Nó hình cong lưỡi liềm, dài chừng bảy phân tây, đầu mũi nhọn hoắt,
đầu gốc vun vun dẹp được bọc bạc và chạm trỗ dày đặc hoa văn, sáng
trắng đồng màu với sợi dây chuyền. Tòan thân nó bóng loáng màu ngà,
nhưng khoảng giữa có điểm những đường vân nâu sậm vắt ngang xeo xéo.
Nó được đặt trên chiếc khăn trắng nằm cạnh hồ bơi, khăn của trung tâm
thể dục, cùng với cái bình nước nhỏ màu xanh loại có gắn ống hút.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, trong lúc ngồi chờ xem có ai
đó "get out" khỏi hồ bơi, để tôi...nhào vô. "Racquet &
Health Club" là trung tâm thể dục rất lớn, tọa lạc tại một vùng
gần ngọai ô thành phố Yuba, xung quanh có nhiều cây maple (cây thích)
và những khóm hoa dạ lý. Trung tâm có đầy đủ các lọai dụng cụ thể
dục, nhiều sân Tenis, phòng tắm hơi, tắm nắng, bốn hồ bơi và hồ
"Spa" đấm bóp nước nóng, nước lạnh, trong nhà và cả ngoài
trời. Mỗi hồ bơi được chia ra bốn làn đôi có ngăn dây nổi, mỗi làn
cũng được chia hai bằng một vạch sơn đen dưới đáy hồ, đủ chỗ cho hai
người bơi chung. "Nếu anh chị thấy trong làn chỉ có một người bơi,
thì anh hoặc chị có thể vào bơi "share" với họ," người
quản lý đã nói trong ngày đầu chúng tôi đến ghi danh. Tuy đã gần
cuối mùa hè và trời cũng chớm sang thu, nhưng khí hậu vẫn còn oi
bức, có ngày nhiệt độ đến trên chín chục nên hồ bơi là chỗ hấp dẫn
nhiều người, đôi khi không đủ chỗ.
Bơi lội là sở thích của tôi vì tôi đã sống và lớn lên ở thành phố
biển Nha Trang từ thời "tuổi ngọc." Cho đến bây giờ, mỗi lần
nhào xuống biển hay hồ bơi là tôi như "cá gặp nước," vùng
vẫy lung tung, phải được một mình một cõi bơi tự do, bơi ào ào thì
mới "đã," chứ bơi chung với ai đó cứ phải từ từ, len lén
sợ nước văng làm phiền thiên hạ tôi thà là... ở nhà sướng hơn. Hơn
nữa, sau mấy tháng tập trung vào kiểu bơi sải vận động toàn thân,
cái lưng đau của tôi đã được điều chỉnh rất nhiều nên tôi cố gắng
"lôi" ông xã đến trung tâm hầu như mỗi ngày. Khi nào hồ bơi
đông người, tôi ngồi trên dãy bờ tường thấp ngăn giữa hồ bơi và hồ
nước nóng "Spa" chờ có người ra trống chỗ để tôi vào bơi
một mình cho thoải mái. Nhờ vậy mà tôi mới có dịp nhìn thấy chiếc
nanh heo.
Ngày xưa trong thời kỳ chiến tranh, tôi đã từng nghe nói có nhiều
người qua tận bên Miên để tìm mua nanh heo rừng về đeo. Trừ những tay
anh chị giang hồ đeo nanh heo rừng để "làm oai," phần lớn
người ta tin tưởng đeo nó sẽ mang lại may mắn và nhất là giúp cho sự
an toàn, bảo vệ tính mạng tránh khỏi "tên bay đạn lạc."
Tôi còn nhớ khi tôi còn nhỏ, ở xã tôi có một người làm nghề pháp sư
tên Kỵ, thường được người ta rước đi chữa bệnh tà, cúng đất, cúng
cầu an cho gia đạo. Một lần ông ấy đến cúng đất cho người hàng xóm
gần nhà tôi, ông có đeo chiếc nanh heo trên cổ. Tôi và đám con nít xúm
lại coi và sợ hãi tản đi khi thấy ông làm phù phép, dùng sơn đủ màu
vẽ những "ông tướng" mặt mày dữ tợn rồi đem "trấn"
ở bốn góc rào nhà ông hàng xóm. Từ đó mỗi lần đi học ngang qua chỗ
mấy ông tướng ngồi, nếu không có ai đi cùng thì tôi nhắm mắt chạy
thục mạng, cố vượt qua khỏi chỗ "các ngài" càng nhanh càng
tốt.
Buổi tối hôm đó sau khi xong lễ, mọi người đến ăn cỗ xúm lại ngồi
quanh đàm đạo cùng ông thầy. Bọn con nít chúng tôi cũng lao nhao trong
nhà bếp rập rình hóng chuyện. Ông thầy Kỵ đã rất tự hào về chiếc
nanh heo rừng mà ông cho là linh thiêng, đem lại "quyền lực"
và "đạn bắn không trúng" của ông. Ông ta nói đó là chiếc
nanh "Heo Rừng Rủ" rất quí hiếm, độc nhất vô nhị, vì nó là
nanh của "heo rừng thành tinh" và rụng tự nhiên mà người
thầy Miên của ông đã "yểm bùa" vào trước khi tặng ông, chứ
không phải được lấy từ heo rừng săn bắn. Ông còn kháo rằng nó đã
cứu ông thoát chết nhiều lần, đạn bắn vào ông không trúng, cà nông
nổ gần kề cũng "chả ăn thua."
