Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Wednesday, October 9, 2024
Tuesday, October 8, 2024
Làm Sao Để Nói...Xấu Trump Cho Hiệu Quả? - Hao Duc Nguyen
Tôi lại nhận được 1 comment không nên bầu cho ông Trump, ý anh này khá hay. Hay không phải vì đúng, mà là đúng ý tôi đang định viết tiếp. Mà lạ lắm, khi viết xong bài nào, đọc lướt qua là tôi biết người ta sẽ bắt bẻ điểm này, điểm kia. Hay sẽ thắc mắc chỗ nào đó. Hay trúng cái ý mà tôi muốn viết tiếp. 100 người y như một.
Trước khi vào bài, tôi lưu ý anh chị 2 chuyện:
1. Muốn góp ý phải tìm hiểu thật rộng, sâu, cao, toàn diện điều mình muốn hỏi.
2. Đừng lập lại điều mà người khác đã nói.
Ý 1 thì tôi nói nhiều lần rồi. Cái này là cái dở của người Việt. Khó sửa, cần thời gian.
Ý 2 là đánh nhau với hồng vệ binh, họ có giáo trình từ ban tuyên giáo, nói như vẹt. Nên chỉ cần biết khoảng 100 câu trả lời là ung dung ngồi đấu với 1000 đứa trên mạng vẫn nhẹ nhàng. Bởi chúng cứ lập đi lập lại, không có thêm ý mới. Tựa như não không phải là thứ chứa trong đầu, mà là cái máy ... thâu âm.
Anh kia comment như sau: Tôi không nghĩ chọn một người khai
phá sản 6 lần, có nhiều thành tích lường gạt và đặc biệt, xúi giục bạo loạn
ngày 6 tháng giêng lên làm tổng thống là một quyết định sáng suốt.
Tổng thống Trump là người thực tế và là tín đồ của Machiavelli, cứu cánh biện minh cho phương tiện. Nhưng cứu cánh của ông chỉ là quyền lợi của ông chứ không phải là mục tiêu nhằm phục vụ lợi ích của người Mỹ.
Nhận xét này của anh tuy trả lời dễ nhưng mà khó. Bởi để người khác tâm phục khẩu phục không phải là đơn giản. Nhất là khi người ta đã có ác cảm rồi, thì càng bào chữa, họ càng nói mình mình nói biện minh. Nhưng để anh chị em vừa học hỏi thêm và cũng để giúp chúng ta biết thêm về cách đánh giá, tôi xin đề cập 1 vấn đề ... khác.
Đó là văn chương.
Trong bình luận văn học, ta có rất nhiều cách đánh giá sự vĩ đại của các nhà văn. Nhưng không phải là từ việc đọc các bài viết NÓI TỐT về họ, mà là các bài NÓI XẤU, hay thậm chí là tố cáo, lên án.
Tôi nói ví dụ khi vụ nhân văn giai phẩm xảy ra, cái đảng cử những cây viết chính thống có tầm cỡ để viết bài đánh phá các cây bút phản kháng, đi ngược lại các định hướng hay được cái đảng quy là chống phá nhà nước, phản cách mạng.
Ví dụ, Hồng Vân (có lẽ là bút danh của Trường Chinh), Tố Hữu... đánh Nguyễn Hữu Đang; Nguyễn Công Hoan viết bài nói xấu cụ Phan Khôi; Vũ Huy Thông tố cáo Trần Đức Thảo (nhà triết học hàng đầu); Tố Hữu, Hoài Thanh, Như Cương, Bùi Huy Phồn ... viết bài đả phá Trương Tửu Nguyễn Bách Khoa; Xuân Diệu viết bài nói xấu Lê Đạt....
Muốn biết sự hùng vỹ và thành tựu rực rỡ của văn học miền nam Việt Nam, thì ta lại không đọc cuốn sách Văn học miền nam của Võ Phiến (1 nhà văn chống cộng), mà ta phải đọc các cuốn sách của các nhà văn là cộng sản gộc: Phạm Văn Sỹ, Trần Trọng Đăng Đàn, Lê Đình Kỵ ...
Cũng vậy, muốn biết nhà văn Dương Nghiễm Mậu (đừng lộn với Đoàn Châu Mậu là diễn viên gạo cội đóng phim với TTH, hay Đinh Tiến Mậu, nhiếp ảnh gia nổi tiếng trước 1975) là ai, sáng tác ra những gì, đóng góp gì cho nền văn học miền nam thì phải tìm hiểu tại sao Vũ Hạnh (1 cán bộ gộc trong báo Bách Khoa) lại phản đối in lại các tác phẩm của tác giả này.
Cũng như Đoàn Giỏi, tác giả của Đất Rừng Phương Nam, là 1 cán bộ miền bắc, theo đảng suốt cuộc đời. Là người chống và viết rất nhiều về cụ Phan Khôi. Nhưng cũng nhờ ông chúng ta biết cụ Phan có 1 tác phẩm tố cáo ông Hồ và đảng cộng sản rất quyết liệt trong tác phẩm Nắng Chiều (đừng lộn phim Nắng Chiều có Hùng Cường, Thanh Nga,, Phương Hồng Ngọc đóng). Hiện tác phẩm này đã thất truyền và nếu không có Đoàn Giỏi thì không ai biết đến.
Vậy tôi muốn nói gì? Hãy học cách nếu muốn nói TỐT về ai thì đọc những gì nói xấu, phỉ báng, tố cáo họ. Còn nếu muốn nói XẤU về ai, hãy đọc những gì ca ngợi, nâng bi, và tung hô họ. Đây là 1 nghệ thuật.
Làm điều này rất khó. Nó đòi buộc bạn phải có trình độ, có sự hiểu biết rất rộng và quan trong SỰ PHÁN ĐOÁN ĐẦU ÓC NHẠY BÉN ĐẾN MỨC KHÔNG 1 THÔNG TIN NÀO CÓ THỂ LÀM LẠC HƯỚNG SUY LUẬN CUẢ BẠN ĐƯỢC.
Ví dụ muốn nói xấu tôi, thì sẽ nói: Ồ, thằng đó sát gái lắm, có 100 bà goá vây quanh nó. Đi tới đâu là gái theo tới đó. Nghe qua thì tưởng khen, nhưng thật ra là nói xấu vì ai cũng biết tôi ế chảy thay ra, và rất nhát gái.
KHI NHẬN ĐỊNH VỀ ÔNG TRUMP, CŨNG HÃY LÀM NHƯ VẬY.
Tức là khi muốn đánh phá ông ta, phải đọc những bài khen ngợi ông ấy. Tìm ra cái sai để phản bác lại. Và thế là làm họ mất mặt. Còn muốn ve vãn ông ấy, thì phải đọc những bài nói xấu ông ấy, tìm ra điều nói quá, và phản ứng của ông ta để đánh giá nhân cách của ông ta có tốt như lời đồn không?
Không bao giờ tôi đọc bài nói tốt về ông Trump. Tôi toàn dò những bài đánh phá, nói xấu, vu khống ... Trump rồi dựa vào kiến thức mình để đánh giá ông ta là người thế nào. Chứ nghe người ta đặt điều nói ông Trump thế này, thế nọ, thế kia ... rồi hùa vào cắn xé, mà không biết mình đang cắn ai, thì khác nào chó hùa vào cắn cái áo rách mà tưởng là đang cắn thằng ăn trộm vậy. Nói tóm lại là tôi chưa bao giờ tôi đọc bài nào viết ông Trump tốt hết, mà chỉ xấu. Nhưng tôi vẫn support ông vì họ viết láo quá nhiều. Láo đến không tin được. Chỉ ai KHÔNG CÓ KIẾN THỨC mới tin.
