Friday, August 4, 2023

Đi Chơi Chùa Hương - Nguyễn Giụ Hùng


CHƯƠNG II

TUYẾN CHÙA HINH BỒNG  

       Sáng sớm tinh mơ, tôi đã nghe tiếng lục đục ngoài sân. Tôi chồm dậy nhìn ra, thấy ba cô đang chuẩn bị thức ăn sáng. Tôi vội sửa lại quần áo cho gọn ghẽ, chải vội mái tóc rồi ùa chạy phóng ra sân.

      - Này! Này! Các cô đừng chuẩn bị ăn sáng nghe chưa! Còn bao nhiêu thức ăn trong ba-lô tôi kia kìa. Ăn cho hết đi đã, nếu không, tôi phải mang nặng lắm đấy.

      Ba cô ngừng tay, nhìn nhau như hỏi ý. Thi vội nói:

      - Đúng rồi các chị ơi! Mình còn nhiều thứ để ăn sáng lắm. Không ăn để nó thiu thì uổng.

      Uyên và Mơ dừng tay nhìn tôi. Tôi chạy vào buồng xách ba-lô ra, lấy thức ăn bầy ra chõng giữa sân. Nào xôi, nào bánh, nào trái cây đủ cho bốn người ăn sáng nay. Uyên và Mơ nhìn nhau mỉm cười.

      - Mấy cô định nấu nướng gì vậy? Tôi hỏi.

      - Chị Mơ đang chuẩn bị cho nồi canh rau sắng nấu với củ mài. Chị ấy dậy cho chúng em nấu. Định ăn cơm no rồi mới đi chơi. Hôm qua, nồi canh đã chuẩn bị xong nhưng chưa kịp nấu thì tụi em mang thức ăn về nên để sáng nay.

      - Thôi chiều nay ta trở về ăn. Ta đi cho sớm. Buổi trưa ăn tạm ở đâu mà chẳng được.  

      Tôi hỏi Mơ thêm:

      - Chúng tôi định đi thêm hai tuyến nữa là tuyến lên chùa Hinh Bồng và tuyến lên chùaTuyết Sơn. Có kịp không cô Mơ?

      - Nếu chúng ta đi sớm và đi nhanh thì kịp. Nếu đi thong thả phải hai ngày, như thế thì dư giả thời giờ hơn.

      Tôi nói với Uyên và Thi:

      - Hai em tính sao? Uyên còn ngày nghỉ không? Nến hôm nay không kịp, anh tính ta ở thêm một ngày nữa để cho hai em đỡ mệt. Còn anh thì sao cũng được.

      Uyên ngần ngừ chưa quyết định.

      - Ngày nghỉ em còn, nhưng chỉ sợ phiền chị Mơ thôi.

     Tôi đề nghị giải pháp trung hoà:

     - Hôm nay ta cứ đi, nếu kịp thì ngày mai về Hà Nội, nếu không kịp, ta ở lại thêm một ngày nữa để ăn rau sắng với củ mài cho thỏa thích. Thôi cứ thế đi nhé. Mấy khi ta lại có dịp trở lại nơi đây đầy đủ như thế này.

      Mơ cứ nắm tay Uyên:

      - Chị Uyên ở lại thêm với em một ngày nữa đi mà. Em dậy chị nấu canh rau sắng với củ mài.

     Uyên cũng nắm tay Mơ:

     - Cám ơn chị! Hôm nào chị cũng phải lên Hà Nội chơi với chúng em đấy!

    Mơ vui mừng cứ nắm tay Uyên mà lắc mạnh.

    Sau bữa ăn sáng, chúng tôi vội vã lên đường. Ánh bình minh cũng vừa ló rạng.

   

Tuyến đường vào chùa Hinh Bồng

      Chúng tôi lại xuôi dòng suối Yến để tới bến đò Trò hay bến Thiên Trù. Cũng con suối đó, cảnh đó, ngày hôm qua thấy đẹp, hôm nay vẫn thấy đẹp. Lần nào cũng đều thấy mới tinh như mới tới lần đầu.

