Wednesday, December 6, 2023

Nếu Có Thể, Hãy Ôm Nhau Ít Nhất 8 Lần Mỗi Ngày Và Đây Là Những Gì Bạn Nhận Được Nhiều Hơn Cả Tưởng Tượng

Ôm ấp, âu yếm là cử chỉ thể hiện tình cảm. Nó không chỉ là hành động bày tỏ tình cảm để kết nối mối quan hệ giữa 2 người, nó còn đặc biệt tốt cho sức khỏe của bạn.

Dưới đây là một số điều tuyệt vời xảy ra với cơ thể bạn khi chúng ta dành cho nhau những cử chỉ âu yếm, ôm ấp.

Bạn cảm thấy hạnh phúc hơn

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 1.

Paul Zak là một chuyên gia nổi tiếng thế giới về oxytocin - một hormone được cho là đóng vai trò quan trọng trong cảm xúc của bạn. "Oxytocin càng cao, hạnh phúc của bạn càng cao", Zak giải thích với WebMD.

Ngoài ra, theo Trung tâm Thông tin Công nghệ sinh học quốc gia Hoa Kỳ, các nghiên cứu đã bắt đầu chứng minh rằng homrone này không chỉ khiến bạn cảm thấy hạnh phúc hơn mag nó còn đóng một vai trò trong các khía cạnh khác của cuộc sống - từ nhận thức xã hội đến có cực khoái ở phụ nữ.

Oxytocin cũng là một hormone khá dễ kích hoạt. Theo Zak, chỉ cần ôm ấp nhau mỗi ngày là đã có thể làm cho lượng homrone này tăng ên. Vì vậy, ông đặc biệt khuyến cáo mỗi ngày mỗi người nên dành tối thiểu 8 cái ôm cho những người mình yêu thương.

Tăng khả năng miễn dịch

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 2.

Trong một nghiên cứu được đăng trên trang Sage Journals, hơn 400 người lớn khỏe mạnh đã tiếp xúc với một loại virus gây cảm lạnh thông thường. Trong quá trình theo dõi bệnh tật, một số người thường xuyên nhận được những cái ôm thân tình.

Kết quả cho thấy nhóm những người này có khả năng chống lại sự nhiễm trùng tốt hơn. Những người được ôm càng thường xuyên thì càng ít có dấu hiệu bệnh nặng.

Ham muốn tình dục của bạn tăng lên

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 3.

Nếu mối quan hệ tình cảm của bạn đang trong giai đoạn đi xuống thì hãy dành thời gian dành cho nhau những cái ôm. Tại sao như vậy? Tiến sĩ Renee Horowitz, bác sĩ sản phụ khoa và chủ sở hữu của Trung tâm Sức khỏe Tình dục ở Michigan, đã giải thích trong một cuộc phỏng vấn với Shape như sau: "Những cái ôm có tác dụng phát hành dopamine - một hormone kích thích làm tăng ham muốn tình dục".

Điều này là đúng. Âu yếm thực sự có thể làm tăng ham muốn tình dục của bạn vì vậy có lý do tốt để ôm chặt với đối tác của bạn trước khi cả 2 quyết định "lâm trận". Ngoài ra, dopamine không phải là hóa chất duy nhất được sản sinh trong khi bạn đang âu yếm. Tiến sĩ Horowitz nói: "Âu yếm, ôm ấp và quan hệ tình dục thực sự có thể giải phóng hóa chất dopamine và oxytocin trong não, tạo ra cảm giác hạnh phúc và ham muốn".

Sự lo lắng của bạn giảm đi nhanh chóng

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 4.

Đó chính là lý do tại sao người ta thường ôm nhau mỗi khi cần an ủi một ai đó. Động chạm về thể chất có thể và sẽ làm giảm sự lo lắng của bạn.

Trong một nghiên cứu được xuất bản trên trang Sage Journals, 16 phụ nữ được theo dõi hình ảnh chức năng cộng hưởng từ (fMRI). Những người phụ nữ này được chia thành nhóm nắm tay người bạn đời của mình, tay của một người vô danh nào đó hoặc không nắm tay ai cả.

Trong cuộc thử nghiệm, những người phụ nữ nắm tay với chồng của mình giảm căng thẳng nhiều hơn so với những người phụ nữ nắm tay người lạ hoặc không nắm tay ai. Điều thú vị là, cuộc hôn nhân của cặp đôi nắm tay nhau càng nhiều thì càng ít căng thẳng hơn.

Nếu đó là ý nghĩa của việc tiếp xúc trực tiếp thì có nghĩa là do hormon oxytocin được giải phóng trong khi chạm vào nhau, như cầm tay và âu yếm. Theo một báo cáo được công bố bởi Trung tâm Thông tin Công nghệ sinh học Quốc gia Hoa Kỳ, oxytocin được chứng minh là có thể làm giảm sự lo lắng bởi lo lắng.

Làm giảm huyết áp, tránh nguy cơ huyết áp cao

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 5.

Đối với những người bị tăng huyết áp, hoặc cao huyết áp, chế độ ăn uống, tập thể dục và thường được dùng thuốc là chỉ định không thể bỏ qua. Tại sao? Bởi huyết áp cao có thể tàn phá cơ thể ở mức nghiêm trọng theo nhiều cách.

Theo Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) Hoa Kỳ, huyết áp cao có thể làm cứng động mạch của bạn, làm giảm lưu lượng máu và oxy trong tim. Tiếp theo, bạn có thể phát triển nhiều bệnh, từ bệnh tim cho tới suy tim. Trái tim của bạn không phải là thứ duy nhất bị ảnh hưởng bởi chứng tăng huyết áp. Não và thận cũng có thể phải chịu tác động tương tự.

Rõ ràng, tăng cường bảo vệ chống lại huyết áp cao là việc cực kì quan trọng. Ngoài việc dùng thuốc và tuân theo chế độ ăn phù hợp, bạn có thể duy trì huyết áp của mình bằng thêm những cái ôm ấp, âu yếm vào cuộc sống của mình.

Điều này đã được minh chứng cuqa một nghiên cứu công bố trên Biological Psychology. Nghiên cứu đã kiểm tra huyết áp của 59 phụ nữ tiền mãn kinh trước và sau khi được đối tác của họ ôm ấp. Kết quả, nồng độ oxytocin của họ tăng lên và huyết áp của họ cũng giảm xuống.

Nhịp tim của bạn chậm lại

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 6.

Những thay đổi trong nhịp tim cũng được theo dõi như là một phần của cùng một nghiên cứu được sử dụng để đo huyết áp trước và sau khi ôm. Cũng giống như huyết áp của phụ nữ tiền mãn kinh hạ xuống, nhịp tim của họ cũng vậy.

Trong một nghiên cứu khác được tiến hành bởi Trường Y khoa tại Đại học Bắc Carolina (qua USA Today), các cặp đôi được chia thành hai nhóm. Nhóm đầu tiên được hướng dẫn ngồi bên cạnh bạn đời và nắm tay nhau. Sau đó, nhóm cũng xem một đoạn phim ngắn về một bộ phim lãng mạn và sau đó ôm hôn bạn đời của mình trong một thời gian hai mươi giây. Trong khi đó, nhóm thứ hai không có tương tác vật lý với các đối tác của họ. Họ ngồi một mình và không được xem đoạn video lãng mạn. Tiếp theo, mọi người từ mỗi nhóm đều được theo dõi nhịp tim.

Kết quả của thử nghiệm này là: Các cặp đôi trong nhóm thứ hai, những người không có tiếp xúc thân thể với bạn tình của họ, đã trải qua một sự gia tăng mạnh mẽ trong huyết áp. Không chỉ vậy, nhưng nhịp tim của họ tăng lên với tốc độ gấp đôi so với nhóm đối tác được ôm ấp nhau.

Cơn đau của bạn được thuyên giảm

Nếu có thể, hãy ôm nhau ít nhất 8 lần mỗi ngày và đây là những gì bạn nhận được nhiều hơn cả tưởng tượng - Ảnh 7.

Khi bạn còn nhỏ, bạn có nhớ điều gì sẽ xảy ra khi bạn bị đã hoặc bị thương không? Bạn sẽ chạy đến chỗ của mẹ và mong muốn được ôm ấp. Lúc này, bạn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Sau nhiều năm, bạn vẫn nghĩ rằng cái ôm của cha mẹ mình chỉ là liệu pháp xoa dịu về tâm trí mà thôi.

Nhưng khoa học đã đưa ra lời giải thích riêng của nó. Oxytocin, chất hóa học còn được gọi với một cái tên khác là "hormon ôm ấp", là hormone được giải phóng bằng cách tiếp xúc vật lý - ôm ấp, nắm tay. Các nhà nghiên cứu tại Viện nghiên cứu y học Max Planck đã khám phá ra một điều hấp dẫn mà "hormone ôm ấp" này có thể làm: Làm giảm cơn đau. Tức là, những cái ôm, vuốt ve, vỗ về của mẹ bạn đã giúp bạn giảm bớt những khó chịu và đau đớn theo đúng nghĩa đen.

