Đời người là quá trình hoàn trả những gì đã thiếu nợ, một đời mỗi người đều đang không ngừng cho đi…
Cha mẹ
cho ta cuộc sống, nuôi dưỡng ta thành người; bạn đời cho ta sự ấm áp của
gia đình, cùng ta vượt qua bao mưa gió. Con cái cho ta một cuộc sống
tròn đầy, tăng thêm niềm vui; bằng hữu làm phong phú thêm cuộc sống,
sưởi ấm cuộc đời ta… Bởi vậy, hãy dành tình yêu thương và trân trọng với
những người chúng ta gặp trong đời này.
Hồng
trần cuồn cuộn, mỗi lần gặp nhau đều là sự ban ơn của Thượng đế, bởi có
nhân duyên mới có thể quen biết nhau. Có người cùng ta đi một hành
trình, có người giúp đỡ, có người cho ta kinh nghiệm, có người là ngọn
đèn chỉ lối, có người tựa như ánh nắng mặt trời sưởi ấm ta, song mỗi
người đều là ân nhân thành tựu chúng ta. Vì vậy, chúng ta nên cảm kích
họ và báo đáp ân tình đó.
Cuộc đời
chính là đang tiến từng bước trong khi chúng ta trao tặng. Vậy nên, hãy
lấy “chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng” làm mục đích trong đời, đem
cuộc sống làm thành hành trình hoàn trả. Chỉ có hoàn trả kịp thời, mới
có thể tích lũy phúc phận, góp nhặt công đức, để mỗi nơi ta đến đều nở
hoa bồ đề, tỏa hương thơm ngát.
Người
nhà đã vì ta mà bỏ công sức một cách vô tư không hề tính toán, ta nên
dùng cái tâm yêu mến mà hết mực chăm sóc họ, đây cũng chính là nuôi
dưỡng hạnh phúc cho chính mình. Bạn bè mang đến cho ta sự ấm áp, ta dùng
tâm khắc ghi, có cơ hội thì hồi đáp ân tình của họ.
Hơn nữa
lòng cảm ân không chỉ là lời nói trên miệng, hành động thực tế mới là sự
thể hiện chân thành nhất. Lòng biết ơn là sự tiếp nối tình bằng hữu,
giúp đỡ là sự củng cố tình bạn. Sự giúp đỡ trong lúc khó khăn có thể
tăng thêm tình bạn tựa như thêu hoa trên gấm vậy. Sự giúp đỡ trong lúc
ngặt nghèo càng có thể làm xúc động lòng người.
Đời
người là quá trình hoàn trả những gì đã thiếu. Nhận được sự ấm áp nên
báo đáp bằng chân thành, có được sự giúp đỡ thì nên ra tay viện trợ, có
được sự ủng hộ thì nên tiếp tục duy trì, có được chỉ dẫn thì nên thời
khắc ghi nhớ, có được bạn bè thì nên sát cánh cùng với họ.
Đắc được bao nhiêu thì hoàn trả bấy nhiêu, không chây ì, không thiếu nợ, mới có thể đảm bảo những thứ có được không mất đi.
Cho dù
bạn than vãn ra sao, níu kéo như thế nào đi nữa thì đều đã được chú định
rồi, những món nợ do những sai lầm mà bạn đã làm lúc đương sơ đều cần
phải hoàn trả.
(Ảnh minh họa: foody.vn
Trong ‘Hồng Lâu Mộng’ có một đoạn: “Kẻ
làm quan thì gia nghiệp điêu tàn. Người giàu sang thì bạc vàng tiêu
tán. Người có ân thì trong chỗ chết có con đường sống. Kẻ bạc tình thì
báo ứng phân minh. Kẻ nợ mạng thì phải trả mạng. Người nợ nước mắt thì
nước mắt cạn khô…”, chính là để nói rằng: mỗi người đến thế
gian này đều là để hoàn trả nợ nghiệp, gieo thiện lương gặt ấm áp, gieo
điều ác thì tự chuốc vạ vào thân.
Thượng
đế là công bình, những thứ cấp cho mỗi cá nhân đều không nhiều. Người vẻ
vang thường vượt con nước dữ, người thành công thường phải leo vách đá
cheo leo, nào có vùng đất bằng phẳng cho bất cứ ai?
Trong bữa tiệc thịnh soạn của cuộc đời
này, tham nhanh sẽ nghẹn, ăn nhiều sẽ tức bụng, chê ít thì tâm trạng
không yên. Điều có thể làm được là cái tâm bình ổn, thời thời khắc khắc
đều lấy đạo đức làm đầu, lấy hoà làm quý, lấy cảm ơn hồi báo làm trách
nhiệm. Làm người chỉ giảng nhân nghĩa đạo đức, làm việc chỉ cầu không
hối hận trong tâm.
Không nhất định phải thật giàu có, nhưng có sự bình tĩnh khoan thai trong tâm là tốt rồi.
‘Nhân vô
thập toàn’, con người ai cũng đều không hoàn hảo, ai cũng có lần sa
chân lỡ bước, ngay cả người trí tuệ suy nghĩ nghìn lần cũng ắt có một
lần sai. Lúc nên xin lỗi thì xin lỗi, dù mất thể diện, danh dự bị tổn
thất cũng không có gì là quá nặng nề. Tuy vậy, trong mọi thời khắc hãy
nên cẩn thận, tránh vấp phải lỗi lầm.
Trả nợ
sẽ phải có giá cả, nhưng nhất định phải trả, bởi vì ta đang bù đắp lỗ
hổng của cuộc đời, lấp đầy những chỗ rò rỉ. Thời gian sẽ khiến hào quang
của tâm hồn thêm lấp lánh thánh khiết. Bởi hết thảy mọi thứ trên thế
gian đều nhạt nhòa, chỉ có hào quang của tâm hồn mới dài lâu.
Đời
người là quá trình hoàn trả những gì đã thiếu, người khác cho ta thứ gì
không thể nhận một cách thản nhiên, bởi người ta không có nghĩa vụ đó.
Đó là ơn nghĩa phải hoàn trả, đến thời phải trả hết, không bao giờ được
thiếu. Nếu không, đến lúc nợ chất thành núi, không có cách nào hoàn trả,
thì những thứ từng có cũng bỗng hóa thành hư không.
“Cảm ân”
không chỉ là mỹ đức, còn là một loại trách nhiệm. Trong cuộc sống
thường ngày, nếu chúng ta có thể từ những việc nhỏ mà tỏ lòng biết ơn,
chủ động giúp đỡ mọi người, thì cuộc đời sẽ hồi báo cho ta những gì tốt
đẹp nhất.
Mạn Vũ
Theo soundofhope.org
Theo soundofhope.org
No comments:
Post a Comment