     Ánh nắng ban mai chiếu trên đỉnh những rặng núi, trên những rừng cây, khóm lá và lan tỏa loang loáng trên mặt suối Yến đang lững lờ trôi. Ánh nắng làm cảnh vật đổi mầu theo từng khoảnh khắc của thời gian. Đẹp làm sao! Sáng, trưa, chiều, tối cũng như hôm nắng, hôm mưa ...chắc hẳn đều có cái đẹp riêng của nó. 

          Tiểu sơn lâm mà có đại kỳ quan

          Người tai mắt chốn nhân gian

          Ai chẳng đến Hương Sơn thì cũng tục

          Kể từ lúc bước lên đò Đục

          Liếc mắt trông đã mãn mục vân sơn

          Lần theo một dải thanh tuyền . . .

          Nào ngư phủ nhập Đào nguyên đâu cũng thế,

          Mặt trời gác bóng cây xế xế

          Tản vân in đáy nước rành rành

          Chim trời mấy chiếc lênh đênh

          Cây mai thụ rập rềnh năm bẩy lá

          Chú tiểu tử ruổi rong bến đá

          Lũ ngư ông quẩy cá qua cầu

          Cỏ cây san sát một màu

          Núi trước, núi sau, mình ở giữa

          ...

          Núi mờ xanh từng dẫy ngất non thiêng

          Kìa núi Gà, núi Tượng, núi Trống, núi Chiêng

          Chưa qua núi lại thấy đò qua bên cạnh núi.

          Thoạt trông thấy biết đâu mà hỏi

          Cầu đăng tiên nọ chốn đăng doanh

          Gót in đá biếc xanh xanh

          Lòng trần tục bỗng không, thanh thản nhẹ.

          ...

          (Trích “Hương Sơn Phong Cảnh” của Vũ Văn Hàm)

      Mơ cho biết muốn đến chùa Hinh Bồng thì phải trở lại bến đò Thiên Trù.

      Khi đến đền Trình, Mơ đề nghị chúng tôi rẽ vào nhánh suối ngắn để đến thăm chùa Long Vân gần đó. Nhánh suối này gọi là suối Long Vân. Từ suối Long Vân, ta thấy chùa Long Vân xa xa với ngọn tháp và mái chùa ẩn hiện trong sương, mờ mờ mây khói.

            Chùa xưa ở lẫn cùng cây đá

            Sư cụ nằm chung với khói mây

            (Nguyễn Khuyến)

      Thuyền đi thong dong trong suối vắng vì ít thuyền vào đây. Hai bên bờ suối, lác đác người đi làm ruộng, kẻ đi làm rừng, người đi đánh cá. Thuyền đi sát gần núi Đụn, bên núi Đụn là cánh đồng xanh. Những hàng núi nhỏ xếp dài, triền núi thường có hang động. Nhìn lên triền núi cao, ta thấy những khu vườn, những ngôi nhà cao ráo, tĩnh mịch. Và từ chỗ này, ta thấy núi Quy, hình thù thật giống như hình con rùa đang ngỏng đầu lên.

      Chúng tôi lên bờ, đi một quãng thì tới cổng chùa. Cổng chùa ở dưới chân núi, chùa ở trên cao. Đường lên chùa khá dốc, chỉ lên dốc một quãng là tới động Long Vân. Động tuy nhỏ nhưng bên trong cũng có thạch nhũ và bệ thờ tượng Phật. Cố leo thêm lên cao, đứng trước hiên chùa ta có thể quan sát được những rặng núi chung quanh và cả suối lẫn đồng ruộng phía dưới.

      Chùa được xây năm 1920. Hình thể chùa như một ngôi nhà thường trên sườn núi và có tháp cao.

      Mơ cũng cho biết nếu từ chùa Long Vân đi sâu vào thêm nữa, du khách sẽ gặp “chùa động” Cây Khế rất đẹp, rồi hang Sũng Sàm, nhưng vì đường đi đá dốc “gập ghềnh mấy khúc thang mây(1) và thời gian có hạn nên chúng tôi đành phải bỏ qua và hẹn cô vào dịp khác.