Trên báo chí, nhất là sau 1975 dưới ách cộng sản, phóng viên miền nam hay những ai có tâm nhà báo đều dùng cái kỹ thuật này. Toàn bài chỉ cần phát hiện ra 1,2 từ là hiểu ý bên trong liền. Ban tuyên giáo cũng làm việc như thế. Họ dò từng chữ, chỉ 1 chữ "lạ" có 2 dấu chấm là họ biết phóng viên viết bài có ý mỉa mai và phải đục bỏ nguyên bài.
Bây giờ thì người mình ít ai có được tầm nhìn thấu suốt như thế. Cứ thấy ai nói xấu là hùa theo, nói tốt là tung hô theo. Không biết phải trái thế nào hết. Hiệu ứng đám đông và sự sai lạc đầu óc của nhiều người đã di hại đến đời sống chúng ta rất nhiều mặt, nhất là trong cách đánh giá hay đối nhân xử thế với 1 ai đó.
Tôi nghĩ ông Trump là 1 nạn nhân.
Ví dụ, nói ông Trump phá sản 6 lần. Xin thưa, đừng đem chuyện cá nhân ra để ví với chuyện nhà nước. Ông tổng thống Harry Truman dù là tướng cầm quân ở thế chiến 2, tổng thống thứ 33 của Hoa Kỳ, nổi danh là thế mà ông rất nghèo. Khi làm tổng thống xong, ổng còn nghèo hơn. Ổng tin bạn sao không biết, mua trái phiếu bị bạn nó lừa cho sặc gạch. Dù có lương hưu tổng thống, cũng phải chật vật mới đủ sống. Nhưng nước Mỹ dưới thời ông rất ok. Không tệ.
Ông Jimmy Carter là tổng thống thứ 39 của Mỹ. Ổng không giàu, làm tổng thống xong phá sản luôn. Hai vợ chồng ở 1 ngôi nhà chỉ 1,200sq2. Sau khi thất cử nhiệm kỳ 2, không còn ở nhà trắng, ông xin tổng thống Reagan 1 khoản bổng lộc để ... trả nợ. Ổng Reagan thấy tội nên ok. Hình như cho 2 triệu đô.
Nên phá sản 6 lần như ông Trump mà vẫn là tỉ phú thì không sao đâu. GIỎI.
RẤT GIỎI LÀ ĐÀNG KHÁC.
Năm đại khủng khoảng 1993, 2008... hàng ngàn triệu phú nhảy lầu tự vẫn, nhảy đường ray xe lửa, uống thuốc độc, thắt cổ ... Ông Trump phá sản 6 lần vẫn là tỉ phú. Chưa thấy ổng buồn lúc nào. Giỏi. Mà gan máu thì không ai lại.
Có ông kia đi coi thầy bói, thầy nói: - Tôi biết sau khi ông lấy vợ, ông thành triệu phú.
Ông kia im. Vì ông ta là tỉ phú, sau khi lấy vợ, vợ tiêu xài hoang phí quá, thành triệu phú là quá đúng rồi.
Ông Trump lấy 1 bà là hoa hậu, 1 bà là tiếp viên hàng không, 1 bà là người mẫu. Bà nào cũng hoang phí tiêu pha mà ổng vẫn là tỉ phú. GIỎI. Hai ông tổng thống trên lấy 1 bà thôi mà nuôi không nổi.
Tôi nói thật, mua cái xe 6000, về tôi thức liền 2 tuần. Không dám ăn sáng 2 tháng. Giờ muốn mua thêm 1 chiếc xe 3,5k tại 4 đứa trong nhà lấy xe đi rồi phá. Khi cần không có. Mà suy nghĩ 1 năm vẫn không dám mua dù mình đầu óc cũng thuộc loại siêu việt, trên thông địa lý, dưới rành thiên văn. Còn ông Trump, họ bảo ổng ngu, mà ông dám mua trước sau tổng cộng 6 cái chuyên cơ. Xe thì khỏi nói. GIỎI.
Quản trị nhà nước khác quản lý doanh nghiệp. Chứ nói ông
Abraham Licoln là ăn mày chắc khỏi làm tổng thống. Còn ông Edison bị đuổi học ở
tiểu học thì không thể nào thành 1 nhà phát minh vĩ đại...Bill Gate bỏ học thôi
đừng làm tỉ phú...
TÔI KHÔNG HIỂU ĐẦU HỌ CHỨA GÌ?
Nói ông Trump theo chủ thuyết Machiavellianism. Đây là thuyết nói các nhà chính trị chuyên dùng các mưu lược như lũng đoạn (tâm lý, đám đông), có đời sống suy đồi đạo đức và chỉ nghĩ đến bản thân. Thuyết này được định hình do nhà triết học Niccolo Machiavelli (1469 - 1527), người Ý. Ông này nổi tiếng với cuốn sách Thuật Quân Vương, cuốn sách dành cho những nhà chính trị muốn học cách quản trị chính quyền và cách dùng người, tôi có nhắc đến trong 1 bài, sau này khi nào quay lại bài về chính quyền tôi sẽ trình bày thêm.
Muốn hiểu ông Trump có nghĩ đến bản thân và lũng đoạn thì nhìn bản lương ông ta.
Tổng thống đầu tiên Washington lãnh 1 năm 25,000 (đô). Tôi nhắc lại 1 chuyện là tổng thu nhập 1 năm của toàn bộ điền trang Vermont và các trang trại thuộc quyền quản lý của tổng thống Washington 1 năm là ...2,500 đô. Vậy lương gấp 10 lần.
Đến tổng thống thứ 19, Ruthergford B. Hayes (1877 - 1881),
tăng lên 50 ngàn.
Tổng thống thứ 27, William Haward Taft (1901 - 1913) tăng
lên 75 ngàn
Tổng thống Truman ta mới nhắc, lương tăng lên 100 ngàn
Hiện nay lên khoảng 200 ngàn. Lương ông Trump là ...1 đô. Mà ông không lấy.
Khi ông Obama vận động tranh cử, ông ta tố cáo ông Bush đã chi tiêu quá tay ...8000 tỉ trong 2 nhiệm kỳ. Nhưng sau khi ông ta làm tổng thống và được trao giải Nobel hoà bình, thì số tiền kia chỉ đủ cho ông ta chi tiêu ... 2 năm đầu của nhiệm kỳ 1.
Dĩ nhiên, trong giai đoạn ông Trump nắm quyền, thâm thủng ngân sách Mỹ bằng ngang thời kỳ của chiến tranh thế giới thứ 2, mà nhiều người nói ổng không phải chịu cuộc chiến tranh nào hết. Nhưng phải hiểu rằng, cắt giảm thuế và kêu gọi đầu tư vào trong nước cần phải có thời gian để phát huy tác dụng, cùng với những dấu hiệu chững lại của nền kinh tế do Covid đã ảnh hưởng đến sự hao hụt này. Ở đây, cái sai của ông Trump là CÓ THỂ ngăn chặn sự thâm thụt ngân sách, nếu ông biết mình sẽ không đi tiếp nhiệm kỳ 2. Tôi sẽ trình bày sau. ý này hơi dài.
Trong 3 bài về nước Pháp, tôi có nói từ khi Pháp xâm lược ta đến khi bình định xong 1873, rồi đến khi Paul Doumer qua làm toàn quyền từ 1897 -1902, thì tất cả chuyện xây dựng ở thuộc địa đều đa số từ ngân sách Pháp. Có anh hỏi vậy Pháp lấy tiền đâu?
