Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Monday, June 9, 2025
Sunday, June 8, 2025
Vị Tiểu Đoàn Trưởng Cuối Cùng Của Tiểu Đoàn 1 Quái Điểu - MX Nguyễn Minh Châu
– Anh cho bố trí con cái thật cẩn thận,
đây là vị trí sống chết cuối cùng của chúng ta.
Bộ chỉ huy hành quân tạm đặt phía sau
văn phòng tiểu đoàn hậu cứ. Trong lúc ông đang ra lệng cho Trưởng ban 3 lo bố
trí hầm hố cho BCH/TÐ, thì điện thoại ở cổng chính gọi vào báo có một đơn vị Bộ
Binh do một Trung Tá chỉ huy đang đứng ngoài cổng, ông Tr/Tá muốn xin gặp
TT/TÐT. Tôi trình Th/Tá Hưng, ông nói:
– Anh ra mời và hướng dẫn Tr/Tá vào gặp
tôi.
Gặp ông, ông tự giới thiệu:
– Tôi là TÐT Tiểu Ðoàn Ðịa Phương Quân
này.
Nhìn đơn vị của ông thật là nghiêm chỉnh
và trật tự. Trên cánh tay phải mỗi quân nhân đều mang miếng vải màu vàng. Họ
đang đúng hút thuốc, nói chuyện cười đùa vui vẻ với những người lính TÐ1/TQLC.
Tôi mời ông theo tôi gặp Th/Tá Hưng (rất tiếc vì thời gian tiếp xúc quá ngắn ngủi
nên tôi không nhớ tên và đơn vị của ông ta).
Tại BCH/TÐ, vị Tr/Tá BB cho Th/Tá Hưng
biết đơn vị của ông đóng tại Củ Chi. Sau khi Củ Chi thất thủ, ông đưa TÐ về căn
cứ Sóng Thần và đến thẳng TÐ1/TQLC. Ông xin Th/Tá Hưng cho ông hợp tác để cùng
chiến đấu. Th/Tá Hưng đồng ý lời đề nghị này. Sau đó hai ông bàn thảo kế hoạch.
Doanh trại TÐ1 đã trở thành căn cứ cuối cùng của hai đơn vị BB và TQLC vào ngày
30/4/75.
10 giờ 30, lệnh đầu hàng của Tổng Thống
Dương Văn Minh được phát ra từ đài phát thanh Sài-Gòn làm tất cả mọi người bàng
hoàng sững sốt. Trong căn phòng dùng làm BCH/HQ hoàn toàn không một tiếng động.
Thế là hết! Chúng ta không còn gì nữa cả!!!
Ð/U Bùi Bồn từ bên ngoài bước vào, với vọng
nói sang sảng của anh đã phá tan sự ngột ngạt của căn phòng. Anh mời hai vị TÐT
cùng tất cả Sĩ Quan BCH tiểu đoàn ra nhà anh kiếm chút gì để uống và chờ xem
tình hình sẽ ra sao! Th/Tá Hưng chẳng nói tiếng nào, ông đúng lên cùng vị Tr/Tá
BB ra xe, chúng tôi cùng đi theo ông. Nhà của Ð/U Bùi Bồn nằm cạnh cổng sau căn
cứ Sóng Thần, kế bên là nhà của Thượng Sĩ 1 Rít, trưởng ban quân lương TÐ và đối
diện là quán nhậu của Thương Sĩ Tuân, trung tâm huấn luyện.
Th/T Hưng ngừng xe trước nhà Ð/U Bồn,
nhưng khi bước xuống ông lại đi vào nhà T/S 1 Rít vì trước sân nhà anh Rít đã
có sẵn một cái bàn lớn. T/S 1 Rít mang ra 2 chai whisky mời chúng tôi. Mọi người
ngồi uống, hút thuốc nhưng chẳng ai nói lời nào. Tôi không biết Th/Tá Hưng đang
nghĩ gì? Vị Tr/Tá BB và mọi người đang nghĩ gì trong đầu họ? Riêng tôi chẳng
nghĩ gì cả, đầu óc tôi trống rỗng. Sự việc xãy ra quá bất ngờ, quá đột ngột, đã
làm tôi không còn gì để nghĩ.
Trong lúc mọi người đang im lặng, cái im
lặng thật nặng nề khó chịu! Bỗng nổi lên những tiếng hò hét, kêu gọi nhau hòa với
những bước chân chạy rầm rập, gây nên cảnh thật náo loạn tại cổng sau căn cứ.
Chúng tôi thấy khoảng trên 100 người ở trần, mặc quần xà lỏn, đi chân đất đang
chạy về hướng chúng tôi. Thật sự lúc bấy giờ, tôi không nghĩ họ là những người
lính. Vâng! vì tôi chưa một lần gặp hoặc nhìn thấy cảnh này bao giờ. Th/Tá Hưng
đứng bật dậy như chiếc lò xo, ông với tay cầm khẩu XM16 bên cạnh, lên đạn và chạy
thẳng ra đường. Phản xạ tự nhiên, chúng tôi cũng đứng bật dậy và chạy theo ông.
Tôi chẳng hiểu việc gì xảy ra. Với nét mặt giận dữ, ông hét lớn:
– Ðứng lại
Khẩu XM16 trên tay, ông chỉa thẳng vào
toán người đó, nói như hét với họ.
– Làm gì phải cởi quần áo như vậy? Không
biết nhục hả?
Tất cả đám người đó đều im lặng, không
ai dám trả lời và cũng chẳng ai dám nhúc nhích. Họ nhìn ông, rồi nhìn chúng
tôi. Sự sợ hãi của họ cũng giảm đi phần nào khi nhìn thấy TT Hưng và toàn thể
SQ TÐ1/TQLC vẫn mặc quân phục và mang vũ khí. Th/Tá Hưng ra lệnh cho họ quay trở
vào căn cứ và mặc lại quân phục. Ông nói:
– Nếu tôi còn thấy một người nào ở trần
đi ngang qua đây, tôi sẽ bắn ngay.
Toán người đó răm rấp tuân lệnh quay trở
về căn cứ. Sau đó, tôi chỉ thấy một số ít anh em mặc quân phục trở ra đường cũ,
còn đa số tìm đường khác cho an toàn hơn.
Hành động vừa rồi của Th/Tá Hưng đã làm
cho những người dân xã Tam Bình lo sợ giùm cho ông, nhưng tôi biết chắc một điều
là họ rất kính phục ông. Ðồng thời cũng nhắc chúng tôi nhớ tới Danh Dự của người
lính, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải giữ gìn. Ðiều thứ nhất trong 7 Ðiều
Giáo Lệnh của QLVNCH mà tất cả chúng ta phải học khi mới bước chân vào quân trường
là: Luôn luôn nêu cao DANH DỰ của Quân Ðội. Hy sinh vì DÂN TỘC, TRUNG THÀNH với
TỔ QUỐC.