      Sau khi thăm chùa Long Vân, chúng tôi xuống núi và trở lại thuyền rồi quay ra suối Yến, thẳng đường xuôi theo suối Yến tới bến đò Thiên Trù.   

      Từ Thiên Trù tới chùa Hinh Bồng đường đi có khúc đường đất, có khúc đường núi nhưng tương đối bằng phẳng. Đi hết khúc đường bằng phẳng là tới dốc thật cao. Đường leo dốc cũng không khó khăn lắm vì có đường vòng quanh co chứ không thẳng đứng.

      Đi thăm chùa Hinh Bồng có cái thú của trèo núi vài ba cây số. Thêm vào dó, càng lên cao càng có dịp nhìn toàn cảnh đẹp, ta có thể phóng mắt nhìn ra xa tới mút con mắt. Đường dốc lên Hinh Bồng nằm bên triền núi quanh co, đường đi gập ghềnh nhỏ hẹp nhưng thường có bậc đá. Khách hành hương lên Hinh Bồng, theo tôi nghĩ, nên dùng gậy chống, nhất là vào những ngày mưa. Nghe nói vào những ngày Hội, đứng từ chân núi nhìn lên, ta thấy người trèo núi và người đứng trước cửa chùa đông như một đàn kiến đang tha mồi về tổ.

      Động Hinh Bồng là một trong những hang động đẹp ở phía nam động Hương Tích. Động có Quan Âm đài, đền thờ Thánh Mẫu, Sơn Thần là những nơi thờ cúng rất trang nghiêm nên ít ai đến Hương Sơn mà lại không ghé đây để cầu xin phước lộc và những điều may mắn tốt đẹp nhất. Trịnh Sâm có một bài thơ vịnh về chùa Hinh Bồng:

          Chân núi đường xuyên một nẻo dài

          Hóa công mài chuốt đã bao đời

          Non xanh, nhường thấy non không đất

          Suối biếc nhìn qua suối gặp trời

          Đá nhuốm ráng chiều-nghìn gấm điểm

          Sóng rung dải nhũ vạn châu rơi

          Chim trời cá nước vui chung cảnh

          Ngọn bút khôn đem tả hết lời.


(“Vịnh Núi Hinh Bồng” do Quách Vịnh dịch)

      

Sau khi lễ xong trong chính điện chùa Hinh Bồng, Uyên, Thi và Mơ bước ra ngoài đứng trong sân chùa nhìn ngắm cảnh thanh bình, nào núi ở trên; nào thung lũng, nào cánh đồng xanh, nào suối ở phía dưới chân núi. Mơ chỉ cho chúng tôi “thung mơ” xa xa phủ màu hoa trắng vào mùa Xuân.

      Mơ cho chúng tôi biết hoa mơ nở ngay vào những ngày đầu của mùa Xuân. Cuối Đông mơ có nụ, chỉ đợi nắng ấm của Xuân là nở bung ra. Người ta còn gọi cây mơ là cây mai. Nhưng cũng có những loại cây mai chỉ có hoa mà thôi.

      Tuy cây mơ, thân nhỏ, hoa mỏng manh nhưng rễ ăn rất sâu, ăn len lỏi vào được cả khe núi đá, eo núi, sườn đá có đất hay những khu đất có lẫn đá. Cây mơ có thể chịu được khô hạn lâu. Loài ong rất thích hoa mơ, và mật ong từ hoa này có phẩm chất cao. Cây mơ mọc ở trên núi Hương Sơn thì quả (trái) có cùi dày, hột nhỏ và chua thơm hơn mơ mọc ở những nơi khác. Do đó, khi nói đến Hương Sơn là người ta nghĩ tới mơ. Mơ như một biểu tượng, một đặc sản không thể tách ra khỏi thắng cảnh nổi danh Hương Sơn này.

      Quả mơ được chia ra nhiều loại, mơ nứa quả tròn nhiều nước, mơ đào quả to đuôi nhọn có hình thù giống trái đào, mơ chấm son vì có chấm đỏ, mơ bồ hóng vì có những chấm đen.

