1. Người bình thường bại bởi chữ lười, người có tài bại bởi chữ kiêu
Trên đời này có hai loại người ắt phải
đối diện thất bại, loại thứ nhất là lười biếng, loại thứ hai là kiêu
ngạo. Loại người đầu tiên thì gặp bất kể việc gì cũng “để ngày mai” rồi
tính, kết quả sau cùng chẳng thể làm lên việc gì. Loại người sau thì
thường không để ai trong mắt, cho mình là người thông minh tài giỏi hơn
người khác nên thường chiêu mời sự oán ghét của người khác. Kết quả sau
cùng cũng lại thất bại nặng nề.
2. Sống không cần phải lấy lòng người khác
Để lấy lòng tất cả mọi người đó là điều
không thể và cũng không cần thiết phải thế. Lấy lòng tất cả mọi người
cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với tất cả mọi người, làm người mà cố ý
đi lấy lòng người khác không những không mang lại kết quả tốt đẹp mà
ngược lại chỉ khiến người khác chán ghét.
Thân cận người khác phải là tình cảm tự
nhiên, chứ không thể dụng tâm cố ý, thời gian mà để lấy lòng người khác
thì chi bằng làm tốt việc mình nên làm. Lấy lòng người khác thì chính là
dựa vào người khác, vậy chi bằng dựa vào thực lực bản thân, nỗ lực thực
hiện mục tiêu chính mình.
3. Tâm thái tốt do chính mình tạo ra
Chúng ta thường không thể nào thay đổi
được cách nhìn của người khác về mình, điều có thể thay đổi chính là
thay đổi chính mình mà thôi. Cuộc sống xấu không bởi sự hành ác của
người khác mà do tâm cảnh bản thân không còn thiện lương ước chế. Chìa
khóa để giúp cuộc sống trở lên tốt đẹp cũng không nằm trong tay người
khác mà nằm ở chỗ chúng ta buông bỏ sự oán hận, than thở của chính mình.
Muốn có một cuộc sống tốt thì không thể
dựa vào người khác mà thay đổi mà phải dựa vào bản thân không ngừng đổi
thay, ngày ngày thêm phần hướng thiện tạo phúc đó mới là con đường ngắn
nhất giúp mình thay đổi cuộc sống.
Vui buồn tại thân, vậy nên có nghịch cảnh đến mấy thì lạc quan sẽ chuyển biến hoàn cảnh. (Ảnh: Youtube)
4. Dụng tâm làm tốt những việc nên làm
Đời người tuy dài mà lại ngắn, thay vì
dùng thời gian để lãng phí vào chuyện không đâu thì nên dành thời gian
làm những việc có ý nghĩa tốt hơn.
Có vị tăng nhân đã từng nói: “Trên đường
có người mắng ta, ngay cả quay đầu nhìn lại ta cũng chẳng màng, nguyên
do là ta không muốn biết người nhàm chán đó là ai”.
Chúng ta làm người thì không nên làm tổn
thương người khác và cũng không muốn người khác bình phẩm về mình. Làm
người trước tiên hãy học cách lĩnh ngộ cuộc sống cho riêng mình rồi hãy
nghĩ đến việc khác. Đặc biệt là những người trẻ lại càng cần phải cố
gắng học tập, trải nghiệm nhiều hơn nữa. Có câu: trẻ không cố gắng, già
hối hận.
5. Đừng tự làm khó cho chính mình
Học cách thưởng thức được chính mình đó
chính là chìa khóa mở cánh của hạnh phúc trong tâm hồn chúng ta, thưởng
thức chính mình không phải là chúng ta đơn phương tự hưởng, thưởng thức
chính mình không phải là “duy ngã độc tôn”. Và thưởng thức chính mình
cũng không phải là tự say chính mình mà là: tự cho mình có được niềm
tin, có được sự vui vẻ, cho chính mình một vẻ mặt vui tươi. Dẫu sao,
cuộc sống lo âu buồn tẻ sẽ chẳng khi nào bằng được sự vui vẻ lạc quan.
Tự tìm niềm vui cho mình cũng là một cảnh giới không phải ai cũng có được.