Sự giàu mạnh của 1 đất nước phụ thuộc vào nhiều yếu tố, trong đó có: Dự trữ, dân chúng, và đầu tư nước ngoài. Như Pháp, từ thế kỷ 16 đến 19, tài sản nằm ở 10% dân số. Họ đầu tư ở các thuộc địa và gởi về chính quốc. Bây giờ như trường hợp ông Trump, đầu tư nước ngoài được kêu gọi đem về nước, thu lợi ít đi. Trong khi cái 10% người giàu đó, khi có tiền họ lại đầu tư ở ... nước ngoài dưới danh nghĩa 1 quốc gia khác, nhưng nhập khẩu vào Mỹ với danh nghĩa công ty hợp tác với Mỹ để tránh thuế quan. Việc này đồng nghĩa, dân có thể được lợi do có công ăn việc làm. Nhưng thuế thì nhà nước sẽ bị hao hụt.
Theo tôi, chỉ cần ông Trump không nên có 1 chính sách rộng rãi cho các nhà sản xuất trong nước, và những doanh nghiệp nào đầu tư ra hải ngoại với khẩu phần 80% KHÔNG thuộc công dân Mỹ thì vẫn đánh thuế như hàng nhập cảng, thì sự thiếu hụt thuế này mới được giải quyết.
Điều này cũng chứng tỏ, ông Trump đánh thuế doanh nghiệp đầu tư trong nước, giúp dân có công ăn việc làm, đời sống tốt hơn (đồng nghĩa sẽ thất thu ngân sách) Nhưng khi ông có chuyện, thì chẳng đứa nào nó nghĩ đến chuyện ấy, chỉ nói xấu. Ăn cháo đá bát không phải chỉ ở cá nhân mà cả trong bình diện chính trị.
Ông cũng không ngoại lệ. Là tỉ phú không mất tiền vì ... lấy vợ, mà do không có thu nhập vì các công ty gia đình ông phải giảm hết các hợp đồng do lo sợ người ta nói ông dựa vào chuyện làm tổng thống mà làm ăn kinh doanh.
Hai tổng thống kia nghèo, hết làm cũng nghèo.
Ông Trump giàu, ra mà thành nghèo. Ông mất tổng cộng 2,3 tỉ dollars sau 4 năm làm tổng thống.
Lương không có, nghèo thêm, lại không vay ai được như hai
ông Truman hay Carter đã làm.
VẬY ÔNG TA CÓ NGHĨ CHO MÌNH KHÔNG VẬY? Trả lời tôi đi.
Trong lịch sử các đời tổng thống, có 2 người sau khi hết làm tổng thống mà cực giàu (dù nhà không có doanh nghiệp như ông Bush chẳng hạn), là Bill Clinton và Barak Obama. Còn tài sản bà Kamala thì xin tìm hiểu luôn trước khi nói ông Trump.
Chuyện cuối, ông không kêu gọi bạo loạn (violence), mà nói fight (chiến đấu). Ý này tôi giải thích rồi. Đừng bươi mãi ra ngửi.
Trong bản tuyên ngôn độc lập làm tại quốc hội ngày 4 thang 7 năm 1776 viết:
"Để đảm bảo cho những quyền này, chính phủ đã được lập ra từ trong nhân dân và có được quyền lực chính đáng là do có sự ưng thuận của nhân dân. Bất cứ khi nào một hình thức chính quyền nào đó trở nên có hại cho việc thực hiện những mục tiêu này thì đương nhiên nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ nó, và lập chính quyền mới, đặt nền tảng trên những nguyên tắc đó và sắp xếp quyền lực cho nó dưới một hình thức nào đó, sao cho có thật nhiều khả năng làm cho nhân dân được an toàn và hạnh phúc"
Vậy cái chính quyền đi ăn cắp lá phiếu thì có xứng đáng để yên không?
May tôi là người Việt, chứ tôi người Mỹ, chết tôi cũng loạn 1 trận.
Sống ở chế độ cộng sản chỉ biết câm nín, vâng phục, nghe
lời, sợ sệt, giáo điều, ngu muội quen thói rồi nên cứ thấy ai làm trái là như
thấy gái có chửa trước khi lấy chồng, chì chiết thấy sợ.
Mà nhìn lại bản thân mình xem, đã tốt hơn ai?
Mà nếu ông Trump thắng, ổng làm bừa thì tam quyền
phân lập để làm gì? Để ngắm à?
Sao mà sợ ổng ăn thịt dữ vậy?
Nghĩ đến nước Mỹ chút đi. Có đem di cư lậu vào nhà mình nuôi được không mà bày đặt nhân từ thế?
Chán, không thèm nói.
(Hao Duc Nguyen)
Bên Bờ Sinh Tử - Vĩnh Chánh
**Trần Đình Lộc và Vĩnh Chánh. 2017
Anh và tôi thân quen
từ thuở còn sinh viên. Anh nhỏ hơn tôi chừng 3 tuổi, và theo học ngành sư phạm.
Người anh đầu, Trần Đình Ái, và chị kế của anh, Trần Thị Bích Thụy, là những
đồng môn gần gũi của tôi trong trường YK Huế. Anh luôn có mặt trong những lần
du ngoạn vào cuối tuần, xa thành phố, với nhóm bạn YK chúng tôi, gồm cả trai
lẫn gái cùng lứa tuổi thanh xuân, thân ái và vui đùa dưới vòm trời tự do. Lần
đi chơi ngoạn mục nhất là chuyến anh dẫn đầu nhóm 6 bạn YK của tôi kéo nhau bay
đến Đà Lạt 1 tuần. Bảy chúng tôi ở miễn phí trong khách sạn Palace sang trọng,
vì ông quản lý khách sạn vốn là một đàn em trước đây của ba anh. Nhóm chúng tôi
được tiếp đãi đàng hoàng như những khách quý khác. Không đủ tiền chơi sang,
nhưng lại muốn giữ thể diện cho bạn mình, nên chúng tôi tuần tự thay phiên
nhau, từng cặp một, vào ăn sáng tại nhà hàng của khách sạn, với anh và một
người trong nhóm. Chút tiền còn lại dẫn nhau đi ăn những nơi rẻ tiền nhất
ở Đà Lạt, như ăn bánh xèo ở chợ Hòa Bình, theo kiểu Phở Cao Vân Saigon lấy công
làm lời - mua ăn 1 cái bánh xèo nhưng xin thêm nhiều rau sống và sà lách cho đủ
no - mua bánh mì nóng ăn với fromage và paté hộp, đi cà phê Tùng, nghe nhạc…cho
đến tối mịt mới rón rén về phòng khách sạn ngủ chung, trong 1 phòng lớn có 2
giường, 6 đứa chia nhau 2 giường lớn, một đứa nằm ở sofa. Vì sợ hết nước nóng,
nên một nửa tắm ban đêm, nửa kia tắm buổi sáng.