      Mơ dùng làm trái cây giải khát rất tốt vì vị chua. Tôi nhớ trong truyện Tam Quốc Chí, có một lần Tào Tháo đem quân đi chinh chiến, binh sĩ khát nước không đi nổi nữa. Tào Tháo đánh lừa họ, chỉ cánh rừng trước mặt nói đó là rừng mơ. Quân sĩ tưởng thật, hăm hở tiến lên, nhưng lại không phải là rừng mơ. Ngoài việc mơ được dùng như một thứ giải khát lại còn có thể làm rượu mơ rất ngon.

      Cô Mơ còn cho biết là cây mơ có nhiều dược tính. Gỗ cây mơ già, lấy từng thanh nhỏ nấu nước uống, mùi thơm mát. Tôi mường tượng nó phải thơm mát như những vần thơ:

          Rừng mơ trắng, hoa mơ nhàn hạ,

          Hương mơ bay, cành mơ chỉ lối ra . . .

          Đường vào gần mà đường trở lui xa,

          Bởi nhẹ tâm tư, đất trời thêm rộng.

          . . .

          Hương Tích ơi, tôi sẽ còn đến nữa,

          Như hoa mơ lại đến với mùa mơ

          Nâng cuộc đời hơn những ước mơ.

          (Trích “Giã từ Hương Tích” của Yến Lan)

 

          Mà vẫn bàng hoàng như giữa mộng,

          Mơ hay là thực, hỡi hoa mơ?

          Mơ trong thung lũng, mơ trên núi,

          Hoa bạch trong ngần vạn điểm thơ.

(Trich “Thăm Cảnh Chùa Hương” của Xuân Diệu)                               

      Khi leo núi, có những đoạn dễ đi, tôi và Thi lại có cơ hội nắm tay nhau cùng đi như dung dăng dung dẻ nên thấy đường đi như được ngắn hơn và dốc núi cũng trở nên ít cao hơn.

      Có lẽ vì đã leo núi quen từ hôm trước, lại quen sử dụng cây gậy chống nên hôm nay mọi người có vẻ cảm thấy ít mệt hơn. Dù sao chúng tôi đều ở tuổi thanh xuân, có mệt thì chỉ cần nghỉ ngơi ít phút là lại có thể hồi sức ngay để tiếp tục cuộc hành trình, nhất là trong lòng mọi người đều hăm hở đi tìm những cái đẹp mới lạ của cảnh vật thiên nhiên.

      Khi trở lại bến đò Thiên Trù, chúng tôi nghỉ ở đây để dùng cơm trưa. Tôi thấy Uyên và Mơ cứ quấn quýt nói chuyện với nhau nên tôi có dịp ở bên Thi nhiều hơn.

      Sau bữa cơm trưa, chúng tôi thả bộ đi xem những gian hàng bán đồ vật kỷ niệm. Tôi ghé vào tai Thi nói nhỏ:

      - Anh muốn tặng cho Uyên và Mơ, mỗi người một cái vòng đá đeo tay làm kỷ niệm chuyến đi chơi này. Em nghĩ thế nào? Có tiện không?

     - Thế cũng phải anh ạ! Thôi để em lo việc này cho anh nhé!

     Thi hỏi:

     - À, thế anh thích tặng mấy chị ấy vòng đá mầu gì?

     - Mầu gì cũng được, nhưng hai cái vòng đó phải màu giống nhau. Nhưng có một điều nó không phải là mầu xanh ngọc bích là được. Với Thi thì phải do chính tay anh chọn mới được.

      - Anh thật khéo nịnh! Những cô học trò anh dậy học kèm chắc phải có nhiều cô “chết vì anh”. Thi nhìn thẳng vào mắt tôi cười tủm tỉm như hỏi “Có đúng không?”.

     - Ừ, đúng rồi, anh kèm nhiều cô học trò thông minh lắm, lại xinh đẹp nữa và tất nhiên là có cô muốn “chết vì anh” rồi, nhưng anh thì lại chỉ chết bởi một “cô bé con” thôi. Tôi cười rồi “bẹo” vào má Thi.

