước hết phải có… lửa! Muốn có lửa thì phải… tự đốt mình lên và
phải có nguồn nhiên liệu bất tận nơi trái tim mình. Người thầy băng giá
thì chỉ có thể truyền lạnh lẽo, giá băng. Người thầy máy móc chỉ có thể
truyền những động tác. Còn người thầy truyền lửa thì lửa đôi khi có thể
bốc cháy nhưng thường khi chỉ ngun ngún, âm ỉ, đợi một cơn gió bùng
lên. André Maurois, viện sĩ hàn lâm Pháp nói đến kỹ năng “nhóm lửa” cho
người bạn trẻ trong cuốn Lettres ouvertes à un jeun homme (Thư ngỏ gởi
tuổi đôi mươi, Nguyễn Hiến Lê dịch): đó là hãy bắt đầu với những bùi
nhùi, mạt cưa, những cành khô nho nhỏ, sau đó, khi ngọn lửa đã ngún rồi
thì mới có thể nhen dần vào những thân cây to, nhờ đó mà giữ hơi nóng
bền lâu, không bị tắt ngúm!
Ai cũng có những người thầy trong đời mình, đã nhen cho
mình ngọn lửa ấm nồng, cách này hay cách khác. Người thầy đó không nhứt
thiết dạy mình trên ghế nhà trường, trên bục giảng đường. Miễn là có một
tần số để nhận ra ngọn lửa truyền trao, và nhen nhóm. Đến một lúc nào
đó ta bỗng nhận ra “bán tự vi sư”- nửa chữ cũng thầy!
Khi còn là một nhóc con 11-12 tuổi ở một tỉnh lẻ, mỗi lần đau ốm, tôi đều một mình đến bác Hai Cương, một thầy thuốc Bắc nổi tiếng. Gặp bác là tôi thấy nhẹ bệnh hết một nửa rồi! Bác lớn tuổi lắm rồi, vậy mà ân cần hỏi han tôi, mời tôi ngồi, chậm rãi bắt mạch, chăm chú, có khi chưa yên tâm còn vào tủ sách lấy một quyển to đùng ra đọc, nghiền ngẫm kỹ trước khi biên toa. Lúc hốt thuốc, còn cho tôi vài trái táo, một nhúm cam thảo, căn dặn cách sắc, cách uống! Khi tôi đậu vào “Y khoa Đại học đường Saigon”, còn nhớ ngày tựu trường, giáo sư khoa trưởng, bác sĩ Phạm Biểu Tâm đã ân cần nhắc nhở các tân sinh viên: Nghề y là một nghề cao quý nếu ta muốn cao quý, cũng là một nghề thấp hèn nếu ta muốn thấp hèn. Người thầy thuốc phải là người sinh viên suốt đời. Trong khi hành nghề, ta có thể đôi lần ân hận nhưng đừng bao giờ để phải hối hận! Cũng gần nửa thế kỷ rồi đó, vậy mà bọn học trò chúng tôi gặp nhau còn nhắc lời thầy!
Khi còn là một nhóc con 11-12 tuổi ở một tỉnh lẻ, mỗi lần đau ốm, tôi đều một mình đến bác Hai Cương, một thầy thuốc Bắc nổi tiếng. Gặp bác là tôi thấy nhẹ bệnh hết một nửa rồi! Bác lớn tuổi lắm rồi, vậy mà ân cần hỏi han tôi, mời tôi ngồi, chậm rãi bắt mạch, chăm chú, có khi chưa yên tâm còn vào tủ sách lấy một quyển to đùng ra đọc, nghiền ngẫm kỹ trước khi biên toa. Lúc hốt thuốc, còn cho tôi vài trái táo, một nhúm cam thảo, căn dặn cách sắc, cách uống! Khi tôi đậu vào “Y khoa Đại học đường Saigon”, còn nhớ ngày tựu trường, giáo sư khoa trưởng, bác sĩ Phạm Biểu Tâm đã ân cần nhắc nhở các tân sinh viên: Nghề y là một nghề cao quý nếu ta muốn cao quý, cũng là một nghề thấp hèn nếu ta muốn thấp hèn. Người thầy thuốc phải là người sinh viên suốt đời. Trong khi hành nghề, ta có thể đôi lần ân hận nhưng đừng bao giờ để phải hối hận! Cũng gần nửa thế kỷ rồi đó, vậy mà bọn học trò chúng tôi gặp nhau còn nhắc lời thầy!
Các ngành nghề khác cũng vậy thôi. Cái còn lại chính là
ngọn lửa đã đựơc thầy truyền trao, chia sẻ, ngọn lửa đã được tiếp nối
từ ngọn đuốc của thầy. Lòng yêu nghề. Đạo đức nghề nghiệp. Tinh thần tự
học…
Ngọn lửa không cần nói nhiều, không cần phải là những bài giảng
hùng biện, bác học. Nhiều khi chỉ là sự “dung thông” giữa thầy và trò.
Tần số có thể bắt được, một cách nào đó. Không cần kỹ thuật truyền thông
hiện đại.
BS Đỗ Hồng Ngọc
No comments:
Post a Comment