Theo các nhà nghiên cứu, các tế bào thần kinh chịu trách nhiệm gửi oxytocin chảy qua tĩnh mạch của bạn cũng hoạt động để kích thích các tế bào trong tủy sống của bạn. Đổi lại, các tế bào kích thích này làm tăng nồng độ oxytocin và tạo ra "một hiệu ứng giảm đau".

Vời một loạt lợi ích tuyệt vời như thế, tại sao chúng ta không quan tâm và dành cho nhau những cái ôm trong cuộc sống đầy mệt mỏi này nhỉ.


Nguồn: TheList

Sao Thành Phố Biết - Trầm Vân

Vợ Xấu


Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học. Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt.

Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.


Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà, tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm... 

Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.

Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận:

“Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”.

Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ, hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con, Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian. 

Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên!

Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”. 

Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy.

Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân. 

Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi. Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánh nặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. 

Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.

Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác.

Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng:

“Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!”

Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán. Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.

Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.!!

 

Vợ xấu (suckhoedoisong.vn)

Images In A Vinyard

I live in a small city in the middle of the desert that man hand managed to turn into an oasis. For decades, the main economic resource was viticulture.

I set out to create a photographic series that reflects some parts of the process, and show how these deeply rooted customs, are still preserved in some families.

The sun is hot in the fields and when the grape claims to be cut it is urgent to start the harvest to obtain a great wine.

In some farms the harvest is a family affair, so the parents take their children to the fields, the older ones help with the work, the young play together under the shade of the vineyard.

Before the first cut, a prayer is said to the pachamama or mother earth, to ensure a successful harvest and to thank her for the fruits obtained.

When the last cluster of grapes was cut, the ritual of dancing maidens begins. The ladies dance in the winepress full of joy for a job well done, to obtain the must with which the wine is made.

Some of these scenes of yesteryear can still be seen in some traditional estates of my land

Where it all starts

Holy water

A rest under the vines

Prayer to pachamama

Harvest friends

The dancing maidens

 

[FunFunky]  

Tuesday, December 5, 2023

Biết Tạ Ơn Ai - Tưởng Năng Tiến


Những ngày cận lễ, tôi hân hạnh nhận được qua email một bài viết về Lễ Tạ Ơn của nhà văn Giao Chỉ. Xin được trích dẫn đôi đoạn chính để chia sẻ cùng độc giả:

Quả thực người Mỹ đã có đầy đủ lý do để giữ gìn truyền thống với ngày Lễ Tạ ơn vào tháng 11 mỗi năm. Lịch sử ghi rằng vào năm 1620 có một nhóm gia đình người Anh theo Tin Lành đã đi tìm đất mới để sống đời tự do tín ngưỡng… 

Trải qua một năm đầu với mùa đông khắc nghiệt, không đủ thực phẩm, không có đủ quần áo, không có nơi cư trú nên di dân đã phải chôn cất 46 người. Qua năm sau, mùa gặt 1621 thành công, di dân cùng dân da đỏ bản xứ tổ chức tiệc mừng lễ tạ ơn trên đất Mỹ. 

Đó là ngày lễ hội đầu tiên tại Mỹ Châu và truyền thống còn mãi đến ngày nay… 

Đạo luật quốc tịch của Hoa Kỳ ban hành 1790, hơn 200 năm trước đã có những lời vàng ngọc như sau: Bất cứ ai tị nạn đến Hoa Kỳ, sau khi được xác nhận sẽ hưởng quy chế nhập cư. 

Như vậy chúng ta hiểu một cách giản dị là nếu đã đến Mỹ thì sẽ có cơ hội trở thành người Mỹ. Căn cứ vào điều khoản của luật 1790, một đạo luật khác đã ra đời năm 1975 có tên là Indochina Migration and Refugee Act…

Khi miền Nam xụp đổ tháng 4-1975 đợt di tản đầu tiên của người Việt đã mở ra một đầu cầu quan trọng cho lịch sử di dân từ Châu Á. Những chuyến đi vô cùng mạo hiểm của thuyền nhân đã làm thành thiên anh hùng ca của con đường đi tìm tự do với hàng ngàn con tàu May Flower của dân Việt đã ra đi trong đó nhiều di dân không bao giờ đến được miền đất Hứa… 

Và dù 5 ăn 5 thua con tàu Mayflower Việt Nam đã ra đi từ khắp miền duyên hải có khi chỉ là những chiếc ghe nhỏ bé mong manh.

Người Việt đã vì nhiều lý do để ra đi suốt bao nhiêu năm qua. Và danh từ Boat People trong tự điển thế giới đã không còn cùng ý nghĩa xưa cũ để chỉ những người sinh sống ở trên thuyền. Boat People ngày nay có nghĩa là người Việt đã đi tìm tự do bằng thuyền vượt biển Nam Hải. 

Lịch sử các cuộc di dân của nhân loại đã đưa đến nhận định rằng Ta không thể lựa chọn sinh quán, nhưng ta có thể chọn lựa để sống ở miền đất mà chúng ta yêu quý. (You cannot choose the land you birth, but you can choose the land you love).


Nhận định này, tiếc thay, không hẳn đã hoàn toàn đúng với tuyệt đại đa số người Việt đang sống lây lất ở Cambodia. Phần lớn họ không được chính phủ sở tại xem là cư dân hợp pháp nên vẫn cứ là những boat people (bấp bênh sinh sống trên thuyền) ở Biển Hồ, và nhiều bến bờ khác nữa xuôi theo dòng sông Tonlé Sap.

Thuở sinh tiền, sau một chuyến đi thăm đồng hương ở đất nước này, nhà báo Văn Quang kết luận: 

“Hầu hết là người Việt Nam lưu lạc qua Campuchia vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng tựu chung họ là những người đi kiếm sống ở một vùng tưởng rằng đó là đất hứa… Trước hay sau họ cũng phải tìm đường đi thôi. Nhưng đi đâu, làm cái gì để sống là những hòn đá tảng níu chân họ lại.

Rồi bao nhiêu đời vẫn cứ thay nhau lầm than cơ cực ở nơi xứ người này, không có lối thoát. Họ vẫn chỉ có một ý nghĩ, ở đây họ còn có chiếc thuyền, dù rách nát, nhưng họ vẫn có một nghề chài lưới kiếm sống qua ngày. Đi nơi khác, chẳng biết bấu víu vào đâu!” 

Trong bản tường trình (The Situation of Stateless Ethnic Vietnamese in Cambodia) của MIRO – Minority Rights Organization – tổ chức này đã ví von đám người Việt đang sinh sống nơi đây là “những kẻ đang sống ngoài cửa thiên đàng.” Ngay giữa thiên đàng của xứ Chùa Tháp (ngó bộ) cũng không hạnh phúc hay tự do gì cho lắm, nói chi đến thân phận của những kẻ còn “kẹt” ở bên ngoài.

Họ “kẹt” cái gì vậy Trời? 

Xin thưa cái… quốc tịch Cambodia.

Nhà văn Giao Chỉ cho biết “Đạo luật quốc tịch của Hoa Kỳ ban hành 1790, hơn 200 năm trước đã có những lời vàng ngọc như sau: Bất cứ ai tị nạn đến Hoa Kỳ, sau khi được xác nhận sẽ hưởng quy chế nhập cư.” Cao Miên không phải là Mỹ Quốc nên xứ sở này không có luật lệ gì đàng hoàng và rõ ràng, cùng với những lời lẽ “vàng ngọc” như vậy. 

Vô số người Việt sinh đẻ ở Miên còn chưa được cấp cái giấy khai sinh, nói chi đến những thứ xa xỉ như thẻ căn cước hay quốc tịch. Và không quốc tịch cũng có nghĩa là không có quyền tiếp cận với tất cả những dịch vụ và quyền lợi tối thiểu như người dân bản xứ: không y tế, không giáo dục, không có quyền sở hữu đất đai hay tài sản…


Thực ra thì những người dân trôi sông lạc chợ này cũng chả ai biết (hay dám) đòi hỏi quyền lợi gì ráo trọi. Tất cả chỉ mong được sống cho nó yên thân thôi nhưng sự mong muốn giản dị này – xem chừng – vẫn còn rất xa tầm tay của họ. 

Cùng với sự bất an, nếp sống bấp bênh và nghèo khó là nét nổi bật trong sinh hoạt hàng ngày của đa số dân Việt ở Cambodia –  theo như tường trình của thông tín viên Quốc Việt, RFA:

“Hầu hết người Việt sống trên làng nổi, theo bờ sông đều không có đất đai sản xuất nên họ bắt buộc lăn lộn lén lút đi đánh bắt cá. Các gia đình đều muốn cho con em có nơi chỗ ăn học để vươn lên trong xã hội và đóng góp cho đất nước tuy nhiên tất cả đều không có khả năng.” 

Nhiều năm trước, sau khi chia tay đồng bào mình ở Cambodia – vào tháng 12 năm 2008 – nhà báo Văn Quang vẫn còn nhìn ngoái lại, với rất nhiều ái ngại:

“Hình ảnh những bà cụ già lưng còng lom khom trên chiếc ghe mỏng manh, những đứa trẻ con người Việt tháo láo mắt nhìn khách lạ, những gia đình 7-8 đứa con sống lúc nhúc trên chiếc ghe rách tơi tả còn bám theo tôi mãi.” 