     Thi nguýt tôi một cái thật dài rồi chạy đi mua hai vòng đá để tặng cho Uyên và Mơ. Tôi tự hỏi tại sao lần đi chơi này, Thi lại trở nên một cô gái “trưởng thành” và “cởi mở” một cách đến không ngờ như thế. Lý do nào đây nhỉ? Tôi cứ băn khoăn về điều này mà không giải thích được. Con gái mới lớn, lúc thế này, lúc thế khác, tâm tính họ cứ thay đổi như chong chóng. Thôi cứ kệ! Ta lờ!

      Thi rảo một vòng khu “chợ” rồi gọi tôi lại một gian hàng hỏi ý:

      - Cặp vòng này được không anh?

      - Em đã nói là để cho em lo, em còn hỏi anh làm gì nữa! Tôi đáp.

      - Em chọn cặp này! Thi vừa rút tiền ra trả thì tôi ngăn lại.

      - Để anh trả vì anh mua tặng mà!

      Bà hàng gói hai vòng đá vào giấy nhật trình rồi đưa cho Thi.

      Tôi hỏi Thi:

      - Em mua gì thêm không?

      - Không ạ. Em đã mua quà tặng cho anh từ hôm qua rồi. Thi đưa tay lên miệng nàng ra dấu như ngăn tôi không được hỏi thêm.  

      - Anh cũng thế! Tôi cũng đưa tay lên môi mình như ra dấu không cho Thi hỏi thêm.

      Hai chúng tôi cùng cúi đầu để “cụng đầu” nhẹ vào nhau rồi cười như biểu lộ hai “ý lớn gặp nhau” hay hai ta cùng “ý hợp, tâm đầu”. Thi giả vờ đưa hai tay lên xoa trán, phụng phịu nhõng nhẽo:

      - Đầu anh cứng quá hà!

      - Ừ anh thuộc loại cứng đầu mà.

      - Không phải! Đầu anh cứng chứ không phải anh cứng đầu.

      Thi cười rồi nắm tay tôi kéo đi. Nắm tay kéo đi như thế này là một cử chỉ Thi thường làm với tôi khi nàng còn bé. Lúc ấy Thi như con chim nhỏ. Ấy đấy, rồi một hôm, lúc Thi kéo tay tôi đi như thế, tôi lại bất chợt cảm thấy như có cái gì ấm áp, mềm mại trong bàn tay ấy để tôi phải nhớ nhớ thương thương cứ như một định mệnh đã được an bài, nó đã vượt ra khỏi tầm lý trí của tôi.

      Chúng tôi quay lại bến đò. Uyên và Mơ đã đứng đợi dưới đó.

      Chúng tôi xuống thuyền, ngược dòng suối Yến, trở về lại qua Đền Trình-Ngũ Nhạc, qua bến Yến rồi bến Đục, để cuối cùng đến bến đò Phú Yên. Bến đò Phú Yên thuộc xã Phú Yên.


NGUYỄN GIỤ HÙNG


Ghi chú:

(1)   Trong bài “Phong cảnh Chùa Hương”- Chu Mạnh Trinh

 

Mời đọc lại 

Đi Chơi Chùa Hương

*/ Chương Giới Thiệu

https://nguoiphuongnam52.blogspot.com/2023/04/i-choi-chua-huong-nguyen-giu-hung.html

 

*/ Chương I: Đi Chơi Chùa Hương - Tuyến Chùa Hương Tích

 

Tuyến Chùa Hương Tích - Phần 1

https://nguoiphuongnam52.blogspot.com/2023/05/i-choi-chua-huong-nguyen-giu-hung.html

Tuyến Động Hương Tích - Phần 2

https://nguoiphuongnam52.blogspot.com/2023/05/i-choi-chua-huong-phan-2-nguyen-giu-hung.html

Tuyến Động Hương Tích - Phần 3

https://nguoiphuongnam52.blogspot.com/2023/06/i-choi-chua-huong-phan-3-nguyen-giu-hung.html

 

*/ Chương II: Đi Chơi Chùa Hương - Tuyến Chùa Hinh Bồng


Mời đọc tiếp Chương III

     

No comments:

Post a Comment