Nhiều năm trước, tại một hội trường lớn có một vị học giả nói với mọi người rằng Phật là tuyệt đối không tồn tại.
Lúc mọi người muốn ông ta chứng minh lời mình nói là đúng, ông ta liền cao giọng nói như thách thức Đức Phật: “Đức Phật quả thực người có linh, hãy xuống đây, trước mặt rất đông mọi người hãy giết chết ta đi, thì chúng tôi sẽ tin là người thực sự có tồn tại”, ông ta cố ý lặng yên chờ mấy phút nữa, đương nhiên là Đức Phật không xuống để giết chết ông ta. Ông ta liền nhìn mọi người xung quanh và nói “mọi người thấy rồi đấy, Đức Phật vốn dĩ là không tồn tại”.
Bất ngờ có một người phụ nữ nông thôn, trên đầu quấn một chiếc khăn, nói với ông ta: “Tiên sinh, lý luận của ông rất cao minh, ông là một học giả uyên bác. Tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn, không thể phản bác lại ông, chỉ muốn hỏi ông một câu hỏi ở trong tâm trí của tôi: Từ trước đến nay đã nhiều năm rồi, tôi luôn tin vào Phật, tin vào những lời dạy bảo của Phật và cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vì trong lòng luôn tràn ngập niềm tin vào Phật , điều đó đã đem lại cho tôi sự bình yên và hạnh phúc to lớn nhất. Tôi hỏi ông: Nếu như khi tôi chết, phát hiện rằng những gì tôi tin vào Đức Phật hết thảy đều không tồn tại, nhưng cả đời này của tôi đã tin vào Phật, vậy tôi sẽ bị tổn thất cái gì?”
Vị học giả suy nghĩ một hồi lâu, cả hội trường yên lặng, người nghe cũng rất đồng ý với suy luận của người phụ nữ này, ngay cả vị học giả cũng thán phục suy nghĩ logic này. Ông thấp giọng trả lời ”Phu nhân, ta nghĩ bà không bị tổn thất cái gì cả”.
Người phụ nữ nông thôn lại nói với vị học giả “Cảm ơn câu trả lời tốt của ông, trong tâm tôi có một thắc mắc, nếu khi mà ông chết, ông thấy những gì Đức Phật răn dạy là đúng sự thật, lục đạo luân hồi là có tồn tại thật. Tôi muốn hỏi ông sẽ mất những gì?” Vị học giả suy nghĩ một hồi lâu và không nói được lời nào.
Đối với mỗi người trong chúng ta, bất kể là có tin Phật hay không thì đều biết rằng Phật là lương thiện, là từ bi và luôn bảo hộ chúng sinh. Ý chỉ của Phật là giáo huấn con người lương thiện, chân thành và khoan dung, Mọi người khi gặp nạn đều khẩn cầu Đức Phật phù hộ. Người có lòng tin vào Phật thường là người lương thiện, trong tâm họ luôn chứa đựng những lời dạy bảo và ý chỉ của Phật. Trong tâm họ luôn luôn vui vẻ và chứa đựng lòng biết ơn. Họ tin rằng thiện ác hữu báo nên họ không làm điều ác, tôn sùng lương thiện và hòa ái, chân thành, như thế không tốt sao? Và bởi vì người ta không tin vào sự tồn tại của Đức Phật, không tin vào thiện ác hữu báo, nên họ dám làm bất kỳ điều gì để đạt được danh lợi cho mình, không có đạo đức ước thúc, không có quy phạm lương tâm.
Shakespeare đã từng nói rằng “đừng phỉ báng những điều bạn không biết sự thật, nếu không tính mạng của bạn sẽ gặp trùng trùng điệp điệp những nguy hiểm.” Vâng, nếu khi bạn chết bạn thực sự thấy Đức Phật, Phật Pháp đúng là có thật, cũng có luân hồi và có tồn tại địa ngục. Như vậy những người lương thiện thì thật đáng quý, còn bạn, bạn đã mất đi cái gì?
Bản tính con người là thiện ác đồng thời tồn tại, những người tin vào Phật sẽ ước chế điều ác và hướng thiện, tâm trí của họ thực sự được vui sướng, ngược lại, những người không tin vào Phật thì cái thiện của họ cũng sẽ bị cái ác lấn át, họ sẽ làm bất kỳ điều gì họ muốn, không khác gì động vật. Hãy nhìn xung quanh chúng ta, một thế giới không có đức tin đúng đắn, người ta sẽ không phân biệt được điều gì là thực sự thiện và thực sự ác. Chân thành, lương thiện, nhẫn nhịn, những người chứa những đức tính này là những người tốt nhất. Những người bị tiền bạc thay thế thiện niệm (mọi người bái Phật vẫn vì danh lợi), những người này đã bị mất phương hướng, tìm không thấy được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Hành xử lương thiện, không làm điều ác. Hạt giống lương thiện ở trong tâm hồn mỗi chúng ta, nếu không ngừng tưới lên nó đức tin đúng đắn, tôi nghĩ rằng bạn sẽ tuyệt đối không mất gì mà còn có được một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!
