Monday, April 30, 2018

43 Năm Sau 30 Tháng Tư, Đất Nước Hiện Ra Sao? - Bùi Tín


Đây là câu hỏi rất quan trọng, mỗi công dân có trách nhiệm, từ quan chức đến phó thường dân, cần chung sức góp ý để đạt đồng thuận chung nhằm đưa đất nước khỏi bế tắc và lạc hậu hiển nhiên hiện nay.

Không một ai có trách nhiệm có thể cho rằng từ sau ngày 30/4 gọi là ngày «Giải phóng miền Nam Thống nhất Tổ quốc,» đất nước ta đã phát triển mạnh mẽ,
toàn dân đã được hưởng trọn vẹn độc lập, tự do dân chủ nhân quyền, bình đẳng và hạnh phúc.
Hơn lúc nào hết mỗi người Việt hãy nhìn thẳng vào những sự thật hiển nhiên. Càng là bộ máy lãnh đạo đảng lại càng phải nhìn nhận chính xác chân thật.

Điều cay đắng nhất là nền độc lâp dân tộc giành được từ tay phát xít Nhật và thực dân Pháp, với hàng triệu con em người Việt của các bên bị hy sinh đã bị ban lãnh đạo Cộng Sản thay thế bằng chế độ «Bắc thuộc mới» qua cuộc mật đàm Thành Đô tháng 9/1990. Từ đó đến nay đất nước bị gặm nhắm có hệ thống, từ đất liền, vùng biển, hải đảo, người Trung Quốc hầu như tự do nhập vào biên giới, mang Nhân dân tệ hình Mao cùng mọi thứ hàng hóa, hàng giả, hàng dỏm, hàng cấm, hàng độc hại tràn ngập đất nước ta. Chúng có mặt khắp nơi, trồng rừng quy mô lớn; khai thác nhiệt điện, thủy điện, các mỏ quặng bô-xít phân đạm, tàn phá môi trường ven biển, lập phố xá, cửa hàng cửa hiệu như ở quê hương chúng.

Không ít trong số ấy là tội phạm lưu manh bất lương đe dọa an ninh nhân dân ta. Bộ xậu lãnh đạo Việt Nam phải ngậm bồ hòn làm ngọt, coi bọn xâm lược láo xược hung hãn phương Bắc như bạn thân quý nhất, như ông chủ đáng kính sợ nhất. Nền độc lập dân tộc bị mất dần mòn là nguy cơ lớn nhất, là mối ô nhục lớn nhất của người Việt hiện nay, không một ai có thể cho qua.

Trong khi lãnh đạo đảng Cộng sản trở nên hèn với giặc ác với dân, đàn áp không chút ngần ngại các chiến sĩ yêu nước kiên cường bất khuất chống bành trướng như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh… thì Đảng cũng đồng thời biến chất, càng chỉnh đốn lại càng đổ đốn, trở nên một kiểu mafia tội ác, tham nhũng tràn lan, đua nhau tàn phá chia chác mọi nguồn tài sản quốc gia, ăn cắp của nước của dân không chừa một thứ gì, từ nhà đất, ruộng vườn, rừng cây, lập nên những biệt thự, biệt phủ xa hoa giá trị hàng chục tỷ.

Theo đà suy thoái của đảng, bộ máy Nhà Nước trở thành bộ máy tội ác, các công ty, Tổng công ty Quốc doanh, các hệ thống ngân hàng bị tước đoạt, phá sản hàng loạt, với hàng chục vụ đại án, hàng trăm tên bị cáo bị điều tra xét xử, trong đó có cả ủy viên Bộ chính trị, ủy viên TƯ, bí thư thành ủy, tỉnh ủy, hàng loạt thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng chống tội phạm tự chuyển biến thành tội phạm với những bản án biển thủ cực lớn hàng nghìn tỷ đồng.

Trong mấy chục năm suy thoái và tha hóa của Đảng và Nhà Nước, xã hội cũng bị ruỗng nát theo. Lực lượng an ninh lẽ ra là lá chắn bảo vệ dân, là thanh bảo kiếm trừng trị bọn gian ác lại trở thành thế lực đàn áp dân, đánh đập dân như gây thương tật cho cô Đoan Trang, gây nên hàng 30 người chết trong đồn công an trong năm qua.

Công an là bọn kiêu binh nêu gương xấu mọi nơi. Công an có ngân sách thuê bọn du côn mất dạy theo dõi từng bước các chiến sĩ dân chủ không cho ra khỏi nhà, đi họp, đi biểu tình, khen thưởng chúng nếu chúng ra tay đàn áp, cứ mỗi lần lập công ở Hà Nội, Sài gòn, Đà Nẵng chúng được thưởng 500.000 đồng, ở các quận huyện mỗi tên được 300.000 đồng. Đến nay sự chính đốn toàn ngành Công an đã quá ư chậm trễ.

Trong khi đó nền giáo dục bệ rạc, mất phương hướng, chạy theo mua bán bằng cấp, thầy cô giáo bắt học trò quỳ, phụ huynh học sinh là đảng viên xông vào nhà trường chửi bới cô giáo bắt quỳ đến mức gần xẩy thai!
Đạo đức học đường lao dốc khi sinh viên học sinh chửi bới đâm chém cô giáo.
Đạo đức gia đình thê thảm khi vợ chồng giết nhau, ông hiếp dâm cháu. Y đức
không còn lương tâm khi bộ y tế buông lỏng quản lý thuốc men cho hàng độc dược tràn lan, bệnh viện chen chúc 2, 3 người bệnh chung một giường.

Trên đây là bức tranh bi đát toàn cảnh đất nước ta 43 năm sau ngày “lịch sử 30/4”. Thành tích vĩ đại hay thất bại nặng nề?
Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, Việt Nam hiện nay vẫn còn lạc hậu về nhiều mặt, tự do ngôn luận, tự do báo chí đứng thứ 175 trên 186 nước. Tự do tôn giáo ở trong số 60 nước bị mất tự do nặng nề nhất. Thu nhập bất công còn rất xa mới được như các nước Bắc Âu, nơi hầu như không có nạn tham nhũng.

Không gì nhục bằng người Việt Nam có tỷ lệ phạm pháp cao nhất Đông Nam Á, ăn cắp vặt nhiều nhất ở các siêu thị Nhật Bản, Malaisia, Thái Lan, hộ chiếu ngoại giao Việt Nam bị kém giá trị nhất.

