Nhớ lại dạo tôi chuẩn
bị gửi mẹ vào viện dưỡng lão. Mẹ tôi mắc chứng đãng trí từ nhiều năm, để bà ở
nhà có thể ảnh hưởng đến an toàn của bà và cả nhà, vì đã có lần bà bật bếp ga
rồi quên không đóng.
Mẹ tôi thường ngồi một
mình trong phòng khách, ôm chiếc hộp sắt và lẩm bẩm điều gì đó một mình. Nhìn
thấy tôi hoặc con dâu, bà chỉ khẽ cười. Đôi khi tôi hỏi mẹ đang nói gì vậy thì
bà trả lời: “Mẹ có nói gì đâu!”
Vợ tôi thường phàn
nàn: “Em sợ cái cảnh này quá”!
Thậm chí có những đêm,
vợ tôi thức dậy đi vệ sinh, bất chợt nhìn thấy một cái bóng đen đen lù lù trong
phòng khách, thì sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. May đúng lúc đó, tôi cũng tỉnh
dậy, ra bật điện, thấy mẹ đang ngồi đó không nói năng gì. Tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao
mẹ lại ngồi đây thế?” Bà đứng dậy, lắc đầu, đến bản thân bà cũng không biết vì
sao mình lại ngồi đây.
Quay về phòng, vợ tôi
vẫn thao thức. Cô giận dỗi: “Ngày nào cũng như thế này thì làm sao mà sống nổi
đây”. Nói xong, cô đề nghị: “Hay chúng ta gửi mẹ vào viện dưỡng lão đi, trong
đó có nhiều người già, mẹ cũng có thêm bạn. Còn vợ chồng mình một tuần vào thăm
mẹ một lần, như vậy cũng không thể coi là bất hiếu”.
Tôi suy nghĩ mãi rồi
vẫn phải lắc đầu, thở dài, quyết định thế nào cũng không xong.
Từ nhỏ tôi đã mồ côi
cha, chỉ có mẹ tôi một mình tần tảo nuôi tôi nên người. Tôi nhớ khi ấy có rất
nhiều người đến mai mối, khuyên mẹ nên đi bước nữa, và đó đều là những đàn ông
tương xứng với mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi nhất quyết cự tuyệt, mẹ tôi sợ rằng lấy người
khác rồi thì tôi sẽ chịu ấm ức.
Mẹ tôi hàng ngày bán
rau kiếm cơm nuôi tôi, một đời ngậm đắng nuốt cay, chặng đường vô vàn gian nan
khó bước. Rồi mẹ tôi cũng nuôi tôi học đến đại học, dạy tôi thành trang nam tử,
cho tôi kĩ năng phấn đấu trong sự nghiệp. Đến nay mẹ tôi vẫn chưa được hưởng
ngày vui nào trọn vẹn, vậy mà chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm đưa mẹ vào viện dưỡng
lão sao? Vợ tôi thấy chồng nói vậy thì thôi không nói gì, nhưng trong tâm thì
không hài lòng, thường quay mặt tránh nhìn tôi.
Hôm sau khi nấu cơm,
bà lại để xảy ra chuyện. Cơm đã chín, nhưng bà lại ấn nút nấu thêm một lần nữa,
kết quả cả nồi cơm cháy đen thui. Vợ tôi vừa nhìn nồi cơm vừa trách: “Mẹ, sao
mẹ lại ấn nút hai lần?”
Bà nín nhịn hồi lâu,
cuối cùng nói một câu: “Mẹ quên”.
Lần khác, mẹ tôi ra
ngoài, khi về thì vào nhầm nhà, may mà người ta đưa về.
Sự việc này sau khi
xảy ra nhiều lần, trong tâm tôi cũng bắt đầu dao động. Tôi nghĩ: “Hay cứ để mẹ
vào viện dưỡng lão xem sao, có khi sẽ tốt hơn cho mẹ, trong đó nhiều người già,
mẹ sẽ không còn cô đơn nữa…” Hôm đó, nhân lúc tâm trạng của mẹ vui vẻ, tôi bèn
nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mẹ tôi ngồi lặng
thinh, không nói lời nào.
Vợ anh ngồi bên, được
thể nói: “Mẹ, mẹ đến đó rồi, nếu thực sự không quen, thì chúng con lại đón mẹ
về nhà mà”.
Bà thở dài gật đầu,
tối đó bà thu dọn. Đồ đạc được chuẩn bị cũng rất đơn giản. Bà còn mang theo
chiếc hộp sắt, trên đó có một chiếc khóa nho nhỏ. Mẹ tôi ôm chặt nó vào lòng.
Vợ tôi nói: “Mẹ, để nó ở nhà đi”. Bà đáp trả: “Không, mẹ phải mang nó theo!”
Từ khi mắc bệnh thì
cái gì mẹ tôi cũng quên. Chỉ có chiếc hộp sắt là không lúc nào bà quên mang
theo bên mình. Đôi khi vợ lôi tôi ra, chỉ vào trán hỏi: “Anh có ngốc không? Có
biết có cái gì trong hộp không”? Tôi lắc đầu, từ trước tới giờ tôi thấy mẹ tôi luôn
coi chiếc hộp đó như một bảo vật, tôi chỉ biết có vậy thôi.
Vợ tôi nói: “Cả đời
người, ai chả có một bảo vật, hay chút tiền vàng trong tay. Trong chiếc hộp của
mẹ anh chắc chắn là những thứ đó”.
Tôi vừa nghe vậy, tự
nhiên thấy động lòng. Tôi biết, nhà ngoại tôi trước kia là địa chủ giàu có. Nếu
thực sự trong hộp có thứ gì đáng giá, đưa mẹ tôi mang theo rồi bị mất hay bị kẻ
trộm lấy thì thật đáng tiếc.
Cho nên tôi vô tình
đưa tay ra nói: “Mẹ, mẹ đưa hộp đây con xem được không?”
Bà lắc đầu, giữ khư
khư bên mình và nhất quyết không đưa cho tôi. Vợ tôi nhìn thấy vậy thì lầm bầm
vài câu. Hôm đó vợ chồng tôi chưa đưa mẹ tôi đến nhà dưỡng lão. Đến đêm khi mẹ
tôi đã ngủ say, tôi và vợ mới nhẹ nhàng mở hộp ra, bất chợt tôi nhìn thấy những
vật trong đó mà tuôn trào nước mắt. Hôm sau, vợ chồng tôi cũng không đưa mẹ tôi
đến viện dưỡng lão, và kể từ đó về sau chúng tôi cũng không bao giờ nhắc đến
chuyện đó nữa.
Trong chiếc hộp sắt
không phải cất giữ tiền, cũng không phải vàng, mà là một nhúm tóc tơ và vài
chiếc răng sữa. Bên trong còn có một tờ giấy ghi lại thời gian tôi thay răng và
lần đầu tiên cắt tóc. Ở quê tôi có một phong tục, đó là răng sữa và tóc tơ của
con cái thì không được phép vứt đi mất, nếu không giữ cẩn thận, đứa trẻ đó sẽ
ốm yếu triền miên và chết yểu…
Mẹ có già, có lẫn, mẹ
có thể quên đi hết mọi thứ trên đời, quên đi cả chính bản thân mình nhưng tình
yêu dành cho con thì vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ của mẹ. Con chính là cả
cuộc đời của mẹ.
Nguồn sưu tầm
Kim Duncan chuyển
khóc luôn nè Tố Kim ơi!TT
ReplyDelete