Nhân đọc bản tin, hiện nay có khoảng 5,000 phụ nữ Việt Nam đang hoạt động mại dâm trá hình ở Malaysia!
Theo quan niệm dân gian những phụ nữ hành nghề mại dâm, hay gái đĩ là
loại gái bán thân vì tiền. Dưới mắt đàn ông họ là dụng cụ giải khuây,
trong mắt đàn bà là sự hư hỏng, là một vết nhơ đáng khinh bỉ và xa lánh.
Trong bài này, tác giả không có ý miệt thị một nghề, nếu nó được xem là
cái nghề. Tôi cũng không biết ai là tác giả cái câu “nếu không có những
con đĩ, làm sao có con gái nhà lành.”
Nhưng sao cái đất nước khốn nạn của chúng ta lại có nhiều phụ nữ sa chân vào bùn nhơ như vậy.
Tình hình mua bán phụ nữ tại Việt Nam càng ngày càng tồi tệ.
Nguyễn Văn Thuận, phó giám đốc Công An Cần Thơ, cho rằng: “Rất khó
kiểm soát tình hình mua bán người ra nước ngoài vì tội phạm hoạt động
ngày càng tinh vi. Nạn nhân bị dụ dỗ ra nước ngoài sẽ có việc nhẹ, thu
nhập cao, lấy chồng nước ngoài có kinh tế khá giả, hoặc nạn nhân được
mời đi du lịch nước ngoài rồi tìm cách lừa bán vào các lầu xanh.”
Theo Cục Tham Mưu Cảnh Sát, Bộ Công An, phần lớn nạn nhân bị bán sang
Trung Cộng, Malaysia, Indonesia, Singapore và cả Cambodia để làm gái
mại dâm. Xót xa hơn, hiện nay có khoảng 5,000 phụ nữ Việt Nam đang hoạt
động mại dâm trá hình ở Malaysia.
Con số 5,000 do chính quyền Cộng Sản đưa ra, hẳn là con số khiêm
nhường chưa dám nói sự thật, nhưng con số này đối với một người Việt Nam
đã là một con số kinh hoàng, nhức nhối cho thân phận con người dưới chế
độ này!
Con số 5,000 “khiêm tốn” này chỉ dành cho một xứ Malaysia, nếu như
cộng với Singapore, Thái Lan, Cambodia, Indonesia, Singapore, Âu Châu;
tội nghiệp kể cả Phi Châu nữa, thì con số này lên đến bao nhiêu?
Là người Việt, chúng ta thử nhìn lại, con cái chúng ta được học hành,
chăn ấm nệm êm, có một cuộc hôn nhân tử tế, sống ra con người thì những
phụ nữ khốn khổ này cũng là đồng bào, ruột thịt của chúng ta phải làm
nghề bán thân, như những món hàng để kiếm miếng ăn.
Không phải ai cũng tin lời bọn buôn người, tin rằng mình sẽ có một
cuộc hôn nhân hợp pháp, có công ăn việc làm, có thu nhập giúp đỡ cha mẹ,
người thân. Cũng như những người vượt biển ngày trước ra đi, ai cũng
nuôi hy vọng được đến bến bờ tự do, nhưng họ đã chấp nhận trước những
tình huống có thể xẩy ra như chết vì tàu chìm, bị cướp bóc, hiếp dâm.
Hội nghị tổng kết về mại dâm năm 2013 của Việt Nam cho thấy: cả nước
ước tính có gần 33,000 người bán dâm. Con số này hẳn là một con số quá
ít, chưa tính đến đoàn quân “xuất khẩu lao động trên giường” hiện nay.