Khoảng năm 1972, bạn tôi tốt nghiệp đại học Sư Phạm, vào Hội An dạy ở trường Trần Quý Cáp. Trong cùng thời gian, tôi miệt mài ở luôn trong bệnh viện, nên chúng tôi mất dần liên lạc. Mùa Hè Đỏ Lửa qua, rồi tôi tốt nghiệp YK, trưng tập vào Quân Y Nhảy Dù, biến cố tháng 4, 75, tù cải tạo, vượt biên, định cư, cuộc sống mới. Tưởng như không bao giờ gặp lại nhau, thế nhưng tôi nghe tin anh được chị anh, là Bs. Trần T. Bích Thụy, bảo lãnh qua Montreal trong giữa thập niên 80. Từ đó, tôi gặp anh được 5 lần. Lần đầu tiên khi anh đến thăm một loạt bạn bè của anh, trong đó có tôi, tại Nam Cali; 4 lần còn tại Montreal khi vợ chồng chúng tôi đến du lịch xứ lạnh tình nồng. Thật xúc động khi chúng tôi gặp lại nhau, nhất là sau khi anh may mắn sống sót qua một cơn mổ não vì đột quỵ vào giữa năm 2010 - mà anh rất may mắn được cứu sống khi một vị giáo sư YK danh tiếng từ Pháp mới đến Montreal đã mổ não anh bằng thủ thuật mới cerebrovascular surgery, rồi tiếp liền sau đó là cuộc giải phẫu động mạch tim bị nghẽn. Nghe kể, khi anh mở mắt sau cuộc giải phẫu thành công, câu đầu tiên anh nói với chị của anh là “Je veux vivre” – Em muốn sống –
**Đứng. Từ trái qua phải: chị Lộc, chị Bích
Thụy, Minh Châu
Lần cuối
chúng tôi gặp anh vào tháng 9, 2017, tại nhà con trai duy nhất của anh chị, bấy
giờ tốt nghiệp bác sĩ và hành nghề Y Khoa Cấp Cứu khá xa Montreal. Đường vào
thị xã nhà anh chị rất thơ mộng và êm đềm, có nhiều cánh đồng trồng toàn cây
apple và một dòng sông nhỏ chạy dọc bên cạnh con đường làng – như con sông An
Cựu của Huế, nhưng nước trong và sạch hơn. Anh chị chào đón chúng tôi với nhiều
tình cảm và gắn bó. Anh lấy ra 1 bao thuốc giấu kín trong ngăn đá tủ lạnh, kéo
tôi ra ngồi sân sau, vừa hút thuốc vừa kể bao kỷ niệm xưa cũ, vừa ngắm
các cụm rừng phong xanh tươi xung quanh nhà. Chúng tôi đắc chí cười vang khi
nhắc đến chuyến du lịch Đà Lạt và khách sạn Palace thuở sinh viên bụi đời.
Qua câu chuyện từ bạn bè và do anh kể, tôi được biết trong năm 1977, anh bị công an đến tận trường học còng tay, sau đó anh bi kết án, và ở tù chính trị trong vùng núi gần Đà nẵng. Anh bị chính quyền CS tình nghi chống chế độ trong một phong trào “phản động” mà người cầm đầu là giáo sư Nguyễn Nhuận của phân khoa Khoa Học tại Đại Học Huế. Về sau, GS. Nguyễn Nhuận bị tuyên án tử hình và bị xử bắn tại sân Vận Động Huế. Trong tù, một bác sĩ quân y đàn anh của trường YK Huế khuyến dụ anh giả làm điên. Thật là quá tài tình khi anh đóng giả vai điên rất khéo cho đến nổi Mẹ anh vào thăm anh, các bạn tù sinh hoạt hàng ngày với anh và ngay cả công an trại tù, đều nghĩ anh bị điên thật. Nên thay vì bị tù chung thân, năm 1984 anh được thả về dưới sự quản lý chặt chẽ của công an địa phương. Anh lại may mắn được một bác sĩ dân sự, tốt nghiệp cùng lớp với chị của anh và với tôi, ký cho anh 1 giấy chứng nhận anh bị bệnh tâm thần nặng. Với tờ giấy đó, vợ anh đem anh vào Saigon, như để tìm cách chữa trị bệnh cho chồng, và cuối cùng vợ chồng anh cùng đứa con trai liều mạng vượt biên, may mắn thành công, đến Montreal vào năm 1986.
**Hình 2 chị em chụp với nhau trong ngày trình Luận Án của Bs. Trần Thị Bích Thụy
Bạn tôi có giấy tờ chính thức cho phép cá nhân anh được an tử trong cái chết được trợ tử bởi các nhân viên y tế, sau khi hội đồng y khoa họp giám định nhiều lần trước khi đưa đến quyết định tối hậu, cực đoan này. Anh làm đơn xin được an tử, ngay sau khi anh phát hiện mình bị ung thư ruột già vào cuối năm 2021, trước cả dự định giải phẫu, hóa trị / xạ trị. Có nghĩa là ung thư đó chưa hẳn ở giai đoạn cuối, cũng chưa đem đến những cái đau thể xác ghê gớm. Nhưng theo tầm hiểu của tôi, ung thư chỉ là một cái cớ, một lý do ẩn ở đằng sau một suy sụp tinh thần nặng nề, một nỗi trầm cảm triền miên trong những năm gần cuối đời; anh càng co rúm và tự nhốt mình trong cô đơn, với nhận thức mình như con nợ vì bản thân mình chả đóng góp được gì cho xã hội. Có phải anh không còn thiết tha với những những đam mê từng có; những khát vọng và hoài bão cũng dần biến mất theo với tuổi xế chiều?! Có phải đời anh dần trở thành vô vị khi không tìm thấy lạc thú trong cuộc sống, là kết quả tiềm tàng từ những năm sống nhẫn nhục trong nhà tù nhỏ và nhà tù lớn tại quê hương?! Có phải chấn thương không chảy máu đã làm anh tê liệt?! Phải chăng hiện tượng giả điên trong suốt thời gian 6-7 năm tù đã là mầm bệnh gây ảnh hưởng nặng nề trên tâm lý anh, dù anh đã đến được một chân trời mới, rộng lượng đầy tình người, và có gia đình êm ấm, có con thành đạt và 3 cháu nội? Phải chăng anh sợ hãi đối diện với cuộc sống mới?! Nhìn đâu cũng thấy khung cửa hẹp đen tối, có cựa quậy gì rồi cũng thế thôi?! Nên từ đó anh mang cảm giác luôn ở bên lề cuộc sống! Tất cả đã đưa đẩy anh dứt khoát phải chấm dứt mạng sống của mình khi mình vẫn còn đầy đủ lý trí và sáng suốt để tự quyết định. Với cá tính bất khuất, nay lại bị đe dọa trực tiếp bởi căn bệnh nan y, anh không tìm cách trốn chạy mà can cường trực diện chọn cái chết cho bản thân. Kéo dài sự sống thêm ngày nào, với anh, cũng chỉ đưa anh vào bóng tối của vô vọng không lối thoát.
Bài viết
này không có tham vọng luận bàn về giáo điều thần học của An Tử hay Trợ Tử, vì
vấn đề này còn là đề tài gây tranh cãi trong nhiều quốc gia và cộng đồng tôn
giáo. Bài viết này chỉ tập trung vào những trường hợp cá biệt của An Tử hay Trợ
Tử. Trước tiên ta nên tìm hiểu thế nào là An Tử và Trợ Tử. Dựa trên Từ Điển
Việt Ngữ Phổ Thông của nhị vị Bs. Lê Văn Thu và Ds.Nguyễn Hiền, An bao
gồm những nghĩa như sau: yên bình, yên ổn, bình an, an lành, an lạc, an thân,
an tĩnh (yên ổn và bình lặng), an toàn, an ủi, an thần, an bài (sắp xếp trước
đâu vào đó), thoải mái, an nhàn (nhàn nhã thoải mái), an lạc (hạnh phúc), an
lòng (không lo lắng), an nghỉ/an giấc (ngủ yên ngàn thu), an táng, an phận
(bằng lòng), an tọa ( ngồi yên một chỗ), an ủi (làm dịu nỗi buồn). Trợ có
những nghĩa sau đây: giúp đỡ, tiếp tay, phụ giúp, trợ lực, trợ lý, trợ y, trợ
tá. Và trở tử = giúp cho người không muốn sống nữa (vì bệnh
nan y, bệnh gây đau đớn mà không thể cứu chữa được) được chết một
cách thoải mái và trang trọng qua thỏa thuận.
