Ngày
còn trong nước, nhờ “ánh sáng quang vinh của đảng dẫn lối soi đường” nên
xe tôi không cần đèn pha, đèn xi-nhan mà vẫn đi đến nơi về tới chốn; và
nhờ những chiếc “công-nông” ồn ào, lọc ca lọc cọc nên xe tôi cái gì
cũng kêu, mỗi cái kèn không kêu.
Thưa bạn đọc đó là chiếc xe “2
bò” chứ không phải 2 ngựa của tôi. Khốn nỗi tính hay mơ, đánh xe bò mà
tôi tưởng đang lái Lăm-bò-ghi-ni (Lambor-ghini). Cũng nhờ lái xe bò quen
tay nên qua bên đây tôi không lọng cọng chút nào khi lái xe Huê Kỳ.
Chiếc
xe hơi là cái chân của mọi người ở Mỹ thì không ai không biết. Bà xã
tôi không ngoại lệ, cũng phải ráng thi cho bằng được cái bằng lái xe, để
có thể tự đi lại mà không cần nhờ đến chồng con. Thi bằng viết thì
không khó lắm, nhưng thực hành lái xe đối với bả gần như chuyện lên trời
xuống biển. Sau nhiều lần trần ai khoai củ, rớt lên rớt xuống, bả cũng
giựt được cái lai-xần. Có lẽ hôm đó, ông giám khảo “bụng dạ bất an” bị
Tào Tháo rượt hay sao đó, nên ông chấm cho đậu thật nhanh vì cần về gấp
để giải quyết chuyện nước non. Đàn ông như chúng ta, nhiều người cũng
vất vả lắm mới lấy được cái bằng (Driver license) để lái xe; còn đa số
thì dễ ẹc vì trời sinh đàn ông là phái mạnh để gánh vác việc Nước, việc
Nhà. Riêng tôi chỉ dám gánh việc thứ 2 thôi cũng đủ mệt rồi.
Sinh
ra trong một gia đình khá đông con, sức khỏe lại èo uột, châm chạp, và
khó nuôi nên cha mẹ không cho cô con gái làm gì cả vì “làm như ma sờ mả,
để đấy các chị nó làm cho”. Cứ như thế, bả chẳng bao giờ phải xông pha
vào chốn khói lửa mịt mù trong bếp cho đến ngày vượt biên qua tới đất Mỹ
bả cũng chưa biết nấu cơm. Còn chuyện vượt biên với bả như đi du lịch
bị say sóng, thế thôi.
Nghe kể, xe du lịch chở xuống bãi Bà Rịa,
người ta kêu chạy mau, bả chạy không kịp, được ai đó nắm kéo đi, chân
hổng mặt đất, đến được bờ sông. Vừa thấy chiếc tàu là đã say sóng rồi
chưa cần bước lên. May sao, cũng ai đó ném bả vào trong hầm tàu, say
sóng nằm đó cho tới khi tàu cặp bến trại tỵ nạn Nam Dương.
Sở dĩ
tôi phải dông dài lý lịch trích ngang trích dọc của bả để bạn đọc biết
rằng bả thuộc loại người rất hiền lành, chịu đựng, không nhanh nhạy,
không theo kịp thời trang, đơn sơ rất mực mà chậm chạp cũng rất ư! Thưa
vâng, bả chậm lắm trừ… LÁI XE. Mấy thằng bạn Mỹ chỗ tôi làm, hay khoe vợ
nó nấu món này món kia rất ngon và rất nhanh, và tháo vác trong việc
này việc nọ. Chúng hỏi tôi vợ mày thì sao? Tôi đáp:
-“My wife,
she’s an excellent cook, she does everything slow, but…driving.”(Vợ tôi
là 1 đầu bếp tuyệt vời, cô ấy làm gì cũng chậm, chỉ lái xe là nhanh
thôi.)
Tụi bạn há hốc mồm rồi cười phá lên. Đúng vậy, bả làm việc
nhà, nấu ăn, hay bất cứ chuyện gì đều rất từ tốn và chậm chạp, chỉ lái
xe là không ai nhanh bằng. Vì thế các hãng bảo hiểm xe không muốn bán
(insure) nữa khi thấy tên bả bị quá nhiều “speeding tickets”. Cuối cùng
tôi phải chịu mua với 1 giá cắt cổ để có bảo hiểm cho bả lái xe. Mỗi lần
ngồi sau tay lái, là một lần cảm xúc trào dâng, đôi chân như được gắn
thêm cánh, bả nhấn chân ga đụng sàn xe làm tôi ngồi kế bên tưởng như
mình là phi công cảm tử Kamikaze, 1 đi không trở lại. Nhất là khi bả khi
cố gắng nhập vào đường cao tốc (freeway) thì tôi cam đoan ai là người
thích cảm giác mạnh cũng phải xin chừa: Động cơ xe rú lên dữ dội, xe đảo
qua lắc lại trong khi bả không hề giảm tốc độ, mặc cho ai né mình thì
né chứ nhất định mình không né ai.