Gần 12 giờ trưa ngày 30 tháng 4/75, một
chiếc xe Jeep mui trần của TQLC chạy từ căn cứ Sóng Thần ra ngừng ngay trước chỗ
chúng tôi đang ngồi, bước xuống xe là một tên thượng uý vc, hắn mặc bộ đồ màu
nâu còn mới tinh, bộ quần áo hơi rộng so với hắn, do đó hắn phải xăn hai ống quần
lên tận mắc cá và đi chân đất. Th/Tá Hưng, vị Tr/Tá BB và Ð/U Bùi Bồn bước ra gặp
hắn. Hắn tự giới thiệu:
– Tôi thượng uý…(tôi không nhớ tên,
nhưng chắc Ð/U Bồn nhớ rất kỹ, vì sau này chính hắn đã chiếm căn nhà của Ð/U Bồn).
Th/Tá Hưng cũng tự giới thiệu:
– Tôi là Th/Tá Hưng, TÐT/TÐ1/TQLC.
Tên vc nói:
– Thôi bây giờ tôi gọi anh bằng anh đi,
không gọi cấp bậc nữa được không?
Th/Tá Hưng:
– Bây gìờ anh muốn gọi tôi là gì cũng được,
vì chúng tôi là kẻ chiến bại mà!
Hắn tiếp tục hỏi:
– Anh là người chỉ huy căn cứ này phải
không?
– Không. Tôi chỉ là TÐT của một TÐ nằm
trong căn cứ này thôi.
Hắn yêu cầu Th/Tá Hưng tập họp tất cả
binh sĩ trong căn cứ lại.
– Không thể được, vì bây giờ tôi không
còn quyền hạn gì nữa. Th/Tá Hưng đáp.
Sau một chút suy nghĩ, Th/Tá Hưng nói tiếp:
– Tuy nhiên tôi có thể dùng tình cảm để
làm điều đó. Nhưng sau khi tập họp được họ rồi lấy gì tôi nuôi ăn họ? Anh có thể
làm được không?
Tên vc im lặng không trả lời. Sau đó hắn
lên xe trở vào căn cứ. Chuyện thật đau lòng và cũng thật là nhục nhã vì tên tài
xế cho hắn lại là một ông chuẩn úy già TQLC. Một việc xãy ra trong lúc Th/Tá
Hưng đang nói chuyện với tên vc. HS Phước, người mang máy truyền tin cho Ð/U Bồn,
vừa khóc, vừa đâm bổ vào tên thượng úy. Th/Tá Hưng thấy vậy, ông vội la lên:
– Ð/U Bồn, anh giữ Phước lại và mang đi
chỗ khác cho tôi.
Ð/U Bồn ôm anh lính truyền tin của mình
và đưa ra xa. Vị Tr/Tá BB thấy HS Phước khóc và làm dữ quá, ông đi tới vỗ vai
Phước và nói:
– Anh biết các em là những người lính có
tinh thần cao, nhưng rất tiếc chúng ta không có người lãnh đạo đúng đắn. Anh rất
phục các em.
Trở lại chỗ ngồi, Th/Tá Hưng khóc. Ông
khóc vì uất hận, ông khóc vì ông đã không làm được những gì ông muốn. Ông khóc
vì sự tan rã của QLVNCH. Hạ sĩ Phước tiến lại gần ông mếu máo:
– Ðại Bàng đừng đầu hàng tụi nó. Hãy ra
lệnh cho tụi em đánh đi. Tụi em sẽ đánh tới cùng.
Những lời van nài thiết tha của người
lính TQLC xin lệnh đánh đã làm mọi người có mặt hôm đó thật xúc động, không
ngăn được nước mắt. Th/Tá Hưng không nói gì cả, ông chỉ đưa tay phẩy phẩy (ý muốn
nói thôi anh đừng nói nữa. Anh đừng làm tôi điên tiết lên bây giờ). Ông quay
sang nói với chúng tôi:
– Thôi bây giờ các anh người nào muốn về
với gia đình thì về đi. Riêng tôi, tôi sẽ ở lại đây.
Ông nói với Th/S 1 Rít, ban quân lương
TÐ:
– Anh còn giữ một số tiền gì đó, hãy
mang ra phát cho mỗi người 50 ngàn đồng để họ làm lộ phí.
Sau khi mọi người nhận tiền, ông bắt tay
từ giã vị Tr/Tá BB cùng tất cả sĩ quan tham mưu của ông. Mọi người đi hết rồi,
giờ chỉ còn lại ông, Ð/U Bồn, Th/S 1 Rít và tôi. Chúng tôi lại ngồi xuống uống
rượu. Từ sáng đến giờ, chúng tôi chưa ai ăn gì cả, nhưng không ai cảm thấy đói.
Tôi đề nghị với Th/Tá Hưng:
– Chúng ta nên cởi quân phục và thay đồ
dân sự.
Ông nhìn tôi và nói hơi gắt gỏng.
– Việc gì phải thay đồ. Anh sợ hả? Nếu sợ
anh cứ việc thay. Tôi thì không.
Thấy ông gắt gỏng như vậy tôi không dám
nói gì thêm nữa. Ông không chịu cởi quân phục thì Ð/U Bồn và tôi làm sao cởi bỏ
được, đành thôi.
6 giờ chiều ngày 30 tháng 4/75, Th/Tá
Hưng nói với tôi:
– Anh có thể lái xe đưa tôi về nhà một
chút được không?
Một lần nữa tôi lại đề nghị với ông:
– Trình Ðại Bàng, tôi và Ð/U Bồn lúc nào
cũng sẵn sàng, nhưng với điều kiện Ðại Bàng phải thay đồ civil. Nếu không,
chúng ta sẽ bị bắn ngay khi ra tới ngã tư Gò Dưa.
