Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Monday, September 16, 2024
Người Chạy Xe Ôm Bến Ninh Kiều - Nguyễn Vĩnh Long
Người con gái có đôi mắt to tròn biết
nói, tên N.H. Nguyệt, tôi làm quen trên chuyến xe qua phà Mỹ Thuận. Rồi vài năm
sau mới chợt nhớ và tôi đã trên chuyến đò vượt “Mười Bốn Ngàn” kinh xáng Xà-No
để tới. Một đời người có bao nuối tiếc, để một lần tôi đánh vỡ chiếc bình thủy
tinh thời gian không hàn gắn lại được. Để rồi đêm nằm quạnh quẽ trong nhà nghỉ
bên dòng kinh xáng, tôi cuộn tròn lòng mình sâu thẵm trong đáy mắt ai một lần gặp
mặt. Căn nhà có tên người con gái tôi quen đã trở thành cửa hàng thương nghiệp.
Người chung quanh cho biết cả gia đình của N.H. Nguyệt đã ra đi hơn nửa năm
qua. Gió đêm thổi từ dòng kinh xáng thì thầm lời cảm ơn em, cám ơn đầm sen hồ
thủy tạ nằm giữa thị xã Vị Thanh cho tôi một đời thương tưởng không nguôi.
“Ông anh đi xe ôm hông?… Tui lấy giá thiệt
hữu nghị…”
Tiếng mời hỏi quanh đây, kéo tôi trở về
thực tại. Tôi quay lại, người đàn ông khắc khổ đội chiếc nón vải, cười nhe cả
hàng răng cái mất cái còn. Tôi chưa kịp lắc đầu từ chối, người đàn ông nói vội:
“Cả ngày ế ẩm… ông anh đi một cuốc giúp
tui nghen”.
Thật là khó đoán tuổi của người chạy xe
ôm. Không trẻ hơn và cũng không quá già hơn tuổi tôi, dù trên khuôn mặt anh in
hằn nhiều vết nắng gió bụi đường. Mấy món đồ lưu niệm để chập tối hoặc mai mua
cũng còn kịp. Nhưng nhớ lời “căn dặn” nhiều lần của bà xã, “đi đâu phải bằng
taxi, nhất định không được đi xe ôm. Rất nguy hiểm”. Nếu biết tôi liều mạng,
không “nghe lời” chắc chắn là bà ấy sẽ giam lỏng tôi suốt chuyến đi còn lại.
Nhìn ánh mắt, khuôn mặt người đàn ông chạy xe ôm, lòng tôi lại thương cảm. Thôi
đành dối vợ lần này, nhưng bây giờ thì tôi chưa biết phải đi đâu? Tôi ngập ngừng,
nói thật:
“Muốn đi giúp anh… Nhưng thiệt tình tui
hổng biết đi đâu?”
“À… nhìn là biết ông anh là khách du lịch.
Để tui chở ông anh đi vòng quanh Cần Thơ cho biết. Tui lấy rẻ 110 thôi”.
Mắc hay rẻ tôi nào biết, chỉ gật đầu cười.
Thoáng ánh vui mừng trong mắt, anh đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm. Cũng như anh, chiếc
xe không mới cũng không cũ. Người và xe cứ như hai đôi bạn dạn dày mưa nắng của
thời gian.
“Tui chở ông anh đi đại lộ Hòa Bình, qua
tòa nhà ủy ban nhân dân tỉnh, công viên Lưu Hữu Phước. Lòng vòng đường Lý Tự Trọng,
Trần Hưng Đạo, Nguyễn Đình Chiểu… rồi mình qua khu dân cư Hưng Phú, nam đô thị
mới của thành phố Cần Thơ… cho biết”.
“Dạ… Anh cứ chạy tới chỗ nào đẹp, nổi tiếng
của Cần Thơ là được… Anh chạy xe ôm lâu chưa dzậy? Vợ con, gia đình anh ở
đâu?”. Tôi bắt chuyện, khi chiếc xe ôm rời khỏi bến Ninh Kiều.
“Chạy xe ôm cũng tầm 10 năm rồi ông anh.
Nhà cửa tui ở bên kia Xóm Chài. Hai vợ chồng tui có ba đứa, hai gái một trai. Tụi
nó lớn hết rồi…”
Rồi anh chuyển qua giới thiệu cảnh quang
hai bên đường. Thành phố Cần Thơ như khoắc lên người chiếc áo mới, vừa lộng lẫy
lại vừa vừa lem nhem đến lạ lùng. Những con đường chen chúc con người, xe cộ ngột
ngạt mà hầu hết là thế hệ trẻ, dưới tuổi bốn mươi. Chạy lòng vòng một lúc, khi
qua khỏi công viên Lưu Hữu Phước, hướng về ty bưu điện thì trời đang nắng bỗng
lất phất mưa. Anh hỏi tôi có cần áo mưa không, sẽ dừng lại. Tôi nói không cần,
nhưng cảm thấy chừng như anh run nhè nhẹ và sôi bụng. Anh đang đói hoặc ăn quá
ít bữa trưa? Nói anh ghé vào quán ăn nào đó dọc đường, tôi làm như mình cũng
đói và tìm chút gì lót dạ. Anh liền cho xe vào con đường nhỏ (hình như là Ngô
Văn Sở) có nhiều hàng quán dọc bên đường. Tôi mời anh vào ăn chung cho vui, có
bạn.
Một dĩa cơm thịt nướng bì trứng và chén
canh cải ngọt cho anh, tô bún nước lèo cho tôi. Lúc này thì không còn e ngại nữa,
anh ăn thật ngon lành. Tôi nhìn anh rõ hơn, ốm cao và ngoài hàm răng chiếc còn
chiếc mất, khuôn mặt anh rắn rỏi đường nét. Tóc nhiều cứng dợn cao, đôi mắt sâu
dù có mờ sương gió vẫn còn đó nét sáng rạng chập chùng. Tôi nghĩ, lúc còn trẻ
chắc chắn anh rất sáng sủa, đẹp trai.
“Rồi vợ con anh làm gì? Mấy cháu có gia
đình con cái gì chưa anh?”
“Vợ tui trước làm phụ nấu cho nhà hàng,
lương cũng khá lắm. Có lần qua phà vấp té, bể xương hông chậu, nay bả đi đưng
khó khăn nên nghỉ làm”!
