Đã đến
tuổi về hưu, sao không mở cửa ra đường đến với bốn phương để có những nụ cười,
những câu chuyện tâm tình, những kỷ niệm nhắc nhở.
Rồi ai
cũng phải về với cát bụi, có ai sống mãi trên nhân thế này đâu. Và thời
gian càng ngày càng ngắn lại, sức khoẻ càng ngày càng yếu đi.
Sao không
bắt tay làm ngay những điều mình mong ước, sao không đi đến ngay những nơi mà
ta thích thú, sao không sắm ngay những vật mà ta từng mơ tưởng khi trong túi
vẫn đủ tiền.
Sao không
trồng một cây hoa để sớm mai nhìn hoa nở, sao không nuôi một bầy cá để
chiều chiều nhìn chúng lội tung tăng, sao không sắm một chú chó để nghe tiếng
sủa mừng vui, cái vẫy đuôi mừng rỡ khi ta trở về nhà, sao không nuôi chú mèo
nhỏ để buổi tối nó cọ vào đôi chân trần của ta bằng bộ lông mềm mại, và nếu có
thể sao không chăm sóc một chú chim để ngày ngày đong cho chúng chút thức ăn,
chế cho chúng một cóng nước, để buổi sớm mai thức dậy với tiếng hót líu lo của
chúng để mở đầu một ngày ta được tiếp tục sống.
Đã đến
tuổi về hưu, sao không mở cửa ra đường đến với bốn phương để có những nụ
cười, những câu chuyện tâm tình, những kỷ niệm nhắc nhở. Sao không mở lòng
ra với những người ta gặp trên đường, mỗi người một hoàn cảnh, thông cảm với họ
và nếu giúp được họ, ta không nên có thái độ ban ơn mà ta đang chia sẻ. Được sẻ
chia cũng là một niềm vui.
Sao không
nói hết với ai đó những điều mà suốt đoạn đường tuổi trẻ ta không nói được, hãy
trút hết ra ta sẽ nhẹ lòng.
Sao không chào mọi người bằng cái vẫy tay, bằng một
nụ cười bởi nhiều khi đó là lần đầu tiên ta gặp họ nhưng có thể cũng là lần
cuối cùng bởi không còn duyên gặp lại, cũng có thể họ sẽ lìa cõi trần gian
bởi lẽ sinh tử mong manh đến vô cùng. Sao không đến thăm bè bạn, đồng nghiệp,
bạn học cũ, ngồi uống với họ chén nước, hỏi thăm sức khoẻ của nhau, nhắc lại kỷ
niệm của một thời.
Tuổi già nên tạo cho mình một đam mê sáng tạo: chụp hình, vẽ tranh, nặn tượng, làm gốm, làm vườn, trồng cây, viết nhạc, làm thơ, đi đây đi đó... tất cả trở thành gia vị cho cuộc sống mà thời trẻ bận rộn với manh áo, miếng cơm, lo âu cuộc sống ta không thực hiện được. Gắng đọc sách, đọc báo, vào mạng, viết mail để rèn luyện trí nhớ. Sống lâu mà chẳng nhớ gì, chẳng biết gì đang xảy ra cũng phí một quãng đời.
Đoạn
đường trước mặt của mọi người ngày càng ngắn lại, sao không thể tha thứ, bao
dung cho nhau những tỵ hiềm, những đụng chạm của một thuở. Sao không siết
tay nhau khi còn sống, chờ chi khi mất mới thắp cây nhang vái lạy. Sao không
kiếm miếng ngon để thưởng thức hương vị của cuộc đời khi túi còn đủ tiền để trả
cho món ăn ngon, đã đến lúc không nên hà tiện, keo kiệt để làm khổ thân mình,
bởi khi ta mất đi mà vẫn còn tiền cũng là điều bất hạnh.