Cuối cùng ông đồng ý. Chúng tôi cởi bỏ
quân phục vào lúc 6 giờ chiều ngày 30 tháng 4/75. Tôi lái chiếc xe Jeep của ông
cùng với Bồn để đưa ông về Sài Gòn. Trên đường đi, chúng tôi nhìn cảnh tượng thật
đau lòng! Quần áo lính, súng ống, nón sắt, ba lô vất ngổn ngang đầy đường. Dọc
xa lộ Ðại Hàn, dân chúng kéo nhau ra xem tăng vc và cũng để nhìn những tên lính
vc. Tôi cho xe chạy từ từ vì đường quá đông người. Tôi hơi yên tâm vì chẳng thấy
ai hỏi han gì cả? Nhưng khi xe tới ngã tư Bình Phước thì một toán vc chận lại lấy
xe. Th/Tá Hưng nói với Bồn và tôi:
– Thôi các anh quay về đi, tôi đi bộ về
Sài Gòn cũng được.
Chúng tôi đứng nghiêm chào ông. Bắt tay
chúng tôi, ông nói:
– Sáng mai, tôi trở lên hậu cứ sớm.
Trên đường trở về nhà Bồn, tôi suy nghĩ
mãi về câu nói của ông. Ông trở lên hậu cứ để làm gì? Còn gì nữa đâu mà lên? Sự
thật tôi không nghĩ ra!
Sáng ngày 1 tháng 5/75, khoảng 8 giờ
sáng, giữ đúng lời hứa, ông đã trở lại hậu cứ. Tại phòng khách nhà Ð/U Bồn, ông
nói với chúng tôi:
– Theo tôi biết, lính TÐ1 còn kẹt rất
đông trong căn cứ, vì những người này không có nhà cửa ở Sài Gòn. Hiện họ đang
tá túc trong các trại gia binh, nhất là trại gia binh TÐ1. Vậy chúng ta làm sao
để giúp họ? Ða số là không có tiền để về xe, rồi họ lấy gì để ăn trong những
ngày này?
Th/Tá Hưng nói với Ð/U Bồn thử vào liên
lạc với tên chỉ huy đơn vị vc chiếm đóng trong căn cứ Sóng Thần. Yêu cầu hắn
cho mở kho gạo của TTHL TQLC để phân phối cho anh em và gia đình của họ. Nhận lệnh
của Th/Tá Hưng, Ð/U Bồn vào căn cứ gặp tên chỉ huy. Bồn còn đe dọa, nếu anh em
không có gì ăn chắc sẽ làm bậy. Tên chỉ huy có vẻ hơi run nên hắn đã đồng ý những
đề nghị của Th/Tá Hưng do Ð/U Bồn chuyển đạt. Mọi việc ổn thỏa, tôi vào trại
gia binh thông báo cho anh em quân nhân TQLC và gia đình. Và mọi người ra tập họp
tại sân cờ TÐ1 theo lệnh của Th/Tá Hưng. Chỉ trong vòng không đầy 15 phút, sân
cờ TÐ1 đã đầy ấp. Không riêng gì quân nhân TÐ1 mà còn đông anh em ở TÐ khác trong
căn cứ Sóng Thần, Bộ Binh, Ðịa Phương Quân. Chúng tôi đã cắt cử người và dùng một
xe Dodge để đi lấy gạo về phân phối cho anh em.
Ðây là lần thứ hai mà tôi được chứng kiến nỗi lo lắng của một đơn vị trưởng đối với thuộc cấp. Lần đầu, khi mới về nhận chức TÐT/TÐ1, ông đã tập họp TÐ để nói chuyện. Ông cho họ biết những quyền lợi mà họ được hưởng như: thực phẩm tươi, lương khô, thực phẩm phụ trội cũng như tiền ăn của họ trong thời gian đi phép. Ông đã nói rằng “Nếu những người nào không được hưởng như ông nói thì cứ lên gặp trực tiếp ông. Ông sẽ giải quyết”.
Công việc phân phối gạo cho anh em binh
sĩ và gia đình họ trong căn cứ kéo dài được 5 ngày. Sáng ngày 5/5/75, cũng như
thường lệ Th/Tá Hưng đang phân phối gạo cho anh em thì một toán du kích xã Tam
Bình kéo vào với súng ống đầy đủ. Họ đã chĩa súng vào Th/Tá Hưng và chúng tôi.
Họ yêu cầu phải ngưng ngay việc làm này và giải tán khỏi sân cờ TÐ1 (mặc dù có
sự đồng ý của tên chỉ huy căn cứ bộ đội vc, nhưng du kích lúc bấy giờ có quyền
hành hơn).
Ðứng trước sân cờ TÐ1/TQLC, Th/Tá Hưng
chào tạm biệt những thuộc cấp mình. Ông khuyên anh em nên tìm phương tiện để trở
về quê quán, ông chúc họ và gia đình gặp nhiều may mắn. Mọi người điều xúc động
với những lời nhắn nhủ và lo lắng của ông đối với họ.
Cũng cần mở ngoặc ở đây:
Một tuần trước khi TÐ1 di chuyển từ Biên
Hòa về căn cứ Sóng Thần, người anh ruột của Th/Tá Hưng, ông Dương Văn Thịnh đã
đến BCH/TÐ/HQ nhắc ông rằng: “Gia đình đang đợi ông về Sài Gòn đi Mỹ, hiện tại
không còn tia hy vọng nào cả?” Th/Tá Hưng đã chỉ các quân nhân TÐ và nói:
– Lính tráng của tôi còn đó, tôi bỏ đi
thế nào được!
Sau bao nhiêu năm ở tù, cũng chính gia
đình người anh này bảo trợ ông sang Mỹ.
Kính chào Ðại Bàng Dương Văn Hưng, vị Tiểu
Ðoàn Trưởng cuối cùng của TÐ1 Quái Ðiểu TQLC. Ông thực sự chấm dứt nhiệm vụ của
mình vào sáng ngày 5/5/75.
Iowa ngày 5/5/99
Mũ Xanh Nguyễn Minh Châu
Mẹ Nhí - Sỏi Ngọc
Kể lại câu chuyện của chị K., xảy ra tại California, Hoa Kỳ
Sỏi Ngọc
Hồn quê chan chứa giữa trời Tây phương.
Cuối đời nhìn lại chặng đường,
Lệ rơi vì đã trọn thương phận mình.
Sỏi Ngọc
Saturday, June 7, 2025
Chăm Sóc Lãnh Đạo
- Được tin đứa cháu gái tốt nghiệp đại học , tôi gọi điện
thoại chúc mừng và cũng cố ý hỏi thăm :
- Tốt nghiệp rồi thì con đi làm việc , công tác về ngành nào
?
Nó trả lời :
- Con được chuyển về bộ phận chăm sóc lãnh đạo !
- Quan trọng thế à ! Công việc con chăm sóc lãnh đạo hàng
ngày cụ thể như thế nào ?
Nó trả lời :
- Dạ ! Thì cứ sáng con dắt lãnh đạo đi ăn chiều con lại dắt
về !