Nhiều năm sau chúng tôi mới lò dò đến xứ sở này, và kinh ngạc nhận ra rằng hình ảnh của “những bà cụ già lưng còng lom khom trên chiếc ghe mỏng manh, những đứa trẻ con người Việt tháo láo mắt nhìn khách lạ” vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Thời gian, dường như, đã ngừng trôi trên những bến nước ở nơi đây.

  

Chúng tôi ghé làng nổi Kandal và Chong Kok, thuộc xã Phsar Chhnang – tỉnh Kampong Chhnang – nằm ở phần đuôi của Biển Hồ, nơi hiếm có khách du lịch nào lai vãng. Theo lời ông trưởng thôn: nơi đây có 931 gia đình người Việt, nhân khẩu chính xác là 4,760, tất cả đều là người Việt hay gốc Việt. 

Người Miên và người Chàm không sống trên ghe, và họ có quyền lựa chọn một lối sống bình thường (trên bờ) như đa phần nhân loại. Số dân Việt Nam đang trôi nổi ở xứ Chùa Tháp thì không. Họ là thứ sắc dân vô tổ quốc (stateless ethnic Vietnamese, theo như cách gọi chính thức của các N.G.O đang hoạt động ở Cambodia) nên  không có quyền sở hữu tài sản hay đất đai, và buộc phải chấp nhận một nếp sống rất bồng bềnh, và vô cùng bấp bênh – như hiện cảnh. 

Chúng tôi đi ghe vòng vòng thăm hỏi và trò chuyện với chừng chục gia đình người Việt, những thuyền nhân (boat people) ở Kampong Chhnang. Không ai chuẩn bị gì cho mùa Thanksgiving này cả. Họ hoàn toàn không có chút khái niệm gì về Lễ Tạ Ơn. Biết tạ ơn ai, và “tạ” về chuyện gì đây?


21/11/2023

Tưởng Năng Tiến 

Nắng Ngày Lên Cao - Đỗ Công Luận

Chuyện Tình Chàng Lính Tàu Bay - Lý Thanh Nguyên

 

Trời cuối thu, những cơn mưa dầm dề lê thê vừa ngớt, bầu trời quang đãng hơn. Trên cành, những chiếc lá vàng úa, lũ lượt rơi rụng theo từng cơn gió thổi rì rào. Trên con đường dọc theo bãi biển Nha Trang chỉ còn lác đác những vũng nước nhỏ đọng lại như e ấp, chờ tan biến vào không gian. Thơ thẩn dưới bầu trời tĩnh mịch, âm vang giai điệu muôn thưở của làn gió thổi vi vu, hòa lẫn tiếng sóng biển rì rầm, vỗ vào bờ miên man, khiến lòng chàng trai trẻ thanh thản, mông lung. Anh, một chàng sinh viên sĩ quan không quân vừa tốt nghiệp trường bay, trở về quân trường mẹ là Trung Tâm Huấn Luyện Không quân Nha Trang, để dự lớp cuối cùng, huấn luyện quân sự giai đoạn 2 của sĩ quan trong 3 tháng. Đây có thể nói là thời gian dể chịu nhất của cuộc đời người phi công thời chiến.

        Hồi tưởng lại khi mới bước vào quân ngũ, phải trải qua giai đoạn tân khóa sinh là huấn nhục; bị phạt te tua, tơi tả đời hoa, khổ cực như tội đồ. Học căn bản quân sự với chạy nhảy, trườn bò, ướt đẫm mồ hôi,phải trải qua ba tháng rèn luyện thể lực và kỷ luật để trở thành sinh viên sĩ quan. Tiếp theo đó là giai đoạn học Anh ngữ, phải mất vài tháng i tờ muốn mờ con mắt mới đủ điểm để chuyển sang trường bay. Tại trường bay, cũng nhọc nhằn không kém, tối học, sáng bay. Phải cố gắng, phải chuyên cần, phải khẳng định chính mình, phải đạt bằng được ước mơ bay bổng như loài chim, chao lượn trong bầu trời xanh thẳm. Rồi chàng cũng vượt qua với tấm bằng phi công phản lực cơ.
        Giờ đây, chàng đang tận hưởng những giây phút thảnh thơi ở thành phố biển Nha Trang, với tâm trạng vô cùng hạnh phúc, ngất ngây với chiếc cánh bay mới còn sáng loáng cài trên áo. Cả bầu trời rạng rỡ ôm choàng lấy chàng trai trẻ như vuốt ve trìu mến, sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ như mơn trớn bãi cát trắng phao. Ngày chàng học quân sự, chiều tối thả hồn cùng gió biển vi vu, mang theo hương vi mằn mặn của vùng đất biển thùy dương thơ mộng... Đôi lúc, chàng thả hồn theo tiếng nhạc trong những quán cà phê ấm cúng, nơi đây chàng khởi đầu lọt thỏm vào tình ái… Cái lần đang ngồi một mình trong một góc khuất của quán, lơ đễnh nhìn lên quầy tính tiền của quán, chàng chợt thấy một khuôn mặt đẹp như là thân quen lắm, định thần nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú kia, bất chợt nàng hướng nhìn về phía mình rồi nở một nụ cười duyên dáng rạng ngời, dường như muốn đứng tim, chàng lúng túng gật đầu đáp lại, bỡ ngỡ nhìn chỗ khác vu vơ. Thế rồi bao ý tưởng thương yêu cuốn hút lấy mình, như mộng như mơ... chẳng phải người con gái xinh đẹp được chủ chọn để làm cảnh câu khách cho quán, cho những chàng trai độc thân làm lính xa nhà chiêm ngưỡng bên tách cà phê thơm lừng ư!!! Ngồi đồng như thế cũng khá lâu, giờ thì cũng đã khuya rồi phải trở về trại. Về phòng, đầu óc chàng cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, trằn trọc mãi không ngủ được, tự hỏi mình ra làm sao thế? Tiếng sét ái tình chăng? Rồi cứ thế, mỗi chiều, chàng không còn thả dài bên bờ biển nữa, đóng đô luôn trong một góc khuất quen thuộc, thả hồn vào vị đắng của những giọt cà phê hòa quyện vào những bản nhạc trữ tình làm ngây ngất cả không gian.

        Dần dà mưa dầm thấm sâu, nàng rời quầy tính tiền, khép nép đến ngồi bên chàng, khởi đầu bằng những lời thăm hỏi xã giao vu vơ dăm phút, lần sau lâu hơn, lâu hơn với những lời thì thầm trao đổi nhau mà sau đó chàng chẳng còn gì nhớ nổi! Trước bao cặp mắt đầy dò xét của khách trong quán, bởi hầu hết họ đều là sinh viên sĩ quan của các quân trường, nào là Không quân, Hải quân, Đồng đế v.v. quần áo bảnh bao, lon lá đầy đủ cả trên vai lẩn trên cổ. Vậy mà người đẹp lại tiếp chuyện thân mật với một gã cơ hữu Không Quân, trên vai, trên cổ trống trơn chẳng có alfa hay hoa mai gì cả. Vì anh chỉ thích mặc quân phục bộ treillis bốn túi, giả dạng lính quèn, hình như nàng cũng có vẻ không quan tâm đến các sĩ quan cao sang, hào hoa và... cũng lắm chuyện. Chàng thầm hiểu phần nào tính cam phận của người con gái thùy mị đoan trang ở nàng, anh càng yêu, càng mến nàng nhiều hơn.

        Cuối cùng anh cũng may mắn vượt qua khóa học quân sự và chờ đến ngày đại lễ tốt nghiệp sĩ quan.

        Đến lúc này thì tình trong như đã, mặt ngoài còn e, chàng rộn ràng xếp đặt một số chuyện cho tương lai 2 đứa. Trước tiên, đến tiệm may, sửa bộ đồ bay mới rồi sẽ đến ra mắt nàng: ý nói anh là Pilot mà không riêng các cô gái, cả những chàng trai trẻ thời chinh chiến cũng hằng mơ ước! Tiếp đến anh về phép thăm gia đình, thưa với Ba Mẹ xin đi cưới nàng.

        Đến hẹn, tại tiệm may, từ phòng thay đồ bước ra soi vào gương, chợt sững người, phía sau anh là nàng với cặp mắt tròn xoe, nhìn mình không chớp mắt, và hình như đôi môi mọng ướt tươi vui rộng mở! Anh quay phắt lại mừng rở chào nàng, chào luôn người phụ nữ đứng tuổi kề bên, có lẽ là mẹ nàng! Nàng bối rối khẽ gật đầu đáp lại. Mãi một lúc bởi lóng ngóng chẳng biết làm gì, chàng bèn trả tiền công may, chào tạm biệt mọi người, mặc cả bộ phi bào với đầy đủ phù hiệu đơn vị mới với cặp bông mai vàng óng, lao nhanh ra đường. Thở phào, nhưng chàng lại cảm thấy có một chút gì không như ý mình, bất ngờ và bỡ ngỡ thiệt! Định bụng tối nay vẫn mặc bộ đồ bay này gặp nàng, xem nàng phản ứng ra sao?