Về thu nhập bình quân đầu người, Việt Nam còn cách xa Thái Lan và Indonesia, phải 8 năm mới ngang Thái Lan, phải 12 năm mới ngang Indonesia hiện nay.
Nghĩ mà đau, nghĩ mà buồn, đất nước mình kỳ quá phải không anh? Bài thơ cô giáo Trần Thị Lam xoáy sâu vào tấm lòng quặn đau của mỗi công dân.
Nhà thơ Bùi Minh Quốc cũng rất đau đớn khi “nhìn tới đâu cũng phải kìm cơn mửa, Khi một thời bọn đểu đã lên ngôi”.
Tất cả mọi nguyên nhân đều từ do đảng mà ra?

Nguyên nhân của những nguyên nhân là đường lối chính trị sai lầm tận gốc; Là chủ nghĩa Mác - Lê đã bốc mùi, là chế độ toàn trị độc đảng theo luật rừng xanh, vô pháp, vô đạo, vô luân, là sự giả dối che dấu sự thật, lừa mỵ nhân dân, nói một đằng làm một nẻo.
Nếu Bộ chính trị hãy còn có lương tâm và đạo đức, nhân dịp này, hãy mở một cuộc hội họp dân tộc, lắng nghe những người bất đồng chính kiến trong các tổ chức xã hội dân sự trong và ngoài nước góp ý, phê bình, kiến nghị, đấu trí, đấu lòng yêu nước, thương dân lại để tìm ra con đường chính trị và các chính sách kinh tế, tài chính, văn hóa, quốc phòng, đối ngoại cho đất nước mình, cho nhân dân mình.

Cuộc họp dân tộc này sẽ quan trọng hơn cuộc họp TƯ7, càng quan trọng hơn một phiên họp Quốc hội, nó sẽ là đôi đũa thần tạo nên cuộc hòa giải hòa hợp dân tộc tối cần thiết, mở đường cho kỷ nguyên tự do dân chủ của dân tộc ta gắn bó với thời đại mới từ trong năm 2018 này.

Bùi Tín
voatiengviet.com

Sau 43 Năm: Bức Hình Đoạt Giải Xuân Mậu Tuất

13 Điều Thú Vị Về Internet Mà Bạn Chưa Biết

Kể từ khi ra đời vào năm 1960, Internet đã phát triển từ một mạng thí nghiệm nhỏ của quân đội trở thành một mạng lưới khổng lồ quy mô toàn cầu.

Ngày nay, Internet đã có mặt gần như khắp mọi nơi, từ thành thị đến nông thôn. Mặc dù không còn xa lạ nhưng có những điều thú vị về Internet mà chắc chắn bạn chưa biết.


Internet cần một lượng điện năng tương đương 50 triệu mã lực


Với khoảng 8,7 tỷ thiết bị điện tử kết nối Internet, lượng điện năng cần có để cung cấp cho hệ thống này hoạt động mỗi ngày rất lớn. Theo ước tính của các chuyên gia, một lượng điện năng khoảng 50 triệu mã lực mới có thể duy trì được hoạt động của Internet.
Mã lực (viết tắt là HP - horse power) là một đơn vị cũ dùng để chỉ công suất. Theo Wikipedia, 1 HP = 0,736 kW, như vậy, 50 triệu mã lực sẽ tương đương với lượng điện năng là 26,8 triệu kW.


Cần vài tỷ điện tử (electron) để tạo ra được một e-mail


Một e-mail có dung lượng 50 kilobyte sẽ cấu tạo bởi 8 tỷ electron. Con số này nghe có vẻ lớn khủng khiếp, nhưng thực ra 8 tỷ electron có khối lượng còn nhẹ hơn một phần nghìn triệu triệu của một ounce (1 ounce = 28,35 g).


2,4 tỷ người sử dụng Internet trên toàn cầu


Dân số toàn cầu hiện nay khoảng 7 tỷ người. Mặc dù hiện nay các thống kê đưa ra còn bị tranh cãi về con số chính xác, nhưng các nhà thống kê ước tính rằng có khoảng 2,4 tỷ người sử dụng Internet như một thói quen hàng tuần.  


Internet nặng bằng… một quả dâu tây


Theo nghiên cứu của nhà vật lý học Russel Seitz, hàng tỷ tỷ các electron dữ liệu lưu chuyển trên mạng có khối lượng khoảng 50 gram, tức là bằng trọng lượng của một quả dâu tây.


40 tỷ thiết bị kết nối với Internet vào năm 2020


Điện thoại di động, máy tính bảng, máy tính để bàn, máy chủ, bộ định tuyến không dây, các điểm truy cập hotspot, bộ định vị GPS xe hơi, đồng hồ thông minh, tủ lạnh và thậm chí cả máy bán nước giải khát đều kết nối Internet. Dự báo đến năm 2020 có 40 tỷ thiết bị kết nối với Internet.


Cứ mỗi 60 giây một lượng video dài 72 giờ được tải lên Youtube


Trong số các video được tải lên Youtube, người ta đã thống kê phần lớn là các video nói về… mèo, về điệu nhảy Harlem Shake, và nhiều thứ rất vớ vẩn chẳng mấy ai quan tâm. Mọi người chia sẻ những video cá nhân với hy vọng nó sẽ được lan truyền như virus và đem lại một chút tiếng tăm cho mình.


Các electron dữ liệu chỉ di chuyển vài chục mét trước khi dừng lại


Electron dữ liệu sẽ không di chuyển quá xa trong dây dẫn và hệ thống bán dẫn (transistor) trong máy tính. Chúng chỉ di chuyển một quãng đường khoảng vài chục mét giữa các thiết bị. Sau đó năng lượng và tín hiệu của chúng sẽ được tiêu thụ bởi thiết bị khác trong mạng. Mỗi thiết bị sẽ truyền tín hiệu tới tập hợp các electron kế cận và vòng quay này sẽ lặp đi lặp lại. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một giây.

5 triệu terabyte dữ liệu trên Internet nặng không bằng.. một hạt cát


Khối lượng của dữ liệu tĩnh Internet (dữ liệu lưu trữ cố định không ở trong quá trình lưu chuyển) thực sự rất nhỏ. Nếu bạn bỏ qua khối lượng của ổ cứng trong mạng và các transistor thì 5 triệu terabyte dữ liệu nặng chưa bằng một hạt cát.


Hơn 78% người dân Bắc Mỹ sử dụng Internet


Người Mỹ và tiếng Anh là những yếu tố đầu tiên góp phần tạo ra Internet và Web. Chính vì thế mà phần lớn người dân châu Mỹ sử dụng Internet như một phần cuộc sống hàng ngày.


1,7 tỷ người sử dụng Internet là người châu Á


Chiếm hơn một nửa số người sử dụng Internet trên toàn thế giới là cư dân thuộc các nước châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc, Ấn Độ, Trung Quốc, Hồng Kông, Malaysia, Singapore và một vài quốc gia khác. Số lượng các trang web ngôn ngữ châu Á được xuất bản ngày một nhiều, nhưng tiếng Anh vẫn là ngôn ngữ chủ đạo.


