Có một chuyện :
Ngày còn đi học, tôi
cũng thuộc dạng khá, tham gia thi giải này giải kia. Nhưng chỉ toàn xếp thứ
hai.
Cái đứa thứ nhất, nó ngồi
cách tôi ba cái bàn, ngồi bàn đầu của lớp. Đến bàn nó cũng phải tranh ngồi nhất.
Tôi ganh tỵ lắm, tức anh ách nhưng chỉ cất trong lòng.
Ngày thi giải Quốc gia
đến gần, tự nhiên nó lăn đùng ốm, chẳng đi học được, cũng chẳng có thời gian
nghe giảng ôn thi. Càng về đợt nước rút, càng có nhiều tài liệu quan trọng, bài
tập cũng ngày một dày lên. Tôi sẽ giấu tài liệu học một mình, tôi sẽ không trả
lời nếu nó có hỏi. Tôi chắc mẩm, giải nhất lần này sẽ là của tôi, tôi sẽ không
còn là một cái bóng, tôi sẽ chẳng còn xếp thứ hai. Tôi bắt đầu vẽ ra cái cảnh mọi
người ngưỡng mộ tôi bằng cái não sĩ diện.
Nhưng mà không.
Bằng một cách quái lạ
nào đó, tôi dành trọn một buổi tối để tổng hợp tài liệu, ghi những lưu ý quan
trọng vào một tập vở, lọc cọc đạp cái mi ni Nhật sang nhà đứa thứ nhất kia. Tôi
chẳng ưa gì nó, nhưng nó ốm thì tôi sốt ruột, lo lắng tới lạ kỳ. Có lẽ, vì
chúng tôi cùng một lớp, chúng tôi là đồng đội của nhau. Thắng thua thì quan trọng
gì chứ.
Tôi xấu hổ lắm, loanh
quanh mãi mới dám bấm chuông. Mẹ nó mở cửa, bảo nó ốm nặng nằm bẹp dí trên tầng,
tôi lò dò lên thăm. Thấy nó nhợt nhạt mà thương, tôi ngồi nói chuyện với nó, lần
đầu tiên chúng tôi nói những câu dài như thế, vui như thế, mà không phải trên mặt
giấy, hay rời khỏi phòng thi. Tôi đặt tập tài liệu vào tay nó, li nhí, mày học
đi. Nó cũng ngại, tôi cũng ngại, rồi tôi cắm cổ ra về.
Ngày hôm ấy, tôi đã có
một giải nhất, được trao bởi chính mình. Tôi đã chạm tới giải nhất của sự tử tế,
tôi không chọn đi theo những lối suy nghĩ ganh đua tầm phào, tôi chọn sống tốt
hơn, đi lên nhờ những điều tốt hơn, chứ không phải nhân một dịp nào đó, đẩy một
người nào đó, để leo lên trong nhất thời. Nếu tôi chỉ được giải nhất chỉ vì người
ta đang khó khăn, thì có nghĩ lý gì chứ. Tôi muốn cạnh tranh công bằng.
Năm đó, tôi và con bé ấy
đồng giải nhất, nó ôm tôi rất chặt, cái ôm cảm hoá được nhiều điều.
Đúng vậy, tôi vẫn có thể
toả sáng, toả sáng theo cách của riêng mình, mà chẳng càn một mánh khoé nào cả.
Và, chúng tôi là đồng đội, nếu chỉ mình tôi đạt giải, đội của tôi không có thứ
hạng, cũng mãi chỉ là vẻ vang của riêng tôi.
Đúng vậy,
Thổi tắt đèn của người
khác không làm bạn trở nên sáng hơn, ngăn cản đường của người khác cũng không
khiến bản thân mình có thể tiến xa hơn. Một bông hoa đẹp chẳng thể nào làm nên
mùa xuân được, nhiều hoa đẹp, thì vườn đầy xuân.
Nam Cao từng nói: “Kẻ mạnh
không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là
kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai của mình.”
Và tôi biết mình là kẻ
mạnh, một kẻ mạnh có lòng tốt được công nhận bởi chính mình.
Vân hà