        Cái nắng Nha Trang đang ngả về chiều, hơn lúc nào hết lúc này chàng lại yêu mến chiều hôm đến như vậy, lại sắp được gặp lại nàng, lại sắp bày tỏ những điều ấp ủ bấy lâu nay, chàng khẽ huýt sáo với sự hưng phấn tột cùng. Với dáng vẻ thản nhiên, chàng bước vào quán cà phê hoa mộng, đi thẳng vào góc khuất quen thuộc, ngồi xuống, ngước nhìn về phía nàng đang ngồi, nàng cũng đang chăm chú dõi theo từng động tĩnh của chàng, hình như nàng không chớp mắt thì phải! Hình như đôi môi đang cong lên thì phải?! Mãi một lúc, tưởng chừng một thế kỉ trôi qua bốn mắt mới rời nhau trong im lặng. Nàng cúi mặt xuống, hí hoáy viết điều gì đó vào tờ giấy, mái tóc dài đen óng xỏa xuống che khuất một nửa khuôn mặt trái xoan, ánh đèn bàn tỏa nghiêng nghiêng sóng mủi thanh tú, ôi thấy thương làm sao! Viết xong nàng đứng dậy, khẽ vuốt vạt áo dài màu xanh da trời, màu của không gian mà chàng đang chìm đắm. Nàng bước tới đưa một mảnh giấy nho nhỏ, chẳng nói chẳng rằng quay bước trở về quầy. Chàng hồi hộp nhìn theo, nàng ngồi xuống, cúi mặt, xem kìa hình như có hai hàng nước mắt lăn tròn trên má. Úy trời, việc gì xảy ra đây hở? Chàng bối rối vội mở tờ giấy ra xem em viết gì: "Hôm nay em nghỉ sớm, hẹn anh 2 giờ nữa ngoài bờ biển, anh nhé". Nét chữ nắn nót sao thân thương vô cùng! Nhưng lòng chàng cũng rộn lên, như thế là sao nhỉ? Hình như có chuyện gì không hay? Hay là nàng muốn cùng sóng bước bên chàng?....

        Ngồi bên bờ biển đợi nàng, hôm nay sóng êm ả, gió mát nhè nhẹ nhưng trong lòng chàng sao cứ nôn cứ nóng râm ran! Xa xa ngoài khơi, ánh đèn của những tàu đánh cá để lại những vệt sáng lung linh, lướt trên những ngọn sóng đến tận tâm hồn chàng, một thứ ánh sáng lẻ loi vàng vọt giữa bầu trời đen thẩm... Giật mình, nàng đã đến bên cạnh tự lúc nào, nhẹ như gió thoảng mây trôi, vội đưa hai tay chào đón nàng, chần chừ một lát, nàng ngã vào ngực chàng, bốn cánh tay ôm choàng vào nhau, rồi cứ thế mặc cho thời gian trôi đi một cách mơn man ấm áp. Vóc dáng nàng cũng khá thanh cao, mái tóc nàng cũng vừa ngang tầm mũi chàng, tõa hương thơm nhè nhẹ của người con gái trinh nguyên. Ôi cả không gian dường như ngưng đọng. Rồi bỗng nhiên nàng bật khóc, chàng bối rối, dìu nàng ngồi xuống ghế đá công viên. Trong làn nước mắt, nàng bắt đầu kể lể bao chuyện vui lẫn buồn cho chàng nghe: Em đã thương anh nhiều lắm ngay sau lần gặp gỡ đầu tiên, nhớ nhung nhiều khi vắng bóng anh, như cơ duyên trời định. Cuộc sống của gia đình em khó khăn kể từ ngày cha ngã xuống trên chiến trường năm Mậu Thân, ông là đại úy Biệt động quân. Em vừa đi học, vừa làm thêm để phụ mẹ nuôi em còn nhỏ. Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến trưa ngày hôm nay; Mẹ bảo rằng: đã có người dạm hỏi con, gia đình hai bên cũng đã đồng ý, định cuối năm nay khi con tròn 18 tuổi sẽ làm lễ cưới. Người đàn ông này là thiếu úy thương phế binh vừa giải ngũ, gia đình khá giả, là chủ tiệm may gần cổng phi trường. Mẹ nói, mẹ không muốn con rơi vào hoàn cảnh như cha mẹ, mẹ không muốn con có chồng là lính, với cuộc sống đầy lo âu và thương nhớ. Con nên thôi việc đi, ở nhà lo ôn bài cho kỳ thi tú tài sắp tới. Hình như linh tính của người mẹ hình thành từ lúc gặp anh cùng em hồi sáng tại tiệm may của ông ấy, đã khiến cho em nghỉ việc, để anh và em không còn có cơ hội gặp gỡ nhau nữa!

        Cả bầu trời như sụp đổ, biển cả dậy sóng cuồn cuộn như chụp lên người chàng, bao hạnh phúc ước mơ bỗng tan biến đi như những bọt sóng trắng xóa kia mất hút khi vào bờ. Chàng hoang mang tột cùng, một nỗi đau chợt xé nát con tim. Chàng như chết đứng, chết ngồi, lặng im như tảng đá xanh rêu mặc cho sóng vồn xô đẩy.

        Nói gì đi anh! Anh cứ im lặng hoài, em đã nghĩ suy kỹ rồi, em sẽ đi với anh đến tận cùng trời cuối đất anh nhé! Nghe đến đấy, chàng chợt tỉnh người, vậy ra mọi sự việc phó mặc cho chàng ư? Hãy suy nghĩ cho kỹ! Đến nước này thì một cũng liều, hai cũng liều vậy. Chàng nói: Còn 2 ngày nữa anh sẽ nhận sự vụ lệnh ra đơn vị tác chiến, anh sẽ suy tính rồi sẽ báo cho em. Giờ cũng đã khuya rồi, em về đi kẻo mẹ mong, anh thương em lắm lắm.

        Cả đêm hôm ấy, suốt ngày hôm sau chàng cứ suy, cứ nghĩ. Mình phải chọn một trong hai con đường và chỉ một mà thôi: Một là cùng người mình yêu sum họp hạnh phúc mới bên nhau, bỏ lại sau lưng hết thảy mọi điều; Hai là... để nàng ở lại với gia đình với cuộc sống an lành đang chào đón và anh cũng không thể cướp đi hạnh phúc của một chiến hữu, người đã hi sinh một phần thân thể cho tổ quốc Việt Nam thân yêu.

        Hai ngày trôi qua nhanh, rồi cũng đến ngày lên đường ra đơn vị. Sáng sớm, chàng đỏ mắt âm thầm vác túi sac marine thẳng ra bến xe đi phi trường Phù Cát, nơi đơn vị mới, nơi chàng sẽ dấn thân vào vùng trời lửa đạn vì lý tưởng "Bảo Quốc-Trấn Không". Chàng đau đớn bỏ lại sau lưng một người yêu nho nhỏ, một mối tình tinh khôi sâu thẩm. Bỏ lại khung trời Nha Trang đầy ắp kỷ niệm thân thương. Nghìn lần xin lỗi nàng và chàng cũng thầm mong vong linh cha nàng mỉm cười tha thứ .
        Đoạn kết: (Hai năm sau)

        Trời chiều dần ngả bóng, từng giọt nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá rậm rạp của khu rừng âm u lạnh lẽo, cố chiếu những tia ấm áp xuống chỗ chàng đang nằm trong một trại cải tạo. Hình hài ốm yếu, lọt thỏm trong chiếc võng xù xì nhớp nhúa. Chàng đang chìm trong giấc ngủ đơn côi, mệt mỏi sau cơn vật vã, đớn đau từng thớ thịt bởi loài ký sinh trùng sốt rét. Ngay cả thân thể xưa kia cường tráng do Mẹ Cha nuôi nấng, Không Quân vun đắp, giờ thì lũ ghẻ lở gặm nhấm từng mảng, mưng mủ khắp cùng thân thể còm cỏi của chàng. Vầng trán cao lấm tấm những giọt mồ hôi. Mơ màng trong làn gió thoảng, chàng bỗng nghe một giọng nói thân thương thì thầm "Xa nhau, em nhớ anh lắm"... Anh cũng đang nhớ em, giờ em sống ra sao? Em và Mẹ có khổ cực lắm không?...

        Bất chợt, hai giọt nước từ khóe mắt hỏm sâu lăn dài theo sống mũi, xuống đôi gò má nhô cao hốc hác, rồi chậm rãi thấm ướt khóe miệng với đôi môi thâm xì. Chàng đã ngủ thiếp đi được vài tiếng đồng hồ rồi, hơi thở không còn rền rỉ nữa, có vẻ nhẹ nhàng hơn.

        Bất chợt, chàng mỉm cười nhúm nhó, có lẽ vì nguồn cảm xúc tự trong sâu thẳm của tâm hồn, đã khiến chàng mãn nguyện: Vì chàng đã đúng, khi từ bỏ một mối tình thật đẹp, hi sinh cuộc tình thơ mộng để người mình yêu dấu được an lành, hi sinh để cho mẹ nàng được thảnh thơi tuổi già với đàn con cháu, và hi sinh cho chiến hữu thương phế binh có được một mái ấm gia đình, cùng nàng sinh ra mầm sống mới.