Tự tìm niềm vui cho mình cũng là một cảnh giới không phải ai cũng có được.
6. Đừng nên truy đuổi vinh quang thế tục
Làm người mà chỉ sớm chiều truy đuổi
những thứ được người khác tán đồng thì cuối cùng điều nhận được chính là
mất đi niềm vui, sự hạnh phúc của chính mình. Bình phẩm của thế tục
khiến ta mất đi cá tính, chỉ điểm của thế tục khiến ta mất đi nhận thức
đúng sai. Sống vì tiền bạc thì tiền bạc sẽ khiến cho ta sáu thân không
nhận, sống vì quyền thế thì quyền thế sẽ khiến cho ta lớn gan làm bậy,
sống vì danh vọng thì danh vọng sẽ khiến cho ta vì danh mà bại.
Học cách thưởng thức được chính mình đó chính là chìa khóa mở cánh của hạnh phúc . (Ảnh: Pinterest)
7. Mỗi người đều có cách sống riêng của mình
Tự thân vui buồn, tự thân biết, tự mình
vui vẻ tự mình hay, đôi khi trong mắt ta nó là địa ngục, mắt người khác
lại là chốn thiên đường. Và cũng đôi khi trong mắt mình là thiên đường
mộng ước, mắt người khác lại địa ngục trần ai.
Cuộc sống chính là như vậy, thế nên đừng
để tuổi xuân của chính mình phụ thuộc vào người khác, đừng để cuộc đời
lên xuống bởi định kiến người đời.
8. Biết trân trọng chính mình mới có được một cuộc sống chân chính
Làm người hiểu được chính mình còn khó
hơn hiểu được người khác gấp vạn lần, cũng như trân trọng chính mình khó
hơn muôn phần so với việc trân trọng người khác. Có được một sức khỏe
thích đáng và một tâm lý tự tôn đủ đầy, kiên cường đối diện với sóng gió
cuộc đời. Không vì những mê hoặc bề ngoài của xã hội mà mất đi bản
thân, không vì khó khăn nhất thời mà phủ định chính mình ấy mới là điều
trân quý.
Thời thời khắc khắc tâm bình, khí hoà mà
nhìn lại bản thân, nếu như ngay cả chính mình còn không thể chấp nhận
thì nói gì đến người khác. Vậy nên, làm người sống sao mà có thể khiến
bản thân trân trọng được chính mình trước đã.
9. Trong họa có phúc, trong phúc có họa
Cuộc đời có được có mất, vạn vật trên
đời cũng luôn tương sinh tương khắc, hoạ là căn nguyên của hạnh phúc, và
phúc cũng chính là mầm mống tạo lên tai hoạ. Vậy nên khi vui vầy trong
hạnh phúc cũng chớ quên đi tu sửa chính mình, cũng như khi trong tai
ương hoạ nạn cũng đừng chán chường buông bỏ, bởi sau điều tai hoạ ắt là
điều hạnh phúc.
Làm người trân trọng chính mình khó hơn muôn phần so với việc trân trọng người khác. (Ảnh: Pinterest)
10. Điều quan trọng là sống sao cho một đời thực tế
Sống cuộc sống của mình sao cho mỗi ngày
đều là ngày hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều cảm nhận được hạnh phúc, an
lạc đong đầy mới đúng là thực tế.
Nếu như mỗi ngày lo lắng cho tương lai, u
sầu về quá khứ, vậy chúng ta sẽ chẳng có được một ngày hôm nay vui vẻ,
an lạc. Cũng như sống mà suốt ngày cứ mải bận tâm suy nghĩ những điều xa
với thực tế, không thể thực thi thì sao tâm thân có thể thanh bình?
11. Gốc rễ của niềm vui do chính mình tạo ra
Thông thường nhiều người luôn đem niềm
vui cuộc sống của chính mình ủy thác vào những sự việc bên ngoài, phụ
thuộc vào sự tán đồng của thế tục. Đa phần đều là vì tiền tài địa vị,
đãi ngộ, một khi họ đã mất đi những thứ đó thì cũng coi như mất đi niềm
vui, sự hạnh phúc để rồi đau buồn tột độ. Suy cho cùng, thứ hạnh phúc,
niềm vui mà họ có được cũng chỉ là điều tạm bợ không bền vững.