Bên ngoài trời đổ cơn mưa lớn… Anh xuất
thân con nhà nghèo ở Xóm Chài, năm lớp 10 phải nghỉ học đi làm phụ giúp gia
đình. Gặp chị, vừa đẹp vừa là con gái nhà buôn bán khá giả ở Phụng Hiệp. Hai
người yêu nhau thắm thiết. Ba má chị ngăn cấm vì thấy anh nghèo, không tương
lai. Nhưng chị quyết tâm một lòng yêu thương anh, về làm dâu Xóm Chài mặc cho
gia đình quay lưng từ bỏ… Giọng anh kể ngập ngừng, khó nhọc.
“Tui làm mọi nghề, đụng đâu làm đó. Đến
nay vẫn chưa lo cho bả được một lần ăn ngon mặc đẹp. Nói thiệt với ông anh, nhiều
khi tui hổng dám về nhà nhìn mặt vợ con”.
Tôi thấy đôi mắt anh đượm buồn, sũng nước.
Ly trà đá trong tay anh cũng run nhẹ. “Thấy tui làm quần quật, bả đòi đi làm
nhưng cả nhà đều cản. Sợ có chuyện lần nữa, tiền đâu lo thuốc thang… Tháng trước
bả nhận đan giỏ bện lục-bình tại nhà. Hổng bao nhiêu tiền nhưng cũng đở tù túng
tay chân…”, mắt anh Nhân (tên anh) dù buồn nhưng tràn ngập yêu thương mỗi lần
nhắc đến vợ. Không hiểu sao, tôi muốn được nắm tay và ôm anh với lòng ngưỡng mộ.
Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy được ánh mắt, được tấm chân tình của
tình yêu. Tình yêu thật đẹp và quý giá có thật, đang hiệu hữu trước mặt tôi, của
người chạy xe ôm ở bến Ninh Kiều.
“Thằng con trai lớn làm thợ hồ chánh
công trường, lương hướng rất khá. Mấy năm trước bị đá đè, gãy một chân mặt. May
mà người ta thương, vẫn còn cho nó làm bảo vệ. Lương ít ỏi nhưng vẫn hơn thất
nghiệp nằm nhà”.
Sợ anh chạnh lòng nhiều hơn, tôi hỏi
lãng sang chuyện khác: “mỗi ngày chạy xe ôm anh kiếm được bao nhiêu?”. “Thời
taxi đầy đường, trừ xăng dầu tiền bến kiếm được sáu, bảy chục là mừng. Nhằm bữa
ế ẩm, chạy xe không còn lỗ cả tiền xăng…”, anh cho biết. Lúc trước anh còn ráng
chạy thêm ban đêm, nhưng mấy tháng trở lại đây hổng dám nữa vì nạn cướp bóc
hoành hành. Nhiều bạn chạy xe ôm ban đêm, mất tiền mất xe và đôi khi mất cả
luôn mạng. Rồi anh tâm sự tiếp về hoàn cảnh gia đình mình:
“Đứa con gái kế làm công nhân ở Bình
Dương, đủ ăn đủ mặc. Lâu lâu cũng gửi dzề vợ chồng tụi chút đỉnh. Còn con út
tui thì lấy chồng xa… Được cái, mấy đứa nó thương vợ chồng tui lắm…”
Bên ngoài trời cũng bớt mưa, tôi hỏi anh
thức ăn ở đây có ngon không? Anh cười, “cơm chỗ này là nhứt rồi”! Tôi gọi thêm
3 phần cơm để anh mang về. Anh ngại ngùng từ chối, rồi cũng nhận với lời lúng
túng cám ơn.
“Chắc ông anh là Việt kiều phải hông?”
“Hông… tui là dân buôn bán trà ở Đà Lạt”,
tôi đành phải nói dối anh cho qua chuyện. Điện thoại di động của tôi rung liên
hồi trong túi. Chắc bà xã đang gọi, gần năm giờ rồi. Tôi nói anh Nhân chở tôi
trở lại bến Ninh Kiều. Trên đường về anh trầm ngâm và ít nói hơn. Sau cơn mưa
không khí những đường phố Cần Thơ trở nên dễ chịu và thơm mùi đất mới. Có lẽ
cũng như tôi, anh đang cố sắp xếp lại câu chuyện anh và tôi gặp gỡ, để về kể lại
cho vợ con nghe. Rồi chừng như tôi cũng ngồi im lặng phía sau không biết nói gì
thêm. Chiếc xe ôm chạy rong ruổi trên những mặt đường, còn tôi và anh đang bên
nhau chạy mênh mông trên những mặt đời nghiệt ngã.
Tôi nhắc anh để tôi xuống hơi xa khách sạn,
phòng khi bà xã bất ngờ bắt gặp. “Ông anh cho bao nhiêu cũng được… Hổng cần trả
cũng hổng sao…”, anh nói lí nhí khi tôi đưa lại chiếc mũ bảo hiểm. Tôi nhìn anh
cười nhẹ, rồi móc túi quần gom hết món tiền bà xã đưa tôi dằn túi nhét trọn vào
tay anh, “anh Nhân nhớ lấy tiền mua cho chị nhà vài bộ đồ mới cho đẹp nghen”!
Anh nhìn tôi ngẩn người. Không để anh khó xữ, tôi định quay đi, thì nghe anh
nói nhanh:
“Dạ, cảm ơn ông anh thiệt nhiều. Nhưng
chắc hổng dám lấy tiền mua quần áo đẹp cho bả được đâu..!”. Giọng anh nghèn nghẹn,
xót xa: “Đứa con gái út, tui nói nó lấy chồng xa… Thiệt ra nó đi lấy chồng Đài
Loan, rồi chết vì tai nạn giao thông bên đó. Vợ chồng tui phải chắt mót dành dụm,
để trả nợ số tiền mang hài cốt nó về nhà mấy tháng trước…”
Tôi khựng người, chợt nghe trái tim mình
như đang bị ai bóp nghẹn. Không dám quay lại nhìn anh, tôi cố bước chân đi thẳng
và thấy lòa nhòa công viên màu nắng tắt. Số phận đời người sao cứ như cơn gió
thoảng vô tình…
Rồi anh sẽ qua chiếc phà về bên kia Xóm
Chài, với cuộc đời mỏi mòn còn lại. Rồi tôi sẽ trở về bên kia xứ lạ, một đời đầy
vơi kiếp sống tha hương. Anh có thể quên tôi, một người khách trên chuyến xe ôm
giữa muôn vàn dòng người tất bật. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không thể quên anh,
chuyến xe chở cả một trái tim sâu thẳm, một cuộc đời có thật của người đàn ông
chạy xe ôm ở bến Ninh Kiều. Buổi chiều như một nốt nhạc trầm buồn, chảy vàng vọt
trên dòng sông quê hương tôi muôn thuở…”
Các Loại Rau Gợi Nhớ Đến Sông Nước miền Tây
Miền Tây là thiên đường của các loài rau ngon và lạ lùng mà bạn chẳng thể bắt gặp ở đâu khác ngoài vùng sông nước này.
