Có câu danh ngôn (khuyết danh)
rằng: “Bách niên giai lão thực ra chẳng liên quan gì đến tình yêu, chỉ
đơn giản là nhẫn nại… Thế nhưng, nhẫn nại cũng chính là một loại tình
yêu. Vì thế, người thực sự yêu bạn, thực chất chính là người luôn tỏ ra
nhẫn nại với bạn”. Tôi cho rằng việc này không hẳn đúng là như
vậy…
Ông nội tôi sinh thời rất thích bánh bao, ông có thể ăn món này
liền tù tì cả tháng mà không chán. Mỗi lần ông hỏi bà nội tôi “Hôm nay
ăn bánh bao có được không bà?”, thì bà lại tủm tỉm “Được. Hôm nay ông
thích ăn nhân thịt hay chay?”. Thế là ông lại vui vẻ nhường quyền
chọn cho đầu bếp – “Bánh bao nhân gì tôi cũng thích, tuỳ bà lựa chọn
đấy!”.
Bà nội tôi không đặc biệt thích bánh bao, nhưng sống cùng ông bao
năm, bà cũng quen với món ăn dân dã này. Bà học cách làm nhiều loại
nhân khác nhau, lại nặn ra vài cỡ to nhỏ, rồi thì hấp, rán… nên ông
ăn mãi mà không chán.
Bố tôi lớn lên trong “tình yêu bánh bao” của ông bà, nên từ nhỏ đã
thích ăn món này. Sau này, khi đã có gia đình riêng, bố cũng nhiều
lần nói với mẹ “Hôm nay ăn bánh bao em nhé?”.
Ban đầu, mẹ cũng vui vẻ chiều ý bố, cặm cụi làm bánh rồi cả nhà cùng
ăn. Lâu dần, thấy bố đòi ăn bánh bao liên tục, mẹ ra ngõ mua cho bố
bánh làm sẵn, còn mình thì nấu cơm ăn bình thường.
Đến một ngày, bố lại hỏi:
– Hôm nay ăn bánh bao em nhé?
Mẹ tôi không nhịn được nữa, sẵn tâm trạng không tốt, liền đáp:
– Bánh bao, lại bánh bao! Chẳng lẽ anh không còn món nào khác nữa hay sao?!
Đột nhiên bị mẹ phản ứng như thế, bố cũng “ăn miếng, trả miếng”:
– Bánh bao ngon nên anh muốn ăn chứ sao? Nếu không thì em thích ăn món gì?
Mẹ tôi thở dài cái sượt, giận dỗi đáp:
– Sống với nhau bao nhiêu năm rồi mà vợ thích ăn cái gì cũng chẳng biết, chồng tốt đến thế là cùng!
Thế là, mẹ bỏ ra ngoài, bố thì ở đó làu bàu cái gì nghe không rõ.
Thực ra, không hẳn là bố không biết, mà chỉ vô tâm thôi. Mẹ vốn
rất thích ăn cơm trắng với canh chua. Mùa hè, đi ngoài đường về mướt
mát mồ hôi mà được ăn món này thì mát ruột lắm. Mẹ đã nhường nhịn bố
nhiều lần, mà bố không để tâm, cuối cùng thì cũng không nhẫn nại được
nữa.
Chuyện gì rồi cũng qua đi. Nhưng vẫn còn đôi chút lấn cấn, nên một hôm tôi thuận miệng hỏi ông:
– Ông thích ăn bánh bao lắm phải không ạ?
Ông cười xoà:
– Ông thích ăn bánh bao lắm, nhưng lần nào ông cũng hỏi ý kiến bà
trước. Nếu bà muốn làm món khác, ông sẽ vui vẻ thuận theo, vì bà đã
chiều ông mà làm bánh bao nhiều lần rồi!
Tôi vỡ lẽ, thì ra mỗi khi nói đến sở thích của mình, trước
tiên ông luôn thương lượng với tâm thái ưu ái và sẵn lòng thuận theo ý
bà. Thế nên bà cũng thường vui vẻ chiều ông, nhẫn nại cả cuộc đời.
Còn bố thường đưa ra yêu cầu mà không xuất tâm tìm hiểu, ướm hỏi
xem mẹ muốn gì. Mẹ vốn hiền lành, nhẫn nại, nhưng đôi khi tâm trạng
không tốt, lại cảm thấy bị áp đặt, phớt lờ như vậy, nên cũng có lúc
không nhẫn nại được với bố.
Trở lại với nhận định “Bách niên giai lão thực ra chẳng liên
quan gì đến tình yêu, chỉ đơn giản là nhẫn nại… Thế nhưng, nhẫn nại cũng
chính là một loại tình yêu. Vì thế, người thực sự yêu bạn, thực chất
chính là người luôn tỏ ra nhẫn nại với bạn”.
Theo tôi, “thực sự yêu” không hẳn nghĩa là “mãi mãi yêu”, còn
nhẫn nại mãi với một dạng khảo nghiệm thì cũng chỉ là hình
thành thói quen chịu đựng nó. Tình yêu giúp người ta nhẫn nại
trước thử thách mà bạn tình tạo ra, nhưng đó là một dạng
năng lượng không thể tồn tại “luôn luôn” và “mãi mãi”, nếu không
được bồi bổ, hồi đáp bằng hình thức tương xứng nào đó. Tức
là, câu cuối của danh ngôn nói trên chỉ nên gói gọn lại như sau:
“…người thực sự yêu bạn chính là người đang nhẫn nại với
bạn”. Vì tôi cho rằng, người ta không thể nhân danh tình yêu và
lạm dụng sự nhẫn nại của bạn tình để nuôi dưỡng mãi tính
ích kỷ của mình.
Sau câu chuyện bánh bao của ông bà nội và bố mẹ, tôi ngộ ra
một phần đạo vợ chồng, đạo làm người. Hôn nhân thành hay bại đôi khi
chỉ là chuyện hôm nay ăn gì, ai dọn nhà đón con, về lúc mấy giờ… Và sự
tu dưỡng cũng không nhất thiết đòi hỏi áp dụng những đạo lý cao
siêu, rộng lớn… mà thể hiện ngay trong những thói quen sinh hoạt
thường ngày.
Thanh Ngọc
www.dkn.tv
No comments:
Post a Comment