- Tổ cha mày ! Chăn trâu chăn bò thì nói chăn trâu bò... Chăm sóc lãnh đạo cái thằng cha mày !
Kim Hoa Bà Bà
Hồi Ký Biệt Kích Nhảy Bắc - Nguyễn Khắp Nơi
Năm 1978-1979, chiến tranh biên giới giữa Trung cộng và Việt cộng
bùng nổ, anh em Biệt kích còn bị nhốt ở trại Cổng Trời xôn xao bàn tán: Từ Cổng
Trời tới biên giới Trung cộng rất gần, chỉ leo qua ngọn núi là tới. Hãy nhân dịp
này mà vượt trại đi thôi. Ở đây thì chỉ là kiếp tù đầy cho đến chết. Đằng nào
cũng chết, chết trên đường tìm Tự do còn hơn sống nhục. Thế là một số anh em đã
cùng với những Biệt kích của Trung Hoa Dân Quốc (Tưởng Giới Thạch) đã vượt trại
đi qua Trung cộng. Số phận của họ ra sao, không ai được biết.
(Ghi chú: Cũng trong dịp đi dự đại hội Biệt Kích Nhầy Bắc vào
năm 2007, tôi đã được biết tin: Số anh em Biệt Kích Trung Hoa Dân Quốc, trong
đó có anh Vòng A Cầu và Lê Trung Chính, sau khi vượt trại Cổng Trời, đã qua được
tới Trung cộng. Bằng cách nào đó, họ đã liên lạc với Tòa Đại Sứ Mỹ và cũng đã
được bốc về Đài Loan và cuối cùng, họ đã chọn định cư ở Mỹ.)
Phần anh em chúng tôi (khoàng 18 người) ở Nông trưởng Hồng Thắng,
bị bọn Công an chuyển về Hà Nội, trực thuộc Cục Quản Lý Trại Giam, để sửa chữa
nhà cửa. Bọn chúng phát quần áo công nhân mầu xanh bỉển cho chúng tôi mặc, mỗi
sáng đưa chúng tôi lên xe chở đi sửa chữa những trại giam bị hư hại. Sau một thời
gian quen thuộc, chúng không đưa xe đi nữa mà bắt chúng tôi tự di chuyển bằng xe
lửa. Mỗi buổi sáng, chúng tôi tới ga Hàng Cỏ đón xe lửa tới những trại giam được
chỉ định để làm việc, tối lại đón xe lửa về Cục Quản Lý Trại Giam trình diện.
Một hôm, khi chúng tôi vừa tới nhà ga thì thấy một số các bà các
cô đang gồng gánh và khiêng những kiện hàng nặng chĩu xuống xe lửa. Những người
này mặc dù mang vác đồ đạc nhưng họ có dáng điệu và cách ăn mặc khác hẳn đám
đàn bà buôn bán thường đi xe lửa tại đây. Chắc chắn họ là thân nhân của các Sĩ
Quan Miền Nam đang mang đồ đạc thực phẩm tiếp tế cho chồng đang bị tù ở những trại
tù ở miền Bắc. Tôi tới gần họ nghe ngóng, một cô trẻ tuổi nói với mẹ:
“Má à, cái đồ này nặng lắm, để cho con “gắn” cho, má mang cái giỏ
này đi.”
Trời ơi! Giọng nói của người Miền Nam!
Một giọng nói mà tôi tưởng chừng như là không bao giờ còn nghe lại
được nữa!
Trong phút chốc, tôi quên mất tôi là người sinh đẻ ở miền Bắc, để
nhận tôi là người Nam, và cái giọng nói miền Nam đó là giọng nói của Mẹ Việt Nam
của tôi, của đất nuớc tôi.
Nước mắt tôi trào ra. Tôi đứng im nhìn những người đàn bà mà tưởng
chừng như đã được về nhà, đang đứng trước cửa nhà của tôi, và trong số những người
đàn bà này có mẹ tôi, có cô dì có chị em của tôi. Tôi mừng quá, chỉ muốn chạy
ngay lại chổ bọn họ để mà hỏi thăm, để được nói những câu nói, được nghe những
giọng nói mà tôi đã không được nghe từ hơn mười lăm năm trời nay.
Nhưng tôi kịp ngưng lại để nhớ thân phận mình đang là tù, đang ở
Hà Nội. Tôi đứng im để cố nhớ lại những tù ngữ miền Nam mà tôi đã học được suôt
muời năm sinh sống ở Miền Nam của tôi, khi nhớ lại rồi, tôi chạy lại chổ các bà
các cô đang khiêng hàng, cười tươi tỉnh, ráng lấy giọng miền Nam mà nói câu nói
đầu tiên:
“Chào mấy chị. Mấy chị mang đồ đi thăm nuôi chồng học cải tạo đó,
phải hông?
Tui cũng là người xứ Nam Kỳ như mấy chị đó, tui theo ba tui ra tập
kết ngoài đây. Để tui phụ mấy chị khiêng đồ xuống nha.”
Những người đàn bà nghe tôi nói tiếng Nam pha giọng Bắc, mặc dù
họ không biết tôi là cái thứ gì, nhưng trong xứ Bắc mà nghe được một giọng Nam
thì cũng một phần nào có lòng tin, họ nhờ tôi khiêng những đồ nặng xuống để chung
một chỗ. Tôi hỏi họ muốn đi thăm nuôi ở vùng nào? Trại nào? Rồi ra ngoài mặc cả
xe thồ, xe kéo đưa họ đi. Trong khi sắp xếp phuơng tiện, tôi từ từ hỏi họ về
tình hỉnh ở trong Nam ra sao? Nhất là vùng Thủ Đức, nơi cha mẹ tôi ở.
Chiều về, tôi lại đứng chờ ở ga xe lửa để đón những thân nhân đi
thăm tù cải tạo. Tôi lại giúp họ mang vác và mướn xe để dò hỏi thêm tin tức
trong Nam. Họ cho tôi biết, Việt cộng đã cho đổi tiền, đưa các sĩ quan Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa đi tù cải tạo, đánh “Tư Sản Mại Bản”. Tôi cũng cho họ biết tôi
theo cha đi tập kết, đã lâu không về miền Nam, nên muốn trở về thăm nhà, nhưng
không biết làm cách nào để về, vì không có giấy tờ, cũng chẳng có tiền bạc gì cả.
Họ khuyên tôi nếu muốn về Nam, cứ đi về đi, Việt cộng chưa đến nỗi kiểm soát
quá kỹ đâu, nhưng nên đi theo các xe chở hàng đỡ bị kiểm soát hơn.