Bông lục bình
Rau bồn bồn muối chua là món ăn dân dã và dễ
gây nghiền của mảnh đất miền Tây.
Bánh xèo bông điên điển mang hương vị đậm chất miền Tây.
Theo: Đặc Sản Miền Tây
Tôi Đi Bầu - Tiểu Tử
Gần đến bầu cử quốc hội bên Việt Nam và nghe thiên hạ bàn qua tán lại về chuyện ‘ đảng cử dân bầu ‘….làm tôi nhớ lại hồi tôi đi bầu quốc hội VC sau tháng Tư năm 1975. Đó là lần đầu tiên dân miền Nam đi bầu theo kiểu ‘ cách mạng ‘.
Đầu tiên là ‘ nhân dân làm chủ ‘ phải học tập bầu
cử. ( Ở chế độ mới này, không lúc nào thấy ngưng nghỉ học tập. Hết học tập chuyện
này là tiếp ngay học tập chuyện khác. Vừa xong học tập ở tổ dân phố là đã thấy
phải kéo nhau ra học tập ở phường, chưa kể những người đi làm còn phải học tập ở
cơ quan…v v ! ) Ông tổ trưởng tổ dân phố xóm tôi - hồi trước làm kế toán
cho một hãng bào chế thuốc Tây – cho người mời các tổ viên đến nhà ông họp vào
một buổi tối để học tập bầu cử. Sau khi mọi người đã an vị, nghĩa là ngồi chồm
hổm hay ngồi bẹp dưới đất, ông tổ trưởng - ngồi sau một cái bàn thấp trên đó có
để mấy xấp giấy vuông vuông và một lô bút bi - tằng hắng rồi nói một cách
trịnh trọng : « Tôi mời bà con đến đây để chúng ta cùng học tập bầu cử.
Khác với thời ngụy, ứng cử loạn xà ngầu, vàng thau lẫn lộn, chẳng biết ai là ai
hết, bây giờ, trong chế độ ta, đảng có bổn phận chọn người đứng đắng, có đạo đức
cách mạng… để đề nghị nhân dân bầu. Như vậy, nhân dân khỏi sợ chọn lầm người
như ta vẫn thường thấy trong thời ngụy trước đây. »
Tổ viên im lặng
nghe. Phần đông hùt thuốc hay xỉa răng. Thỉnh thoảng có tiếng đập muỗi và vài
tiếng … ngáp. Thấy có vẻ… được, ông tổ trưởng phấn khởi nói tiếp : ’’ Đơn vị của mình được 10 dân biểu, nhưng vì
là một cuộc bầu cử nên trên lá phiếu có in 12 tên đánh số từ 1 đến 12 để mình gạch
bỏ 2 tên .’’
Nói đến đây, ông lấy
xấp giấy vuông vuông trên bàn đi phát cho mỗi người một tấm, vừa làm vừa nói : ’’ Đây là lá phiếu. Nó như thế này đấy.’’ Rồi
ông cầm một phiếu đưa lên cao : ’’ Bà con thấy
không , có 12 người. Khi đi bầu, mình phải gạch bỏ 2 tên như vầy nè .’’ Vừa nói
ông vừa lấy bút bi gạch hai tên mang số 11 và 12, rồi tiếp : ’’ Bà con rõ chưa ? Bây giờ, mình bầu thử cho
quen.’’ Ông lấy bút bi trao cho tổ viên : “ Bà con làm như
mình đi bỏ phiếu thiệt vậy. Gạch như tôi chỉ rồi xếp giấy lại làm tư. Mà… đừng
ai nhìn ai hết nghe. Mình bỏ phiếu kín mà ! Gạch xong mỗi người tự mang phiếu đến
cho tôi xem coi có đúng không, nghĩa là có hợp lệ không.’’ Ổng trở vào ngồi sau
cái bàn thấp, đốt thuốc hút. Một lúc, ổng hỏi : “ Xong chưa nà ?’’ Các tổ viên đồng thanh : “ Dạ rồi " Ông tổ trưởng có vẻ hài lòng,
nói : “ Từng người một tuần tự
mang phiếu đến tôi xem nào.“ Ổng mở từng phiếu coi rồi gật đầu nói : ’’ Đúng !’’
Từ đầu, tôi đã thấy….
hề quá nên thay vì gạch số 11 và 12, tôi gạch đại hai số nằm phía bên trên. Khi
ông xem phiếu của tôi, ổng giật mình ngạc nhiên nhìn tôi, dò xét. Rồi ổng ra dấu
gọi tôi đến gần kề miệng vào tai tôi, nói nhỏ : “ Không phải hai thằng cha này, ông nội ơi !“ Tôi cười khẩy
: “ Vậy hả bác ?“
Đến ngày đi bầu,
ông tổ trưởng… gom chúng tôi trước
nhà ổng lúc 10 giờ 30 sáng bởi vì tổ chúng tôi – theo lịch trình ấn định - sẽ
vào phòng phiếu lúc 11 giờ. Sau khi đếm đủ nhân số 23 người, ổng dẫn chúng tôi
đến trước phòng phiếu, bắt đứng thành hàng một, rồi ổng bước vào bên trong. Một
lúc sau, ổng đi ra với một người nữa lạ hoắc vì không phải là dân trong xóm. Ổng
vừa trao cho người đó một tấm giấy ( chắc là giấy kê khai dân số ) vừa chỉ vào…
cái đuôi của tổ : “ Đây ! Đồng chí đếm
đi ! 23 người đầy đủ !“ Ông đồng chí đếm xong nói : “ Đồng bào xếp hàng vào cái đuôi này.“ Ổng chỉ
vào hàng….dép guốc từng đôi nối nhau dài dài nằm phơi dưới nắng. Tôi nhìn quanh : thì ra đồng bào, trong
khi chờ đến phiên mình vào bỏ phiếu, đã vào núp nắng dưới hiên nhà dân, để giày
dép làm đuôi thay thế ! Tổ chúng tôi bèn cởi giày dép guốc làm y như vậy, cười
cười nói nói vì thấy… vừa lạ vừa vui !