Các thành phố có kết nối Internet tốt nhất nằm ở Hàn Quốc và Nhật Bản


Theo Akamai – một công ty chuyên cung cấp giải pháp phân phối nội dung trực tuyến và dịch vụ đám mây – thì cơ sở hạ tầng truyền dẫn Internet cáp quang và mạng không dây nhanh nhất thuộc về Hàn Quốc và Nhật Bản. Tốc độ băng thông trung bình ở hai quốc gia này là 22 Mbps, vượt xa so với Mỹ chỉ 8,4 Mbps.


Hơn một nửa các dữ liệu lưu chuyển trên web là phát đa phương tiện (media streaming) và chia sẻ file


Đa phương tiện và chia sẻ file trên Internet bao gồm âm nhạc, phim ảnh, phần mềm, sách, ảnh chụp và một số nội dung khác. Các video Youtube là một dạng chia sẻ file được ưa thích. Torrent P2P (chia sẻ ngang hàng) cũng là một dạng chia sẻ file phổ biến. Các dịch vụ như Netflix, Hulu và Spotify chuyển các bản sao âm nhạc đến thiết bị của người sử dụng. Mọi người muốn các nội dung đa phương tiện và họ muốn nhiều tới mức hơn một nửa lưu lượng truyền tải trên web là chia sẻ file.


Dịch vụ tìm bạn đời trên mạng sản sinh ra hơn 1 tỷ dollar mỗi năm


Theo Reuter và PC World, lợi nhuận thu được từ các dịch vụ mai mối trực tuyến ở Mỹ rất lớn. Nhiều người tìm đến Internet như là một phương tiện giúp họ kết bạn và tìm một nửa của mình. Số tiền mà mỗi người phải bỏ ra khi sử dụng dịch vụ mai mối trực tuyến là 30 dollar mỗi tháng.

Theo Lifewire
http://ictnews.vn

Sunday, April 29, 2018

Sài Gòn - Tháng Tư - Trận Sau Cùng - Hoàng Xuân Thảo



Hôm qua, các nẻo vào thành phố
Tôi vẫn thấy anh đứng gác đường
Ghìm súng sẵn sàng chờ địch tới
Ra tay đánh một trận hào hùng.

Hôm nay, tôi nghe mà chết lặng
Mạt tướng Minh lơ láo đầu hàng
Còn ban lệnh toàn quân buông súng
Lịch sử từ đây ố một trang...

ÔiThương thay những người lính trẻ
Xếp bút nghiên theo việc đao cung
Đêm truyền hịch đáp lời sông núi
Sống cuộc đời dầu dãi gió sương.

Sài Gòn nay gặp cơ nguy biến
Nón cối lô nhô khắp tứ bề
Tướng tá vội tìm đường tháo chạy
Dép râu rầm rập rảo chân về.

Sài Gòn Tháng Tư mặt ngơ ngác
Hè phố không còn áo thướt tha
Cửa hàng khóa kín, nhà im ỉm
Đêm buồn như một bãi tha ma!

         ****          
Tôi tuy sinh ra từ miền bắc
Nhưng đã vô Nam tự 54
Sài Gòn đã ngấm vào xương tủy
Tiếng Sài Gòn như tiếng mẹ ru.

Sài Gòn với tôi là người mẹ
Tôi yêu Sài Gòn như người tình
Sài Gòn với tôi là nguồn sống
Chứa chan kỷ niệm thật êm đềm

Sài Gòn buổi sáng là Gia Long
Tôi lái vespa em tới trường
Chiều xuống tôi ra vườn Bách Thảo
Đón em về từ cổng Trưng Vương.

Mỗi dịp nghe ai cất tiếng hát:
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi!
Tơ lòng tôi cũng rung theo nhịp
Sài Gòn âu yếm trong vòng tay

 *** 
Sài Gòn buồn thay nay sắp mất
Kià “Vòng tay lớn” đã hoan hô
Không!  Không!  Phải dạy cho chúng biết:
“ Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Tôi đã nghe Thị Nghè nổ súng
Bắn chặn đoàn tăng T-54
Tăng bốc cháy một trời đỏ rực
Địch kinh hoàng, hồn viá ngất ngư.

Tôi đã xem toán Dù Biệt Kích
Tử thủ ngay Ngã Tư Bảy Hiền
Nghiến răng bắn tới viên đạn chót
Cùng nhau ngã xuống rất điềm nhiên.

Sài Gòn tôi luyện như thế đó
Trong gian nguy mới biết anh hùng
Trung tá Long quyết không hàng địch
Tự tìm cái chết thật hiên ngang.

Kìa bà mẹ kéo tay người lính:
-Nước mất rồi, về với mẹ thôi!
-Không! Con không thể về nhà được
Các bạn con súng chửa buông tay.

*** 
 Cộng quân dù chiếm được phố phường
Cờ đỏ dù bay khắp bốn phương  


Lòng dân: chúng không hề chiếm được
“Đại thắng muà xuân” kể như không.

Sài Gòn đành chiụ thua một trận
Cuộc chiến còn dài trong mai sau
Người dân rồi dần dà sẽ hiểu
Thiên đường, địa ngục ở nơi đâu?

Vạn sự vô thường ai cũng biết
Việt Nam vận hội tất đổi thay
Lãnh tụ, xác kia rồi sẽ rữa
Ngày tàn cộng sản sớm/muộn thôi.

Sài Gòn ơi! Giữ niềm tin nhé
Tự Do sẽ thắng Trận sau cùng
Sài Gòn lại lấy tên như cũ
Mãi mãi là Hòn Ngọc Viễn Đông

Hoàng Xuân Thảo

Toàn Bộ Lãnh Thổ Việt Nam Đã An Bày Trong Tay Trung Quốc - Phan Châu Thành (Danlambao)


Tôi có ông bạn học hiện làm cấp tướng trong hải quân VN, trong một buổi nhậu bạn bè với nhau cách đây gần năm ở HN, tôi hỏi hắn: 

“Nếu bây giờ TQ tấn công trên biển, quân của cậu chống được bao lâu?” Hắn cười: “Chắc là chưa đến ba ngày?!” 

Tôi ngạc nhiên: “Sao chết nhanh vậy?” Hắn lại cười: “Không phải chết, mà là chạy. Thời đại này ai dại gì chết cho ai?!” 

“Đấy là cậu nói về lính hay sĩ quan các cậu?” 

“Cả hai, nhưng sĩ quan chạy trước rồi lính mới chạy. Lính không dám chạy trước, chỉ trốn thôi. Sĩ quan mới chạy!”