Trong tháng 6, 2024, một cặp vợ chồng sống tại Hòa Lan được chuẩn cho An Tử một lúc với nhau. Ông Jan, 70 tuổi và vợ, bà Els, 71 tuổi, từng quen nhau từ thuở tiểu học, và sống hạnh phúc trong gần 50 năm. Nhưng những năm sau này, bà bị bệnh Alzheimer càng lúc càng lú lẫn, còn ông bị đau cột sống càng ngày càng đau đớn dù đã trải qua giải phẫu, không thể chăm sóc cho vợ mình. Trước viễn tượng không thể kéo dài cuộc sống không còn phẩm chất mà y khoa cũng bó tay, ông Jan tuyên bố “để chống đau, tôi cần uống rất nhiều thuốc, và điều này khiến tôi sống như một xác ma. Vì vậy, với cái đau của tôi, với căn bệnh của Els, tôi nghĩ chúng tôi nên chấm dứt”. Chấm dứt trong câu nói của ông Jan có nghĩa là chấm dứt sự sống – là chọn cái chết với nhau. Ông bà Jan và Els xin cho được An Tử. Và họ được An Tử bên cạnh nhau, trong cùng một nơi, cùng một ngày và cùng một lúc.
Cũng tại
Hòa Lan, và trong đầu tháng 6, 2024, cô Zoraya Ter Beak, 28 tuổi, quyết định
xin được chết một cách hợp pháp và được chấp thuận cho An Tử, vì cô mang chứng
bệnh trầm cảm nặng, kèm theo với bệnh tự kỷ và rối loạn nhân cách, mà thuốc men
cùng các phương pháp trị liệu tâm lý đã không thể nào chữa lành cho cô.
Và gần
đây nhất, nam tài tử Alain Delon, một thời nổi tiếng trên màn bạc Pháp và toàn
thế giới trong những thập niên 60 và 70 của thiên niên kỷ trước, cũng đã chọn
chết An Tử tại Thụy Sĩ, ngày 18 tháng 7, 2024, thọ 88 tuổi, sau khi bị một loạt
chứng bệnh tim mạch, đột quỵ, ung thư máu…không thể đảo ngược, phục hồi được.
Ông ta từng phát biểu “An Tử có tính cách hợp lý và tự nhiên (?), nhất
là khi người ta đạt đến một tuổi nào đó và đang sống trong trạng thái và điều
kiện không còn nhân tính, thì An Tử giúp cho họ cái quyền được chấm dứt cuộc
sống trong danh dự, thanh thản, bình an”.
Thông
thường, người ta nghĩ các bác sĩ lo chuyện an tử cho bệnh nhân chỉ là những nhà
hoạt động giúp bệnh nhân có cái chết êm dịu. Theo Bs. Hourmann, một bác sĩ
trong ngành Giải Phẫu và Cấp Cứu, trong cuộc phỏng vấn của Medscape, nói
rằng “thật sự các nhà hoạt động đó là những nhà hoạt động cho sự sống.
Trong tình trạng cực đoan, hành động của chúng tôi là hành động của con người,
một khi y khoa không còn có thể cung cấp thêm được điều gì, và điều duy nhất
còn lại là chấm dứt những đau khổ không cần thiết, và tất nhiên theo lời yêu
cầu của bệnh nhân. Trong cuộc sống, tôi đã học được rằng sự đau khổ của con
người có giới hạn, và bạn không cần phải là bác sĩ mới hiểu được điều đó.
Liệu cái
chết êm dịu có thực sự mâu thuẫn với mệnh lệnh y tế là “bảo vệ sự sống” cho đến
phút cuối cùng, theo đúng với nguyên lý đạo đức của Lời Thề Hippocrates không??
Bs. Hourmann không tin như vậy. “Lời Thề Hippocrates là một nghĩa vụ luân lý và
đạo đức mà bác sĩ phải thực hiện đối với công việc của mình và trách nhiệm về ý
nghĩa của việc chăm sóc bệnh nhân. Rõ ràng điều này sẽ thay đổi theo thời gian.
Cá nhân tôi suy nghĩ về điều này hằng ngày và tôi luôn tuân theo các nguyên lý
của nó. Khi tôi tiến hành chữa trị, tôi luôn nghĩ đến việc làm những gì tốt đẹp
nhất cho bệnh nhân. Để cuối cùng, khi tất cả điều trị đều thất bại, nỗ lực tối
đa mà tôi nghĩ đến trong những trường hợp cực đoan là cố gắng giúp cho người
bệnh chết một cách xứng đáng.
Nếu chúng
ta cho rằng cái chết êm dịu ngụ ý là một hành động gây tổn hại hoặc có chủ ý
gây ra cái chết thì điều hợp lý là sẽ có sự phản kháng trong cộng đồng y tế.”
Đồng
thời, Bs. Hourmann lưu ý như sau “Trình bày như vậy thì không ai muốn làm cả. Nhưng tôi
không thấy như vậy. An tử là một hình thức khác để kết liễu mạng sống của bệnh
nhân khi không có giải pháp y tế hay khoa học khả thi nào và có yêu cầu rõ ràng
bởi bệnh nhân rằng sự đau khổ cản trở họ tiếp tục sống. Đó là cách tôi hiểu đó
là một khái niệm về cuộc sống Và mặc dù có vẻ như chúng trái ngược nhau, cái
chết êm dịu và Lời thề Hippocrates luôn song hành với nhau”.
Trong “Tự
truyện Về Những Giờ Cận Tử” của bác sĩ Võ văn Tùng, vào đầu năm 2015, Bs. Tùng
rơi vào hôn mê suốt 5 ngày đêm, và tiếp tục sống kề cận với cái chết trong 17
ngày sau đó. Ông đã diễn tả những điều mắt thấy tai nghe, những cảnh đẹp, những
vong hồn bên cạnh những tiếng cầu kinh, những lời nói yêu thương của người
thân. Cuối cùng Ông thoát bệnh, xuất viện và bình an về nhà. Vì, Ông viết “Người
ta có hai phần là Tâm và Thân. Cái Tâm mới là cái thật của con người. Tâm thì
vô hình vô tướng, nhỏ thì không có vật gì nhỏ hơn mà lớn thì cũng không có gì
lớn hơn. Thân và Tâm cùng ở với nhau. Niệm còn thì Thân còn. Niệm dừng thì Thân
và Tâm lìa nhau để Tâm có cái thân mới. Tâm của tôi luôn luôn ở trong Thân của
tôi, chưa bỏ tôi, nên tôi chưa chết”.
Có một
điều đa số chúng ta, khi còn sống hay khi kề cận cái chết, đều ước mong mình
được chết “hiền”, bình an, “thấy bóng thiên đường cuối trời thênh thang. Tôi
từng đọc câu “chết không hẳn là đã tắt thở”. Vì đôi khi, chết không chỉ đơn
giản là ngưng thở. Nó có thể ám chỉ việc mất đi một phần của bản thân, mất đi
hy vọng, niềm tin, hay mất đi mối quan hệ giữa con người và xã hội. Chúng ta
đôi khi vẫn sống trong sự tĩnh lặng, nhưng tinh thần và trái tim – vốn là nhựa
sống tươi mát, cần thiết – đã lụi tàn. Đến lúc này, “sống đôi khi cũng đồng
nghĩa là chết mòn”.