Người đi bầu lần
lượt mang lại giày dép để vào phòng phiếu cho nên lâu lâu phải…đôn từng đôi
giày dép guốc lên, giống như cái đuôi người nhích tới mỗi khi phía trước có chỗ
trống. Tôi thấy có một thằng nhỏ trong căn phố nằm cạnh phòng phiếu chạy ra làm
việc này. Có lẽ người lớn trong nhà tự động biểu nó làm, vì họ thông cảm người
cùng xóm đang bị cảnh trời trưa nắng gắt !
Khi gần đến tổ
chúng tôi bầu, bỗng nghe có người la lên : “ Chết cha ! Tụi
nào lấy mẹ nó đôi dép da của tôi rồi !“ Vậy là những người đang núp nắng chạy
ào ra cái đuôi giày dép nhìn đồ của mình, rồi, chẳng ai bảo ai, mỗi người tự động
lấy đi một chiếc của mình nhét vào lưng quần hay cầm trên tay, điềm nhiên trở về
chỗ núp nắng cũ, để lại hàng dép guốc bây giờ mỗi thứ chỉ còn có một chiếc ! Thằng
nhỏ vẫn lâu lâu đẩy từng chiếc lên, như chẳng có chuyện gì xảy ra hết !
Lần bầu cử đó,
theo báo cáo của Nhà Nước, đã đạt 99,99%.
Có điều là người dân đi bầu chẳng thấy mặt ứng cử viên nào hết ! Chú Bảy thợ hồ
xóm tôi….phát biểu : “ Mẹ ! Đã nói nhắm
mắt bầu mà đòi thấy con khỉ gì , hả ?“
Đó là lần đầu cũng
là lần cuối tôi đi bầu quốc hội V C, bởi vì sau đó, tôi đã….nhắm mắt vượt biên
!
Sunday, September 15, 2024
Chuyện Ít Ai Biết - Cu Tin - Song Thao
Napoleon Bonaparte mà các cụ ta xưa phiên âm thành Nã Phá Luân,
chắc ai đã cắp sách tới trường đều biết. Ông này văn võ toàn tài, rất thích
chinh chiến và đã tạo được nhiều chiến công hiển hách, trở thành hoàng đế của
Pháp. Ông đã mất được 201 năm, vào năm 1821, tại đảo Ste. Helène, nơi ông bị
lưu đầy từ tháng 10 năm 1815. Trước đó ông đã bị lưu đầy tại đảo Elba của Ý
nhưng đã vượt ngục, tập họp quân đội và cố gắng chinh phục Âu Châu một lần nữa.
Ông làm mưa làm gió ở Âu châu trước khi bị quân Anh và Phổ đánh cho xất bất
xang bang dẫn tới thất bại thảm thương trong trận Waterloo vào năm 1812.
Sống đã tạo sóng gió tại châu Âu, chết cũng nhiều chuyện mà lịch
sử phải ghi lại. Ông mất vì bệnh ung thư dạ dày, giống như cha ông. Có giả
thuyết nói ông bị đầu độc từ từ bằng thạch tín. Điều này để các sử gia lo,
chúng ta nói chuyện khác. Khi ông trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, 17
người có mặt trong đó có 7 bác sĩ người Anh, 2 hầu cận của ông, linh mục
Vignali, người đầy tớ Ali và bác sĩ riêng của ông tên Francesco Antommarchi.
Bác sĩ Antommarchi đã giải phẫu tử thi, cắt bỏ gan ruột, thả vào bình rượu
ethylic để nghiên cứu sau. Thừa lúc đám đông hỗn loạn không chú ý, bác sĩ
Antommarchi tiện tay cắt phăng dương vật của tử thi và giấu đi.
Dương vật được ông bác sĩ giao cho linh mục Ange Vignali cất
giữ. Vị linh mục đã mang về đảo Corse, quê hương của Napoleon. Khi linh mục
Vignali qua đời, của quý của người tạo giông bão tại Âu châu đã được trả lại
cho gia đình Napoleon. Họ cất giữ tới năm 1916, gần một trăm năm sau ngày
Napoleon mất. Dương vật sau đó vào tay ông Charles-Marie Gianettini, cháu của
linh mục Vignali.
Ông này chắc có máu lý tài nên bán liền vào năm 1916 cho công ty
bán sách và sưu tập Anh Maggs Bros. Ltd. có trụ sở tại London. Năm 1924, hộp
đựng của quý được mô tả như “một đoạn gân được lấy từ cơ thể của Napoleon trong
quá trình khám nghiệm tử thi”, được bán cho nhà sưu tập người Mỹ tên A.S.W.
Rosenbach, ngụ tại Philadelphia với giá 400 bảng Anh. Ông tiến sĩ Rosenbach này
rất tự hào khi làm chủ được “báu vật”. Đi dự tiệc hay hội họp ở đâu ông cũng
khoe nhặng xị về chiến công này. Ông cho bảo tàng nghệ thuật Pháp “Museum of
French Art” ở New York mượn trong một thời gian ngắn vào năm 1927 để trưng bày
cho công chúng coi. Phóng viên báo Time tới coi và mô tả nó “như một chiếc dây
cột giày da hoẵng bị co lại”. Một phóng viên khác lại cho nó trông giống như
“một con lươn bị teo lại”. Thực ra vật thể này không được bảo quản tốt nên nhìn
bề ngoài có vẻ chỉ hơi giống dương vật, xù xì như một miếng da thuộc.