Có phải thật sự chiếc nanh heo rừng đã "phò trì" cho ông ta
hay chăng thì không ai dám chắc, nhưng người ta thấy ông ấy sống an
nhàn tự tại hành nghề "phù thủy" và sau 75 vẫn ung dung làm
thầy cúng cho đến hết đời mà không một lần bị bắt bớ, dù cũng có
nghe chính quyền mới nhiều lần đến "bố ráp" ông. Người ta
đồn rằng "ông heo rừng" thành tinh đã che mắt "mấy
ổng" để cứu ông thầy.
Không ngờ bây giờ ở Mỹ mà cũng có người đeo nanh heo rừng. Tôi thích
thú nghĩ thầm rồi tẩn mẩn quan sát xem ai là chủ nhân của nó. Dưới
hồ ngay chỗ để chiếc nanh heo, một tay bơi có mái tóc ngắn bạc trắng
muối tiêu đang sải tay vun vút, lặn hụp nhịp nhàng làm nước văng tung
tóe sang cả những làn bơi bên cạnh. Tôi căng mắt ra nhìn, cố đoán xem
đó là nam hay nữ, nhưng không thể. Người ấy bơi liên tục không nghỉ
tay, bơi giáp đến bên này là hụp ngay xuống để trở đầu, đạp tống
vào thành hồ, vút một cái đã thấy cách bờ hồ xa lắc, y hệt một
tay bơi Olympic. Quan sát một hồi, tôi cũng chỉ có thể thấy loáng
thoáng được cái đầu tóc muối tiêu, hai cánh tay áo ngắn màu nâu nâu
đỏ, đôi kiến lội (goggle) đen ngòm ngòm, và đôi chân nhái xanh màu mực
vung vẩy giữa đám bọt nước trắng xóa.
Bỗng bên góc trái có một bà trèo lên khỏi hồ. Tôi vội vàng đứng
dậy, bước lại chỗ vòi nước lọc, uống vài ngụm rồi phóng ùm xuống
hồ và bắt đầu bơi. Thường thì tôi bơi tính đủ mười "lap"
tức là bơi qua lại hai chục vòng, sau đó ôm miếng xốp bơi nhẹ bằng
chân, thư giãn trong vòng mười lăm phút nữa rồi qua hồ nước nóng
"Spa" để cho nó "đấm lưng." Nhưng hôm ấy dù cố gắng
cách nào tôi cũng không thể tập trung đếm "lap" được vì mắt
tôi cứ mãi dán vào cái làn bơi "nanh heo" ở cuối hồ. Người
ta nói "đàn bà là chúa tò mò" quả không sai. Thật là kỳ
cục. Không dưng tôi lại quan tâm, muốn biết mặt chủ nhân của chiếc nanh
heo để làm gì nhỉ. Tôi cố gắng đến hụt hơi, bơi theo cùng chiều với
"người bên ấy" nhưng không tài nào bắt kịp, chỉ qua được nửa
đường thì người ta đã "lộn mèo" trở lại, liên tục không
dừng lấy một lần. Tôi thầm phục cho sự dẻo dai của tay bơi.
"Ngược xuôi tơi tả," hết bơi lại rồi lại bơi qua, cho đến khi
tôi đuổi kịp về nơi bắt đầu thì cũng là lúc người đó ngừng bơi,
đứng lên chống hai tay thót ngược ngồi vắt vẻo trên bờ hồ. Thì ra đó
là một "lão bá bá." Ông ta gỡ cặp kiến lội ra, chộp lấy
chai nước nút lấy nút để như một đứa bé bú bình. Tôi cũng dừng
lại, vừa thở vừa làm động tác lội bộ vừa nhìn sang chỗ ông ta.
Người này trông chưa già lắm, nhưng có lẽ cũng đã quá sáu mươi, mặc
quần sọt hoa nâu màu lính, và cái mà tôi tưởng là "tay áo"
lại là những hình xâm dày đặc trên hai cánh tay, từ vai chạy dài
xuống đến khuỷu tay. Dáng người gọn gàng, khuôn mặt xương xương, chóp
mũi nho nhỏ đỏ hoe vì lạnh, mắt sâu, hàm râu quai nón được gọt tỉa
kỹ càng nhưng đã mọc ra lún phún làm khuôn mặt ông trông xanh kìn kịn
và "ngầu" như tài tử cạo gội Al Pacino.
Uống nước xong, ông ta chống hai tay lên bờ hồ thở dốc, làm như đã
nhịn thở trong thời gian bơi liên tục vừa qua. Quần tắm hoa rừng, râu
quai nón, tay chân mình mẩy đầy lông, những hình xâm rậm rạp, tất cả
những thứ ấy gộp lại làm cho ông ta nhìn giống hệt một
"bác" King Kong đang ngồi thư giãn trên cành cây sau một hồi
"quần nhau" với đồng lọai.
Được một lát, người đó rút đôi chân nhái bỏ sang bên cạnh, nhặt sợi
dây chuyền nanh heo lên, tay kia lấy khăn lau tóc lau mặt xong thì đeo nó
vào cổ. Bất chợt ông ta cầm lấy chiếc nanh heo đưa lên môi hôn một cái
rất là trang trọng, giống như người ta hôn cây thánh giá, rồi đứng lên
vơ vội chiếc khăn và mọi thứ, bước nhanh qua phía hồ nước nóng
"Spa." Tôi sững sờ nhìn theo. Chiếc nanh heo rừng chắc chắn
có một ý nghĩa nào đó rất quan trọng đối với người này. Tôi bèn
đặt tên cho ông ta là "người nanh heo," và bắt đầu theo dõi
ông từ hôm ấy.