Sau đây
là danh sách các nước trên trên thế giới đã chấp thuận An Tử: Switzerland,
Belgium, Luxembourg, Netherlands, Spain, Austria, New Zealand, Canada,
Columbia, và Ecuador. Và tại Hoa Kỳ, các tiểu bang: Oregon, Washington, Hawaii,
Montana, California, New Jersey, Vermont, New Mexico, Maine, Colorado, cũng đã
có luật chấp nhận An Tử.
Vài tháng trước ngày chết, các anh chị em trong gia đình bạn tôi bỏ rất nhiều thì giờ, có người phải bay từ xa đến, để khuyên nhủ, ân cần dịu dàng, ngay cả dùng nước mắt, cố gắng tìm mọi cách để Lộc thôi nghĩ đến An Tử. Nhưng tất cả đều thất bại, kể cả vợ và con trai của Lộc. Nhiều lần, Bs Bích Thụy kêu nói chuyện với tôi trong tiếng khóc nức nở. Nhất là khi nhắc lại lời nói của Lộc năm nào “Je veux vivre” nhưng bây giờ lại đổi thành “Je veux mourir. Ngay cả anh đầu, Bs. Trần Đình Ái, từ Seattle bay sang Montreal, cũng điện thoại khóc với tôi. Thật quá xúc động. Bạn tôi vẫn cương quyết giữa lập trường, còn nói “cấm tất cả mọi người khóc khi Lộc chết. Vì Lộc đã chọn được chết trong sự thoải mái và an lạc”.
** Đứng sau - từ trái qua phải: Bs. Đỗ Doãn Trang, Bs. Lê Quang Tiến
Ngồi cạnh giường: vợ chồng Bs. Hoàng Ngọc
Vinh
Nằm trên giường: Bạn Trần Đình Lộc
Tôi được
cho biết trước trưa Chủ Nhật, ngày 22 tháng 5, 2022, các bạn học cùng lứa với
tôi trong trường Y Khoa, Bs.Hoàng Ngọc Vinh, và Bs. Lê Quang Tiến đến thăm Lộc
lần cuối. Vì ngày mai, Lộc sẽ được chính thức ra đi. Tôi cũng facetime nói
chuyện với Lộc cùng thời gian. Trước đó, tôi chờ đón để nhìn thấy một thân hình
gầy gò, kiệt quệ, nhưng tôi hết sức ngỡ ngàng thấy bạn mình vẫn còn có da thịt,
thần sắc bình thản, và có vẻ vui khi trực tiếp facetime với nhau. Vì trước đó,
bà xã tôi căn dặn tránh nói chuyện buồn, nên tôi và Lộc nói toàn chuyện xưa,
nhắc lại vài mẫu kỷ niệm vui của nhau. Và nhất là để nghe Lộc vẫn kêu tôi là
“cụ mi, cụ mi”trong từng câu nói, như trong bao lần trước đây. Trước khi dứt
face time và chúc bạn mình thanh thản ra đi ngày mai, tôi cho Lộc biết ngay sau
đây tôi sẽ ra phía sau nhà, hút vài điếu thuốc để nhớ đến bạn mình. Thật không
ngờ, chỉ sau chừng mươi phút, chị Bích Thụy gởi liền cho tôi tấm hình Lộc ngồi
trên xe lăn, đang phì phèo điếu thuốc lá ở viranda trước nhà. Một hình ảnh cuối
cùng của bạn mình mà tôi chẳng hề quên.
Ngày bạn tôi an tử, thứ Hai, 23 tháng 5, 2022, thời tiết gần cuối Xuân bổng trở lạnh hẳn, mới tuần trước trong vòng 70 độ, mà nay thấp xuống 57 độ, tuy không mưa, nhưng mặt trời hoàn toàn khuất lấp sau mây xám dày đặc, rừng cây bên ngoài thấp thoáng mờ ảo- Mai tôi đi xin đừng nhìn theo - Xin đừng đợi chờ - Đời trăm muôn góc phố - Con đường dài thật dài – Thẳng mãi có bao nhiêu? Thẳng mãi có bao nhiêu?
Tôi hình dung trong tờ mờ sáng hôm ấy, chị Lộc đẩy xe lăn đưa chồng đi một đoạn ngắn trên con đường vợ chồng thường dẫn nhau đi dạo – không cần phải nói thêm lời gì với nhau vì im lặng là một chứng thực cho cảm thông trân quý của yêu thương. Tôi cũng hình dung con trai anh Lộc thế mẹ đẩy cha đi thêm một vòng nhỏ, cũng trên con đường ấy; lần này anh Lộc có vài lời căn dặn con trai mình trông nom mẹ, chớ để mẹ buồn tủi, và nhớ giải thích về sau cho 3 con mình khi chúng trong tuổi hiểu biết về lý do vì sao ông nội xin được ra đi sớm. Tôi cũng mường tượng cảnh Lộc ôm hôn các cháu nội, khẻ căn dặn các cháu luôn nghe lời cha mẹ và gắng học giỏi.
Trong giờ cuối, anh chị em cùng con cháu trong gia đình xúm xít trong nhà, bên nhau, nhìn nhau, nhìn em/anh của mình mà lòng ứa lệ. Dưới đây là tấm hình Bên Giờ Cận Tử của Lộc với vợ mình, đứng ngay sau lưng chồng, và gia đình anh chị em mình, Bích Thụy, Cẩm và Tuấn, chụp trước khi Lộc bước lên lầu, nhận thủ thuật cho An Tử,
trong khi tất cả mọi người niệm
Phật ở tầng dưới, và cháu nội của Lộc đàn piano “Ce N’est Qu’un Au revoir”, rồi
“Như Một Lời Chia Tay”. Sau đó hoàn toàn im lặng trong cầu nguyện. Khi nghe con
trai mình, cũng là 1 bác sĩ, trên lầu bước xuống và nói “Cậu Lộc đi rồi, Mẹ
ơi”, chị Bích Thụy xỉu tại chỗ. Trước đây Lộc cấm không ai được khóc, nhưng nay
ai cũng ôm nhau khóc nức nở. Xác của Lộc được hỏa thiêu 2 ngày sau đó. Một tuần
sau, tro được đem rải trên dòng sông Saint Laurent, theo đúng nguyện ước của
người chết: không linh vị thờ cúng, nếu nhớ Lộc hãy nhìn lên trời xanh mây
trắng là có Lộc trong đó.
Tuy không
cổ vũ, nhưng cá nhân tôi khâm phục bạn mình dứt khoát chọn cho mình một cái
chết tự trọng, đầy nhân phẩm của con người. Có chăng giấc ngủ ngàn thu sẽ đưa
bạn tôi đến một miền tươi sáng hơn, một thế giới huyền ảo không còn hận thù mà
ở đó chỉ có tình thương và bình an vĩnh cửu?! Và phải chăng chiến thắng chính
mình và khắc phục nỗi sợ hãi sẽ cho mình một cái chết lành.
Theo
nghĩa trên, bạn tôi, Trần Đình Lộc, đã được chết lành.
Xin lấy
vài đoạn trong bài thơ “Chết” của nhạc sĩ Lê Tín Hương tặng cho bạn mình:
“Sao sầu
muộn khi nói về cái chết
Chết là về nơi chốn của yêu thương
Chết là vui khi rũ hết bụi đường
Hòa nhập với muôn hồn bao năm trước…
Đường đời thăng trầm bước đời muôn lối
Có dốc cao vực thẳm có êm đềm
Con đường đời nhờ thế ý nghĩa thêm
Để hoàn tất bức tranh đời tuyệt hảo
Nên khi chết không còn chi phiền não
Những bước đời hư ảo đã trôi qua
Cát bụi trần gian rồi cũng xóa nhòa
Muôn hồn sẽ cùng ca, bài ca vô tận…”
Xin ghi
nhận nơi đây lòng biết ơn chân thành của tôi đến anh chị Bs. Đỗ Doãn Trang và
Bs. Trần Thị Bích Thụy, không những đã cho phép tôi ghi lại câu chuyện thật, mà
còn cung cấp hình ảnh và dữ kiện khiến bài viết thêm trung thực.