Tôi thắc mắc: “Tại sao thế? Sĩ quan tinh thần cao hơn và phải làm gương cho lính cơ mà?” 

“Ừ, nhưng sĩ quan lại biết mình toàn nói dối và thấy cấp trên cũng toàn nói dối, và ai cũng biết chết thì mình chịu, thắng thì là chiến công của sếp, tội gì chết thế!” 

Chúng tôi cười xòa, coi đó là câu chuyện cười nói cho vui, vì ông bạn trong Bộ tổng tư lệnh ở HN, nó đâu có phải ra trận. Nhưng nó cũng không cần phải mua vui với tôi, nó nói có phần nhiều là thật. Thế nên tôi không quên được.

Một bữa khác cách nay khoảng nửa năm, trong chuyến xe đêm từ Sài gòn đi Nha Trang, tôi nằm cạnh anh lính trẻ trả phép ra Cam Ranh. Tôi hỏi chuyện ăn ở sinh hoạt của lính nghĩa vụ ngoài đó, cậu thật thà: 

“Cháu mới đi mấy tháng, nhờ có người quen chạy cho nên không phải đi vùng xa hay đảo, chỉ ra Cam Ranh thôi, được về phép đều đặn, nếu biết quà cáp cho sĩ quan còn được kéo dài phép…” 

“Thế sĩ quan có về phép thường xuyên không?” 

“Sĩ quan của bọn cháu toàn sĩ quan chuyên nghiệp, gia đình họ ở Cam Ranh và Nha Trang luôn, họ đâu cần về phép, và họ có thể về nhà bất cứ lúc nào họ muốn, họ sướng lắm!” 

Thế họ có ăn chung với các cháu không?” 

“Không, họ có tiêu chuẩn riêng cao gấp mấy lần lính bọn cháu! Họ ăn ở riêng.” 

“Thế tiêu chuẩn lính bọn cháu thế nào?” 

“Chúng cháu được 35 ngàn đồng ngày. Thế là cao đấy chú ạ, vì chúng cháu gần Ban chỉ huy Vùng. Mấy thằng bạn cháu đóng quân ở xa kêu khổ lắm, chỉ có 28 ngàn đồng ngày thôi…” 

“Sao lại 28 ngàn thôi?!” Tôi xót xa nhẩm tính: lính của mình (công nhân và kỹ sư của tôi) ở công trường cảng Vân Phong này được ăn 80 nghìn đồng/ngày mấy năm nay, vừa tăng lên 100 nghìn ngày do giá cả lên, mà tôi vẫn thương chúng khổ, gầy và đen, bắt chúng cố ăn, và lo chúng bỏ về Sài gòn, thế mà chiến sĩ của ta… 

Tôi lại đi lạc đề muốn nói rồi. Ý của tôi là, chỉ chuyện ăn ở thôi thì lính của ta cũng thiếu sức chiến đấu rồi, chưa nói đến tinh thần chiến đấu và niềm tin vào cấp trên.

Giờ nói về chủ đề chính, đó là bảo vệ lãnh thổ. Xin kể câu chuyện thứ ba. Cách đây mấy tháng, chúng tôi tổ chức một đoàn “du lịch- thám hiểm” ra điểm Cực Đông trên đất liền của đất nước với mục đích: sống 1 ngày gần với Hoàng Sa Trường sa nhất (về kinh tuyến).

Trên đường ra đó rất khó khăn, chúng tôi không ngờ cả một khu bán đảo rộng lớn bờ biển dài mấy chục cây số không có dân cư (đã bị đuổi đi hết) và chỉ có một đồn biên phòng gần ra đến Cực Đông đã bị bỏ hoang do chuyển vào gần quốc lộ 1 hơn, trong khi đường lớn do các “dự án lớn” của Vinalines làm đến nới cũng bỏ hoang không bóng người. Hỏi ra mới biết đó là tình trạng của hàng loạt đồn biên phòng ven biển và trên các đảo khu vực bắc và nam Vân Phong (thuộc Khánh Hòa và Tuy hòa): họ đã rút hết vào sống trong dân và để quản dân, không quản bở biển nữa. Hàng trăm cây số ven biển không có ai canh giữ, nhưng đã có sẵn đường lớn nhập vào quốc lộ 1… Ngày xưa họ ở đó là để bắt người vượt biên thôi… Biên phòng VN không quay súng ra biển mà quay súng vào dân!

Câu chuyện thứ tư. Đơn vị chúng tôi tham gia rất nhiều công trình lớn dọc biển miền Trung, lắp ráp các thiết bị kỹ thuật hiện đại (rất ít khi là đồ TQ). Từ Dung Quất đến Vũng Áng, Vân Phong… Nhưng ở đâu chúng tôi cũng thấy các đơn vị TQ đấu thầu và thắng thầu thi công phần các cầu cảng. Họ chỉ quan tâm và bỏ mọi giá để nhận phần việc đó dù rất nhiều đơn vị VN làm được, nhưng các nhà thầu VN phải lè lưỡi bỏ ra cho họ vì giá của họ quá thấp… Sau đó họ luôn quây kín cả một vùng biển và bờ biển lớn người khác không được vào để họ thi công trong suốt nhiêu năm trời. Và họ thường là đơn vị làm kéo dài các dự án lớn nhưng không ai làm gì được. Khui họ thi công xong chúng tôi mới lên lắp thiết bị và không ai biết bên dưới và bên trong những khối bê tông cầu cảng lớn đó có những gì. Chúng tôi thường đùa nhau: ngày đầu tiên TQ đánh VN họ sẽ cho nổ tung tất cả những cầu cảng trị giá vài chục đến vài trăm triệu đôla này (có thể cặp mạn những con tàu lớn đến 150.000-300.000dwt)… hoặc họ sẽ khống chế chúng để làm điểm đổ quân tuyệt vời cho họ, ở Dung Quất, Vân Phong, Vũng Áng và nhiều nơi nữa phía Bắc và Nam, nhất là Kiên Giang cũng sắn sàng…

Câu chuyên thứ năm. Tôi về quê ngoại Quảng Ninh, ra Hạ Long gặp mấy thằng bạn cũ, trong đó có thằng đại gia chuyên san đất lấp biển bán nền, giầu không để đâu hết tiền, luôn khoe có đội xe máy húc ủi đào đông như quân nguyên, đã phá không biết bao đồi núi, lấp biết bao bờ vịnh san hô và sú vẹt để bán trên giấy, từ Quảng yên đến Hải Hà… Gặp nó tôi bảo:

- “Tội phá hoại môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử Long của mày phải đem ra bắn!”

