Vú của vợ thằng bạn tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều những nốt đỏ
li ti. Tuy không đau và không mưng mủ, nhưng những vết đỏ ấy cứ ngày một
lan rộng ra nhiều hơn khiến tôi và vợ thằng bạn tôi rất hoang mang. Khi
được tôi thông tin về bệnh tình của vợ mình thì thằng bạn tôi cũng tỏ
ra lo lắng không kém, và nó quyết định đưa vợ đi khám.
Khám cho
vợ nó là một cậu bác sĩ - nghe nói học rất giỏi và đã từng giành được
học bổng toàn phân, à nhầm, toàn phần của trường đại học y - người có
công nghiên cứu và phát triển phương pháp mổ đẻ nội soi đang được các bà
bầu cũng như các chị em trong độ tuổi sinh nở khắp nơi rất quan tâm.
Sau khi soi mói, vày vò kỹ lưỡng và đầy trách nhiệm bộ phận phát bệnh
của bệnh nhân, thì cậu bác sĩ mới lắc đầu, bảo rằng vợ thằng bạn tôi bị
rối loạn nội tiết tố vú, phải cắt vú càng sớm càng tốt. Nếu để nó lan ra
tay thì sẽ phải cắt tay, để lan ra cổ thì sẽ phải cắt cổ.
Một
bác sĩ hàng đầu đã nói vậy thì đương nhiên vợ chồng thằng bạn tôi phải
nghe lời. Nhưng ở đời, mấy ai học được chữ ngờ - ngờ ở đây là ngờ u
ngu: Sau khi cắt xong, mất cặp vú, và mất cả mớ tiền, thì vợ thằng bạn
tôi mới phát hiện ra rằng: mấy cái vết đỏ ấy chả phải bởi rối loạn nội
tiết tố gì, mà là vì cái xu-chiêng màu đỏ mà vợ thằng bạn tôi mua ở cái
shop con kưng hay con kẹc gì đó. Tiên sư bố nhà nó: tưởng là hàng có
thương hiệu, ngờ đâu lại là hàng Tàu, mặc vào phai màu làm người ta bị
cắt vú. Cũng may là vợ thằng bạn tôi không mua sơ-lít ở cái shop con kẹc
ấy, chứ nếu mua thì giờ này không chỉ con không có sữa bú, mà bố cũng
chả có chỗ chơi.
Vợ chồng thằng bạn tôi lập tức đến bệnh viện tìm
cậu bác sĩ kia để bắt đền, nhưng cậu ta đã lặn mất tăm. Không còn cách
nào khác, vợ chồng thằng bạn tôi đành phải lên phường báo công an.
Người tiếp nhận và chịu trách nhiệm xử lý vụ việc của vợ chồng thằng
bạn tôi là một cán bộ điều tra còn rất trẻ - nghe nói học cũng rất giỏi,
là người có công nghiên cứu và phát triển phương pháp tra tấn tội phạm
online đang được các phạm nhân và các thanh niên có tiền án tiền sự
trong độ tuổi trộm cắp ở khắp nơi rất quan tâm.
Đọc xong đơn của
vợ chồng thằng bạn tôi, anh cán bộ điều tra lắc đầu, bảo là đơn này chưa
được, cần phải có chữ ký của trưởng thôn xác nhận là vú của vợ thằng
bạn tôi to bao nhiêu, nặng thế nào. Bởi kích thước và khối lượng của vú
sẽ là cơ sở để định tội thằng bác sĩ: vú càng to, tội thằng bác sĩ càng
nặng; vú nhỏ, tội thằng bác sĩ sẽ nhẹ hơn; không có vú, thì thằng bác sĩ
sẽ vô tội.
Vật vã cả tuần trời, vợ chồng thằng bạn tôi đã xin
được xác nhận của thôn. Nhưng khi mang xác nhận ra phường nộp thì lại
không thấy anh cán bộ điều tra đâu cả. Hỏi thì người ta bảo là hôm khác
quay lại, vì nay anh cán bộ điều tra phải về quê thăm người yêu cũ đẻ.
Hôm sau quay lại vẫn không gặp, người ta lại bảo là hôm sau quay lại, vì
nay anh cán bộ điều tra về quê bốc mộ cụ… Năm lần bảy lượt sau đó, vợ
chồng thằng bạn tôi đến cũng vẫn không thể gặp, hỏi thì đều nhận được
câu trả lời tương tự, với những lí do cũng sêm sêm như thế.
Tôi
nghe vợ chồng thằng bạn kể lại sự tình thì sốt ruột quá, bảo: “Được
rồi! Mai tôi sẽ đi cùng vợ chồng bạn. Sẽ bằng mọi cách tìm gặp anh cán
bộ điều tra. Không thể cho người ta lấy vú của vợ bạn ra làm trò đùa như
vậy được!”.
