Năm tôi mười ba tuổi,
ba ra tù. Má tôi chạy đôn chạy đáo tìm việc cho ba làm, nhưng không nơi nào
nhận. Ai mà nhận người mới ra tù nhất là một ông lính không quân ngụy như ba.
Gần cả năm ba chỉ loay hoay ở nhà đi ra đi vào, đợi đến đầu tháng đi trình diện
ở đồn công an. Thỉnh thoảng ba cũng phụ má đem rau từ ngoài đồng hoặc ra chợ
cho bà bán. Má tôi buôn rau. Má mua rau từ các ruộng rồi đem ra chợ bỏ mối lại
cho những quầy bán lẻ.
Một buổi sáng má tôi gánh rau từ ruộng đem ra chợ, má bị người ta lái xe đụng
trúng rồi bỏ chạy. Lúc đó mới mờ sáng, trời còn nhá nhem, đường vắng người, nên
không ai giúp má đưa đến bệnh viện. Má ra đi đột ngột để lại tôi bơ vơ ở cái
tuổi mười lăm. Tuổi mà người con gái cần má nhất. Má mất, ba làm nhiều việc hơn
để trang trải lo cho cuộc sống của hai cha con. Ba tôi làm đủ việc từ phụ hồ,
bỏ nước đá, phụ việc trong tiệm bánh mì. Nhiều lúc thấy ba làm lụng vất vả, tôi
muốn bỏ học để tìm việc gì đó phụ ba. Nhưng tôi chưa kịp đem suy nghĩ của mình
để nói với ba thì một buổi nọ, sau bữa cơm tối, ông nói với tôi:
- Má con mất sớm, có nhiều chuyện ba không thể chia sẻ với con như má, nhưng ba
hy vọng rằng con cố gắng học hành thành người để mai này khỏi cực bản thân. Ba
sẽ cố gắng làm lụng để cho con được đầy đủ với bạn bè...
Nghe ba nói vậy, tôi không dám suy nghĩ đến chuyện bỏ học để đi làm nữa. Tôi cố
gắng học hành và phụ giúp ba việc nhà, lo cơm nước cho hai cha con. Cuộc sống
của hai cha con chúng tôi bình lặng đi qua.
Sinh nhật thứ mười bảy của tôi, ba đem về một cái bánh kem và tặng tôi chiếc xe
đạp màu hồng phấn. Chúng tôi hát bài hát mừng sinh nhật. Chiếc bánh sinh nhật
trang trí rất đẹp. Trên đó có ghi dòng chữ "Chúc Mừng Sinh Nhật 17th - Hạ
Vy - 21 tháng 9". Bánh sinh nhật đẹp làm tôi không nỡ cắt nó. Ba tôi nói:
- Cái bánh này dì Tiên làm tặng mừng sinh nhật con đó. Con có thích không?
- Dạ con thích lắm. Mà dì Tiên là ai sao biết con mà tặng?
- Dì Tiên là thợ bánh kem làm trong tiệm bánh mì nơi ba làm việc thêm đó.
Nghe ba nói vậy, linh tính con gái của tôi trỗi dậy. Tôi cảm giác như giữa ba
tôi và người phụ nữ tên Tiên kia có gì đó. Nên tôi đã bỏ con dao cắt bánh xuống
và đi ra khỏi phòng. Thấy tôi đột ngột đi ra, ba đi theo sau, ông quan tâm hỏi:
- Con sao vậy? Con không được vui à? Sao không cắt bánh mà bỏ ra ngoài đây?
- Dạ con không có gì. Ba cắt bánh ăn đi. Con không thích ăn ngọt...
- Cái con này... Hôm nay sinh nhật đang vui sao tự nhiên mặt mày chù ụ bỏ ra
đây?
- Dạ con không có gì...
- Thôi được rồi, cho ba xin lỗi. Vô nhà cắt bánh sinh nhật đi con. Ba muốn ăn
bánh sinh nhật con cắt...
Tôi suy nghĩ và thấy mình hơi vô lý, nên vào nhà và cắt bánh hai cha con cùng
ăn. Cái tên dì Tiên đó rồi cũng dần quên lãng đi cho tới một hôm.
