Mỗi ngày trôi qua cứ mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, thời gian cứ thế mà trôi đi không bao giờ quay về....để lại cho ta biết bao là niểm vui nổi buồn, hạnh phúc có đau khổ cũng có, nhiều tình huống dở khóc dở cười cứ thế mà đến rồi cứ thế mà ra đi....
Đôi khi trong chính, những đau khổ hay tuyệt vọng ta mới nhận ra rằng ta cần có những khoảng lặng trong cuộc sống này?
Giữa cuộc sống bộn bề tấp nập, ai trong mỗi chúng ta đều cần có những khoảng lặng riêng cho mình....nhiều khi chính bản thân tôi tự hỏi mình thật sự mình thích gì , thích đi đâu, thích ăn gì, thích mặc gì,.... hàng loạt câu hỏi tôi tự hỏi mình nhưng chưa bao giờ tự bản thân tôi có được câu trả lời thật sự lòng mình. Đôi lúc tôi cần những khoảng lặng riêng cho chính mình để lắng nghe tâm hồn mình nhiều hơn, để biết được mình cần gì và mình muốn gì...nhưng tôi chưa bao giờ làm được điều đó .
Giữa cuộc sống này có quá nhiều điều khiến chúng ta bận tâm, nhưng tự hỏi có bao giờ tự bản thân mình bận tâm đến mình chưa, dòng đời xô bồ cứ kéo theo những phút giây hạnh phúc mà ta chưa bao giờ chịu nắm giữ để khi mất đi thì mới hối tiếc.
Đôi khi, cần một khoảng lặng trong cuộc sống cho riêng mình. Một khoảng lặng rất nhỏ bé cũng được để trút hết đi tất cả những tâm trạng u buồn, để tất cả chúng ta có thể nhìn lại sau lưng và ngẫm nghĩ về phía trước, để ngậm nhấm những nỗi buồn vu vơ trong tâm hồn, để lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống này. Một khoảng lặng để thả hồn theo cơn gió bay đi, hay đơn giản chỉ là để tìm lại chút gì đó cho riêng mình…cũng như “Mây lang thang, mây mang nhiều tâm sự, gió rì rào gió cứ đến rồi đi....”..
Ta vẫn mãi đi tìm những “khoảng lặng” suốt chiều dài mang tên là nỗi nhớ, tự thưởng cho mình những khoảnh khắc không tên, những phút giây êm đềm sau những ngày làm việc vất vả. Nhưng! ta vẫn rơi vào vòng luẩn quẩn vô hình, trong chính những khoảng lặng đó ta vẫn mãi đi về nơi có những trở trăn, những nổi niềm thương nhớ, những dằn vặt của trái tim vẫn đau nhói vì điều gì đó mà ta không thể buông xuôi đi ....vì đôi khi ta không phải sống vì bản thân ta, mà ta còn phải sống vì nhiều người xung quanh ta , đặc biệt là những người yêu thương ta...
Đường đời của mỗi người chúng ta như một đường thẳng, đôi lúc song song có khi chúng giao nhau thì tạo thành một ngã rẽ, hết ngã rẽ rồi thì vẫn sẽ là một đường thẳng và rồi lại gặp ngã rẽ khác… Sự lẩn quẩn vòng quanh và bế tắc nhiều khi làm ta bất lực. Cuộc sống ngày càng một hiện đại hóa nên dường như con người cúng ta cũng đang chạy theo. Tất cả mọi thứ mà chúng ta phải đi qua trong cuộc sống này, giống như một kịch bản đã viết sẵn,theo một mô tiếp là khô khốc và những nụ cười gượng gạo một cách khôi hài, lúc thì thế này lúc thì thế kia..biến hóa khôn lường.
Nhiều lúc khi tự hỏi rằng: Những trái tim cùng nhịp điệu, những con người sống tình cảm thực sự giờ đây còn nữa không ? Con người ngày càng biến mình thành những diễn viên chuyên nghiệp mà không cần đào tạo với những mối quan hệ đầy toan tính và lộc lừa. Để thật sự có một cuộc sống tự do tự tại để không còn phải khoác cho mình những chiếc mặt nạ đủ hình hài , rộng lượng vị tha, nhân nghĩa...v.v. nhưng đằng sao những mặt nạ ấy là những sự toan tính đầy mưu mô xảo quyệt... Biết làm sao được khi mình cũng chỉ là một hạt cát vô danh.
Giữa dòng đời xô bồ, đôi lúc con người ta cũng cần một chút thời gian để sống chậm lại một chút thôi, để con người ta có thể nhìn lại những gì đã qua, những gì đang tới và cả ở trong tương lai xa chưa tới kia còn vẫn ở nơi xa xăm chờ đợi. Đôi lúc đang nghe một bản nhạc sôi động lại có những khoảng lặng để lại một chút dư âm cho người nghe rồi bao cảm xúc lại tràn về, rồi lại đi như chưa từng xảy ra. Trong cuộc sống cũng vậy, những khoảng lặng giúp chúng ta nhận ra nhiều điều mà bình thường không thể nào nhận ra được. Có ngẫm thì mới thấm, có hiểu thì mới ngộ ra.
Có người ta từng quen mà lại dường như là xa lạ, có ai từng yêu mà đã chia xa, có một thứ cảm giác lẫn lộn trong tâm trí là nhớ nhớ là quên quên? Một chút gì đó hững hờ và vô tâm mà trong cuộc sống này ta vẫn thường bắt gặp,chúng ta đã vô tình đi qua nhưng lại chẳng bao giờ để lại dấu chân người?
Nhưng.. ta biết những khoảng lặng không thể tồn tại mãi mãi được… Chỉ cần một cái giật mình! Chúng ta lại tiếp tục trở về với nhịp sống hối hả và hấp tấp, lại tiếp tục bon chen giữa cái dòng đời xô bồ.
Cuộc sống này ồn ào và tấp nập quá! Mỗi phút giây điều là ta bận rộn. Nhưng có lẽ mọi chúng ta ,cũng nên dành cho bản thân mình một khoảng lặng để dừng bước trên con đường đang đi. Một khoảng lặng để lắng nghe con tim lên mách bảo.Một khoảng lặng để mong thời gian có thể đứng yên… những khoảng lặng nhỏ, nhỏ thôi… nhưng đủ để yêu thương và giữ lấy yêu thương!
No comments:
Post a Comment