        Bất chợt, chàng lại mỉm cười, một nụ cười lẻ loi… bạc phận..../.
        (Hồi ức của thiếu úy phi công Lý Thanh Nguyên, s/q 73/606759, Phi đoàn 532 Gấu Đen, Không đoàn 82 chiến thuật, Căn cứ 60 Phù Cát, Sư đoàn 6 Không quân, Quân lực Việt Nam Cộng Hòa)
        Kính tặng các niên trưởng phi đoàn 532, các phi công Không lực VNCH, và các chiến hữu thân mến. Riêng tặng người con gái tên N đã cùng tôi một thời để yêu và một đời để… nhớ.
        (Chú thích của tác giả: Trong bài có đoạn lẽ ra viết như sau "…Hai ngày trôi qua nhanh, rồi cũng đến ngày ra đơn vị. Sáng sớm chàng đỏ mắt âm thầm vác túi sac marine thẳng ra bến xe đi phi trường Phù Cát, nơi đơn vị mới, nơi chàng sẽ dấn thân vào vùng trời lửa đạn vì lý tưởng "Bảo Quốc-Trấn Không", nơi có thành phố biển Quy Nhơn với bao tình ái mới mở rộng vòng tay chào đón chàng…". Viết như thế sẽ làm mất đi vẻ bi hùng của câu chuyện.)


Lý Thanh Nguyên

Monday, December 4, 2023

Lòng Tốt Của Một Người Đàn Ông (Man shows Unexpected Act Of Kindness)

Chữ "Tiền" và Chữ "Tôi" - Như Nhiên

 

TIỀN

- Bỏ dấu huyền thì là Tiên

- Thêm dấu sắc là Tiến

- Thêm dấu nặng là Tiện

- Thêm dấu ngã là Tiễn


Biết dùng tiền, sẽ giúp bạn thăng tiến.

Có được tiền, cảm giác sướng như tiên !

Cố giữ tiền, bạn là người bần tiện ,

Thiếu thốn tiền, nhà cửa cũng.. phải tiễn,

người yêu bỗng nhiên.. biến.

TÔI 

- Bỏ dấu thì là Toi

- Thêm dấu sắc là Tối

- Thêm dấu huyền là Tồi

- Thêm dấu nặng là Tội


Không biết mình là ai thì toi

Không học hỏi người khác thì tối

Không giúp người hoạn nạn thì tồi

Không làm điều tốt lành thì tù tội.

Đừng bất chấp tất cả để bán rẻ cái tôi cho đồng tiền.

 

- Nhiều tiền gọi là người giàu có,

Có tiền mà không có tâm thì vẫn là người nghèo khó!

- Nói vu vơ với mây, với gió, nếu đụng chạm ai đó thì..

đừng nhắn nhó mà .. hãy bỏ qua cho!

 

Như Nhiên

"Vẹt" Tị Nạn Chống Trump - Vũ Linh


Dân Việt bắt đầu tràn vào Mỹ tị nạn chính trị sau biến cố đổi đời 30 tháng 4. Sau đó, đã có thêm nhiều đợt tị nạn vào Mỹ tiếp tục qua các chương trình như HO, đoàn tụ gia đình, bảo lãnh thân nhân,... Bây giờ, xấp xỉ cũng tới trên dưới hai trệu rưởi người trên đất Mỹ rồi. 

Tình trạng cộng đồng bây giờ ra sao?

    Mang danh là tị nạn chính trị, nhưng lạ lùng thay, khối dân Việt này lại rất ít lưu ý đến chính trị, tuy vẫn có một mẫu số chung là rất chống cộng. Nhưng ngay cả cái tinh thần chống cộng đó cũng ngày một mang tính thụ động, chẳng làm gì tích cực ngoài việc hô hào chống cộng bằng miệng, bằng tuyên ngôn, thư phản đối, thỉnh thoảng biểu tình chống ca sĩ từ VN qua hát, hay hô hào tẩy chay ca sĩ tị nạn về VN hát, hay rủ nhau đi hạ cờ đỏ tại vài trường học vô ý thức. Hay chơi môn thể thao hào hứng mới là thi đua... chụp nón cối lên đầu nhau. Hội đoàn, đảng phái, vẫn còn rất nhiều, vẫn hô hào chống cộng tới khan tiếng, nhưng những cái ghế chủ tịch, phó chủ tịch gì gì đó, vẫn là ưu tiên, quan trọng nhất. Trong khi mấy tên VC thứ thiệt công khai dùng các diễn đàn tung bài sỉ và cờ vàng, nhục mạ VNCH như tên GH, thì chẳng ai dám đụng tới.

    Qua lâu rồi cái thời mọi người hùng hục rủ nhau ủng hộ Mặt Trận của tướng Hoàng Cơ Minh, hy vọng có ngày còn được trở về VN sống trong tự do. Thời ông Minh đó, dân tị nạn còn khố rách áo ôm nhưng không ai nề hà chuyện đóng góp vài đồng để hy vọng có dịp về VN lại. Bây giờ, ăn nên làm ra, nên lo bảo vệ túi tiền kỹ hơn, nhìn đâu cũng sợ bị lừa lấy tiền. 

    Chuyện chống cộng phai nhạt dần. Có nhiều ký do giải thích:

- Thất bại của các mưu toan lớn của các ông Hoàng Cơ Minh, Võ Đại Tôn, Trần Văn Bá, đã khiến dân tị nạn thấy rõ sự khó khăn của những dự án vĩ đại này, nhất là khi cộng đồng vẫn chưa đoàn kết, vẫn có người chống cộng bằng miệng trong khi đả kích những người chống cộng bằng hành động, thậm chí bằng cả cái chết của chính mình.

- Dân tị nạn bây giờ đã có dịp về VN rất dễ dàng, không tù tội, cũng chẳng cần đánh đấm gì trong 'chiến khu' nào. Vì sống lâu ngày ở Mỹ, cơm no, áo ấm, con cháu thành đạt, đậu đủ thứ bằng 'sĩ', kiếm được cả trăm ngàn đô nên chẳng mấy ai còn thấy nhu cầu phải tranh đấu để về VN nữa. Chính quyền VC chẳng những không còn trả thù những tay 'chó săn chạy bám theo bơ sữa Mỹ' nữa, mà trái lại, rất ưu ái lo cho 'khúc ruột ngàn dặm' đã gửi bạc tỷ về giúp nước. Nhiều anh áo gấm về làng được cả họ, cả làng ra công kênh dù chỉ để 'vòi tiền', lại còn được công an 'bò vàng' nể nang không dám đụng tới, chưa kể cả vạn anh già có dịp về gặm cỏ non. Chống cộng gì nữa? 

- Những ông chống cộng nặng, có bằng chứng, vai vế và tên tuổi thời VNCH được cả nước biết, lại đã về VN hợp tác mật thiết với chính quyền VC, được trịnh trọng chào đón, chu đáo nuôi ăn nuôi ở, khiến việc chống cộng trở nên mất hết ý nghĩa, trở thành chuyện ngoan cố, không cuồng điên cũng có vẻ gàn dở, không thức thời vụ.

- Đấy là nói về thế hệ tị nạn đầu tiên, bây giờ 'trẻ' lắm cũng 5-6 bó, trung bình là 7-8 bó, chưa kể một phần khá lớn đã quy tiên đi thăm ông bà rồi. Về thế hệ hai hay ba, thì việc chống cộng coi như hết rồi. Bây giờ, ta 'văn minh' hơn, không chống cộng, chỉ chống cái ác thôi. VC không ác thì dĩ nhiên không chống. Mà VC bây giờ đâu có 'ác' đâu? Không còn đấu tố cải cách ruộng đất, cũng chẳng còn trại học tập cải tạo gì nữa, mà chỉ thấy hôm nay khánh thành 'rì-soọc' Phú Quốc, ngày mai khai trương đường xe điện tối tân đi Suối Tiên. Chống cộng gì nữa? Ngay cả ông con của một ký giả, chống cộng thứ thiệt, có thể đã bị giết vì đã từng công kích ông Hoàng Cơ Minh chống cộng cuội, lại cũng đã về VN, hý hửng chụp hình cười tươi như trúng số bên cạnh một em chân dài khoác cờ máu. Chống cộng gì nữa? Đọc báo, coi YouTube, thấy toàn quảng cáo thắng cảnh du lịch đẹp như mơ, đủ loại món ăn ngon miệng đẹp mắt, các em chân dài biểu diễn thời trang thật mát mắt,... Chống cộng gì nữa? Ngay cả dân Việt trong nước, bây giờ đi du học Mỹ, du lịch Mỹ như cơm bữa, muốn ở lại VC cho ngay, chỉ không biết Mỹ có cho hay không thôi. Chống cộng gì nữa? Tết ở Bolsa bây giờ vắng tanh, cả lô tiệm đóng cửa nghỉ cả tháng vì tất cả đã đổ xô về VN ăn Tết rồi. Chống cộng gì nữa?

    Nói ra đáng buồn, nhưng không ai không thấy, đó chính là... thực tế.

    Trong khi chính trị VN, chuyện chống cộng, đi dần vào quên lãng, thì bây giờ sanh ra phong trào mới: để ý đến chính trị Mỹ nhiều hơn.