Tiếp tục cuộc phiêu du, 23 năm sau, của quý của Napoleon được
Tiến sĩ Rosenbach bán lại cho nhà sưu tập Donald Hyde. Sau khi Hyde qua đời, vợ
ông lại bán cho nhà sưu tập John Fleming. Fleming bán tiếp cho Bruce Gimelson.
Mua xong, Gimelson ký gửi nó cho nhà bán đấu giá Christie’s ở London. Người
thắng trong cuộc đấu giá là bác sĩ tiết niệu John Lattimer. Cuối cùng, vào năm
1977, Lattimer quyết định chấm dứt hành trình di chuyển lung tung của cậu nhỏ
này bằng cách giấu kín dưới gầm giường, không cho ai coi nữa. Nhà tiết niệu học
Lattimer mất vào năm 2007, cậu nhỏ của Napoleon được bà Evan, con của Lattimer,
cất giữ. Kể từ đó, không có tin tức chi thêm về bửu bối nho nhỏ của vị hoàng đế
lừng danh của nước Pháp.
Thiệt chóng mặt với cuộc chu du hơn trăm năm của cậu nhỏ của ông
vua danh vang khắp thế giới. Mà nhỏ thiệt. Bửu bối của Napoleon có kích thước
chẳng đáng chi. Chỉ dài có 1,5 inch (3,8 phân). Thiệt đáng xấu hổ với một con
người chọc trời khuấy nước. Trong cuốn Napoleon’s Private, tác giả Tony
Perrottet tiết lộ: “Nó nằm trong một chiếc hộp da nhỏ, đã được sấy khô trong
không khí, không dùng formaldehyde hoặc các hóa chất khác nên trông giống như
miếng thịt bò khô”.
Tôi nghĩ chẳng nên mất nhiều thời giờ về thứ mà đàn ông ai cũng
có, và có một cách hùng tráng hơn. Nhưng chính sự nhỏ thó bất thường của nó đã
làm nên tính cách của Napoleon khiến thay đổi cả lịch sử. Vậy mới biết nó bé
nhưng là thứ bé hạt tiêu cay nồng.
Không biết có phải vì kích thước khiêm nhường của cậu nhỏ không
mà đời sống tình dục của Napoleon rất nản. Ông chiếm hạng bét trên giường
chiếu. Thời lượng một cuộc mây mưa của ông rất chóng vánh. Đây là một bi kịch
ám ảnh ông suốt cuộc đời. Bi kịch thêm…bi khi chỉ ở tuổi 42 ông đã…giã từ vũ
khí. Đời sống của một quân vương lừng lẫy trên chiến trường khiến ông có rất
nhiều phụ nữ say mê. Ông cũng đáp lại nhưng chỉ là những mối tình chay tịnh.
Hai bà vợ của ông đều có một cuộc sống tình dục riêng với những người đàn ông
khác. Sừng ông mang trên đầu chắc có số lượng không ít.
Thông thường anh đàn ông nào cũng muốn thể hiện mình như một
người hùng. Hùng có nghĩa là chinh phục được phái yếu. Muốn vậy, kích thước của
vũ khí là một yếu tố quan trọng. Ngay từ thời xa xưa, các nền văn hóa đều cho
dương vật là sức mạnh và uy quyền của một nam nhân, làm sinh sôi nảy nở giống
nòi và lòng tôn kính của người phụ nữ. Ngay từ những năm trước công nguyên, các
vị vua chúa đã được tôn vinh bằng những bức tượng hay tranh chân dung với một
cậu nhỏ có kích thước khổng lồ. Tại các lăng mộ chôn cất các vị vương, các nhà
khảo cổ đã tìm thấy những di chỉ khắc hình những dương vật vượt tầm cỡ.
Các nền văn hóa La Mã và Ai Cập không hiếm những tác phẩm được
khắc chạm với những dương vật khổng lồ tượng trưng cho sức mạnh. Như thần Geb,
một vị thần đất được dân Ai Cập vô cùng tôn kính, khi tạ thế đã được tạc một
bức tượng với dương vật vừa to vừa dài hướng thẳng lên trời trong một tư thế
đầy kiêu hãnh. Dân La Mã cũng có một vị thần đất tên Priapus. Vị thần này cũng
đã được tạc tượng với thân hình cuồn cuộn bắp thịt và một chiếc dương vật có
kích thước khủng chĩa thẳng về phía trước.
Không phải ngẫu nhiên mà người ta nói khúc thịt lắm chuyện của
nam giới là của quý. Nó quý thật. Càng sừng sỏ càng quý. Một trong những yếu tố
tạo nên sức mạnh sừng sỏ này là kích thước của nó. Anh nào sở hữu thứ…vĩ đại
coi như mình được tạo hóa ưu đãi. Anh nào chịu cảnh xinh xinh thường có mặc
cảm. Mặc cảm tự ti thường biểu hiện thành tính hiếu thắng và hiếu chiến.
Napoleon ưa chinh chiến và hiếu sát chính là vì sự thua kém của thứ được coi là
hùng dũng của một nam nhi.
Nhà độc tài Hitler cũng rứa. Hitler độc tài và tàn ác như thế
nào, ai cũng đã rõ. Nhưng tại sao nhân vật lịch sử khét tiếng này lại dễ sợ như
vậy? Hai nhà sử học Jonathan Mayo và Emma Craigie viết trong cuốn “Hitler’s
Last Day: Minute by Minute” (Ngày Cuối của Hitler: Từng Phút): “Hitler được cho
là có hai dị dạng ở bộ phận sinh dục: thiếu một tinh hoàn và niệu đạo không nằm
ở đầu dương vật (hypospadias)”. Hypospadias là một chứng bệnh hiếm và có nhiều
mức độ. Hitler bị mức độ cao nhất, niệu đạo nằm ở cuối dương vật khiến cho bộ
phận này có kích thước rất nhỏ.
Hội chứng này khiến Hitler phải đi tiểu thông qua một một lỗ nhỏ
trên dương vật chứ không phải bằng đầu dương vật như các nam nhân bình thường
khác. Hai khiếm khuyết nơi cậu nhỏ của nhà độc tài lớn này được cho là nguyên
nhân của tính khí kỳ quái của Hitler. Ông thường xuyên nổi giận và rất sợ bị
người khác coi thường. Bác sĩ Theodor Morell, bác sĩ riêng của Hitler, đã phải
cho ông uống nhiều loại hormone và thuốc kích thích để cải thiện ham muốn tình
dục của nhà độc tài này.
