Không biết do bẩm sinh hay sao mà bộ nhớ trong não bộ tôi in chặt những gì làm tổn thương đến bản ngã của tôi. Nó in chặt, giống như một người keo kiệt cất kỹ vàng bạc hột xoàn trong một két sắt. Năm nay tôi đã vào đại học được 2 năm rồi, nhưng mỗi lần nhớ những kỷ niệm đen thời thơ ấu, lúc 8,9 tuổi, thì tôi hầu như sống lại toàn bộ những hoạt cảnh.
Khi gia đình tôi qua Mỹ năm 1975 định
cư trong một tiểu
bang miền Đông, tôi mới có 2 tuổi,
chị gái của tôi đã 8 tuổi. Mẹ
tôi vốn giỏi tiếng Anh, tìm được việc
làm ngay trong sở xã hội; còn bố tôi chỉ
giỏi tiếng Pháp, nên phải đi học
thêm tiếng Anh; ông làm nhiều nghề
linh tinh, cũng khá vất vả trong những năm đầu;
nhưng ông rất thông minh, trong 4 năm ông đã học
xong ban cử nhân, tìm được việc
làm trong chính phủ, tương đối
nhàn nhã.
2 chị em tôi vào học trường
Mỹ, chỉ vài năm là nói tiếng Mỹ
như gió; ở trường về, 2 chị em chỉ nói với nhau bằng tiếng
Mỹ; lạ một điều, chúng tôi không học tiếng
Việt, nhưng cha mẹ nói với
nhau bằng tiếng Việt chúng tôi hiểu hết mà không diễn
tả được. Nhất là khi hai người to tiếng
với nhau thì chúng tôi nháy mắt
biến vào phòng riêng.
Mẹ tôi hầu như lép vế, im tiếng trước, khi bố bắt đầu quát tháo. Tôi không hiểu sao ông dễ nổi nóng. Về mặt thể chất, 2 người trái ngược nhau; mẹ tôi mỏng manh; bố tôi vạm vỡ. Có lần ông quát to và giơ tay lên như sắp táng vào mặt mẹ tôi; mới 8 tuổi, mà không biết sức gì thúc đẩy tôi lao vào đứng giữa 2 người, che chở cho mẹ.
Như người ta nói “giận
cá chém thớt”, bố tôi túm lấy
tóc tôi, dí đầu tôi vào tường sắp
sửa dộng vài cái thì chị gái tôi hét lên nói chị
gọi cảnh sát. Bố tôi như
bừng tỉnh từ một cơn điên, buông tôi ra; nếu không, tôi đã bị
chảy máu đầu.
Sau trận đó, bố tôi trở
nên lầm lì. Nhà 4 phòng, mỗi người
đóng kín mình trong phòng, như 4 cái bóng. Nhưng tôi biết rõ, 2 chị em tôi đứng
về phía mẹ tôi, khiến
cho bố tôi hầu như bị cô lập. Có sách nói, trong mỗi đứa trẻ
đều có mặc cảm Oedipus, con trai yêu mẹ
ghét cha, con gái yêu cha ghét mẹ. Nhưng
rõ ràng chị tôi yêu mẹ và bênh mẹ
vô cùng; còn tôi tự xét tôi không chịu nổi hành động
mạnh bắt nạt yếu; mẹ tôi mảnh mai như thế, hiền
dịu như thế. Chẳng phải
vì tác động của giới tính.
Chị tôi nói chị muốn mau hết
trung học để ra khỏi nhà. Có lần tôi hỏi
chị, mai sau có chồng, nếu
chồng chị đánh chị thì chị
phản ứng cách nào; chị nói chị
chẳng muốn lụy về chồng con. Rồi chị
cười lớn, hỏi lại, nếu em có vợ, em có đánh vợ
không? Tôi nói, em sợ là vợ đánh em thì có. 2 chị em cười
vang.
Lớn dần lên, tôi vùi đầu vào thư
viện, lục lọi sách vở, tìm hiểu
xem tại sao bố có chữ
nghĩa nhiều mà lại hành xử “barbaric” như thế.
Tôi bắt được một bài nói về phân tâm học, theo đó những kinh nghiệm thời thơ ấu, ngoài yếu tố bản năng hay di truyền, có thể định hình tâm tính hay cách hành xử của một người trưởng thành, dù người đó có trí thức cao thế nào. Những kinh nghiệm gây ấn tượng mạnh thường ngủ ngầm như con thú trong hang mùa đông, sẽ bùng dậy lập lại những hành động mà bản ngã đã thụ động nhận, hướng vào một người khác để trả thù. Rất nhiều hành động của người trưởng thành là những hình ảnh phản chiếu từ tấm gương thời thơ ấu.