- Nó cười khẩy: “Bắn tao hơi khó! Mày phải bắn hết các bí thư và chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh và các huyện thị Quảng Ninh này đi đã!” Rồi nó quàng vai người ngồi cạnh: “A, cả thằng này nữa, giám đốc Sở tài nguyên Môi trường mà…” Tôi nhăn mặt nghĩ: Đúng thật, nếu muốn bảo vệ môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử long mà tôi yêu quí, tôi sẽ phải bắn gần hết các bạn học cũ của mình, vì chúng nó làm quan chức kín cả cái tỉnh quê ngoại của tôi rồi…

Tôi phán tiếp: 

“Mày còn một tội lớn nữa! Mày đem xe máy lên Tiên Yên, Ba Chẽ (hai huyện núi biên giới) làm đường từ biên giới xuống cho bọn Ba Tàu sau này tấn công mình lần nữa. Lần trước nó tấn công không có đường xuống, tự vệ dân quan còn cản được. Lần này chỉ mấy giờ là xe nó chạy đến Hạ Long này, lại có cầu bãi chấy rồi, Công chúng mày to quá!” 

Thằng đại gia xẹp hẳn xuống lẩm bẩm: “Đéo mẹ bọn Tàu! Chúng nó còn không chịu trả tiền công cho tao nữa! Đau quá!” (Đó là nó chửi mấy công ty Đài loan thuê rừng 50 năm rồi thuế nó làm đương lên “trồng rừng”. Đường làm xong lên các đỉnh núi biên giới, không trả tiền và rừng tất nhiên cũng không…). 

Và câu chuyện cuối cùng. Tôi đưa con trai lên Tây Nguyên chơi, mới đây thôi, để nó biết Tây Nguyên là thế nào. Một số đoạn đi qua đường Hồ Chí Minh mới làm lớn mà vô cùng hoang vắng, thằng bé rất ngạc nhiên hỏi: “Bố, sao mình làm đường lớn đẹp dài mà không có người đi thì làm gì vậy?” Tôi thở dài chua chát “Bố chịu!” Chả lẽ nói ra ý nghĩ thật của mình: “Bố sợ rằng người ta làm đường để sau này TQ đánh VN sẽ dễ chiếm và không chế Tây Nguyên và rồi cả đất nước này?”

Sau chuyến đi Tây Nguyên về, tôi đùa với con trai: “Con ơi, hãy học tiếng Anh giỏi để du học rồi ở lại đó luôn, như chị con vậy đó. Bằng không, hãy học tiếng Tàu! Nước mình sắp thay quốc ngữ rồi!”

Vâng, ý của tôi là thế đó. Người Việt nam, chính quyền Việt Nam hiện nay đã chuẩn bị sẵn sàng địa thế và mọi cửa ngõ Lãnh thổ quốc gia để TQ tràn vào dễ dàng nhất. Tinh thần quân đội và sức chiến đấu thì rất bạc nhược rồi, cảnh giác thì… chĩa súng vào dân rồi. Các chiến sĩ Trung Hoa cứ yên tâm mà đến!

Đất nước này dường như đã có chỉ đạo bàn giao nhẹ nhàng để sát nhập vào TQ?

Chỉ còn một điều: Liệu dân Việt ta có chịu thế hay không?



Nghĩ Về Khẩu Nghiệp - Trầm Vân

Trong Khi Chúng Ta Đang Ra Sức Làm Phép Cộng Thì Những Người Biết Sống Cả Đời Đều Đang Làm Phép Trừ


Vì luôn cảm thấy trong cuộc sống này những điều đạt được vẫn không nhiều không đủ, cho nên dường như chúng ta đều đang gắng sức tích trữ, ra sức ‘làm phép cộng’. Tuy nhiên, bạn có biết rằng…
Rất nhiều người nổi tiếng và thành công, cả đời họ đều đang làm phép trừ

Năm 1845, học giả người Mỹ Thoreau đã đi đến bờ hồ Walden, xây dựng một ngôi nhà bằng gỗ nhỏ và sống một mình trong 2 năm 2 tháng ở đó. Trong tác phẩm nổi tiếng của mình “Walden – Một mình sống trong rừng”, ông viết: “Tôi muốn chầm chậm tiến sâu và hút hết từng vị ngọt tới tận xương tủy của cuộc sống. Tôi sẽ sống một cách chậm rãi, đơn giản, loại bỏ tất cả những điều không thuộc về cuộc sống một cách sạch sẽ gọn gàng. Dùng hình thức cơ bản đơn giản, đơn giản nhất để đoạn tuyệt hết những thứ không liên quan”.

Thực tế đã chứng minh những người càng thành công sẽ càng theo đuổi một cuộc sống đơn giản, hơn nữa càng không để những ham muốn vật chất và lợi ích khống chế bản thân.

Steven Jobs – nhà sáng lập Apple cả một đời luôn tin rằng “ít tức là nhiều”,  khi ở vào tuổi đã gần 30 mà cuộc sống gia đình và mọi thứ trong gia đình ông đơn sơ tới mức đáng ngạc nhiên. Một bức hình của Einstein, một chiếc đèn bàn Tifanny, một cái ghế và một cái giường. Ông thận trọng khi lựa chọn từng vật dụng nhỏ trong ngôi nhà mình.

Người sáng lập Facebook Zuckerberg, tỷ phú trẻ tuổi nhất thế giới là một người trung thành ủng hộ “chủ nghĩa chí giản”. Khi mở tủ quần áo của ông chỉ có một hàng áo T-shirt màu xám nhạt và một hàng gồm mũ và áo lót màu xám đậm. Chiếc xe hàng ngày đi làm của ông là chiếc xe của hãng Honda trị giá 16.000 USD (khoảng 360 triệu VNĐ). Ông luôn mặc áo phông màu xám và quần bò, đến nỗi khiến cho ngay cả nhân viên cũng đều nghĩ rằng hằng ngày ông không thay quần áo!

               Ông chủ Facebook Zuckerberg. (Ảnh dẫn theo Wired)
Hóa ra những nhân vật nổi tiếng và thành công mà chúng ta vẫn ngưỡng mộ về mọi mặt, họ cả đời đều đang làm phép trừ. Họ không bị ràng buộc và khống chế bởi những ham muốn vật chất, vậy nên họ luôn cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình.

Cuộc sống tối giản sẽ giúp chúng ta có thể nhìn rõ cuộc sống một cách chân thực nhất!

Nhà văn nổi tiếng người Mỹ Joshua Becker là một công tử đẹp trai con nhà giàu có. Nếu nhìn mọi thứ hào hoa bên ngoài có thể nói ông là một người có sự nghiệp thành công và đáng để nhiều người ngưỡng mộ: Mức lương với 6 con số, lại có một người vợ vô cùng xinh đẹp giỏi giang. Mới 22 Tuổi đã có biệt thự siêu xe, muốn gì có đó, không có gì ràng buộc. Nhưng ông phát hiện thực sự cuộc sống của mình không hề hạnh phúc.