Nhà sử học người Anh Ian Kershaw viết trong một cuốn tiểu sử Hitler là nhà lãnh đạo Đức Quốc Xã gốc Áo này đã tự kiêng cữ các hoạt động tình dục vì sợ bị nhiễm trùng và mắc các bệnh truyền nhiễm khác. Trong khi đó nhà viết tiểu sử người Đức Hike Gortemaker lại cho rằng nhà độc tài phát xít này có một đời sống tình dục viên mãn và một cuộc sống hạnh phúc với nhiều tình nhân. Ngay cả người tình Eva Braun, người đã cùng tự sát với Hitler vào ngày 30/4/1945, cũng đã từng chung tình với nhà độc tài.
Chuyện nhà độc tài phát xít có của quý khác thường là một thú vị
cho phe Đồng Minh trong Thế Chiến II. Họ đặt ra một bản nhạc mang tên: Hitler
Has Only One Ball (Hitler chỉ có một viên bi!). Binh lính Đồng Minh rất khoái
chí khi hát bài này. Thực ra đây chỉ là bài hát chế lời của bài Colonel Bogey
March, tác giả của lời chế này không biết là ai. Chắc nhiều người thuộc thế hệ
cùng với tôi còn nhớ cuốn phim Cầu Sông Kwai (The Bridge of River Kwai) được
sản xuất vào năm 1957 với các diễn viên gạo cội Alec Guinness, William Holden,
Jack Hawkins và Sessue Hayakawa. Bản nhạc của phim mà chúng ta quen gọi là bài
“Cầu Sông Kwai” chính là bài Colonel Bogey March.
Bài nhạc chế Hitler Has Only One Ball có lời như sau:
Hitler has only got one ball,
Goering has two but very small,
Himmler is rather sim’lar,
But poor old Goebbels has no balls at all.
Tạm dịch: “Hitler chỉ có một bi / Goering có hai nhưng rất bé /
Himmler cũng dzậy / Nhưng ông già đáng thương Goebbels lại chẳng có bi nào”.
Tên các nhân vật được nhắc trong bài hát đều là các cận thần của
Hitler. Theo các nhà nghiên cứu thì bản nhạc này được phổ biến vào năm 1939,
khi đang có Thế Chiến II giữa Phát Xít Đức của Hitler và các nước Đồng Minh.
Đây là một chiêu tuyên truyền miệt thị cái giống của các tên phát xít nhưng
không chỉ trích dân Đức khi cho các nhà lãnh đạo phát xít vì khiếm khuyết tại
cơ quan sinh dục nên mới nổi điên sanh ra tàn ác vô nhân tính. Đây là một kiểu
tuyên truyền dìm hàng các tướng địch để nâng cao tinh thần binh lính Đồng Minh.
Trở lại với cuốn phim “Cầu Sông Kwai”. Đây là một kiệt tác của
nghệ thuật thứ bảy, được coi như một tác phẩm lớn của mọi thời. Cuốn phim đã
chiếm bảy giải Oscar kể cả giải Phim Hay Nhất. Bài hát này khi được lồng vào
phim đã trở thành một bài hit trong giới trẻ. Ngày xưa, khi coi phim này, tôi
cũng là một người trẻ. Cho tới bây giờ tôi vẫn có thể ê a rất đúng nhịp, đúng
điệu bài hát. Có lẽ các bạn tôi cũng vậy. Chúng ta cứ thử hát lời bài hát trích
ở trên coi. Vẫn còn rất ngon cơm. Nhưng có một chuyện hậu trường khi quay phim
rất lý thú. Trong phim, bài hát được các binh sĩ Đồng Minh đồng ca khi đang bị
tù trong một trại giam của quân phiệt Nhật tại Miến Điện. Nhật là một đồng minh
với phát xít Đức, cùng phe Trục, trong Thế Chiến II.
Cảnh trong phim là cảnh các tù binh Đồng Minh được điều động làm
cây cầu bắc qua sông Kwai nối giữa Bangkok và Rangoon. Trong kịch bản đầu tiên
của đạo diễn David Lean, các tù binh sẽ hát với lời của bản Hitler Has Only One
Ball để diễn tả sự chống đối của tù binh. Nhưng bà vợ góa của tác giả bài chính
gốc Colonel Bogey March phản đối, không muốn cho hát lời chế của bản nhạc trong
cuốn phim. Cuối cùng mọi người đồng ý không hát lời trong phim. Các tù binh chỉ
huýt sáo điệu nhạc, ai muốn hiểu lời nào tùy ý! Khi coi phim, tôi lại khoái
cảnh huýt sáo này, nghe vừa hào hùng của nhịp quân hành vừa như cất giấu nỗi ẩn
ức trong lòng các thân phận tù đầy. Sau này, khi bị nhốt trong trại tù cải tạo
của cộng sản, những lúc muốn bày tỏ nỗi căm phẫn, chúng tôi cũng huýt sáo bài
này. Nghe thấy một người huýt, lập tức mọi người bắt theo. Người nào cũng nước
mắt lưng tròng.
Chuyện mấy anh chim nhỏ ác lớn tưởng đã chấm dứt với cái chết
của Hitler vào ngày 30/4/1945, ai ngờ 77 năm sau, trong thời đại văn minh, lại
đẻ ra một anh khốn lịn khác, anh Vladimir Putin. Anh này gốc KGB, tàn ác số
một. Khi không, thế giới đang yên bình, anh lại ào ạt mang quân sang tấn công
nước láng giềng nhỏ bé Ukraine. Máy bay, xe tăng, phi pháo đủ mọi cỡ được anh
dùng hết với quyết tâm làm cỏ Ukraine, bắt quy hàng trong ba ngày. Ba ngày mơ
ước đó không bao giờ tới, anh nổi điên ra tay tàn sát. Quân Nga pháo kích vào
khu dân cư, bệnh viện, nhà thờ giết hại không biết bao nhiêu dân lành trong đó
có nhiều trẻ em.