Tối hôm đó, tôi nằm trong trại vắt tay lên trán suy nghĩ. Tương
lai của tôi hiện tại chỉ là chôn chặt cuộc đời ở miền Bắc rồi chết đi như một
người tù mà thôi. Đằng nào cũng chết, tôi phải bằng mọi cách trốn về Nam. Nhưng
nếu đi bằng xe lửa, tôi không có tiền mua vé, dù có tiền mua vé, thì cũng sẽ bị
bắt ở các trạm kiểm soát. Do đó, tôi quyết định phải đi theo xe hàng như đã được
thân nhân tù cải tạo chỉ dẫn.
Sáng hôm sau, tôi đi dò la bến xe chở hàng ở đâu? Đám xe thồ chỉ
cho tôi lối đi tới bến xe Kim Liên. Tôi tới bến xe, vừa lúc một đoàn xe chở hàng
ở miền Nam vừa mới tới. Những người tài xế đang túa ra quán ăn sáng, có một người
tài xế không đi, đang lui cui mắc võng nằm nghỉ. Tôi bước tới làm quen.
Anh tài xế cho biết, anh chở hàng từ Saigòn thẳng tới Hà Nội, nghỉ
một đêm rồi lại quay về Nam. Tôi nhìn kỹ trên cổ anh ta có đeo một giây chuyền
có hình thánh giá. Mừng quá! Tôi đã gặp... phe ta rồi! Tôi cố tình bẻ cổ áo để
lộ rõ cái giây chuyền có hình thánh giá đã lên nước bóng loáng của tôi, hỏi anh
mới từ trong Nam ra phải không? Đường xá có hư hại nhiều lắm không? Vợ con ra
sao? Cuối cùng, tôi hỏi anh trước đây anh có làm nghề lái xe “Tải” hay không mà
dám lái đường trường như vậy? Anh cho biết, anh nguyên là Trung sĩ Quân vận của
“Lính Ngụy”, nên lái xe đường xa thường lắm. Tôi lấy bổn cũ ra soạn lại, cũng
tâm sự là dân miền Nam, tập kết ra Bắc, nhớ nhà quá, bây giờ muốn... quá giang
xe của anh về Nam thăm gia đình. Tôi nói rất ngậm ngùi là, ở ngoài Bắc này, tôi
chỉ được nuôi ăn thôi, chứ không có tiền lương như ở miền Nam, nên sẽ không có
tiền trả cho anh, chỉ xin tặng anh cây Thánh Giá bằng gổ Soan mà tôi đang đeo
trên cổ.
Ngoài sự dự đoán của tôi, anh trung sĩ hỏi tôi một câu thật là...
cắc cớ:
“Chú có Đạo, sao lại đi... tập kết?”
Tôi bí lối, ráng bình tĩnh trả lời:
“Hồi đó, tôi còn nhỏ... biểu đi thì đi, chứ đâu có biết là đi
đâu!”
Rồi cũng ngoài sự tưởng tượng của tôi, anh Trung sĩ không hỏi gì
thêm nữa, mà đồng ý ngay:
“Muốn... dzìa nhà thì dzìa. Tụi tui rời bến sáng sớm mai, muốn...
guá giang thì bốn giờ sáng mai có mặt tại đây.”
Tôi mừng quá, bắt tay anh rối rít hẹn sáng mai đúng bốn giờ sẽ
có mặt.
Tôi hôm đó, tôi dặn tên công an gác cổng là ngày mai tôi phải đi
làm sớm, sẽ rời trại lúc ba giờ sáng. Tên này đồng ý.
Đúng bốn giờ sáng, tôi có mặt tại bến xe Kim Liên gặp anh tài xế.
Anh ta mời tôi một gói xôi rồi giới thiệu tôi với anh phụ xe. Xe nổ máy, anh
cho tôi ngồi giữa.
Xe bắt đầu rời bến, tôi hồi hộp y như là lúc tôi ngồi trên trực
thăng sửa soạn nhẩy xuống Nghệ An mười lăm năm trước đây.
Xe chạy ngang Huế, tôi thấy một vài cửa hàng có treo đèn trung
thu, tôi mới biết là sắp tới rằm Tháng Chín.
Đoàn xe vào tới miền Nam mà không phải dừng lại ở bất cứ trạm kiểm
soát nào. Cuộc đào thoát của tôi đã trót lọt một cách cực kỳ êm đẹp, không thể
nào ngờ được. Trên đường đi, tôi đã nghĩ ra hàng ngàn khó khăn sẽ ập tới, và
hàng ngàn câu trả lời mà tôi sẽ phải trả lời. Cuối cùng là nếu bị bắt, tôi sẽ...
tự xử bằng cách nào để xứng đáng với một Biệt Kích Miền Nam và không làm liên lụy
tới người tài xế Quân Vận.
Vậy mả không một khó khăn nào đến với tôi hết!
Xe vào tới địa phận Thủ Đức, tôi xin anh tài xế cho xuống, cám
ơn anh, bắt tay anh thật nồng nhiệt.
Cám ơn Thượng Đế.
Cám ơn Đức Chúa Trời.
Con đã thoát khỏi ngục tù Cộng Sản rồi.
Cám ơn anh Trung sĩ Quân Vận của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Cầu xin Chúa phù hộ cho anh.
Lúc đó là bốn giờ sáng, trời còn tối lắm, tôi đi bộ tới cái quán
cà phê đầu đường. Cái quán này có từ thời tôi nhập ngũ, nay vẫn còn đây. Tôi đứng
lảng vảng chờ cha mẹ tôi đi lể buổi sáng.. Theo thông lệ từ lâu đời, mỗi sáng,
cứ vào khoảng năm giờ sáng là cha mẹ tôi dắt tay nhau đi lễ sớm. Khi chưa nhập
ngũ, tôi cũng đã từng theo cha mẹ đi lễ sớm.
Đây rồi, mẹ tôi đang từ nhà buớc ra, tôi hồi hộp nhập theo đoàn
người thưa thớt bước theo. Tới gần mẹ, tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết. Tôi muốn
nói nhưng cổ tôi nghẹn lại. Tôi cố lên tiếng:
“Mẹ!... Mẹ ơi...”
Đến lần thứ ba tôi mới nói ra tiếng.
Nhưng tôi nói nhỏ quá, mẹ tôi không nghe rõ. Bà thấy có người đi
gần thì lảng ra xa. Tôi bước theo cố gắng nói cho bà đủ nghe:
“Mẹ ơi... Con là Hinh đây... “
Mẹ tôi quay lại nhìn tôi. Chắc bà nghe không rõ nên lại quay lại
tiếp tục bước đi.