Cứ mỗi dịp lễ Tết ông đều mua quà và mang tặng mẹ mình, tuy nhiên lại bỏ lỡ mất cơ hội gặp mẹ lần cuối cùng trước khi bà qua đời, điều này khiến ông hối hận cả đời vì không thể nào làm lại được. Ông mua rất nhiều những món quà hàng hiệu xa hoa đắt tiền cho vợ và con trai nhưng lại không mang lại được cho họ điều cần nhất, chính là thời gian ở bên cạnh họ. Vậy nên gia đình ông đối diện với nguy cơ tan vỡ.

Ông nhận thấy rằng chính những dục vọng ham muốn về vật chất vô tri vô giác kia đã làm cho cuộc sống trở nên hỗn loạn, bản thân mình bị mê lạc trong đó và hết lần này tới lần khác quên đi thứ đáng trân quý nhất của sinh mệnh mình.

Thế là ông dứt khoát từ bỏ công việc với mức lương hàng triệu đô, thanh lý hết thảy những suy nghĩ tạp loạn trong tâm, đồng thời cũng dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà. Ông mang rất nhiều quần áo hàng hiệu và những đồ dùng dư thừa cho người khác hoặc mang tới tặng các tổ chức từ thiện. Cuối cùng tới 90% những đồ dùng trong nhà đều được dọn dẹp sạch, chỉ còn lại một số đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống hằng ngày.

Ông dành phần lớn thời gian của mình để tận hưởng một cuộc sống và bắt đầu sống một cuộc đời ung dung tự tại: Chậm rãi chế biến và thưởng thức vị ngon của từng món ăn, cùng bạn bè uống trà vào buổi chiều tà, cùng tận hưởng những chuyến du lịch không kế hoạch và có nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Khi đứng từ một xuất phát điểm khác để nhìn nhận lại cuộc sống của mình và tự đặt câu hỏi mình muốn gì, mình không muốn gì? Mình thích điều gì và không thích điều gì? Tư duy suy nghĩ của ông đã thay đổi một cách rất rõ ràng.

Từ khi còn nhỏ Joshua Becker đã từng mong muốn trở thành một nhà văn nhưng chưa bao giờ có thời gian để cầm bút. Giờ là lúc ông có thể thực hiện được mong ước của mình. Và quả thật 2 năm sau, Joshua Becker đã trở thành nhà văn nổi tiếng với những tác phẩm bán chạy nhất nước Mỹ.

Joshua Becker nhận thấy rằng chính những dục vọng ham muốn về vật chất vô tri vô giác kia đã làm cho cuộc sống trở nên hỗn loạn, bản thân bị mê lạc quên đi thứ đáng trân quý nhất của sinh mệnh. (Ảnh dẫn theo Becoming Minimalist)

Cũng giống như Joshua Becker, 2 anh chàng trai người Mỹ là Joshua Fields Millburn và Ryan Nicodemus là những người người đã thổi bùng trào lưu Minimalism – Sống tối giản vào những thập niên 2010.

Ryan từng làm giám đốc điều hành và bị sa thải. Sau khi bị thất thế anh trở nên vô cùng buồn rầu chán nản, cuối cùng anh quyết định sống một cuộc sống chí giản trong 21 ngày.

Ngay ngày hôm sau, Ryan và Joshua Millburn đã dùng 8 giờ đồng hồ để dọn dẹp mọi đồ dùng trong gia đình và đóng gói chúng vào những cái thùng to. Sau đó mỗi ngày Ryan sẽ lấy những đồ mình cần dùng từ trong đó ra để sử dụng. Kết thúc 21 ngày những đồ còn lại trong thùng là những thứ không cần thiết sẽ được bỏ hết đi.

Ngày đầu tiên Ryan lấy trong tủ ra ga trải giường và một vài vật dụng cần thiết cho sinh hoạt cá nhân và sau đó là một vài bộ quần áo. Sau một tuần anh phát hiện hầu như đồ đạc vẫn còn nguyên trong thùng không động đến. Và bắt đầu từ ngày thứ 11 anh không còn cần bất cứ thứ gì trong thùng nữa.

Ba tuần sau đó, 80% đồ dùng không cần thiết của Ryan được thanh lý. Cái thì anh mang đi bán, đi quyên góp và vứt vào thùng rác. Ryan chuyển nhà và mang theo 20% đồ dùng cần thiết của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh chia sẻ rằng đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy mình giàu có.
Buông bỏ những thứ vật chất lộn xộn và những gánh vác trách nhiệm quá độ, cuộc sống của họ trở nên thoải mái và thú vị. Và bởi vậy, họ quyết định truyền đạt “bí quyết hạnh phúc” này tới toàn thế giới.
Chúng ta vứt bỏ 90% những thứ không cần thiết trong cuộc sống và 10% còn lại sẽ làm chúng ta gặt hái được nhiều điều hơn”
Joshua và Ryan đã đề xướng ca ngợi chủ nghĩa tối giản. Từ Mỹ chủ nghĩa này đã lan rộng tới Châu Âu và toàn thế giới từ đó ngày càng có nhiều người thoát khỏi những ham muốn ràng buộc về vật chất và cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn.

Joshua Fields Millburn và Ryan Nicodemus là những người người đã thổi bùng trào lưu Minimalism – Sống tối giản. (Ảnh dẫn theo The Minimalists)

Những đồ dư thừa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bạn
Quay trở lại với đại đa số những người lao động phổ thông bình thường như chúng ta, bởi đắc được không nhiều nên chúng ta ai cũng đều đang cố gắng làm phép cộng. Tuy nhiên nếu bạn muốn thực sự có được hạnh phúc, xin hãy cố gắng học phép trừ.

Bộ phim truyền hình Nhật “Nhà tôi trống rỗng không một vật gì” với nhân vật chính là Satō Mai một cô gái chất chứa trong tâm những điều bất thường cũng giống như ngôi nhà của cô. Trong nhà lộn xộn tới mức cặp sách cũng không thể tìm được, khách đến nhà cũng không biết ngồi ở đâu. Mãi cho tới một ngày sau khi bị thất tình, khi Satō Mai nhìn thấy bất cứ thứ gì của người bạn trai cũ thì cảm thấy bực bội, bèn vứt bỏ thứ đó. Kết quả càng vứt đi cô càng cảm thấy thoải mái.