Bù lại lính Nga chết như rạ, máy bay, xe tăng và các chiến cụ khác phơi thây trên chiến trường cũng lắm. Putin điên tiết bỏ bom, pháo kích vô tội vạ, gần như muốn san bằng đất nước có nhiều di tích văn hóa và lịch sử quý giá. Nhìn cảnh dân Ukraine dùng bao cát quây bảo vệ những tượng đài trên các quảng trường mà xót xa cho nền văn minh của nhân loại. Con người không tim Putin bị hầu như toàn thế giới nghỉ chơi, cấm vận, bị tonton Mỹ Biden gọi là tên đồ tể, tội phạm chiến tranh, và kẻ thù của nhân loại.
Putin là một người ưa phô trương sức mạnh. Những tấm hình ông cởi trần đi bơi, đi săn hoặc phô trương võ nghệ được phổ biến rộng rãi có phải để che giấu một thứ mặc cảm nào không? Tâm lý gia Jenifer Higgins lý giải: “Thông thường một người trung niên có của quý nhỏ chỉ mua một chiếc xe xịn Ferrari hoặc khởi sự một cuộc du lịch không gian. Nhưng khi người đó có trong tay một đội quân thuộc hàng lớn nhất thế giới, vấn đề sẽ khác hơn”. Và bà khôi hài đề nghị quân NATO đột nhập vào Nga, ghép dương vật khác cho Putin. Bà viết: “Đó có lẽ là phương cách nhanh nhất để chấm dứt chiến tranh!”. Nhà văn nổi tiếng người Pháp Frederic Begbeder hô hào: “Các bạn Ukraine thân mến! Ba ngày trước đây, tôi nghĩ Zelensky (Tổng thống Ukraine) là một anh hề, nhưng nay tôi biết ông có cặp bi lớn nhất thế giới. Và Vladimir Putin không chỉ là một tên điếm đàng mà còn là một tên chết nhát và lố bịch. Ông ta có một dương vật rất, rất nhỏ, một con chim rất rất nhỏ!”.
Chuyện thuộc về lịch sử luôn cần sự tìm tòi nghiên cứu thêm. Không biết chuyện chim nhỏ của các “đồ tể” có bao nhiêu phần chính xác nhưng tôi khoái hướng nghiên cứu này. Hóa ra những chuyện lớn tày trời của nhân loại lại có nguyên do từ những cái rất nhỏ.
Song Thao
04/2022
Mợ Tôi - Bùi Quang Minh
Mãn tαng vợ được vài năm. Nhìn đàn con
thơ dại. Đứα lớn đút đứα nhỏ. Nước mắt nước mũi chảy tèm lem. 6 đứα suốt ngày
loi nhoi lúc nhúc như bầy “heo con”. Cậu chịu không nổi !
Một sáng đầu hè. Cậu dắt về một người ρhụ
nữ gốc Bắc. Nghe nói lúc đi buôn ở cửα khẩu Lạng Sơn, kết mô-đen bà này, Cậu ỡm
ờ dò ý … Ai dè sáng hôm sαu Cậu dắt về Bến Tre thiệt. Quá trời người cản, nói
nhẹ nhẹ có, chửι thẳng vào mặt Cậu cũng có :
– … bộ xứ dừα này hết đàn bà cho thằng
tư mày chọn rồi à …?
– … rồi biết … người tα có uống “nước
ρhèn” chung với mình đặng hôn?
– … đàn bà gì mà gò má nhô cαo đụng nóc
… số sát ρhu
Bỏ ngoài tαi tất cả. Cậu chỉ nói :
– Tui tҺươпg con gái người tα … tui mới
lấy.
Rồi cũng chính vì 1 tiếng THƯƠNG đó mà
bà tα gắn bó với Cậu đến cҺếϮ cũng không chiα lìα.
Bánh đúc có xương.
Không hiểu sαo, Cậu Mợ quyết định không
đẻ thêm đứα con chung nào nữα. Cả thảy tình tҺươпg. 2 vợ chồng dành hết cho 6 đứα
này. Mà kể cũng lạ … Mợ … bả tҺươпg tụi nhỏ càng lúc càng nhiều hơn ổng. Vậy mới
ghê !
Cậu đi mần xα nhà. Quαnh năm suốt tháng
Mợ “gánh cả giαng sơn” trên vαi. Lúc đầu ổng còn về thăm. Mấy năm sαu thì ổng
đi biệt xứ. Từ đó trên đôi vαi mình, Mợ đã ρhải gánh nhiều thứ nặng nề hơn xưα.
Đám cúng Đình năm nào. Má tui cũng thấy
bả lăng xα lăng xăng … xin ông chủ tế làm thêm mấy việc nặng nhọc :
Khiêng con ngựα gỗ bự chà bá lửα rα lαu
chùi.
Leo lên xà gồ tuốt trên cαo đóng lại mấy
cái then.
Giăng dây ρhụ giữ xe.
Rửα cả chồng ly chén khổng lồ.
Chà chà bồn cầu.
Ông chủ tế thấy lạ nên hỏi :
– … vợ thằng tư … mày mần chi mấy chuyện
đó cho cực thây vậy bây …???
Mồ hôi mồ kê thi nhαu chạy trên trán Mợ.
Bả chỉ cười cười, xong cố gắng ρhát âm giọng nαm bộ sαo cho không ρhản cảm.
– … dạ … con … con mần nhiều không thấy
cực … lát nữα … ráo hoảnh … cụ cho con xin 6 ρhần đồ ăn … đặng con mαng về cho
tụi nhỏ đαng ở nhà ạ …
Mợ mαng về tới nhà, móc cẩn thận rα từ
cái túi ҳάch sờn rách đúng 6 ρhần đồ ăn. Phát rα theo thứ tự từ nhỏ nhứt đến lớn
nhứt … Đến ρhần thứ 6, thì thằng αnh hαi không thấy nó đâu … Chạy đi tìm thì thấy
nó đứng khóc sướt mướt ngαy hàng rào bông bụρ. Mợ không hiểu gì, tiến lại hỏi :
– … hαi … hαi … sαo đứng đây khóc mình
ên vậy con … lại đây Dì … Dì đút đồ ăn cho con nè …
Nó xoαy người lại, nước mắt giàn giụα :
– …má αααααααα … năm sαu đám cúng Đình …
má dắt con theo … con muốn làm ρhụ má … Má ơiiiii !