Tôi thấy ông ta hầu như mỗi ngày ở hồ bơi, lúc nào ông cũng đến vào
khoảng 12 giờ trưa, lập lại những động tác quen thuộc, cởi bỏ sợi
dây chuyền trên chiếc khăn, xuống bơi một hơi, lên bờ, đeo nó vào và đi
qua hồ nước nóng. Điều làm tôi ngạc nhiên là ông ta liên tục chạy qua
chạy lại giữa hai hồ nước nóng và nước lạnh. Nước nóng thì quá
nóng, còn hồ nước lạnh thì lạnh như đá, thế mà ông ta có vẻ như
không thấy lạnh chút nào, nhúng xuống hồ "Spa" một lát thì
trèo lên chạy sang hồ nước lạnh và ngược lại.
Tôi có nghe người ta nói, ngâm mình vào hồ nước nóng sau đó nhúng
sang hồ nước lạnh sẽ làm cho sức khỏe dẻo dai, da thịt săn chắc,
nhưng chưa một lần dám thử. Nhìn ông ta, tôi chợt liên tưởng đến miếng
sắt người thợ rèn ở làng tôi ngày xưa trui vào lửa cho đến đỏ lòe
rồi đem nhúng vào nước kêu cái xèo và lập đi lập lại cho đến khi
miếng sắt thật sự cứng đủ làm ra cái rựa. Hình như nhờ vậy mà ông
ta trông khỏe mạnh rắn chắc và nhanh nhẹn so với những người cùng độ
tuổi ông mà tôi thường gặp, mập mạp phốp pháp, ngực lép bụng phình,
đi đứng rủng rỉnh rung rinh, lờ đờ chậm chạp.
Ông ta nào biết đã bị tôi quan sát kỹ như một thám tử đang theo dõi
người bị tình nghi. Rất may nhà tôi không thích ra hồ bơi mà chỉ chăm
lo rèn luyện mấy cái bắp thịt của ông ấy bằng cách kéo máy và
chạy bộ trên Treadmill chứ nếu không có lẽ ổng cũng
"question" về cái vụ tôi cứ "mắt la mày lét" nhìn
theo ông Mỹ đó. Nhiều lần tôi muốn lại bắt chuyện làm quen để hỏi
về cái nanh heo, nhưng mỗi lần tôi gật đầu chào thì ông ta chỉ gật
đầu chào lại, mặt mày lạnh tanh, khó đăm đăm như người "bị
bón," nên tôi cũng ngán.
Dịp may đến với tôi một tuần sau đó, khi trung tâm tổ chức cuộc thi
Tennis thường niên có ăn tối và hòa nhạc. Chúng tôi mua hai vé để sau
khi tập thể dục xong sẽ ở lại chung vui, vì cụ chàng nhà tôi cũng
có "máu Tennis" đầy người. Đến quá trưa thì một dàn nhạc
"dã chiến" được sắp xếp, chuẩn bị ở bãi đậu xe cạnh dãy
sân Tennis. Tất cả các sân Tennis và lối đi đều được xịt sơn xanh, màu
xanh của mạ giống như sân cỏ thật, nhìn rất mát mắt. Các cây dù lớn
màu sắc sặc sỡ được dựng lên rải rác khắp nơi cùng với bàn ghế
bày ra bên dưới, và mấy lò nướng "Barbecue" bự chảng nằm
ngạo nghễ chênh vênh ở một góc sân đang bắt đầu ngùn ngụt nhả khói,
những làn khói thơm lừng mùi thịt nướng hấp dẫn người ta, làm cho ai
hít vào cũng phải... chảy nước miếng.
Khi chúng tôi ở hồ bơi ra thì khán giả đã ngồi kín hết các nơi có
bóng mát bên ngoài sân Tennis, kể cả trên hai dãy ban công của trung
tâm. Vì không còn chỗ trống, chúng tôi phải ra ngoài bãi đậu xe và
chọn cái bàn dưới gốc một cây maple cho dễ nhìn vào sân Tennis và
cũng khỏi mất công dời đi khi họ phục vụ bữa ăn chiều sau trận đấu.
Chúng tôi thích thú ngồi xem nhiều trận đấu "ác liệt" giữa
các đội nhà với nhau, những tay vợt "cây nhà lá vườn" nhưng
chơi cũng hùng dũng chẳng kém gì anh em song sinh nhà Mike Bryan và Bob
của Mỹ. Các đội nữ chơi cũng đẹp mắt vô cùng. "Xem mấy trận
đấu thật là đáng đồng tiền bát gạo!" Ông nhà tôi thích quá nói
đùa.
Đến gần chiều, khi các trận đấu vừa kết thúc thì nhạc bắt đầu
trổi lên, vui nhộn, rộn ràng, làm cho ai có máu "dancing"
cũng phải bước đi nhún nhẩy. Khán giả bây giờ đã trở thành thực
khách, ra chọn bàn ngồi và bắt đầu đi lấy thức ăn. Mọi người sắp
hàng, thi nhau "gắp kẹp" vào đĩa của mình. Ngoài các món
đặc sản của "chú Sam" như thịt nướng "Barbecue," bơ,
phó mát, các lọai rau trộn và trái cây, bữa tối còn hấp dẫn thực
khách bằng nhiều món đậu và bánh bắp của người Mễ. Tôi cũng đi
chọn mấy món và đem trở lại bàn mình, vừa ngồi xuống thì có một
người tay bưng đĩa thức ăn đầy vun, tay bưng ly nước "Brunch"
cao nghều bước lại:
- Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?