Sau khi bản thân trải qua một trận động đất, cô bị nằm lẫn trong những thứ hỗn tạp đầy khắp trong nhà, đến cả cứu hộ cũng không tìm thấy cô. Và một câu nói của Satō Mai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem: “Những thứ đồ dư thừa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bạn”.

Những thứ dư thừa trong cuộc sống hiện tại, mặc dù không đến nỗi làm chúng ta mất mạng như trong bộ phim kia, nhưng sẽ làm lãng phí rất nhiều thời gian, tinh thần và thể lực của chúng ta.

Trong lòng chất chứa càng nhiều những ham muốn vật chất thì càng khiến nội tâm ta thêm hỗn loạn; có càng nhiều những thứ dư thừa thì những thứ đồ quan trọng sẽ càng bị ngập chìm trong đó. 
“Những thứ đồ dư thừa rất có thể sẽ lấy đi tính mạng của bạn” – Câu nói của Satō Mai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.

Vậy nên, Yutaro Matsuura – một học giả người Nhật từng nói “Những vật dụng bầu bạn với chúng ta cả ngày lẫn đêm mới chính là người bạn đáng tin cậy nhất, gần gũi nhất và không biết nói dối nhất. Chúng ta nên có sự lựa chọn cẩn thận đối với các vật dụng, hoặc là không mua chúng hoặc nếu mua thì nên mua đồ thật tốt. Bởi vì tôi cảm thấy có những đồ vật thực sự có thể làm bạn với chúng ta cả đời. Tôi luôn có sự cảm kích và cung kính đối với những đồ vật đã trải qua niên đại nhiều năm trong nhà”.

Kỳ thực, không phải vì không gian sống quá hẹp mà là những thứ dư thừa quá nhiều
Mọi người ai cũng hy vọng sống trong nhà to rộng rãi thoải mái tự tại. Nhưng lại không ngừng đi mua thêm và tích trữ khiến những thứ dư thừa ngày càng nhiều và dồn ép không gian sinh sống của chúng ta.

Trong “Trang Tử – Tiêu diêu du” có câu: “Tiêu liêu sào vu thâm lâm, bất quá nhất chi; yển thử ẩm hà, bất quá mãn phục”. Tạm dịch là: Chim ri làm tổ trong rừng sâu, chẳng qua là một cành cây; chuột ngửa cổ uống nước sống chẳng qua cũng để no bụng thôi.
Hàng ngàn năm qua, các bậc hiền triết thánh nhân đã dạy chúng ta trí huệ trong cuộc sống: Vật chất quá nhiều sẽ không có lợi.

Có câu chuyện rằng, vua Nghiêu muốn nhường thiên hạ lại cho Hứa Do. Nhưng Hứa Do lấy ví dụ một con chim nhỏ làm tổ trên cây trong rừng sâu, cái cần chẳng qua là một nhánh cây; con chuột uống nước bên dòng sông, cái cần chẳng qua cũng là để no bụng. Ông cho rằng cuộc sống ẩn cư thanh bần khiến ông cảm thấy quá hài lòng, còn cần chi đến thiên hạ của Nghiêu làm gì?

Suy rộng ra một đạo lý rất đơn giản trong xã hội, mỗi người đều có một vị trí và một cuộc sống tương xứng với bản thân mình, cũng nên biết đủ giống như những chú chim ri, chuột đồng kia. Nhưng con người ngày nay khi quá chìm đắm vào những ham muốn vật chất và lợi ích thực tế trước mắt, thì để đạt đến “tri túc” (biết đủ) thì quả là việc không hề dễ dàng!

Có thể xả bỏ mới có thể đắc được, người càng hiểu cách buông bỏ sẽ đắc được càng nhiều. Xử lý và buông bỏ những thứ dư thừa trong cuộc sống, bạn sẽ cảm nhận được một niềm hạnh phúc nhẹ nhõm, thanh tịnh, an yên – niềm hạnh phúc mà vật chất không thể mang lại. Đó là lý do mà người biết sống hạnh phúc thực sự sẽ làm phép trừ…

Trừ một chút vật chất, thêm một phần thanh sạch
Trừ một chút dục vọng, thêm một phần an lành

Và bạn sẽ hiểu, hạnh phúc không đến từ nhừng gì bên ngoài, niềm hạnh phúc thực sự chỉ đến từ bên trong. Chỉ cần bạn buông bỏ những ham muốn, dục vọng bên ngoài, bạn sẽ cảm nhận được giá trị và niềm vui của nó.

Theo NTDTV
Kiên Định biên dịch

Kiếp Người Phù Vân - Đỗ Công Luận

Tháng Tư… Ngu! - Tạp Ghi Huy Phương


Trước hết, tôi xin tự kiểm điểm cái ngu của bản thân mình trước, trong hàng nghìn cái ngu của thiên hạ, vì ngu mà phải mất nước, “lỗi tại tôi mọi đàng” hay “tôi làm tôi mất nước.” Là một cán bộ chiến tranh chính trị trung cấp, hết làm tâm lý chiến, rồi chính huấn, tức là huấn luyện chính trị cho hàng nghìn tân binh tại một trung tâm huấn luyện lớn nhất nước, mà khi nghe Cộng Sản vào đến Sài Gòn, không chịu tìm đường chạy, vì cứ nghĩ mình gốc nhà giáo, hòa bình rồi, đi ‘học” mấy ngày rồi về dạy học lại!

Tôi ngu vì đã suy diễn hay hiểu sai thời gian đi “học tập,” nên chỉ đem theo 10 gói mì ăn liền Vifon, để ăn sáng trong 10 ngày, ngày thứ 11 đã ăn cơm nhà rồi!

Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn-Gia Định ra thông cáo tất cả các quân nhân cấp úy phải trình diện đi “học tập cải tạo,” mang theo tiền ăn trong 10 ngày, cấp tá mang theo tiền ăn cho một tháng. Sau này có người đi tù 17 năm ròng rã, chúng ta “chửi” Cộng Sản lừa dối, nhưng xem kỹ lại các văn bản, không thấy đoạn nào nói, cấp úy chỉ đi tù 10 ngày, cấp tá một tháng, mà chỉ nói “đóng tiền ăn.” Chẳng qua, vì chúng ta hay suy luận, và ngây thơ, khờ dại nên mắc mưu sự khôn lanh, xảo quyệt của kẻ thù, đó chính là vì chúng ta ngu!

Sau này, ra Bắc, chính tai tôi đã nghe một quản giáo cai tù nói rằng: “Đưa các anh ra biển thì cũng từ từ, trước hết là gần bờ, sau mới dần dần đưa các anh ra xa hơn, nếu không các anh chóng mặt, say sóng, chịu làm sao nổi!”