Viết để
tưởng nhớ đến bạn mình khi mùa lá rụng về cội đang đến.
Mùa Thu,
2024
Vĩnh Chánh
Monday, October 7, 2024
Mẹo Giặt Áo Quần Trắng Sạch Như Mới Với Những Viên Aspirin
Nấu Cháo Trắng Cho Vợ ...
Ngày nào cũng nấu cháo trắng cho vợ, nhiều năm sau, chồng mới nhận ra 1 sự thật cay mắt.
Làm Hòa Với Tên Trộm - Nguyễn Văn Tới
Người
Việt Nam mình hay nói “ông này có số sướng”, bà kia “có số hưởng” v…v… Riêng
tôi, tôi có số … gặp trộm, nói nôm na là tôi chạm trán với mấy ông
đệ tử của thần Đạo Chích lần này là lần thứ hai từ ngày sống trên đất Mỹ (https://vvnm.vietbao.com/a247116/nha-bi-trom).
Ở đời, có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra mà chính các nhân vật trong
truyện cũng phân vân không biết phải ứng xử như thế nào.
Trường
hợp này xảy ra cho chính bản thân tôi ngay trên nước Mỹ văn minh và giàu có:
nhà tôi bị trộm viếng, tôi bắt được ngay tại trận, chạm mặt với nó, và rượt
đuổi nó. Sau khi nó chạy thoát, tôi phải cất công đi làm “thám tử” điều tra coi
tên trộm từ đâu đến, để rồi khi kiếm ra, chính tôi phải kiếm đến tận nhà để làm
hòa và tha thứ cho “ngài đệ tử” của thần Đạo Chích này.
Trong
kinh thánh Tân Ước, chúa Giê Su khi đi rao giảng tin mừng, Ngài có
nói: nếu ngươi đang dâng của lễ nơi bàn thờ mà sực nhớ người anh
em đang có điều bất bình với ngươi, thì hãy để của lễ lại trước bàn thờ, đi làm
hoà với người anh em của ngươi trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ. Hãy liệu
làm hoà với kẻ thù ngay lúc còn đi dọc đường với nó, kẻo kẻ thù sẽ đưa ngươi ra
trước mặt quan toà, quan toà lại trao ngươi cho tên lính canh và ngươi sẽ bị
tống ngục. Ta bảo thật cho các ngươi biết: ngươi sẽ không thoát khỏi nơi ấy cho
đến khi trả hết đồng bạc cuối cùng! (Matthew 5, 20-26.)
Thật ra,
tôi không phải là con chiên ngoan đạo, thực hành lời Chúa triệt để, nhưng tôi
có lý do riêng của tôi là muốn cho tên trộm biết người Việt Nam, tuy nổi tiếng
trong quá khứ là một dân tộc sống trong chiến tranh, hận thù, tàn bạo, và chết
chóc, nhưng là một dân tộc có lòng nhân ái, biết tha thứ và sống chung hòa
bình. Vì vậy, tôi mở ra cho tên trộm một lối trở về, một cơ hội; thêm nữa, bản
chất người Việt Nam luôn đậm tình làng xóm, biết bán anh em xa, mua láng giềng
gần.
Số là
tôi vừa lấy lại một căn nhà cho thuê ở thành phố Mesa, Arizona, cách nơi tôi
đang sống khoảng 200 dặm và muốn tân trang lại mới hoàn toàn để gia đình tôi
dọn vào ở. Tôi hẹn với thợ vào sáng hôm sau, nên hôm trước, tôi chở theo ít đồ
nghề và vài đồ đạc cá nhân, dự định sẽ ở lại vài ngày để chỉ dẫn cho thợ phải
sửa và thay những thứ gì. Căn nhà trống, không có đồ đạc, không có cả giường
ngủ. Tôi kéo cái ghế bố quân đội ra để ngủ tạm. Tên trộm đột nhập vào nhà lúc
nửa đêm về sáng tính chuyện đem đồ đạc của tôi về làm của cải nhà hắn hay sao
đó.
Tôi rượt
nó chạy vắt giò lên cổ. Nó cao to và trẻ tuổi, sức lực tràn trề nên khi bị rượt
sát nút, nó bèn thi triển tuyệt đỉnh công phu “lăng ba vi bộ”, phi thân một
cái, đứng lên đỉnh bức tường gạch cao 6.2 feet, nhảy ra ngoài vườn và “chạy mất
dép”, bỏ tôi đứng lại một mình, ngẩn tò te vì tôi không nhảy qua nổi bức tường
cao như thế.
Tên trộm
cũng biết lựa giờ khi đột nhập vào nhà lúc 02:45, giờ mà mọi người đang ngủ
ngon nhất. Tôi thuộc loại người chỉ ngủ bằng một mắt và một lỗ tai, hoặc do
phản xạ tự nhiên được lặp đi lặp lại trong một thời gian dài khi tôi còn đi làm
trong trại lính vùng Trung Đông. Tuy đang say giấc nồng, nằm trên chiếc ghế bố,
tôi vẫn nghe được tiếng bước chân lạo sạo trên sỏi, rồi ánh sáng nhấp nháy,
chập chờn trong vườn sau, phía hồ bơi.
Tôi
choàng dậy, chụp lấy cái head-light đeo lên đầu, nhét cái phone vào túi quần,
và chạy ra mở cửa sau, tính ăn thua đủ với hắn mà quên rằng trong tay không có
lấy một vũ khí tự vệ hay thậm chí một cây gậy. Cái đèn mang trên đầu tôi là
loại quân đội Mỹ hay xài, nó rất sáng, khiến tên trộm bị lóa mắt, không thấy
được tôi, còn tôi thấy rõ được mặt hắn. Nó còn rất trẻ, khoảng 25-30 tuổi, mặc
toàn đồ đen, da trắng, tướng tá dễ coi và cao lớn, ít ra cũng trên 6 feet.
Khuôn mặt hắn thất thần, mắt mở to, miệng lắp bắp không thành tiếng khi tôi hét
lớn “who the f … are you?”.
Tiếng
hét của tôi chắc không thua gì tiếng hét Kiai của một võ sĩ Aikido trước khi
dùng sống bàn tay chém 1 cú Atemi hạ đo ván đối thủ. Hồn vía lên mây, nó quay
người bỏ chạy, có lẽ nó không ngờ có người trong căn nhà trống này. Sực nhớ
mình tay không, tôi trở ngược vô nhà, chụp lấy thanh gỗ chặn cánh cửa kéo
(sliding door) làm vũ khí vì tên trộm quá cao to so với vóc dáng nhỏ bé của một
ông già như tôi. Diễn tả thì chậm, nhưng hành động thì nhanh như chớp, tôi quay
lại, rượt hắn chạy về phía khoảng sân bên hông nhà. Nhưng không kịp nữa rồi,
chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để nó bỏ lại “tôi với trời bơ vơ”. Xin
lỗi nhạc sĩ Tùng Giang, vì tôi đứng sững giữa sân một mình, nhảy theo không
được, chỉ biết bơ vơ đứng nhìn trời.