Bố tôi tốt nghiệp đại học Mỹ, làm sở Mỹ với lương bổng no đủ, mua nhà Mỹ; coi như bố thành công trong giấc mơ Mỹ; nhưng “mối thù dai” như con sâu nằm trong cây mía khiến bố có hành xử kỳ cục (weird) mà bản ngã bố không tự nhận ra. Trong nhà, bố biểu tỏ uy quyền với vợ con, nổi giận khi ai trái ý với mình; có ai nêu một khuyết điểm của bố, thì lập tức bố moi một lỗi nào của một ai đó lên để lấp liếm lỗi của mình; tuồng như bố tự khoác lên mình cái nhãn hiệu là người hoàn hảo, không bao giờ sai lầm; ngoài xã hội, người nào hơn bố về học hành, danh vọng, tiền bạc thì bố hay moi móc khuyết điểm nhỏ của họ để chế diễu, mỉa mai.
Từ đó, tôi bắt đầu tò mò, tìm hiểu xem thời thơ ấu của bố tôi đã xảy ra những biến cố quan trọng gì.
Rình khi bố vắng nhà 2,3 ngày, tôi vào phòng bố
lục tìm, thì quả nhiên thấy
một cuốn hồi ký bố đang viết bằng tiếng
Anh, đã được 5 chương sách rồi. Bố giỏi chữ nghĩa nên viết hay lắm, như
một cuốn tiểu thuyết tự thuật đời mình từ khi còn nhỏ
ở nhà quê miền Bắc Việt
Nam.
Đọc nhanh 2 chương đầu, tôi mới thấy
gia đình tôi là một bi kịch mà mẹ tôi là nạn
nhân trực tiếp. Thuở nhỏ ở nhà quê thời còn chế
độ phong kiến và thực
dân, bố tôi nhà nghèo phải đi chăn trâu cho một
nhà giàu trong làng; khi phạm một lỗi lầm, ông thường bị
chủ túm tóc đập đầu vào thân cây. Tôi hiểu
ra rồi; cái thù hận đó đối
với người có tiền có quyền
tạo thành một khối
u uất vô thức trong tâm bố
tôi, chờ dịp trả thù. Khi làm chồng, làm cha, ông tưởng
ông có quyền; cái khối u vô thức
thù hận bùng lên khi ông nắm tóc tôi muốn
dộng vào tường, như
thể lập lại hành động của
ông nhà giàu. Thù dai trăm năm! Hành động hay lời
nói bạo lực là mặt trái của mặc cảm thấp
kém, bị sỉ nhục thời ấu thơ.
Nghĩ đến
đây, tôi bỗng rùng mình; coi chừng chính tôi cũng
bị khối u thù hận đó tác động
một lúc nào khi tôi có vợ con.
Chương sách tiếp theo cho tôi biết bố tôi đã có một đời vợ trước khi lấy mẹ tôi; ông bày tỏ một mặc cảm tội lỗi đối với cả 2 người phụ nữ; vừa phản bội người vợ đầu, vừa lừa dối người vợ sau. Theo như ông viết thì bà vợ trước vẫn còn sống và hình như ông có ý định trở về quê xưa thăm bà ta. Thương mẹ tôi quá. Mong sao cho mẹ đừng biết chuyện này. Tôi không còn can đảm đọc tiếp những chương sau. Tôi cất cuốn hồi ký cẩn thận vào chỗ cũ.
Hồi đó tôi đang học lớp 11 và chị
tôi sắp tốt nghiệp ngành nha. Chị viết thư
nói khi ra trường đi làm chị sẽ nuôi em học
đến nơi đến
chốn, còn bây giờ em phải
chăm sóc mẹ cho kỹ; khi lên đại học em nên tìm một
trường gần nhà, đừng xa mẹ.
Tôi có cảm tưởng chị cũng đã biết một điều gì đó. Hình như mẹ tôi tìm quên trong kinh kệ;
tôi cũng yên tâm.
Mùa hè trước khi tựu
trường cho năm trung học cuối
cùng, tôi suy nghĩ ngày đêm xem mình có năng khiếu ngành gì để chuẩn
bị hồ sơ đại
học. Suốt 11 năm học trong trường
Mỹ, tôi đã được huấn
luyện cách suy nghĩ độc lập, phát biểu tự do ý kiến
của mình về một vấn đề, sẵn sàng tranh luận
với những bạn khác có ý kiến trái chiều.
Tôi hay đối chiếu cách giáo dục đó với
hành xử của bố mẹ tôi. Tôi thấy cả bố mẹ đều chịu
một nền giáo dục khác với
tôi bây giờ, mà chính cha mẹ cũng chịu
hai nền giáo dục khác nhau. Mẹ
tôi hay nói: “Ông bà đã nói thế; các cụ ta
xưa nói thế”, tuồng
như những điều các cụ nói là vĩnh
viễn đúng, con cháu chỉ việc theo không bàn cãi. Còn bố
tôi thì sao?