Ngày đó, tôi có 1 chiếc Cutlas
Oldsmobile 88, xe thể thao hai cửa, tám (8) máy (8 xi-lanh), 320 mã
lực. Chiếc này được coi là antique car (xe cổ) giờ không còn sản xuất
nữa, nhưng có tiếng rất bền và mạnh mẽ (muscle car), to và cứng cáp như
chiếc xe tăng; tôi phải săn lùng các nghĩa địa xe mua từng bộ phận riêng
rẽ, sơn sửa, và ráp lại thành 1 chiếc xe chạy ngon lành. Chiếc
Oldsmobile này là chiếc xe mơ ước (dream car) của tôi, nên tôi nâng niu
và quý nó lắm. Chỉ cần nhấp nhẹ chân ga là chiếc xe vọt lên như con tuấn
mã và lao vun vút trên xa lộ.
Một hôm bả mượn đi công chuyện gấp
và đụng một chiếc Mitsubishi, làm nó bẹp dúm 1 bên còn xe của tôi, cái
bửng trước bị nhún vô 1 chút. Người tài xế xe kia gãy tay phải băng bột.
Biên bản phạt ghi 60 miles/hour trong vùng cho phép 40 miles/hour. May
là không chết người.
Lần khác, hai vợ chồng và hai đứa con nhỏ,
trên chiếc Toyota 4Runner, lái xuyên bang từ California về lại Arizona,
khoảng 2 giờ sáng, vì lái xe lâu, tôi buồn ngủ ríu mắt; tuy biết là giao
trứng cho ác, nhưng tôi phải bấm bụng, cắn răng, may là còn đủ răng để
cắn, nhờ bả lái cho một đoạn để tôi chợp mắt 1 chút.
Đang mơ màng
không biết được bao lâu, tôi có cảm giác sao xe chạy êm thế? Hình như
tôi đang bay? Chiếc xe đang bay thì đúng hơn. Hí một mắt, nhìn đồng hồ
tốc độ đang ở số 95 miles/hour, mồ hôi hột vã ra như tắm mà tôi không
dám hoảng hốt, chỉ lập bập nhưng nhẹ nhàng nói “Em ơi, em giảm tốc độ
xuống 1 chút được không?” Tức thì 4 bánh xe như vừa chạm lại được mặt
đường hay vì đang mơ ngủ mà tôi cảm nhận như thế? Chắc cả hai. Từ lúc
đó, dù phải lấy kim chống mi mắt, tôi dành tay lái cho đến khi về tới
nhà.
Một tai nạn bi hài khác của bà xã tôi xảy ra đến khó tin.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng ở giữa sa mạc khô cằn, nắng cháy da đầu như
Arizona mà lại suýt bị chết chìm không? Thưa có và có nhiều nữa là đằng
khác. Mùa mưa sa mạc (monsoon season), môt đêm vào thứ Bảy, tháng 8. Tôi
đang ở nhà thì phone reo. Giọng người đàn ông hỏi: “Có phải ông
Nguyễn?” -Vâng, tôi đây. “Xe vợ ông đang bị nước cuốn trôi ở chỗ…Bà ấy
không sao, chỉ bị 1 phen sợ hãi thôi. Mời ông đến ngay nhé”.
Đến
nơi, trời vẫn còn “làm mưa bay giăng giăng, mây tím dệt thành sầu”, từ
xa tôi đã thấy đèn cứu cấp của 1 chiếc cứu hỏa, 3 chiếc xe cảnh sát và
một dãy dài xe cộ chờ bên kia bờ nước. Con đường bị cắt ngang bởi một
giòng nước đang chảy xiết, bên phải bờ đường, chiếc Altima 3.5 L mới
toanh của bả đang nằm trong con mương nước bị ngập sâu đến nửa xe. Bà xã
tôi đang ngồi co ro trong một xe cảnh sát, quần áo ướt đẫm và vẫn run
lẩy bẩy. Tôi mừng vì bả an toàn không bị gì cả, chỉ hết hồn thôi.
