Tôi sinh ra trong một gia đình lao động ở một tỉnh nhỏ. Cha tôi là một thợ mộc rất khéo tay, ông được thuê mỗi khi thành phố cần một món đồ gỗ trưng bày ở các công viên, hay các cửa tiệm tư nhân cần làm đẹp cho mặt tiền. Ông đóng được cả giường tủ theo đơn đặt hàng riêng của khách hàng. Bất cứ việc gì liên quan đến gỗ, ông cũng làm tuyệt đẹp.
Năm tôi mười hai tuổi cha tôi muốn truyền nghề cho tôi, nhưng tôi chẳng bao giờ
muốn lớn lên thành một người thợ mộc. Ngay từ nhỏ, tôi đã muốn trở thành một
người chơi dương cầm giỏi như bà Sơ ở nhà thờ. Cha tôi nói, nhà đông con, ông
không có khả năng tài chánh để cho tôi học một cái nghề phù phiếm đó. Chơi
dương cầm không thể kiếm sống được, chưa kể là liệu tôi có khả năng xuất sắc
hay không.
Mặc dù không vui, tôi cũng miễn cưỡng đứng học, khi cha tôi trạm trổ những con
gấu, con hổ vào những thân cây to cho những công viên thành phố. Mới đầu tôi
làm thợ phụ cho cha tôi sai vặt, rồi dần dần cha dậy tôi chạm những cái cành, cái lá nhỏ dưới chân con vật, dậy tôi đóng những góc giường,
góc tủ. Tôi học khá nhanh, chăm chỉ và bắt đầu thấy yêu nghề. Cũng có người
thuê tôi làm những món đồ chơi nho nhỏ bằng gỗ cho trẻ con. Nhưng thành thật
nói, tôi không được khéo bằng cha tôi, dù bấy giờ thị giác của cha tôi kém
nhiều. Nhưng những vết cắt của ông vẫn ngọt ngào, những cái đinh ông đóng xuống
vẫn rất thẳng, và nhất là ông chọn gỗ cho từng vật dụng vẫn rất chính xác.
Nhưng thời gian thay đổi được mọi việc trong đời. Tôi lớn dần và cha tôi già
đi. Tôi bắt đầu thay thế cha tôi. Cha tôi trong những năm cuối đời, ông chỉ đi
nhận việc, định giá cho tôi.
Rồi một mùa đông cha tôi mất đi. Người trong tỉnh mỗi khi có việc mộc cần làm,
họ gọi tôi là Little Joe, để thay cho (và nhớ đến) cha tôi là Big Joe. Họ nhận
thấy, bây giờ tôi đã hoàn toàn thay thế được cha tôi.
Năm đó tôi ba mươi tuổi, bằng cái tuổi khi cha tôi nổi tiếng. Tôi đã vào được
địa vị của cha tôi lúc đó: “Một người thợ mộc khéo nhất tỉnh”, thì một tai nạn xẩy đến.
Trang nhất của tờ báo địa phương Helena-Montana vừa đăng một tin gây xúc động
và sửng sốt trong cộng đồng:
Người thợ mộc xuất sắc của chúng ta: Little Joe, sau ba năm bị tai nạn cưa máy
cắt đứt bàn tay phải đã được ráp tay mới ngày hôm qua.
Sau 14 tiếng giải phẫu của 20 bác sĩ. Các bác sĩ đã phải ghép 2 xương, 23 dây
chằng, 2 động mạch, 4 mạch máu và ít nhất 3 dây thần kinh. (*)
Sau sáu tháng được hướng dẫn bởi một chuyên viên về vật lý trị liệu (Therapist)
bàn tay được ráp của tôi đã làm việc bình thường. Những ngón tay đã không còn
một trở ngại nào khi tôi nhặt, nắm, cầm lên, bỏ xuống một vật gì. Tôi bắt đầu
trở lại công việc của người thợ mộc. Người ta lại gõ cửa nhà tôi đến đặt bàn,
ghế. Nhiều nhất là chạm trổ súc vật trên những khúc cây để trưng bầy, đồ chơi với những hình súc vật cho trẻ em, là sở trường
của tôi.
Tôi mang những miếng gỗ ra, bắt đầu làm việc. Bàn tay mới của tôi cầm lên, bỏ
xuống rất dễ dàng. Nhưng khi tôi bắt đầu uốn lượn khúc gỗ để làm một góc cạnh
đẹp thì bàn tay bắt đầu có phản ứng, hình như những ngón tay, dao bào và khúc
gỗ không cộng tác với nhau. Những ngón tay cưỡng lại khi tiếng búa chạm vào con
dao, khi con dao chạm vào miếng gỗ vang lên. Tôi không thể trạm khắc tỉ mỉ hay làm những góc cạnh gì vào gỗ được. Tất
cả, tôi chỉ có thể cầm gỗ lên, đưa vào cưa máy, cắt thành khúc.
Tôi hoàn toàn thất vọng, phải tạm ngưng nhận đặt hàng, báo cho các khách hàng
biết là tôi chưa sẵn sàng.
Tôi đóng cửa, nhốt mình trong gian nhà kho, cả ngày tập chạm và đục lên gỗ như
cách đây hơn hai mươi năm trước cha tôi bắt đầu dậy bảo tôi. Cái đầu và bàn tay
phải của tôi luôn luôn không hợp tác với nhau. Những ngón tay của tôi khi chạm
vào gỗ không có búa và đục nó rất mềm mại, tôi có thể lướt trên mặt gỗ như
người ta chơi đàn. Nhưng khi tôi cầm búa, cầm đục, chạm vào gỗ thì những ngón
tay cứng đơ ra làm rơi đồ nghề xuống đất.
Sự thất bại này kéo dài cả tuần, rồi cả tháng. Tôi mất hết kiên nhẫn. Có những
đêm, tôi thức dậy trong bóng tối, tay trái sờ soạng, cầm sang tay phải của
mình. Chao ôi! Một bàn tay rất mềm mại, ấm áp. Tôi hỏi nho nhỏ: Sao không chịu hợp tác với tôi? Bàn tay rung nhẹ
lên, rồi lại im lặng, mềm mại, ấm áp. Tôi thấy nước mắt mình rơi trên lưng bàn tay vừa thân thiện vừa xa lạ đó.
Tôi liên lạc với bênh viện, nơi tôi được ráp
tay, liên lạc với cơ quan cung cấp nội tạng, ngoại tạng. Khó khăn lắm! Theo
luật, người ta không cho tôi biết tiểu sử của người qua đời đã hiến tặng. Nhưng
với tất cả cố gắng, cuối cùng tôi chỉ được biết một điều. Bàn tay tôi nhận được
là của một “dương cầm thủ”.
Chao ôi! Sao tôi nỡ bắt những ngón tay đặt trên phím ngà kia đi cầm búa, cầm
đục. Sao tôi nỡ thay tiếng nhạc thánh thót bằng tiếng kim loại đập vào nhau của
búa và đục.
Trước cửa nhà Little Joe, một tấm bảng được treo lên: “Kể từ hôm nay, tôi không
nhận đặt hàng nữa.”
Nghe nói, Little Joe bắt đầu đi học dương cầm.
Trần Mộng Tú
7/7/2015
(*) Sáng tác lấy ý từ chuyện thật của Emily Fennell mất bàn tay phải trong tai nạn xe hơi năm 2006. Được ráp tay mới năm 2011. Emily bắt đầu đi Tour thuyết trình về bàn tay mình vào tháng 6/2015.
No comments:
Post a Comment