Trong cả bốn thập niên từ ngày di tản qua Mỹ, chẳng bao nhiêu anh chị Việt tị nạn để ý tới chính trị Mỹ, chẳng cần biết ai là TT Mỹ, dựa trên lý luận "ông nào thì cũng thế thôi".  

Thế nhưng bắt đầu từ Obama, thì có nhiều người để ý hơn. Việc dân Mỹ bầu một ông da đen lên làm TT đã gây chấn động cả thế giới, chẳng riêng gì dân Việt tị nạn tại Mỹ.  

Sao lại có thể có chuyện này được? Dân Mỹ nổi tiếng là kỳ thị da đen mà. Đưa đến những thắc mắc, muốn tìm hiểu chính trị Mỹ nhiều hơn để hiểu rõ hơn. Nhưng đại khái cũng chỉ là chuyện hiếu kỳ thôi, không quan trọng lắm.

Việc dân tị nạn để ý nhiều hơn đến chính trị Mỹ là chuyện cần thiết,  cần khuyến khích vì sẽ giúp cộng đồng có tiếng nói lớn hơn, mạnh  hơn, để bảo vệ quyền lợi chung của cộng đồng tị nạn. 


Nhưng tiếc thay, đó chỉ là chuyện nguyên tắc. Trên thực tế phũ phàng nhất, việc cộng đồng tham gia vào chính trị Mỹ, từ cấp địa phương tới tiểu bang và liên bang đã có một hậu quả ít ai tiên đoán trước và mong muốn -tiếng Mỹ gọi là 'unintended consequence'-, là đẩy cộng đồng vào cảnh... chia rẽ như chưa từng thấy.


Ở cấp thấp, tiểu bang và nhất là địa phương, thì một số người Việt  xung phong ra tranh cử và nhận một số trách nhiệm có ảnh hưởng  như thị trưởng hay thành viên hội đồng này nọ của vài ủy ban tỉnh, quận,... Ai cũng hy vọng họ sẽ tích cực giúp cộng đồng. 

Chuyện ít ai ngờ là trái lại, họ đã bị xúm lại đánh phá tàn tệ nhất, bởi chính những người đồng hương Việt tị nạn. Nón cối bay ào ào, chụp tứ tung lên đầu họ.

Câu chuyện các cụ thường kể "Khi một người Tầu thành công, cả họ xúm lại công kênh lên cao hơn; khi một người Việt thành công, cả họ xúm lại kéo chân xuống", câu chuyện này chưa bao giờ thấy  đúng hơn bây giờ trong cộng đồng tị nạn của ta.

Cộng đồng tị nạn 'mọi rợ' Somalia nhỏ bằng một góc cộng đồng tị nạn 'con rồng cháu tiên', thế mà họ đã có được một dân biểu  liên bang. 

Cũng như cộng đồng tị nạn Palestine. Các cộng đồng gốc Á khác  như Tầu, Hàn, thì khỏi nói, vô số kể dân biểu ngay cả ở cấp liên bang, chưa kể một số lên tới bộ trưởng liên bang. 

Cộng đồng tị nạn CS Cuba đã có thống đốc, thượng nghị sĩ liên bang và cả ứng cử viên TT. Trong khi cộng đồng tị nạn Việt chỉ có được một bà là dân biểu liên bang, nhưng đắc cử nhờ lấy tên Mỹ, có chồng Mỹ, vận động bằng tiếng Anh trong cộng đồng Mỹ, không có một ngày nào nói chuyện với cộng đồng Việt tị nạn, và đắc cử nhờ phiếu dân Mỹ, hình như cũng chẳng biết Việt Nam là xứ nào, nằm ở đâu trên bản đồ thế giới.

Nghĩa là ở cấp liên bang, tiếng nói của cộng đồng ta là đúng... zero! Nhưng quái lạ thay, cộng đồng lại chia rẽ kinh hồn nhất ở cấp liên bang khi cuộc chiến tranh lạnh giữa phe theo DC và phe theo CH sặc mùi gió tanh mưa máu, tuy may mắn thay, chưa ai là nạn nhân của bạo lực.

Cuộc chiến nổ bùng ra sau khi Obama đắc cử TT. Chẳng biết việc kỳ thị màu da có là một yếu tố đáng kể hay không, chỉ biết là cộng đồng ta đánh nhau chí choé vì Obama. 

Cho dù Obama chưa bao giờ làm gì hay nói gì về cộng đồng Việt, chưa bao giờ nói gi hay làm gì về cuộc chiến ý thức hệ chống cộng hay thân cộng, cũng chẳng một ngày nào tham chiến tại VN vì khiđó còn quá nhỏ.

 
Rồi đột nhiên xẩy ra hiện tượng Trump.
Ông Trump này đúng là không giống bất cứ TT nào, hay thậm chí cũng chẳng giống con giáp nào. Chẳng những không có tướng nghiêm trang oai vệ của một TT, mà lại còn có cái miệng không giống ai, tuyên bố vung vít loạn xà bần, chẳng nể nang ai, chẳng coi ai ra gì. Nói năng không cần biết hậu quả. 


Chẳng có một ngày nào làm chính trị, chưa có ai bầu vào bất cứ chức vụ nào dù nhỏ nhất. Vậy mà quái lạ thay, vừa nhẩy vào chính trị, chưa bắt đầu học lớp vỡ lòng, đã đắc cử TT liền lập tức, hạ hơn một tá chính trị gia lão thành của đảng CH, rồi sau đó hạ luôn cả bà chằng lửa, siêu chính trị gia của đảng DC, cựu đệ nhất phu nhân đầy quyền thế, Hillary Clinton.

Dù vậy, vẫn chưa đáng nói bằng việc ông Trump đã tự biến thành một thứ đá năm châm độc đáo. Một đầu thì thu hút khiến cả chục triệu người sống chết bám chặt vào ông ta; đầu kia thì ngược lại, xua đuổi cả triệu người sống chết thề không đội trời chung. 

Trong lịch sử nhân loại, phải nói chưa có một cá nhân nào có sức thu hút cũng như chống đối mạnh tới độ ghê gớm và quái lạ như vậy. Người ta nói ông Trump là người đặc biệt, có cái bệnh là có cái tôi cực lớn, luôn luôn muốn thiên hạ chú ý đến mình, bất cần biết họ chú ý vì thích hay ghét, chỉ cần họ chú ý tới thôi.  

Nếu quả đúng như vậy thì phải nhìn nhận ông Trump đã thành công một cách tuyệt đối. Có người nói trên thế giới hiện nay, có hai nhãn hiệu Mỹ mà cả thế giới, ngay cả trong các làng hẻo lánh nhất trong rừng rậm Phi Châu, ai cũng biết hết, đó là hai nhãn hiệu 'Coca Cola' và... 'Trump'. Cả thế giới đều biết tới Coca và Trump, bất kể thích hay ghét.

Cộng đồng tị nạn Việt cũng không ngoại lệ. Tự nhiên để ý mạnh vào ông thần này. Cũng vậy, biến ông Trump thành cục đá nam châm mà cả ngàn, cả vạn dân Việt tị nạn hoặc là mê như điếu đổ, hoặc là muốn ăn tươi nuốt sống. 

So với cuộc chiến ủng hộ hay chống Obama trước đây, thì cuộc chiến chống hay ủng hộ Trump giống như đại chiến vũ trụ chứ không phải đại chiến thế giới nữa.

Mà cái lạ lùng hơn là với ông Trump, dường như tất cả chỉ là những cảm tính, thích hay ghét hoàn toàn chủ quan, rất ít liên hệ đến những chính sách của ông, bất kể thành công hay thất bại.  

Với những người thích thì không ai tài giỏi, lo cho dân, thành công bằng ông Trump, và tất cả chính sách ông đưa ra, cái nào cũng đúng, cũng phải, cũng tốt. Với những người ghét ông thì trái lại, ông làm gì cũng sai, cũng thất bại, mang lại những hậu quả thật tai hại cho dân, cho nước. Với cả hai loại người trên, tất cả chỉ còn cảm tính, không còn gì là lý trí, nghiên cứu, phân tích, lý luận gì 

nữa.

Kẻ này không phải là chuyên gia phân tâm học, nên chẳng giải thích được các hiện tượng cuồng ghét hay cuồng mê được, chỉ biết 'cuồng' đã trở thành chuyện có thật trong cách nhìn của thiên hạ đối với ông Trump, bất kể theo chiều hướng nào.

Thật ra, nếu phải nói về việc dùng đầu óc để lý luận phải trái, dựa trên dữ kiện, dựa trên phân tích về vai trò và trách nhiệm của một TT, thì những người cuồng chống Trump có phần yếu thế hơn những người cuồng mê Trump.

Trước khi các cụ vẹt tị nạn nhẩy dựng lên phản đối, xin các cụ hãy từ từ, chuyện đâu còn đấy, cứ đọc tiếp rồi nhẩy nhổm vẫn chưa muộn.

Nhìn chung qua các bài báo, các YouTube, cả vạn emails tung rải trên mạng cộng đồng, các diễn đàn, hay nghe các tranh cãi nẩy lửa qua cả chục chai bia trên bàn nhậu, thì ta có thể có vài nhận định rất tổng quát.