Tôi nhìn lên bỗng thấy lòng mừng khôn tả. Người đó là "ông nanh
heo." Tôi từng theo dõi, "săn lùng" ông ta cả tuần nay chờ
cơ hội để làm quen, không ngờ bây giờ tự dưng đến đây...nộp mạng! Và
điều làm cho tôi "vui hết biết" là ông ta mặc chiếc áo nhà
binh loại áo vét sát cánh, quần sọt kaki, và đội chiếc mũ lưỡi trai
có hàng chữ "Vietnam Veteran." Chiếc nanh heo vẫn tòng teng
trước ngực. Thì ra ông là một cựu chiến binh Việt Nam! Thảo nào. Bây
giờ thì tôi đã có giải đáp cho xuất xứ của chiếc nanh heo ông đang
mang trên cổ. Thích thật.
- Ồ, xin ông cứ tự nhiên. Tôi "hồ hởi" nói với ông khi nhà
tôi cũng vừa đem thức ăn lại.
Ông ta nói cám ơn rồi ngồi xuống. Cái đĩa của ông đầy thật là đầy,
nhưng ngoài mấy miếng thịt nướng ra, còn lại toàn là các loại rau
đầy màu sắc, xà lách xanh, cà nút đỏ, ớt bell vàng, nấm trắng, hột
ô liu đen, những mảnh bánh mì sấy... và bên trên là một lớp
"Dressing" màu sữa đục được tưới ngoằn ngoèo khéo léo nhìn
thật bắt mắt. Tay này quả là biết cách ăn uống "healthy," tôi
thầm nghĩ.
Trong tiếng nhạc vui rộn rã, tôi vừa ăn vừa ngầm quan sát người khách
cùng bàn. Ông ta dùng nỉa trộn tất cả lại và bắt đầu nhai ngồm
ngoàm, cắm cúi ăn không cần nhìn ai, ăn mạnh mẽ như "tằm ăn
lên," chỉ thỉnh thoảng dừng lại uống vài ngụm nước và dùng khăn
giấy thấm vào bộ ria mép. Đúng là ăn như...lính ăn! Sau một tiếng
đồng hồ bơi liên tục như vậy chắc ông ta đã đói lắm. Ông ăn một hơi
cho đến khi sạch đĩa. Nhìn cái đĩa trống trơn của ông ta, tôi chợt
nhớ có lần cô bạn Jilly đã nói, người Mỹ họ không thích phung phí
thức ăn, dù là đi ăn "Bufett" họ cũng chỉ ăn bao nhiêu thì
lấy bấy nhiêu và ăn cho hết chứ không bao giờ lấy thật nhiều để rồi
nửa ăn nửa bỏ. Tôi bỗng cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại những lần đi ăn
"bao bụng" vì "đói con mắt" nên thấy thứ gì cũng
muốn thử, lấy cho nhiều rồi "nuốt không vô" đã phải đem vất
bỏ. Lần này thì tôi nhất định phải ăn cho hết những gì có trong đĩa
của mình.
Ăn xong, ông ta dừng lại lau miệng, đem vất đĩa muổng vào thùng rác,
đi lấy một đĩa bánh kem tráng miệng, và trở lại bàn cùng với ly
nước trái cây. Nhiều người vẫn còn tiếp tục lấy thêm thức ăn nhưng
chúng tôi đã xong và dọn dẹp, trên bàn bây giờ chỉ còn lại mấy ly
nước. Ban nhạc chuyển sang chơi một khúc êm dịu. Sau bữa ăn trong buổi
chiều hè, ngồi dưới bóng những tàn cây maple, nhâm nhi món nước trái
cây hỗn hợp giữa âm thanh của bản hòa tấu êm dịu, thật làm mát lòng
người. Bấy giờ thì ông nanh heo" mới nhìn sang chúng tôi:
- Anh chị là "Chinese" hả?
Trời đất. Không biết ông ta "trông gà hóa cuốc" thế nào mà
nghĩ chúng tôi là người Hoa nhỉ.
- Không, chúng tôi là người Việt Nam. Nhà tôi trả lời.
Ông ta kêu lên:
- "Really!" -Vậy sao, thế mà bữa giờ thấy chị này hoài nhưng
tôi cứ tưởng chị là người Hoa.
Vậy ra ông tưởng tôi người Tàu nên đã "làm mặt lạnh" với tôi
sao. Tại sao vậy nhỉ. Tôi cười, chỉ vào chiếc mũ của ông:
- Ông là cựu chiến binh Việt Nam? Chiếc mũ của ông đã nói lên điều
đó.
Ông ta gật đầu xác nhận và nói: "Mỗi lần tôi đội chiếc mũ này
ra phố, nhiều thanh thiếu niên đã đến chào tôi và nói "cám ơn ông
đã phục vụ cho nước Mỹ," nên tôi thích đội nó." Trao đổi
thêm vài chuyện bâng quơ, ông hỏi chúng tôi có biết chỗ nào bán những
loại cây thuốc "herb plant," dược thảo thì chỉ dùm. Ông cho
biết là không thích dùng các loại thuốc Tây "supplement" vì
nó có nhiều phản ứng phụ. "Thuốc dược thảo bất quá cũng chỉ
là cây lá thiên nhiên, uống vào như mình ăn rau trái, nếu không lợi
thì cũng chẳng hại gì," ông nói.