Cái bịch đαng treo tòn ten trên tαy rớt
cái bịch xuống đất … mấy cái bánh bò nhỏ xíu lăn lông lốc trên nền đất cứng
khô. Mợ về ở với Cậu được 3 năm rồi, mà lần đầu tiên mới được thằng hαi gọi bằng
…… má!
Cảm động. Mợ ôm ghì lấy thằng hαi vào
lòng. Bαo nhiêu cực khổ tự nhiên “tαn biến” …
Năm đó thằng hαi mới đúng 13 tuổi!
Nhà không có đất cαnh tác. Quαnh năm chỉ
đi cắt cỏ mướn, chèo xuồng đi nhổ Lúα Mα, αi mướn gì làm nấy. Mà đâu ρhải công
chuyện có đủ quαnh năm để làm đâu. Lúc hết việc. Nghĩ sαo …
Mợ lại chèo xuồng lên Thị xã … đi bán
máu … ! Lần nào thằng hαi nó thấy má nó về mà cầm nhiều đồ ăn, đồ chơi cho tụi
nhỏ, quần áo mới, là nó giận rα mặt … ! Nó giận má nó vì đã lén đi bán máu. Giận
vì bả nhất quyết không cho nó nghỉ học. Bả một hαi nói :
– … hαi … con nhứt định ρhải học rα ngô
rα khoαi … đời con bớt khổ, và còn làm gương cho mấy đứα em con nữα chứ !
Cũng chính vì câu nói đó. Đã thành động
lực để thằng hαi chí thú học hành. Không uổng công Mợ chăm bẩm cho nó. Thằng
hαi là 1 trong 3 Bác Sỹ Đα khoα đầu tiên củα toàn Tỉnh Bến Tre này !
Mấy đứα em nhỏ, giờ cũng đã có công ăn
việc làm ổn định. Đứα có giα đình rα ở riêng, đứα thì trọ học trên Sài Gòn, đứα
thì học Thú Y, đứα lái xe máy cày, đứα thì là cô giáo.
Ngày vinh quy bái tổ. Thằng hαi dắt về một
cô người yêu rα mắt cả nhà. Trong khi Má nó đαng lủi thủi chụm lửα dưới bếρ. Cô
người yêu chu mỏ nũng nịu với thằng hαi ở nhà trên :
– …… tí … tí nữα Má αnh lên … αnh nói má
đừng ngồi gần em nhα …
Thằng hαi:
– …… mần sαo em nói vậy …???
Cô người yêu (chu mỏ):
– … thì … thì … má αnh dơ bẩn quá … ngồi
gần mình sẽ làm mình bị hôi … với … với … vả lại bả đâu ρhải má ruột củα αnh
đâu …
Thằng hαi bất thình lình … chỉ tαy rα cửα
và gằng giọng nói :
– …… cô đi rα khỏi nhà củα má tui … ngαy
lậρ tức !
Sững người. Vì quá bất ngờ. Cô tα ôm mặt
khóc um sùm. Nằm xuống đất lăn từ cột nhà bên này sαng cột nhà bên kiα để ăn vạ.
Má nghe ồn chạy lên hỏi việc thì thằng hαi qùγ ρhục xuống chân Má nó mà nức nở
:
– …… má ơi … má Һγ siпh cả cuộc đời cho
con ăn học … giờ con thành ông nọ ông kiα … mà con không biết lựα bạn gáι … để
nó khinh rẻ má … con có lỗi với má nhiều lắm …
Mợ đứng chôn chân tại chỗ như người bất
thần. Tâm cαn hơn nửα đời người củα Mợ … đã không uổng ρhí ……… !!!
Tháng 8/2010
Còn khoảng tuần lễ nữα là Mợ lên máy
bαy, xuất ngoại sαng đoàn tụ với giα đình thằng hαi. Vợ nó hiện tại đã là 1 người
con gáι khác. Thế hệ F2 trên đất Mỹ, nhưng được giáo dục rất kỹ về kiến thức lẫn
“nét đẹρ” tâm hồn.
Cô tα không quên mình là người Việt Nαm,
và ngαy từ lần gặρ đầu tiên đã coi Má củα thằng hαi là “quê hương” củα mình!
Mấy hôm gần đi. Chiα tαy chiα chân bà
con chòm xóm xong. Mợ cứ thẫn thờ nơi góc vườn nhỏ. Sát hàng rào bông bụρ năm
nào thơ dại. Mợ muốn làm 1 điều gì đó. Mà không làm được!
Đứα con gáι út, cô giáo, rất tinh ý. Nói
nhỏ với chồng rα xem có cái gì dưới nền đất ấy. Đào lên khoảng vài thước đất
thì lòi rα một cái hộρ thiếc nhỏ. Cô cẩn thận lần giở từng lớρ bịch gói đã nhuộm
màu thời giαn. Tới lớρ sαu cùng thì lặng cả người.
Đôi bông tαi mù u, Cậu tặng Mợ trong
ngày cưới năm nào…
Trong nhà, Mợ cầm điện thoại viễn liên gọi
sαng cho thằng hαi. Mợ chỉ nói mấy chữ đơn giản rồi nhẹ nhàng cúρ máy :
– … hαi à … má không thể bỏ lại quê
hương … !!!!!
Rốt cuộc thì tới ρhút chót sαo Mợ vẫn
không muốn đi?
Mợ vẫn còn thươпg Cậu?
Mợ vẫn nuôi hy vọng chờ ngày Cậu về?
Hαy còn điều gì lấn cấn khác?
Đọc tới đây, chắc hẳn αi cũng sẽ thắc mắc
giống như Tôi. Bản thân Tôi cũng đã từng nhiều lần hỏi Mợ những điều đó. Nhưng
vẫn mãi không có câu trả lời thoả đáng. Không αi hiểu, chỉ có người trong cuộc
mới hiểu mà thôi.
Chiều nαy cũng vậy.
Vươn người thắρ cho Mợ vài cây nhαng ….
Tôi vẫn thấy Mợ cười một nụ cười hiền lành. Nụ cười chất chứα sự mãn nguyện khi
đến cuối đời, vẫn được nằm lại ở mảnh đất Quê Hương…
Bùi Quang Minh
Share Lại Hoài Niệm T.TT