Theo NTDTV
Biên dịch: Mai Trà, biên tập: Tuệ Minh
Biên dịch: Mai Trà, biên tập: Tuệ Minh
Đây có lẽ là bài thuyết pháp của thầy Tuệ Minh, để biện hộ cho Đạo Phật trước
ReplyDeletesự "phỉ báng" của vị học giả nào đó.Ta có thể chia bài này làm ba phần để dễ
phân tích hơn :
1/Phần một,vị học giả kia nêu lên bằng chứng là PHẬT KHÔNG CÒN TỒN TẠI,
bằng cách lớn tiếng xin Phật nếu thật hiển linh thì giết mình đi.Nhưng không có
chuyện gì xảy ra với ông ấy hết,đúng là hiện nay đức Phật không còn tồn tại vì
lẽ ngài đã nhập diệt từ lâu rồi vậy.Điều này thì ai cũng biết,vậy ông học giả kia còn nêu lên là để làm gì?Có lẽ là để BÀI TRỪ QUAN NIỆM ĐI CHÙA CẦU PHẬT
BAN PHƯỚC của rất nhiều người đó thôi.Ở đây rõ ràng ông ta muốn nói Phật đã
không thể giáng hoạ cho ông thì cũng không thể ban phước cho ai cả đâu,mọi
người hãy bỏ quan niệm mê tín ấy đi.
Ý ông học giả là vậy,rất tốt đối với Phật tử,không phải "phỉ báng" như thầy Tuệ
Minh đã tưởng.Lẽ ra thầy nên giảng rõ ý ấy để tránh hiểu lầm,đồng thời nói thêm
để mọi người biết : người ta đi chùa không phải để cầu xin phước thì để làm gì?
Để học Phật cho được giác ngộ Sự Thật về thân tâm mình,để nghiên cứu kinh
xem Phật ra đời muốn nói với mình điều gì.Nếu chưa được ngộ thì phải tham vấn
với chư thiền sư cho kỳ giác ngộ mới thôi.Lẽ ra thì thầy Tuệ Minh nên hỗ tương
với vị học giả kia mà nói như thế,để công đi chùa của các Phật tử không uổng.
2/Phần hai là các câu hỏi của phụ nữ kia với vị học giả.Câu hỏi thứ nhất ý nói
nếu Phật không cò tồn tại,nhưng nếu ta tin những lời Phật dạy thì cũng không mất gì hết,trái lại là ta còn được bình yên hạnh phúc.Còn câu thứ hai ý nói ông
không tin Phật,khi ông chết đi mới biết những điều Phật nói là thật,bấy giờ thì
ông đã mất rất nhiều lợi ích trong các kiếp sống rồi vậy.
Trong phần này ta thấy bà kia đã phản biện sự "phỉ báng" của ông học giả rất
hay nếu đó đúng là "phỉ báng".Nhưng đó không phải "phỉ báng",chỉ là bài trừ mê
tín mà thôi,nên lời phản biện ấy thành ra lạc đề.Thử hỏi,vị học giả kia phủ nhận
những điều Phật dạy chỗ nào mà lại phản biện như thế? Nên nếu bà kia hiểu ý
của vị học giả thì chỉ hỏi một câu thôi :"Vậy theo ý ông người ta có nên đi chùa
hay không?Nếu đi thì đi với mục đích gì?"
3/Phần ba là phần bình luận của thầy Tuệ Minh về câu chuyện trên.Thầy bình
là vị học giả đã "phỉ báng những điều mà mình chưa biết sự thật,tính mạng sẽ
gặp nguy hiểm".Đồng thời thầy muốn nói rằng Đạo Phật dù sao cũng dạy người
ta hướng thiện.Thầy bình như thế cho thấy hai điều : thứ nhất là thầy chưa hiểu
được ý tốt của vị học giả kia,thứ hai là thầy chưa biết bản chất thật sự của Đạo
Phật.Dạy người hướng thiện thì bất cứ Đạo nào cũng dạy như vậy,cả pháp thế
gian cũng dạy như vậy,nhưng đó không phải cốt lõi của Đạo Phật.Cốt lõi của Đạo
Phật là khiến tất cả chúng sinh GIÁC NGỘ SỰ THẬT CỦA TOÀN PHÁP GIỚI VÀ
THÂN TÂM MÌNH,có như thế mọi người mới thức giấc mà thoát ác mộng Sinh Tử đeo đẳng từ vô thuỷ kiếp vậy. Nói chung,cốt lõi của Đạo Phật là sự giác ngộ
mà thầy cho rằng là sự hướng thiện tức sai lầm rồi.