Bố tôi có một số bạn người Việt, hàng tháng hội họp chè chén ở nhà. Tôi quan sát các bác nói chuyện về đủ mọi đề tài. Rất nhiều lần, tôi thấy bố tôi cao giọng: “Các anh có quyền giữ ý kiến
riêng của các anh, nhưng đừng bắt tôi bỏ niềm tin của tôi vào những chân lý mà
các ông X., ông S., ông M. đã nói”.
Tôi chán cái thái độ của bố. Trước
một vấn đề của đời sống cụ thể, chính tôi phải nghĩ
gì để tìm ra giải
pháp, chứ không phải theo ông A, ông B đã nghĩ.
Họ nghĩ theo hoàn cảnh cụ thể của họ, tại sao phải bắt chước
họ áp dụng vào hoàn cảnh riêng của
mình?
Tôi nhớ có lần thầy giáo tôi gọi về nhà, gặp mẹ tôi bắt điện thoại; thầy nói tuần sau thày sẽ tổ chức cho một số học sinh đi thăm một khu rừng nhân tạo trồng các loài thảo mộc hiếm có cần bảo tồn, tôi là một học sinh được chọn đi. Mẹ tôi mau mắn nói bà ưng thuận cho tôi đi; nhưng thầy giáo nói, thầy muốn nói chuyện trực tiếp với tôi; ý kiến của tôi mới là chính.
Trong mùa hè này, tôi phải quyết
định chọn ngành học; tôi không hiểu
sao chị tôi chọn ngành nha khoa mau chóng dễ
dàng, học nhanh gọn đến thế.
Có lẽ tôi do dự giữa 2 khuynh hướng,
khoa học nhân văn và khoa học tự nhiên; còn về
nghệ thuật thì chắc chắn
tôi không có năng khiếu gì. Giữa bi kịch
gia đình, tôi muốn đào sâu tâm lý của bố mẹ, và có thể
cả bối cảnh lịch sử xã hội đằng sau họ. Tôi rời
Việt Nam năm 2 tuổi, có biết
tí ti gì về quê hương đâu; đối với tôi, Việt Nam giống
như một xứ sở xa lạ, như nước Nigeria, nước Peru, nước
Congo…
Khi đọc truyện bố kể lúc nhỏ đi chăn trâu, tôi không thể
nào hình dung ra con trâu như thế nào; tự hỏi tại sao một
đứa trẻ lại không ở trong trường
học mà lại ở ngoài cánh đồng chăn trâu suốt
ngày. Đúng vậy, trên đường phố
ở Mỹ vào giờ học, có thấy
đứa trẻ nào lang thang một mình đâu?
Nhưng rõ ràng tôi chẳng thuộc chủng tộc trắng, đen, hay đỏ; dù là da vàng, cũng
chẳng phải người Tàu, người Nhật.
Tôi nhớ cuốn tiểu thuyết ROOTS của nhà văn da đen Alex Haley
(1921-1992), xuất bản năm 1976, chiếu thành phim năm 1977. Tại
sao tôi không thể làm như ông Haley, tìm lại
nguồn gốc Việt của mình? Cái việc bố tôi nắm
đầu tôi dộng vào tường
không chỉ đơn giản là một chuyện gia đình nhỏ nhoi; nó hầu
như là hệ quả của cả một thảm kịch lịch sử của dân Việt.
Suy nghĩ miên man suốt mùa hè, tôi quyết định sẽ theo ngành sử học. Tôi viết thư cho chị nói về chọn lựa của mình, nhưng chỉ e học ngành này không kiếm được tiền nhiều như ngành y sĩ, kỹ sư vi tính. Chị trả lời, em cứ theo ý thích của em mà học, cứ theo đuổi đam mê của mình đến cùng. Có vấn đề gì về tiền bạc, chị sẽ hỗ trợ em. Tôi cảm ơn chị.
Khi tôi nói quyết định của
tôi, mẹ bảo tùy con thích thì cứ học; còn bố
tỏ vẻ bất mãn, nói học môn đó, biết
bao giờ mua được nhà? Nhưng ông biết
tôi đã từng chống ông, nên cũng không bàn gì thêm. Tôi lấy
làm lạ, ông muốn một mái nhà, một
mái gia đình, thế mà ông gây bao phiền muộn
trong căn nhà đó. Mái nhà này, ông coi nó như một sân khấu
để ông diễn một vai kịch
với vợ con; có lẽ vô tình ông khiến
vợ con ông cùng trở thành diễn
viên kịch. Chị tôi đã ra khỏi sân khấu
đó, may cho chị.