Khi hắn
nhảy được lên nóc bức tường, nhìn xuống đất trong đêm tối, có lẽ độ cao khiến
hắn sợ hãi bị gãy chân nên hắn chần chừ; trong phút chốc ngắn ngủi đó, tôi móc
phone ra và chụp được hình của hắn. Ánh chớp của cái phone làm hắn hoảng sợ,
nhảy đại ra ngoài sân trước và chạy thật nhanh biến vào bóng đêm. Tôi bị kẹt
bên trong cổng bị khóa nên phải chạy ngược vô trong nhà để mở cửa chính, tiếp
tục truy đuổi hắn ta. Hắn đã biến mất trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường
trong bóng đêm. Tôi gọi cảnh sát. Họ đến thật nhanh trong vòng 5
phút. Cả hai viên cảnh sát cùng tôi đi quan sát hiện trường, họ làm bản tường
trình những gì họ thấy theo lời kể của tôi.
Tôi gởi
bức hình qua cái phone của viên cảnh sát. Họ hoàn thành biên bản và “text” lại
cho tôi “case number” gồm nội dung và cả tấm hình của tên trộm mà tôi gởi cho
họ. Họ chào tôi, ra về, không quên căn dặn tôi đừng liều lĩnh đuổi theo tên
trộm vì nó có thể mang theo vũ khí và vì nó to lớn hơn ông rất nhiều. Nghĩ lại,
tôi thấy mình cũng liều khi trực diện với tên trộm cao lớn và sức vóc hơn mình
nhiều lần.
Ngay hôm
sau, tôi đi chào hàng xóm mới, trước nhất muốn làm quen với họ, tiện dịp kể họ
nghe câu chuyện đêm qua để họ đề phòng. Tôi đưa bức hình coi họ có nhận ra ai
trong xóm này không? Không ai biết. Tôi ghé qua làm quen với gia đình hàng xóm
sát nhà bên trái. Cả hai ông bà có vẻ hiền lành, dễ mến. Họ tiếp đón tôi rất
vui vẻ, mời vào nhà hỏi thăm ân cần. Hai ông bà cho hay ông bà nội cũng là di
dân từ Thụy Điển đến nước Mỹ trước đệ nhị thế chiến. Tôi cũng tự giới thiệu
mình là người Việt Nam, phải bỏ nước ra đi lánh nạn cộng sản.
Hai ông
bà rất vui khi có một người Á Châu dọn đến trong xóm, mà lại là người Việt Nam.
Xưa nay họ chỉ biết đến Việt Nam qua cuộc chiến gây tranh cãi nhất ở nước Mỹ.
Một cuộc chiến dài đăng đẳng với chết chóc, tàn phá, và hận thù, nơi mà hơn 50
ngàn lính Mỹ đã hy sinh, để lại những vết thương lòng không hàn gắn nổi cho đến
bây giờ.
Trước
khi ra về, tôi kể họ nghe chuyện đêm qua và đưa bức hình tên trộm, hỏi ông bà
có biết người này không. Cả hai nhìn chăm chú vào cái phone của tôi, ánh mắt họ
thoáng chút bối rối, rồi hỏi tôi sao có bức hình này. Tôi hiểu ngay rằng họ
biết tên trộm này là ai. Bà xin phép mượn cái phone của tôi và bước vào nhà
sau, nói chuyện với đứa con trai khác của ông bà. Khi trở ra, bà mời tôi ở lại
thêm một chút nữa để bà nói chuyện.
Hai ông
bà cho biết đây là đứa con riêng của bà với chồng trước. Nó tên là S., không
sống chung với ông bà, nhưng thỉnh thoảng ghé qua ăn bữa cơm. Nó mới bị cho
nghỉ việc ở một hãng xưởng trong thành phố. Ông bà cho hay sẽ nói chuyện với nó
vì nó nợ tôi một lời xin lỗi rất lớn. Ông bà cũng thành thật cám ơn tôi đã cho
hay và xin tôi cứ tự nhiên báo cảnh sát để bắt đứa con hư hỏng này.
Tôi cho
họ hay cảnh sát đã có bức hình và biên bản về vụ trộm tối hôm qua. Tôi bắt tay
ông bà, không hứa hẹn điều gì, và ra về trong một tâm trạng không biết nên vui
hay buồn. Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của ông bà. Tôi
nghĩ rằng S. không có việc làm nên đói ăn vụng, túng làm liều, chứ nó không
phải là một tên trộm chuyên nghiệp: khi đụng độ với tôi, nó đã khiếp sợ và quay
đầu bỏ chạy. Có lẽ khi về thăm gia đình, nó thấy căn nhà không có người ở cả
tháng nên tò mò và đánh liều vô coi có gì không.
Tôi
quyết định sẽ gặp S. và ngồi xuống nói chuyện với nó. Tôi điên thoại hỏi ông bà
hàng xóm khi nào nó về, cho tôi hay. Một buổi trưa, S. lái xe về thăm cha mẹ.
Tôi bước qua nhà. S. bước ra bắt tay, vẻ mặt bối rối, đầu cúi xuống, thái độ
luống cuống và xấu hổ; lời đầu tiên nó xin lỗi và thú thực là tối đó đi uống
rượu về, tò mò muốn biết coi nhà kế bên có gì không. Sau một hồi chuyện trò,
tôi hứa với nó là sẽ không truy tố nó ra tòa theo yêu cầu của cảnh sát. Tôi sẵn
lòng bỏ qua, coi như chưa có gì xảy ra. S. ôm tôi thật chặt và hứa sẽ không bao
giờ làm điều gì sai trái. Nó bịn rịn tiễn tôi ra cửa. Ba má nó theo sau, bắt
tay và cảm ơn không ngớt, trên gương mặt dãn ra vẻ vui mừng.
Tôi nghĩ
rằng với sự rộng lượng, nhân ái của mình, có thể giúp S. tìm lại con đường đúng
đắn trong cuộc sống. Anh ta sẽ phải nhìn lại bản thân mình và suy nghĩ về thái
độ tha thứ của ông hàng xóm. Cha mẹ của S. tỏ ra rất khâm phục cách ứng xử của
tôi. Tôi muốn cho họ thấy người Việt Nam mình, tuy trải qua một cuộc chiến khốc
liệt triền miên, nhưng chúng tôi, người miền Nam là một dân tộc hiếu hòa. Văn
hóa chúng tôi là bán anh em xa, mua láng giềng gần. Bản thân tôi thấy nên cho
S. một cơ hội để hối cải, mở một con đường cho S. đi, để nó thấy được trên đời
này mất việc không phải là ngõ cụt cuối con đường. Tôi biết từ rày trở đi, S.
nhìn tôi, nhìn một người Việt Nam với một ánh mắt khâm phục.
Quả
thật, từ đó trở đi, gia đình ông bà hàng xóm đối xử với tôi rất nồng ấm. Họ
luôn chào hỏi vui vẻ, thỉnh thoảng mời tôi qua thăm khu vườn xanh um của bà,
hoặc qua bên nhà tôi thăm hỏi ân cần, nếu cần gì họ sẽ giúp. Tình láng giềng
giữa chúng tôi rất vui vẻ, chan hòa.
Mỗi một
biến cố là một bài học và một kinh nghiệm sống, dạy tôi biết phải phản ứng ra
sao cho hợp thời để không phải hối tiếc về sau. Hơn thế nữa, tôi muốn người bản
xứ thấy rõ, qua cách hành xử của mình là một minh chứng cho sức mạnh của lòng
nhân từ và niềm tin vào sự thay đổi của con người, nhất là người đó lại là
người hàng xóm của mình.
NGUYỄN VĂN TỚI
10/2024