Nếu như một người sống vui vẻ bởi sự ước
chế của những điều bên ngoài thì một khi những thứ đó mất đi, họ cũng
coi như mất tất cả. Suy cho cùng, thứ hạnh phúc, niềm vui mà họ có được
cũng chỉ là điều tạm bợ không bền vững.
Vậy nên chỉ khi nào một người có thể tìm
được ý nghĩa chân chính của cuộc đời mình, tìm thấy niềm vui thực tại
trong chính nội tâm của mình, người đó mới là người nắm chắc được chìa
khóa của hạnh phúc chân chính.
12. Cảm giác hạnh phúc chính là hạnh phúc
Rất nhiều người luôn đêm ngày suy nghĩ
và kiếm tìm những thứ được cho là hạnh phúc, có người có thể tìm được,
có người không. Tuy nhiên cũng có những người có được thứ họ muốn nhưng
cuối cùng cái được chẳng bằng cái mất.
Kỳ thực, hạnh phúc chỉ là những điều
giản đơn, đôi khi chỉ là một buổi sớm mai thức giấc được ngồi nhâm nhi
ly cà phê một mình trong không gian tĩnh lặng. Hoặc giả được chuẩn bị
bữa sáng cho người mình thương yêu, hay như ngắm nhìn vợ trẻ, con thơ
vui đùa trong tổ ấm. Và cũng có thể, hạnh phúc đó là được một cái khoác
vai của hai người bạn lâu ngày gặp lại. Tất cả đều có thể, bởi hạnh phúc
chính là cảm giác của chính mình, người biết đủ thì sẽ luôn hạnh phúc,
người không biết đủ thì hạnh phúc mãi chỉ là điều xa quá tầm với của họ.
Đôi khi chỉ là một buổi sớm mai thức giấc được ngồi nhâm nhi ly cà phê một mình trong không gian tĩnh lặng.(Ảnh: Noizz)
13. Làm người thì phải biết ghi nhớ ân đức với người khác
Làm người mà không thể nhớ đến ân đức
người khác thì ắt chỉ biết quên ân, phụ nghĩa, khi có việc thì thề non
hẹn biển, lúc xong rồi thì thì trở mặt làm ngơ. Sau này có khó khăn sẽ
chẳng có ai ra tay tương trợ. Đây là loại người sẽ khiến người khác chán
ghét nhất.
Người sống vong ân phụ nghĩa sẽ khiến
cho bạn bè tổn thương, người thân đau khổ, mọi người xa lánh, loại người
này thường có biểu hiện tranh công, đoạt lợi, ham muốn những cái lợi
trước mắt. Vậy nên cuối cùng họ chỉ được cái nhất thời mà mất đi cái bền
vững.
14. Phàm làm việc gì cũng cần để lại con đường lui cho chính mình
Mỗi người đều có con đường và vận mệnh
riêng của chính mình. Trên đường đời, mỗi người ta gặp, mỗi việc ta thấy
đều không phải chuyện ngẫu nhiên mà đều là duyên phận. Tất cả việc ta
làm, người ta gặp đều không nằm ngoài 3 loại người này:
– Là người có thể thấu hiểu mình, người có thể hòa hợp và coi trọng mình.
– Là người không những không hiểu mình mà còn làm tổn thương, bài xích mình.
– Là người không liên quan đến cuộc sống của mình, không liên quan đên đau buồn sướng khổ của mình.
Đối với loại người thứ nhất, là người có
ân với ta, cần phải tôn kính, trân trọng như một người thầy, người bạn
dẫn dắt mình, có cơ duyên thì cần báo đáp.
Đối với loại người thứ hai, tuy là người
mang tổn thương cho mình, nhưng cũng không cần phải ghi thù báo oán.
Nếu không thể bao dung và tha thứ cho họ thì hãy dùng trí huệ mà tránh
xa họ. Nhưng đứng trên một góc độ nào đó, người làm tổn thương mình
chính là người mang cho mình sức mạnh, giúp mình kiên cường và trưởng
thành hơn.