Hôm sau, 3 chúng tôi cùng lên phường tìm gặp anh
cán bộ điều tra. Tất nhiên, anh cán bộ điều tra không ở đó, hỏi thì họ
bảo hôm sau quay lại, vì nay anh cán bộ điều tra đi họp lớp cấp 3. Do đã
đặt quyết tâm là phải gặp bằng được, nên chúng tôi đã xin địa chỉ nơi
anh cán bộ điều tra đang họp lớp để đến tận nơi tìm.
Đó là một
nhà hàng sang trọng. Sau khi chúng tôi hỏi thăm, nhân viên nhà hàng dẫn
chúng tôi vào một phòng vip - nơi anh cán bộ điều tra cùng các bạn cấp 3
của anh đang “Hai ba zô! Hai ba uống!”.
Cửa phòng mở, chúng tôi
bước vào và cả bàn nhậu quay ra. Chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì một
cậu ngồi ngay đầu bàn - khi vừa nhìn thấy tôi - đã chợt reo lên đầy mừng
vui: “Ơ kìa thầy! Em chào thầy ạ! Thầy không nhận ra em à? Em là thằng
đã được thầy sửa điểm để đỗ thủ khoa kì thi tốt nghiệp cấp ba năm xưa
đây mà”. Tôi ậm ờ, vì thú thật là tôi đã sửa điểm cho biết bao thế hệ
học sinh thân yêu rồi, làm sao tôi nhớ nổi, nhưng rồi tôi vẫn phải giả
vờ: “À… Ờ… Thầy nhớ chứ! Thế năm đó, em nộp hồ sơ xét tuyển vào trường
nào?”. “Dạ, em nộp vào đại học an ninh! Cũng thủ khoa luôn thầy ạ!”.
Đúng lúc này, thằng bạn kéo áo, ghé tai tôi thì thào: “Đây chính là anh
cán bộ điều tra chúng ta đang tìm đó!”. Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng
gì thì lại một cậu khác ngồi phía cuối bàn đứng dậy bảo: “Thầy ơi, vậy
thầy có nhận ra em không? Em cũng được thầy sửa điểm cùng năm đó đấy ạ!
Nhờ vậy, em đã đỗ vào trường y, và giờ đang làm bác sĩ ngon lành rồi
ạ!”.
Tới lượt vợ thằng bạn tôi kéo áo, ghé tai tôi, bảo: “Đây
chính là thằng bác sĩ đã cắt vú em đó anh!”. Tôi ngỡ ngàng, chưa kịp nói
được gì thì lại thấy một cậu nữa ngồi chỗ góc bàn đứng dậy nói: “Thầy
ơi, thế thầy có nhận ra em không? Em cũng được thầy sửa điểm năm ấy đấy.
Nhờ vậy, em đã đỗ vào đại học ngoại thương, giờ, em là chủ của chuỗi
các shop con kẹc, chuyên kinh doanh xu-chiêng hàng hiệu ạ”.
Tôi
lại thấy hai vợ chồng thằng bạn tôi kéo áo, định ghé tai tôi thì thào gì
đó, nhưng tôi đã kịp xua tay gạt đi, bởi tôi biết thừa vợ chồng nó định
nói gì rồi, và tôi còn biết là vợ chồng chúng nó đang rất muốn lao vào
mà chửi bới, sỉ vả cái lũ mất dạy đã làm vợ chồng chúng nó khốn khổ,
nhưng lại một lần nữa, tôi phải ngăn chúng lại bằng giọng van nài:
“Thôi, đừng chửi chúng nó! Chửi tao đây này! Tao mới chính là thủ phạm
gây ra những chuyện này! Tao mới chính là kẻ phải chịu trách nhiệm về
cặp vú của vợ mày!”.
Tưởng mọi chuyện thế là xong, nhưng chưa:
trên đường về, vợ chồng thằng bạn tôi lại bị một thằng cướp phóng từ
phía sau lên giật mất điện thoại và túi xách. Vợ chồng thằng bạn lại
định đi báo công an, nhưng tôi lại gạt đi, bảo: “Thôi, đừng báo! Tao đây
mới chính là người phải chịu trách nhiệm cho vụ cướp vừa rồi!”. Vợ
chồng thằng bạn sửng sốt nhìn tôi, hỏi: “Mày cũng sửa điểm cho cái thằng
cướp đó luôn hả?”. Tôi lắc đầu: “Không! Thằng cướp đó trước đây học rất
khá! Đúng ra, nó đã đỗ đại học nếu như tao không sửa điểm cho mấy thằng
kia. Vì bị trượt đại học oan uổng, nên nó đâm ra bất mãn, chán đời, lêu
lổng chơi bời, để rồi giờ... nó trở thành thằng ăn cướp!”.
Võ Tòng Đánh Mèo
Chắc tên Buồi Hiền cũng là học trò của ông thầy này?
ReplyDeleteChắc tên Buồi Hiền và Hồ Ngốc Dại cũng là học trò của ông thầy này!