Những ý kiến ủng hộ Trump phần lớn dựa trên những cái gọi là ý kiến tích cực, thực tiễn và có hậu quả cụ thể trên cuộc sống của mỗi người, như thành quả kinh tế, số công ăn việc làm, tỷ lệ thất nghiệp, số người sống nhờ trợ cấp, tình trạng vật giá, tình hình an ninh trật tự, hòa bình thế giới,... 

Trong khi những ý kiến chống Trump hầu hết tập trung vào tính nói láo, dâm dục, lừa gạt, gian lận thuế, và lúc sau này, vi phạm luật, bị truy tố đủ thứ tội,... là những chuyện mà ý nghĩa hết sức chủ quan, người coi nặng, người coi nhẹ, mà lại chẳng có một ly ảnh hưởng nào đến cá nhân mỗi người hay gia đình mỗi người.

Cuộc chiến quái lạ này đẻ ra một loại người mới, mà kẻ này gọi là 'vẹt' vì đây là những người có nhiều đặc tính của loài vẹt thật: không óc nhưng mỏ lớn, chỉ biết lập lại những gì chúng nghe loáng thoáng qua, cho dù chẳng hiểu bao nhiêu.
Trên căn bản, đám vẹt này chống Trump tàn bạo nhất. Chống chết bỏ. Chống hơn xa chống cộng. Hòa hợp hòa giải với VC được, chứ hòa hợp hòa giải với Trump thì vô phương.  

Vấn đề là nếu chống một cách nghiêm chỉnh, có lý luận thuyết phục thì cũng tốt vì giúp thiên hạ hiểu được câu chuyện rõ ràng hơn, dưới nhiều khiá canh khác biệt. 

Nhưng đáng tiếc thay, chúng chống một cách dị hợm, rẻ tiền nhất, phản ảnh một trình độ hiểu biết và lý luận cao không hơn cỏ dại: 

  * sỉ vả, bôi bác bằng những thậm từ thô tục, những hình photoshop bẩn thỉu nhất, kể cả việc mang hình bà Trump ở truồng lên mạng, ... (xin lỗi, không đưa ra thí dụ cụ thể được); 

     * nếu lịch sự hơn, không thô tục, thì lại hết sức trẻ con, ấu trĩ nhất, chẳng hạn như mang cà vạt đỏ của Trump ra chọc quê, bôi bác,...; 

     * nhai đi nhai lại như nhai cục kẹo cao-su đã hết ngọt từ quá lâu rồi, những tố giác phịa như Trump hãm hiếp đàn bà, trốn thuế, lừa gạt tiền thiên hạ, xúi dân uống thuốc rửa cầu tiêu, để COVID giết cả triệu người, bợ Tập, nịnh Ủn, tay sai Putin,...; 

    * nhận định một chiều ngớ ngẩn nhất (tố Trump hèn nhát không dám tham dự đám tang bà Carter", nhưng Biden, Bush con và Obama không tham dự thì không sao); 

    * xuyên tạc thô bạo nhất như tung tin "Báo chí: Donald Trump là kẻ thua cuộc lớn nhất trên chính trường Mỹ", bất cần biết cả chục thăm dò lớn đều cho thấy Biden đang thua chổng gọng; 

    * chế tin phịa trắng trợn nhất: "Ông Trump đầu hàng Tập Cận Bình và Putin" (SBTN!); 

     * đưa tin vô căn cứ, cứ như thật: "Trump thề sẽ thu hồi Obamacare nếu đắc cử vì Obamacare là sản phẩm của ông da đen Obama".

    * dùng tự điển Gú-gồ và tự điển VC của Bùi Hiền để dịch: sự kiện, động thái, vụ việc, "lật đổ bầu cử" (?), "chế độ tấn công toàn diện" (?), "bài hát mà ông ngay lập tức im lặng" (?)... Hiểu được chết liền.

Nhiều khi bị mặc cảm là vẹt nên cũng cố ... sáng tạo, nói lên hay viết ra một vài chuyện tự chế tạo ra, hay thông thường hơn, phóng đại cho to ra hơn những ý kiến góp nhặt được.

Trong vấn đề chống cộng, dù sao cũng là ưu tư hàng đầu của cộng đồng tị nạn, thì đám vẹt là vua chụp nón cối, đánh võ miệng và chúa gian trá.

Vua chụp nón cối khi sẵn sàng chụp nón cối lên đầu bất cứ ai, ngay cả VL này cũng bị tố là 'cây viết mướn của VC' (theo nhóm Tố Sảng đã chết yểu), hò hét chống cộng bằng võ miệng ít ai bằng. 

Nhưng gian trá khỏa lấp chuyện Biden tận tình giúp các đồng chí dép râu thắng nhanh, thắng gọn trong mưu đồ chiếm miền Nam vì nhớ ơn Biden đã giúp chúng 'được qua Mỹ sống an toàn mà không cần passport' như tên vẹt Quy Trương đã công khai nhìn nhận.

Nhìn cho kỹ vấn đề, kẻ này vẫn không hiểu tại sao đám vẹt tị nạn này lại có thể chống ông Trump một cách hung hãn như vậy. 

Qua cả ngàn, cả vạn emails chửi Trump mà kẻ này đã nhận được từ 6-7 năm nay, thật ra chưa thấy cái nào -chưa có tới được MỘT cái- nhận định và chỉ trích Trump một cách nghiêm chỉnh, có căn bản thuyết phục hết.  

Đại học giả VVLộc cũng chỉ biết chửi đổng Trump là 'ông thần Ác' là cùng, mà cũng chẳng thể chứng minh được 'ác' chuyện gì, ác với ai, ác khi nào. Có lẽ 'ác' là tại dám cho cảnh sát đi bắt mấy tay du thủ du thực da đen xuống đường đốt nhà, cướp tiệm?

Ông Trump chưa hề đụng chạm gì tới cộng đồng tị nạn Việt, trong khi Biden thì hiển nhiên đã giúp VC thắng nhanh, thắng gọn, lại còn hùng hổ tuyên cáo sẽ không biểu quyết một xu nào cho dân Việt được qua Mỹ tị nạn.

Ông Trump là người đã chống lại sách lược và luật 'hành động xác định' -affirmative action- của các trường lớn của Mỹ, gạt bỏ sinh viên da vàng -trong đó có sinh viên tị nạn Việt- để dành chỗ cho sinh viên da đen, trong khi Biden là người nhất quyết áp dụng affirmative action, giúp chặn đường tiến thân của các sinh viên Việt giỏi nhất.

Ông Trump qua chính sách thuế, đã mang về Mỹ cả tỷ đô của tài phiệt giấu ngoài nước, để mang về Mỹ mở hãng xưởng, giúp tạo công ăn việc làm cho dân, trong đó có cả dân tị nạn Việt, trong khi Biden và đảng DC chủ trương đánh thuế tối đa trên các đại công ty, chỉ khiến họ mang tiền ra ngoài nước, mở hãng xưởng ở Tầu, ở VN, ở Bangladesh, giết lao động Mỹ, giết job của một số không nhỏ dân Việt tị nạn.

Ông Trump là TT Mỹ đầu tiên ra trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc, trước mặt đại diện của hơn 200 quốc gia, công khai sỉ vả chủ nghĩa CS, trong khi Biden vuốt ve, nâng VC lên hàng 'đối tác chiến lược toàn diện' gì đó.

Ông Trump là TT Mỹ duy nhất tới VN (2 lần!) mà không tới tượng đài McCain quỳ gối, giơ hai tay đầu hàng 'nhân dân ta' để xin lỗi VC, trong khi Biden tới VN có hai ngày, cũng không thể bỏ qua, tới cúi đầu tạ lỗi VC.

Nếu đám vẹt chống ông Trump vì con người ông ta, vì những cá tính không giống ai,... thì xin lỗi, những chuyện đó, như chuyện ông ăn bánh trả tiền, chuyện ông sách nhiễu tình dục một bà già xồn, chuyện ông trốn thuế, chuyện ông nổ sảng, chuyện ông đeo cà vạt quá dài, hay ngay cả việc ông 'lừa gạt' một ngân hàng tuốt bên Đức, hay ông mang theo về nhà vài hồ sơ Tòa Bạch Ốc của chính ông,... cho gia đình chúng? Tại sao chúng phải nghiến răng nghiến lợi, thề không đội trời chung, miệt thị, sỉ vả, nhục mạ Trump tới chết?

Trong một nỗ lực chống Trump một cách tương đối có vẻ nghiêm chỉnh hơn, nhiều người đã tố cáo ông Trump hai tội lớn là 1) kỳ thị chủng tộc và chống di dân, và 2) Trump là một đe dọa trực tiếp cho thể chế dân chủ kiểu Mỹ khi bác bỏ kết quả bầu cử TT năm 2020. Ta thử xét lại.

Tố cáo ông Trump kỳ thị chủng tộc là dựa trên các tuyên bố và hành động của ông đối với khối dân gốc Mễ và khối dân Hồi giáo. 

Không phải là kỳ thị dân da đen hay thậm chí, kỳ thị dân da vàng. Chuyện này, nên ghi nhớ.