Đối với loại người thứ ba, cần phải dùng lễ tương kính mà đỗi đãi, hai bên hòa ái đồng tồn.
Làm người thì phải biết ghi nhớ ân đức với người khác. (Ảnh: Girly)
15. Điều mình không muốn, chớ làm cho người khác
Khổng Tử nói: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư
nhân“, nghĩa là: Điều gì bản thân mình không muốn thì chớ làm cho người
khác. Người quân tử chính là như vậy, không ép buộc, cưỡng chế người
khác, chỉ một lòng lấy thiện đãi người. Một đoàn thể có thể hài hòa ổn
định hay không, then chốt chính là việc mỗi cá thể trong đoàn thể đó có
thể tôn trọng, bao dung, lấy tấm lòng từ bi để đối đãi với nhau hay
không. Nếu hãy còn tính toán, trách móc lẫn nhau thì khẳng định người ta
sẽ không thể sống thanh thản dù chỉ một khắc.
Vậy nên làm người thì cần phải biết luôn
suy xét hành vi và lời nói của chính mình xem có hòa ái hay không? Có
như vậy mới có thể nhận được sự chấp nhận của người khác, trở thành một
người lương thiện chân chính và cũng không nên xem mình là trung tâm của
mọi vấn đề.
16. Khi đắc ý không quên hình, khi thất ý không quên thái
Con người khi đắc ý dễ đánh mất đi hình
tượng của mình, quên đi bản thân mình là ai, dễ dẫn đến lời nói hành
động không hợp với lễ, không đúng với đạo, đi đến chỗ sai lầm.
Thân trong nghịch cảnh chính là lúc cần đến sự nhẫn nại, nếu không ắt sẽ sớm muộn thất bại.
Khi thất ý con người dễ quên đi thái độ
của mình, một khi thái độ không còn sẽ chẳng biết tương lai ra sao,
khiến cho tư duy tuyệt vọng, hành động sai lầm.
Thế nên khi đắc ý phải giữ mình, khi thất ý cần phải giữ thái, thái độ trầm tĩnh, bình lặng mới không dẫn đến sai sót.
17. Làm người thì cần phải hỉ lạc có độ
Có câu vật cực tất phản, vui chơi giải
trí có chừng mực sẽ giúp điều tiết tâm lý, giải tỏa áp lực, giúp người
thoải mái. Còn vui chơi quá độ không có điểm dừng ắt sẽ khiến thân tâm
tổn hại, đầu óc hoang mang, tinh thần mệt mỏi mất đi sức lực và sự thanh
tỉnh vốn có của mình.
Cổ nhân nói: “Đại phàm khoái ý xử, tức
thị đa bệnh xử” (Chỗ vui vẻ nhất cũng chính là chỗ nhiều bệnh tật đau
buồn nhất), thường thì những nơi khiến ta vui vẻ, hưng phấn tột độ lại
là nơi khiến ta mất đi ý chí, dẫn đễn chỗ thống khổ, hối hận.
Đời người có hỉ có lạc mới gọi là kiếp
nhân sinh, tuy nhiên làm người thì phải biết buồn vui có mực như vậy mới
có thể đi được bền, đứng được vững.
18. Làm người đối nhân dùng tình cảm, đối việc dùng lý tính
Xử lý công việc thì không thể cứ dựa vào
tình cảm của mình mà làm, nếu không ắt sẽ gặp phiền phức. Có đôi khi
cảm giác của con người là sai trái, sự việc nó không nhất định là đơn
giản như những gì chúng ta nghĩ, như những gì chúng ta nhìn thấy ở bề
mặt.
Chỉ khi một người khi có thể dùng lý
tính mà làm việc mới có thể tránh khỏi những sai lầm đáng tiếc xảy ra.
Xử lý công việc một cách có lý trí mới giúp ta không phải ôm hận và nuối
tiếc.
Theo: book.idv.tw
Minh Vũ biên dịch
Minh Vũ biên dịch
No comments:
Post a Comment