Tôi thật ngạc nhiên. Không ngờ một người Mỹ lại cũng thích dùng dược
thảo như người Á Châu. Tôi ghi cho ông địa chỉ và tên hiệu thuốc Bắc
của một người Việt gốc Hoa mà tôi quen ở Sacramento, nói với ông ở
đó họ có thầy xem mạch và hốt thuốc chữa bệnh nếu ông cần. Ông tỏ
vẻ rất mừng, cám ơn rối rít và tự giới thiệu ông tên Devin.
Trong khi chuyện trò, tôi để ý mấy hình xâm bên cánh tay trái của ông
Devin. Giữa những hình lập thể kỳ dị là một hình trái tim màu xanh
đậm, và chính giữa là chữ "Tho" màu đỏ được viết rất kiểu
cách, phải để ý kỹ mới đọc được. Sau khi tôi nói tên tôi và tên của
ông xã, Devin hỏi:
- Anh chị ở vùng nào bên Việt Nam?
- Miền Trung. Nhà tôi nói.
Ông cười thật rạng rỡ:
- Ồ, vậy ra là anh chị ở "Hue" ư? Ngày xưa tôi đã từng làm
việc ở Huế từ năm 67 đến 68 đó.
Nhà tôi chưa kịp trả lời thì tôi đã gật đầu để cho qua chuyện, không
đính chính, lòng thầm "tính kế" để lái câu chuyện sang
chiếc nanh heo rừng mà tôi đã một lần thấy ông trang trọng hôn lên nó,
và cái tên "Tho" rất Việt Nam xâm trên cánh tay ông cũng gợi
sự tò mò của tôi.
Thấy tôi gật đầu, mắt ông ta sáng lên, ông nhìn chúng tôi với một vẻ
thân thiện lạ kỳ:
Vậy thì khi sự kiện "TET 68," trận chiến Tết Mậu Thân xảy
ra anh chị có ở Huế không? Ông ta hỏi chưa hết câu thì giọng chùng
xuống nghe buồn não ruột.
Tết Mậu thân ư. Có người dân miền Nam Việt Nam nào mà quên được cái
"Tết Con Khỉ" đẫm máu, thây phơi chật đất, máu chảy
đầy...chùa chiền, đền miếu, nhà thờ, cái Tết mà tiếng pháo mừng
Xuân hòa lẫn vào tiếng súng đánh nhau vang rền khắp nơi ấy nhỉ. Tôi
lắc đầu:
- Không. Khi ấy chúng tôi đang ở Nha Trang.
Rồi để rời khỏi sự hồi tưởng quá khứ đớn đau trong một buổi chiều
vui đẹp và an bình như thế này, tôi bèn lảng sang chuyện khác. Tôi
chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ ông và hỏi:
- Đây là chiếc nanh heo rừng phải không? Đẹp quá! Ngày xưa bên Việt Nam
nhiều người bạn của tôi cũng có mang những chiếc nanh heo như thế
này. Ông làm sao có được nó vậy?
- Đúng rồi. Nó là chiếc nanh heo rừng do người vợ Việt Nam của tôi
tặng. Nàng ở Huế, tên "Tho," ông chỉ vào chữ Tho trong hình
xâm trên cánh tay: - Nghĩa là "Poem" đó. Nói xong, ông sờ vào
chiếc nanh heo, tay mân mê, mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt thẩn thờ như đang
hồi tưởng về quá khứ.
- Ồ! Tôi kêu lên đầy thú vị. - Vậy ra bà nhà là người Việt Nam sao?
Wow! Ông còn hiểu cả nghĩa tên của bà nữa. Đúng rồi! "Tho"
nghĩa là "Poem" đó! Tôi lập lại và hỏi: - Ông có thể nào
kể chúng tôi nghe về chuyện tình của hai người không? Bà tặng ông
chiếc nanh heo này trong trường hợp nào? Bà đến Mỹ cùng lúc với ông
hả? Tôi hỏi một hơi không kịp thở. Nhà tôi trợn mắt:
- Cái bà này! Hỏi gì mà tía lia vậy, làm sao ông ấy trả lời kịp
chứ!
Dường như ông Devin bắt đầu có cảm tình với chúng tôi và cảm thấy
gần gũi khi biết chúng tôi là "đồng hương" của người vợ
Việt Nam của ông. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt ông bây giờ đã biến
mất, cái vẻ lạnh lùng khép kín mà tôi thường bắt gặp mỗi khi nói
chuyện với những cựu chiến binh Việt Nam khác. Nếu không quen thân thì
mỗi khi có ai hỏi về việc ngày xưa chiến đấu bên Việt Nam họ thường trả
lời, "Tôi không muốn nhắc lại." Có lẽ đã lâu rồi Devin chưa
hề có dịp để tâm sự với một ai về Việt Nam.
Nghe tôi hỏi, ông lắc đầu buồn bã:
- "I wish!" Tôi ước gì được như thế! Tho, "Ton Nu Thuy
Tho" (chẳng biết là Thụy hay Thùy...?) không phải vợ tôi bây giờ,
mà là người vợ trong quá khứ của tôi. Chiếc nanh heo rừng này nàng
đã tặng tôi khi chúng tôi vừa mới yêu nhau.
Lòng bồi hồi, tôi ngồi gần như nín thở, đợi ông Devin kể tiếp, làm
như thở mạnh sẽ khiến cho tan loãng đi những gì ông ấy sắp nói ra.