Chiều hôm đó, như mọi ngày, sau khi đi học về, tôi ra chợ mua thức ăn về chuẩn
bị bữa tối cho hai cha con. Nấu nướng xong, tôi dọn cơm sẵn trên bàn và chờ ba
về cùng ăn. Hôm đó ba dẫn về nhà chúng tôi một người phụ nữ độ chừng hơn bốn
mươi tuổi. Ba đưa tay qua người phụ nữ giới thiệu với tôi đó là dì Tiên. Tôi
đưa mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mình. Người phụ nữ nhỏ con, mặt tròn, mắt
tròn, đôi môi nhỏ xíu với mái tóc ngắn uốn cong. Tôi nhìn người phụ nữ chào lấy
lệ:
- Dạ, chào dì.
- Dì chào con. Con là Hạ Vy? Hạ Vy xinh đẹp quá. Đúng là tuổi mười bảy có khác.
Kể từ hôm đó dì Tiên thường lui tới nhà tôi. Lần nào đến, dì cũng đem cho tôi
một ít bánh do dì làm. Khi thì bánh mì, bánh bông lan, bánh trung thu, bánh
dẻo...vv... vv... Tôi cũng dần dà quen đi sự có mặt của dì trong căn nhà này.
Một buổi tối sau giờ cơm chiều, mọi thứ đã dọn dẹp sạch sẽ. Tôi chuẩn bị đi ngủ
để ngày mai đi học. Ba tôi kêu tôi lại và nói:
- Hạ Vy, con lại đây ngồi xuống ba có chút chuyện muốn nói với con.
- Dạ. Có chuyện gì vậy ba?
Ba nhìn tôi rồi chậm rãi hỏi:
- Con thấy dì Tiên như thế nào?
- Dạ dì cũng dễ mến, hòa đồng. Nhìn dì nhỏ nhắn như...
Tôi kịp dừng lại để khỏi bật ra hai chữ "búp bê".
- Con nghĩ sao khi con có một người bạn như dì?
- Ý ba là...
Ba nhìn tôi rồi gật đầu trả lời:
- Ừa. Ba muốn dì Tiên về sống chung với hai cha con mình. Con có người hỏi han
chăm sóc, còn cha có người để bầu bạn sớm hôm... Nếu mai này con có chồng thì
ba cũng không phải lẻ loi.
Tôi hiểu và biết chuyện này trước sau gì cũng đến. Nhưng trong lòng tôi cảm
giác khó chịu như đang mất đi một vật quý giá... Mất đi ba... Tôi buồn bã trả
lời:
- Thì ba muốn sao ba làm vậy. Con đâu có quyền gì. Thôi con đi ngủ để mai còn
đi học.
Tôi trở vô giường nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung, mãi đến gần sáng
mới chợp mắt.
Dì Tiên chính thức về nhà chúng tôi. Từ ngày có dì Tiên, ba tôi không còn làm
phụ hồ vất vả đi sớm về khuya như lúc trước nữa. Ba nhìn trẻ trung và yêu đời
hơn trước. Tôi cũng không còn phải bận rộn việc cơm nước hàng ngày. Mỗi ngày
tôi chỉ việc đi học và ôn bài để chuẩn bị thi vào đại học. Tôi biết và thấy
được từ ngày có dì Tiên hai cha con chúng tôi đỡ lo và tôi được ăn sung mặc
sướng hơn. Nhưng sao lòng tôi vẫn không có thiện cảm với dì. Tôi cảm thấy dì xa
cách, tôi luôn ở tư thế phòng ngừa. Tôi như một con nhím đang dùng lớp gai tua
tủa của mình để phòng bị, chờ tấn công. Dì Tiên thì luôn cố gắng làm mọi thứ
cho tôi vui. Dì cho tôi tiền để đi chơi bù khú với bạn bè, mua quần áo đẹp cho
tôi. Dì làm mọi thứ để lấy lòng tôi, nhưng tôi vẫn trơ trơ không mềm lòng hay
dịu dàng với dì dẫu chỉ một phút. Có lẽ cụm từ "mẹ ghẻ con chồng" như
những mũi chỉ đã khâu kín lấy suy nghĩ của tôi, nên tôi không thể nào gỡ ra
được?