Tôi tiếp tục đi theo bà, nói tiếp:
“Mẹ ơi... Con là Hinh con trai của mẹ đây.”
Lần này, mẹ tôi đã nghe rõ, bà quay lại nhìn tôi, nhìn từ đầu đến
chân:
“Thằng Hinh... đấy à.”
Rồi bà té xỉu xuống đất.
Tôi đã dự phòng trường hợp này rồi, nên tôi ôm chặt lấy mẹ, dìu
mẹ tiếp tục bước đi. Một lúc sau, mẹ tôi tỉnh lại, bà nắm chặt lấy tôi như sợ
tôi lại biến đi, bà vừa khóc vừa hỏi tôi:
“Con... ở đâu về vậy?”
Tôi cũng vừa khóc vừa trả lời mẹ:
“Con nhẩy dù ra Bắc lấy tin tức tình báo, bị bắt tù từ ngày đó tới
giờ. Con... trốn trại về đây.”
Mẹ nghe tôi nói thì vội vàng đổi hướng quay trở lại:
“Về nhà! Về nhà ngay đi con.”
Hai mẹ con vội vã quay trở về nhà. Mẹ chờ tôi vào nhà, đóng cửa
cài then chặt chẽ rồi mới hỏi tôi ngọn ngành.
Mẹ cho tôi biết, ba tôi đã mất cách đây ba năm. Anh em tôi một người
đi Không Quân, lái trực thăng, đã chết trận, người kia là Đại úy Biệt Động Quân,
đóng ở Long Bình, sau 30 tháng Tư 1975 không thấy về nhà.
Tôi ở trong nhà suốt mấy ngày trời, hai mẹ con cố gắng tìm cách
nào để hợp thức hóa sự có mặt của tôi.
Cuối cùng, mẹ tôi đã nghĩ ra cách giải quyết: Nhà tôi còn thân
nhân ở lại ngoài Bắc. Tôi sẽ đóng vai chồng của đứa em họ ở Hà Nội vào Nam thăm
gia đình. Mặc dù từ thủa nhỏ tôi chưa hề đóng kịch, nhưng đóng vai người ở ngoài
Bắc vào Nam thì tôi rành đủ sáu câu.
Sau hơn 15 năm xa nhà, lại có thân hình gầy gò ốm yếu và cách
phát âm đúng điệu Việt cộng, thêm bộ quần áo xanh công nhân mà ở trong Nam
không thể có, nên ngay cả những người hàng xóm cũng không nhận ra tôi là ai?
Mọi chuyện được dàn xếp đâu vào đấy. Công an tổ dân phố cũng đã
đến kiểm soát. Cái giọng Bắc chính cống Việt cộng, thêm bộ quần áo công nhân làm
cho đám công an nể tôi lắm, không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào cả, cũng không thắc
mắc tôi sẽ ở trong Nam bao lâu?
Nhưng không lẽ ông cháu rể cứ sống bám mãi ở trong Nam, không về
Bắc? Tôi không thể nào đóng mãi vai này được, phải tìm cách khác giải quyết.
Sau nhiều lần bàn cãi, mẹ tôi quyết định tìm đường cho tôi... Vượt
Biên Tìm Tự Do.
Tháng 11 năm 1979, người quen với mẹ tôi giới thiệu một mối ở Long
Xuyên. Tôi xuống dưới đó, lên thuyền. Ghe chở đầy... muối, đi Rạch Giá.
Buổi tối, ghe chuyển hướng nhắm cửa biển xả máy chạy thẳng.
Đi bốn ngày đêm, tầu của chúng tôi được một tầu buôn vớt, kéo tới
Singapore.
Vài tuần lể sau, phái đoàn Mỹ tới phỏng vấn tôi:
-“Anh là Biệt Kích được thả ra Bắc?
-Đúng.
Anh có muốn định cử ở Mỹ hay không?
“KHÔNG!”
-Tại sao anh là Biệt kích mà lại không muốn đi Mỹ?
-Tại vì chính quyền Mỹ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa, nên chúng
tôi mới bị thua trận.
– Trong thời gian ở tù ở miền Bắc, anh có thấy bất cứ tù nhân Mỹ
nào hay không?
– Có.
– Tôi đại diện cho chính phủ Mỹ, xin mời anh tới định cư ở Mỹ. Anh
có thể cung cấp cho chúng tôi tin tức về những người tù binh Mỹ mà anh đã gặp, chúng
tôi phải cứu dân của chúng tôi.
– Cám ơn ông đã mời, nhưng tôi không xin đi Mỹ đâu. Còn về tù
binh Mỹ, ông cứ việc hỏi, tôi sẽ trả lời.
– Rất tiếc, tôi không phải là người làm nhiệm vụ thâu thập tin tức
tình báo. Tôi sẽ báo cáo trường hợp của anh cho cấp trên dể họ cử người xuống gặp
anh.
– Vậy khi nào những người thâu thập tin tức đó tới, tôi sẽ nói
cho họ hay.
Tôi được chinh phủ Hòa Lan chấp thuận cho định cư ở nước họ. Đúng
bốn tháng trời ở trại tỵ nạn, tôi lên máy bay tới Hòa Lan.
Bốn chục tuổi đời, tôi vẫn còn... Độc Thân Vui Tính.
Hai tháng sau khi tói Hòa Lan, tôi nhận được thơ của Tòa Dại Sứ Mỹ... mời qua Mỹ gặp Đại Tướng Smith của Biệt Kích Mỹ. Vì tôi là người Biệt Kích Nhẩy Bắc đầu tiên vượt thoát được lao tù Việt cộng, nên họ muốn nhờ tôi cung cấp những chi tiết cần thiết cho họ, mọi chi phí di chuyển, ăn ở... trong thời gian 6 tuần lễ tại Mỹ đều do toán này lo liệu.
Tất cả những câu trả lời về các trại giam Biệt kích, tôi đều trả
lời đầy đủ.
Toán đặc nhiệm về tù binh Mỹ hỏi tôi có gặp bất cứ tù nhân Mỹ nào
bị giam ở Bắc Việt hay không?
Tôi cho biết, khi sửa chữa những nhà tù ở Hà Nội, tôi có thoáng
thấy những tù binh Mỹ bị giam ở đó.
Có bao nhiêu tù binh Mỹ?
Tôi không biết, chỉ thoáng thấy mà thôi, không được đứng lâu ở
đó.
Tên họ những người tù binh Mỹ?