Tôi mê say đọc sách sử,
có kiến thức nhiều về lịch sử xã hội Việt Nam; càng ngày tôi càng nhìn rõ bi kịch
gia đình tôi, nhưng tôi im lặng không bày tỏ cho ai, ngay cả
chị tôi.
Khi tôi đậu xong cử
nhân, chị tôi nói em nên học tiếp
ban cao học, nên đào sâu một vấn đề mà em quan tâm. Tôi xin một
chân giáo viên môn sử tại một trường trung học để tự sinh nhai, đồng
thời nghe lời chị.
Tôi đã thuê một căn hộ gần trường
học, để có không gian yên tĩnh làm việc.
Một hôm tôi nhận được một bì thư của mẹ tôi gởi; tôi linh cảm có một biến cố gì quan trọng xảy ra. Bức thư dài 2 trang đánh máy, gởi cho 2 chị em. Mẹ viết, mẹ và bố đã ra tòa đệ đơn ly dị; căn nhà đã bán chia đôi để bố lấy tiền về sống ở Việt Nam luôn. Phần của mẹ chia đôi cho 2 con; mẹ đã mua một cái cốc nhỏ trong một ngôi chùa ở tiểu bang California ấm áp cho tuổi già, sẽ sống như một cư sĩ; khi chết, nhà chùa sẽ lo tang lễ và hỏa thiêu; các con không phải lo gì, chỉ về dự nghi lễ thôi. Tôi thẫn thờ buông lá thư, thương mẹ. Mẹ đã hy sinh một đời cho 2 con. Những điều tôi biết về bố qua cuốn hồi ký, thì mẹ tôi còn biết nhiều hơn, nhưng câm lặng bao năm.
1976, một năm sau khi qua Mỹ,
em gái của mẹ, tức là dì của chúng tôi còn ở
Việt Nam viết thư
cho mẹ, báo vợ cũ của bố tôi từ
Bắc vào Nam tìm chồng. Chắc
bà ta trong giới cán bộ nên tìm ra địa
chỉ của mẹ. Khi biết chồng
bà ta đã theo mẹ qua Mỹ, bà ta có vẻ thất vọng ra về.
Mẹ tôi buồn bã trong tim, nhưng
kể lại cho bố, nói ông nên về
với bà ấy; việc ông lừa dối tôi, lấy
tôi như một chiếc bình phong cho hoạt động của
ông, thì bây giờ tôi trả lại ông cho bà ấy;
chỉ xin ông giữ bí mật
không cho các con tôi biết, cho đến khi chúng nó tốt
nghiệp đại học.
Mẹ nói, tôi đã học nhiều về lịch sử dân tộc, mẹ không cần giải thích, tự con tìm hiểu. Mẹ lớn lên trong nền văn hóa Nho giáo, việc chồng con do ông bà quyết định; không như các con ngày nay, tự do trong luyến ái và hôn nhân.
Trong bữa tiệc
chia tay, bố tôi ngượng ngùng xin các con tha thứ
cho bố; bố tự nhận lỗi, vì không có can đảm suy nghĩ
độc lập; bố
suy nghĩ, hành động,
nói năng hầu như một thứ phản xạ từ cái mớ tín điều ăn sâu trong tim óc bố;
bố như cái cây đang sống, sợ bị bứng gốc đi trồng đất
khác sẽ không kịp bén rễ
mà chết. Bố thú nhận bố chỉ là con ốc
vô tri trong một guồng máy.
Tôi cảm thấy thương hại cho ông; bây giờ ông chỉ
là một con ốc rỉ sét mà người ta đã quăng vào sọt
rác, thay bằng những con ốc mới, không còn vận
hành guồng máy bằng những
tín điều lỗi thời mà bố vẫn ôm giữ khư khư.
2 chị em tôi đưa mẹ về tiểu bang Cali, ổn định chỗ ở cho mẹ. Nhìn mẹ thanh thản, an nhiên tự tại, chúng tôi đều mừng, nói chúng con sẽ hàng tuần gọi về thăm mẹ.
Một năm sau, dì chúng tôi viết
qua cho biết bố tôi đã bị người ta đưa
vào viện dưỡng lão sống khổ
cực lắm, sau khi bà vợ cũ moi hết
tiền.
Đào Ngọc Phong
Califiornia ngày 1/2/2023
Tác giả sinh năm 1941, dạy học từ năm 1964 đến 1975. Định cư tại Mỹ 1991 nay đã về hưu và sống tại Orange County, California.
Nhiều truyện của tác giả ĐN Phong khá đặc biệt . Mong sẽ có dịp đọc tiếp . Tiến
ReplyDelete