Về chuyện kỳ thị dân Mễ, những người công kích Trump dựa trên câu nói của ông Trump, đại khái ông tố đám di dân gốc Mễ qua Mỹ phần lớn thuộc loại bất hảo, trộm cướp, chuyên hãm hiếp phụ nữ. Đây là thí dụ tiêu biểu nhất của việc xuyên tạc, bóp méo bằng cách trích dẫn một câu nói sau khi đã cắt xén. Nguyên văn câu nói của ông Trump đại khái là Mễ đã có chính sách thải rác qua Mỹ, họ không gửi những thành phần ưu tú của Mễ qua Mỹ, mà chỉ vứt rác rưởi, đám băng đảng ma túy, trộm cướp, hãm hiếp phụ nữ vào Mỹ. Đó là câu nói đúng sự thật của ông Trump, mà ngay cả khối dân Mỹ gốc Mễ cũng phải nhìn nhận không sai.

Về chuyện kỳ thị Hồi giáo, việc này xuất phát từ sắc lệnh giới hạn di dân từ một số quốc gia như Somalia, Syria, Lybia,... vào Mỹ. Ai cũng biết đây là những xứ Hồi giáo, do đó, những người chống Trump mau mắn khai thác, và bóp méo lệnh này thành luật kỳ thị dân Hồi giáo.  Điều họ không dám nói cho rõ, đây là những xứ loạn lạc, chiến tranh bất tận, nơi mà chính quyền không có cách nào kiểm soát chính dân của họ, làm sao Mỹ có thể kiểm soát để chặn khủng bố khùng điên Hồi giáo len lỏi vào được. Nếu Trump kỳ thị Hồi giáo, sao sắc lệnh không cấm di dân từ Ả Rập Saoud, từ Thổ Nhĩ Kỳ, từ Indonesia,... là những xứ Hồi giáo lớn nhất thế giới?

Chính sách di dân của Mỹ nói chung vẫn không thay đổi khi các con số di dân hợp pháp được vào Mỹ mỗi năm vẫn không thay đổi. Chẳng có gì có thể nói là chống di dân. Trump có 3 bà vợ, trong đó, có hai bà là di dân: bà đầu Ivana (gốc Tiệp) và bà hiện nay Melania (gốc Slovakia). Trump chống di dân vậy sao? 

Dù sao thì những tố giác trên nghe vẫn ít tiếu lâm hơn tố giác Trump sẽ tiêu diệt thể chế dân chủ của Mỹ, dĩ nhiên dựa trên việc Trump không chấp nhận kết quả bầu cử TT năm 2020, xua dân xuống đường biểu tình, bạo động 'đẫm máu', đòi giết cả mấy trăm dân biểu và nghị sĩ đang họp.


Trước hết, điểm cụ thể rõ rệt nhất mà truyền thông loa phường và truyền thông vẹt không nói tới, nếu ông Trump thật sự không chấp nhận kết quả bầu cử thì giờ này ông vẫn phải còn ngồi trong Tòa Bạch Ốc chứ sao lại ngồi trong nhà riêng tại Florida được? Trước đây, ông Trump đã làm TT bốn năm, sao thể chế dân chủ bây giờ vẫn còn?

Ông Trump chỉ nêu lên những nghi ngờ và đòi hai việc:

- Thứ nhất, đòi các tòa xét lại, đếm phiếu lại, hay coi lại việc thay đổi thủ tục bầu bán,... qua việc ông kiện cáo tứ tung, tại khá nhiều tòa. 

Việc nhờ tòa can thiệp là chuyện được tôn trọng tuyệt đối trong chế độ pháp trị căn bản của Mỹ, sao lại là đe dọa cho thể chế dân chủ Mỹ được? Năm 2000, khi ông Al Gore bác bỏ kết quả bầu cử, kiện lên kiện xuống tại đủ cấp tòa trong hơn cả tháng trời, thì sao không ai tố Gore đe dọa thể chế dân chủ Mỹ?


- Thứ nhì, ông kêu gọi dân chúng ủng hộ ông xuống đường, biểu tình để lên tiếng phản đối cuộc bầu cử dầy đặc khói mù. Quyền biểu tình phản đối được ghi rõ và bảo đảm trong Hiến Pháp của liên bang Mỹ, sao kêu gọi biểu tình lại là đe dọa cho thể chế dân chủ Mỹ. 

Tuyệt đối cấm biểu tình như tại Bình Nhưỡng hay Hà Nội thì mới là tôn trọng dân chủ sao? Truyền thông loa phường Mỹ và truyền thôn vẹt tị nạn hô hoán, gọi cuộc biểu tình đó là 'đẫm máu' -bloody-. Có thật vậy không? Trong cuộc biểu tình, chỉ có đúng MỘT bà dân biểu tình tay không mà vẫn bị cảnh sát bắn chết, ngoài ra, không có một người nào khác bị giết hay đả thương bởi dân biểu tình. Một trăm ngàn người xuống đường biểu tình, nếu thật sự muốn bạo động, muốn 'đẫm máu', đã có thể có tới một trăm ngàn khẩusúng bắn loạn đả, có thể chết hết cảnh sát, chết hết dân biểu và nghị sĩ luôn rồi. Dân Mỹ, ai mà không có súng, sao không thấy có một người biểu  tình nào mang súng theo khi đi biểu tình?

Nếu lo ngại về việc thể chế dân chủ bị mai một, xin cho phép kẻ này có vài câu hỏi, mời các cụ vẹt tị nạn trả lời:

- Khi các chính quyền địa phương lợi dụng mối de dọa của COVID, thay đổi luật bầu cử như cho phép bầu bằng thư dễ dãi nhất, không kiểm tra lý lịch, không kiểm tra chữ ký, không cần nhânchứng, không cần đúng ngày giờ bầu bán, không cần hai ba người cùng kiểm phiếu, cho phép có người đi bầu giùm hay đi thu phiếu bầu tại gia chẳng ai kiểm soát,... thì những biện pháp đó có phải là những biện pháp bảo đảm tính dân chủ được tôn trọng nhất hay không?

- Khi luật hiện hành ghi rõ mọi thay đổi luật bầu cử phải do quốc hội ban hành, mà những sắc lệnh thay đổi luật bầu bán khi đó lại toàn là do các thống đốc Pennsylvania, Michigan, Wisconsin độc quyền ban hành thì đó có phải là cách tôn trọng và bảo vệ thể chế dân chủ không?

- Khi dịch COVID đã qua từ lâu, mà những biện pháp đặc miễn đó vẫn được tiếp tục duy trì, không thay đổi, thì đó có phải là cách tốt nhất để tôn trọng và duy trì thể chế dân chủ không?

- Phe ta la hoảng nếu Trump đắc cử sẽ phá bỏ thể chế dân chủ Mỹ, có phải đó là tại vì Trump sẽ thu hồi những thay đổi đặc biệt đó để trở về lại những luật bầu bán đã có từ cả trăm năm qua không? Như vậy là Trump phá bỏ thể chế dân chủ sao?
Về chuyện này, thượng nghị sĩ DC Joe Manchin vừa tuyên bố tuần rồi: "Tôi không tin những hù dọa Trump đắc cử TT sẽ tiêu diệt thể chế dân chủ của Mỹ".

Điểm cuối cùng mà truyền thông vẹt tị nạn chăm chú nhai lại từ truyền thông loa phường Mỹ là các vụ truy tố ông Trump của các chính quyền DC liên bang và tiểu bang.

Điểm này thật ra, chẳng có gì đáng bàn. Cả nước, hay chính xác hơn, cả thế giới đều thấy đây là những trò ma mãnh bẩn thỉu, dùng bộ máy tư pháp đàn áp đối lập chính trị theo đúng mô thức độc tài phát xít và cộng sản, không hơn không kém. Dân Mỹ có thể còn bỡ ngỡ không tin, chứ dân Việt ta thì đã nếm mùi này từ lâu rồi và ngay bây giờ cũng vẫn đang thấy chính quyền VC khai thác bộ máy tư pháp cuội của chúng. Dân ta đã ngửi thấy mùi này dù đứng cách xa cả vạn dặm. Đám lâu la vẹt tị nạn có tung hứng theo đám loa phường Mỹ, cộng đồng ta cũng chỉ cười rồi. Miễn bàn thêm.

-------------

Ủng hộ hay chống bất cứ ai, đó là quyền của mỗi người. Nhưng chửi bới vớ vẩn, bôi bác lăng nhăng, miệt thị lung tung, lý luận bá láp,... tất cả chẳng giúp ích gì, chẳng giúp thiên hạ hiểu biết rõ hơn, chẳng thuyết phục được ai, chỉ thỏa mãn cái ấm ức cá nhân, muốn chửi đổng ra cái điều ta đây hiểu biết xâu rộng, mà chỉ lòi ra cái trình độ thấp kém của chính đám vẹt, già cũng như trẻ.

Kẻ này thành thật cầu mong trong đám vẹt tị nạn, có tiếng nói nghiêm chỉnh và thuyết phục thực sự, giúp cho cộng đồng tị nạn chúng ta nâng cao dân trí, bảo vệ quyền lợi cộng đồng một cách hữu hiệu hơn. Mong lắm thay!


Vũ Linh