Cái đó tôi lại càng không thể biết được. Tôi đâu phải là công an
Việt cộng đâu mà biết tên họ của những tù binh này.
Cuối cùng, tôi đoán ra mục đích của chuyến đi của tôi: Mỹ chỉ muốn
biết về số phận của những tù binh Mỹ bị giam ở Bắc Việt mà thôi. Rất tiếc, tù
Biệt kích không có giam chung với tù binh Mỹ, tôi chỉ xác nhận là có thấy những
tù binh này mà thôi, ngoài ra, tôi không giúp gì thêm cho họ được cả.
Tôi trở về Hòa Lan, lập gia đình và tiếp tục cuộc sống tỵ nạn.
Đến năm 1984, Việt cộng bắt đầu trả tự do cho những Biệt Kích Miền
Nam, tôi có gởi thơ về nhờ gia đình tìm gặp một số bạn bè trong toán của tôi.
Anh em Biệt kích vẫn liên lạc mật thiết với nhau, nên tôi tìm họ không khó. Tấm
hình đầu tiên trong đời mà anh em Biệt kích chụp chung với nhau là tấm hình do
Ninh “Côi” gởi cho tôi (Ninh mồ côi cha mẹ, lại chưa có bồ, nên chúng tôi đặt
cho anh biệt hiệu “Mồ côi”). Ninh lấy vợ, đám cưới có đầy đủ những Biệt kích tới
tham dự, họ chụp chung một tấm hình gởi cho tôi.. Tấm hình này là gia sản độc
nhất của cuộc đời Biệt kích của tôi. Tôi sẽ giữ nó mãi mãi...
Từ năm 1987, 1991... 1992... 1994, bắt đầu chương trình HO, tất
cả các Biệt kích đều được đưa qua định cư tại Mỹ. Chúng tôi vẫn tiếp tục liên lạc
với nhau để giúp đỡ và bảo vệ quyền lợi của nhau.
Sau hơn mười năm ở Hòa Lan, với lý do đoàn tụ gia đình, gia đình nhỏ của tôi đã được bên vợ bảo lãnh qua Úc sinh sông từ năm 1998.
Năm 2007, lần đầu tiên anh em Biệt Kích Nhẩy Bắc đã tổ chức cuộc
hội ngộ tại Hoa kỳ. Tôi đã gặp lại những anh em cùng toán nhầy Bắc với tôi. Sau
những hàn huyên tâm sự, chúng tôi dở sổ đời ra cùng ngồi lại tính toán với
nhau.
Trong lần nhẩy cuối cùng ra Bắc, toán của tôi có sáu nguời, chỉ
một mình tôi bị bắt mà thôi. Năm anh em còn lại đã nhập vào những toán khác tiếp
tục nhẩy ra Bắc, một người tử trận trong khi giao tranh, hai người khác chết vì
đói và lạnh ở trại tù Cổng Trời, còn ba người chúng tôi sống sót, đã gặp nhau
và đang bàn tán với nhau đây.
Có một số người cho rằng, trước khi nhẩy ra Bắc, anh em chúng
tôi đều được lãnh trước... 12 tháng tiền tử!
Không. Không một ai trong đám Biệt Kích Nhẩy Bắc của chúng tôi
được nghe nói tới hoặc lãnh số tiền này cả.
Tính kỹ ra, mỗi kỳ nhẩy toán, xác xuất đều là... 5 Ăn 5 Thua. Vì
tin vào xác xuất này, chúng tôi mới dám ra đi, chứ nếu biết... Đi là Chết, chắc
chắn là anh em chúng tôi sẽ không bao giờ đi, mặc dù can đảm chúng tôi có thừa.
Cấp trên của chúng tôi đều cũng lả Lính, đều cũng là người, không lẽ họ đẩy
chúng tôi vào chỗ chết một cách bình thản như vậy sao? Chắc chắn trên thế giới,
chưa có toán biệt kích nào ra đi để chắc chắn nhận lấy cái chết. Như tôi đã nói
ở trên, nhẩy toán ra Bắc cũng chỉ là một cuộc hành quân, giống như những cuộc
hành quân của những binh chủng khác trong quân đội mà thôi. Trước khi ra trận,
ai cũng hy vọng trở về an toàn, Biệt kích nhẩy Bắc cũng vậy, chúng tôi cũng hy
vọng trở về an toàn. Sống chết là do số mạng, do sự rủi ro, sự nguy hiểm của
chiến tranh mà thôi.
Chỉ từ năm 1966 trở đi, không hiểu vì lý do nào mà đa số anh em
nhầy toán đều bị lộ, một số bị chết trong khi giao tranh, số còn lại đều bị bắt.
Có thể là Sở Bắc đã bị bọn Việt cộng gài người vào, nên những toán sau đó mới bị
lộ hình tích như vậy. Thật là đáng tiếc.
Tuy nhiên, chiến tranh là như vậy, chẳng có một quy luật nào cả.
Thắng một trận, chưa phải là hoàn toàn thắng.
Thua một trận, cũng không phải là hoàn toàn thua.
BIỆT KÍCH LUÔN LUÔN HY VỌNG VÀO NGÀY MAI
Ghi Chú:
Vào năm 1996, anh em Biệt kích đã làm đơn khiếu nại lên Quốc Hội
Mỹ xin bồi thường và lãnh tiền lương cho những tháng năm bị bắt giam tại Bắc Việt.
Vì ngoài nhiệm vụ là người Lính của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, anh em còn ký hợp
đồng cung cấp tin tức cho CIA nữa. Quý ông Sedgwick Tourison, Luật sư John
Mattes, Thượng Nghị Sĩ John Mccain... là những người đã tích cực hỗ trợ và vận
động cho anh em. Cuối cùng, vào năm 1999, Quốc Hội Hoa Kỳ đã chấp nhận bồi thường
và cấp huy chương Phục Vụ cho tất cả các Biệt Kích Nhẩy Bắc.
MỘT NGÀY LÀ BIỆT KÍCH, CẢ ĐỜI LÀ BIỆT KÍCH.
NGƯỜI LÍNH BIỆT KÍCH CỦA QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ CHÚNG TÔI,
LÀ THẾ ĐẤY!
NGUYỄN KHẮP NƠI, ̣( Viết theo lời kể của BK Nguyễn văn Hinh
)
Tác Hại Của Việc Nhổ Lông Mũi - Plucking Nose Hairs Can Cause Lethal Infections
Hàng triệu người nhổ lông mũi mà không biết tác hại kinh hoàng
này!