Trầm ngâm một lúc, rồi có lẽ vì sự xúc động bất ngờ khi gặp lại
những đồng hương của người vợ cũ, hoặc vì tác động bỡi bầu không
khí êm đềm của buổi chiều hè, ông Devin bằng một giọng trầm trầm
bắt đầu kể chúng tôi nghe về chuyện tình của ông và Thơ cô gái Huế,
cùng xuất xứ của chiếc nanh heo rừng đã theo ông bốn mươi mấy năm
qua...
Năm 1967, chàng trai trẻ Devin được điều sang Việt Nam, chức vụ thiếu
úy, là cố vấn quân sự cho quân đội Việt Nam Cộng Hòa, làm việc ở Huế. Qua giao dịch giấy tờ, Devin
được anh bạn Trung úy người Việt Nam giới thiệu làm quen với cô gái
xinh đẹp tên Thơ, là người bà con của Tam, khi anh đến Việt Nam được
hơn bốn tháng. Thơ là thông dịch viên văn phòng, chuyên dịch văn kiện
giấy tờ cho một căn cứ quân sự Mỹ thuộc tỉnh Thừa Thiên.
Chuyện tình của hai người gặp phải rất nhiều sóng gió. Thơ là con
gái của một gia đình quyền quí, có họ hàng với vua chúa ngày xưa.
Khi biết chuyện hai người yêu nhau, gia đình nàng kịch liệt phản đối,
nhất quyết ngăn cấm. Đã từ lâu, từ thời Pháp thuộc, người dân Huế
luôn bảo thủ, gìn giữ nề nếp cổ truyền, không muốn con cái lấy vợ
lấy chồng ngọai quốc. "Người Huế không thích người ngoại quốc
hiện diện trên quê hương họ, Nhật, Pháp, Mỹ gì cũng thế. Cho đến khi
sự kiện Tết 68 xảy ra, họ mới hiểu họ cần sự bảo vệ của chúng
tôi, và rất đông người đã chạy ùa vào căn cứ Mạc-Vi (MACV Advisory)
để nhờ giúp đỡ," ông Devin nói.
Thơ đã bị cha đánh đập, mẹ rầy la, dòng họ mắng nhiếc, làng xóm
xầm xì, vì có người yêu là một anh chàng "mũi lõ." Nhưng
tình yêu của Thơ đối với Devin đã vượt qua cả sự ngăn cấm của gia
đình. Điều này thì tôi biết, vì cô bạn thân người Huế của tôi ngày
xưa từng nói "Con gái Huế nổi tiếng là lãng mạn và đa tình, khi
đã yêu ai thì yêu hết mình, chết cũng không sợ." Thơ và Devin
không dám đi cùng với nhau ra ngoài, họ thường hẹn hò ở những quán
bar hay căng tin trong căn cứ quân sự. Hầu hết là do Tam giúp sắp xếp.
Những khi Devin đi công tác, Thơ ở nhà thấp thỏm không yên, nàng vô
cùng lo lắng cho sự an nguy của anh. Một lần Thơ tặng cho người yêu
sợi dây chuyền có chiếc nanh heo rừng. Đây là món quà từ người bạn
học ở Tây Nguyên tặng Thơ, vì tin rằng nó sẽ giúp nàng may mắn,
tránh khỏi hiểm nguy trong thời chiến. Chiếc nanh heo thật lớn mà Thơ
là con gái không thể đeo nên đã đem cất kỹ. Và khi có người yêu thì
nàng tặng cho Devin, mong nó sẽ đem lại an tòan cho anh.
Cuối cùng, hai người phải nhờ đến Trung úy Tam cầu cứu với cấp trên
của anh, nhờ họ cùng nhau đến nhà thuyết phục cha mẹ Thơ. Và gia
đình nàng đã đồng ý trong miễn cưỡng cho hai người lấy nhau. Vì vậy
"đám cưới nhà binh" của họ diễn ra thật đơn giản, một ngày
trước lễ Giáng Sinh năm 1967.
Khác với gia đình Thơ, cha mẹ Devin khi biết tin anh có người yêu và
thấy được hình của cô gái Việt nam xinh đẹp, họ rất vui mừng. Họ
gửi quà mừng cho cặp vợ chồng mới và thúc giục anh lo sẵn giấy tờ
để khi anh hết nhiệm vụ trở về Mỹ thì phải đem Thơ đi cùng. Hai
người đã sống với nhau rất hạnh phúc. Thơ thường nấu cho chồng những
món đặc sản xứ Huế, tập Devin ăn thức ăn Việt Nam. Ông Devin nói
"món ruột" của Tho mà ông rất thích là "Bun Bo Hue."
Cho đến bây giờ, mỗi khi có dịp đến những vùng có nhà hàng Việt
Nam, thế nào ông cũng đi ăn bún bò Huế cho bằng được.
"Đến Tết Monkey, chưa đầy ba tháng sau khi chúng tôi đám
cưới." Ông Devin nhớ lại. "Hai ngày trước Tết, Thơ nói với
tôi cô ấy về quê để cùng ăn Tết với gia đình, bốn ngày sau sẽ trở
lại thành phố. Tối ba mươi Tết, tôi ở trong căn cứ Mạc-Vi một mình
cũng buồn nên rủ hai thằng bạn, Mike và Jack, bày ra nhậu cho vui. Ba
đứa tôi thức rất khuya, vừa ăn uống vừa tán chuyện vừa nghe tiếng
pháo mừng giao thừa của dân địa phương nổ râm rang ngoài thành phố.