Tôi đoan chắc anh em chúng ta, nhất là quý vị tướng lãnh, nếu biết được những ngày tù không bản án, mà có người ra đi biền biệt 17 năm trời, chịu bao nhiêu khổ ải, nhọc nhằn, nhục nhã, thì một nửa trong chúng ta đã tự sát tại nhà mà chết, hoặc chạy vào rừng để rồi cũng chết vì súng đạn của Việt Cộng. May hay rủi, vì ngu mà chúng ta mới sống đến ngày hôm nay.

Khi đến các địa điểm trình diện, không ai nghĩ “đi tù” mà chỉ nghĩ “đi học.” Tại trường Trưng Vương, là nơi trình diện từ cấp phó giám đốc trở lên, hai vị, một từng là phó thủ tướng VNCH, dân biểu, một vị đã là thượng nghị sĩ, đi học còn mang theo gối ôm, và khi xếp hàng vào cổng, có vị đã giành đi trước, vì có giấy giới thiệu của Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn-Gia Định. Sau đó, bộ đội Cộng Sản mới ra lệnh: “Ai có giấy giới thiệu thì đứng qua một bên!” Giấy giới thiệu đây là giấy gọi “trình diện” cho các viên chức cấp cao, còn đối với cấp nhỏ thì chỉ có thông cáo chung trên báo chí, đài phát thanh.

Những ai còn đứng lấp ló ngoài cửa chưa chịu vào, còn nghi ngại dò la thì những chiếc xe mang tên nhà hàng Soái Kình Lâm, Đồng Khánh… mang thức ăn vào quý vị dùng bữa tối, hẳn đã đánh tan mối hoài nghi về thiện ý của người thắng trận.

Đến khi lên xe Molotova, phủ bạt kín rồi, chúng tôi vẫn còn lạc quan tin lời Cộng Sản được đưa đến chỗ đầy “đủ tiện nghi,” (chắc là có đủ điện nước, máy lạnh, sân bóng chuyền…) để học tập và khi biết đoàn xe ra đến xa lộ Biên Hòa, thì việc di chuyển lên Đà Lạt như cầm chắc trong tay. Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, trường Chỉ Huy Tham Mưu, trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị là những nơi lý tưởng nhất để “học tập.” Khi đến nơi ở tù rồi, Cộng Sản đưa tù vào một cái nhà kho, một trại gia binh hay một cánh rừng thì vẫn tin tưởng vào số ngày trong thông cáo, chờ ngày ra sân vận động Cộng Hòa làm lễ mãn khóa: “Quỳ xuống hỡi những cải tạo viên – Đứng lên hỡi những công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!”

Câu chuyện những người trên con tàu Việt Nam Thương Tín, Tháng Năm, 1975, sang đến đảo Guam rồi, lại đốt “barrack,” tuyệt thực đề đòi “về với tổ quốc,” là một bài học xót xa cho những người trong cuộc, có người phải trả giá bằng 17 năm tù. Nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh kể chuyện, anh em “tù cải tạo” tại trại tù K2, Nghệ Tĩnh, gọi những người này bằng biệt danh “đội q…!”

Tại trại 15 NV. Long Thành, một nhạc sĩ đã hồ hởi sáng tác những bản nhạc được cai tù bắt cả trại hát: “Trồng rau, trồng đậu, trồng tình thương trong tâm hồn người…” Ra tới Bắc Thái lại thêm một bài “Ngày vui đã tới!” nhưng mà “ngày về” thì xa lắc xa lơ!

Thậm chí khi lên con tàu chở súc vật Sông Hương lưu đày ra Việt Bắc rồi, có người vẫn lạc quan “biết đâu nó chở tù miền Nam ra Đệ Thất Hạm Đội Hoa kỳ hay đi thẳng qua Guam để giao cho Mỹ!” Tàu chạy hơn một ngày một đêm rồi mà vẫn nghĩ là cập bến Đà Nẵng chứ không ai nghĩ là lên cảng Hải Phòng.

Ở trong nhà tù vẫn còn người tin tưởng “học tập, lao động” tốt thì được “Cách Mạng” cứu xét cho về với gia đình sớm, nên làm trối chết, kiệt sức, đấu tố anh em… để lấy điểm với cán bộ, cũng như đau xót cho quý bà ở nhà, dắt díu con cái đi vùng “kinh tế mới” cho chồng sớm được tha! Sau 10 “bài học tập,” tới buổi “thu hoạch” thì cứ nghĩ là viết hay thì được tha về, viết dở thì ở lại “học” tiếp.

Trước ngày 29 Tháng Ba, 1975, khi Cộng Quân chưa vào Đà Nẵng, một số người thuộc phe hòa hợp hòa giải tin tưởng thời cơ đã đến nên đã sắp đặt đưa Bác Sĩ Phạm Văn Lương lên làm thị trưởng Đà Nẵng, tin sau đó được đài BBC loan báo. Trong lần phỏng vấn bà quả phụ Phạm Văn Lương tại Nam California, bà xác nhận với chúng tôi Bác Sĩ Phạm Văn Lương chưa bao giờ là thị trưởng Đà Nẵng, nhưng có chuyện là khi có nguồn tin này, một vị trung tá đã đến gặp ông xin làm tài xế cho ông, để nhờ ông che chở, lánh nạn. Sao có người “ngu” đến mức như thế!

Ngày 5 Tháng Tư, 1975, Bác Sĩ Phạm Văn Lương cùng nhiều y sĩ khác bị đưa vào nhà tù Kỳ Sơn, và một năm vào ngày 3 Tháng Tư, 1976, Bác Sĩ Lương đã uống thuốc ngủ cùng 10 viên cloroquine để tự tử.

Trong những ngày cuối cùng của miền Nam, Tướng Dương Văn Minh vẫn còn tin tưởng Thượng Tọa Thích Trí Quang, người hứa sẽ đưa người “phía bên kia” đến thương lượng để thành lập chính phủ liên hiệp. Nhưng cuối cùng, tiếng than cuối cùng tuyệt vọng của “Tổng Thống” Dương Văn Minh là: “Thầy giết tôi rồi!”

Có những người làm lớn hoặc từng “làm rung rinh nước Mỹ” mà còn ngây thơ như vậy, thì đừng trách chi một thằng lính như tôi tin tưởng vào lời của “cách mạng” đem đủ 10 gói mì ăn liền, là… ngu!
Quân tử, ngay thẳng, ngây thơ mà đối đầu với tiểu nhân, xảo trá, độc ác thì không chết cũng bị thương. Tôi đâm ra nghi ngờ rằng, khó “đem đại nghĩa để thắng hung tàn,” và thời nay thấy nhan nhản chuyện “cường bạo áp đảo cả chí nhân!”

Huy Phương