Mũi nằm trọn trong vùng "tam giác
chết" trên khuôn mặt. Do đó, việc nhổ lông mũi cũng có thể khiến bạn gặp
nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Trong sinh hoạt thường ngày, đôi khi có những thói quen tuy nhỏ nhưng nếu không để ý, chúng có thể gây tác hại tới sức khỏe rất nhiều. Ví thử như việc bẻ khớp ngón tay này, để điện thoại đầu giường này, thả rông mọi lúc mọi nơi với nữ giới này... hay thói quen "lần sờ" rồi phựt - một chiếc lông đã lìa khỏi mũi ở đấng mày râu nữa.
Nằm ở trung tâm của khuôn mặt và ảnh hưởng rất
lớn đến thẩm mỹ, nên mũi là một trong những bộ phận được chăm chút tỉ mỉ. Rất
nhiều người có thói quen thò tay ngoáy mũi hay nhổ lông mũi như một phương thức
để "dọn dẹp", tân trang lại vẻ đẹp của mình.
Thế nhưng, hãy dừng ngay thói quen này lại trước khi rước họa vào thân bởi thứ gì tồn tại trên cơ thể chúng ta đều có tác dụng riêng của nó và lông mũi cũng vậy.
Tác dụng không ngờ của lông mũi vừa đen, vừa xấu:
Cần khẳng định rằng lỗ mũi là lỗ thông hơi
quan trọng của cơ thể, đảm nhiệm chức năng hô hấp. Mỗi ngày, chúng ta thở ra,
hít vào khoảng 10.000 lít không khí. Tất nhiên với số lượng lớn như thế chắc
chắn sẽ tồn tại rất nhiều vi khuẩn, bụi bặm, hay chất bẩn.
Nhưng lông mũi đang hiện diện trong mũi bé nhỏ vậy lại đóng vai trò lớn trong việc giữ cho bạn khỏe mạn
Tiến sĩ Erich Voigt - người nghiên cứu các
bệnh rối loạn liên quan đến tai, mũi, họng thuộc Đại Học New York - cho biết
trong mũi tồn tại hai loại lông mũi. Loại thứ nhất bạn có thể nhìn thấy và
thường lăm lăm muốn nhổ. Loại thứ hai là lông mao vi có trách nhiệm lọc chất
nhầy và ngăn chúng di chuyển từ khoang mũi xuống họng.
Các phần lông mọc gần phía trước mũi có nhiệm vụ như "người gác cổng" giữ lại một số hạt bụi lớn để chúng không thể tiến sâu vào bên trong.
Lông mũi như "người gác cổng" - giữ lại một số hạt bụi lớn để chúng không thể tiến sâu vào bên trong.
Và việc loại bỏ những sợi lông mũi phía ngoài này sẽ tạo đà cho mầm bệnh và hạt bụi vao sâu hơn vào niêm mạc mũi, gây nhiễm trùng.
Hậu quả kinh hoàng nếu bạn hồn nhiên ngoáy, nhổ lông mũi?
Bạn cần nhớ rằng mũi nằm trọn trong " tam
giác chết" trên gương mặt . Đây là vùng đặc biệt nguy hiểm trên khuôn mặt
do chứa rất nhiều tĩnh mạch nối đến các dây thần kinh khu vực xương sọ.
Các tĩnh mạch thông thường đều có van để ngăn máu chảy ngược chiều, tuy nhiên tĩnh mạch ở khu vực này đều là loại không van
Mũi nằm trọn trong vùng "tam giác chết" trên khuôn mặt.
Do đó, nếu vô tình để nhiễm trùng vết thương ở
khu vực này, điều đó đồng nghĩa với việc phần máu độc bị nhiễm khuẩn sẽ đi
ngược lên não, tiến vào các khu vực dây thần kinh và hậu quả cực kỳ khôn lường.
Việc nhiễm trùng tại khu vực này có thể tạo thành một khối máu độc bên trong các mạch máu dẫn đến hang xoang. Khối máu này sẽ chèn ép các dây thần kinh, từ đó gây áp lực tác động lên mắt và bộ phận khác trên gương mặt.
Triệu chứng của bệnh nghẽn hang xoang.
Đến đây bạn sẽ thắc mắc vì sao việc nhổ cọng
lông mũi bé tí lại có thể khiến bạn gặp nguy hiểm, "đi gặp Tử thần"
sớm ư?
Đơn giản thôi, đó là bởi bao phủ trong hốc mũi là một lớp niêm mạc mỏng, chứa nhiều mạch máu nhỏ, đặc biệt dễ bị tổn thương.
Chỉ cần hành động nhỏ như ngoáy mũi mạnh hay
nhổ lông mũi cũng sẽ làm niêm mạc mũi bị trầy, rách, làm vỡ mạch máu, gây hiện
tượng "chảy máu cam", gây nhiễm trùng, hoặc suy giảm chức năng khứu
giác.
Mà chưa hết, việc bạn thò tay vào lỗ mũi ngoáy
hay "lần sờ" lông mũi cũng đã vô tình đưa hàng triệu vi khuẩn bên ngoài
từ móng tay vào khoang mũi rồi.
Triệu triệu vi khuẩn này còn có thể khiến bạn bị viêm nang lông, hình thành những cục mụn trong mũi - đau chảy nước mắt hay dần dần di chuyển đến xoang, chờ điều kiện thuận lợi để sinh sôi, tạo ra ổ nhiễm trùng
Tiến sĩ Erich Voigt chia sẻ: chỉ một hành động
nhỏ - nhổ/cắt lông mũi thôi - cũng có thể khiến vi khuẩn xâm nhập sâu bên
trong, gây nguy cơ viêm màng não, áp xe não - một dạng khác của chứng viêm,
sưng xảy ra trong não, liên quan đến nhiễm trùng.
Có rất nhiều loại bệnh nhiễm trùng hiếm gặp và
chúng có thể là nỗi ám ảnh kinh hoàng với người có hệ miễn dịch suy yếu. Với
trường hợp nhiễm trùng huyết, nếu không chữa trị kịp thời, bệnh nhân có thể tử
vong.
Vì vậy, khi quyết định cắt tỉa lông mũi, hãy chú ý sử dụng kéo thật sự cẩn thận. Đừng cắt tỉa quá sâu và tuyệt đối không lấy tay nhổ lông mũi bởi có thể làm tổn thương niêm mạc, gây trầy xước, chảy máu... Đừng tự đào hố chôn cho mình bởi sự thiếu hiểu biết không đáng có.
Xem video (tieng Anh)
của ông TS Erich Voigt
https://www.youtube.com/watch?v=q80qB15aDlE
Nguồn: BusinessInsider, Lifetickler
Theo Vyka.