Khoảng hơn ba giờ sáng, thình lình căn cứ của chúng tôi bị tấn công,
bắt đầu là một lọat pháo kích nổ ầm ầm ngoài cổng căn cứ, rung
rinh cả tòa nhà. Tôi và hai thằng bạn vội vã trang bị súng ống, đội
mũ sắt vào rồi ra ngoài để xem xét tình hình."
Nói đến đây ông Devin bỗng dừng lại, bàn tay ông run run, nét mặt căng
thẳng.
Trời đã về chiều, vài cơn gió thổi qua lay động hàng cây maple. Những
chiếc lá khô vội vã lìa cành bay là đà xuống đất, nằm rải rác trên
sân Tennis và các lối đi, điểm những vệt nâu hình năm cánh trên nền
sơn xanh, giống như những bàn tay vấy đất của đứa bé nghịch ngợm in
dấu vào một bức tranh đồng cỏ. Tự nhiên tôi cảm thấy ngột ngạt, cồn
cào dù bầu không khí lúc này đã phần nào dịu mát. Tôi bần thần,
người toát mồ hôi, những lời kể của ông Kavin gợi nhớ đêm giao thừa
năm xưa. Hình ảnh cái đêm giao thừa Mậu Thân khủng khiếp ấy bỗng ào
ạt hiện về.
Những ngày trước Tết 68, người ta nghe nói đã có lệnh "ngừng
bắn để cho dân ăn Tết" giữa hai bên, vậy mà sau đó người dân miền
Nam lại phải ăn Tết trong cảnh máu lửa kinh hoàng. Ba giờ sáng mồng
một Tết tôi và một người bạn từ Nha Trang ngồi xích lô ra bến xe
miền Trung để về quê ăn Tết. Trên đường đi chúng tôi thấy xác pháo
ngập đường Độc Lập, tiếng pháo vẫn còn "Tạch! Tạch! Đùng!
Đùng!" và tiếng súng lớn mà chúng tôi cứ tưởng là pháo đại
cũng "Ầm! Ầm!" khắp mọi nơi. Chúng tôi nào biết thành phố
đã bị tấn công, nên cứ mãi trầm trồ là chưa có năm nào tiếng pháo
giao thừa lại nổ rầm rộ và kéo dài đến gần sáng như năm này. Từ
đường Độc Lập chạy xuống hướng chợ Đầm, dưới ánh đèn đường thỉnh
thoảng có những vật hay đống gì đó đen đen nằm lù lù dọc theo hè
phố. Khi ra đến đường Phan Bội Châu thì trời đã sáng dần, và chúng
tôi hoảng hốt nhận ra những đống đen đó là những xác người bị bắn
chết bỏ nằm rải rác trên lề đường. Ra đến bến xe thì gặp phải đánh
nhau, súng nổ bốn phương tám hướng, cuối cùng chúng tôi phải hối xe
chạy bán sống bán chết để quay về.
Tuy sự chết chóc ở thành phố Nha Trang trong sự kiện Mậu Thân chưa
đến nỗi khủng khiếp kinh hoàng như những gì nhà văn Nhã Ca đã đối
diện ở Huế khoản thời gian đó và tường thuật trong quyển hồi ký
"Giải Khăn Sô Cho Huế" của bà, nhưng nó cũng đã làm cho tôi
gặp ác mộng hằng đêm sau ngày ấy. Thật là kinh khủng.
"Anh chị biết không?" Ông Devin lên tiếng sau phút im lặng.
"Vì còn thức nên chúng tôi là những người ra ngoài sớm nhất
trong khi các phòng khác còn đang mặc trang phục và la hét nhốn nháo
trong phòng. Chúng tôi cùng nhau bước về hướng bên trái, là nơi có
những lô cốt chống đạn xây bằng bao cát, để chuẩn bị phòng thủ.
Trời lúc này vẫn còn tối và lạnh. Đi được mấy bước, thình lình tôi
thấy một người con gái mặc áo dài tím xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Cô ta đưa tay ra chận lại và hét lên: "Stop!" Đừng đi! Rồi cô
biến mất. Nhìn quanh nhìn quất cũng không thấy cô ta đâu, tôi giật
mình chụp lấy tay thằng bạn Mike. "Cô ta là ai thế?" Tôi hỏi
nó. Thằng bạn tôi ngơ ngác, rồi phì cười: "Mày nói cái gì vậy
Devin? Cô nào? Mới có mấy tiếng rốc kết mà mày đã hoảng loạn như
thế rồi sao?"
Ông Devin nói người bạn tên Jack cũng cười nhạo ông, dù ông quả quyết
đã chính mắt nhìn thấy rõ ràng cô gái đó dưới ánh đèn lờ mờ của
căn cứ. Tuy chưa bao giờ tin là có ma, nhưng cô ta biến mất một cách
nhanh chóng như thế cũng làm Devin cảm thấy rờn rợn, dựng tóc gáy.
Và ông bỗng rùng mình trong đêm tối khi bước theo hai người bạn. Hiện
tượng kỳ lạ đã làm cho ông phân tâm, quên đi sự lo lắng về mấy quả
pháo kích.
"Chúng tôi tiếp tục bước," Ông Devin kể tiếp, "khi đến
gần một chiếc xe Jeep đang đậu thì cô gái áo dài tím lại hiện ra.