Tôi thi rớt đại học. Tôi không được nhận vào trường đại học nào. Ba tôi thất
vọng, nhưng dì luôn cổ vũ tôi. Dì nói:
- Học tài thi phận con à. Thôi thì ráng ở nhà ôn luyện năm sau thi lại không
sao. Hồi xưa người ta ba bốn năm mới có cuộc thi một lần. Một năm thôi sẽ qua
nhanh thôi. Con đừng buồn.
Tôi thi rớt ở nhà học thêm môn tiếng Anh vì lúc này ba tôi đang làm giấy để
sang Hoa Kỳ. Sau gần một năm chạy chọt giấy tờ, phỏng vấn, gia đình chúng tôi
cũng đến nước Mỹ.
Đến Mỹ, ba xin vào làm việc ở công ty vệ sinh văn phòng. Ba tôi làm việc từ
chiều tối đến gần sáng. Dì Tiên thì làm việc ở tiệm bánh Việt như nghề nghiệp
trước đây của dì. Còn tôi làm thu ngân bán thời gian ở một tiệm tạp hóa và học
lại đại học.
Sau gần mười năm sống ở Hoa Kỳ, tôi cũng ra trường với tấm bằng dược sĩ và có
việc làm ở một tiệm dược gần nhà. Hơn mười năm sống chung dưới một mái nhà,
nhưng tôi vẫn không thể nào gần gũi với dì Tiên. Dì vẫn đối xử với tôi như lúc
ban đầu, coi tôi con gái. Dì yêu thương tôi, lo cho tôi chu đáo. Ngày tôi lấy
chồng dì dậy sớm thức khuya để làm cho chúng tôi những món thức ăn đem ra nhà
hàng, làm cho chúng tôi chiếc bánh cưới ba tầng thật đẹp và hơn ba trăm cái
bánh cupcakes để làm quà cho khách tham dự.
Trong ngày cưới, tôi ôm chầm lấy dì, như thầm cảm ơn. Sau khi tôi buông dì ra,
dì khóc nức. Dì bảo dì vui lắm. Ba tôi nhìn qua mỉm cười.
Tôi lấy chồng và theo chồng về tiểu bang khác sống và làm việc. Thỉnh thoảng
tôi và gia đình nhỏ chúng tôi về thăm nhà. Mỗi lần về, dì luôn chuẩn bị nhiều
thức ăn cho chúng tôi. Dì thương mấy đứa con tôi, chiều chuộng chúng đủ điều.
Những ngày lễ lộc, sinh nhật dì đều gói quà gửi tặng chúng.
Rồi đại dịch Covid kéo tới, cướp đi người ba thương yêu của tôi. Vì ở xa, chúng
tôi không về được, một mình dì lo cho ba tôi an nghỉ. Sau khi ba mất, dì lẻ loi
thui thủi một mình. Tôi bàn tính với chồng đón dì về sống chung. Chồng tôi cũng
đồng ý. Tôi mua vé máy bay bay về nhà thăm dì, thăm mộ ba và đem suy nghĩ của
mình nói với dì. Dì nghe xong, ôm chầm lấy tôi rồi khóc. Lần thứ hai tôi thấy
dì khóc. Dì nói:
- Dì cám ơn vợ chồng con, nhưng chắc dì sẽ không qua sống chung với vợ chồng
con đâu. Dì ở đây hơn ba mươi năm. Quen rồi. Không nỡ bỏ đi tiểu bang khác. Vả
lại, ba của con cũng chôn ở đây. Dì không thể bỏ mà đi. Dì tính rồi… Nếu mai
mốt dì có yếu, không đi lại được thì dì sẽ vào nursing home. Ở nhà già có bác
sĩ, y tá chăm sóc tiện hơn.
Nói rồi dì ôm lấy tôi, rồi lau nước mắt.
Tôi nghẹn ngào bật lên tiếng gọi:
- Má.
Dì Tiên lau nước mắt, mỉm cười. Chúng tôi lại ôm chầm lấy nhau. Những đường chỉ
may trên mảnh vải cuối cùng cũng được tháo rời. Tôi không còn cảm giác xa cách
với dì nữa… Mà giờ đây tôi coi dì như người Mẹ thứ hai của mình.
Ai nói mẹ ghẻ không thương con chồng? Dì Tiên của tôi là một người Mẹ tuyệt
vời, lúc nào cũng yêu thương tôi như mẹ đẻ.
Võ Phú
No comments:
Post a Comment