Tuổi bán dâm ngày càng trẻ, từ 16-18 tuổi chiếm 15.3%, từ 25-35 tuổi
chiếm 35% và đông nhất là từ 18-25 tuổi chiếm 42%. Về học vấn, 17.1% chỉ
tốt nghiệp tiểu học, 39.3% đã tốt nghiệp trung học và đáng lưu ý là
khoảng 10.3% đã tốt nghiệp đại học hoặc cao đẳng. Quan niệm cho rằng gái
mại dâm do “học vấn thấp” thực tế không còn đúng nữa, như Bộ Công An
xác nhận đối tượng bán thân là những người học vấn thấp, kinh tế khó
khăn, không có việc làm, mâu thuẫn với nguồn tin sinh viên, hoa hậu,
người mẫu… hành nghề mại dâm rộ lên ở Việt Nam hiện nay.
Xưa kia, nói đến những cô gái hành nghề “buôn phấn bán hương” thường
cho số phận phải bán mình là vì hoàn cảnh gia đình, biến động cuộc sống,
hay bị mưu mô, lừa lọc, sa bẫy của những tầng lớp phong kiến, như cảnh
nàng Kiều bán mình chuộc cha… Hầu hết những cô gái lỡ sa chân vào nghề
này đều có một câu “xuống xề” như nhau: nhà nghèo, anh chị em đông, cha
mẹ đau ốm, học hành dở dang, bị lừa mất trinh tiết, sa chân vào bùn dơ
rồi không thoát ra được!
Nhưng bây giờ, phần lớn “nạn nhân” là những loại người thích hưởng
thụ, muốn đổi đời, giàu có, chưng diện. Hoa hậu đứng đầu đường dây “bán
dâm” tuyên bố “cat-xê” chỉ đủ mua son phấn. Sinh viên sẵn sàng lên
giường vì xe đẹp, phone đắt giá để tranh hơn thua với bạn bè. Tất cả chỉ
vì tiền. Châm ngôn này được Hoa hậu Đồ lót Ngọc Trinh khẳng định:
“không tiền thì cạp đất mà ăn!”
Không có gì dễ kiếm tiền bằng nghề “lên giường!” Trong khi mức lương
của giáo viên từ 3-10 triệu đồng, thu nhập của người lao động khoảng
trên 5.5 triệu đồng một tháng, thì hoa hậu lên giường mỗi lần 1.2 tỉ
tiền Việt (hơn $50,000) Và nếu có “cầu” từ những cấp cán bộ đảng có
quyền thế, tham những, hối lộ, cướp đất, cướp ruộng của dân, giàu có,
trác táng vung đồng tiền qua cửa sổ, thì tất nhiên phải có “cung,” vì
đây là nghề không vốn, trong xã hội băng hoại này lại là nghề ăn nên làm
ra!
Động lực và hoàn cảnh nào đã khiến cho hàng trăm nghìn phụ nữ Việt
Nam dấn thân vào con đường mại dâm trên ba miền đất nước và ra cả hải
ngoại? Chính quyền chịu trách nhiệm gì trong việc này, ngăn chận, khuyến
khích hay vô cảm, vô tâm vì lợi nhuận?
Một nàng Kiều của Nguyễn Du đã làm xúc động, mủi lòng bao nhiêu người
từ năm này qua năm khác trên quê hương Việt Nam, ngày nay, có hàng trăm
nghìn nàng Kiều bán thân, ai sẽ là người thương cảm cho họ.
Chọn đề tài này, tôi không có ý bêu rếu hay xát muối vào những vết
thương của con người khốn khổ trong một đất nước khốn nạn này, mà cảm
thấy chạnh lòng, vì cũng đầu xanh, máu đỏ, cùng một quê hương, cũng một
phận người!
Xã hội có những nghề thường tình được công nhận, tôn trọng nhưng cũng
có những nghề bị xem thường, ghét bỏ như là kỹ nữ bán thân xác. Nhưng
trong tình người, dưới tinh thần dung thứ, một người làm kỹ nữ, một tên
cướp đường, hay bất cứ nghề nghiệp nào cũng đều được nhìn trong cặp mắt
hiểu biết, cảm thông.
Vì ai? – “Bạn ơi, nguồn thảm sầu kia bởi. Số phận hay do chế độ này?” (Tố Hữu).
Huy Phương
No comments:
Post a Comment