Tôi dụi mắt thật mạnh để biết là mình không mơ ngủ. Lần này thì tôi
thấy cô gái đang bay lơ lửng, vạt áo dài tím phất phơ bên trên đôi chân
cụt lủn máu chảy ròng ròng, hai tay cô vung vẩy trước mặt tôi, và cô
gào lên thảm thiết: "Đứng lại! Đừng đi!"
Devin bỗng lắc đầu thật mạnh, như xua đi những hình ảnh thảm thương
mà ông vừa nhớ lại. Ông bưng ly nước lên hớp một ngụm rồi đặt chiếc
ly xuống bàn, cố gắng nuốt một cách khó nhọc như người đang mắc
nghẹn:
"Tôi hoảng quá, biết là mình đã gặp ma thật rồi. Không kịp suy
nghĩ, tôi vội vàng chụp tay hai thằng bạn lôi ngược lại, vừa lúc
tiếng đạn rốc kết bay xé gió rít lên trên không "Hú...ú...ú...ú..."
và chúng tôi chỉ kịp nhào xuống phía sau chiếc Jeep thì
"Boooom!" một tiếng nổ long trời lở đất vang lên ở gần bên,
tôi bị hất tung lên rồi bắn ra xa, và không còn biết gì nữa."
- Trời! Tôi và nhà tôi cùng kêu lên thảng thốt. -Rồi bạn ông và ông
có bị thương không? Tôi vội vàng hỏi.
"Jack bị thương rất nặng, sém chút nữa thì nó đã đi chầu trời,
thằng Mike thì gãy chân và một cánh tay. Tụi nó được trạm y tế dã
chiến trong căn cứ tận tình cứu chữa và cầm cự đến hơn hai mươi ngày
mới được đưa đi bệnh viện. Riêng tôi bị ngất xỉu một ngày đêm, nhưng
như một phép lạ, tôi chỉ bị thương ở những phần mềm, vì tôi văng
trúng cái thùng container bằng giấy cát tông và mấy cái bao
cát."
"Oh my God!" -Trời ơi! Như vậy là cô "Ma" đó đã cứu
các ông rồi! Tôi kêu lên trong sự ngưỡng mộ, ma người Việt mà cũng có
lòng nhân, đã giúp cứu mạng mấy người lính Mỹ. Thật là kỳ diệu.
Ông Devin đột nhiên ngồi sững, hai tay ôm lấy đầu nhìn vào khoảng không
trước mặt, mắt lộ vẻ đau đớn cùng cực. Được một lúc, ông bỏ tay ra
và nói nho nhỏ, gần như là thì thầm với chính ông:
"Cô ấy là Thơ, vợ tôi. Nàng đã bị giết trong đêm giao thừa, buổi
tối trước lúc chúng tôi bị tấn công."
Tôi tròn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe:
- Trời đất! Nhưng làm sao mà ông biết được chính xác như thế chứ?
Ông Devin thở dài:
"Mãi đến gần một tháng sau, đúng hơn là hai mươi tám ngày sau,
sau khi quân đội Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa lấy lại được toàn bộ
thành phố Huế, tôi mới liên lạc được với gia đình Thơ. Họ cho tôi
biết, hôm tối ba mươi, chiếc xe lam chở vợ tôi và hai người bạn của cô
ấy cùng nhiều người khác nữa, trên đường đi chùa về thì bị trúng
một quả đạn súng cối, mọi người trên xe đều chết hết." Và ông
bỗng nấc lên: "Tối hôm đó Thơ cũng mặc chiếc áo dài màu tím và
mảnh đạn đã cắt mất đôi chân của nàng..."
- Tôi thật xin lỗi. Tôi nói, nước mắt tôi ứa ra. - Linh hồn cô ấy quả
linh thiêng, đã hiện về để cứu ông và mấy người bạn. Chắc bây giờ cô
ấy đang ở trên thiên đàng, xin ông cũng đừng buồn.
Ông Devin ngồi thẫn thờ, hình như không nghe những lời tôi nói. Ông lại
lần nữa mân mê chiếc nanh heo rừng trên cổ. Có lẽ ông đang hồi tưởng
lại thời kỳ yêu đương nồng thắm với Thơ, thời kỳ yêu đương cách nay
đã hơn bốn thập niên, nhưng nó vẫn còn sôi sục trong lòng người cựu
chiến binh cho đến tận bây giờ. Không biết chiếc nanh heo này có thật
sự linh nghiệm hay chăng, nhưng tôi tin chắc một điều, là nó đã được
hòa quyện tình yêu bất diệt của cô gái Huế, và tình yêu ấy đã cứu
mạng ông Devin.
Ba người chúng tôi cùng ngồi bất động thật lâu cho đến khi trời xẩm
tối. Đèn đường đã bật sáng, ban nhạc đã ngừng chơi tự lúc nào,
thực khách lục tục đứng dậy ra về, và người ta bắt đầu xếp dù, thu
dọn bàn ghế.
Khi vợ chồng tôi và ông Devin đứng lên thì mọi người cũng đã về gần
hết. Chúng tôi băng qua khu vực bãi đậu, ra ngoài đường để lấy xe.
Hàng cây maple vô tư phe phẩy xạc xào trước ngọn gió đêm mát rượi,
bầu trời hè buổi tối trong xanh, rải rác những vì sao lấp lánh, và
thoang thoảng đâu đây trong không khí mùi hương hoa dạ lý ngọt ngào.
Một buổi tối thật yên bình, nhưng tôi biết trong lòng người cựu chiến
binh Devin đang dậy sóng. Tôi thở dài, nhìn ông cúi đầu lầm lũi bước
đi.
Phương Hoa
No comments:
Post a Comment