Dìu
bả qua chiếc xe tôi đang đậu, tôi cảm nhận được bả vẫn còn run dữ dội
không kiểm soát được. Trước khi vào trong chiếc pick-up, tôi hỏi chìa
khóa xe, cái key-fob, sau này tôi biết giá $400 vì phải mua từ
dealership, bảo hiểm xe không đền; tay vẫn còn run lật bật, bả lục bóp
ra đưa nhưng vì vẫn còn lập cập nên đánh rơi nó xuống giòng nước đang
chảy chỉ tới mắt cá chân và trôi đi mất luôn. Tôi lại càng thương bả hơn
nữa, chỉ an ủi “không sao đâu em, không sao đâu em” và ôm lấy bả để
truyền hơi ấm và tình thương, mong bả từ từ bình tĩnh lại. Trong lúc
này, tôi biết tôi là chỗ dựa vững chắc cho vợ mình nên tôi phải càng tỏ
ra trầm tĩnh để bả không còn sợ hãi và hoảng hốt nữa. Sau khi họ kéo xe
lên và đưa đi đến sở cảnh sát, tôi đưa bả về nhà, vội vàng nấu một ly
trà thật nóng pha với mật ong và chanh, xong hối bả đi tắm nước nóng
liền hy vọng bả sẽ mau chóng lấy lại quân bình.
Căn cứ trên biên
bản cảnh sát và lời bả kể, tôi tóm tắt câu chuyện như sau: Trên đường đi
làm về, cơn mưa như thác lũ trút xuống, thấy một dãy dài xe cộ ngưng và
đậu lại bên vệ đường, không xe nào dám băng qua. Như một đại tướng cỡi
ngựa duyệt hàng quân, bả đường đường hiên ngang cho xe vượt lên cho tới
khi thấy bảng đường chữ đỏ ghi “Do not enter when flooded”. (không được
đi vào khi nước lụt). Tất cả những cặp mắt ái ngại nhìn theo, nhưng bả
lại tưởng là những cặp mắt ngưỡng mó.
Ngừng xe lại với một thoáng
ngập ngừng, bả tự nhủ “ôi nhằm nhòi gì, xe ổng mới mua nghe nói tới 6
máy lận, mạnh lắm, chắc không sao đâu. Mấy người kia nhát hít, không dám
đi thì mình đi”.
Thế là chân ga đạp lút sàn cho xe “bay” nhanh
qua giòng nước chảy bé tí xíu đó. Nào ngờ “giòng sông định mệnh” cuốn
trôi đi cái xe nặng hơn 3,200 lbs và đưa nguyên cái xe xuống hố thoát
nước bên đường. Kết quả ra sao thì bạn đọc đã biết rồi, phải không?
Nhưng trong cái xui vẫn có cái may:
Số là cảnh sát chuẩn bị tặng
bả 1 cái traffic ticket vì không tuân theo luật giao thông Arizona, luật
Stupid Motorist Law (1) (người điều khiển xe ngu). Lúc tôi đang tiến
đến viên cảnh sát trong cảnh nhá nhem tranh tối tranh sáng của đèn cấp
cứu thì anh ta nói lớn:
- Tôi thấy ông quen lắm, chắc chắn tôi biết ông.
Tôi vẫn chưa nhận ra viên cảnh sát đó là ai, thì anh tiếp:
-Phải ông là B. Nguyễn? Học trường … lớp…năm…, phải ko? Tôi là….
Lúc
này thì tôi biết anh ta là ai rồi. Tôi hay cho hắn cọp-pi toán hoài lúc
ngồi gần nhau trong lớp. Hai thằng nhận ra nhau sau một thời gian khá
lâu không gặp. Mới biết cha ông mình sai tè le khi hay trích dẫn câu:
“Giúp vật, vật trả ơn. Giúp nhơn, nhơn trả oán”. Câu này trật lất trong
trường hợp của tôi. Anh ta cười ha hả:
- OKay, chờ tôi chút nhé.
Anh
ta nói gì đó với mấy cảnh sát viên khác rồi vẫy tay kêu tôi lại giới
thiệu với họ. Sau đó, anh ghi nhanh cái gì đó trên góc phải của tờ biên
bản và rứt nó ra đưa cho tôi kèm theo mấy lời sau:
Giờ chúng tôi
đổi số code của biên bản. Thay vì phạt thì chỉ cảnh cáo bà xã anh thôi.
Mọi chi tiết đều trong đây, có gì liên lạc với tôi nhé. Good luck for
the car’s repair. (Chúc sửa xe may mắn).
Xong anh ta ghé tai tôi nói nhỏ:
-
Nếu đóng phạt thì khẳm à nghen, lên đến tiền ngàn vì hôm nay weekend và
tối khuya, overtime cho cảnh sát và sở cứu hỏa. May mắn tụi mình gặp
lại nhau nên ông bà không phải trả gì cả. Chỉ lo bảo hiểm sửa xe thôi.
Cần giúp gì cứ liên lạc nhé.
Nếu không, đúng là vừa mất xe lại
còn bị phạt tiền “ngu” nữa thì đúng là Trời hại người ngay đây mà. Một
thời gian ngắn sau đó, một cô bạn của vợ chồng tôi tên N.L, trong vụ lụt
năm ngoái ở Houston, TX cũng “lấy xe làm thuyền” như bà xã tôi, kể
chuyện “chìm xuồng” của nàng làm tôi cười hoài không dứt.