Nếu con
cháu ngoan hiền thành đạt, có tình cảm với ta, có chăm sóc, thăm hỏi ta cũng là
điều hạnh phúc. Bằng không, nếu chúng quên tình cảm gia đình, thì cũng đừng lấy
điều đó làm buồn mà thất vọng. Ta sinh chúng ra, nuôi dạy chúng là trách
nhiệm, đừng nên ôm mãi hi vọng là chúng sẽ nuôi ta, chăm sóc ta để trả ơn sinh
thành dưỡng dục, được thế thì tốt, mà không được vậy thì cũng đừng nên thất vọng,
tủi phận, khổ đau. Bởi phải nghĩ rằng chúng cũng đang có gia đình, con cái phải
lo, chúng cũng đang có những khó khăn phải giải quyết. Ta bệnh chúng hỏi thăm,
chăm lo cũng tốt mà chúng hời hợt không lưu tâm thì cũng chẳng sao, cứ an nhiên
mà sống, cứ bình tĩnh mà sống, chẳng nên trách cứ, nặng lời làm gì.
Con cái
muốn đi theo con đường nào, chọn ngành nghề gì, yêu ai và muốn lập gia đình với
ai, ta chỉ nên khuyên nhủ, định hướng, không nên bắt chúng phải theo ý ta, sống
vì ta. Bởi chúng có cuộc đời riêng của chúng và chúng ta chắc chắn sẽ không
sống mãi với chúng nên phải để chúng quyết định đời mình.
Cũng
không nên quá tin tưởng vào con cái mà giao hết số tiền dành dụm suốt cuộc đời
cho chúng. Vì đó là mở đầu cho những bất hạnh mà ta phải chịu đựng sau
này. Nuôi dạy con cái của chúng là nhiệm vụ của chúng, ta chỉ giúp đỡ khi cần
thiết chứ không nên dành suốt thời gian còn lại của cuộc đời để bảo bọc và chăm
lo cho các cháu. Nếu khi đến tuổi mà cứ ôm khư khư các cháu, ta đã phí phạm
thời gian còn lại ngắn ngủi của mình.
Người
biết lo xa là khi tuổi trung niên đã chuẩn bị cho tuổi già, chuẩn bị để khỏi lệ
thuộc vào con cái về vật chất, được như thế những ngày của tuổi già không
phải trông mong vào những đồng tiền chu cấp của các con, được thoải mái và tự do
trong sinh hoạt. Nếu được con cái tặng quà, chu cấp thêm thì lấy đó làm vui, mà
không có thì cũng chẳng lấy gì làm thất vọng và tủi thân. Ta cũng sẽ không là
gánh nặng của con cái. Thiếu một chút cũng đừng nhăn nhó, thừa thật nhiều cũng
đừng quá mừng vui, đừng buồn vui thái quá.
Người ta
bảo nhà của cha mẹ là của con, nhà của con không phải là nhà của cha
mẹ. Do vậy, khi đến nhà con cái, không nên xem như nhà của mình mà nên đặt
mình là khách để khiến cho căn nhà của con cái khỏi xáo trộn, sinh hoạt của con
cái khỏi đổi thay.
Người ta
bảo tuổi già buồn, nhưng thật ra nếu biết cách sống và có sức khoẻ, tuổi già là
tuổi vui. Đó là tuổi đã làm xong những phận sự, chẳng còn nhiều trách
nhiệm với cuộc đời, mọi lo toan cũng chẳng còn mấy chút. Giàu cũng giàu rồi,
nghèo cũng nghèo rồi, chẳng còn sức lực và thời gian để thay đổi số mệnh. Thế
tại sao không bằng lòng những cái hiện có mà còn nuôi tham vọng, loay hoay kiếm
tìm làm chi nữa.
Đau khổ, lo âu hay hạnh phúc, hoan hỉ đều do tâm ta mà ra. Cuối con đường của cuộc sống, an lạc, an nhiên mà đi, chăm sóc bản thân, chấp nhận cái đích cuối cùng của loài người, không âu lo, chẳng sợ hãi cái chết, hãy xem cuộc đời chẳng có gì là quan trọng nữa và tận hưởng nó đến giây phút cuối cùng, âu đó chính là con đường hạnh phúc.
No comments:
Post a Comment