. . .
Tôi
viết cho những người có cùng 1 hoàn cảnh như tôi, có một bà vợ lái xe
chẳng giống ai như bà xã tôi để các ông nghĩ lại mà thông cảmû.
Lẽ
ra ở Việt Nam thì các nàng không phải tự lái xe đi làm, tự lái xe đi
chợ, đưa con đến trường, khám bệnh, v.v… Mà chúng ta, các đấng trượng
phu, “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”, phải có nhiệm vụ đưa đón
các bà cho đúng phận làm chồng.
Dù phận liễu yếu đào tơ, mấy bả
cũng phải đi làm, lại còn chợ búa, nấu nướng phục vụ chồng con trong khi
các ông ngồi ghế bành, bấm remote control hoặc tệ hơn là đang “dô dô
chăm phần chăm” với bạn nhậu. Vậy mới biết ở đất Mỹ này, vợ chồng chia
đôi gánh nặng, ngọt bùi, cay đắng cùng xẻ chia, đến một lúc nào đó, chợt
nghĩ lại càng thấy thương mấy bả nhiều hơn.
Nhớ những năm đầu
tiên còn nghèo khi mới có đứa con đầu lòng, hai vợ chồng thương yêu con
quá nên thay nhau babysit chứ không dám gởi con cho ai vì nó còn quá
nhỏ, và cũng không quen biết ai để mà gởi vì người Việt ở đây không
nhiều. Nội ngoại hai bên đều không có nơi xứ người. Ra khỏi hãng là tôi
vội vã lái xe khoảng 25 phút, đến chỗ đậu xe hãng bà xã đang làm, đợi bả
vừa quẹo vô là tôi mở cửa bưng cái nôi em bé chuyển sang xe của tôi
trong khi bả lo lấy sữa, tã và dặn dò tôi những việc phải làm. Rồi bả
lại tất bật quơ vội túi cơm đem theo vừa đi vừa chạy vô hãng để kịp bấm
thẻ làm việc. Cứ vậy hai vợ chồng người ca ngày, kẻ ca đêm chạy đua với
thời gian, cơm áo, gạo tiền một thời gian dài cho đến khi con lớn hơn
một chút mới dám đem gởi ở một nhà trẻ.
Nhìn dáng hao gầy xanh
xao, mắt quầng đen vì thiếu ngủ, bước liêu xiêu như chạy vào hãng mà
thương quá đi thôi; nếu thật có ông Bụt hay bà Tiên nào đó bước ra từ
một câu chuyện thần thoại ban cho một điều ước, tôi chỉ ước vợ tôi không
phải vất vả lái xe đi làm mà chỉ ở nhà coi con là tôi mãn nguyện lắm
rồi. Tình nghĩa vợ chồng, cay đắng ngọt bùi, hoạn nạn cùng chia, dù nàng
lái xe theo “luật riêng” của nàng thì tôi cũng vẫn mãi mãi thương yêu
và lo lắng dõi theo nàng từng “bước xe”(không phải bước chân).
Bây
giờ hai đứa con đã lớn mà tay lái của nàng cũng vẫn như xưa, nghĩa là
“em vẫn không đổi thay…” như lời một bài hát quen thuộc.
Bà xã
ơi, dù xe em có trôi ra cửa biển, dù tai nạn hay giấy phạt tới dồn dập
như thế nào đi nữa, anh vẫn sẵn sàng đóng phạt và luôn bên cạnh che chở,
bảo bọc cho em; chỉ xin em, khi đạp chân ga, thì nhè nhẹ dùm, để anh
còn có em đi bên anh cho đến hết cuộc đời này chứ, phải không bà xã?
Mất xe thì được, mất em thì không. Xin mượn câu thơ của thi sỹ Bùi Giáng để kết câu chuyện này:
Mình ơi tôi gọi là nhà
Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi.
Nguyễn Văn Tới
Brandon ơi, chắc nhớ bà xã lắm nên mới viết chuyện về "bả".
ReplyDeleteMối lần bả đi đâu một mình, chắc ở nhà Brandon hồi hộp lắm hả? Thôi kêu bả bớt lái đi không thôi tổn thọ đó.
Đọc vừa vui cừa hồi hộp dùm cho bả. Viết hay lắm.
Thank you Brandon.
NPN
Chắc anh nhà cũng từng kinh qua kinh nghiệm này rồi, phải không chị T. Kim? Có ở trong chăn mới biết chăn có rệp, hehehe. Đi xa nhớ vợ là chuyện muôn thuở không bao giờ dứt. Em cũng không ngoại lệ. Em có nói bả vô website chị đọc chuyện này để mà nhè nhẹ chân ga. Chúc chị khỏe luôn.
ReplyDelete